[CaoH/NP] Bọn Đàn Ông Này Có Độc

Chương 8
Từ ngày hôm đó, Thu Dật Bạch và Tả Ninh cũng không nhắc lại chuyện làm bạn gái của anh, giữa hai người coi như chưa có gì xảy ra. Lúc quay ở phim trường hay nghỉ ngơi cả hai đều chỉ dừng ở mức bạn bè.

Thu Dật Bạch là đạo diễn có kinh nghiệm tương đối phong phú, đối với tiểu thuyết của Tả Ninh rất am hiểu, ở phim trường đương nhiên có thể hợp tác cùng cô ăn ý.

Quay phim hiện đại cũng không có gì khó khăn, cộng thêm Cao Hạ cùng hai diễn viên gạo cội trong ngành nên lời thoại và chất lượng vô cùng tốt, vì vậy bộ phim tiến hành rất thuận lợi.

Chỉ có một vấn đề chính là hai diễn viên trẻ tuổi kia.

Đồng Ninh là người vừa được tuyển chọn vào, vẫn chưa học qua khóa biểu diễn chuyên nghiệp, tuy rằng kỹ thuật diễn và lời thoại tương đối tốt nhưng so về mặt thực lực so với những người khác vẫn còn kém cỏi rất nhiều.

Nhưng mà cũng may là Đồng Ninh đóng vai nhị công tử Phục gia Phục Nguyên vốn là người đàn ông tính ham chơi náo loạn nên vai này so với Đồng Ninh từ tính cách đến hình tượng đều phù hợp. Vì vậy trong vai diễn này Đồng Ninh biểu hiện cực kì tốt.

Giang Thuần Tâm vừa mới tốt nghiệp Học Viện Điện Ảnh, theo lý mà nói đại học chính quy thì so với Đồng Ninh sẽ tốt hơn một chút nhưng Giang Thuần Tâm ngược lại diễn có vài cảm xúc thật sự quá nặng nề, có vài phần không tự nhiên, đặc biệt lúc quay càng lộ ra nhiều điểm rằng Giang Thuần Tâm không hợp với vai diễn này.

"Cắt, tạm thời nghỉ một lát đi." Nhìn Giang Thuần Tâm đã NG năm lần, Thu Dật Bạch lắc đầu thở dài một tiếng.

Các diễn viên đều trở về chỗ của mình nghỉ ngơi, Thu Dật Bạch uống nước sau đó xoay người nhìn Tả Ninh: "Cảnh diễn này với năng lực yếu kém của Giang Thuần Tâm sao có thể diễn tốt được?"

Vừa dứt lời, anh lại tự giễu mà cười cười: "Sao có thể? Phục Vân là tiểu công chúa được Phục gia cưng chiều, có thể không ương ngạnh sao? Cắt, diễn lại đi."

Tả Ninh gật đầu: "Những cảnh không cần thiết tôi đã cố gắng cắt đi, còn lại đều là cảnh quan trọng không thể cắt bỏ."

"Nếu không phải Du Hạo Nam ngang nhiên đưa người vào, diễn viên như thế này tôi thật sự không muốn." Thu Dật Bạch có chút ảo não: "Lúc trước nếu không phải có hợp tác với tập đoàn Châu Nhĩ các người và Tinh Thần đã mua bản quyền thì tập đoàn Thu Viễn chúng ta đã có thể tự mình quyết định cả quá trình quay phim, cũng đâu cần cùng người ngoài hợp tác như vậy chứ?"

"Tinh Thần Giải Trí và tập đoàn Châu Nhĩ cũng không phải lần đầu hợp tác, lần này không phải cũng như mọi khi sao?

"Nhưng lần này tôi rất khó chịu, đặc biệt là Du Hạo Nam!"

Lúc này anh nghiến răng nghiến lợi trông như đứa trẻ bị người ta đoạt mất đồ chơi, chọc Tả Ninh cười khẽ một tiếng.

Nhìn cô cười lộ ra hai lúm đồng tiền như hoa làm cho hô hấp của anh có chút cứng lại, không nhịn được liếm liếm môi, ho khan một tiếng liền dời ánh mắt đi nơi khác mà vừa đúng lúc lại bắt gặp ánh mắt Cao Hạ nhìn về phía anh.

Thu Dật Bạch biết Cao Hạ đang nhìn Tả Ninh, mấy hôm nay cũng không phải là lần đầu mà rất nhiều lần Cao Hạ nhìn Tả Ninh mà trong ánh mắt lộ rõ tình ý. Tự nhiên trong lòng Thu Dật Bạch không hiểu vì sao dâng lên cỗ tức giận: "Tôi có thể hỏi em một vấn đề không?"

"Cái gì?"

"Lúc trước em dứt khoát bán bản quyền《 Nhà 》cho Tinh Thần là bởi vì Tinh Thần có Cao Hạ sao? Trên mạng nói rằng vai Phục Thành dành cho Cao Hạ mà em cũng chính miệng thừa nhận cậu ta rất thích hợp."

Tả Ninh gật đầu: "Đó cũng xem như là một lí do, tìm được một diễn viên hợp vai rất khó, tất cả cũng không phải là bởi vì Cao Hạ mà là tôi đối với Tinh Thần rất có lòng tin. Phim điện ảnh hiện đại ở Tinh Thần mười bộ thì tìm không ra một bộ hỏng, Tinh Thần rất coi trọng chất lượng của bộ phim, chính vì điểm này tôi đương nhiên vui lòng đem bản quyền bán cho công ty. Lại nói nếu Tinh Thần không để Cao Hạ diễn, tôi cũng biết các người đã an bài diễn viên thích hợp sẽ không làm tôi thất vọng."

Thu Dật Bạch cuối cùng cũng vừa lòng sau đó lúc lâu mới mở miệng: "Nhưng mà tôi có điều hối hận."

"Hối hận cái gì?"

"Nếu lúc trước ở công ty người phụ trách mua bản quyền là tôi, như vậy chẳng phải có thể gặp em sớm hơn? Vậy mà trước đây lại để em cùng với nhân viên công tác giao dịch."



"Anh vẫn là nên thu hồi cảm giác ghen ghét ấy đi, tôi lúc ấy vẫn đang ở nước ngoài, mọi hợp đồng giao dịch đều thông qua internet, anh là ghen ghét với cái máy tính của tôi?"

"Nói như vậy, tôi đây trong lòng cũng thấy yên tâm."

Thấy cô dùng ánh mắt trêu chọc mà nhìn anh, Thu Dật Bạch không nhịn được vươn tay đánh lên trán cô một cái, động tác này đều bị mọi người xung quanh thu vào trong mắt, tự nhiên là không nên lời mờ ám.

Tiểu Lâm từ toilet đi ra, đúng lúc gặp trợ lý mới của Cao Hạ, trợ lý mới kéo cô lại một phen, ánh mắt không che giấu được sự tò mò: "Biên kịch Tả của các người đang yêu đương với đạo diễn Thu sao?"

Tiểu Lâm gãi đầu: "Tôi cũng không biết nhưng hẳn là không có đâu, buổi tối bọn họ chưa bao giờ ở cùng nhau."

"Chắc chỉ là gạt cô thôi."

"Điều này tôi không biết, nhưng mà đạo diễn Thu đối với chị Tả Ninh rất tốt, chị Tả Ninh đối với anh ta cũng rất có cảm tình vì vậy nếu thật sự đến với nhau cũng không tồi nha!"

"Tôi cũng nghĩ vậy, hai người họ quả thực rất xứng đôi. Cô không nhìn thấy ánh mắt đạo diễn Thu nhìn Tả Ninh đâu, trời ơi thật là cưng chiều! Tôi cũng mong họ thành một đôi."

"Phanh!" Cao Hạ một chân đá cánh cửa WC nam ra, quay đầu lạnh lùng nhìn trợ lý của mình: "Ngày mai đừng tới nữa."

"A?" Tiểu trợ lý vẻ mặt khó hiểu, hoàn toàn không kịp phản ứng: "Anh Cao Hạ anh nói gì thế?"

"Tôi nói, ngày mai đừng tới, tôi không cần một trợ lý lắm chuyện và tò mò như vậy."

Tiểu trợ lý hoàn toàn ngẩn người, tuy rằng đi theo Cao Hạ không bao lâu nhưng cô cũng biết tính tình anh trước giờ không tồi, lại càng không tùy ý nổi giận, hôm nay là bị ai chọc giận vậy?

Bởi vì Giang Thuần Tâm nhiều lần NG chậm trễ, đêm qua khiến cho đoàn phim đến tận mười một giờ mới kết thúc công việc. Nhưng Tả Ninh vẫn dậy sớm rửa mặt, mặc một chiếc váy liền áo màu đen.

Trên bàn gỗ có một hộp trang sức màu đỏ, bên trong có một chiếc vòng phỉ thúy. Tả Ninh cẩn thận lấy chiếc vòng ra chậm rãi đeo vào cổ tay.

Mở túi hành lí lấy ra khung ảnh, cô lại lẩm bẩm: "Con rất nhớ mọi người."

Vừa ra cửa đã gặp Thu Dật Bạch, đi đến cửa thang máy thì Cao Hạ đã chờ ở đó. Trong thang máy, Thu Dật Bạch nói: "Em chắc chắn không cần tài xế?"

"Không cần, tôi có thể tự đi một mình." Dừng một chút, Tả Ninh lại cười cười, "Cảm ơn đạo diễn Thu đã cho tôi một ngày nghỉ."

Thu Dật Bạch ánh mắt dời xuống chiếc vòng trên cổ tay cô: "Em thích phỉ thúy?"

Tả Ninh lắc đầu: "Không thích, nhưng mà chiếc vòng này rất có ý nghĩa đặc biệt đối với tôi."

Có ý nghĩa? Là của một người quan trọng? Bạn trai cũ? Mối tình đầu?

Tả Ninh trước giờ rất ít khi cùng giải thích nhiều cho người khác nhưng nhìn Thu Dật Bạch đăm chiêu cô lại phá lệ mở miệng: "Là mẹ của tôi tặng, khi bà ấy qua đời tôi vẫn giữ nó bên người, chỉ sợ ngày thường bất cẩn làm hỏng, nên không thường xuyên đeo."

Thu Dật Bạch lúc này mới để ý chiếc váy liền áo màu đen cùng với gương mặt nhợt nhạt của cô: "Vậy hôm nay em là đi..."

"Ừm, hôm nay là sinh nhật bà ấy, tôi đi viếng mộ của bà ấy."

"Tôi đưa em đi." Thu Dật Bạch buộc miệng nói ra, nói xong mới ý thức lại đừng nói là cô không đồng ý, dù cho có đồng ý anh cũng căn bản không có thời gian.

Tả Ninh sửng sốt ngay sau đó hơi mỉm cười: "Cảm ơn, nhưng tôi đã quen đi một mình đến thăm bà ấy."

Thẳng đến khi nhìn Tả Ninh lên taxi rời đi, Thu Dật Bạch mới khởi động xe đi về hướng ngược lại.

Cao Hạ trầm mặc hồi lâu mới nói: "Cậu đối với cô ấy là thật lòng sao?"

"Phải." Thu Dật Bạch trả lời kiên quyết.

Cao Hạ lại im lặng, một lúc sau lẩm bẩm: "Vậy là tốt rồi."

Ở phim trường Thu Dật Bạch thường xuyên theo bản năng nhìn xung quanh, một lúc sau mới ý thức lại Tả Ninh hôm nay không có ở phim trường.

Thường ngày anh có thói quen dò hỏi ý kiến của cô, có thói quen nhìn ánh mắt cô tán thành, hiện giờ cô rời đi một ngày, trong lòng anh lại không yên.

Cao Hạ hỏi anh đối với cô có thật lòng không, nếu lúc ấy anh trả lời rằng anh còn một chút chưa chắc chắn nhưng lúc này anh lại đem một chút chưa chắc chắn đó vứt ra sau đầu.

Thu Dật Bạch không để ý Tả Ninh cùng anh chỉ mới quen biết một tháng, hôm nay cô mới rời đi vài giờ nhưng anh lại có cảm giác nhớ nhung cồn cào. Tất cả đã vượt qua mong muốn của anh, anh sống hai mươi mấy năm trước nay chưa từng có cảm giác này.

"Cơn mưa này không biết lúc nào mới dứt." Phó đạo diễn đứng ở trước cửa biệt thự lớn tiếng, "Vốn đang có hai cảnh diễn trước cửa, bây giờ lại chỉ có thể quay trong biệt thự."

Thu Dật Bạch lúc này mới phục hồi tinh thần nhìn ra ngoài cửa, cơn mưa nhỏ không biết lúc nào đã chuyển thành mưa vừa với tình hình này có lẽ sẽ còn lớn hơn.

"Sợ nhất là quay phim vào ngày mưa." Một người phụ trách đứng bên cạnh phó đạo diễn, bậc lửa một điếu thuốc trong miệng và nói: "Nhưng cũng không có cách nào, mỗi năm đều có mùa mưa mà năm nay lại lớn như vậy. Tôi vừa xem tin tức nói là nghĩa trang bên kia thành tây núi bị sạt lở, cũng may mà chúng ta bên này không có núi sông hay đá lở đất trôi, sóng thần bão biển đều không cần lo lắng."

"Cũng phải, tôi cũng xem tin tức đó, thật thảm, người sống lại biến thành người chết còn người chết thì chết thêm một lần."

Thu Dật Bạch đột nhiên từ trên ghế bật dậy, lớn tiếng hỏi: "Các người nói sao? Tin tức gì? Nghĩa trang nào?"

Hai người thấy sắc mặt của anh khó coi, giọng điệu cũng không tốt sợ tới mức sửng sốt. Đây là thời gian nghỉ ngơi, anh đột nhiên lo lắng như vậy làm gì, ngày thường cũng không thấy anh quan tâm những chuyện này.

Không thấy ai trả lời, Thu Dật Bạch lớn tiếng hỏi lại: "Cái gì mà người chết người sống? Là nghĩa trang nào xảy ra chuyện?"

Phó đạo diễn lúc này mới có phản ứng liền lấy di động ra mở lên tin tức: "Đó... Đó chính là nghĩa trang ở núi Gia Bình, phần lớn diện tích đều bị sạt lở hơn bốn mươi ngôi mộ bị hủy...Năm người mất tích hẳn là đã bị chôn vùi..."

Mắt nhìn hình ảnh trên tin tức, Thu Dật Bạch vội vàng lấy di động lập tức gọi cho Tả Ninh, nhưng lại không có ai bắt máy, chỉ nghe được giọng của tổng đài.

Một sự sợ hãi bao trùm lấy Thu Dật Bạch, thậm chí anh còn không nói gì mà dầm mưa lao ra ngoài biệt thự xong sau đó lái xe đi mất.

"Đạo diễn Thu?"

Mọi người ngây ngốc đứng tại chỗ, người này nhìn người kia. Cao Hạ từ tầng năm đi xuống thấy như vậy liền hỏi: "Làm sao vậy? Thu Dật Bạch đâu?"

"Đột nhiên lao ra xe đi mất." Phó đạo diễn biết Cao Hạ cùng Thu Dật Bạch thân thiết, liền trực tiếp hỏi: "Đạo diễn Thu có người thân an táng ở nghĩa trang núi Gia Bình sao? Vừa nghe nói đến đất lở ở đó liền nóng nảy."

"Đất lở?"

"Phải, chính là tin tức này."

Phó đạo diễn đem tin tức trên di động đưa đến trước mặt Cao Hạ, ai ngờ Cao Hạ vừa nhìn đến cũng thay đổi sắc mặt, giọng gấp gáp: "Đưa chìa khóa xe cho tôi!"

"A?"

"Chìa khóa!" Cao Hạ thấy anh ta không phản ứng, trực tiếp lấy chìa khóa từ trong túi của anh ta liền lao lên xe đi mất.

Phó đạo diễn nhìn ra ngoài và lẩm bẩm: "Không những đạo diễn Thu có người thân an táng ở nghĩa trang núi Gia Bình mà xem ra người đó Cao Hạ cũng có quen biết."

Nhưng một lúc sau anh lại nghi hoặc: "Không đúng, nhà họ Thu là người như thế nào? Sao có thể an táng ở nghĩa trang núi Gia Bình?"

Lúc Tả Ninh trở về đã là xế chiều, cô vốn dĩ định tìm Thu Dật Bạch để xin lỗi, cả ngày hôm nay không thể đến phim trường nhưng nhớ đến Thu Dật Bạch đối với cô đã chiếu cố rất nhiều, cô vẫn có chút ngại ngùng, nghĩ muốn đi đến phim trường giúp đỡ, tuy rằng vị trí biên kịch này của cô thật ra rất rảnh rỗi.

Nhưng khi đến phim trường lại không thấy Thu Dật Bạch đâu, cũng không nhìn thấy Cao Hạ. Không thấy Thu Dật Bạch cũng không có gì lạ bởi vì anh là đạo diễn không thể lúc nào cũng nhìn thấy. Còn Cao Hạ hắn là nam chính lại không có ở đây vậy còn quay phim cái gì nữa?

"Đạo diễn Thu và Cao Hạ đều đi đến nghĩa trang ở núi Gia Bình rồi." Phó đạo diễn nói.

"A?"

"Biên kịch Tả cô không biết à? Hai người bọn họ hình như có người thân an táng ở đó, hôm nay trêи tin tức vừa đưa tin bên đó xảy ra lở đất họ đều vội vàng chạy đến đó."

"Sao lại là nghĩa trang đó." Tả Ninh nhỏ giọng nói thầm, "Biết ngay là nghĩa trang đó có vấn đề, cũng may lúc trước mình không ham tiện nghi mà mua nghĩa trang ở đó."

Nói đến đây, cô cũng đồng suy nghĩ với phó đạo diễn nghi hoặc nói: "Nếu là người thân của Thu Dật Bạch và Cao Hạ lẽ ra phải nên an táng ở nghĩa trang thành phố chứ?"

Hơn nữa Tả Ninh cảm thấy sự việc hôm nay thật sự rất kì lạ.

"Phó đạo diễn Trương, anh có thể cho tôi mượn di động gọi một chút không? Di động của tôi hết pin, còn chưa kịp sạc."

Tả Ninh mượn di động liền gọi Thu Dật Bạch nhưng không có ai bắt máy cho tới khi gọi đến cuộc thứ tư, bên kia mới truyền đến giọng nói phẫn nộ của Thu Dật Bạch: "Có chuyện gì chờ tôi trở về rồi nói!"

"Đạo...Đạo diễn Thu, anh không sao chứ?"

"Tả Ninh?" Giọng nói Thu Dật Bạch có chút run rẩy ngay sau đó liền chuyển sang ngạc nhiên: "Em không sao chứ? Em đang ở đâu? Có ổn không?

"Tôi đang ở phim trường."

"Tốt, không có việc gì thì tốt, em chờ tôi ở đó đừng đi đâu cả, chờ tôi, tôi lập tức trở về!"Thẳng đến khi ngắt di động, Tả Ninh đột nhiên nghĩ, Thu Dật Bạch không phải có người thân an táng ở đó mà là vì nghĩ cô ở đó sao?

Vậy còn Cao Hạ? Cũng vì như vậy sao? Cũng vì...Quan tâm cô?

Lấy lại bình tĩnh, Tả Ninh lại gọi cho Cao Hạ, bên kia truyền đến giọng nói khàn khàn: "Alo?"

"Cao Hạ, là tôi, tôi trở về phim trường rồi, không có việc gì."

Sau đó nghe thấy anh thở phào một hơi rồi lại nói: "Được."

Ngồi trêи ghế sô pha trong phòng nghỉ, Tả Ninh có chút bất an, cô mở lại di động đã sạc pin liền nhìn thấy mấy chục tin nhắn cùng rất nhiều cuộc gọi của Thu Dật Bạch và Cao Hạ gọi cho cô, thậm chí còn có tin nhắn ở WeChat.

Tả Ninh cảm nhận được sự nôn nóng của bọn họ, cũng tin tưởng bọn họ thật sự quan tâm cô nhưng chính là một người quan tâm thì tốt, ngược lại hai người quan tâm khiến cho cô không thở nổi.

Chuyện Thu Dật Bạch đã nói với cô, thông qua mấy ngày tiếp xúc, đặc biệt là sự việc vừa rồi cô đã không hề hoài nghi tình cảm của anh nữa.

Nhưng còn Cao Hạ? Anh ta là vì cái gì? Áy náy? Hay là bởi vì lấy đi lần đầu tiên của cô nên muốn phụ trách? Hoặc là...

Cô không dám tưởng tượng tiếp nữa.

"Tả Ninh!"

Cửa phòng bị đẩy ra, Thu Dật Bạch cả người ướt sủng đứng ở cửa. Sau khi thấy rõ người ở bên trong anh cười lớn một tiếng sau đó lập tức từ xa vọt tới đem cô ôm vào trong ngực.

"Em thực sự không sao...Không sao thì tốt...Tôi còn tưởng không thể gặp lại em nữa."

Rõ ràng một thân ướt đẫm nước mưa nhưng trong ngực của anh lại rất ấm áp, Tả Ninh có thể cảm nhận được trái tim anh đang đập mạnh.

Gần sát trái tim của anh trong nháy mắt, cô đột nhiên ý thức được, nơi nào đó trong lòng có chút khác thường.

Cô vươn tay gắt gao ôm eo của anh, cười ra tiếng: "Tôi không có việc gì, yên tâm."

Thu Dật Bạch vùi đầu vào cổ cô, nói mơ hồ: "Để tôi ôm em một lát."

"Được."

Qua một lúc, cô mới đẩy anh ra: "Đi tắm trước đi nếu không sẽ bị cảm đấy."

"Vậy em đừng đi có được không? Ở bên ngoài chờ tôi, tôi sợ khi tôi tắm rửa xong bước ra lại không thấy em." Anh đột nhiên nắm tay cô không buông tựa như một đứa trẻ.

Tả Ninh bất đắc dĩ cười cười: "Được, tôi không đi, tôi ở đây chờ anh, anh mau đi đi."

Nghe được tiếng nước từ phòng tắm, cảm xúc ấm áp của anh lưu lại vừa rồi vẫn chưa tan đi. Tả Ninh đột nhiên cảm thấy trong lòng thực yên tĩnh không có gì bất an.

Thu Dật Bạch thực mau đã tắm xong bước ra ngoài, hạ thân chỉ quấn một chiếc khăn tắm, nhìn thấy Tả Ninh quả thực ngoan ngoãn ngồi trêи sô pha chờ anh. Khóe môi anh bất giác vừa lòng mỉm cười.

Tả Ninh đứng dậy, đối diện với anh: "Trước khi tôi cho anh đáp án, tôi còn có một vấn đề muốn hỏi anh."

"Em nói đi."

"Anh không ngại tôi cùng Cao Hạ và anh trai anh đều phát sinh quan hệ sao?"

Vấn đề cô hỏi anh căn bản không giật mình ngược lại kiên định trả lời: "Không ngại, cho nên tôi cũng hi vọng em không cần để ý."

"Được, tôi sẽ nói đáp án."

Nhìn trêи mặt Tả Ninh mang theo ý cười nhưng trong ánh mắt lại rất nghiêm túc làm cho Thu Dật Bạch có chút khẩn trương, anh âm thầm siết chặt khăn tắm, cười nói: "Em nói đi, anh nghe đây."

"Thu Dật Bạch, em biết giữa em và anh rất khác nhau, gia thế thì lại càng không nói đến, cưới vợ thì lại không thể không so đo bối cảnh, mà em...Tuyệt đối gia đình anh sẽ không chấp nhận chuyện đó."


Thấy ánh mắt anh đột nhiên tối sầm, cô lại nói: "Nhưng Thu Dật Bạch, em muốn nói với anh, em đồng ý làm bạn gái của anh. Còn những thứ sau này em vẫn chưa suy nghĩ xa như vậy bởi vì em phát hiện em có một chút thích anh, không, không phải một chút mà là rất nhiều! Đáp án như vậy, anh có vừa lòng không?"

Thu Dật Bạch cảm giác như chính mình vừa ngồi tàu lượn siêu tốc, cảm xúc thay đổi liên tục làm chính bản thân anh không bắt kịp nhưng cuối cùng thì tất cả đều như ý.

"Vừa lòng, vừa lòng muốn chết!" Anh vươn tay ôm chặt lấy cô, trêи mặt lộ rõ ý cười: "Những vấn đề kia em không cần lo lắng, sau này anh muốn cưới ai, chỉ có anh mới có thể quyết định không ai có thể ép buộc được.

"Dù sao em cũng không sợ, nếu một ngày anh không cần em thì vẫn sẽ có rất nhiều người cần em, em sẽ không đi cầu xin anh."

"Em dám!"

"Em đương nhiên dám, vì vậy anh nên đối tốt với em một chút, làm em vĩnh viễn không thể rời xa anh."
Chương kế tiếp