Cậu Đừng Cắn Tai Tớ Nha
CHƯƠNG 18: ÔM
Cái tên Khấu Túy này, chắc chắn là cố ý. Cậu ta và cô cứ nói qua nói lại về chuyện cái nhà vệ sinh
cũng thôi đi, ở đây còn có cả Thai Mặc và Tiểu Kiều nữa. Thời Tây tức đến mức mặt đỏ bừng lên. Hồi lâu mới phát ra một câu: “Khấu Túy, cậu khốn nạn.” Khấu Túy bị mắng cũng không cãi lại, dù sao thì trong mấy
năm nay, số lần Thời Tây mắng cậu là đồ lưu manh, không đứng đắn cũng không ít. Cậu cười khẽ, dùng điện thoại gõ vào trán cô: “Được rồi, cậu
khá đáng yêu đấy.” Thời Tây nghe vậy miệng cười toe toét, sao tự dưng lại khen
cô đáng yêu vậy nhỉ. Cô đưa tay sờ trán Khấu Túy: “Cậu phát sốt rồi à?” Khóe mắt Khấu Túy khẽ run lên, rất nhanh lùi về sau. Tay Thời Tây dừng ở không trung: “ Cậu trốn cái gì, thật sự
phát sốt rồi à?” Khấu Túy khôi phục lại vẻ mặt như bình thường, nhíu mày lè
lưỡi nói: “Tớ đây là không muốn để cậu chiếm tiện nghi.” Thời Tây cảm thấy khó tin: “Tớ? Chiếm tiện nghi của cậu?” Khấu Túy hỏi vặn lại: “Chẳng phải cậu đã không ít lần chiếm
tiện nghi của tớ rồi sao?” Từ khi Khấu Túy bắt đầu tới đây, Thời Tây vẫn luôn nhìn cậu,
Khấu Túy cũng chỉ nhìn mỗi Thời Tây. Thai Mặc và Tần Diễm Kiều đứng bên cạnh, Tần Diễm Kiều đã
sớm quen với tính khí của hai người này, cúi đầu nghịch điện thoại không nói
chen vào, mà dù cô có muốn chen vào cũng không được. Còn Thai Mặc trầm mặc nãy giờ, ấn đường hơi nhíu lại có vẻ
không yên tâm. Từ nãy đến giờ, chỉ cần Khấu Túy xuất hiện thì cậu ta liền
trở thành người vô hình bên cạnh Thời Tây. Hai người Khấu Túy và Thời Tây cãi nhau một hồi, mắt thấy
Thời Tây sắp tức điên lên, Khấu Túy cười nhận thua: “Được rồi, là tớ chiếm tiện
nghi của cậu nhiều hơn.” Không đợi Thời Tây lẩm bẩm thêm nữa, Khấu Túy di chuyển tầm
mắt, thấy bên cạnh dựng một chiếc xe đạp, cậu liền nói với Tần Diễm Kiều: “Đây
là xe của bạn cậu à? Tiểu Kiều, đúng lúc chân của Tây Bảo đi lại không tiện,
cậu chở cậu ấy đi một vòng đi?” Lời vừa nói ra, cả Thời Tây, Thai Mặc và Tần Diễm Kiều đều
không nghĩ tới Khấu Túy lại đột nhiên nói ra một câu như vậy, đồng thời sững
sờ. Thai Mặc cho rằng Khấu Túy sẽ muốn đích thân đưa Thời Tây
đi. Tần Diễm Kiều cũng cho là như vậy. Tần Diễm Kiều theo bản năng hỏi lại: “Sao cậu không đưa cậu
ấy đi một vòng đi?” Thời Tây cũng nhìn Khấu Túy, trong mắt che giấu sự mong đợi,
hy vọng Khấu Túy sẽ đưa cô đi dạo. Khấu Túy lùi lại hai bước, thanh âm hòa lẫn với tiếng sóng,
chầm chậm nói : “Cậu ấy nặng lắm.” “...” Thời Tây và Tần Diễm Kiều đi dạo quanh bờ biển hai vòng,
Thời Tây lẩm bẩm suốt dọc đường, cô nặng chưa tới 48 cân, vẫn chưa tới 48 cân
đâu đấy. Tần Diễm Kiều suốt đường đi đều mặc kệ Thời Tây lẩm bẩm một
mình làm Thời Tây cảm thấy việc đạp xe trên bãi biển thật nhàm chán. Lúc trở về lớp đứng trước chiếc lò nướng đồ ăn, khi Thời Tây
nhìn thấy đồ nướng và sò biển bản thân thích ăn cũng không buồn ăn. Thời Tây đang nghĩ lung tung thì cánh tay bị Tần Diễm Kiều
kéo lấy. Nương theo ánh mắt của Tần Diễm Kiều, Thời Tây nói nhỏ:
“Tiểu Kiều, thế này nhé, tôi với cậu cùng nhau ném Tô Lâm Lâm xuống biển đi.” Tô Lâm Lâm - người ban đầu nói rằng không thích tới vùng
biển ăn thịt nướng, cuối cùng đã dắt theo chị em của cô ta tới. Mái tóc Tô Lâm Lâm đen dài và thẳng, cao 1m68, đi chính
giữa, coi bản thân như nữ thần. Tần Diễm Kiều tức giận nghiến răng: “ Cậu ta dám đến trêu
chọc tớ, tớ sẽ dùng cái que xiên thịt này cắm vào mặt cậu ta.” Tần Diễm Kiều cùng Tô Lâm Lâm từng có một khoảng thời gian
xảy ra chút tranh chấp. Khi đó Tần Diễm Kiều thích một đàn anh trong đội thi đấu
bóng rổ, Tần Diễm Kiều dự định sẽ từ từ theo đuổi anh ta. Có lẽ Tần Yến Kiều thường xuyên cùng nam sinh đó nói chuyện
nên đã bị Tô Lâm Lâm nhìn ra manh mối. Tô Lâm Lâm thì lúc nào cũng muốn chứng minh sức quyến rũ của
bản thân, không tới hai ngày đã dụ dỗ được nam sinh kia. Tuy nhiên sau này Tần Diễm Kiều nhận ra nam sinh kia cũng
không phải thứ tốt đẹp gì, nhưng vẫn ghét bỏ Tô Lâm Lâm, là cực kì ghét. Bạn bè của Tô Lâm Lâm chào hỏi Thời Tây và Tần Diễm Kiều:
“Tiểu Tây, Tiểu Kiều, đã lâu không gặp.” Tô Lâm Lâm kéo theo thanh âm nũng nịu, như thể bên cạnh có
đàn ông vậy, cố làm cho giọng nói của bản thân thêm quyến rũ yêu kiều. Thời Tây và Tần Diễm Kiều nhún vai, đồng thời thấy ghét bỏ. Hai người nhìn nhau, cũng làm giọng nũng nịu, đồng thanh
nói: “Lâm Lâm, sao cậu lại béo ra vậy?” “......” Sắc mặt Tô Lâm Lâm lập tức trở nên xám xịt. Quan hệ giữa Tô Lâm Lâm và các nam sinh luôn rất tốt, có hai
nam sinh thấy cô ta đến liền đi qua chào hỏi: “ Tô mỹ nhân không phải nói hôm
nay bận sao, sao lại có thời gian rảnh tới đây?” Tô Lâm Lâm cười nói: “Muốn cùng các cậu vui chơi nên sớm đã
sắp xếp mọi việc ổn thỏa rồi.” Tần Yến Kiều khịt mũi, nói vào tai Thời Tây: “Nhìn đi, đúng
là phong thái của kỹ nữ.” Thời Tây nhỏ giọng nói thầm: “May mà Khấu Túy không ở đây.” Khấu Túy đẹp trai như vậy, Tô Lâm Lâm sẽ tới ve vãn cậu ấy,
thật không muốn thấy cảnh tượng này. Thời Tây đứng cùng một vài nam sinh nữ sinh, cúi đầu nghĩ
chẳng ra làm sao. Khuôn mặt hồng lên vì nắng, dùng gậy chọc vào cát, nhìn có
vẻ rất không vui. Khấu Túy hơi nheo mắt, cầm một cái xô và một chiếc ghế nhỏ,
từ xa gọi cô: “Thời Tây, mau tới đây đào vỏ sò.” Thanh âm lanh lảnh, hàm chứa ý đồ không cho phép từ chối. Thời Tây theo bản năng nhìn về phía Tô Lâm Lâm, quả nhiên Tô
Lâm Lâm đang nhìn Khấu Túy. Con ngươi Tô Lâm Lâm bỗng chốc mở to, sáng lấp lánh, toàn
thân đều hướng về Khấu Túy, thật giống như chuẩn bị mất kiểm soát chạy vèo đến
chỗ cậu ấy. Trong lòng Thời Tây thầm nghĩ không ổn, như ăn phải ruồi
nhặng, Tô Lâm Lâm khẳng định lại có chủ ý xấu. Khấu Túy cũng vậy, ai bảo đẹp trai quá làm gì. Khóe mắt Khấu Túy lướt qua một người, nhưng tầm mắt của cậu
không rơi vào người ấy. Cậu chỉ nhìn Thời Tây, nhấc chiếc xô lên nói với âm thanh to
hơn và thân mật hơn: “Tây Bảo, qua đây chơi.” Thời Tây thoáng bĩu môi, quay người nhảy đến chỗ Khấu Túy. Tiếp theo nghe thấy Tô Lâm Lâm gọi cô: “Thời Tây, cậu ấy là
người bạn tên Khấu Túy của cậu sao?” Tô Lâm Lâm này thật là, không đợi nỗi một phút đã vội vàng
hỏi thăm Khấu Túy. Khấu Túy sao lại giống như hoa hồ điệp thế này. Thời Tây chớp mắt nhìn về phía Tô Lâm Lâm, cố ý hỏi : “Cậu
có việc gì à?” Tô Lâm Lâm xấu hổ nháy mắt, cười nói: “Không có gì, mọi
người đều đến đây vui chơi, nên làm quen một chút.” Thời Tây giữ chút thể diện cho Tô Lâm Lâm: “Thật ngại quá,
tính cách cậu ấy hơi hướng nội.” Tô Lâm Lâm vẫn không bỏ cuộc: “Tính cách hướng nội, càng nên
làm quen cùng mọi người.” Lần này Thời Tây không chừa mặt mũi cho cô ta nữa: “Cậu ta
là gay, bạn thân đồng tính của tôi, làm quen với con trai là đủ rồi.” “......” Thủy triều xuống, Khấu Túy tìm thấy một bờ cát nhiều lỗ nhỏ,
cậu đỡ Thời Tây ngồi lên ghế cho chắc chắn. Cậu ngồi xổm bên cạnh Thời Tây, rắc muối vào lỗ, có con
nghêu nhô đầu ra khỏi lỗ cát, Thời Tây rất phối hợp dùng xẻng múc vào trong xô. Rắc muối một lúc, đột nhiên Khấu Túy cười nhẹ nghiêng đầu
hỏi Thời Tây: “Tiểu mỹ nhân, bạn thân đồng tính là tớ đây phục vụ có tốt
không?” “......” “Nếu không, tớ có thể cố gắng một chút, phục vụ cậu chu đáo
hơn, thế nào?” “......” Trong giọng nói của Khấu Túy mang theo ý cười, còn tràn đầy
hài hước. Nếu Khấu Túy nói với Tô Lâm Lâm những lời này, có lẽ Tô Lâm
Lâm sẽ mềm nhũn người mất thôi. Tai Khấu Túy thính lắm sao, cô cẩn thận quan sát biểu tình
của cậu: “Anh hai à, không phải cậu giận đấy chứ?” Khấu Túy liếc xéo cô: “Lúc làm sai, ngược lại còn biết gọi
anh hai cơ à.” Mặt Thời Tây đầy ý cười: “Cậu nhỏ à, đừng giận nha?” Khấu Túy không nói chuyện, rủ mi tiếp tục rắc muối. Bị cô nói là gay, còn bị trêu là thụ, Thời Tây cảm thấy chắc
chắn là Khấu Túy giận rồi. Cô sai rồi, thực sự sai rồi. Bản thân mắc lỗi, Thời Tây phải nhận lỗi. Thời Tây nghĩ một lúc, tìm thấy đồng 100 tệ được gấp thành
hình trái tim từ hai ngày trước trong chiếc túi đeo chéo của mình, rụt rè đưa
nó cho Khấu Túy. Thời Tây nghiêng đầu nói: “Tặng cậu một trái tim, được
không?” Khấu Túy dừng động tác của mình lại, mắt nhìn chằm chằm vào
đống muối trắng trên bãi cát, rồi nhẹ ngẩng đầu lên. Gió biển dần thổi mạnh, tóc Khấu Túy bị gió biển thổi dường
như trở nên mềm mại hơn, đôi mắt lim dim ngái ngủ của cậu vì lời nói của cô mà
cứng đờ. Thời Tây vội vàng bổ sung: “Một trái tim biết nhận lỗi.” Đôi mắt của Thời Tây bị ánh nắng và gió biển làm cho hơi
nhíu lại, đôi mắt to tròn giờ như mảnh trăng lưỡi liềm, ánh mắt lộ ra vẻ hơi lo
lắng. Là trái tim nhận lỗi vì đã nói cậu là thụ. Khấu Túy cúi đầu cười, tiếng cười nhẹ hình như còn pha chút
cảm xúc: “Tớ còn tưởng là, cậu lỡ yêu anh trai mất rồi, nên muốn tặng anh trai
cả trái tim cơ đấy.” Thời Tây vô thức phủ nhận, gương mặt lộ sự đồng cảm: “Anh
trai à, mau tỉnh lại đi, không là không ai cứu được anh đâu.” Khấu Túy nhìn chằm chằm Thời Tây, khuôn mặt Thời Tây lúc này
như muốn nói: “Trời đất, cậu đang đùa thôi phải không? Tớ làm sao có thể thích
một người hay tự mình đa tình như cậu được cơ chứ? Xin cậu đừng có nghĩ nhiều
nữa được không?” Khấu Túy đè nén tình cảm trong lòng, cố tỏ vẻ hứng thú: “Tớ
không tỉnh lại được. Tớ cũng rất buồn, sao nhiều năm như vậy mà tiểu mỹ nhân
không có chút rung động nào với anh trai sao?” Thời Tây hoảng đến mức muốn nhảy xuống biển, cô suýt nữa thì
thốt lên "có đó", cô không chỉ từng rung động mà bây giờ vẫn đang như
vậy nè. Nhưng nếu bây giờ cô mà nói “có rung động” thì Khấu Túy sẽ
rất khó xử, nên cô chỉ đành chậm rãi đứng dậy chuyển đề tài: “Đi thôi, đi ăn
thịt nướng.” Cậu tránh mặt cô kể từ lúc đó. Cô không muốn cậu tránh mặt cô, không hề muốn chút nào. Dù cho cả đời này cậu không thích cô, cô cũng không muốn cậu
biết được chút tâm tư nhỏ này của mình, nếu vậy cậu sẽ không còn trêu chọc cô
nữa. Như vậy thì sẽ tệ lắm. Sắc mặt Thời Tây cực kỳ bình tĩnh: “Coco, cậu thử nghĩ kỹ
lại đi, ngoại trừ vẻ ngoài ưa nhìn, cậu còn có ưu điểm gì nữa?” Hai tay Khấu Túy chống cằm, cẩn thận suy nghĩ nói: “Hình như
cũng đúng, không có ưu điểm gì hết.” Im lặng một lúc, Khấu Túy lại nhìn về phía Thời Tây, chậm
rãi nói: “Tiểu mỹ nhân Thời Tây ngoại hình xinh đẹp, học giỏi, gia cảnh tốt,
nhân cách tốt. Còn tớ ngoài đẹp trai, thì chẳng còn gì nữa.” Thời Tây nghe thấy, đôi mắt đột nhiên cảm thấy đau đớn. Cậu ấy đang nói bản thân học không giỏi, gia cảnh không khá
giả, tính cách cũng không tốt. Cậu đang nói rằng cậu không có gì cả. “Không phải đâu.” Thời Tây nhẹ nhàng nói: “Tớ chỉ đùa thôi,
cậu rất tốt, cực kì tốt." Trên mặt Khấu Túy không có biểu cảm đau buồn gì, ngược lại
còn đang cười, cười nhìn Thời Tây xem cô có biểu hiện gì, cậu chậm rãi hỏi: “Ồ?
Thế anh trai tốt ở chỗ nào?” Trong suy nghĩ của Thời Tây lúc này, cậu như chàng hiệp sĩ
vậy, ở đâu cũng rất tốt. Từ năm lớp sáu, mỗi khi cô gặp khó khăn, cậu đều xuất hiện
để giúp đỡ cô. Cậu là người dịu dàng nhất trong lòng cô. Cậu từng là một học sinh giỏi, gia cảnh tốt, tính cách tốt,
nhưng vì xảy ra chuyện, bị liên lụy rồi trở thành như bây giờ. Cậu rất tốt, tốt đến mức khiến cô thầm yêu cậu từ năm lớp 6
cho đến tận bây giờ. Thời Tây nghĩ một hồi, tự dưng đỏ mặt, rồi nói sang chuyện
khác: “Ừ thì, thân hình của cậu cũng khá ổn đấy.” Từng đợt sóng xô mạnh vào bờ, rồi lại dần kéo ra xa. Cảm xúc nguôi ngoai dần, tiếng cười của Khấu Túy đan vào
tiếng sóng: “Quả thật, nếu nói đến cái đó thì quả thực điểm này của tớ cũng khá
ổn đấy nhỉ.” Khấu Túy cuối cùng cũng cười rồi, Thời Tây vui lắm. Thời Tây nắm chặt tay rồi đẩy Khấu Túy một cái: “Cậu mượn
thẻ nhà ăn của tớ, giờ tớ rút ra 100 tệ, trả lại cho cậu đấy.” Khấu Túy không nhận 100 tệ, vì lòng tự trọng không cho phép
cậu làm thế. Cậu nợ cha của Thời Tây rất nhiều tiền, một trăm tệ này
chẳng là gì.