[CaoH/NP] Bọn Đàn Ông Này Có Độc

chương 62
Chương 206: Kinh hoảng ý loạn

Châu Nhân vốn chính là nhãn hiệu châu báu có sức ảnh hưởng nhất trong nước, lần này lại có thêm viên kim cương "Hồng nhạt kỳ tích" nổi tiếng, cuộc họp báo tất nhiên trở thành tin tức nóng nhất.

Đương nhiên, chuyện Du Hạo Nam ở hội trường tặng vòng cổ bày tỏ tình yêu, mới là đề tài mà các võng hữu thần thông quảng đại nói chuyện say sưa nhất, thậm chí bởi vậy còn dẫn đến một hồi chiến mắng nhiếc không nhỏ.

Tuổi trẻ nhiều tiền, có nhan sắc có ngoại hình, thâm tình lại hào phóng, Du Hạo Nam không ngoài ý muốn ở trên mạng bạo hỏa một phen, còn thu được một số lớn fans mê muội.

Nhưng hành động của hắn ở cuộc họp báo, ngoại trừ bộ phận lớn người khen lãng mạn, hâm mộ, cũng có không người ít nghi ngờ, nói là nữ chính ngay cả mặt cũng không dám lộ, hiển nhiên là một hồi lăng xê trần trụi.
Vì thế thái độ tương phản giữa các võng hữu bắt đầu một hồi xâu xé lẫn nhau quy mô càng lúc càng lớn, thậm chí còn dẫn phát một phe phái nhân sĩ tò mò thân phận của nữ chính bắt đầu tiến hành khai quật chiều sâu.

Nhìn giao điện thoại không ngừng đẩy tin tức, tai nghe truyền đến hội báo, Du Hạo Nam rốt cuộc vừa lòng mỉm cười.

Bởi vì lúc trước hắn dùng cái ID "Nam chi tâm" này tiến hành đánh thưởng kim ngạch quá lớn cho Tả Ninh, một lần trở thành thư hữu đứng đầu trang web tiểu thuyết kia, cho nên hôm nay hắn ngay cả tên vòng cổ cũng không công bố ra bên ngoài, cho dù là người thời thời khắc khắc quan sát động tĩnh trên mạng cũng không thể tìm ra thân phận thật sự của Tả Ninh.

Nhìn nữ nhân ngồi trên ghế phụ vẫn ngủ say, hắn không khỏi cười khẽ ra tiếng, đầu năm nay làm chuyện kinh hỉ cũng không dễ dàng, nếu không phải ở cuộc họp báo tiến hành, hiệu quả kém một ít, nhưng nếu một khi bại lộ ở trước màn ảnh, hắn sợ cái cô gái nhỏ này của hắn lại chịu một chút tổn thương.
"Ai bảo anh coi trọng em đâu?" Duỗi tay giúp cô vén mấy sợi tóc bay bay trước mắt, Du Hạo Nam cởi đai an toàn ra bước xuống xe, cẩn thận bế cô lên.

Từ giữa trưa đến tối không biết bao nhiêu lần tình cảm mãnh liệt, xác thật làm Tả Ninh quá sức, Du Hạo Nam vốn là định sáng mai lại đưa cô quay lại chung cư tiến hành "Giao tiếp", nhưng cô la hét ngày mai không muốn dậy sớm, hắn chỉ có thể tối muộn mới đưa cô về đây.

Thẳng đến khi đi vào thang máy Tả Ninh mới từ từ tỉnh lại, đôi mắt buồn ngủ mê mang nhìn về phía nam nhân đang ôm mình: "Tới rồi?"

"Ừ, em ngủ tiếp đi."

Mí mắt vẫn nặng không nhấc lên được, Tả Ninh ôm lấy cổ hắn, vùi đầu vào ngực hắn.

Nghe được tiếng hắn dùng chìa khóa mở cửa, cô cho rằng vào cửa liền có thể thoải mái nằm trên giường lớn tiếp tục ngủ, ai ngờ Du Hạo Nam sau khi vừa đóng cửa lại dừng bước, hừ lạnh một tiếng: "Mấy người tới đây làm gì?"
Tả Ninh chậm rãi mở mắt ra, lập tức nhìn thấy bốn nam nhân đang ngồi trên sô pha động tác nhất trí nhìn chằm chằm cô, sợ tới mức giật mình một cái, nháy mắt tỉnh cả ngủ.

"Anh...... Các anh tại sao lại ở đây?"

Nhìn bộ dáng này của cô rõ ràng là đã hoan ái qua, Phương Kinh Luân không vui bĩu môi: "Tại sao không thể ở đây?"

Du Hạo Nam chọc Tả Ninh ý bảo ôm cô đến sô pha, quay về phía bốn nam nhân trước mặt đang tràn ngập địch ý cười lạnh một tiếng: "Xem ra có một số người trí nhớ không tốt, hiện tại mới 9 giờ tối, vẫn là thời gian của tôi."

Phương Kinh Luân không hề hé răng, chỉ lấy điều khiển từ xa mở TV, chuyển đến kênh tin tức nào đó, trên đó cư nhiên đang đưa tin cuộc họp báo hôm nay, hơn nữa đặc biệt đặc tả cảnh Tả Ninh đang đeo khẩu trang hôn lên môi Du Hạo Nam.
"Không tồi, rất trùng hợp, hôm nay lần thứ ba, đều không cần xem." Phương Kinh Luân ném điều khiển từ xa đi, cười như không cười nhìn chằm chằm Tả Ninh, "Trận trượng rất lớn nha, hôm nay vui vẻ không?"

Tả Ninh cũng không biết vì sao, rõ ràng bản thân mình căn bản không có làm sai chuyện gì, nhưng đón nhận ánh mắt của bốn nam nhân, không hiểu sao lại thấy chột dạ.

Nhưng Du Hạo Nam lại kɧıêυ ҡɧí©ɧ mà nhìn bọn họ: "Như thế nào? Trong hiệp nghị có nói tôi không được đưa vòng cổ? Hay là không được chế tạo kinh hỉ lãng mạn?"

Nói đến này, hắn lại đem sắc bén ánh mắt chỉ thẳng vào Phương Kinh Luân, "Cậu ngay cả nhẫn kim cương cũng đã tặng, tôi còn không được đưa vòng cổ kim cương?"

Tả Ninh vẫn luôn cho rằng chuyện Phương Kinh Luân tặng nhẫn kim cương cho cô đã giấu rất khá, ai ngờ không chỉ có Du Hạo Nam biết, từ mấy nam nhân khác không có biểu tình ngoài ý muốn nào, bọn họ cũng đều biết.
"Nhưng tôi không giống như anh để Ninh Ninh đối mặt nhiều phóng viên như vậy!" Phương Kinh Luân đột nhiên từ trên sô pha đứng lên, "Lúc trước cô ấy ở trên mạng gặp không ít chửi rủa anh không phải không biết, anh làm như vậy nếu là để người ta tìm ra được thân phận của cô ấy......"

"Vậy tìm tới rồi thì sao?" Du Hạo Nam khí thế mười phần nhìn lại hắn, "Tôi thấy mấy người cũng không phải vì cái này mới toàn bộ chạy tới đây chỉ trích tôi đi? Trong lòng khó chịu cứ việc nói thẳng, hà tất vất vả tìm cớ như vậy?"

Lần này hắn thật sự đã nói đúng, bốn nam nhân căn bản chính là nhìn thấy tin tức hắn với Tả Ninh cao điệu show ân ái như vậy mới có thể không hẹn mà cùng chạy tới bên này, tuy rằng bọn họ đều biết rõ mình không có lý do gì chính đáng để nói, nhưng tức giận vẫn là tức giận.
"Cho nên, em đáp ứng lời cầu hôn của anh ta?"

Nghe thanh âm mang theo chút hàn ý của Thu Dật Bạch, Tả Ninh đang giả trang đà điểu ở trên sô pha liền chấn động, vừa nhấc đầu liền nhìn thấy ánh mắt của bốn người nọ đều đặt trên cổ cô.

Cái vòng kia, cô còn đeo. Chuyện hôm nay xem như cầu hôn sao? Tựa hồ vẫn còn ở trong mặt bọn họ, đúng vậy.

Theo bản năng mà muốn duỗi tay đi trích, nhưng đυ.ng phải ánh mắt thâm thuý của Du Hạo Nam, cô nửa điểm cũng không dám động.

Trời đất! Không phải từ trước đến nay đều là bọn đàn ông này sợ cô nhất, nghe lời cô nhất sao? Như thế nào vừa đến thời điểm mấu chốt người chết nhát luôn là cô?

"Hai giờ trước, tại một khách sạn ở Manhattan, New York, Mỹ xảy ra một vụ đấu súng, trong đó có 5 người tử vong và 11 người bị thương."
TV tiếp tục truyền phát tin tức, nghe được ba chữ "Manhattan", Tả Ninh đột nhiên cả kinh, khi ngẩng đầu nhìn đến tên cùng hình ảnh trên TV, cô liền thay đổi sắc mặt.

Văn Khải An trầm giọng nói: "Làm sao vậy?"

Tin tức cũng không có hình ảnh quá kỹ càng tỉ mỉ, căn bản nhìn không ra tình huống ở hiện trường, nhưng Tả Ninh vẫn gắt gao nhìn chằm chằm màn hình, hai vai không tự giác hơi hơi phát run.

Những người khác không biết, nhưng cô vẫn luôn cùng Thu Dật Mặc liên hệ video, vô cùng rõ ràng hắn ở chỗ nào công tác, sắp sửa tham gia hội nghị gì, hai ngày này xuống giường ở khách sạn nào.

Mấy nam nhân tất nhiên cũng nhận thấy cô khác thường, Thu Dật Bạch hơi hơi nhíu lại mi: "Làm sao vậy?"

"Anh trai anh...... Ở tại...... Cái khách sạn kia......"

Ngơ ngác nhìn chằm chằm giao diện tin tức còn chưa kết thúc hai giây, Thu Dật Bạch đột nhiên lấy điện thoại ra run rẩy gọi điện thoại.
Một lần, hai lần, ba lần...... Tất cả đều không người tiếp nghe.

Thấy mặt Thu Dật Bạch xám như tro tàn, Tả Ninh cũng đột nhiên cảm thấy trái tim mình đã chìm vào đáy cốc.

Rõ ràng có thể an ủi mình khách sạn lớn như vậy, nhiều người như vậy, sẽ không có khả năng trùng hợp như vậy, nhưng vừa nhớ tới lúc trước từ trong video của Thu Dật Mặc nhìn thấy diện mạo của khách sạn kia, lại nhớ tới vừa rồi tin tức đưa ra những con số thương vọng đó, cô liền nhịn không được toàn thân rét run.

Có khả năng không? Trong danh sách năm người tử vong kia, sẽ có hắn không?

Cô giãy giụa muốn đi lấy điện thoại của mình, muốn tiếp tục gọi điện thoại, nhưng cả người một chút sức lực cũng không nhấc lên được, phảng phất ngay cả miệng cũng không phải của mình, ngay cả sức lực mở miệng nhờ người khác lấy điện thoại cho cô cũng không có.

"Em thích anh ấy, đúng không?"

Chương 207: Em thích anh ấy?

Thời gian từng giây từng giây qua đi, sắc mặt Thu Dật Bạch vẫn trắng bệch tay phải nắm chặt điện thoại, Cao Hạ lại bắt đầu gọi cuộc gọi khác.

Trên màn hình TV đã sớm truyền phát tin tức khác, Tả Ninh không biết đã qua bao lâu, cô chỉ biết cho dù Văn Khải An ở gần cô nhất đã đi tới gắt gao ôm chặt lấy cô nhưng cơ thể của cô vẫn lạnh băng.

Từ thân thể, lạnh đến đáy lòng.

Cô nhớ tới mùa hè chín năm trước kia, nhận được giấy báo trúng tuyển đại học cô cao hứng ở nhà chuẩn bị bữa tối.

Đó là sinh nhật mười tám tuổi của cô, cô vẫn luôn nhắc nhở ba mẹ cùng hai người anh trai quay về nhà cùng cô tổ chức sinh nhật.

Bọn họ đã nói chuyện qua điện thoại, nguy cơ của công ty rất nhanh có thể giải trừ, Giang gia còn sẽ tái khởi được Đông Sơn.

Như vậy vốn chính là ngày tam khởi lâm môn, cô một bên ở trong bếp đun nước, một bên vô hạn tưởng tượng về hạnh phúc sau này.
Chỉ là trong lúc vô tình, cô ở trên điện thoại nhìn thấy tin tức, có người thấy ở bên ngoài cao tốc Tây Hoàn xảy ra một vụ tai nạn giao thông liên hoàn nghiêm trọng.

Tính toán thời gian cùng địa điểm, người nhà cô xác thật sẽ đi qua nơi đó, nhưng cô không tin sẽ có chuyện trùng hợp như vậy.

Cô vội vội vàng vàng gọi điện thoại, một lần rồi lại một lần, số điện thoại của bốn người không biết bị cô gọi đi gọi lại bao nhiêu lần, nhưng căn bản không có bất kỳ người nào nghe máy.

Cô không ngừng an ủi chính mình, nhất định là tín hiệu trên cao tốc không tốt, nhất định là bọn họ đều để điện thoại ở chế độ yên lặng, hoặc là bọn họ đã đến tiểu khu, cố ý không nhận, muốn tạo cho cô một kinh hỉ.

Cuối cùng, điện thoại bên kia rốt cuộc cũng có động tĩnh, cô cũng cho rằng tất cả khủng hoảng đều kết thúc.
Nhưng bên kia sột sột soạt soạt rất lâu, mới truyền đến một giọng nói xa lạ. Người kia nói, anh ta là nhân viên cứu viện ở hiện trường, chủ nhân của điện thoại đã tử vong không thể cứu được.

Không phải chủ nhân của một cái điện thoại, mà là bốn cái, một nhà bốn người ở cùng một chiếc xe.

Cô không biết bản thân chạy đến hiện trường như thế nào, cô chỉ biết, cô chỉ biết thi thể của người nhà còn chưa được đưa đi, cô chỉ biết một mảnh chỗ toàn máu kia toàn tiếng khóc la, trải qua rất nhiều năm đó vẫn luôn là địa ngục trong trí nhớ của cô.

Mà mỗi một lần cô nhớ lại, phần ngực đều đau đến không hô hấp được.

Giờ phút này cho dù được Văn Khải An ôm ở trong ngực, nhưng cô lại lần nữa thể nghiệm cái cảm giác sợ hãi năm đó, cái loại cảm giác làm cô đau lòng đến hít thở không thông.
Thu Dật Mặc có thể xảy ra chuyện không?

Thu Dật Mặc không về được sao?

Nam nhân kia mấy ngày trước còn đưa cô lên núi ngắm mặt trời mọc, quỳ gối trước mặt cô cầu hôn, sẽ không trở lại sao?

Trước khi hắn xuất phát đã nói qua với cô, chờ hắn trở về.

Cũng giống như chín năm trước mẹ cô đã nói qua trong điện thoại rằng chờ bọn họ, bọn họ rất nhanh sẽ trở về, bọn họ còn mang quà cho cô.

Cô đợi, nhưng mà bọn họ thì không trở về.

Thu Dật Mặc thì sao? Sẽ trở về không?

"Cậu ta không có việc gì." Cao Hạ thở dài một hơi, nhìn Tả Ninh với Thu Dật Bạch vẫn còn ngơ ngác, chậm rãi nói lại lần nữa, "Cậu ta không có việc gì, điện thoại đã được kết nối."

Tả Ninh ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Cao Hạ, rõ ràng người ở ngay trước mặt cô, nhưng cô lại cảm thấy tiếng nói của hắn thật xa, nghe vào lỗ tai đều chỉ là mơ hồ.
"Anh nói...... Cái gì?" Vừa mở miệng, cổ họng khô khốc đến phát đau, thanh âm của cô đều nghẹn ngào.

"Thu Dật Mặc không có việc gì." Cao Hạ đưa điện thoại đến bên tai cô, rất nhanh bên kia liền truyền đến tiếng nói quen thuộc của Thu Dật Mặc.

"Ninh Ninh."

Nghe hai chữ như vậy, cơ thể cô run rẩy càng lợi hại hơn so với vừa rồi

"Anh...... Không có việc gì?" Ngay cả môi với đầu lưỡi cũng đều run lên.

"Anh không có việc gì." Giọng nói của hắn hơi khàn một chút, tựa hồ cũng rất mỏi mệt, "Đừng lo lắng, không có việc gì."

"Vậy...... Bị thương không?"

"Không có."

"Anh đừng gạt em! Lúc trước Cao Hạ đã lừa gạt em một lần, anh không được gạt em!" Tất cả thanh âm đều hóa thành nghẹn ngào, cô khó nức nở rõ ràng như vậy người bên kia điện thoại bên kia nhất định cũng có thể nghe được.
Thu Dật Mặc trầm mặc hai giây, thấp giọng nói: "Không lừa em, tối hôm qua anh phát sốt, hôm nay không ra ngoài, đấu súng xảy ra ở đại sảnh khách sạn, anh ở tầng 17."

Nghe được Tả Ninh cắn răng nhịn nhịn khóc nức nở, giọng nói của Thu Dật Mặc lại ôn nhu chút: "Ngoan, đừng khóc, anh không có việc gì."

"Ai khóc? Em mới không khóc!" Một phen đẩy điện thoại của Cao Hạ ra, cô ôm đầu gối vùi toàn bộ đầu vào trong khuỷu tay khóc lớn, khóc đến cả người run rẩy, khóc đến giọng nói hoàn toàn khàn xuống.

Cô không biết vì cái gì khi nghe được hắn nói không có việc gì, cô ngược lại còn không khống chế được như thế.

Có lẽ là nghĩ tới bản thân tuyệt vọng bất lực chín năm trước, có lẽ là đáy lòng có chỗ nào đó cô không biết vẫn luôn chậm rãi tích góp cảm xúc, cũng có thể là, như cô biết, bản thân mình kỳ thật vẫn luôn sợ hãi.
Không khác gì trước kia, sợ hãi mất đi, vô cùng vô cùng sợ.

Không màng Thu Dật Mặc dò hỏi trực tiếp ngắt điện thoại, Cao Hạ lẳng lặng nhìn nữ nhân chật vật trên sô pha, thần sắc trong mắt phức tạp.

Tâm tình phức tạp giống như hắn, còn có bốn nam nhân khác.

Đặc biệt là Du Hạo Nam lúc trước trong lòng vẫn luôn vẫn đầy vui mừng, giờ phút này giữa mày không còn nửa điểm ý cười.

Tay phải của Thu Dật Bạch bởi vì nắm chặt quá mức dùng sức mà khớp xương trở nên trắng bệch, chính hắn cũng không biết chính mình giờ phút này nên có tâm tình gì.

Hẳn là vui vẻ đi? Dù sao thì người hắn lo lắng kia, anh trai ruột của hắn không có việc gì.

Nhưng mà tại sao hắn không thể vui vẻ nổi?

Năm nam nhân lẳng lặng ngồi như vậy, đều có tâm sự.

Thẳng đến khi tiếng Tả Ninh nức nở càng ngày càng nhỏ, thẳng đến khi cảm xúc của cô dần dần bình phục, Thu Dật Bạch mới ngơ ngẩn mà nhìn cô: "Em thích anh, đúng không?"
Tả Ninh hai mắt sưng đỏ, nước mắt trên mặt vẫn còn chưa khô, bị hắn hỏi như vậy, nháy mắt cũng sửng sốt.

Cô thích Thu Dật Mặc?

Thích sao? Nhưng mà cô cùng nam nhân kia tiếp xúc không tính là nhiều, cô thậm chí vẫn luôn không hiểu biết nam nhân kia, có thể nói là thích không?

Không thích sao? Vậy tất cả vừa rồi, xem là cái gì?

Cô kinh hoảng thất thố, cô chật vật, trong lòng cô vô pháp ức chế đau đớn, là vì cái gì?

Đón nhận năm ánh mắt phức tạp của năm nam nhân, cô theo bản năng mà né tránh, đáy lòng bắt đầu cảm thấy bất an.

Không phải loại bấn an khi bị bọn họ đồng thời nhìn chăm chú, mà là đến từ sâu trong nội tâm cô, cái loại bất an khi tình cảm không chịu khống chế của lý trí.

Cô nhớ tới lúc trước Lạc Tiểu Đồng hỏi cô vấn đề: Một người thật sự có thể cường đại đến mức khống chế được toàn bộ tình cảm của mình, nói không cần tình yêu thì sẽ không yêu sao?
Cô kỳ thật, vẫn luôn không biết đáp án.

Điện thoại trong túi vang lên hai tiếng chuông thông báo tin nhắn, cô vô lực thở dài một tiếng, vừa lấy ra liền thấy, là Thu Dật Mặc gửi tin nhắn tới:

Anh yêu em, chờ anh trở lại.

Editor: sacnu

« Chương Trước
Chương Tiếp »

HomeNgôn TìnhĐô ThịBọn Đàn Ông Này Có ĐộcChương 207: Em thích anh ấy?
GIỚI THIỆU
Đọc truyện hay ngôn tình sắc, ngôn tình sủng, ngôn tình tổng tài, ngôn tình cổ đại, ngôn tình xuyên nhanh, giới giải trí - showbiz. Web truyen luôn cập nhật truyen full, truyện mới một cách nhanh chóng và đầy đủ.
HỖ TRỢ
BOT:Hỗ Trợ Tự Động

Duyệt truyện:Thanh Nga, Mộc Thanh

Vấn đề khác:Huyết Nguyệt, Mèo, ModSooshi, Mod Louis

google play
Tìm Kiếm Hướng Dẫn Giới Thiệu Referral FQA
X

Toggle navigation
Doc Truyen
HomeNgôn TìnhĐô ThịBọn Đàn Ông Này Có ĐộcChương 208: Bắt cóc
Bọn Đàn Ông Này Có Độc
Chương 208: Bắt cóc
« Chương Trước
Quản Lý
Chương Tiếp »
Mở mắt ra, lấy điện thoại nhìn thời gian, đã là 7 giờ rưỡi sáng. Cũng không có buồn ngủ, càng không có cảm giác ngủ lười nhàn hạ thoải mái, vậy tựa hồ là nên rời giường.

Tả Ninh chậm rì rì ngồi dậy, lấy áo lông xù ở nhà mặc ngoài áo ngủ, khập khiễng từ trong phòng ngủ đi ra.

Trên bàn ăn có hộp cơm cùng bình giữ nhiệt, vừa mở ra liền thấy là một bữa sáng phong phú với bánh và sữa. Tính toán theo ngày, hình như hôm nay đến phiên của Cao Hạ, vậy chắc hẳn là hắn mang tới đi.

Đây đã là ngày thứ ba từ sau tết Nguyên Tiêu, cách ngày mà cô khóc rống đó rất xa, nhưng nỗi lòng tác động ngày hôm ấy vẫn loạn như ma.

Không khí ngày đó, nhìn qua rất bình tĩnh, nhưng kỳ thật chỉ sợ là tệ nhất từ mấy ngày nay tới giờ.

Cho nên khi Tả Ninh đưa ra yêu cầu muốn một mình yên lặng một chút, ngoài dự đoán không ai phản đối.
Từ Văn Khải An, Phương Kinh Luân, cho tới hôm nay là Cao Hạ, mỗi một nam nhân đến phiên chiếu cố cô, đều tôn trọng ý nguyện không quấy rầy cô, chỉ là theo lẽ thường đưa đến ba bữa cơm, nói với cô có chuyện gì cần cứ gọi điện thoại cho bọn hắn.

Nhưng mà bình tĩnh như vậy mấy ngày, cô vẫn không làm rõ được bất kỳ manh mối nào. Hoặc là nói, cô vẫn theo bản năng muốn trốn tránh, không muốn đối mặt với nội tâm chân thật của mình.

Rửa mặt xong ra ngồi ăn bữa sáng, nhìn ba con số tương đồng trên màn hình điện thoại, 22 tháng 2, cô đột nhiên nhớ ra cái gì đó.

Ngày mai là sinh nhật của Thu Dật Bạch.

Lúc trước bởi vì nhớ nhầm tháng, cô bị Thu Dật Bạch đè ở trên giường hung hăng giáo huấn một phen, từ đó, ngày này chính là không bao giờ nhớ nhầm nữa.

"Em nhớ rõ sinh nhật của Phương Kinh Luân, em còn cùng Cao Hạ ăn sinh nhật cậu ấy hai lần, cũng cùng Văn Khải An ăn sinh nhật, duy chỉ có một mình anh, ngày này em đều nhớ nhầm." Lúc Thu Dật Bạch nói những lời này với cô, bộ dáng của hắn giống như đứa trẻ phải chịu uỷ khuất.
Nhưng cẩn thận nghĩ lại, nhớ nhầm sinh nhật người khác, chuyện như vậy rất dễ gây tổn thương, đặc biệt là loại tình huống trực tiếp nói ra trong nhóm như vậy, Thu Dật Bạch vốn rất sĩ diện, chỉ sợ trong lòng hắn thật sự không dễ chịu.

Hay là, ra ngoài mua cho hắn món quà gì đó, sau đó lại tự mình làm bánh kem cho hắn.

Dù sao ngày mai cũng thuộc về Thu Dật Mặc, mà hắn vẫn còn ở nước Mỹ chưa trở về, vậy nhân cơ hội này chuẩn bị cho Thu Dật Bạch một sinh nhật thật kinh hỉ, giống như khi mới quen năm đó, hắn cũng chuẩn bị cho cô như vậy.

Hạ quyết tâm, Tả Ninh lập tức hỏi bốn người chị em trong nhóm một tiếng, xem xem ai có thời gian đi dạo phố với cô không, dù sao thì chân cô vẫn còn bị thương, di chuyển chậm chạp, một mình ra ngoài thật sự không tiện.

Hai ngày trước cô đã từng nghĩ đến chuyện đem hết phiền não trong lòng nói hết cho mấy người bạn tốt, để mấy người đó phân tích cho cô một chút, nhưng trước khi cô mở miệng mơ hồ cũng ý thức được kỳ thật bản thân đã biết đáp án, chỉ là cô không muốn thừa nhận.
"Cho nên, cậu muốn chọn quà sinh nhật cho bạn trai cũ" Lạc Tiểu Đồng nghiêng đầu đánh giá Tả Ninh một hồi lâu, sau đó chậc chậc lắc đầu, "Nhìn dáng vẻ này của cậu, nhất định là bị vì Thu nhị công tử kia ăn đến gắt gao, không cứu được."

Tả Ninh chỉ đại khái nói qua chuyện mấy nam nhân kia theo đuổi mình, nhưng chưa nói kỹ càng tỉ mỉ như vậy, đặc biệt là chuyện "Trực ban biểu" thay phiên nhau chiếu cố cô biến thành thay phiên ngủ cùng, cô cũng không có mặt mũi để nói cho bọn họ, cho nên bây giờ Lạc Tiểu Đồng đưa ra kết luận như vậy, cô cảm thấy là do cô ấy không hiểu biết tình huống mới nói, trong lòng cũng không tán đồng.

"Đâu có khoa trương giống như cậu nói vậy? Sinh nhật thì phải tặng quà, không phải chuyện đương nhiên sao?"

"Đương nhiên?" Lạc Tiểu Đồng bày ra bộ dáng "Cậu đừng có chọc mình" nhìn cô, "Đó là bạn trai cũ của cậu, mời cậu chú ý đến cái chữ " cũ " này, có cái chữ này hai người cho dù là bạn bè cũng không thể được, nhưng bây giờ cậu lại kéo cái chân bị thương chạy đến chỗ này trăm ngàn cay đắng mua quà cho người ta, không phải đầu óc của cậu bị hỏng thì chính là trái tim đã bị người ta bị trộm rồi."
Tả Ninh nhất thời cũng không biết nên phản bác như thế nào, tựa hồ cô ấy nói cũng có vài phần đạo lý, nhưng mà tất cả những gì cô làm đều là vì giữa bọn họ có cái hiệp nghị ba năm a.

Hiệp nghị...... Hiệp nghị giống như chỉ nói, cô không có điều kiện tiếp thu, cũng chưa có phản ứng hoặc trả giá chút gì, cho nên......

"Cái này khó coi, đổi chỗ khác đi." Tả Ninh không muốn nghĩ lại vấn đề này, bây giờ chỉ cần cô tĩnh tâm nghĩ đến sáu nam nhân kia, cô liền đau đầu.

Lúc trước đại khái là đầu bị lừa đá mới có thể chưa hiểu hết đã đáp ứng cái hiệp nghị ba năm kia, cô nên tiếp tục tìm một cái trấn nhỏ thanh u, an an tĩnh tĩnh sáng tác, tự do tự tại sinh hoạt.

"Đây là lần đầu tiên mình thấy tặng quà sinh nhật mà còn tặng một đống." Xách theo túi lớn túi nhỏ đồ vật đi vào thang máy, Lạc Tiểu Đồng lại bắt đầu trêu chọc, "Hơn nữa còn là đưa cho bạn trai cũ."
"Vậy thì có cái gì? Năm đó anh ấy chuẩn bị cho mình một cái sinh nhật kinh hỉ, còn không phải cũng là một đống quà tặng lớn, tuy rằng cuối cùng...... Nha! Anh ấy thích nhất nước hoa kia mà mình quên cầm, nói là thanh toán trước sau đó lấy......"

Thấy Tả Ninh muốn quay lại đó, Lạc Tiểu Đồng nhanh chóng giữ chặt cô lại: "Thôi đi, què thành như vậy còn chạy loạn, đưa cậu lên trên xe nghỉ ngơi trước, mình đi lấy."

"Cậu đưa quà với chìa khoá cho mình đi, một mình mình đia qua là được, vừa vặn thang máy phụ ba tầng, lập tức có thể lên đây."

"Cậu được không a?"

"Yên tâm, chỉ một chút khoảng cách như vậy thôi."

Xách theo mấy túi quà khập khiễng tìm xe của Lạc Tiểu Đồng, nhìn thấy có một chiếc xe màu đen dài chạy băng băng ngừng lại bên cạnh, Tả Ninh cũng không để ý, mở khoá xe để đồ vào phía sau.
Lúc khom lưng, cô có thể nghe rõ ràng âm thanh mở cửa xe ở bên cạnh, không biết vì sao, trong lòng đột nhiên dâng lên một tia bất an.

"Ngô......" Trong nháy mắt lúc cô xoay người, một đạo thân ảnh màu đen nhanh chóng đánh úp lại, cô thậm chí còn không thấy rõ mặt mũi đối phương, miệng với mũi đã bị người ta dùng thứ gì đó bịt lại, đôi tay cũng bị bắt chéo sau lưng.

Trong đầu "Ong" một tiếng, kinh hoảng cùng sợ hãi xuất phát từ bản năng nhanh chóng từ đáy lòng thổi quét đến khắp người, cô chỉ cảm thấy cả người phát lạnh, ngay cả tim cũng ngừng đập, suy nghĩ nhất thời vô cùng hỗn loạn.

Những người này đã sớm ở chỗ này chờ cô? Là hướng về phía cô?

Muốn bắt cóc cô? Hay là gϊếŧ cô?

Hoặc là kỳ thật tìm nhầm người?

Cô nên làm cái gì bây giờ?

Đã từng viết qua rất nhiều tiểu thuyết huyền nghi, cũng dùng qua cách thức dùng mê dược làm người khác hôn mê, nhưng mà cô chỉ là viết tiểu thuyết, lực lượng cách xa tử huyệt, mặc kệ là ai gặp được tình huống như vậy, đều rất khó chạy thoát.
Cô căn bản không giãy giụa được, nhưng trong lúc hoảng loạn phản ứng đầu tiên vẫn gắt gao nín thở.

Chỉ là rất nhanh, trong xe lại bước ra hai nam nhân dáng người cường tráng, bốn người dễ như trở bàn tay đem cô không ngừng đấu tranh vô lực nhét vào trong xe.

Đây là bãi đỗ xe ngầm rất lớn, nơi nơi đều có theo dõi, bọn họ cư nhiên dám trắng trợn táo bạo như vậy, là có bối cảnh cường đại sao? Hay là bọn họ vốn đã có con cờ thế mạng, căn bản không để bụng chuyện này?

Tả Ninh chỉ cảm thấy trong lòng sợ hãi càng sâu, hơn nữa cô không thể nín thở lâu hơn nữa, cũng không thể không bắt đầu hô hấp.

Khi xe bắt đầu di chuyển, ý thức của cô đã dần dần mơ hồ, chỉ có thể mơ hồ xuyên thấu qua cửa sổ xe, nhìn thấy một thân ảnh từ thang máy chạy tới, đến nỗi có phải Lạc Tiểu Đồng hay không, cô đã không phân biệt được.
Toàn bộ thế giới, nháy mắt lâm vào một mảnh đen tối.

Editor: sacnu

Trailer

"Bụp!"

"Phương Kinh Luân!"

« Chương Trước
Chương Tiếp »

HomeNgôn TìnhĐô ThịBọn Đàn Ông Này Có ĐộcChương 208: Bắt cóc
GIỚI THIỆU
Đọc truyện hay ngôn tình sắc, ngôn tình sủng, ngôn tình tổng tài, ngôn tình cổ đại, ngôn tình xuyên nhanh, giới giải trí - showbiz. Web truyen luôn cập nhật truyen full, truyện mới một cách nhanh chóng và đầy đủ.
HỖ TRỢ
BOT:Hỗ Trợ Tự Động

Duyệt truyện:Thanh Nga, Mộc Thanh

Vấn đề khác:Huyết Nguyệt, Mèo, ModSooshi, Mod Louis

google play
Tìm Kiếm Hướng Dẫn Giới Thiệu Referral FQA
X

Toggle navigation
Doc Truyen
HomeNgôn TìnhĐô ThịBọn Đàn Ông Này Có ĐộcChương 209: Thương
Bọn Đàn Ông Này Có Độc
Chương 209: Thương
« Chương Trước
Quản Lý
Chương Tiếp »
Tả Ninh tỉnh lại trên một thứ gì đó có xúc cảm rất giống sô pha.

Ánh mắt vừa tỉnh cô liền ý thức được tình cảnh của mình bây giờ. Không dám nhúc nhích chút nào, tiếp tục duy trì tư thế nằm nghiêng làm bộ vẫn đang hôn mê, đồng thời cẩn thận lưu ý hết mọi động tĩnh xung quanh.

Nơi này không giống như phòng tối ẩm ướt âm lãnh, cô cũng không bị che mắt che miệng trói tay chân, nhưng trực giác nói cho cô, cho dù bên người rất an tĩnh, cũng chắc chắn có người trông coi, hơn nữa khẳng định không chỉ có một đôi mắt nhìn chằm chằm cô.

Quả nhiên, đại khái hai ba phút sau, cô nghe được một giọng nói của nam nhân: "Tại sao cô ta còn chưa tỉnh? Không phải là bỏ thuốc nhiều quá làm mất mạng rồi chứ?"

"Yên tâm, không chết được, thuốc kia không dùng nhiều lắm, cho lão thử cũng chỉ mê không ngã, nhiều nhất qua nửa giờ thế nào cũng tỉnh, nếu thật sự không được, tao sẽ phụ trách đánh thức cô ta, có rất nhiều cách."
"Mày đừng làm xằng làm bậy, người này không phải chúng ta có thể chạm vào."

"A! Nói vậy cùng không phải là người cho tao chơi? Chờ cô bị chơi chán rồi, tao muốn thế nào cũng không người quản."

Tả Ninh âm thầm kinh hãi, nhưng cơ bản cũng có thể khẳng định, người đứng sau vụ bắt cóc cô này chủ đích không phải vì tiền, hơn nữa cô hình như đã đoán được một người cực kỳ có hiềm nghi.

Nhưng vấn đề hiện tại là, cô phải làm thế nào mới thoát khỏi chỗ này. Điện thoại túi xách không có ở trên người, cô căn bản không có cách nào liên hệ với bên ngoài.

"Vậy thì cũng phải chờ đến khi cô ta bị chơi chán rồi nói, hiện tại, bên trên yêu cầu hoàn hảo không tổn hao gì, mày tốt nhất khống chế hành vi của mình đi, đừng gây chuyện cho tao."

Hoàn hảo không tổn hao gì sao? Tả Ninh ở trong lòng cân nhắc nửa ngày, rốt cuộc quyết tâm thử trước để biết rõ ràng tình huống xung quanh.
Sau một trận trầm mặc rất dài trầm mặc, cô mới giật giật thân mình, làm bộ mới vừa tỉnh, chậm rãi mở mắt ra đánh giá hoàn cảnh xung quanh.

Phòng khách trang trí hoa lệ, sô pha bằng da thật rộng lớn, còn có cầu thang bằng gỗ cùng thang máy, chỗ này hẳn là biệt thự, nhưng rèm cửa bị kéo chặt, không nhìn ra được tình huống ở bên ngoài.

Bên cạnh có tất cả bốn nam nhân cường tráng, tuy rằng không nhìn thấy rõ, nhưng cô tin chắc đây chính là bốn tên đã bắt cóc cô lên xe.

"Nha? Tỉnh?" Nam nhân mới vừa nói phụ trách đánh thức cô ngồi ở một góc khác trên sô pha, tay nghịch nghịch cái bật lửa, cười như không cười nhìn cô.

Tả Ninh nhăn mi, cong lưng gắt gao che lại mắt cá chân bên phải rên lên hai tiếng, làm bộ đau đớn muốn chết.

Những người này nếu đã sớm theo dõi cô, vậy nhất định cũng biết chuyện chân cô bị thương, bộ dáng này của cô, hẳn là không đạt được hoàn hảo nhưng cũng không tổn hao tiêu chuẩn gì đi?
Quả nhiên, một nam nhân khác vừa rồi nói chuyện nhìn chằm chằm cô vài giây, xoay người nhìn về phía hai người đứng ở bên cửa sổ: "Hai đứa mày có phải vừa rồi dùng quá sức hay không?"

Còn không đợi hai nam nhân kia trả lời, Tả Ninh lại một bên hít khí, một bên sợ hãi nhìn hắn: "Các người...... Các người là người nào? Vì sao lại muốn trói tôi tới nơi này?"

Lúc nói chuyện, cô còn cố ý tăng thêm âm rung trong giọng nói, thỉnh thoảng lại há miệng thở dốc, bộ dáng cực lực nhẫn nại.

Tuy rằng ngoài miệng cái gì cũng chưa nói, nhưng tất cả phản ứng của cô đều tỏ vẻ, mắt cá chân bị thương của cô bị đυ.ng tới hiện tại rất đau.

Mấy tên đó không trả lời vấn đề của cô, đột nhiên tiến lên bắt lấy đùi phải cô, kéo quần jean lên trên.

Mắt cá chân vẫn sưng, bác sĩ Lưu nói trước quá trình hoàn toàn bình phục không giảm sưng cũng là tình huống bình thường, nhưng hiện tại ở trong mắt mấy người này, phỏng chừng thật sự nghĩ rằng người hạ thủ quá thô lỗ tạo thành.
"Đi mua thuốc."

"Lão đại không sao chứ? Sao lại đi mua thuốc cho cô ta?"

"Tao bảo mày đi!"

Hiện tại, phòng khách chỉ còn lại ba nam nhân, nhưng một người cô đều không đối phó được, ba người hay là bốn người tựa hồ cũng không khác gì nhau.

"Có thể...... Có thể cho tôi đi toilet một chút không?" Tả Ninh tận lực làm bộ khϊếp đảm lại đáng thương hề hề, nỗ lực tiêu trừ phòng bị của mấy người này.

Nam nhân hiển nhiên rất không kiên nhẫn, nhưng nhìn cô không chỉ có nhu nhược, còn què chân, cũng không lo lắng cô sẽ giở trò gì, trực tiếp chỉ chỉ phương hướng bên cạnh thang máy.

Cố ý khuếch đại thương thế ở mắt cá chân, cực kỳ gian nan đi vào toilet, Tả Ninh mới vừa khóa trái cửa liền vội vã vọt tới bên cửa sổ, nhưng vừa ngó xuống liền thấy, tất cả tâm tư của cô nháy mắt lại rơi vào khoảng không.
Nhưng mà ngẫm lại cũng đúng, nếu có cơ hội chạy thoát, mấy nam nhân bên ngoài sao có thể yên tâm để cô tiến vào?

Chỗ này xác thật là một ngôi biệt thự, hơn nữa cái toilet này hẳn là ở mặt bên của biệt thự, nhìn xuống các mặt tường đều bóng loáng, theo độ cao cô có thể đoán đây là tầng ba, nếu từ cửa sổ này nhảy xuống, chỉ sợ xác suất trăm phần trăm sẽ chết hoặc tàn phế.

Mà phía bên ngoài cửa sổ là rừng cây, một bóng người cũng không có, cô căn bản không có cách nào cầu cứu bên ngoài.

Ở toilet tìm một vòng, cũng không tìm ra bất kỳ đồ vật gì hữu dụng, thức tế nhìn qua toilet này hình như là rất ít người dùng qua, lại kết hợp với rừng cây ngoài của sổ liếc mắt một cái vọng không đến đầu, chỉ sợ nơi này cực kỳ hẻo lánh, biệt thự chỉ là để người ngẫu nhiên đến nghỉ phép dùng.
Một mình tránh trong toilet suy tư nửa ngày, Tả Ninh bi ai phát hiện, ngoại trừ chờ đợi cứu viện, cô căn bản không có bất kỳ biện pháp gì.

"Loảng xoảng!" Ngoài cửa truyền đến tiếng va chạm rất vang, ngay sau đó là động tĩnh bùm bùm một trận, nghe giống như là vài người đang đánh nhau kịch liệt.

Tả Ninh còn đang cho rằng cảnh sát tìm tới, liền nghe một giọng nói cực kỳ quen thuộc truyền đến: "Ninh Ninh!"

Là Phương Kinh Luân!

Nghĩ đến bên ngoài còn có ba nam nhân cường tráng, Tả Ninh nhanh chóng mở cửa ra, vừa nhìn xuống, cô ngược lại có chút khϊếp sợ.

Cửa thang máy, sô pha cùng trên bàn, nằm rải rác mấy nam nhân mặc đồ đen, còn Phương Kinh Luân đang một bên thở hổn hển một bên tìm kiếm từng phòng một.

Nhìn thấy Tả Ninh một khắc kia, hắn rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, đi nhanh về phía trước nắm lấy tay cô: "Không có việc gì chứ?"
Giương mắt liền nhìn thấy trên trán hắn có một vết thương đang chảy máu, còn có mặt mũi má đều trầy da, hốc mắt Tả Ninh nóng lên, thiếu chút nữa khóc thành tiếng.

"Đi mau!" Khống chế được tất cả cảm xúc, cô chỉ có thể nghẹn ngào giữ chặt hắn chạy về phía thang máy, "Nhất định còn có người sẽ đến."

Phương Kinh Luân cũng biết hiện tại việc khẩn yếu nhất chính là rời khỏi chỗ này, liền khom lưng cõng cô lên, nhanh chóng bước vào thang máy.

Thang máy vốn dừng ở ba tầng, cái này xác thật là con đường nhanh nhất để bọn họ rời đi.

Chỉ là mới vừa kéo cửa lớn của biệt thự ra, bọn họ lại nghênh diện đυ.ng phải hai người.

"Bụp!"

"Phương Kinh Luân!"

Hai đạo thanh âm đồng thời vang lên, nhưng sau khi âm thanh kinh hoảng mà nghẹn ngào của Tả Ninh rơi xuống, toàn bộ thân mình cô cùng Phương Kinh Luân đều ngã xuống trên mặt đất.
Một khắc kia, trái tim cô cũng theo đó ngã xuống đáy cốc, cơ hồ muốn ngừng đập.

Ngoài cửa hai nam nhân, một người trong tay xách theo túi thuốc, một người trong tay cầm gậy bóng chày.

Mà thứ dính trên gậy bóng chày, là máu của Phương Kinh Luân.

*Có người sắp bị phế thành công công rồi, mọi người đoán được ai không?
Chương kế tiếp