Chỉ Nghiêm Túc Với Em

Chương 16
Giang Thừa nhìn Ôn Giản chằm chằm: “Chú ấy nói con gái tin mình là người tốt thì nhất định chú ấy phải luôn là người tốt, không được để con gái thất vọng.”

Cô chần chừ nhìn cậu, “Anh có biết tên chú ấy không?”

Giang Thừa khẽ lắc đầu: “Anh không biết. Mấy hôm trước anh gặp chú ấy rồi, em cũng nhìn thấy đấy.” Giang Thừa đứng dậy, “Về thôi.”

Ôn Giản gật đầu, cô nhặt hết đống rác vào túi.

Giang Thừa đưa cô về nhà.

“Sao anh lại ở biên giới? Là biên giới giáp với nước nào thế?” Lúc về, Ôn Giản tò mò hỏi.

“Biên giới nước mình với Myanmar.” Giang Thừa đáp, còn cầm túi giấy trong tay cô.

Ôn Giản mờ mịt: “Thế sao anh lại tới đó.”

Giang Thừa không trả lời, hai người về đến cửa nhà cô.

Cửa nhà vẫn đóng, đèn trong nhà bật sáng.

Ôn Giản quay người nói cảm ơn với Giang Thừa.

“Cảm ơn cái gì chứ.” Giang Thừa nhét chỗ bánh kem chưa ăn hết cho cô, “Em ngủ sớm đi.”

“Với cả…” Giang Thừa nhìn cô, nghiêm túc nói: “Cảm ơn em.”

Ôn Giản mỉm cười: “Anh vẫn giống y như lúc nhỏ ấy…”

“Là kiểu người chuyện gì cũng đâu ra đấy.” Cô dè dặt bảo.

Cậu nhìn cô, im lặng không đáp.

Ôn Giản mím môi, cảm thấy mình không nên nói đùa như thế, hai người cũng không thân nhau lắm, Ôn Giản xấu hổ, lại bảo: “Chúc anh sinh nhật vui vẻ nhé.”

Giang Thừa: “Cảm ơn.”

Haizz, cái người này, đúng là chuyện nào ra chuyện nấy.

Cô thầm nghĩ rồi vẫy tay chào cậu.

Ôn Giản vào nhà, cô vừa đóng cửa thì thấy Lâm Cảnh Dư đang rót nước.

“Ba ơi.” Cô khẽ gọi ông.

Lâm Cảnh Dư nhìn cô: “Sao con về muộn thế?”

“Hôm nay là sinh nhật bạn con, bọn con tổ chức sinh nhật cho cậu ấy nên mới về muộn ạ.” Ôn Giản đáp, cô không nói vừa nãy mình về tới nhà rồi.

“Ừ.” Lâm Cảnh Dư cầm cốc nước, hỏi: “Con quen trường mới chưa?”

Ôn Giản gật đầu, “Con quen rồi ạ, thầy cô và các bạn đều tốt lắm.”

Ông gật đầu, không hỏi nữa.

Ôn Giản chỉ phòng mình, “Con về phòng đây ạ.”

Lâm Cảnh Dư gật đầu, nhìn con gái đóng cửa phòng lại, ông nghĩ ngợi một lát rồi đi tới phòng cô.

Ôn Giản vừa đặt balo xuống thì nghe thấy tiếng gõ cửa, cô hoang mang, bảo: “Dạ ba vào đi.”

Lâm Cảnh Dư đóng cửa lại, nghiêm túc nhìn cô.

Ôn Giản thấp thỏm nhìn ông.

“Mấy hôm trước…” Lâm Cảnh Dư lại gần cô, ông đứng cạnh bàn học: “Cái hôm xảy ra án mạng ở quán bar ấy, con nhìn thấy hết rồi à?”

Ôn Giản do dự, cô gật đầu, thấy ông cau mày.

Cô lại càng lo hơn, hỏi: “Ba ơi, chuyện này liên quan đến ba à?”

Lâm Cảnh Dư nhìn cô: “Ba không giết người.”

Mũi cô cay cay, đôi mắt đỏ hoe, cô thở phào một hơi.

Lâm Cảnh Dư vén tóc cô.

“Giản Giản, con báo cảnh sát là đúng.” Ông bảo: “Nếu con không ở đó, có lẽ các dấu vết sẽ bị bọn chúng xóa hết. Nhưng Giản Giản, hiện tại con rất nguy hiểm.”

Ôn Giản ngây ngốc nhìn ông.

“Con kể hết tất cả chuyện tối hôm đó cho ba đi, con gặp những ai, thấy cái gì, con kể hết đi.”

Ôn Giản khẽ hỏi: “Con thực sự có thể tin tưởng ba sao?”

Lâm Cảnh Dư mỉm cười, ông vui vẻ bảo: “Giản Giản, con trưởng thành rồi, phải tin tưởng suy nghĩ của bản thân, không phải ba nói con phán đoán đúng hay sai mà con phải tự xem xét. Có những chuyện ba không thể kể cho con được, con cũng không được hỏi.”

Ôn Giản thấy nhẹ nhõm hẳn: “Con cảm thấy mình rất tin ba.”

Cô kể chi tiết mọi chuyện cho ông nghe.

Lâm Cảnh Dư nghĩ về người phụ nữ muốn bắt cô, ông cau mày.

Ôn Giản lo lắng hỏi: “Ba, chuyện này ảnh hưởng đến ba ư?”

Lâm Cảnh Dư lắc đầu: “Không ảnh hưởng gì cả, con làm tốt lắm.”

Ông xoa tóc cô, bảo: “Chuyện này tới đây thôi, để ba xử lý nhé, con đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, phải chăm chỉ học hành, sắp thi đại học rồi đó.”

Ôn Giản gật đầu, “Vâng.”

“Vụ án này rất quan trọng, chắc chắn sẽ có cảnh sát âm thầm bảo vệ con, con đừng lo, cứ sinh hoạt học tập bình thường thôi, buổi tối đừng đi lại một mình nhé, phải chú ý an toàn.”

Ôn Giản gật đầu.

Lâm Cảnh Dư mỉm cười: “Chăm chỉ học hành con nhé.”

Ôn Giản gật đầu, “Vâng.”

Lâm Cảnh Dư ôm cô vào lòng, ông nhẹ nhàng vỗ lưng cô, rõ ràng ông không nói gì nhưng Ôn Giản thấy yên tâm hơn hẳn, không hoảng sợ như mấy hôm trước nữa, ba cô không phải kiểu người nói nhiều, cũng không dành nhiều thời gian ở bên cạnh cô và mẹ, nhưng mỗi lần ở cùng ông, cô lúc nào cũng thấy yên lòng.

Vì mới chuyển trường, lại thêm cả vụ án này, Ôn Giản không theo kịp tiến độ ôn tập của trường nên thành tích thi giữa kì không tốt lắm, cô được hơn 500 điểm, xếp thứ 20 trong lớp, chưa bao giờ cô trải qua chuyện này nên hơi shock.

Ôn Giản học giỏi còn nhảy lớp, thầy cô cũng đặt nhiều kì vọng, các bạn khác cũng hóng điểm của cô, không ngờ lúc có kết quả, có vài bạn coi thường cô, còn xì xào bàn tán.

Ai ai cũng khâm phục Giang Thừa, cậu được gần 700 điểm, xếp hạng 1, bỏ xa Lâm Bằng Bằng đứng hạng 2.

Kết quả được công bố, tiếng chuông ra chơi vang lên, một đám người kéo tới chỗ Giang Thừa, kinh ngạc cảm thán khen cậu hết nấc, Lâm Bằng Bằng ở đó cũng được khen lây.

Chỗ của Ôn Giản yên tĩnh hơn.

Hứa Nhiễm nằm ườn xuống bàn, ủ rũ không vui.

Cô nàng được gần 400 điểm, xếp top cuối trong lớp.

Ôn Giản cũng không biết nên an ủi Hứa Nhiễm thế nào, mọi người đều chúc mừng Giang Thừa với Lâm Bằng Bằng, có bạn nhìn hai người, nhưng vì không thân nên cũng không tới hỏi thăm an ủi.

Từ hồi Ôn Giản chuyển tới đây, đây là lần đầu tiên có người không dám nói chuyện với cô.

Ôn Giản không biết có phải ai cũng biết mình buồn rầu quá hay không, cô nghĩ mình không phải là người kì quái khác người, cô thử ‘nhập hội’ nói chuyện với bọn họ nhưng không ai tiếp lời cô, thế cũng tốt, cô có thể tập trung học bài.

Lúc ra chơi, cô giáo chủ nhiệm gọi cô lên văn phòng, hỏi dạo này cô gặp chuyện gì mà thi không tốt.

Lúc làm hồ sơ chuyển trường, các thầy cô biết thành tích học tập của cô, Ôn Giản là học sinh được thầy cô bồi dưỡng, mai sau sẽ trở thành sinh viên của Thanh Hoa Bắc Đại, nhưng thành tích thi lần này làm ai cũng không tin được.

Ôn Giản không biết mình nên nói thế nào, cả cô cũng không biết nguyên nhân từ đâu, vì điểm của cô chưa bao giờ thấp thế này.

Hai cô trò nói chuyện với nhau cả tiết học, cô giáo bảo cô đừng đặt áp lực cho bản thân, nói tới tận sau lúc tan học mới thôi.

Về tới lớp, Ôn Giản gặp Giang Thừa, cô cúi đầu, tránh sang một bên để cậu đi trước.

Giang Thừa nhìn cô, cậu không nói gì.

Ôn Giản ngẩn ngơ thu dọn sách vở rồi về nhà, tới lúc ra khỏi lớp thì thấy Giang Thừa vẫn đứng đó, không biết cậu đang đợi ai.

Ôn Giản không vui, nhìn cậu một cái, cô cũng im lặng không nói, túm chặt quai cặp, cô đi qua người cậu, lẳng lặng đi lấy xe.

Phía sau có người đi theo cô, tới lán xe, Giang Thừa lấy xe đạp rồi nhìn Ôn Giản, hỏi: “Em phải về ngay à?”

“…” Ôn Giản mờ mịt nhìn cậu.

Giang Thừa hỏi lại: “Em phải về ngay à?”

Ôn Giản khẽ lắc đầu.

Giang Thừa gật đầu, cậu không nói nữa, im lặng phóng xe đi trước.

Ôn Giản vô thức đuổi theo cậu.

Giang Thừa dẫn cô tới công viên giải trí.

Tới cổng công viên, Ôn Giản giật mình, kinh ngạc nhìn Giang Thừa.

“Em đi chơi công viên lần nào chưa?” Giang Thừa hỏi.

Ôn Giản gật đầu rồi lắc đầu: “Lâu lắm rồi em không chơi.”

Giang Thừa kéo tay cô, cậu bảo: “Đi thôi.”

Cậu mua vé rồi dẫn cô tới khu tàu lượn siêu tốc.

Ôn Giản hơi căng thẳng, cô dựa vào ghế đằng sau, nắm chặt tay vịn, đôi lông mi dày khẽ động đậy, hai mắt mở to.

Giang Thừa nghiêng đầu nhìn cô: “Em sợ à?”

Cô lắc đầu: “Không ạ.”

‘Lạch cạch lạch cạch’, tiếng xe lăn bánh vang lên, Ôn Giản siết chặt tay, Giang Thừa nhìn cô, vươn tay nắm tay cô.

Ôn Giản ngẩn người nhìn Giang Thừa.

Cậu bảo: “Ngồi vững nhé.”

Cậu vừa dứt lời thì con tàu từ từ di chuyển.

Giang Thừa càng nắm chặt tay cô hơn.

Ôn Giản quên cả sợ hãi. Cả một ngày dài không vui bỗng chốc tan biến hết.
Chương kế tiếp