[CaoH/NP] Bọn Đàn Ông Này Có Độc

Chương 40
Chương 118: Phiên Ngoại Du Hạo Nam (4)

Đêm đó, khi Tả Ninh nửa đỡ nửa kéo Du Hạo Nam ra khỏi khu biệt thự thì kỳ thực anh cũng có thể mơ hồ cảm giác được.

Dáng người của cô nhỏ nhắn, đỡ anh đương nhiên rất vất vả.

Thậm chí anh có thể nghe được tiếng thở dốc của cô càng lúc càng nặng nề, cũng có thể ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng. Nhưng anh thật sự không có sức để nói và làm chuyện gì cả.

Cho đến sau khi lên xe taxi, anh mới hoàn toàn mất đi ý thức.

Khi anh tỉnh lại ở bệnh viện thì trời đã sáng, cảm giác đau đớn sau gáy nói cho anh biết rằng mọi chuyện xảy ra đều là sự thật.

Nhưng giống như 7 năm trước, anh không thể tìm thấy cô gái tối hôm qua, y tá nói người đưa anh tới đây không để lại thông tin gì.

Anh dựa vào trí nhớ cố gắng nhớ lại bộ dáng của cô gái tối hôm qua, sau đó anh nghĩ đến nơi đã gặp cô gái, anh gần như chắc chắn rằng cô gái đó là người mà anh luôn tìm kiếm.

Anh lại cử người đến bệnh viện theo dõi và đi khắp nơi tìm manh mối, nhưng còn chưa có kết quả thì anh đã nhìn thấy ảnh chụp của Tả Ninh trêи thông tin của tổ biên kịch khởi động máy quay của đoàn phim.

Anh không ngờ một người từng bị anh loại bỏ lại đột nhiên trở thành người có khả năng là cô gái kia nhất, rất mâu thuẫn, nhưng cũng rất kỳ lạ.

Chẳng lẽ cô gái kia không theo họ Giang của cha cô ấy? Có thể là bởi vì lý do đặc biệt nào đó mà trước kia cô không đến nước Mỹ?

Những năm gần đây anh chưa từng có loại ý niệm này trong đầu.

Mà sau khi loại ý niệm này xuất hiện ở trong đầu, anh lại nghĩ đến một vấn đề: Có khi nào Tả Ninh từng mang họ Giang không?

Anh đã gọi điện thoại cho người ta điều tra tư liệu về Tả Ninh, nhưng nhất thời cũng không có được ngay, cho nên anh nóng lòng tự mình đến buổi tiệc khởi động máy quay.

Bình thường Du Hạo Nam đối với người phụ nữ bên cạnh mình chưa bao giờ làm cử chỉ thân mật gì. Nhưng khi anh nhìn thấy Tả Ninh trong buổi tiệc khởi động máy quay đêm đó và thấy cô ngồi gần Cao Hạ, lại nghĩ đến chuyện tai tiếng của hai người họ ở trêи mạng, lần đầu tiên anh cố tình cho mọi người thấy sự thân mật giữa anh và Tả Ninh.

"Bút danh của cô là Tả Ninh, tên thật cũng là Tả Ninh, cô họ Tả sao?"

"Cô vẫn họ Tả sao? Chưa bao giờ đổi họ?"

Đáp án rõ ràng lại khiến cho anh thất vọng, anh vẫn chưa từng bỏ ý định, anh rất muốn hỏi cô: "Cô đã từng sống trong căn biệt thự đó chưa?", nhưng đến bên miệng lại biến thành: "Cô đến khu biệt thự đó làm gì?"

"Không làm gì cả, chỉ tình cờ đi ngang qua và bị lạc đường, cho nên vào xem khu biệt thự cao cấp, cho chính mình một chút động lực để cố gắng kiếm tiền."

Anh nghĩ, trước kia gia cảnh của cô gái đó giàu có như vậy, chắc chắn sẽ không nói như vậy. Tả Ninh không thể là cô ấy, anh không thể tiếp tục lừa mình dối người nữa.

Nhưng nhìn thấy bóng dáng Tả Ninh rời đi, bóng lưng tương tự như vậy, anh lại không nhịn được mà gọi cô lại. Anh nói với cô rằng "Sau này đi theo tôi", anh chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày câu nói này được phát ra từ trong chính miệng mình.

"Tổng giám đốc Du đây là muốn bao nuôi tôi sao?"

Nghe được câu trả lời của Tả Ninh và nhìn thấy vẻ mặt cô, Du Hạo Nam mới ý thức được câu nói của bản thân có bao nhiêu lỗ mãng, không tôn trọng người khác.

Anh hơi hối hận, thầm nghĩ muốn xin lỗi nhưng lại không mở miệng được nên chỉ có thể trơ mắt nhìn cô rời đi.

Anh tin rằng cho dù Tả Ninh không phải là người anh muốn tìm, nhưng chắc chắn cô cũng giống với cô gái 7 năm trước, hồn nhiên và thiện lương.

Cho nên đêm đó khi nhìn thấy vết hôn trêи cần cổ của Tả Ninh, không hiểu sao anh lại có cảm giác hụt hẫng, đặc biệt là khi anh nhìn thấy lời giải thích giấu đầu hở đuôi của Cao Hạ, anh mơ hồ cảm thấy được rằng vết hôn đó là do Cao Hạ tạo thành.

Anh không biết vì sao chính mình phải tức giận, có lẽ anh vẫn vô thức coi Tả Ninh là cô gái anh vẫn đang tìm kiếm, có lẽ từ sâu trong lòng anh cho rằng một cô gái trong sáng ngây thơ như vậy nên yêu đương một cách bình thường, chứ không phải quan hệ lộn xộn với người của đoàn làm phim.

Anh chỉ biết rằng khi anh lấy lại được sự tỉnh táo thì hối hận cũng đã muộn. Nghĩ đến việc suýt chút nữa đã dùng sức mạnh với Tả Ninh, anh kinh sợ toát mồ hôi lạnh, hoàn toàn không thể tin được đó là chính mình.

Không mất quá nhiều thời gian để anh có được tư liệu của Tả Ninh, anh biết cô là con gái riêng của Trịnh Thành Hoa, biết cô theo họ mẹ, nhưng cuối cùng anh vẫn chắc chắn rằng cô không phải là con gái của nhà họ Giang.

Giang Thuần Tâm đưa ảnh chụp của Tả Ninh và Thu Dật Mặc ở trêи giường cho anh, nói với anh rằng Tả Ninh muốn tiến vào giới giải trí cho nên mới chủ động dụ dỗ Thu Dật Mặc. Anh tất nhiên hiểu được chút tâm tư hẹp hòi của Giang Thuần Tâm, nhưng ảnh chụp không phải được ghép, như vậy là đủ rồi.

Anh bắt đầu thuyết phục chính mình, Tả Ninh không phải là người anh muốn tìm, càng không phải là loại người mà anh nghĩ đến ngay từ đầu, sau này cô có như thế nào thì cũng không liên quan đến anh.

Nhưng anh lại không ngờ rằng, khi nhìn thấy Thu Dật Mặc và Tả Ninh thân mật ở khách sạn, trong lòng của anh lại có cảm giác hụt hẫng -- Cho dù anh đã không ngừng nhắc nhở chính mình từ lâu, Tả Ninh đồng thời có quan hệ với hai anh em nhà họ Thu, biết dùng thân thể để trao đổi lợi ích thì tuyệt đối không phải là loại phụ nữ tốt đẹp gì.

Đêm đó, chẳng biết tại sao trong cơn giận dữ, anh đã nổi giận với Giang Thuần Tâm, khiến cô ta biến mất khỏi anh mãi mãi.

Rồi sau đấy anh mới biết được, bởi vì anh đuổi Giang Thuần Tâm đi, thế cho nên cô ta mới trút giận lên người của Tả Ninh và làm vỡ di vật của mẹ cô để lại.

Anh biết rõ di vật của mẹ quan trọng đến mức nào, cho nên trong lòng anh nảy sinh sự áy náy, đồng ý để Thu Dật Bạch thay người, anh còn chủ động yêu cầu để cho Tả Ninh diễn vai nữ chính.

Không phải cô muốn tiến vào giới giải trí sao? Vậy anh thành toàn cho cô, coi như đó là sự đền bù cho chiếc vòng tay kia.

Nhưng vào ngày thử vai đó, cô ra sức từ chối, còn nói là chưa bao giờ nghĩ đến việc tiến vào giới giải trí, Du Hạo Nam vừa nghĩ rằng Tả Ninh rất biết cách diễn kịch, vừa suy nghĩ chắc chắn là Giang Thuần Tâm lừa anh.

Nhìn thấy cô và Thu Dật Bạch thân mật như thế, lại nghe thấy những lời nói của Thu Dật Bạch, mối quan hệ giữa cô và Cao Hạ cũng rất mập mờ, Du Hạo Nam cảm thấy trong đầu mình có một mớ hỗn độn, nhiều vấn đề hoàn toàn không hiểu được.

Anh không muốn tiếp tục lãng phí thời gian và sức lực cho cô gái đó nữa, vì thế anh lại quyết tâm tránh xa Tả Ninh.

Lần này anh thật sự làm được, nhưng Tả Ninh lại chủ động tìm tới cửa.

Nhìn thấy Tả Ninh cởi quần áo trước mặt anh và ra hiệu ngầm cho anh, anh lại rất tức giận.

Nhưng khi anh nghe được chuyện cô từng tự sát khi còn học đại học, anh liền nghĩ đến buổi tối 7 năm trước, đột nhiên bản thân không muốn sống nữa.

Con người ta thật mong manh vào những khoảnh khắc nào đó, có thể người khác không hiểu được, nhưng anh đã từng trải qua cảm giác đó cho nên anh hiểu rất rõ.

Vì vậy anh đột nhiên cảm thấy đau lòng cho cô.

Đặc biệt là khi nghe thấy tiếng khóc nức nở của cô trong phòng tắm của văn phòng, trong lòng anh lại càng khó chịu hơn.

Nhìn Tả Ninh vào đêm đó, khiến cho anh không hiểu sao lại muốn bảo vệ cô.

Tất cả mọi thứ đều bắt nguồn từ cái "Không hiểu sao" đó, từ lần gặp mặt đầu tiên với Tả Ninh ở ngoài biệt thự, anh đã trở nên không thể giải thích được hết lần này đến lần khác.

====

Thu Dật Bạch: Bởi vì tôi công khai thể hiện tình cảm mà chọc giận Du Hạo Nam, thế cho nên anh ta mới đuổi Giang Thuần Tâm đi, khiến cho Giang Thuần Tâm ném vỡ chiếc vòng tay của Tả Ninh, Tả Ninh mới quen biết Văn Khải An? Mẹ nó sớm biết rằng có thêm nhiều tình địch như thế, tôi còn công khai thể hiển tình cảm làm gì?

Chương 119: Đã Lâu Không Gặp

TV trong đại sảnh của khách sạn đang phát lại lễ trao giải tối hôm qua, đây là một trong những giải thưởng phim truyền hình trong nước có uy tín nhất, luôn thu hút sự chú ý của khán giả, cho nên dù là phát lại thì vẫn thu hút được sự chú ý của không ít người qua lại.

Bộ phim truyền hình tình cảm đô thị cạnh tranh trong kinh doanh 《 Nhà 》 đã nổi tiếng kể từ khi công chiếu vào tháng 7 năm ngoái, không chỉ tăng vọt về rating mà hiện giờ bộ phim còn bao gồm cả 5 giải thưởng: phim truyền hình hay nhất, diễn viên nam chính xuất sắc nhất, diễn viên nam phụ xuất sắc nhất, diễn viên nữ phụ xuất sắc nhất, quay phim xuất sắc nhất, đã thế lại còn được đề cử cho giải thưởng đạo diễn xuất sắc nhất, hiển nhiên chiếm lấy tiêu đề của các trang tin tức lớn chỉ trong một đêm.

"Cậu xem cậu xem, là Cao Hạ nhà tớ! Tối hôm qua anh ấy được giải Thị đế, tớ kϊƈɦ động đến mức suýt chút nữa không ngủ được!" Một cô gái chỉ vào màn hình TV vừa nói vừa nhảy lên: "Tại sao anh tớ vẫn đẹp trai như vậy cơ chứ? Bộ dáng mặc vest của anh ấy quả thực... A a a thật muốn ngủ với anh ấy!"

Một cô gái khác bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng vẫn đánh giá công bằng: "Ánh mắt của cậu thật không tệ, mới 2 tháng trước anh ta vừa lấy giải nam phụ điện anh xuất sắc nhất, bây giờ lại nhận giải Thị đế, trong số ít các diễn viên mấy năm nay, tớ xem trọng anh ta nhất, phỏng chừng không bao lâu nữa, giải Ảnh đế cũng sẽ là của anh ta."

"Đó là đương nhiên, anh tớ vừa mới quay xong một bộ phim điện ảnh được chế tác với quy mô lớn, nam chính số 1, tất cả mọi người đều nói bộ phim này là thiết kế riêng cho anh ấy, hơn nữa còn nhằm mục đích đoạt giải, tớ rất phấn khích khi nghĩ về điều đó."

Trêи màn hình TV, Cao Hạ mặc một bộ vest màu đen rất điệu thấp*, nhưng dáng người cao lớn cộng với khí chất xuất chúng khiến anh dù chỉ vừa đứng trêи bục trao giải thì vẫn tự nhiên để lộ ra một phong thái vượt hẳn không gì sánh được.

(*) Điệu thấp: không nổi bật, không để người khác chú ý đến mình.

Cầm chiếc cúp dành cho nam chính xuất sắc nhất, anh lịch sự cảm ơn rất nhiều người, sau khi khiêm tốn bày tỏ rằng chính mình cần phải tiến bộ hơn, anh tiếp tục nói: "Thật ra hôm nay có thể lấy được giải thưởng này, tôi muốn gửi lời cảm ơn đến 2 người này đầu tiên, một là người bạn tốt của tôi kiêm đạo diễn của bộ phim - Thu Dật Bạch, nếu không có sự cống hiến của cậu ấy thì bộ phim này sẽ không có được vinh quang đêm nay, ở trong lòng tôi, cậu ấy luôn là đạo diễn ưu tú nhất."

Nói đến đây, ống kính tự nhiên hướng về phía Thu Dật Bạch dưới khán đài, dù anh chưa lấy được giải thưởng, nhưng trêи khuôn mặt đều là ý cười, anh mặc vest màu lam sẫm cùng với khuôn mặt tuấn tú, khiến cho anh còn chói mắt hơn nam minh tinh ở bên cạnh.

Cao Hạ nói tiếp: "Người mà tôi muốn cảm ơn tiếp theo là một người bạn đã cho tôi sự khích lệ rất lớn. Tôi từng hứa với cô ấy sẽ đem cúp về, bây giờ tôi đã làm được nhưng cô ấy lại không đến sân khấu để xem tôi nhận giải thưởng, nếu cô ấy nhìn thấy cảnh này trước TV thì tôi hy vọng... Cho dù bây giờ cô ấy đang ở đâu thì cũng có thể vui vẻ hạnh phúc."

Ở một góc đại sảnh, một cô gái mặc váy dài màu xanh, tuy rằng phân nửa khuôn mặt đã bị kính râm che khuất, nhưng vẫn có thể nhìn ra được, nghe xong cảm nghĩ của Cao Hạ khi nhận giải thưởng, cô đã mỉm cười trước TV.

"Ninh Ninh, đi thôi!" Một người phụ nữ dáng người cao gầy đi ra từ toilet phất tay với người ở phía xa xa.

Hai người rời khỏi đại sảnh và đi thẳng đến bể bơi bên trong khách sạn, sau khi bơi qua lại vài vòng, Hồ Duyệt Đình vẫn không chịu nổi mà leo lên bờ trước, nhìn Tả Ninh rất hưởng thụ ở trong nước, Hồ Duyệt Đình cười nói: "Không tệ nha, trước đây không dám xuống nước, bây giờ kỹ thuật bơi đã tiến bộ rất nhiều."

"Đương nhiên rồi!" Tả Ninh cũng không chút khiêm tốn, ở trong hồ bơi một hồi lâu, cô mới đứng yên trước mặt Hồ Duyệt Đình và nói: "Bơi lộ chỉ có thể coi là một nhiệm vụ khó khăn đối với em, ngay cả nhiệm vụ cấp địa ngục em còn đối phó được thì cái này có gì đáng sợ chứ?"

Hồ Duyệt Đình lấy khăn lau bọt nước trêи mặt và liên tục lắc đầu: "Chỗ này vừa nóng vừa ngột ngạt vừa chán, không biết làm sao em có thể ở nhiều ngày như vậy?"

"Em đến để tìm cảm hứng chứ không phải để du lịch, sao lại để ý mấy cái đó cơ chứ?" Tả Ninh ngửa đầu lên còn chăm chú nhìn bộ dáng uyển chuyển mặc áo tắm của Hồ Duyệt Đình: "Em chuẩn bị viết về một nữ chính phong tình vạn chủng*, hay là dựa theo hình mẫu của chị nhỉ?"

(*) Phong tình vạn chủng: không cần lúc nào cũng phải cố tỏ ra quyến rũ mà chỉ cần một cái nhíu mày, một ánh mắt lơ đãng cũng đủ khiến bao nhiêu đoá hoa đào nguyện vì người mà nở rộ.

"Được, trước đây trong tiểu thuyết của em chị chỉ có thể làm nữ phụ ác độc, cuối cùng bây giờ đã được thăng cấp thành nữ chính."

Nhắc tới chuyện trước kia, Tả Ninh cũng không khỏi cười nhẹ ra tiếng: "Chị không xem lễ trao giải tối hôm qua à? Vai diễn kia là lấy chị làm mẫu, có thể làm cho diễn viên lấy được giải nữ phụ xuất sắc nhất."

"Vai nữ chính lấy chị làm mẫu kia, nếu chị được đóng thì nói không chừng có thể lấy giải Thị hậu! Chậc chậc, đáng tiếc đáng tiếc, chị không có cơ hội!"

"Chị cũng thật là kỳ lạ, trong khi sự nghiệp đang thăng hoa như mặt trời giữa trưa thì lại chọn rút lui khỏi giới giải trí, thật đáng tiếc!"

"Không còn cách nào, bởi vì tình yêu." Hồ Duyệt Đình đắc ý giơ chiếc nhẫn kim cương trêи tay lên: "Dù sao thì tiền chị cũng đã kiếm đủ rồi, tiếp theo, chị nên đi thực hiện ước mơ dạo vòng quanh thế giới của anh trai em rồi."

"Thế giới này thật kỳ diệu, trước đây chị không tin vào tình yêu, bây giờ lại vì tình yêu đã qua đi mà bất chấp tất cả."

"Mà em của trước kia tin tưởng tình yêu, giờ ngược lại không tin."

Tả Ninh nhún vai nói: "Em tin, vẫn luôn tin, nhưng bây giờ... Em không cần nữa."

Hồ Duyệt Đình cười lắc đầu, hoàn toàn không để ý đến hình tượng mà mệt mỏi duỗi eo, tùy tiện giãn cơ thể ra: "Ngày mai chị sẽ đi, chị không thể ở cái chỗ nhạt nhẽo này nữa."

"Điểm dừng tiếp theo là ở đâu? Châu Á, Châu Âu, Bắc Mĩ đều đã đi hết, chị sẽ không đi Châu Phi đó chứ?"

"Châu Phi tạm thời chưa chuẩn bị sẵn sàng, đi Nam Mĩ trước, em thì sao? Sau khi đi sa mạc lớn thì em sẽ đi đâu?"

Thật ra Tả Ninh cũng không biết điểm dừng tiếp theo của cô sẽ là nơi nào, dù sao cô cũng muốn ở lại thành phố Tây Bắc nóng bức này một thời gian dài, nếu có cảm hứng thì trực tiếp hoàn thành một bộ tiểu thuyết ở đây rồi đi.

Cuộc sống mà, thoải mái là tốt rồi, tại sao phải suy nghĩ trước nhiều như vậy?

Sau khi Hồ Duyệt Đình rời khỏi, Tả Ninh cũng trả phòng đi khỏi khách sạn, đi về hướng tây, chính thức bước vào sa mạc.

Đây đều là những nơi chính phủ cố ý quy hoạch thành thắng cảnh du lịch, cô cũng không lo lắng về những nguy hiểm của môi trường, dọc đường đi cô cũng có thể gặp được không ít khách sạn và nhà trọ, đi một chút rồi dừng lại, thích ứng trong mọi tình cảnh, vui vẻ tự do.

Vì thế vào một ngày nọ khi cảm thấy hơi buồn ngủ, cô chỉ đơn giản ở lại một khách sạn tên là "Khách sạn Tiểu Long Môn" rồi ngủ từ sáng đến tối.

Cô bị tiếng ồn ào dưới lầu đánh thức. Thiết kế của khách sạn giống như nhà trọ trong phim cổ trang, mang tới cảm giác phục cổ, nhưng căn phòng làm bằng gỗ thuần túy có hiệu quả cách âm rất kém.

Mùa hè ngủ nhiều hơi đau đầu, cô chuẩn bị ra ngoài hóng gió, mới vừa mở cửa thì đã thấy có rất nhiều người ở sảnh dưới lầu.

Bà chủ đúng lúc đang ở trêи lầu, nhìn thấy cô thì liền vội vàng chào đón: "Ơ kìa cô gái nhỏ, tôi đang định đến tìm cô đây. Là như thế này, có một đoàn phim đang quay phim ở sa mạc phía tây thì đột nhiên gặp phải cơn lốc xoáy, xe bị hư hỏng không có chỗ sửa chữa, không về được khách sạn cũ, thế nên tạm thời ở lại khách sạn của chúng tôi một đêm, nhưng chỗ của chúng tôi không đủ phòng, cô lại vừa đặt phòng suite* lớn nhất, bên trong không phải còn hai phòng ngủ nhỏ sao, cô xem có thể chia sẻ cho hai cô gái khác ở cùng không? Cô yên tâm, tiền phòng tôi sẽ trả lại cho cô, dù sao thì đi ra bên ngoài, mọi người thông cảm cho nhau một chút."

(*) Suite: thường được thiết kế, bố trí ở tầng cao nhất, là loại phòng có diện tích lớn nhất, được trang bị đầy đủ thiết bị tiện nghi, nội thất, vật dụng cao cấp và các dịch vụ đặc biệt.

"Có thể!" Tả Ninh trả lời thẳng thắn: "Chiếc giường trong phòng tôi ở rất lớn, ngủ 3 người cũng được, nếu các cô ấy đồng ý thì nhường cho các cô ấy, tôi ở phòng ngủ nhỏ."

"Tôi vừa nhìn thấy cô thì đã biết là người dễ nói chuyện." Bà chủ hào sảng mừng rỡ rồi nói lớn xuống dưới lầu: "Vị khách này đồng ý nhường phòng suite, phòng ngủ hai cái một lớn một nhỏ, dồn lại một chút có thể ở được 5 cô gái nhỏ."

Người trong sảnh đều ngẩng đầu lên trêи nhìn, Tả Ninh cũng vô thức nhìn lướt qua đám người.

Nhưng chỉ một cái liếc mắt, cô liền bắt gặp một ánh mắt quen thuộc.

Một người tuy rằng đã hơn 1 năm không gặp, nhưng cô đã nhìn thấy người đó trêи TV vào tối ngày hôm trước --- một ánh mắt kinh ngạc mà vui sướиɠ.

Chương 120: Tôi Rất Nhớ Em

Khách sạn có gác xép nhỏ, bên trong có bàn và bộ ấm trà, để cho hành khách thưởng thức trà và hóng gió.

Trong khi cả đoàn phim bận rộn sắp xếp chỗ ở thì Cao Hạ đã lên đây, cùng Tả Ninh ngồi uống trà.

"Thỉnh thoảng tôi vẫn xem tin tức giải trí, tôi chưa bao giờ nghe nói anh phải quay một bộ phim cổ trang như này, cũng chưa từng thấy tin tức anh tham gia đoàn phim, bây giờ vẫn còn đang trong giai đoạn giữ bí mật sao?"

"Tôi vừa mới tham gia đoàn phim từ 3 ngày trước, nhưng hôm nay tôi đã hoàn thành xong hết cảnh quay."

"Hả?"

"Đạo diễn phim này có ơn tri ngộ với tôi, ông ấy mời tôi đến đóng một vai khách mời, tạm thời vẫn chưa bắt đầu quảng bá."

Nhìn thấy người ngồi đối diện có vẻ hơi rám nắng, trêи trán có vết xước da nhỏ, phía dưới xương quai xanh cũng dán một băng keo cá nhân cỡ lớn, Tả Ninh không nhịn được lại hỏi: "Quay phim ở sa mạc vất vả lắm đúng không? Lốc xoáy có làm ai bị thương không?"

"Không sao, chúng tôi ở khá xa, cũng chỉ bị cuốn lật xe thôi, lúc quay phim bị thương nhỏ thế này là chuyện bình thường."

Hai người im lặng một lúc, Cao Hạ mới mở miệng nói: "Hơn một năm qua, em đã đi đâu? Tôi... Chúng tôi tìm em khắp nơi, nhưng không có chút tin tức nào."

"Tìm tôi làm gì?" Tả Ninh cười nhẹ: "Phim đã quay xong, tôi vốn dĩ cũng phải rời đi, giống như 3 năm sau khi tốt nghiệp đại học, từ trước tới giờ vẫn chưa ổn định nơi ở, đi đến đâu thì tính đến đó."

Thấy anh không nói gì, cô lại nói tiếp: "Nhưng cũng phải chúc mừng anh, đã giành được cả hai chiếc cúp, hơn nữa cũng rất xứng đáng."

Cao Hạ mỉm cười: "Em đã xem TV rồi à."

"Đương nhiên, tôi cũng không trở về cuộc sống nguyên thủy, làm sao có thể không xem TV?"Anh vô thức liếc nhìn di động được đặt trêи bàn của cô rồi tiếp tục cười nói: "Thay đổi số điện thoại, ngay cả WeChat cũng đổi, Weibo cũng không lên, tôi còn tưởng rằng em đã thực sự quay trở về cuộc sống nguyên thủy rồi."

Tả Ninh cúi đầu mỉm cười: "Tôi cũng muốn, nhưng đáng tiếc là tôi không thể chịu được sự cám dỗ của thế giới rộng lớn này."

Cao Hạ lại nghiêm túc quan sát cô, vẫn giống như lúc mới quen, mái tóc đen dài, trêи mặt không trang điểm, mặc áo T-shirt đơn giản và quần tây thường, rũ mi cười nhạt vẫn thanh nhã điềm đạm như trước.

Nhưng anh luôn cảm thấy dường như trêи người cô có điều gì đó khác biệt, giống như lời nói và cử chỉ càng tự nhiên hơn, trong ánh mắt không còn sự sợ hãi và buồn bã nữa, cả người tươi đẹp hơn nhiều.

Đoàn phim rời khỏi khách sạn vào sáng sớm hôm sau, việc đã xong xuôi cho nên Cao Hạ cũng không cần đi theo.

Tả Ninh cũng thu dọn túi hành lý chuẩn bị trở về. Tuy rằng lốc xoáy đã tan từ lâu, nhưng chung quy nó cũng đã xảy ra, cô vẫn luyến tiếc sinh mệnh cho nên không dám tiếp tục đi về hướng tây nữa.

Khi cô ra cửa thì phát hiện Cao Hạ đã chờ ở trong sảnh, thấy cô xuống lầu, anh tự nhiên cầm lấy ba lô của cô: "Em định đi đâu?"

"Tiếp tục đi lang thang khắp nơi tìm cảm hứng."

"Em vẫn còn viết tiểu thuyết lịch sử à?"

"Ừm."

"Vậy em sẽ không phải lại đi con đường tơ lụa một lần nữa chứ?"

"Làm sao anh biết được?"

"Tôi đoán, nói cho cùng thì chỗ chúng ta ở hiện tại cũng là một phần trong đó."

"Ngay từ đầu quả thật tôi muốn đi trọn vẹn con đường tơ lụa, nhưng cũng không chắc sẽ đi hết, dù sao tôi cũng không có kế hoạch gì, đi đến đâu tính đến đó."

"Nếu được thì... Dẫn tôi theo đi."

Tả Ninh hơi sửng sốt: "Anh không quay phim à? Bây giờ anh càng ngày càng nổi tiếng hơn, lịch trình hẳn là đã kín từ lâu rồi chứ?"

"Lịch trình rất kín, nhưng trước mắt tôi có 1 tháng để nghỉ ngơi, ban đầu tôi định hoàn thành 3 ngày làm khách mời xong sẽ ra ngoài để thư giãn một chút, đúng lúc hiện tại tôi có thể đi cùng em."

Vì thế hai người bắt đầu cuộc hành trình cùng nhau. Trước đây Tả Ninh chỉ có một mình, nên cô không dám đến những nơi có ít khách du lịch, bây giờ có Cao Hạ, cô có thể làm càn hơn một chút.

"Vạn Lý Trường Thành của Tần thời Chiến quốc, hang đá núi Tu Di... Dường như những nơi này chúng ta đều đã đi qua rồi!"

Tả Ninh đang ngồi trêи ghế sô pha trong khách sạn và dùng điện thoại di động tìm kiếm chiến lược du lịch*: "Hay là chúng ta đi Lăng mộ hoàng gia Tây Hạ xem thử? Không nên không nên, nơi này rất nổi tiếng, có nhiều người, anh là nhân vật của công chúng, ngộ nhỡ..."

Cô vừa quay đầu lại, xuyên qua phòng tắm bằng thủy tinh cô nhìn thấy Cao Hạ đang cẩn thận xé miếng băng keo cá nhân trêи cần cổ.

"Vết thương của anh vẫn chưa lành sao?" Khi bước vào phòng tắm cô mới phát hiện, vết thương dài chừng ngón tay rõ ràng đã bị loét: "Sao lại nghiêm trọng như vậy? Mau chóng đến bệnh viện thôi."

"Không sao, có thể là do thời tiết quá nóng, chỉ cần khử trùng là được, bệnh viện có nhiều người, đến đó cũng phiền phức."

Nhìn thấy trước gương có dung dịch ô-xy già, cồn i-ốt và miếng băng gạc màu vàng, cô hỏi: "Anh yêu cầu khách sạn đưa tới sao?"

"Ừm, tôi đã từng xử lý tình huống này, thật ra nó không nghiêm trọng."

"Để tôi làm cho." Tả Ninh cầm lấy mấy thứ đó, kéo anh ra khỏi phòng tắm rồi để anh ngồi trêи tấm thảm dưới đất: "Tôi không nên đến nơi có ánh sáng mặt trời và gió cát lớn như vậy, hoàn cảnh này không bị nhiễm mới là lạ.

"Thật sự không sao." Nhìn cô cẩn thận dùng tăm bông nhúng vào dung dịch ô-xy già chạm vào mép miệng vết thương, Cao Hạ cười lắc đầu xong trực tiếp cầm lấy cái chai đổ lên vết thương.Nhìn thấy cả mảng da đều nổi bọt bên ngoài, Tả Ninh cau mày: "Làm như vậy sẽ rất đau, anh đừng lo lắng, tôi sẽ từ từ..."

"Đau dài không bằng đau ngắn." Cao Hạ không có chút phản ứng nào: "Em sợ thì đừng nhìn, tôi nặn mủ bên trong ra xong sẽ không sao."

"Tôi sợ làm anh đau, ở góc độ này tôi thấy anh xử lý không tốt, hay là để tôi làm đi." Tả Ninh hai tay cầm chắc tăm bông từ từ đến gần vết thương: "Nếu anh đau thì nói cho tôi biết, tôi sẽ cố gắng nhẹ một chút."

"Ừm." Cao Hạ cúi đầu nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, cảm nhận được hơi nóng của cô phun trêи cần cổ của chính mình, nhưng đột nhiên lại cảm thấy hơi hoảng hốt.

Cô biến mất 1 năm 7 tháng, suốt 578 ngày, anh còn tưởng rằng sau này sẽ không bao giờ được gặp lại cô nữa.

"Tại sao lại có vết thương này? Diễn cảnh đánh nhau sao?"

Nghe xong lời nói của cô, anh chợt phục hồi tinh thần lại: "Không có, thời tiết quá nóng, con ngựa hơi nóng nảy, suýt chút nữa đã đụng phải đứa trẻ trong đoàn phim, lúc đó tôi cứu người nên bị đạo cụ đâm trúng làm bị thương."

"Từ vị trí này đi lên một chút nữa sẽ làm tổn thương động mạch cổ, sau này anh đừng làm loại chuyện nguy hiểm đó nữa."

Thấy vẻ mặt tràn đầy sự quan tâm của cô, Cao Hạ sửng sốt hồi lâu rồi mới thấp giọng nói: "Tả Ninh, em có thể đồng ý với tôi một chuyện được không?"

"Hả?"

"Sau này cho dù em đi đâu thì cũng đều nói cho tôi biết một tiếng được không? Tôi không muốn lại không tìm thấy em."

Tay cầm tăm bông hơi dừng lại, Tả Ninh không giương mắt nhìn anh, nhưng sau khi im lặng 2 giây, cô gật đầu: "Được."

Anh im lặng nhìn cô dùng dung dịch ô-xy già rửa sạch mủ trêи miệng vết thương, sau đó dùng cồn i-ốt khử trùng và nhẹ nhàng quấn băng gạc màu vàng lên. Cao Hạ cúi người trêи thảm hai tay hơi đưa về phía trước, rồi lại hơi nắm tay thu về, do dự một lát, anh vẫn giơ lên, nhẹ nhàng ôm lấy vai của cô, ôm cô vào trong lòng.

"Tôi rất nhớ em." Anh vùi đầu vào cần cổ của cô, sau đó thấp giọng nỉ non.

Chương 121: Nhìn Hai Giây Đã Ướt

Vì phải xử lý miệng vết thương cho nên cúc áo sơmi của Cao Hạ đã bị cởi ra vài cái, mà Tả Ninh thì chỉ mặc áo thun mỏng.

Khi hai người ôm chặt nhau, cô thậm chí còn có thể cảm giác được lồng ngực của anh rất nóng, cùng với nhịp tim đập từng nhịp mạnh mẽ.

Cô không đẩy anh ra mà chỉ nhẹ giọng nói: "Coi chừng đụng vào vết thương của anh."

"Không sao đâu, không đau."

Anh cứ ôm lấy cô rồi lẳng lặng ngồi trêи thảm hồi lâu sau mới chậm rãi buông tay ra: "Em có thể trả lời một câu hỏi của tôi không?"

"Câu hỏi gì?"

"Bây giờ, khi em nhìn tôi, người em nhìn thấy... Rốt cuộc là Cao Hạ hay là anh trai của em?"

Tả Ninh rõ ràng hơi sửng sốt: "Anh... Làm sao anh biết?"

"Xin lỗi, tôi có nhờ người ta điều tra tư liệu về em, thân thế của em, và cả chuyện nhà họ Giang, tôi đã biết từ lâu. Em và Hồ Duyệt Đình giống nhau, thông qua tôi để nhìn một người khác. Tôi biết tôi không nên làm như vậy, tôi thật sự rất xin lỗi."

Tả Ninh cười lắc đầu: "Không có gì, dù sao anh cũng không có ác ý, không giống như những người đó."

"Vậy... Đáp án của em là gì? Tôi muốn nghe sự thật."

"Ngay từ đầu khi nhìn thấy anh đóng phim, quả thật tôi hơi không phân biệt rõ ràng lắm, đặc biệt là nhân vật mà anh diễn, chính là anh trai của tôi. Nhưng dần dần tôi phát hiện, anh và anh ấy hoàn toàn là hai người khác nhau, sau khi có thể phân biệt được, tôi cảm thấy bề ngoài hai người cũng không giống nhau chút nào. Nếu anh có thể nhạy bén nhận ra thứ mà người khác không phát hiện được, vậy chẳng lẽ anh không nhìn ra, rốt cuộc là tôi đang nhìn anh hay là anh trai tôi sao?"

Anh nghiêm túc nhìn vào đôi mắt của cô, trong veo, sáng ngời, giống như ngôi sao sáng lấp lánh. Mà trong đôi mắt xinh đẹp đó, phản chiếu bóng dáng của anh.

Anh bất tri bất giác nhìn đến ngây dại, chờ đến khi anh kịp phản ứng lại thì anh đã cúi đầu ngậm lấy cánh môi của cô từ lâu.

Mềm mại, ướt át và ngọt giống như hương vị anh đã nếm trải 2 năm trước. Chỉ là khi đó anh không ngờ tới, bởi vì một sai lầm của bản thân lại khiến anh hối hận và áy náy trong suốt 2 năm tưởng niệm.

Chậm rãi đưa lưỡi vào trong miệng cô, nhẹ nhàng đưa đẩy đầu lưỡi của Tả Ninh, cảm giác được cô cũng ɭϊếʍ ʍút̼ đầu lưỡi của mình, Cao Hạ rốt cuộc cũng thả lỏng thân thể vẫn luôn cứng đờ rồi nhịp nhàng chuyển động trong miệng cô.

Hai thân thể nóng bỏng lại càng dán chặt vào nhau hơn, lắng nghe nhịp tim của nhau, môi lưỡi dây dưa càng lúc càng chặt, trong không khí yên tĩnh có thể nghe được tiếng ʍút̼ vào.

Hơi thở của Cao Hạ càng lúc càng gấp, đôi tay không nhịn được vói vào trong quần áo của cô mà vuốt ve rồi từ từ di chuyển lên trước ngực xong thâm nhập vào áօ ɭót ren mỏng xoa nắn bộ ngực mềm mại.

Cơ thể đã lâu chưa bị ai chạm vào mẫn cảm tới cực điểm, Tả Ninh chỉ cảm thấy đầu иɦũ ɦσα hơi sưng lên, nơi bí ẩn phía dưới cũng bắt đầu ngứa ngáy.

"Ưm..." Bên môi anh khẽ ưm một tiếng, đôi tay của cô cũng vuốt ve lồng ngực gần như trần trụi của anh, sau khi lướt qua đầu ti cứng rắn, rồi từ từ di chuyển xuống, sau đó chậm rãi dùng bàn tay miêu tả đường cong gợi cảm trêи phần bụng của anh.

Chẳng trách những fans của Cao Hạ hò hét nói muốn ngủ với anh, chỉ mới sờ nhẹ vào, cô đã cảm thấy trong cơ thể của chính mình có cảm giác hư không càng lúc càng mãnh liệt.

"Dáng người của Cao Hạ, gương mặt đó, đôi tay đó, tôi nhìn hai giây đã ướt."

Đây là đánh giá của một fans nữ về anh mà Tả Ninh đã từng nhìn thấy trêи mạng.

Giờ phút này, chẳng những cô chỉ nhìn bằng mắt mà đã ướt đến rối tinh rối mù từ lâu.

"Cao Hạ..."

Nghe thấy cô nhẹ nhàng thở gấp, nũng nịu gọi tên của anh, lại nhìn ánh mắt của cô, quả thực quyến rũ đến mức có thể chảy ra nước, anh chỉ cảm thấy yết hầu càng khô khốc hơn, ɖu͙ƈ vọng giữa háng cũng sưng to hơn.

Bàn tay to chuyển qua bên hông cởi áo thun của cô xong tháo áօ ɭót, cuối cùng anh cúi đầu ngậm lấy đầu иɦũ ɦσα nhỏ đã sớm đứng thẳng trêи đầu ngón tay của anh mà nhẹ nhàng ɭϊếʍ ʍút̼.

"Ưm..." Cô không nhịn được ngửa đầu về phía sau và nhỏ giọng rêи rỉ.

Hai tay của anh đã gấp không chờ nổi cởi quần jean của cô ra, thật vất vả mới làm cho đôi chân thon dài trắng nõn hoàn toàn bại lộ trong không khí, anh liếc mắt một cái liền nhìn thấy vệt nước rõ ràng trêи qυầи ɭót màu vàng nhạt của cô.

Ngón tay thon dài cách lớp vải dệt mỏng tùy ý sờ soạng, cô thở hổn hển run rẩy một trận, mà trêи tay anh đã sớm dính một lớp mật dịch trong suốt.

Cô mẫn cảm vượt quá sự tưởng tượng của anh, lại khiến cho anh càng phấn khởi hơn.

"Cao Hạ... Khó chịu... Tiến vào..." Cô nói nhỏ bên tai anh, mang theo giọng mũi nghẹn ngào nhàn nhạt, khiến cho người ta khi nghe thấy thì trái tim đều muốn tan chảy.

"Ngoan, nhanh thôi." Anh hôn lên khóe môi Tả Ninh rồi nhanh chóng cởi quần của chính mình, sau đó duỗi tay lên tủ trêи đầu giường lấy áo mưa mang lên xong cởi qυầи ɭót ướt đẫm của cô ra, tiếp đến anh ôm cô nằm lên giường rồi lúc này mới nâng hai chân của cô và từ từ đâm vào.

Khi đầu ʍút̼ cực đại căng chặt bị hoa huyệt nhỏ hẹt trơn ướt bao bọc lấy thì cả người anh không nhịn được mà run lên.

2 năm không chạm vào phụ nữ, thậm chí số lần tự an ủi cũng càng ít hơn, ngay khoảnh khắc hôn cô anh đã cảm thấy bản thân không thể gắng gượng được nữa.

Nhưng chuyện xảy ra 2 năm trước rõ ràng trước mắt, sự thô bạo của anh tạo thành tổn thương rất lớn cho cô, nên lúc này anh chỉ có thể liều mạng chịu đựng, hết sức ôn nhu, khiến cho cô hưởng thụ sự vui thích lớn nhất.

"A..." Côn thịt hoàn toàn đi vào hết, trực tiếp đâm tới chỗ sâu nhất trong hoa huyệt, Tả Ninh không kiềm chế được mà hét lên một tiếng, cô ưỡn thắt lưng lên, không ngừng cọ xát anh.

Đã hơn 1 năm nay, khi không giải tỏa được ɖu͙ƈ vọng, cô cũng từng tự mình động tay, thậm chí còn mua đồ chơi ȶìиɦ ɖu͙ƈ của nữ, nhưng không có sự vuốt ve nhẹ nhàng, không có hơi thở hormone khiến cả người mềm nhũn, sau khi dùng đồ vật lạnh như băng thì ngược lại khiến cả người càng thêm hư không.

"Bây giờ, có thoải mái không?" Cao Hạ quỳ gối giữa hai chân cô, duỗi tay đè hai chân cong cong của cô, sau đó dựng thẳng lưng và nhanh chóng đưa đẩy.

"Ưm...Thoải mái..." Tả Ninh híp mắt lại, nhìn bộ dáng gợi cảm chăm chỉ của anh, cô yêu kiều rêи rỉ ra tiếng: "Ưm... Nga..."

"Ninh Ninh..." Giọng anh khàn khàn, rốt cuộc trong cơn kϊƈɦ thích ở thắt lưng kêu ra cái tên này.

Anh đã từng gọi cô như vậy trong lòng vô số lần, khi thật sự đối mặt, anh lại hoàn toàn không có dũng khí nói ra miệng.

Sự tự trách và áy náy vẫn luôn quanh quẩn trong lòng, khiến sự cao quý kiêu ngạo trước màn ảnh của anh trở thành sự hèn mọn đến bụi bặm ở trước mặt cô.

"Ưm a... Cao... Cao Hạ... Chậm một chút... Chậm... Nha... Đừng chạm vào nơi đó... A a..."

Anh biết chính mình đã tìm được điểm mẫn cảm của cô, lần đầu tiên Cao Hạ không màng đến lời nói của Tả Ninh, anh hung hăng va chạm tiến vào khối thịt mềm trong hoa huyệt cô.

Anh biết, cô cần kɧօáϊ cảm như vậy.

"Ninh Ninh... Ninh Ninh... Ninh Ninh..." Gọi tên cô hết lần này đến lần khác, nhìn dáng vẻ quyến rũ khuôn mặt ửng hồng, nghe tiếng thở gấp rêи rỉ động lòng người của cô, hốc mắt của anh trở nên còn đỏ hơn cả cô.

Ninh Ninh, cuối cùng anh cũng tìm được em.

Cuối cùng cũng có thể ôm em như vậy.
Chương kế tiếp