Cậu Đừng Cắn Tai Tớ Nha

CHƯƠNG 20: CÁ CHUA NGỌT

Vào tháng 9, trường Tam trung chính thức khai giảng.

Sau khi tan học, trường tam trung như đang nấu sủi cảo, từng cô cậu học sinh như những viên sủi cảo lớn chen chúc, không khí sôi động tươi trẻ.

Khuôn viên nhộn nhịp trẻ trung và năng động hơn nhiều so với không khí trong khuôn viên trường khi chỉ có những học sinh trung học cay đắng trong lớp.

Thạch cao trên chân Thời Tây đã được gỡ bỏ, hai ngày trước vẫn còn hơi đau, sau khi tập luyện đã khôi phục bình thường, cô hoàn toàn có thể tự chăm sóc bản thân, tự đến nhà vệ sinh, bắt đầu sống và sinh hoạt trong kí túc xá trường học.

Thời Tây và Phương Diệc Nguyên ở cùng một ký túc xá, cả hai ngay cả việc sấy tóc cũng chưa thèm làm, mỗi người nhai một viên kẹo cao su cùng nhau đến lớp.

Thời Tây vừa vào liền nhìn thấy chỗ ngồi của mình đã bị một cậu bạn siêu đẹp trai chiếm lấy.

Cậu chàng chống cằm lên tay trái nhìn chăm chú, trầm ngâm suy nghĩ điều gì đó, tay phải gõ nhịp vào chiếc bình giữ nhiệt màu cà phê.

Tóc cậu cũng chưa khô, phía ngọn còn hơi ẩm, vừa lại gần đã ngửi thấy mùi dầu gội thơm phức.

Mắt Thời Tây đảo vài vòng: "Bạn học này?"

Khấu Túy ngước mắt lên dò hỏi.

Thời Tây hỏi: "Bạn bị lạc à?"

Khấu Túy chống cằm, ngẩng đầu nhìn cô: “Chắc là vậy.”

Thời Tây duỗi ngón tay ra và nói: "Cậu mất trí nhớ à, đó mới là chỗ của cậu, cần tớ đỡ cậu qua không?"

“Nhưng tớ lại nghĩ.” Khấu Túy nhàn nhã nói: “Đây là chỗ của tớ.”

"..."

Khấu Túy sáng sớm đã ngồi vào chỗ của mình, trong lòng Thời Tây rất vui vẻ.

Một tháng trước, ngày nào cô cũng đến bên Khấu Túy, nhưng giờ thay đổi như mây khói.

Thời Tây cầm cặp sách để lên bàn: “Nói đi cháu trai, tìm dì nhỏ có chuyện gì đây?”

Khấu Túy đưa tay chống cằm nhìn cô một hồi, sau đó cười nói: "Muốn nói với cậu một câu, cố gắng học tập, mỗi ngày đều hướng về phía trước."

Thời Tây: "?"

"Không phải." Thời Tây chỉ vào chính mình: "Anh, em là học sinh giỏi nhất."

Khấu Túy mở nắp bình, nhấp nhẹ ngụm cà phê, cười khúc khích đồng ý: "Đúng vậy, tiểu mỹ nhân Tây Bảo là học sinh giỏi."

Sau đó, cậu xoa đầu cô và rời đi.

Thời Tây nghĩ rằng Khấu Túy có khi ấm đầu mất rồi, không thì sao mới sáng sớm đã bất thường như vậy.

Tiếng chuông báo giờ tự học buổi sáng vừa vang lên, các học sinh đều ùa ra căn tin ăn sáng.

Thời Tây quay đầu lại tìm Khấu Túy, muốn đi theo Khấu Túy để ăn cơm thì thấy cậu đang đi về phía cô với một chiếc hộp cách nhiệt trên tay.

“Mèo con.” Khấu Túy lười biếng nói, khóe mắt cong cong: “Cho cậu ăn này.”

Thời Tây chớp chớp mắt nhìn cậu, cố nhìn xem trên mặt cậu có điều gì khó hiểu.

Khấu Túy nhướng mày: "Cậu có biểu cảm gì đấy?"

Thời Tây nháy mắt cười: "Biểu cảm đẹp."

Phương Diệc Viên hỏi Thời Tây có muốn ăn cùng nhau không, Khấu Túy khẽ phất tay trả lời thay cô: "Cô ấy ăn trong lớp."

Khấu Túy ngồi trên ghế của Phương Diệc Viên và mở hộp giữ nhiệt.

Bên trong có cơm, bông cải xanh, tôm kho và cá chua ngọt.

Cậu ấy phải ở ký túc xá vào buổi tối, trong thời gian này cậu ấy sẽ về căn hộ ăn trưa và ăn tối để phát sóng trực tiếp, cũng có thể kiếm được một ít.

Cậu học món cá sốt chua ngọt ở chung cư vào tối thứ bảy, tứ đại hộ pháp thấy cũng không tệ, tối hôm trước cậu làm thêm một phần nữa, sáng nay mang đến cho cô.

Điều tồi tệ duy nhất là bữa ăn đã qua một đêm.

“Không phải cậu hỏi tớ món cá chua ngọt sao?” Khấu Túy nhìn Thời Tây ngẩn người, cười nhạt: “Làm sao, tiểu mỹ nhân sao lại ngẩn người?”

Thời Tây ngạc nhiên nhìn vào mắt cậu, rồi nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, trong lòng vô cùng vui mừng.

Cô biết Khấu Túy có thể nấu ăn, bởi vì cậu không sống trong khuôn viên trường trong ba năm ở trường trung học,  cậu ấy cũng không ăn ở nhà nhiều lắm, giống như trước đây.

Cô Y Tâm và dì Tần thường phàn nàn với cậu ấy rằng thức ăn bên ngoài không sạch sẽ, vì vậy Khấu Túy đã cố ý chụp một số bức ảnh cậu nấu ăn để cắt ngang lời phàn nàn của họ.

Đây là những gì cậu học được từ Khấu Văn.

Cá chua ngọt được thái thành từng miếng nhỏ, đỏ tươi mọng nước, thoang thoảng mùi giấm chua trong không khí.

Nước miếng trong miệng Thời Tây trong nháy mắt liền tiết ra, nhưng cô không dám động, vẫn không thể tin được Khấu Túy nấu cho mình: "Anh trai, dì Tần nấu hay là anh nấu?"

Khấu Túy lấy ra một đôi đũa dài, thản nhiên cười nói: "Thần tiên làm ra."

Thời Tây nhìn chằm chằm vào chiếc đũa Doraemon mà cậu đã lấy ra, hỏi một cách ngây thơ: "Cậu có hạ độc không đó?"

Khấu Túy cười nhẹ một tiếng, âm cuối như vẽ một vòng tròn: “Có thuốc diệt chuột."

Thời Tây ngồi phịch xuống: "Có phải Tetramine không?"

Khấu Túy: "?"

Thời Tây cầm chiếc đũa lên và nói: "Tetramine còn được gọi là 424, còn được gọi là Sanbudao, tên hóa học của nó là tetramethylene disulfone tetramine, và công thức hóa học của nó là C4H8..."

Khấu Túy: "Câm miệng."

"Ồ."

Cũng có một số học sinh trong lớp không xuống căn tin ăn sáng, động tác sột soạt.

Trong lòng Thời Tây tràn đầy niềm vui, cô gắp miếng cá chua ngọt lên nếm thử.

Một lúc sau, cô ngẩng đầu lên: "Coco, cậu ăn gì?"

Khấu Túy xem lỗi sai trong đề thi: "Không ăn..."

Dừng hai giây, cậu đột nhiên ngẩng đầu, cười nói: "Ăn cậu."

Thời Tây gật đầu: "Ồ, cậu ăn shit á."

"..."

Thời Tây lại ăn thêm hai miếng nữa, nhưng vẫn chưa no lắm, liền gắp một miếng tôm kho đã bóc vỏ bỏ vào miệng: "Anh trai à, anh không đói sao, không ăn một chút?"

Khấu Túy đã ăn một chút vào buổi sáng, cậu vẫn chưa đói và định ăn sau.

Thấy cậu không phản ứng, Thời Tây lại đẩy về phía miệng cậu, âm thầm thúc giục, như thể cậu không ăn thì cô cứ giơ mãi như thế.

Khấu Túy híp đôi mắt đẹp: "Cháu gái có phải đang thương tiếc cậu nhỏ hay không?"

Thời Tây nhìn chằm chằm cậu hai giây, sau đó lắc đầu: "Cháu trai, dì nhỏ đang bắt cháu thử độc."

Sau cùng, Khấu Túy ăn hai miếng, Thời Tây mới cảm thấy yên tâm, tiếp tục ăn một mình.

Khấu Túy thấy cái miệng phồng lên của cô, ngón tay gõ gõ bàn của cô: "Tây Bảo."

Thời Tây không có thời gian để nói chuyện với cậu, cô phải ăn xong càng sớm càng tốt, cố gắng để mùi bay đi càng sớm càng tốt, nếu không Thái Nguyên sẽ lại cằn nhằn khi thầy ấy đến.

Khấu Túy nhẹ giọng nói: "Có việc cần nói."

Lúc này Thời Tây mới ngẩng đầu lên: "Chuyện gì?"

Khấu Túy lấy một cuốn sổ của cô, xé một mảnh giấy và viết tên mình một cách duyên dáng, với dòng chữ mạnh mẽ - Khấu Túy.

Anh đập tờ giấy vào góc trên bên phải bàn của Thời Tây: "Việc học bây giờ là quan trọng, nếu có ai đuổi theo cậu nữa, cứ nói rằng anh đây là bạn trai của cậu."

Nhịp tim của Thời Tây tăng nhanh, hô hấp và nhịp tim đều trở nên căng thẳng.

Bên tai cũng có chút ù ù, ánh mắt dán chặt vào khuôn mặt xinh đẹp kia, hi vọng cậu không nói giỡn.

Khấu Túy dùng tay ấn tờ giấy, cười tủm tỉm bắt chước giọng điệu ngây thơ của cô: "Đều là do Tây Bảo quá đẹp, luôn có bạn học nam đến trước cửa nhìn cậu."

Vừa nói, anh vừa giơ tay vỗ nhẹ lên đầu cô: “Một năm này anh đây sẽ giúp cậu kiểm tra, ngăn chặn bọn họ quấy nhiễu cậu. Học hành chăm chỉ và tiến bộ mỗi ngày, cậu biết chưa?"

Tim của Thời Tây dần dần bình ổn trở lại.

Quả bóng nhỏ vừa nãy trong lòng cô, sau cú nhảy đột ngột, dù có nhảy cao đến đâu, nó vẫn quay trở lại.

Thời Tây cúi đầu không vui chọc chọc bông cải xanh, lẩm bẩm: "Cậu quản tớ."

Khấu Túy lười biếng chống cằm, cười nhạt nói: “Này không phải do Tây Bảo đẹp quá sao, anh trai sợ cậu lạc đường. Người khác muốn tớ đến quản, tớ còn không thèm đó.”

Thời Tây không biểu lộ cảm xúc quá lâu, tiếp tục ăn.

Khấu Túy dán mắt vào trang giấy cậu viết, ánh nhìn sâu xa.

Trước kia câu chưa từng nghĩ về việc chiếm hữu cô.

Vì nợ nần chồng chất, cậu muốn theo đuổi nhưng không dám.

Vì lý do này, cậu giữ khoảng cách với cô, sẵn sàng nhìn cô yêu người khác.

Nhưng bây giờ, Thời Tây tốt như vậy, cậu càng phải để mắt đến.

Bất luận là ai cũng đừng hòng cướp được cô.

Sau khi ăn sáng xong, Thời Tây nhất thời không phục hồi được tinh thần.

Cô từng nghĩ Khấu Túy là con chim bay trên trời, còn cô là cái cây.

Mỗi ngày nhìn thấy cậu bay lượn trên bầu trời, cô chẳng thể di chuyển hay đuổi kịp, vì vậy cô chỉ có thể đứng đó và ngước lên trông ngóng nhìn cậu.

Thích cậu ấy, không dám để cậu ấy biết.(Ứng dụng TY T)

Tới khi cậu bay mệt rồi, đáp xuống cành cây của cô, cô sẽ rất hạnh phúc khi được ở bên cậu.

Nhưng bây giờ, không biết từ đâu, cô đột nhiên nảy ra một ý tưởng mà trước đây cô chưa từng có.

Gần đây cậu có vẻ thích đậu xuống cành cây của cô, thường xuyên lặp đi lặp lại và thời gian ở lại cũng lâu hơn.

Điều này ít nhất cho thấy Khấu Túy đối xử với cô khác với những người khác.

Cô hơi muốn thừa thắng xông lên, hóa thân thành một con chim.

Nhưng bản thân cô là người trong cuộc, cảm giác này không nhất định đúng, cô cần tìm người ngoài cuộc để hỏi.

Trong lớp tiếng Anh, giáo viên đang nói về từ vựng của lớp 10, Thời Tây lặng lẽ lấy chiếc điện thoại di động trong cặp sách ra.

Chuyển thành chế độ im lặng và gửi tin nhắn WeChat cho Tần Diễm Kiều.

Thời Tây: "Tiểu Kiều, tớ muốn biến mình thành một con chim."

Tần Diễm Kiều: "?"

Tần Diễm Kiều: "Là do tớ đang ngủ mớ hay là cậu ngủ mớ vậy?"

Thời Tây: "Không..."

Thời Tây: "Tớ muốn ngồi cùng bàn với Khấu Túy."

Tần Diễm Kiều: "Điều đó có liên quan gì đến chim? Đến ngày tiết lộ, muốn phơi bày thân thế thật sự là chim? Không, cậu có phải là chim đâu. "

Thời Tây: "..."

Thời Tây: "Tiểu Kiều, tớ hơi do dự. Cậu nói xem nếu tớ thử trêu chọc Khấu Túy bằng những mánh khóe đó, có thể thành công không?"

Tần Diễm Kiều: "Được! Tại sao không! Chủ động vào! Cậu đẹp như vậy, sợ cái gì!"

Thời Tây: "Tớ sợ cậu ấy thích những người trưởng thành. Nếu tớ thể hiện quá rõ ràng, cậu ấy sẽ cảm thấy rằng tớ thích cậu ấy, sau đó sẽ tránh mặt tớ hay gì đó... Chỉ nghĩ về điều đó thôi cũng khiến tớ cảm thấy khó chịu, TAT."

Tần Diễm Kiều: "Cậu cứ bảo cậu dùng cậu ta như một vật thí nghiệm? Nếu cậu ta không thích cậu và nhận ra rằng cậu đang tán tỉnh cậu ta, dù đánh chết cậu cậu cũng đừng thừa nhận là được?"

Thời Tây cân nhắc kỹ những lời của Tiểu Kiều thì thấy khá hợp lý.

Đúng, cô thà chết không thừa nhận, đánh chết cũng không được khuất phục.

Thời Tây cuối cùng gửi cho Tần Diễm Kiều một câu: "Cứ làm như thế này đi!"

Tinh thần bắt đầu phấn chấn, ý chí chiến đấu sục sôi.

“Thời Tây.” Giọng nói của Thái Nguyên đột nhiên vang lên từ cửa trước của lớp học, lạnh lùng u ám: “Đưa điện thoại của em đây.”

"..."

Cô là một học sinh giỏi, tại sao giáo viên luôn nhìn chằm chằm vào cô vậy?

Thời Tây vội vàng ném điện thoại di động vào cặp sách, ngoan ngoãn ngẩng đầu nói: "Thưa thầy, em không mang theo điện thoại di động."

Thái Nguyên gật đầu tỏ ý xin lỗi với giáo viên tiếng Anh, đi đến trước mặt Thời Tây và đưa tay ra.

Thời Tây căng da đầu nói: "Thầy, em sẽ không bao giờ ..."

Thái Nguyên xua tay: "Mau lấy ra đi, đừng chậm trễ giờ học của Cao lão sư."

"..."

Thời Tây méo miệng đưa điện thoại, xấu hổ.

Thái Nguyên cất điện thoại đi và nói một cách thờ ơ: "Chân của em đã khá hơn rồi phải không? Lớp phó thể dục dẫn đường làm mẫu."

Thời Tây: "..."

Cô có nên tỏ ra khập khiễng một lần nữa?

Bỗng dưng cô muốn quay xuống nhìn Khấu Túy, sao Khấu Túy không hỏi tại sao chân của cô bị què chứ?

Nhưng cô còn chưa kịp quay đầu lại, liền nghe thấy một giọng nói lười biếng đầy ý cười từ hàng ghế cuối truyền đến: "Thưa thầy, lớp phó thể thao không chỉ nghịch điện thoại trong lớp mà còn luôn nhìn về phía sau."

"?"

Gì mà đột nhiên mách lẻo vậy???

Khi Thời Tây quay đầu lại, Khấu Tùy chống cằm nhìn cô, ngữ khí chậm rãi như nước suối trong vắt: "Thầy ơi, lớp phó thể dục xinh đẹp quá, ảnh hưởng chúng em học tập."

Chương kế tiếp