Chỉ Ngủ Đại Ma Vương

Chương 100: 【Tổng giám đốc bá đạo X Người vợ bị bỏ rơi 13】 Nhân mè đen
Một gương mặt xinh đẹp phóng đại chỉ cách anh có một móng tay, Mục Bách có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong đôi mắt hoa đào kia, khiến anh sững sờ trong giây lát.

Đôi môi anh bị mút vào, một cái gì đó mềm mịn như thạch chui vào miệng anh, lướt qua đầu lưỡi anh tựa như cám dỗ, rồi lại nhanh chóng rút ra.

Hương hoa sơn chi thoang thoảng như có như không quẩn quanh hai người, dịu dàng, thơm ngọt.

Cuối cùng Mục Bách cũng có phản ứng.

Anh mở to mắt, đẩy người phụ nữ ra, thấy cô sắp ngã xuống đất, anh nhanh chóng kéo tay cô lại, rồi hai người cùng bị ngã xuống giường.

“Cô muốn làm cái gì?”

Lúc này Mục Bách che miệng tức giận hỏi.

Mà người phụ nữ đáng ghét đó thậm chí còn liếm môi, mỉm cười với anh như thể cô vừa thưởng thức xong một món ăn mỹ vị nào đó.

“Làm vậy, đêm nay tôi sẽ không cảm thấy khó chịu nữa.”

*

Mục Bách tức giận trở về phòng ngủ của mình trên tầng hai.

Tùy tiện! Thật quá tùy tiện mà!

Anh tháo nơ, cởi áo khoác, vừa bật đèn phòng tắm vừa tức giận vì mình mới vừa bị người phụ nữ đó cưỡng hôn.

“Mẹ kiếp…”

Nhìn thấy gương mặt anh trong gương đỏ bừng như phát sốt, Mục Bách hít sâu một hơi rồi vươn tay tắt đèn.

Mục Bách tắm xong lên giường nằm, bóng dáng gương mặt xinh đẹp cùng với đôi mắt đào hoa cười mà như không cười vẫn còn vương vấn trước mắt anh.

Đúng là âm hồn không tan!

Anh đấm vào chăn bông và đột nhiên ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của hoa sơn chi trên đầu mũi. Nhìn về phía cuối giường, một cánh hoa trắng muốt nổi bật trên nền chăn bông màu sẫm.

Mục Bách nhặt nó lên.

Chắc là lúc nãy nó dính vào quần áo anh lúc đang dây dưa, nên mang theo nó trở về.

Cánh hoa hình trái tim nhỏ bé nằm trong lòng bàn tay anh, mong manh và yếu ớt.

Nó dường như không chịu nổi gió táp mưa sa mà trở nên tàn lụi, khiến Mục Bách lần thứ hai nghĩ tới Trầm Niệm.

Người phụ nữ trẻ tuổi chỉ trong một đêm phải trải qua biến cố gia đình, tựa như cùng với cánh hoa này có phần giống nhau.

Không.

Chỉ có bề ngoài là tương tự thôi.

Mục Bách nằm ở trên giường nhắm mắt lại.

Giống như một bông hồng đỏ thắm cũng có thể nhuộm lại trở thành tường vi trắng tinh.

Giống như một con hồ ly tinh ranh cũng có thể giả trang thành thỏ trắng tội nghiệp.

May mà anh thông minh, đã sớm nhìn thấu con người cô giống như một cái bánh trôi bề ngoài trắng tinh nhưng bên trong nhân toàn là mè đen.

Cả một đêm Mục Bách không thể nào ngủ ngon.

Trong giấc mơ, một chiếc bánh trôi trắng mềm mềm không ngừng nhảy lên nhảy xuống trong lòng bàn tay anh, khéo léo trượt qua cánh tay anh, lướt qua má anh rồi nhảy lên miệng.

Nó như một đứa nhóc hư hỏng, làm nũng với anh: Mau ăn tôi, ăn tôi đi, tôi rất ngon nha!

Mục Bách bối rối một lúc rồi cũng mở miệng cắn một cái, tưởng rằng anh sẽ một ngụm ăn hết nó, ai ngờ cái bánh trôi này quá mềm, anh mới cắn một cái, toàn bộ nhân mè đen bên trong văng ra tung tóe, dính đầy trên quần áo và giường nệm của anh.

Mặc dù ăn ngon thật, nhưng khi Mục Bách nhìn danh sách những đồ vật dụng cần thay mà người giúp việc đưa lên, sắc mặt anh liền u ám.

Lấy sổ chi phiếu ra ký, trong lòng Mục Bách lại cảm thấy đau nhói.

Anh sẽ không bao giờ ăn bánh trôi nữa, quá quý giá rồi!

*

Mơ một giấc mơ lộn xộn như vậy, buổi sáng Mục Bách tỉnh dậy với khuôn mặt đen thui.

Anh bước xuống lầu và thấy bà nội đã ngồi vào bàn ăn. Trên bàn ba cái chén bốc hơi nghi ngút, như là bữa sáng đã chuẩn bị xong.

“Bà nội, cháu đã nói bà không cần phải dậy sớm nấu bữa sáng như thế. Cháu có thể đến công ty ăn sáng mà.”

Mục Bách đau lòng cho bà nội, vừa nói vừa thắt khuy măng sét.

“Ha ha, hôm nay bà không cần mệt nhọc gì hết,” Mục Văn Bội chỉ vào bóng dáng xinh đẹp đang bưng đĩa ra, híp mắt vui vẻ nói: “Tiểu Niệm mới vất vả.”

“Hừ,” Mục Bách liền thay đổi lời nói: “Cô ta sống nhờ ở nhà này, cần phải hiểu chuyện như thế.”

Trầm Niệm âm thầm trợn mắt, nhưng nghĩ đến tối hôm qua đã hút một miệng đầy long khí, cảm thấy rất hài lòng nên biểu hiện cũng trở nên hòa nhã với người đàn ông thối tha này.

“Ngài Mục nói phải ạ, đây là điều cháu nên làm.”

Cô cười ngọt ngào rồi đặt đĩa trứng chiên lên bàn: “Cháu cũng không biết làm nhiều món cầu kỳ gì đâu, bà và ngài Mục chịu khó ăn mấy món đơn giản này nhé.”

Mục Bách vừa kéo ghế ngồi xuống, liền nhìn thấy trong chén để trên bàn là những viên bánh trôi tròn tròn mềm mềm ngập trong nước.

“… Cái gì đây?”

Trầm Niệm nghiêng đầu, nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ không rõ lý do của anh, vì vậy nói: “Là bánh trôi đó.”

“Nhân mè đen, ăn rất ngon!”

Calantha team

Chương kế tiếp