Chị Em Họ Tô

Chương 3

Tư Mộc không nói nữa, chỉ hơi cụp mắt xuống, sau đó gục đầu vào lưng Tô Nhan, năm nay cậu đã chín tuổi, từ trước đến giờ cậu chỉ có thể nhớ được lúc sống cùng Trâu Cát Phân, chưa từng tiếp xúc thân thiết với người khác, tuy rằng đến nhà này có rất nhiều người được gọi là họ hàng, nhưng dù sao cũng không có quan hệ huyết thống, cho dù hai người có hòa thuận với nhau đến đâu thì luôn có một cảm giác xa cách khó tả, đặc biệt là Tô Nhan, rõ ràng là cô không thích cậu, nhưng cô là người duy nhất thân thiết với cậu ngoại trừ Trâu Cát Phân, một tấm lưng yếu ớt và không rộng như vậy lại tình nguyện cõng cậu về nhà vào ngày mưa giông bão.

Ngày hôm đó sau khi Tô Nhan về nhà, cô gần như kiệt sức và không quan tâm đến câu hỏi của Trâu Cát Phân, cô vội vã đi tắm và trở về phòng ngủ, khi cô tỉnh dậy thì đã là nửa đêm, là bị cơn đói đánh thức, khi cô ũ rũ sờ sờ vào cái bụng trống rỗng, cô nghe thấy tiếng sét, tiếng sấm chớp ầm ầm bên ngoài khiến cô tỉnh ngủ hoàn toàn và bỏ chạy đi mất.

Sau đó nghe thấy một tiếng ‘Ầm ầm’ nho nhỏ, nghiêng đầu nhìn quầng sáng màu vàng lờ mờ trên đầu Tư Mộc, Tô Nhan nhíu mày, vươn tay bật đèn, đứng dậy ngồi ở đầu giường nhìn sang bên kia, sau khi xác định đó là giọng nói của cậu, cô không nhịn được mà hỏi: “Này, cậu sao vậy?”

Giọng nói ngập ngừng, sau đó một cái đầu nhỏ từ bên trong vén chăn chui ra, mặt đầy nước mắt, mũi đỏ bừng không ngừng co giật, Tư Mộc thấy Tô Nhan đã tỉnh, cậu lập tức xuống giường, ôm một con búp bê bẩn thỉu trong tay, nhanh chóng chạy đến và chuẩn bị bò lên giường của cô.

Tô Nhan còn đang kinh ngạc, thấy cậu muốn lên giường, cô mới lấy lại tinh thần, đẩy cậu ra: “Cậu sao vậy?”

Tư Mộc sửng sốt một lát, sau đó sụt sịt, hét lớn: “Em sợ!”

Tô Nhan đang muốn hỏi cậu sợ cái gì, bên ngoài lại vang lên một trận tiếng sấm lớn, Tư Mộc rụt cổ, lông mi run rẩy, lớn tiếng khóc lên, hoàn toàn khác tiếng muỗi kêu với vừa rồi, cậu há miệng hét lên: “Huhuhu... Em sợ chị ơi, em sợ...Em muốn ngủ với chị... Huhu!”

Tô Nhan không nhịn được mà giật giật khóe miệng, không thể nào, cô đã quen nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng của Tư Mộc, đột nhiên lộ ra vẻ ngoan ngoãn như vậy là không thể chấp nhận được, hơn nữa cô đã quen ngủ một mình, làm sao có thể ngủ với người khác?

Tư Mộc lau nước mắt và nói: “Huhu... ngủ với mẹ.” (đọc truyện trên app giúp phát triển các team dịch TYT)

Năm nay giường tân hôn của Trâu Cát Phân đã thuộc về người đàn ông khác nên không đến lượt Tư Mộc, và trong suy nghĩ của Trâu Cát Phân, chắc bà ta nghĩ rằng Tư Mộc sẽ không sợ có khi có hai đứa nhỏ trong một phòng nên bà ta thậm chí còn không sang nhìn cậu.

Tô Nhan có chút đồng cảm với cậu, nhưng loại đồng cảm này lại không thuyết phục được bản thân nhường nửa giường cho cậu, cuối cùng cô nói: “Lát nữa sấm chớp sẽ ngừng, cậu cứ trùm chăn như lúc nãy mà ngủ đi, tôi đi ngủ đây!”

Nói xong, cô cũng không thèm để ý đến chính mình còn đang đói bụng, trực tiếp chui vào trong chăn mỏng, nhắm mắt làm ngơ.

Đôi mắt to của Tư Mộc ngập tràn nước mắt, cậu buồn bã nhìn quả cầu tròn trên giường, cậu không quay lại giường của mình mà đi vài bước vào bên trong, đứng cạnh giường của Tô Nhan, cậu thật sự không dám trèo lên, chỉ còn biết chịu đựng nỗi sợ sấm sét và tiếng thút thít không ngừng phát ra từ miệng.

Tô Nhan dù đắp chăn kín người nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng khóc của cậu, đặc biệt là dưới tiếng sấm thỉnh thoảng vang lên, tiếng khóc cũng không ngừng tăng giảm, mỗi lần chuẩn bị chìm vào giấc ngủ lại giật mình tỉnh giấc, khó chịu vô cùng.

Cuối cùng, cô không chịu nổi nữa ném chăn ra rồi ngồi dậy, không kiên nhẫn trừng mắt với cậu.

Hai mắt Tư Mộc đã sưng lên, giọng nói cũng trở nên rất khàn, nhìn thấy Tô Nhan ngồi dậy, hai hàng nước mắt trong suốt chảy xuống khóe miệng: “Huhuhu... chị ơi, em sợ...”

Tô Nhan nhìn Tư Mộc vừa đáng thương vừa buồn cười, không khỏi nghĩ đến bản thân lúc còn nhỏ hơn cậu, khi đó cô cũng sợ sấm sét, mùa hè nào gặp giông bão cô cũng sẽ khóc đến mấy lần, khi đó, cho dù cô có sợ đến chết cũng không ai có thể ôm cô, nói với cô một câu, Tô Nhan, đừng sợ!

Sau đó, dường như điều đó không còn quan trọng nữa, cho dù cô có sợ hãi đến đâu, cô biết rằng mình cũng không thể chết được.

Cô dùng ánh mắt phức tạp nhìn Tư Mộc một hồi, cuối cùng vẫn thỏa hiệp nói: “Lên đi, nếu ngủ không ngoan thì tôi đá cậu trở về giường của cậu đấy.”

Vừa sụt sịt mũi, Tư Mộc vội vàng cởi giày leo lên giường giống như sợ Tô Nhan sẽ đổi ý, sau đó nằm xuống ngoan ngoãn gật đầu: “Em sẽ ngủ ngoan mà.”

Tô Nhan trầm mặc một lúc, sau đó liền tắt đèn, quay lưng về phía cậu rồi nằm xuống.

Các giác quan trong bóng tối đặc biệt nhạy cảm, Tư Mộc có thể cảm nhận được hơi ấm phát ra từ cơ thể Tô Nhan, điều này thành công xua tan sự bất an trong lòng cậu, cậu không thể không tiến về phía cô, rồi lại di chuyển, cánh tay của cậu vô tình chạm vào Tô Nhan, Tô Nhan không tự chủ được, cô tức giận tát cậu một cái: “Tránh xa tôi ra, đừng quấy rầy tôi.” 

Nói rồi cô lại nhích người sát vào bên trong tường thêm một chút.

Tư Mộc siết chặt con gấu nhỏ trong tay. Đây là món quà sinh nhật duy nhất mà Trâu Cát Phân tặng cho cậu. Cậu không thể không dụi mặt vào nó. Cậu cảm thấy hơi chán nản, hơi buồn và khổ sở. Cậu đã thấy nhiều đứa trẻ hòa thuận với anh chị em của mình, và cậu luôn cảm thấy ghen tị khi nhìn thấy điều đó, bây giờ cuối cùng thì cậu cũng có một người chị gái, ngay cả khi tính khí cô có hơi xấu một chút, cậu vẫn kỳ vọng vào cô, nhưng bây giờ có vẻ như việc kết thân với người khác chỉ là ảo tưởng của riêng mình cậu.

Tô Nhan mơ mơ màng màng, cả đêm không ngủ ngon, xung quanh luôn có người khiến cô cảm thấy khó chịu, sáng sớm cô mở mắt ra, lúc này Tư Mộc vẫn còn mơ màng ngủ say, Tô Nhan đẩy cậu vài cái: “Này, đứng dậy, trở về giường của cậu đi.”

Tư Mộc phải mất một lúc lâu mới mở mắt ra và ngây người nhìn cô, sau khi bị đẩy xuống một lần nữa, cậu dụi mắt rồi từ từ bước xuống giường và đi về phía giường của mình.

Khoảng nửa tiếng sau, hai người đứng dậy, thu dọn xong xuôi rồi vào phòng bếp ăn sáng, mấy người ngồi quanh chiếc bàn vuông nhỏ, Trâu Cát Phân đột nhiên lên tiếng: “Tư Mộc, tay của con bị sao vậy?”

Cậu xoa xoa vết bầm rõ ràng trên mu bàn tay: “Con bị đập tay vào bàn.”

“Thật sao? Bộ quần áo con thay ngày hôm qua còn có vài lỗ thủng, không phải là do con đánh nhau với người ta đấy chứ?” Trâu Cát Phân nghiêm túc nhìn cậu.

Tư Mộc bỏ cơm vào miệng, lắc đầu nói: “Không phải ạ!”

Trâu Cát Phân lại nghi ngờ nhìn cậu nhưng cũng không hỏi thêm gì nữa.

Tô Nhan liếc nhìn Tư Mộc, rõ ràng cảm thấy rằng cậu đang nói dối.

Ăn sáng xong, bọn họ cùng nhau ra ngoài, vừa đi không xa, Tô Nhan nói: “Hôm qua có phải bị người giật ô đánh không?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tư Mộc có chút cứng ngắc, nhưng vẫn lắc đầu: “Không phải, là em cho họ mượn.”

Trong tiềm thức, Tô Nhan cảm thấy rằng đứa trẻ này chắc chắn đã bị đánh và bị đe dọa, vì vậy nên mới không dám nói ra sự thật.

Đến trường học, hai người vẫn đường ai nấy đi như thường lệ, Tô Nhan đi được mấy mét rồi lại đột nhiên quay lại, lẳng lặng đi theo Tư Mộc đi đến phòng học lớp ba.

Tư Mộc vừa vào phòng học đã bị một thằng nhóc mập mạp ngăn lại: “Này, ô của cậu tốt lắm, hôm nay tôi nói cho cậu biết, nó sẽ là của tôi!” Cậu ta vừa nói vừa lắc lắc cái ô hoạt hình trong tay.

Tư Mộc lạnh lùng nhìn thằng nhóc: “Không, trả lại cho tôi, cậu muốn thì tự mình mua đi.”

Thằng nhóc mập mạp ngạo nghễ nói: “Tôi không trả, tôi chỉ thích cái của cậu thôi.”

Tư Mộc tức giận siết chặt nắm tay, đột nhiên tiến lên chộp lấy, thằng nhóc mập mạp giật mình, sau đó nắm chặt cán ô không chịu buông ra, đồng thời quát những người khác: “Mau lên đến đây giúp tôi đi chứ!”

Ba bốn cái đầu củ cải nhỏ lập tức hợp lại với nhau, mấy cái tay cùng nhau đẩy Tư Mộc ra, tuy Tư Mộc cũng không thấp bé so với các bạn cùng trang lứa, nhưng cậu rất gầy, nhìn có vẻ yếu ớt, không có gì bất ngờ khi cậu nhanh chóng bị đám đông đẩy ngã xuống.

Thằng nhóc mập mạp cười mấy tiếng, thậm chí còn giơ chân đá cậu một đá: “Ai bảo cậu cướp của tôi làm gì!”

Tư Mộc bị mấy người khống chế không thể động đậy được, hung hăng trừng mắt nhìn cậu ta rồi quát: “Trả ô đây cho tôi, đồ ngốc!”

“Không trả là không trả, cậu mới là đồ ngốc!” Vừa nói cậu ta lại đá cậu một cái nữa.

Chương kế tiếp