[CaoH/NP] Bọn Đàn Ông Này Có Độc

Chương 6
Thu Dật Mặc một thân sơ mi trắng đơn giản phối với quần tây màu đen, cộng thêm mắt kính thoạt nhìn dáng vẻ nghiêm túc lạnh lùng. Khi đôi mắt đen nhánh của anh nhìn về Tả Ninh khiến cho cả người cô có chút run rẩy chậm rãi lùi về sau một bước.

"Tôi tới tìm Cao Hạ." Giọng điệu của anh vẫn lạnh nhạt như cũ, chỉ là nhìn thân hình xinh đẹp nhỏ bé trước mắt, thanh âm lại mang theo một chút khàn khàn: "Cô... Sinh bệnh?"

Giờ phút này, trên người Tả Ninh chỉ quấn mỗi một chiếc khăn tắm, trước ngực lộ ra phần lớn nhũ thịt tuyết trắng nhìn thực mê người, còn có vài giọt mồ hôi nhễ nhại rơi xuống.

Khăn tắm quá ngắn căn bản không thể che được cảnh xuân dưới thân, Thu Dật Mặc nhìn từ trên xuống dưới, thậm chí có thể nhìn thấy một mảng nhỏ hoa huyệt.

Tả Ninh mới từ phòng tắm bước ra, khuôn mặt nhỏ chưa trang điểm nhìn qua vừa trơn lại vừa mềm, giờ phút này lại còn đỏ bừng, phủ một tầng mỏng hơi nước làm cho người ta không nhịn được mà muốn cắn một ngụm.

"Cao Hạ... Rời đi... Đã lâu." Tả Ninh vẫn cố gắng duy trì trạng thái ổn định nhưng lời vừa nói ra khỏi miệng thanh âm lại yếu ớt mềm mại. Chính cô nghe được còn cảm thấy thật lẳng lơ.

Trong tai truyền đến lời nói của cô tựa như tiếng rên rỉ, cổ họng của Thu Dật Mặc không tự giác nóng lên, trong mắt từ lâu đã có sự biến hóa. Ánh mắt của anh làm cho Tả Ninh tâm hoảng ý loạn không biết phải làm sao. Lúc này cô mới cúi đầu phát hiện hạ thể cư nhiên bại lộ ở trước mắt anh, cô kinh hô một tiếng vội vàng kéo khăn tắm che đi nhưng ngược lại càng kéo càng làm khăn tắm tụt khỏi thân thể mình.



"A..." Tả Ninh vừa thẹn lại vừa vội, trong giọng nói còn mang theo âm khóc nức nở: "Anh... Anh đừng nhìn, mau quay người đi chỗ khác..."

Cô vội vàng dùng khăn tắm che lấp thân thể của mình, xoay người hướng phòng tắm mà chạy vào. Nhưng vừa động thì đôi dép lê dưới chân không chịu khống chế mà trượt đi làm cả người cô đều ngã về phía sau.

Không có đau đớn như trong tưởng tượng, bởi vì cô đã bị người đàn ông ở phía sau vững vàng đỡ được, hai cánh tay dày rộng của anh đặt ở trên eo nhỏ, đầu ngón tay bắt đầu vuốt ve nhẹ nhàng trên da thịt mềm mại của cô làm cho Tả Ninh run rẩy, cả người tê dại.

"Ưm..." Đôi môi đỏ vô thức khẽ ưm một tiếng, cô rõ ràng cảm giác được vật cứng rắn nóng rực của anh đang kề ở sau eo mình.

Giờ phút này, Tả Ninh quên mất phải phản kháng, thậm chí là quên mất cả sự sỉ nhục, cô chỉ có thể nghe theo dục vọng trong cơ thể , muốn càng nhiều, muốn thoải mái hơn. Thế cho nên cô theo bản năng nhích lại gần ôm lấy anh.

Mà phản ứng này của cô, hiển nhiên là sự ủng hộ lớn nhất cho người đàn ông. Giây tiếp theo, cô đã bị anh gắt gao ôm lấy và ngã lên chiếc ghế sô pha lớn màu xám tro.

Lúc thân hình người đàn ông đè xuống, cô đã gấp không chờ nổi mà ôm vòng lấy cổ anh, cả khuôn mặt đều dán lên người anh.

Hơi thở của Thu Dật Mặc càng lúc càng nặng nề nhưng anh vẫn duy trì tia lí trí cuối cùng mà thấp giọng hỏi: "Có phải cô bị người ta bỏ thuốc hay không?"

Hơi thở ấm áp của anh phả vào trên mặt làm Tả Ninh cảm thấy cơ thể càng thêm ngứa ngáy mãnh liệt hơn, tay ôm cổ anh lại chặt hơn vài phần, cô ở bên tai anh run giọng than nhẹ: "Giúp tôi... Cầu xin anh..."

Anh không nói gì nữa, bàn tay liền trực tiếp thăm dò ở giữa hai chân cô, nơi đó sớm đã ướt át một mảng, thậm chí là lúc cô nằm xuống, hoa dịch đã tiết ra không ít trên sô pha.

"A a... Ân a..." Anh chạm vào làm cô co rút một trận, rên rỉ thành tiếng.

Cơ thể Tả Ninh run rẩy, nụ hoa trước ngực sớm đã đứng thẳng cách lớp áo sơ mi mỏng của anh mà không ngừng cọ xát, anh dứt khoát cúi thân mình xuống, một ngụm ngậm lấy một bên nhũ thịt rồi dùng sức liếm mút đùa bỡn.

"Ân a a a..." Tả Ninh run rẩy thét chói tai, hạ thể cũng không tự chủ mà đón nhận ngón tay thô lệ của anh.

Cảm giác được Tả Ninh chủ động, ngón trỏ đang xoa ấn hoa đế chậm rãi trượt xuống, tiến vào huyệt khẩu ướt đẫm rồi nhẹ nhàng chọc vào làm cô yêu kiều rên rỉ liên tục xong anh lại bỏ thêm một lóng tay vào, sau đó chậm rãi rút ra thọc vào.

Anh buông nụ hoa bị chính mình liếm mút đến sưng đỏ ra rồi thổi nhiệt khí ở bên tai cô: "Thoải mái sao?"

Tả Ninh không trả lời, chỉ là hạ thể đón ý hùa theo vặn vẹo nhanh một chút.

"Muốn sao? Lần này, cô nguyện ý chứ?" Trên gương mặt vẫn luôn lạnh nhạt của anh khó được lộ ra vài tia tươi cười ôn hòa.

"Muốn... Cho tôi... Thật là khó chịu..." Hốc mắt Tả Ninh ướt át, thanh âm mềm mại tựa như đứa trẻ đáng thương muốn có kẹo ăn từ người lớn.

"Vậy cô tự mình làm đi." Anh bắt lấy tay nhỏ của cô, chậm rãi dời xuống làm cho cô cách lớp âu phục vuốt ve côn thịt nóng bỏng.

Lần đầu tiên chạm vào vật nóng như vậy, Tả Ninh hoảng sợ liền muốn tránh thoát nhưng anh lại không cho, ngược lại còn kéo tay cô mở khóa kéo quần, cô vội vàng lần mò hơn nửa buổi mới có thể phóng thích vật cứng giống như nhiệt thiết ra ngoài.

Côn thịt nóng như lửa để ngay huyệt khẩu, cô liền run rẩy một trận, không ngừng vặn vẹo eo thon, nhè nhẹ khóc thút thít.

Cảm giác được cô nôn nóng như vậy, anh hôn lên môi cô rồi khẽ cười: "Nói cô muốn tôi, nói cô nguyện ý, cô nói, tôi liền cho cô."

"Tôi muốn anh... Tôi nguyện... A a a..."

Đôi tay nắm lấy eo thon mảnh khảnh của cô, anh dùng sức thúc tới, côn thịt đã sớm cứng đến khó chịu rốt cuộc cũng tiến vào trong cơ thể cô, chọc đến cả hai người đều phát ra một tiếng than thở thỏa mãn.

Nhìn đôi môi anh đào khẽ nhếch của cô, anh cúi đầu dùng sức hôn xuống, đầu lưỡi đấu đá lung tung ở trong miệng cô, không ngừng hấp thu mật ngọt của cô.

Tả Ninh cảm thấy mình như muốn chết, tiểu huyệt vừa mới bị anh va chạm mấy chục cái đã liền co rút mãnh liệt, không phát ra được một chút thanh âm.

Cảm nhận được cô cao trào, anh càng thêm dùng sức đưa đẩy kiện eo, ba nhẹ một sâu mà nhanh chóng thọc vào rút ra. Trong căn phòng nghỉ yên tĩnh, thậm chí có thể nghe rõ được âm thanh đâm thọc "bạch bạch bạch" cùng với tiếng dòng nước nhỏ giọt.

"Bảo bối, cô quá nhạy cảm, tôi còn chưa xong đâu."

Mồ hôi từ trán anh rơi xuống từng giọt, khuôn mặt tuấn tú sớm đã bị nhuốm đầy dục vọng, theo hô hấp của anh càng dồn dập, động tác dưới thân cũng càng lúc càng nhanh.

"Không... Chậm một chút... Chậm... A a a..."

Thấy Tả Ninh lại nghênh đón cao trào lần thứ hai, anh tạm dừng một chút để chuẩn bị tiến công mãnh liệt lần nữa, nhưng mà lỗ tai ngẫu nhiên nghe được thanh âm có người mở cửa.

Thu Dật Mặc nhanh nhẹn dùng một tay đỡ Tả Ninh dậy, làm cho bộ ngực của cô dán sát người anh xong rồi kéo khăn tắm lên che lại, mà côn thịt của anh vẫn còn ở trong hoa huyệt của cô.

"Anh, anh còn chưa đi..." Thu Dật Bạch còn chưa dứt lời đã liền ngây ngẩn cả người.

Từ vị trí anh đứng ở cửa vừa liếc mắt một cái liền nhìn thấy bóng dáng hai người ngồi xổm trên ghế sô pha đã có chút kì quái nhưng anh có thể khẳng định đó là Thu Dật Mặc. Ngạc nhiên hơn là, cô gái trần trụi trong ngực Thu Dật Mặc rõ ràng là....

"Hai người đang làm cái gì?" Đi theo sau Thu Dật Bạch là Cao Hạ gầm nhẹ ra tiếng, trong giọng nói mang theo tức giận.

Khuôn mặt nhỏ lấm tấm mồ hôi bị nước mắt tẩm ướt của Tả Ninh gần ngay trước mặt, mà trên gương mặt đỏ ửng lộ rõ sự thỏa mãn giống như lưỡi dao sắc bén đâm vào tim hai người đàn ông đứng ở cửa.

Tình cảnh như vậy, ngay cả Tả Ninh cũng không nghĩ tới. Đón nhận ánh mắt phẫn nộ cùng nóng cháy của Thu Dật Bạch và Cao Hạ, cô thẹn đến mức muốn chui xuống đất. Tả Ninh vùi đầu vào ngực Thu Dật Mặc làm cho côn thịt ở trong hoa huyệt tiến vào sâu hơn khiến cô yêu kiều rên rỉ một tiếng.

Thu Dật Mặc ôm cô đứng dậy đi vào phòng ngủ, cô sợ tới mức dùng hai chân gắt gao bám vào eo anh, côn thịt trong hạ thể không ngừng va chạm, Tả Ninh tận lực cắn chặt môi nhưng vẫn không nhịn được mà rên rỉ vài tiếng.

Khăn tắm miễn cưỡng có thể che được phần lưng và mông nhỏ, mà diện tích phòng nghỉ lại quá lớn, Thu Dật Mặc chỉ đi một đoạn cũng đủ để cho Cao Hạ và Thu Dật Bạch thấy rõ ngực cô kề sát Thu Dật Mặc cùng với chỗ giao hợp hết sức dâm mĩ.

Cao Hạ thực không có hình tượng mà nuốt nước miếng, hô hấp của Thu Dật Bạch thêm vài phần nặng nề, ánh mắt vẫn dõi theo hai người kia. Thẳng đến khi họ sắp biến mất ở cửa phòng ngủ, Thu Dật Bạch mới không nhịn được mà kêu một tiếng: "Anh!"

Thanh âm khàn khàn, ngữ khí phẫn nộ.

Thu Dật Mặc rõ ràng biết anh coi trọng Tả Ninh, vì sao còn muốn chạm vào cô ấy?

Thường ngày Thu Dật Mặc không phải là người phóng túng nhưng tại sao cùng thời điểm này lại làm ra chuyện như vậy?

Thu Dật Mặc dừng bước, quét mắt nhìn hai người đàn ông đang si ngốc đứng ở cửa, thần sắc lạnh lùng, giọng điệu bình tĩnh: "Thay vì tức giận, chi bằng hai người các cậu nên đi điều tra xem là ai bỏ thuốc cô ấy."

Ngay sau đó, trong lúc hai người kia còn ngơ ngác, Thu Dật Mặc "phanh" một tiếng, gắt gao đóng cửa phòng ngủ.

Nhưng chỉ dựa vào một cánh cửa phòng ngủ thì căn bản là không thể ngăn cản được quá nhiều tiếng động.

Đặc biệt là khi động tĩnh mây mưa ở bên trong thật sự không nhỏ, thế cho nên Thu Dật Bạch cùng Cao Hạ ở bên ngoài vẫn thỉnh thoảng nghe được tiếng rên rỉ và thét chói tai của Tả Ninh.

Thanh âm này như một liều thuốc kích dục, làm cho hai người đàn ông vốn có tính tự chủ cao ngay lập tức nếm đến tư vị dục hỏa đốt người nhưng không thể phát tiết.

Trên sô pha còn lưu lại một bãi vệt nước rất dễ nhận thấy, càng nhìn càng cảm thấy dâm mĩ.

"Mẹ kiếp!" Thu Dật Bạch chửi nhỏ một tiếng, đặt mông ngồi xuống ghế sô pha khác rồi ngẩng đầu nhìn Cao Hạ: "Cái gì mà bỏ thuốc? Chẳng phải kể từ sáng nay khi cô ấy lên đây thì chưa từng bước ra ngoài sao? Cậu cũng có lên đây mà, sao mọi chuyện lại như thế này?"

Cao Hạ không trả lời ngay, trầm mặc một lúc, ánh mắt đột nhiên rơi xuống bình giữ nhiệt trước mặt. Thu Dật Bạch ngay lập tức hiểu ý anh, cầm lấy chiếc bình quơ quơ: "Trống không."

"Lúc đầu là đầy, là tôi đưa cho Tả Ninh, căn phòng này tất cả đều do cậu sắp xếp, có điều gì khả nghi không?"

Thu Dật Bạch nhìn một vòng, cuối cùng lại đem ánh mắt trở lại chiếc bình trên tay: "Chưa từng thấy cậu dùng cái bình này, là ai đưa cho cậu?"

"Là Trần Nhất Thao, lúc sáng hắn không cẩn thận làm vỡ bình nước của tôi, thế nên sau đó liền đổi cho tôi bình khác. Tôi thấy Tả Ninh muốn uống nước lạnh nên liền đưa cho cô ấy..." Thấy ánh mắt Thu Dật Bạch nhìn mình, Cao Hạ dừng một chút: "Ý cậu là, là hắn ta làm?"

"Trước khi hắn ta làm vỡ bình của cậu, cậu đã nói gì và làm cái gì?"

"Bị phóng viên vây kín, tôi nói tâm tình không tốt. Muốn rời đi trước để về khách sạn nghỉ ngơi."

"Vậy sau đó sao lại không về khách sạn mà chạy tới đây làm cái gì?"

"Tiếp đó nghe được Tả Ninh nói những lời kia, thế cho nên không còn tâm tình nghỉ ngơi nữa."

"Mỗi khi tâm tình cậu không tốt, cậu không muốn uống rượu mà lại cần phụ nữ." Thu Dật Bạch cười như không cười mà nhìn Cao Hạ. "Hiện tại đã biết rõ? Trợ lí mới của cậu đúng thật là lá gan không nhỏ, dám sử dụng thủ đoạn như vậy với cậu. Tôi thấy cậu nên cẩn thận mà điều tra xem hắn ta đã cấu kết với ai."

Cao Hạ nới lỏng cà vạt, nổi giận đùng đùng đi ra cửa không đến hai bước thì dừng lại và xoay người hỏi: "Sao Thu Dật Mặc lại đến đây?"

Sắc mặt thật vất vả mới dịu xuống của Thu Dật Bạch lại ngay lập tức tràn ngập phẫn nộ: "Còn không phải vì tên chết tiệt cậu sao?! Lễ khai máy quan trọng như vậy cậu lại nói đi là đi, anh ấy sợ cậu không ổn nên mới đi tìm cậu!"

"Khốn kiếp."

"Mẹ nó!" Thu Dật Bạch mắng một câu rồi cũng đứng dậy, ánh mắt không tự chủ được mà nhìn cửa phòng ngủ đang đóng chặt kia: "Chả nhẽ hai ngày nay tôi bị sao tiểu nhân chiếu không? Tổ chức một buổi sinh nhật chúc mừng lại thành đưa cô ấy lên giường với cậu. Bây giờ, cậu lại đưa cô ấy đến cho anh trai tôi?"

Thu Dật Bạch càng nghĩ càng giận: "Mù một con mắt còn chưa đủ, đằng này lại bị mù cả hai! Cậu tìm trợ lý kiểu gì vậy?"


"Tôi sẽ cho cô ấy một câu trả lời." Bỏ lại một câu này xong, Cao Hạ liền quay đầu mà đi thẳng ra ngoài. Thu Dật Bạch cúi đầu nhìn hạ thân sưng to rồi rủa thầm một tiếng, sau đó cởi áo sơ mi đi vào phòng tắm xả nước lạnh.

Chờ anh khôi phục tinh thần lại thì mới phát hiện trên giá treo bên cạnh phòng tắm còn có quần áo của Tả Ninh, đương nhiên bao gồm cả bộ nội y ren màu trắng. Nhớ tới lúc trước nhìn thấy quần lót ren màu trắng bị Cao Hạ xé rách, anh nhịn không được mà lẩm bẩm: "Cô ấy thích ren màu trắng đến như vậy?"

Khi lẩm bẩm, anh đã bất tri bất giác cầm bộ nội y ở trên tay, quần lót vẫn ướt át, trên đó còn lưu lại ít hoa dịch, mà nội y...

"B hay là C?" Trong đầu Thu Dật Bạch lại hiện lên hình ảnh Thu Dật Mặc ôm Tả Ninh vào trong phòng vừa rồi, anh thậm chí có thấy được đầu vú sưng đỏ của cô.

"Hẳn là B đi, vừa vặn."Môi nở một nụ cười khẽ, cúi đầu tìm xem nhãn của nội y, quả thực là B75.

Dưới thân dâng lên một cỗ nóng rực, anh thở mạnh một hơi, để nội y lại chỗ cũ rồi sau đó nhìn chằm chằm hoa dịch trên quần lót một lúc lâu. Cuối cùng vẫn là rủa thầm một tiếng đem, trả quần lót về chỗ cũ.

"Ông đây đường đường là nhị thiếu gia nhà họ Thu, còn chưa đáng khinh đến nỗi dùng quần lót của phụ nữ để thỏa mãn, mẹ kiếp."

Tả Ninh không nhớ cô đã cao trào bao nhiêu lần ở dưới thân Thu Dật Mặc, cô chỉ biết toàn bộ dáng vẻ phóng đãng của cô đều bị tên mặt lạnh đó nhìn được rõ ràng.

Cô cũng không màng hình tượng mà vặn vẹo ở dưới thân anh, không ngừng cầu xin anh làm cô, cầu xin anh nhanh một chút, hết lần này đến lần khác, thét chói tai rên rỉ ở trong cơn cao trào.

Chờ đến khi Tả Ninh tỉnh lại thì trời đã chập choạng tối, căn phòng ngủ rộng lớn chỉ có một mình cô. Toàn thân vô lực, tay chân bủn rủn, giữa hai chân sưng đau đến phát run.

Chỉ có điều, cô nhớ rõ, sau khi ân ái xong anh liền ôm cô vào phòng tắm. Ngay cả khăn trải giường anh cũng đều nhanh chóng đổi đi, lại còn bôi thuốc mỡ lên hạ thể giúp cô.

Một người đàn ông thoạt nhìn lạnh lùng uy nghiêm mà ở trên giường lại thực ôn nhu, từng cảm nhận của cô anh đều bận tâm. Hơn nữa, lúc này trên bàn đã để sẵn nội y cùng váy áo cho cô, thậm chí còn có thuốc tránh thai.

Ngược lại là Cao Hạ, thoạt nhìn ưu nhã hay nói cách khác là phóng khoáng, nhưng cử chỉ trên giường lại thô bạo. Lúc này, trên di động lại truyền tới tin nhắn WeChat của Thu Dật Bạch: Nghỉ ngơi cho tốt, lát nữa tôi đưa cô đến yến tiệc.

"Được." Tả Ninh tùy tiện trả lời lại rồi sau đó mới ý thức được, cô không biết nên đối mặt thế nào với Thu Dật Bạch.

Nếu lúc trước xảy ra chuyện đó với Cao Hạ, cô ở trước mặt Thu Dật Bạch còn có chút trách móc phẫn nộ. Nhưng hiện tại cô phải đối mặt ra làm sao? Người bị hại? Nhưng rõ ràng là do cô cầu xin Thu Dật Mặc muốn cô.

20 phút sau, Thu Dật Bạch gõ cửa phòng nghỉ. Tuy rằng chìa khóa của căn phòng này bọn anh đều có nhưng lúc này anh lại không dám lỗ mãng mở cửa mà đi vào. Mở cửa phòng ra, bốn mắt nhìn nhau, Tả Ninh có chút không biết phải làm sao. Thu Dật Bạch hơi mỉm cười: "Váy rất đẹp, trang điểm cũng rất xinh."

"Cảm ơn." Tả Ninh cúi đầu: "Cảm ơn anh đã tới đón tôi, đi thôi."

Từ thang máy đến gara, hai người đều im lặng. Nơi tổ chức yến tiệc cũng ở tại khu nghỉ dưỡng này, chỉ cần đi 10 phút là đã tới nơi. Tả Ninh duỗi tay cởi bỏ đai an toàn, đang muốn mở cửa xe thì lại bị Thu Dật Bạch giữ chặt.


"Xin lỗi." Anh nhìn cô và nghiêm túc nói.

Tả Ninh cười cười: "Nếu là bởi vì chuyện với Cao Hạ, thì tôi đã nói là coi như chưa từng xảy ra. Tôi không trách anh, kỳ thật... Cũng không thể trách anh, anh rõ ràng dụng tâm như vậy vì tôi mà chuẩn bị tiệc sinh nhật, vẫn luôn chiếu cố tôi. Là tôi nên nói lời cảm ơn anh mới đúng."

Thu Dật Bạch trầm mặc trong chốc lát mới buông tay cô ra, sau đó chậm rãi ngồi thẳng người lại: "Chuyện xảy ra hôm nay... Cao Hạ đã điều tra rõ, là trợ lý của cậu ấy cấu kết với một nữ minh tinh, vốn muốn bỏ thuốc cậu ấy sau đó dẫn phóng viên đến khách sạn. Cô cũng biết, người thích Cao Hạ rất nhiều, mà người muốn lợi dụng cậu ấy lại càng nhiều hơn."

"Tôi hiểu rõ."

"Vậy cô..."

"Vẫn là câu nói kia, tôi vẫn sẽ xem như chưa có chuyện gì xảy ra như cũ, cũng phiền anh chuyển lời đến Thu Dật Mặc, tôi cũng sẽ không vì sự việc kia mà quấn lấy anh ta, càng không cần anh ta hay Cao Hạ phụ trách, bọn họ cứ yên tâm."

"Tôi không phải có ý đó."

"Tôi biết, nhưng đó là ý nghĩ của tôi, mong anh chuyển lời lại với bọn họ."

Tả Ninh hôm nay mặc một bộ váy liền áo màu xám eo cao, chiếc váy ôm sát eo nhỏ của cô, phần lưng lại lộ ra đường cong hoàn mĩ. Chỉ cần nhìn bóng dáng thôi cũng đã khiến Thu Dật Bạch có cảm giác như tùy thời đều muốn chảy máu mũi.

Nhà hàng có tổng cộng 3 tầng, đoàn phim tổ chức yến tiệc ở tầng ba rộng lớn, mấy chục người tụ lại cùng nhau nhìn rất náo nhiệt. Bởi vì ban ngày tổ chức nghi thức đã cho cánh truyền thông phỏng vấn, nên hiện tại ở nhà hàng liền không cho cánh truyền thông tham dự, tất cả chỉ có người của đoàn làm phim.

Thời điểm Thu Dật Bạch cùng Tả Ninh đến nơi, tiệc vẫn chưa bắt đầu, các nhóm người tụ lại chơi trò chơi hoặc nói chuyện phiếm.

Ở giữa đặt một cái bàn lớn, hiển nhiên là dành cho các nhân vật quan trọng, Tả Ninh tùy tiện tìm một chỗ ngồi nhưng lại bị Thu Dật Bạch gọi đến ngồi ở bàn giữa.

Có 8 chỗ ngồi, diễn viên chính chiếm 5 ghế, giám chế cũng chiếm 1 ghế, Thu Dật Bạch cùng Tả Ninh vừa ngồi xuống, bàn liền kín người.

"Lão Vương, cậu ngồi bên này đi." Thu Dật Bạch tựa hồ có quen biết vị giám chế kia, nói chuyện không chút khách khí: "Một lát nữa Du tổng sẽ đến."

Du tổng mà Thu Dật Bạch nói, tên đầy đủ là Du Hạo Nam, là tổng tài đương nhiệm của Quý Châu, cũng là người đầu tư cho bộ phim chuyển thể này, Tả Ninh cũng đã sớm nghe qua.

Mà giờ phút này, cô gái trẻ ngồi bên trái tên Giang Thuần Tâm sẽ thủ vai em gái út Phục Vân chính là do Du Hạo Nam chỉ định, nhìn qua thì có vẻ là nữ diễn viên thanh thuần thục nữ và cũng là người ở bên cạnh Du Hạo Nam lâu nhất.

Ngồi bên trái Giang Thuần Tâm là người đóng vai nữ chủ nhân nhà họ Phục tên là Lục Hồng Anh. Lục Hồng Anh năm nay đã hơn 50 tuổi, nổi tiếng từ sớm là một trong những tiền bối có danh tiếng, mọi người đều gọi bà là chị Lục.


Mà người đóng vai tôn chủ nhà họ Phục là chồng của Lục Hồng Anh. Vai nhị thiếu gia nhà họ Phục là Đồng Ninh, tân binh vừa bước vào giới nghệ sĩ, danh tiếng cũng không lớn. Nhưng nghe nói có bối cảnh to lớn nên người trong giới không ai dám chọc vào hắn.

"Chị Ninh, chị tới đây ngồi cùng em!" Đồng Ninh gương mặt soái khí vẫy vẫy tay với Tả Ninh.

Không biết có phải bởi vì tên tương đồng hay không, mà từ khi bắt đầu nghi thức khai máy đến bây giờ, lúc nhìn thấy Tả Ninh hắn liền luôn nhiệt tình đối đãi. Tả Ninh vốn dĩ theo bản năng muốn ngồi gần con gái nên mới lựa chọn ngồi bên phải Giang Thuần Tâm, còn Thu Dật Bạch ngồi bên trái cô. Nhưng hôm nay bị Đồng Ninh gọi như vậy, cô chỉ đành đổi chỗ với Thu Dật Bạch, ngồi bên cạnh Đồng Ninh.

Bên trái Giang Thuần Tâm đã có Lục Hồng Anh ngồi, vậy vị trí bên phải hẳn là muốn để lại cho kim chủ của cô ấy rồi. Đồng Ninh ngồi ở giữa Tả Ninh và Cao Hạ, Đồng Ninh bên cạnh không ngừng nói chuyện với cô. Bắt gặp ánh mắt phức tạp của Cao Hạ, Tả Ninh liền cảm thấy khó hiểu, chỉ có thể coi như không thấy.

So với các bàn khác náo nhiệt, thì bàn trung tâm lại im ắng hơn. Thu Dật Bạch chủ động nói chuyện với 2 vị tiền bối, Giang Thuần Tâm cúi đầu chơi di động, Cao Hạ vừa thất thần rồi lại cố tình nhìn chăm chú vào Tả Ninh.

"Chị Ninh, chị thật sự vì anh Cao Ha mà viết bộ tiểu thuyết này sao?"

Đồng Ninh nói một câu, nháy mắt cả bàn đều im lặng, ngay cả Thu Dật Bạch và hai vị tiền bối cũng đều rất tò mò nhìn về phía Tả Ninh.

Tả Ninh đang muốn giải thích thì liền nghe Cao Hạ mở miệng nói: “Đó chỉ là lời đồn, mọi người đừng nghĩ nhiều.”

“Hóa ra thật sự là giả a!” Đồng Ninh tỏ vẻ thất vọng: “Em xem trên Weibo thấy tin tức về chị Ninh đều là hot search.”

Tả Ninh xấu hổ cười cười: “Cái gì mà hot search?”

“Chị tự mình xem đi a, vì Cao Hạ viết tiểu thuyết, biến anh ấy thành nam chính độc nhất, còn có thể tiếp xúc thân mật với anh ấy tại đoàn phim.”

Tả Ninh mở Weibo lên, hot search 10 cái thì 7 cái đều là về bộ phim, trong đó 4 cái là quan hệ giữa cô và Cao Hạ, một cái là “Tả Ninh là biên kịch đẹp nhất”, một cái là “Cao Hạ - Tả Ninh”, một cái là “Cảnh giới theo đuổi thần tượng cao nhất của Tả Ninh.”

Tả Ninh cũng xem như lần đầu tiên lộ diện, bởi vì gương mặt xinh đẹp mà trở thành hot search, cô có chút giật mình nhưng tin tức với Cao Hạ khiến cô càng giật mình hơn.

Cẩn thận ngẫm lại, liên hệ giữa cô và Cao Hạ chẳng qua cũng chỉ là vào lúc tiểu thuyết《 Nhà 》hot nhất, có độc giả từng hỏi cô rằng ai thích hợp diễn vai Phục Thành nhất, cô lại nói là Cao Hạ.

Sáng nay khi phỏng vấn truyền thông cô cũng khen Cao Hạ đẹp trai, kỹ thuật diễn rất tốt, đối với công việc cũng nghiêm túc thực hiện. Nhưng không hề nghĩ tới trường hợp bị mọi người hiểu nhầm là cô thổ lộ với Cao Hạ.

Tả Ninh bất đắc dĩ cười: “Truyền thông cố ý xuyên tạc, tôi cũng không có biện pháp, coi như là tuyên truyền cho bộ phim đi.”

Giang Thuần Tâm ngồi ở phía đối diện tỏ vẻ mặt quan tâm: “Chị Ninh, trên Weibo em thấy có rất nhiều người mắng chị, chị không tức giận sao?”

“Từ lúc tôi viết tiểu thuyết tới nay, cũng không phải lần đầu tiên bị mắng, nếu thật muốn so đo, tôi đây sẽ còn sống sao?”

“Chị Ninh thật tốt, em phải học tập chị nhiều, chi bằng chụp một tấm ảnh đi?” Giang Thuần Tâm nói xong liền chạy tới bên Tả Ninh giơ di động lên chụp ảnh.

Tả Ninh không thích chụp hình cho lắm nhưng cũng không cự tuyệt, chỉ có thể phối hợp cười cười, chẳng qua là bởi vì Giang Thuần Tâm ôm cổ cô làm cho cô có cảm giác không được tự nhiên nên tươi cười có chút cứng đờ.

“Đông!” Đồng hồ trên tường điểm 6 giờ.




Không muốn cử hành nhiều nghi thức nên Thu Dật Bạch nói với tất cả mọi người: “Mọi người ăn đi, đêm nay có thể uống nhiều một chút, uống say tôi đây sẽ lo liệu hết.”

“Đạo diễn Thu muôn năm!”

"Đạo diễn Thu tôi yêu anh!"

Trong tiếng ồn ào của mọi người, Giang Thuần Tâm ngượng ngùng nói: “Nhưng Du tổng còn chưa đến.”

“Không sao đâu, Du tổng sẽ không để ý chuyện này.”

Thu Dật Bạch vừa dứt lời thì một giọng nói trầm thấp truyền đến: “Xem ra đạo diễn Thu hiểu tôi rất rõ.”

Thanh âm giống như đã từng nghe được ở đâu, Tả Ninh ngẩng đầu, ngay lập tức nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú.

Là anh ta? Đêm đó ở tiểu khu cưỡng hôn cô.

Tả Ninh có chút sửng sốt nhưng ngược lại Du Hạo Nam thoạt nhìn không có gì ngạc nhiên, anh còn không chút kiêng kị mà nhìn chằm chằm cô: “Sao hả? Không nghĩ tới tôi sẽ đến sao?”

Du Hạo Nam nói ra lời này làm những người khác đều tò mò mà quay lại nhìn cô. Tả Ninh mất tự nhiên cười cười: “Du tổng.”

“Hai ta quan hệ thân thiết như vậy, sao lại gọi Du tổng?” Du Hạo Nam ngả ngớn, lại có chút đắc ý: “Em biết rõ tôi vì em nên mới đến buổi tiệc này mà!”

Lúc này đây, không chỉ có những người cùng bàn ngạc nhiên mà ngay cả mọi người xung quanh cũng đều an tĩnh lại, toàn bộ nhìn về phía cô. Du Hạo Nam tựa hồ vừa lòng với phản ứng của mọi người, liền hướng Thu Dật Bạch giơ giơ tay và cười nói: “Đạo diễn Thu, có thể nhường chỗ cho tôi không?”

Thu Dật Bạch mặc dù trong lòng không vui nhưng cũng không dám nói gì, chỉ là yên lặng dịch sang chỗ khác ngồi gần với Giang Thuần Tâm sắc mặt sớm đã khó coi.

Du Hạo Nam vừa ngồi xuống liền khoác tay trên vai Tả Ninh, nhỏ giọng bên tai cô: “Tôi vẫn luôn tìm em, nếu hôm nay không xem tin tức thì chắc hẳn tôi vẫn không biết tôi và em lại gần như vậy.”

Hơi nóng phả vào làm tai của cô có chút ngứa ngáy, lại còn bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, Tả Ninh cảm thấy cả người khó chịu, cố tình tránh né anh nhưng làm như thế nào cũng không tránh được. Oán giận mà trừng mắt với anh, Tả Ninh thấp giọng: “Anh muốn thế nào?”

“Đầu tôi đến bây giờ vẫn còn đau, em nói tôi nên muốn như thế nào?” Du Hạo Nam vươn tay chơi đùa vài sợi tóc trên vai cô, động tác thập phần thân mật.

Thu Dật Bạch cùng Cao Hạ hiển nhiên đã đen mặt nhưng cũng chỉ có thể kiềm chế mà ẩn nhẫn lẳng lặng nhìn bọn họ.

“Đó là do anh tự làm tự chịu, ai bảo anh… Ai bảo anh uống say rồi giở trò lưu manh?”

“Tôi không ngại đêm nay lại giở trò lưu manh một lần nữa.”

Du Hạo Nam nói xong liền nhích lại gần, Tả Ninh hoảng sợ: “Anh rốt cuộc muốn gì?”

“Ở cùng tôi một đêm.”

“Anh nằm mơ!”

“Yên tâm, tôi sẽ không chạm vào em, chỉ có mấy câu hỏi tôi muốn nghe em trả lời.”

Vẻ mặt Du Hạo Nam bắt đầu nghiêm túc, Tả Ninh do dự một chút liền gật đầu: “Được… Vậy 10 phút, anh mau hỏi, tôi còn muốn trở về.”

“Được, đi thôi.”

Du Hạo Nam đột nhiên đứng lên, Tả Ninh tất nhiên không ngờ rằng anh nói đi là đi. Nhưng hiện tại nếu đi cùng Du Hạo Nam thì cô biết giải thích như thế nào với mọi người? Không để ý Tả Ninh do dự, Du Hạo Nam ôm lấy eo cô rồi trực tiếp kéo cô đứng dậy sau đó ném lại một câu với Thu Dật Bạch: “Tôi cùng cô ấy có việc muốn nói riêng.”

Tả Ninh cứ như vậy bị Du Hạo Nam kéo đi đến một căn phòng ở tầng hai, chỉ nháy mắt cửa phòng bị anh khóa trái, trong lòng cô lại dâng lên sự bất an. Tại sao cô lại đi tin tưởng anh? Hiện tại nếu anh muốn làm gì cô thì cô căn bản không thể phản kháng được.

“Anh đã nói… Anh sẽ không chạm vào tôi.”

Du Hạo Nam dựa vào cửa sổ quan sát kỹ lưỡng Tả Ninh xong chậm rãi hỏi: “Bút danh của em là Tả Ninh, hay tên thật cũng là Tả Ninh, em họ Tả?”

Câu hỏi không phải quá vô nghĩa sao? Tả Ninh trái lại xem thường, còn gật đầu: “Phải.”

“Trước giờ vẫn họ Tả? Không sửa đổi?”

Những câu hỏi của anh thực sự kì quái nhưng Tả Ninh cũng chỉ có thể căng da đầu trả lời: “Phải, từ khi sinh ra đã gọi như vậy, nếu anh không tin tôi liền trở về lấy chứng minh thư.”

“Không cần.” Du Hạo Nam cúi đầu, sương khói bên trong ánh mắt của anh tựa hồ có chút yên tĩnh.


“Chuyện đó… Buổi tối hôm đó tôi không cố ý, hơn nữa tôi đã đưa anh đến bệnh viện, bác sĩ nói anh không có việc gì nên tôi mới rời đi.”

“Tôi biết.” Dừng một chút, anh như nhớ tới điều gì lại hỏi kĩ càng một lần nữa: “Em đi đến tiểu khu đó làm gì?”

Giọng điệu của Du Hạo Nam giống như tra khảo phạm nhân làm Tả Ninh rất không vui, chẳng lẽ anh lại châm chọc cô không đủ tư cách đi đến nơi giàu có đó sao?

“Không làm gì, chỉ là tôi lạc đường, ngẫu nhiên đi đến đó nên muốn xem những biệt thư cao cấp, động viên chính mình nỗ lực kiếm tiền thôi.”

“Tiểu thuyết em viết, có thực sao?”

“Có thực? Xem như là có đi, lúc trước tôi viết tiểu thuyết lịch sử lập nghiệp, các nhân vật lịch sử đương nhiên là có thực. Còn lại là tham khảo tìm kiếm trên mạng, tôi biết hiện tại người viết tiểu thuyết khá nhiều, chỉ có điều Du tổng yên tâm, tiểu thuyết của tôi là chính chủ, tuyệt đối không rước lấy kiện tụng.”

Lúc này Du Hạo Nam đột nhiên im lặng, cúi đầu hút thuốc, khói thuốc lượn lờ làm Tả Ninh khó chịu ho khan, dứt khoát xoay người rời đi. Thấy cô muốn rời khỏi, anh đột nhiên mở miệng nói: “Em thích biệt thự cao cấp như vậy?”

“A?” Tả Ninh khó hiểu.

Du Hạo Nam dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn về phía cô: “Đi theo tôi, về sau muốn biệt thự như thế nào tôi đều có thể cho em.”

Tả Ninh sửng sốt một chút xong đột nhiên cười nhạo: “Du tổng đây là muốn bao dưỡng tôi?”

Còn không đợi anh trả lời, cô lại lắc đầu: “Xem ra tôi phải cảm ơn Du tổng đã để mắt đến tôi, chỉ có điều tôi không có phúc hưởng thụ những thứ đó, Du tổng vẫn là nên để lại cho người muốn hưởng thụ nó đi thôi.”
Chương kế tiếp