Chị Em Họ Tô

Chương 7

Tô Nhan đứng tại chỗ một lúc lâu mới vỗ vỗ vai Trần Quần, sau đó đi đến ngồi đối diện với Mã Thành Lỗi đang mang sắc mặt không tốt lắm, cô nghĩ nghĩ một hồi rồi nói: “Anh mất công như vậy thực ra là muốn đấu với tôi một trận, hôm nay coi như tôi  nhận thua, anh muốn trút giận như thế nào tôi cho anh trút giận như thế đấy, nhưng sau này chúng ta nước sông không phạm nước giếng, mọi chuyện trước đây đều xóa bỏ, anh thấy thế nào?”

Đây là lý do duy nhất cô có thể nghĩ ra tại sao Mã Thành Lỗi lại hành động như vậy, phỏng chừng chuyện của Lâm Vân không có lợi cho anh ta, anh ta cũng không có chỗ để trút giận, đáng tiếc hôm nay đụng phải chính mình, chính mình tự đưa tới cửa cho phát tiết, anh ta có ngốc mới không cần?

Mã Thành Lỗi bị bộ dáng anh dũng của cô làm cho sửng sốt, sau đó trong mắt anh ta hiện lên một ý cười, như thể mình đã tìm ra điều gì đó mới mẻ để chơi đùa rồi.

Anh ta nói: “Được, làm theo ý cô.”

Trò này chơi theo số điểm, chỉ cần ném ra là có thể phân biệt thắng thua, nhưng bởi vì tốc độ quá nhanh lại không thú vị, cho nên bọn họ liền quy định chơi ba ván thắng hai là tính thắng.

Tô Nhan biết hôm nay nếu không đạt mục đích anh ta sẽ không bỏ qua, cho nên mỗi lần ném lên đầu đều ôm tâm tình phải chết, tục ngữ có câu “chết sớm siêu sinh sớm”, cô thà bị nhanh nhanh chóng chóng bị đánh còn hơn chậm chạp bị treo án sống dở chết dở. 

Nhưng ông trời cứ thích làm khó cô, sau ba hiệp Tô Nhan xui xẻo thắng, Trần Đống và Trần Quần đang ở bên cạnh quan sát không nhịn được kích động reo hò phấn khích. Sau khi nhận được cái nháy mắt của Tô Nhan, bọn họ mới bất giác nhận ra rằng thắng trò này cũng không phải việc gì tốt.

Mã Thành Lỗi đối với phản ứng của bọn họ tỏ ra không sao cả, anh ta ném đầu mẩu thuốc lá xuống đất rồi dùng chân dẫm lên, sau đó nhìn Tô Nhan với ánh mắt điềm nhiên: “Vận may cũng không tồi!”

“Cũng… Còn tạm!”

Mã Thành Lỗi vỗ vỗ đầu gối, đứng dậy đi về phía Tô Nhan, quay đầu tự động đưa mặt đến trước mặt cô, nhếch khóe miệng liếc cô một cái nói: "Này, đánh đi! Đã đánh cuộc thì phải chịu nhận phạt!" 

Tô Nhan chán nản nhìn khuôn mặt màu lúa mì, da thịt săn chắc này, cô thực sự có thể đánh sao? Ngay cả khi cô có thể xuống tay, cô cũng phải nghĩ về tương lai mà phải không? Chẳng lẽ sau này cô không muốn sống nữa sao?

Cho dù miếng thịt được nướng trước mặt bạn béo bở và thơm như thế nào, nhưng nó đã rớt xuống đất, bạn dù có đói đến đâu cũng sẽ không bao giờ ăn nó, đúng không? Không phải cảm thấy bẩn, mà là sợ sau này vừa đi ra ngoài sẽ có người chỉ trỏ vào mình.

Tô Nhan đang suy nghĩ lung tung, tay kia nhấc lên còn không được, càng miễn bàn đến việc buông xuống.

Mã Thành Lôi lại chìa mặt đến, thúc giục nói: "Mau lên, tôi còn đang chờ ván tiếp theo!"

Không phải kêu tôi đánh rồi đợi đến lượt sau định trả thù tôi sao? Tô Nhan nói: "Không chơi nữa, anh muốn đánh thì cứ đánh!"

“Đừng nha, tôi không thích như vậy đâu, cô đến đây đi!”

Mã Thành Lôi không ngừng thúc giục mấy lần, Tô Nhan mới giả vờ đánh anh ta, đương nhiên sức lực không lớn, chỉ như dùng khăn lau rửa mặt thôi.

Mã Thành Lôi lại ngồi xuống, trong mắt hiện lên vẻ đầy trào phúng nhìn cô: "Chậc chậc, không ngờ cô lại rất dịu dàng nha."

Tô Nhan có chút ngượng ngùng, nhịn không được chắp tay sau lưng lau vào quần áo, nói: "Nhanh bắt đầu đi!"

Màn biểu diễn trên sân khấu đã bắt đầu, tiếng hát kinh kịch đặc sắc bao trùm cả một vùng trời, người lớn tuổi mê mẩn vừa nghe vừa cắn hạt dưa, còn trẻ con thì ngồi không yên, chạy loạn xạ ở bên lề xung quanh ồn ào, ầm ĩ đến mức không ai phát hiện ra bọn họ ở bên này đang sóng gió mãnh liệt cỡ nào.

Một vòng sau quả thực đã tới lượt Tô Nhan thua, bởi vì trước đã có chuẩn bị tâm lý nên cô cũng không chịu đả kích quá lớn, hoặc chỉ có chút ít sợ hãi, rốt cuộc khổ người Mã Thành Lỗi không nhỏ, một cái tát kia đánh xuống thì nghĩ đến lực đạo của nó thôi cũng đủ cảm thấy đau răng.

Mã Thành Lỗi hướng về phía cô ngoắc ngoắc ngón tay: “Lại đây, giống như tôi vừa nãy.”

Khuôn mặt của Tô Nhan tái nhợt, sau đó cô đứng dậy và phớt lờ sự ngăn cản của Trần Quần, bắt chước dáng vẻ lúc nãy của Mã Thành Lỗi rồi đưa mặt lên, Mã Thành Lỗi bình tĩnh ngồi, cùng lúc này anh ta cúi người xuống gần Tô Nhan, anh ta có thể rõ ràng thấy cô đang khẩn trương, hàng mi không ngừng run rẩy cùng đôi môi khô ráo mím chặt.

Anh ta không nhịn được thổi vào vành tai trắng nõn của cô: "Này, cô sợ sao?"

Tô Nhan rụt cổ, mười phần chán ghét hành động ngả ngớn của anh ta, lạnh lùng liếc một cái: "Muốn đánh thì nhanh lên."

Mã Thành Lỗi híp híp mắt, sau đó đột ngột giơ tay lên, cơn gió xẹt qua khiến Tô Nhan vô thức nhắm mắt lại, nhưng cơn đau lại không tới như cô tưởng tượng, chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng hô nhỏ của Trần Quần, theo sau đó là một hơi ấm áp khác thường.

Tô Nhan đột nhiên mở mắt ra, khuôn mặt Mã Thành Lỗi ở trong tầm mắt của cô được phóng to mấy lần, bởi vì khoảng cách quá gần nên không nhìn rõ ngũ quan của anh ta, nhưng cô có thể nhìn thấy ý cười trong mắt anh ta.

Sắc mặt Tô Nhan lập tức trở nên rất khó coi, cô đẩy người ra rồi lùi lại mấy bước, dùng tay xoa xoa nơi bị anh ta hôn, so với thẹn thùng và cứng nhắc thì cô càng cảm thấy xấu hổ và mất mặt hơn, cô không có ngây thơ cho rằng Mã Thành Lỗi thực hiện hành động này vì anh ta thích cô, dù sao cô và Lâm Vân là hai người hoàn toàn khác nhau. Gu thẩm mỹ và sở thích của một người không phải chỉ một sáng một chiều là có thể thay đổi được, vì vậy hành động này của anh ta chỉ là vì muốn làm bẽ mặt cô, cô nghĩ vậy nên trên mặt nhịn không được biểu hiện rõ sự chán ghét.

Đúng là Mã Thành Lỗi chỉ muốn trêu chọc cô, mỗi cô gái anh ta quen đều xuất sắc hơn nhiều so với Tô Nhan, anh ta không có lý do gì để từ bỏ những người đẹp đó và coi trọng một con nhóc tóc vàng còi cọc như cô, chẳng qua là cảm thấy cô có chút thú vị nên mới tâm huyết dâng trào đùa giỡn cô một chút.

Tô Nhan thực sự rất tức giận, nhưng cùng lúc đó, Mã Thành Lỗi mang vẻ mặt đang xem kịch hay cũng bị vẻ mặt ghê tởm như thể bị chó cắn của cô làm cho sững sờ, anh ta lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bàn tay vẫn đang lau mặt của Tô Nhan: "Mẹ nó, cô muốn chùi sao? Có tin tôi chặt tay cô không."

Tô Nhan quật cường đối mặt với anh ta, trong mắt lộ ra vẻ chán ghét, nghiến răng nghiến lợi nói hai chữ: “Ghê tởm!” Sau đó không thèm quay đầu lại liền nhanh chóng chạy đi.

Lúc này Trần Quần và Trần Đống đang bị dọa choáng váng cũng bừng tỉnh lấy lại tinh thần rồi vội vàng đuổi theo.

Lần này Mã Thành Lỗi không có ngăn cản bọn họ, anh ta âm trầm nhìn về phía phương hướng Tô Nhan biến mất, một lúc lâu sau, anh ta cúi đầu xấu hổ đá bay cái bát sứ đựng xúc xắc bên cạnh, xấu hổ chửi nhỏ một tiếng: “Mẹ nó!”

Tô Nhan đương nhiên không còn tâm trạng để chơi nữa, cô bảo Trần Quần và những người khác đừng tung tin lung tung rồi quay về nhà, khi bước vào cửa liền thấy Tư Mộc đang ngồi một mình nghịch nước trong sân, nhìn thấy cậu cô lập tức bĩu môi rồi quay đầu đi chỗ khác.

Tâm tình Tô Nhan không tốt, làm sao có thể quan tâm đến cậu? Cô trực tiếp làm lơ cậu rồi trở về phòng, Tư Mộc nhìn cánh cửa không chút do dự đóng lại, cậu ảo não dậm chân.

Mùa này trời tối rất nhanh, vừa ăn cơm xong bên ngoài màn trời đã biến thành màu đen.

Sau khi trở lại phòng, Tô Nhan dựa vào đầu giường đọc truyện tranh, Tư Mộc ngồi trên ngưỡng cửa liếc nhìn cô, lúc này cậu đã không còn tỏ ra tự cao nữa, còn tưởng rằng Tô Nhan ít nhiều sẽ tới chơi với cậu một chút, nhưng cuối cùng đối phương không những không đến dỗ dành mà còn có ý vạch ranh giới rõ ràng.

Tư Mộc cắn cắn môi, có chút ủy khuất, lại không dám nói lời nào, tính tình chân chó nổi lên, liền chạy tới đầu giường lấy một cái hộp, sau đó chạy đến trước mặt Tô Nhan, lấy lòng nói: "Chị, ăn kẹo!"

Cậu mở hộp ra, bên trong là những viên kẹo nhiều màu sắc, Tô Nhan nheo mắt, sau đó chuyển ánh mắt về phía cuốn truyện tranh, bình tĩnh nói: "Không cần, cậu tự ăn đi."

Tư Mộc mím môi, trong lòng không khỏi có chút thất vọng, đối với viên kẹo vẫn luôn coi như bảo bối này không còn nhiều hứng thú nữa.

Cậu tùy ý ném cái hộp lên giường, sau đó bê một chiếc ghế đẩu nhỏ đến bên mép giường Tô Nhan ngồi xuống, bắt đầu đọc truyện tranh của mình, Tô Nhan khó hiểu nhìn cậu từ trên xuống dưới, không nói gì.

Nửa đêm, Tô Nhan đứng dậy đi vào buồng nhỏ tắm rửa, sau đó bưng một cái chậu đi ra, ngồi ở mép giường rửa chân, Tư Mộc mặc dù xem sách, nhưng lực chú ý của cậu vẫn luôn tập trung trên người Tô Nhan, chờ cô rửa xong lau khô chân, cậu lập tức đứng dậy.

“Chị, em giúp chị đổ nước.” Nói xong cậu cúi người bưng lên chậu nước rồi đi ra ngoài.

Tô Nhan kinh ngạc nhìn cậu một cái, đối với việc Tư Mộc đột nhiên nhiệt tình có chút không thể lý giải được, hơn nữa cô còn chưa từng nhờ ai đổ nước rửa chân giúp nên liền kêu lên: “Để đó đi, tôi tự làm.”

“Không có việc gì.” Cậu cũng không quay đầu lại trả lời xong liền mang chậu ra cửa.

Mãi cho đến đêm hôm đó Tư Mộc leo lên giường Tô Nhan, cậu mới cảm thấy nhẹ nhõm, cho rằng Tô Nhan không còn giận cậu nữa, nhưng lại không biết, mình căn bản không phải là nguyên nhân khiến Tô Nhan tức giận.

Vài ngày nữa trường học sẽ bắt đầu khai giảng, Mã Thành Lỗi vẫn là đối tượng mà các cô gái bán tán trong những buổi trà dư tửu hậu, Tô Nhan rất coi thường điều này, thỉnh thoảng cô sẽ đụng phải anh ta ở hành lang trường hoặc trên đường đến trường, có chỗ nào không đúng liền xoay người đi đường vòng, gặp một tên ôn thần như vậy chung quy vẫn cảm thấy sợ.

Cũng may Mã Thành Lỗi sau đó cũng không làm ra hành động phiền phức nào, càng không đến tìm Tô Nhan gây phiền toái.

Sau khi thời tiết ấm lên, Tô Nhan cất hết chăn dày vào tủ cho gọn gàng, đồng thời cũng là lúc Tư Mộc trở về ổ của mình.

Tư Mộc kháng nghị: “Vì sao? Em không muốn, em không muốn, em không muốn ngủ một mình.”

Tô Nhan cúi người chỉ vào mũi của cậu: "Nhớ kỹ, cậu đã mười tuổi rồi, thời tiết cũng trở nên ấm áp rồi , không cần sợ lạnh, nhất định phải ngủ một mình."

Trẻ con tương đối dễ hình thành thói quen, hơn nữa lại cực kỳ sợ cô đơn, mỗi đêm đều có người đi cùng ngủ, đương nhiên là không thể chấp nhận được việc quay lại để nó ngủ một mình.

Tư Mộc rất ỷ lại vào Tô Nhan, so với Trâu Cát Phân, người cậu chỉ gặp một hoặc hai giờ mỗi ngày, cậu đương nhiên có nhiều thời gian chung đụng với Tô Nhan hơn vì vậy mà cũng trở nên thân thiết hơn với cô, Tư Mộc không phải là một đứa trẻ có tình cảm mạnh mẽ, ở đây cậu không có đồng bọn cũng không thích chơi với người khác. Việc chung đụng tốt với Tô Nhan là do kết quả của hoàn cảnh đưa đẩy, có lẽ cũng đây cũng là nguyên nhân mà cậu cũng rất gắn bó với Tô Nhan, rốt cuộc hiện tại Tô Nhan với cậu mà nói là độc nhất, là người duy nhất khiến cậu cảm thấy ấm áp và hạnh phúc.

Tuy nhiên, cảm tình của Tư Mộc không nhận được phản hồi tích cực, mặc dù thái độ của Tô Nhan đối với cậu tốt hơn nhiều so với lần đầu tiên họ gặp nhau, nhưng điều đó vẫn chưa đáp ứng được kỳ vọng của Tư Mộc, cậu cảm thấy thật không công bằng và không cam lòng, tại sao cậu đối xử với Tô Nhan tốt như vậy mà Tô Nhan đối với cậu cũng chỉ là ôn hòa hơn một chút, sao có thể công bằng được?

Tư Mộc phẫn nộ trừng mắt Tô Nhan: “Nhưng mà một mình em không thể ngủ được.”

“Đó là vấn đề của cậu.”

Tô Nhan trải chăn xong liên chui vào, chỉ chừa lại cho Tư Mộc cái gáy.

Tư Mộc vừa tức giận lại cảm thấy thật ủy khuất, cậu khẽ mấp máy cái miệng nhỏ, đột nhiên đá giày ra rồi sau đó bò lên giường, Tô Nhan nghe thấy động tĩnh liền xoay người ngăn lại.

Tô Nhan lớn hơn Tư Mộc bốn tuổi, hơn nữa con gái lại phát dục sớm hơn con trai nên  hiện tại cô càng cao lớn hơn  nhiều so với Tư Mộc, vậy nên việc chế trụ người cậu không có khó khăn gì.

Tư Mộc dùng sức kéo mạnh ngón tay đang bị Tô Nhan túm lấy nhưng một chút sức lực đều không có, cậu tức giận đến đỏ cả đôi mắt, quát lên: “Buông em ra, chị là người xấu.”

“Đúng đúng đúng, tôi là người xấu, vậy cậu không nhân lúc này tránh xa người xấu như tôi một chút.” Tô Nhan thuận theo đáp lời cậu, sau đó đem cậu đẩy ra chỗ khác rồi quay về tiếp tục làm tổ trong ổ chăn.

Tư Mộc bị thái độ của cô làm cho cực kỳ đau lòng, cậu thẫn thờ đứng tại chỗ với đôi chân trần, nắm đấm nhỏ buông thõng bên người run rẩy.

Chương kế tiếp