Chỉ Ngủ Đại Ma Vương

Chương 63: 【Trùm trường x Học sinh giỏi 21】 Không ngủ là được.
Câu nói của Trần Niệm khiến cả lớp náo loạn.

Ngay cả Lão Trương cũng không ngờ cô gái sống nội tâm thường ngày không đánh nổi cái rắm này lại dám nói ẩu nói tả như vậy.

“Khụ, bạn học Trần Niệm nói sai rồi. Ý của bạn ấy là 'luyện tập' khiến mọi người tiến bộ, cùng nhau phấn đấu vươn lên, đúng chứ?”

Lão Trương nhướng mày ra hiệu cho Trần Niệm, quả thật rất sợ cô nói năng không nể nang ai.

Trần Niệm vốn chỉ muốn trêu chọc ai đó, giờ trêu xong rồi, cô cũng bằng lòng nể mặt ông thầy chủ nhiệm đầy nỗi khổ tâm này, bèn nhún vai gật đầu: "Dạ, là em nói sai."

Lão Trương thở phào nhẹ nhõm, nhếch mép cười giả lả: “Ahaha, cùng vỗ tay chúc mừng Trần Niệm, mong em ấy sẽ nỗ lực bền bỉ trong kỳ thi toàn quốc và đạt kết quả tốt hơn nữa!”

Mọi người dưới bục giảng dường như không hào hứng lắm, Lão Trương nói xong, trong phòng học yên lặng, không ai vỗ tay, nhất thời bầu không khí rất xấu hổ.

“Bốp… bốp… bốp.”

Tuy nhiên, vào thời điểm khó xử và yên tĩnh này, một tràng pháo tay lẻ loi vang lên từ phía sau lớp học, không nhanh nhưng rất lớn tiếng.

Mọi người nghe tiếng nhìn qua, phát hiện đó là trùm trường không thèm nể mặt ai, cũng không ai dám chọc, đang dựa vào ghế nhàn nhã vỗ tay tán thưởng.

“Nhìn tôi làm gì?”

Đường Chi Vọng nhướng mày: “Không nghe Lão Trương nói gì à? Hử?”

“Nghe thấy rồi!”

Lương Vũ - người đang ngồi ở hàng ghế trước anh là người đầu tiên phản ứng, vừa lớn tiếng lặp lại: "Vỗ tay chúc mừng bạn học Trần Niệm", vừa dùng sức vỗ mạnh đến mức ai nghe cũng thấy đau hộ cậu ta.

“Bốp bốp bốp bốp…”

Các bạn học khác hai mắt nhìn nhau rồi cũng nâng tay theo, trong nháy mắt cả phòng học loạn xị bát nháo, tràn ngập tiếng vỗ tay.

Đại ca đã lên tiếng, ai dám không phối hợp?

Không muốn sống nữa hay gì.

Trần Niệm cầm lấy chiếc cốc hoạt hình xấu xí kia đi về chỗ ngồi, trong lòng có chút vui vẻ. Mặc dù cô không bao giờ quan tâm đến người khác, nhưng cảm giác có ai đó ra mặt vì mình thật ra cũng không quá tệ.

Có vẻ như anh bạn trai nhỏ này vẫn có chỗ đáng khen.

“Khụ, được rồi.” Lão Trương làm động tác hạ tay xuống, bảo các bạn học đang vỗ không ngừng dừng lại: “Mọi người cùng xem bạn học thứ hai cũng có sự tiến bộ đáng khen ngợi.”

“Uầy, ai nhỉ?”

Ông cố tình úp úp mở mở, làm bộ quên béng mà lật lật trong đống bài thi: “Các em đoán thử?”

Tất cả: “...” Lão Trương, thầy còn ấu trĩ hơn chúng em nữa.

Thấy không có ai hợp tác, Lão Trương chỉ có thể chấp nhận số phận mà vỗ vỗ đầu: “Hầy, xem trí nhớ của thầy này, người tiến bộ thứ hai trong lớp chúng ta lần này là người đã đi đầu trong hoạt động chúc mừng vừa rồi — Bạn học Đường Chi Vọng!”

“Lần này bạn học Tiểu Đường biểu hiện rất tốt, có phải em biết để thay đổi như vậy thật sự rất khó nên mới cổ vũ quan tâm bạn học Tiểu Trầm cũng giống mình, đúng chứ?”

Đường Chi Vọng: … Cổ vũ quan tâm cục cứt!

Lần này, cả lớp vỗ tay rầm rầm mà không đợi Lão Trương phải ra hiệu.

Bốp bốp bốp bốp bốp bốp —— Cực kỳ chủ động, cực kỳ nhiệt tình.

Có điều họ vừa vỗ tay vừa lè lưỡi với nhau: Lỗ tai của tôi chắc bị hỏng hóc đâu rồi ấy, đại catiến bộ? Chẳng lẽ thứ nhất đếm ngược tiến bộ lên thứ hai đếm ngược? Xét cho cùng, trước kia Trần Niệm là người đứng thứ hai từ dưới đếm lên, còn boss luôn ôm khư khư vị trí bét bảng đó trời.

“Nào nào nào Tiểu Đường, em mau lên đây chia sẻ làm cách nào để tiến bộ từ đứng cuối lên đứng thứ hai trong lớp chúng ta?”

Lão Trương vẫy tay với Đường Chi Vọng, nói xong còn chêm thêm một câu: “Học sinh như chúng ta nên tập trung vào việc học, còn những thứ khác không cần cũng được.” Vì sợ Đường Chi Vọng thốt ra câu “Tình yêu khiến người ta hăm hở tiến lên.”

“...”

Đường Chi Vọng vốn không muốn đi lên, nhưng vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một đôi mắt đào hoa sáng ngời từ phía chéo đang nhìn mình chăm chú, dường như tràn đầy chờ mong.

Được thôi.

Anh đứng dậy ngay khi duỗi thẳng đôi chân dài, tay đút trong túi chưa đi được hai bước lại cảm giác động tác này quá cà lơ phất phơ, anh rút tay ra, sải bước lên bục giảng một cách đàng hoàng, đứng bên cạnh :ão Trương.

Thân hình Lão Trương mập mạp, cao mét bảy mấy cũng không lùn, nhưng đứng bên cạnh một thiếu niên cao gầy mét tám mấy, khí chất lạnh lẽo nghiêm nghị, lại có vẻ hơi yếu thế.

Đường Chi Vọng nhìn dưới bục.

Chính xác mà nói, anh đang nhìn cô gái tươi cười chăm chú nhìn anh dưới bục giảng.

“Em làm thế nào để tiến bộ?”

Anh cong môi thành một nụ cười, những người dưới bục cảm thấy lạnh sống lưng, phản ứng đầu tiên trong lòng là boss sắp mắng chửi người.

“Không ngủ là được mà.”

Thậm chí Đường Chi Vọng còn không nghĩ rằng mình vẫn có thể giành vị trí thứ hai trong lớp khi phần viết văn anh nộp giấy trắng. Cái lớp này đúng là ngu lâu dốt bền. Sau khi bình tĩnh nói câu này, trong lúc tất cả đều sững sờ, anh đưa tay cầm lấy chiếc cốc hoạt hình còn lại trên bục rồi bước xuống.

Quay lại chỗ ngồi, mở lớp đóng gói chiếc cốc ra, một con xì trum khổng lồ xấu xí được in trên thành cốc xanh nhạt. Đường Chi Vọng liếc xéo lên phía trước, suýt nữa ném chiếc cốc trên tay vào thùng rác

Lão Trương mẹ nó không biết chọn cốc phải không?

Loại cốc đôi này không phải đều là cốc tình nhân hả?

Lý gì anh là Xì Trum, còn cái màu hồng nhạt của Trần Niệm lại là con mẹ nó Heo Peppa?

Lương thiện với nhau đi ok!?

Calantha team

Chương kế tiếp