Chỉ Ngủ Đại Ma Vương

Chương 1:【Bạo quân x công chúa 1】Trầm thị A Niệm
【Bạo quân x công chúa 1】

Chương 1: Trầm thị A Niệm.

——

"Công chúa điện hạ, người đã vào phủ rồi, ngài muốn sắp xếp ở đâu ạ?"

Bên tai là một giọng nữ dịu dàng kính cẩn, Trầm Niệm mở mắt trong hỗn độn, huyệt thái dương không ngừng truyền tới đau đớn bén nhọn, nàng nằm trên giường không kiên nhẫn nhíu mày: "Cứ theo lẽ thường mà làm, chuyện nhỏ như này còn muốn hỏi. . . Bổn cung ư?"

"Vâng."

Thị nữ kia vốn định nói do ngài phân phó khi nào người đến thì bẩm lên, nhưng nghĩ tới những thủ đoạn tra tấn người của công chúa ngày xưa nên trong lòng sợ hãi, không dám mảy may giải thích tranh cãi, chỉ dập đầu lui ra.

Trong gian phòng sương khói lượn lờ bốc lên từ lư hương trên kệ, Trầm Niệm ngửi mùi hương Tô Hợp mát lạnh, đau đầu hơi giảm bớt, thần hồn dần tụ lại, tất cả ký ức trước đó trở lại vị trí ban đầu hơn nữa còn nhiều thêm một chút.

Những ký ức đó vốn không thuộc về nàng, nhưng hiện giờ lại là của nàng. Bởi vì giờ nàng không còn là Trầm thị A Niệm của Tu Chân giới nữa, mà đã gửi một tia tàn hồn vào thân thể vị công chúa này.

Trầm Niệm nhớ tới giọng nói vang lên trong óc mình trước khi mất đi ý thức, khóe miệng cong lên nụ cười nghiền ngẫm.

Viên đá nhiều năm trước tiện tay thu vào vậy mà chặn được lôi kiếp, cứu nàng khỏi cảnh hồn phi phách tán.

Vậy nên số mệnh của mình là tốt hay không tốt đây? Tu chân theo đuổi trường sinh tự tại, hiện giờ tuy chưa chết nhưng nàng bị buộc làm giao dịch với viên đá kia, không thể không bị đưa tới các tiểu thế giới, hoàn thành cái gọi là nhiệm vụ thu thập số mệnh.

Theo lời cục đá, mỗi thế giới đều có những đứa khí vận tử, số mệnh thường quay quanh thân. Mà nàng cần làm là có được tình yêu của nhân vật chính của thế giới thu hoạch số mệnh, làm trao đổi, sau khi góp nhặt đủ số mệnh nàng có thể ngưng kết tàn hồn, trở về thế giới của mình.

Cục đá kia như là khí linh, chỉ nói tới nói lui vài câu như được dạy sẵn. Tuy thần hồn Trầm Niệm tàn khuyết xao động nhưng vẫn có thể bắt lấy trọng điểm trong yêu cầu của nó —— đó là số mệnh.

Một thế giới số mệnh lớn như vậy, cứ phải theo con cưng thế giới mới đạt được ư?

Không hẳn vậy.

Tuy Trầm Niệm đã kí khế ước nhưng khế ước lại không hoàn toàn trói buộc được nàng.

Nàng cần khí vận nhưng không dựa vào cái thứ tình yêu hư vô mờ mịt, nàng chỉ biết dựa vào chính mình.

Người tu chân, nghịch thiên cải mệnh, chưa bao giờ dựa vào người khác vì có thể sẽ bị phản bội.

Chỉ tin được vào bản thân.

Ký ức trong đầu thuộc về một nữ nhân đáng thương lại đáng buồn, Trầm Niệm xem kí ức của nàng ta xong, chỉ cảm thấy vị công chúa dưới một người trên vạn người này đánh bộ bài đẹp trong tay thành nát bét.

Vị công chúa này cùng tên với nàng, cũng là Trầm Niệm, là một trong hai công chúa của nước Đại Tấn, công chúa An Ninh.

Tổ tiên Trầm thị 300 năm trước cầm tre khởi nghĩa thành lập nước Đại Tấn ngày nay, trải qua mấy thế hệ Hoàng đế chăm lo nước nhà, nước Đại Tấn hiện tại ca vũ thái bình, hải thanh hà yến[1].

[1] 海晏河清: Biển lặng sông Hoàng Hà trong.

Năm thứ ba đời vua Trang Tương Vương, sông Hoàng Hà tự nhiên trong. Năm ấy, vua Hán Cao Tổ sinh ở đất Bái. Nghĩa bóng: Điềm thái bình xuất hiện.

Nhưng bình yên bên ngoài không thể ngăn nước ngầm mãnh liệt, thế gia vọng tộc Đại Tấn nhiều như rừng, vì danh lợi tang trữ vơ vét không ít, quan lại tham ô càng như cá diếc bơi sông.

Tấn Nhân Đế vừa kế nhiệm cũng chỉ mới nhược quán [2], đối mặt với sài lang hổ báo, loạn trong giặc ngoài còn chưa kịp phát huy chí lớn đã bị người ta hạ độc, hôn mê nửa tháng mới tỉnh lại, ngôi vị Hoàng đế chưa kịp rời nhưng lại trở thành một ma ốm không rời khỏi thuốc men.

[2] Nhược quán: thời xưa gọi thanh niên 20 tuổi là nhược quán.

Đại Tấn bấp bênh, nguyên chủ cũng mang huyết mạch hoàng thất nhưng không có chút yêu nước thương dân, ngược lại chỉ chăm chăm hưởng lạc, sa vào thanh sắc khuyển mã[3].

[3] Thanh sắc khuyển mã ám chỉ cách sống thối nát hưởng lạc của giai cấp thống trị trước đây.

Nàng xa hoa lãng phí, tính tình hư hỏng, ỷ vào Tấn Nhân Đế Trầm Kình Thương từng được nuôi dưỡng dưới gối mẫu phi nàng mà kiêu ngạo ương ngạnh, không chỉ phóng ngựa đả thương người mà còn làm ra hành động hoang đường cưỡng đoạt dân nam.

Trong những người nàng cưỡng đoạt cũng có khí vận tử của thế giới này, con vợ lẽ nhà Vinh Quốc công Hàn Thừa Quân.

Vinh Quốc công là thừa tước kế vị, thế hệ này của Vinh Quốc công không có chí lớn, tài đức bình thường nhưng thích chưng diện làm màu, cưới một chính thê, chín thiếp thất và vô số thông phòng. Hàn Thừa Quân lớn lên trong trạch đấu loạn lạc ở phủ Vinh Quốc công, mẹ đẻ là di nương bị hại chết, hắn ta thông minh từ nhỏ, giả vờ nhận làm con dưới danh nghĩa đích mẫu, dập đầu mong sống đến trưởng thành.

Nhưng đích mẫu đã có hai người con trai thân sinh, trong mắt bà ta Hàn Thừa Quân cùng lắm là lót đường cho tương lai của mấy đứa con bà ta, đương nhiên không cho hắn ta lộ diện. Ngay cả ân khoa của Tân Hoàng hắn ta cũng bị ngáng chân không tham gia được. Trong lòng Hàn Thừa Quân vừa vội vừa hận, chỉ có thể tìm cách khác.

Hai vị huynh trưởng đều đậu tiến sĩ, đích mẫu quản thúc hắn ta rất nhiều. Hàn Thừa Quân nhân dịp Tết Nguyên Tiêu, mua chuộc bà con chuồn ra khỏi nhà, cũng thành công đứng đầu ở hội đèn lồng.

Hắn ta kỳ vọng mượn cơ hội này kết giao với một ít con cháu quan lại quyền quý, không ngờ lại gặp công chúa An Ninh nữ giả nam trang đi dạo phố. Hàn Thừa Quân liếc mắt đã nhận ra thân phận công chúa An Ninh, lại giả như không biết âm thầm mưu tính thông qua nàng đạt được thưởng thức của Hoàng thượng.

Hàn Thừa Quân lớn lên trong tranh đấu nữ nhân đương nhiên biết cách làm nữ tử vui vẻ. Không tốn quá lâu đã dỗ công chúa An Ninh vui vẻ ra mặt, mời hắn ta tới nhập mạc chi tân [4].

[4] làm khách thường xuyên (thường dùng cho nghề kỹ nữ)

Hàn Thừa Quân lọt vào mắt xanh của công chúa An Ninh, cuộc sống trong nhà thoải mái hơn rất nhiều. Nhưng hắn ta có kiêu ngạo của mình, mộng tưởng của hắn ta là một ngày nào đó vị cực nhân thần [5], đạt được tước vị Vinh Quốc công, làm sao chịu làm khách của công chúa An Ninh, lập tức uyển chuyển từ chối cũng lộ ra chí khí không cam lòng của mình.

Vốn tưởng công chúa An Ninh ái mộ hắn ta sẽ tiến cử hắn trước mặt Hoàng thượng một phen, nào ngờ ngựa mất móng trước. Hung danh của công chúa An Ninh chỉ có hơn chứ không kém so với những gì hắn ta nghe được, nàng trực tiếp phái người gõ cửa lớn phủ Vinh Quốc công, trực tiếp đòi người trước mặt bá tánh kinh thành.

Tính cách Vinh Quốc công hèn nhát, biết vị công chúa này thân thích với vua Chính Long, nào dám chọc. Thế nhưng không chặn đã đành đằng này còn cho người hầu trói con vợ lẽ của mình lại, vội vàng đưa thẳng tới phủ công chúa, thậm chí còn nâng tám rương đại lễ tựa như gả nữ nhi.

Chuyện này trở thành trò cười ở Kinh thành, nói Vinh Quốc công thật là bán con cầu vinh.

Hàn Thừa Quân diện mạo tuấn tú, dáng người cân xứng, thông minh uyên bác nhưng lại tay trói gà không chặt. Hắn ta bị mạnh mẽ đưa lên kiệu, nghe bá tánh chung quanh cười nhạo đàm luận, có thể nói là hận công chúa An Ninh và người phủ Vinh Quốc công thấu xương.

Hắn ta cắn nát đầu lưỡi thề một ngày nào đó nhất định sẽ đạp lũ người này xuống dưới chân, nợ máu trả máu, ăn miếng trả miếng.

Hàn Thừa Quân nhẫn nhục chịu đựng trở thành trai lơ của công chúa.

Tâm tư hắn tỉ mỉ, có mưu lược lại biết lấy lòng, rất nhanh công chúa An Ninh bị mê hoặc đến không phân biệt được Nam Bắc.

Hàn Thừa Quân được công chúa sủng ái dần dần có quyền lực, lén lôi kéo người đồng bệnh tương liên trong phủ công chúa. Sau khi công chúa An Ninh cầu Hoàng đế phong Hàn Thừa Quân làm phò mã, hắn ta càng như cá gặp nước lẫn vào đám quyền quý, cánh chim ngày càng bay cao.

Từ sau khi trúng độc, thân thể Tấn Nhân Đế chưa từng chuyển tốt, thường xuyên ho ra máu, dần dần trở thành ma ốm không rời khỏi thuốc.

Tính tình hắn cũng trở nên khó lường, trên triều đình thường xuyên giết người vô cớ, thủ đoạn càng thêm tàn nhẫn khiến dân oán thán.

Vào một lần Tấn Nhân Đế hộc máu hôn mê, Hàn Thừa Quân khuyến khích nguyên chủ vào cung. Hắn ta đã sớm cấu kết với nước địch, nhân cơ hội này mượn sát thủ mưu đồ làm loạn cung đình.

Lần náo động này, tẩm cung Hoàng đế bất hạnh bốc cháy, thiêu theo cả Tấn Nhân Đế hôn mê thi cốt vô tồn.

Cứ như vậy, công chúa An Ninh mang huyết mạch hoàng gia, lại trùng hợp có thai bị thần tử có tư tâm đẩy lên đài. Nàng vốn không hiểu chính sự, mà các thần tử lại ủng hộ hài tử mang huyết mạch chân long còn chưa ra đời của nàng, vậy nên tất cả mọi việc đều rơi vào tay phò mã Hàn Thừa Quân.

Buông rèm chấp chính, nhiếp chính giám quốc.

Hàn Thừa Quân cứ vậy mà bước lên vị trí tối cao nhất thế gian.

Công chúa An Ninh sắp sinh, trước đó nàng vẫn luôn cho rằng đời này thuận buồm xuôi gió mãi, nàng sẽ trở thành Thái hậu, chủ nhân của hậu cung quyền lực đứng đầu, nàng có một trượng phu yêu nàng, có một nhi tử sắp trở thành Hoàng đế.

Nhưng ảo ảnh dối trá này đã bị chính tay Hàn Thừa Quân đánh nát.

Hắn ta mang theo mấy chục thị vệ tới trước mặt An Ninh đã lớn bụng.

Xé rách hoa phục của công chúa An Ninh đã từng phong quang vô lượng trước mặt bọn họ.

"Nếu ngươi đã thích nam nhân như thế thì ta cho ngươi nếm đủ."

Công chúa An Ninh khó tin nhìn phò mã của mình, khuôn mặt diễm lệ của nàng xám ngoét không chịu nổi, liên tục ôm bụng lùi về sau.

"Hàn Thừa Quân! Trong bụng ta là hài tử của ngươi!"

Nàng hét lên.

"Hài tử? A! Quỷ mới biết là của ai!" Nàng nghe thấy phò mã mình yêu thương nói như vậy.

"Ngươi có biết ta ghê tởm ngươi đến nhường nào không?"

Bụng nhỏ truyền tới đau đớn làm An Ninh bất an kêu lên, nàng cầu xin Hàn Thừa Quân gọi cung tỳ kêu bà đỡ cho mình nhưng Hàn Thừa Quân lại đăm đăm nhìn nàng trưng ra khuôn mặt hờ hững nàng chưa từng thấy, không hề chuyển động.

"Mỗi khắc ở cùng ngươi đều khiến ta buồn nôn, làm sao ta có thể để cho nghiệt chủng dơ bẩn này xuất thế?"

Một chân hắn ta đạp vào bụng nàng.

Bụng nhỏ không ngừng xoắn chặt đau đớn làm An Ninh mất đi ý thức, hình ảnh cuối cùng lưu lại là đôi mắt lạnh nhạt chán ghét của nam nhân và một đám thị vệ nhào tới.

"Năm đó ngươi vũ nhục xem thường ta, hiện tại ta đứng trên vạn người nghiền chết ngươi."

Đây là cả đời của nguyên chủ.

Nàng làm ác nên chết không nhắm mắt, như gieo gió gặt bão.

Trầm Niệm nâng tay lên, xoa xoa ngực.

Tay áo mỏng manh bằng vải Hương Vân rơi xuống lộ ra khuỷu tay trắng tuyết tinh tế bóng loáng như sữa bò.

Theo lời cục đá kia, người mà nàng nhập thân đều có hư vận quấn quanh, thường không có số mệnh gì, không được Thiên Đạo yêu thích, dễ dàng bị người ta chán ghét. Đúng vì như vậy mới bị nàng thay thế.

Trong ngực tựa hồ quanh quẩn một cỗ oán khí thuộc về công chúa An Ninh đã chết. Cả đời nàng kiêu ngạo, cuối cùng lại thua trên tay một tên trai lơ, một xác hai mạng, chết không cam lòng.

Nàng hận Hàn Thừa Quân vô tình, cũng hận mình thất bại.

Trầm Niệm cười nhạt, vươn tay ý muốn lấy gương nhỏ bên giường.

Thị nữ thấy động tác của chủ tử, vội vàng chạy tới giơ gương trước mặt Trầm Niệm.

Chà…

Mắt đào hoa, lông mày làn thu thuỷ, miệng anh đào thơm ngọt, xinh đẹp đường hoàng.

Trầm Niệm sờ gương mặt, cảm nhận da thịt trơn trượt non mềm, vừa lòng gật đầu.

Công chúa An Ninh này có bề ngoài thật tốt, tuy không bằng một nửa mình nhưng vẫn tính là nhìn được.

Nàng xuất thân từ nhất tộc thiên hồ*, trời sinh mị hoặc, sau khi tộc nhân hóa hình ai nấy đều là mỹ nhân, sau lại bái sư tu tập mị thuật, dung mạo càng thêm quyến rũ kiều mị. Sau khi sư phụ đạp vỡ hư không, nàng có dung mạo tuyệt nhất tam tộc Thiên Uyên giới.

Tu đạo là tu tâm, đối với Trầm Niệm, chấp niệm với mỹ mạo bản thân mạnh hơn tất cả mọi thứ.

Theo như sư phụ nói những đạo lữ kia chính là dù trời có sập xuống, lão nương cũng nâng được lên. Nếu trời rơi vỡ mặt ta, hôm nay lão nương sẽ chọc thủng bầu trời.

Trầm Niệm cực kỳ đồng ý.

Trong lòng nàng, được nam nhân theo đuổi còn không vui vẻ bằng một viên Tố Nhan đan.

Dù sao người trước dễ như trở bàn tay, kẻ sau còn cần hao phí sức lực.

Trầm Niệm nhìn bản thân trong gương minh diễm động lòng người.

Đôi mắt tản mạn thuộc về công chúa An Ninh ngày xưa giờ đây đã trở nên sắc bén khiến cho cả khuôn mặt hơi suy sụp càng thêm sinh động.

Ánh mắt Trầm Niệm như xuyên qua tấm gương thấy một bản thân khác, nhìn chủ nhân của gương mặt này.

Nàng tnhư muốn nói, ta hận! Ta rất hận!

Người tu đạo để ý nhân quả tuần hoàn, nếu nàng đã mượn xác công chúa An Ninh để hoàn hồn sống lại thì cũng nên đáp lễ gì đó.

Tuy cục đá kia đã nói, ba hồn bảy phách của thân thể này đã tiêu tan nhưng Trầm Niệm sẽ không đánh mất nguyên tắc của mình.

Yên tâm đi. Nàng nhìn dung nhan diễm lệ trong gương, xoa ngực.

Ngươi hận, ta đã biết.

Tựa hồ nghe được lời cam đoan của nàng, sự buồn bực trong ngực dần biến mất. Nàng cảm nhận được thân thể này đã hoàn toàn do nàng khống chế.

Trầm Niệm phất tay cho thị nữ buông gương xuống, lại tiếp nhận ly trà thị nữ khác dâng lên uống một ngụm.

Sắp xếp lại kí ức xong nàng mới chợt nhớ lại, kẻ vừa rồi bị nàng không kiên nhẫn đuổi đi hình như là vai chính thế giới này, Hàn Thừa Quân?

Xem ra hiện giờ nàng đã nhận thêm một phiền toái bên người.

Trầm Niệm không định triệu kiến hắn ta ngay.

Khoảng cách từ giờ tới khi vai chính được việc còn mấy năm, nàng có rất nhiều thời gian chơi với hắn ta.

Giờ phút này nàng tính làm chuyện quan trọng khác.

Công chúa An Ninh không có não nhưng nàng có.

Tu chân giới luôn lấy thực lực vi tôn, nếu ngươi không có thực lực mà muốn sống sót thì phải tìm một chỗ dựa thật tốt.

Nơi này tuy không phải Tu chân giới nhưng tầm quan trọng của thân phận quyền lực chỉ có hơn chứ không kém.

Thân phận hiện giờ của nàng vô cùng mẫn cảm, muốn dễ chịu ở nơi này thì biện pháp tốt nhất là —— tìm một chỗ dựa tốt.

"Chuẩn bị ngựa, tiến cung."

——

(*) Chú thích của tác giả: Thiên hồ: “Hồ 50 tuổi hóa thành người, 100 tuổi hóa mỹ nữ, là thần vu có thể biết được mọi chuyện ngàn dặm, chuyên mê hoặc khiến người ta mất trí. Nghìn tuổi sẽ thông thiên, là thiên hồ.” ——《Huyền Trung ký》

Calantha team

Chương kế tiếp