Chỉ Nghiêm Túc Với Em

Chương 20
Uông Tư Vũ tìm Ôn Giản cũng chẳng có chuyện gì lớn, chẳng qua muốn hỏi thăm tình hình học hành của cô dạo này mà thôi.

Anh ta như anh trai trong nhà, quan tâm tới em gái mình.

Ôn Giản nghĩ, người này đúng là tới báo ơn thật rồi, anh ta sợ cô vẫn hoảng sợ vì vụ án mạng kia, bảo phải quan tâm tới tình trạng tâm lý cảm xúc của cô, rồi lại lấy tư cách là ‘tấm chiếu cũ’ dạy cô vài điều.

Ôn Giản không lo lắng về chuyện thi đại học trước mắt, mà thêm cả lời mấy hôm trước Giang Thừa nói với cô, dạo này Ôn Giản thấy thoải mái hẳn, kì thi cuối kì kết thúc, cô được 702 điểm, làm được những gì mình đã nói.

Cô tới văn phòng của giáo viên chủ nhiệm lấy phiếu điểm, Giang Thừa cũng ở đấy.

Ôn Giản không biết Giang Thừa được bao nhiêu điểm, lúc Giang Thừa nhận phiếu điểm, cô tò mò nên rướn người lên xem nhưng không thấy gì hết, Giang Thừa nhìn thoáng qua rồi gấp tờ giấy lại, trông dáng vẻ này của cô, bình tĩnh hỏi: “Sao thế?”

Ôn Giản vội vàng lắc đầu: “Không.”

Giang Thừa nhìn phiếu điểm trong tay cô, “700 điểm à?”

Ôn Giản gật đầu: “Em được hơn 700 điểm.” Cô đưa cho cậu xem.

Giang Thừa nhìn qua rồi trả cô, “Không tồi.”

“Anh được bao nhiêu điểm?”

“Hơn 600.” Giang Thừa vừa nói vừa đi ra ngoài.

Tới lúc học kì 2 Ôn Giản mới biết, hơn 600 điểm trong miệng Giang Thừa là 698, cậu xếp hạng 2.

Đến lúc cô giáo thông báo điểm thi, Ôn Giản quay xuống lén nhìn Giang Thừa.

Hai người ngồi xa nhau nên cô không nhìn rõ mặt cậu, cậu kém cô 4 điểm, cô cảm giác Giang Thừa nhường mình, thực lực của cậu còn xuất sắc hơn nhiều.

Cô giáo tuyên dương xong thì tới lúc đổi chỗ ngồi.

Hồi kì 1, cô giáo bảo lần đổi chỗ này các bạn trong lớp sẽ được tự do lựa chọn, thứ tự chọn sẽ dựa vào thứ hạng thi cuối kì.

Cả lớp sôi nổi bàn tán, mọi người đều nhắm vị trí ngồi mình muốn và bạn cùng bàn.

Ôn Giản xếp hạng 1, cô là người được chọn đầu tiên, tới lúc lớp học yên tĩnh lại, cả cô giáo và các bạn đều nhìn cô, xem cô sẽ chọn chỗ nào.

Ôn Giản kéo tay Hứa Nhiễm, “Em với Hứa Nhiễm ngồi cùng một bàn ạ, bọn em ngồi ở…”

Cô ngoái đầu chỉ bàn thứ 2 từ dưới lên của tổ 1, “Bọn em ngồi chỗ đó ạ.”

Đây là chỗ ngồi đầu tiên của cô sau khi chuyển tới đây, bàn học cạnh cửa sổ, tầm nhìn rất tốt.

Ôn Giản thích những chỗ gần cửa sổ, cô dựa vào tường, có thể nhìn thấy mọi nơi trong lớp, Ôn Giản cảm thấy chỗ này rất an toàn, tới lúc ra chơi có thể nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, tính đi tính lại chỗ nào cũng tốt cả, không chê vào đâu được.

Học kì 2 của lớp 12 chủ yếu chỉ tự làm đề rồi chữa bài, thi cử dựa theo hình thức thi đại học, chỗ ngồi không quá quan trọng nhưng lại xa bảng, cô giáo sửng sốt, nói: “Ngồi đấy thì em có nhìn thấy bảng không?”

Ôn Giản gật đầu, cô đo mắt được 8/10, rất tốt.

Cô giáo lúng túng, nghĩ chỉ có học sinh kém mới chọn chỗ kia, người ta nói ‘núi cao Hoàng đế xa’, ngồi ở dưới cùng thì làm gì cũng không sợ giáo viên nhìn thấy, chỗ này cực kì an toàn. Nhưng Ôn Giản lại chọn vị trí ấy, cô giáo sợ Ôn Giản sẽ học sút đi, nhưng lúc trước cô giáo đã nói thế rồi, không thể rút lại được nữa, định tí nữa ra chơi sẽ khuyên cô đổi chỗ khác.

Xong Ôn Giản thì tới lượt Giang Thừa, cô chủ nhiệm nhìn cậu.

Giang Thừa bảo Hà Thiệu ngồi với mình, cậu chỉ về phía chiếc bàn cuối cùng tổ 1, “Em ngồi chỗ đó.”

Cô giáo: “…”

Cô chủ nhiệm nhìn Ôn Giản và Giang Thừa, “Khu đó có gì hay mà sao các em cứ khăng khăng đòi ngồi thế?”

Cả lớp cười ha hả, Lâm Bằng Bằng bảo: “Cô ơi, em cũng muốn ngồi chỗ đó ạ, ngồi với học bá mới có động lực học hành hơn.”

Cô nàng đi tới bàn thứ 2 từ dưới lên của tổ 2, ngồi song song với Ôn Giản.

Vị trí cuối cùng gần các học bá là bàn trước Ôn Giản, La Văn Cảnh là người thứ 4, cậu ta và bạn cùng bàn của mình đi tới đó, bạn xếp hạng 5 chọn bàn trước của Lâm Bằng Bằng, sau mấy lần chọn chỗ, khu vực bàn cuối kín chỗ, là nơi hội tụ của một dàn học bá, cô giáo chủ nhiệm tức giận không thôi, suýt nữa định đổi chỗ lần nữa.

Đổi chỗ xong xuôi, Ôn Giản vừa ngồi xuống thì Hà Thiệu kéo ghế của cô, cười hì hì bảo: “4 bọn mình cuối cùng cũng ngồi gần nhau rồi.”

Ôn Giản mỉm cười không đáp, cô không nghĩ Giang Thừa sẽ chọn chỗ này.

Chỗ ngồi của hai người khác trước một chút, trước đây Giang Thừa ngồi cạnh cửa sổ, cô ngồi gần lối đi, thế nên lúc trước hai người cũng không hay nói chuyện nhiều lắm. Nhưng lần này thì khác, cô ngồi chỗ cạnh cửa sổ, Giang Thừa ngồi sau lưng cô, Ôn Giản cứ cảm thấy có người nhìn mình chằm chằm nên cô chưa quen lắm, may mà lúc cô nghiêng đầu sẽ nhìn thấy Hà Thiệu trước, sau đó mới thấy Giang Thừa.

Nhưng mà có chỗ không tốt lắm, vì bạn bàn trước lại rất thích nói chuyện.

La Văn Cảnh ngồi thẳng Ôn Giản, hay quay xuống nói chuyện với cô.

Cô và cậu ta không thân nhau, lúc trước ngồi xa nên không hay trò chuyện gì, cậu ta là lớp phó thể dục, cao ráo đẹp trai như ánh mặt trời, thích chơi bóng rổ, mùa đông vẫn mặc quần áo thể thao, giờ ra chơi sẽ ra ngoài chơi bóng rổ, đến lúc về lớp thì cả người đầy mồ hôi.

Có lẽ vì cậu ta hòa đồng hướng ngoại, cô mới ngồi xuống thì La Văn Cảnh đã hỏi: “Sao cậu cũng chọn chỗ này?”

Ôn Giản cảm thấy cậu bạn này kì lạ quá, rõ ràng cô là người chọn trước mà.

“À… chỗ này… không khí rất tốt.” Ôn Giản đáp.

La Văn Cảnh bật cười, “Không ngờ cậu còn biết nói đùa đấy.”

Ôn Giản: “…”

Ơ, cô nói đúng mà.

La Văn Cảnh cầm quyển sách Vật lý đưa cho cô, “Bài này làm như thế nào thế?”

Cô đọc đề bài, lấy nháp ra rồi giảng cho cậu ta.

“Cảm ơn cậu nhé.” La Vân Cảnh cảm kích nói.

Tới lúc tan học, Ôn Giản đi tới lán xe, La Văn Cảnh hỏi: “Nhà cậu ở đâu?

Ôn Giản không muốn nói địa chỉ nhà mình cho người khác, cô chọn bừa một hướng, bảo: “Nhà tôi ở gần đây.”

La Văn Cảnh đáp: “Trùng hợp thế, nhà tôi cũng đi đường đó, bọn mình về cùng nhau đi.”

Ôn Giản: “…”

Cô từ chối: “Không cần đâu, tôi còn đợi bạn khác nữa.”

La Văn Cảnh: “Không sao, tôi chờ với cậu.”

Ôn Giản: “…”

Thấy Giang Thừa đi tới lán xe, cô định vẫy tay với cậu, cô giơ tay lên nhưng lại thấy thế thì hơi kì, đành rụt tay lại giả vờ gãi cổ.

Giang Thừa nhìn cô rồi nhìn La Văn Cảnh đứng bên cạnh.

La Văn Cảnh cười: “Thừa ca.”

Ôn Giảm mím môi, cô lén nhìn cậu, “Thừa…Thừa ca.”

Giang Thừa: “…”

Mắt Giang Thừa giật giật, cậu dắt xe đạp, bảo cô: “Em còn không về à?”

Ôn Giản chào La Văn Cảnh rồi đạp xe theo cậu.

“Cậu ta theo đuổi em à?” Trên đường về, Giang Thừa đột nhiên hỏi.

Ôn Giản: “…”

Cô không ngờ Giang Thừa còn biết đến từ ‘theo đuổi’, cô nhìn cậu: “Anh cũng biết ‘theo đuổi’ là gì hả?”

Giang Thừa phớt lờ cô.

Ôn Giản lại nhớ ‘chị dâu’ mà các bạn bàn tán, cô do dự hỏi: “Anh chủ động tán bạn gái anh à?”

Giang Thừa nghiêng đầu nhìn cô: “Anh không có bạn gái.”

“…” Tim Ôn Giản đập loạn xạ, “Chị xinh đẹp lần trước không phải là bạn gái của anh à?”

Giang Thừa: “Không phải.”

“Vậy…” Ôn Giản mím môi, hỏi: “Vậy anh có bạch nguyệt quang không?”

“Em hóng hớt mấy chuyện này làm gì?”

Ôn Giản: “…”

“Vậy… vậy chị ấy là gì của anh thế?” Ôn Giản tò mò hỏi tiếp.

Giang Thừa dừng xe lại, cậu chống chân xuống nhìn cô: “Em đang điều tra anh đó à?”

Ôn Giản: “…”

Cô ho một tiếng, đáp: “Em chỉ hóng chuyện linh tinh thôi.”

Giang Thừa phóng xe về nhà.

Đi tới cổng tiểu khu, Ôn Giản do dự nói: “Em bảo này…”

Giang Thừa dừng xe lại.

“Tối nay…” Ôn Giản gãi cổ, ngại ngùng nói: “Tối nay là sinh nhật em, anh có thể cùng đón sinh nhật với em không?”

Cô sợ cậu từ chối, vội vàng nói: “Nếu anh bận thì thôi.”

Giang Thừa nhìn cô, “Được.”

Ôn Giản: “…”

Giang Thừa trả lời dứt khoát làm cô ngây ngẩn cả người, còn chưa kịp hoàn hồn thì cậu đã về nhà rồi.

Mẹ Giang đang nấu bữa tối.

Giang Thừa về phòng mình, trên bàn học có quyển lịch nhỏ.

Cậu nhìn qua, hôm nay là 25 tháng 2, ngày mùng 8 tháng Giêng.
Chương kế tiếp