Chỉ Ngủ Đại Ma Vương

Chương 73:【Trùm trường X Học sinh giỏi (31)】 Thật sự rất giỏi
Chỗ ngồi của lớp 1 hoàn toàn được sắp xếp dựa theo thứ tự thi cử, Trầm

Niệm ngồi xuống bàn thứ nhất. Bên cạnh cô là Đường Nhiên, người xếp hạng hai vì bị tụt xuống trong kỳ thi cuối kì I.

“Cậu thật sự rất giỏi.”

Đường Nhiên dùng ánh mắt phức tạp nhìn bạn cùng bàn mới. Cậu ta không nghĩ rằng cô gái còn cần cậu ta học bù mấy tháng trước, bây giờ thành tích còn tốt hơn cậu ta.

“Ha, chuyện rõ ràng vậy mà còn cần mày nói, mắt mù sao?”

Một giọng nói trào phúng truyền đến từ phía sau của hai người, Đường Nhiên xoay đầu, trong mắt càng thêm phức tạp.

Đường Chi Vọng vắt chân gác lên bàn, ở chân đeo một đôi giày chơi bóng màu trắng, là loại mới nhất giới hạn số lượng.

Trong lòng Đường Nhiên chứa đựng nhiều cảm xúc lẫn lộn khó tả: “Cũng không nghĩ tới… Có thể… Làm bạn cùng lớp với cậu.”

Đường Nhiên tưởng rằng, cho dù không khống chế được xuất thân của chính mình, ít nhất cũng có thể dựa vào nỗ lực, chứng minh bản thân ưu tú không cần dựa vào gia thế tiền tài. Từ nhỏ cậu ta liều mạng đọc sách, đi một bước đi tới hiện tại. Khi biết được xuất thân của mình, cậu ta đã từng oán hận, ghét bỏ, nhưng tất cả những cảm xúc đó khi thấy được Đường Chi Vọng - anh em cùng cha khác mẹ, đã trở nên bình thường.

Đường đường là cậu cả nhà họ Đường, sinh ra và trưởng thành trong giàu có, được mọi người vây quanh, vậy mà chỉ biết đánh nhau ẩu đả, sống giống như một tên lưu manh, quả thực rất buồn cười. Những thứ mà từ nhỏ cậu ta luôn khát vọng, chờ đợi, Đường Chi Vọng vẫn luôn có được, nhưng trước nay không biết quý trọng, điều này không khác gì là một loại châm chọc đối với Đường Nhiên.

Vì vậy Đường Nhiên xem thường Đường Chi Vọng. Anh ta có tiền có gia thế thì sao chứ?

Ở trong mắt của người lớn, thành tích chính là minh chứng tốt nhất cho mọi tiêu chuẩn. Mà Đường Nhiên, vẫn luôn là sự tồn tại ưu tú nhất.

Nhưng hiện tại thì sao?

Người em trai không học vấn không nghề nghiệp của cậu ta, vậy mà không biết từ bao giờ đã đuổi kịp và vượt lên, nhẹ nhàng nghiền nát ưu thế duy nhất của cậu ta. Sau đó lại lần nữa cướp lấy sự chú ý của mọi người dễ như trở bàn tay.

“Buông chân xuống đi!”

Đường Chi Vọng còn muốn tiếp tục trào phúng Đường Nhiên thêm hai câu, đã bị thiếu nữ ngồi trước liếc xéo ý bảo dừng miệng, anh hậm hực buông chân xuống.

Thiếu nữ xoay người đưa cho anh một lọ sữa bò, vừa rồi trên đường lái xe nên không kịp uống.

“Hừ, lại là sữa bò.”

Đường Chi Vọng không thích ăn đồ ngọt, nhưng hình như thiếu nữ rất thích, ngay cả sữa bò cũng ngọt hơn ba lần so với sữa bò bình thường.

“Không uống thì trả em.” Trầm Niệm liếc mắt nhìn anh.

“Uống, sao lại không uống?” Đường Chi Vọng mở nắp ra, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch. Lúc buông bình sữa, trên môi còn có một vòng râu trắng.

Trầm Niệm buồn cười vươn ngón trỏ lau cho anh: “Đã lớn như vậy rồi, có thể thành thục một chút được không?”

Đường Chi Vọng nhướng mày, nhìn lòng bàn tay thiếu nữ có chút sữa trắng, trực tiếp há mồm ngậm vào trong miệng.

“Ừm, uống sạch sẽ cái này.”

“Này!” Trầm Niệm trừng mắt nhìn anh, muốn rút tay về: “Ở đây là trường học, tém tém chút!”

Lúc này tiết đầu sắp bắt đầu, trong phòng học học sinh đã đến gần như đầy đủ. Đường Chi Vọng vốn chính là nhân vật nổi tiếng trong năm học này, Trầm Niệm lại là người xếp hạng một, cả hai người đều chịu sự chú ý của mọi người trong lớp.

“Sợ cái gì!”

Đường Chi Vọng híp mắt nhìn một vòng xung quanh, những cặp mắt đang lén lút đánh giá hai người của học sinh lớp một, sao có thể chịu nổi tầm mắt đầy sát khí của trùm trường, cả đám vội thu hồi ánh mắt.

“Bây giờ cũng chưa vào học. Hơn nữa… Bọn mình chỉ nói hai câu, có cái gì phải tém chứ?”

Trầm Niệm: Anh nói chuyện gì chứ? Thành thật nói chuyện thì sao phải động miệng?

Không đúng, nói chuyện là muốn nói chuyện.

…Ha hả, xem ra chỉ số thông minh của cô bị tên Đường Chi Vọng ngu ngốc này kéo thấp!

“Trường học là nơi để học tập, không phải nơi ve vãn đánh yêu.” Đường Nhiên đỡ mắt kính trên mũi, mặt không biểu tình nói: “Cậu sẽ ảnh hưởng đến những người khác.”

“Sao, xem ra mày có thể đại diện cho cả lớp?” Đường Chi Vọng lạnh lùng cười, phanh một tiếng, đứng lên: “Tao muốn nhìn xem, mẹ nó, ai bị ông đây ảnh hưởng tới? Hả?”

Cả người của anh đứng thẳng, thân cao 1 mét 8 mấy bề nghễ tất cả mọi người đang ngồi, hai mắt hẹp dài mang theo tản mạn và bất thường, nhìn qua một đám người trong lớp học: “Nào, nói đi. Bị ảnh hưởng thì nhấc tay, ông đây sẽ từng bước từng bước, giáp, mặt, nói, xin lỗi.”

Trong lớp học lặng ngắt như tờ.

“Ha hả, mày nhìn xem, các bạn học khác không muốn mày lên tiếng hộ đâu.” Đường Chi Vọng cong lên khóe miệng, lúc này đang đứng bên cạnh Trầm Niệm, một tay ôm lấy vai của thiếu nữ, một tay chống lên bàn của cô, hơi khom lưng đối mặt Đường Nhiên: “Vậy thì, tao cũng cần phải xin lỗi với mày hả?”

“...Bạn học xếp hạng hai dễ bị ảnh hưởng.”

“Bạn, bạn học Đường Chi Vọng.” Phía sau ba người, trên chỗ ngồi bên cạnh Đường Chi Vọng, một nữ sinh vẫn luôn yên lặng, có chút sợ hãi mở miệng: “Bạn học Đường Nhiên cũng nhất thời nóng vội, cậu ấy là lớp phó học tập, có trách nhiệm đốc xúc mọi người… Cậu, cậu đừng để ý.”

Đường Chi Vọng quay đầu, lúc này mới chú ý đến ngồi cùng bàn của mình.

Không quen biết.

“Hử, xem ra cậu cũng đồng ý với cậu ta? Vậy ông đây cũng phải xin lỗi cậu?”

“Không không không, không cần!” Từ Vi Vi vội vàng xua tay, ánh mắt khẩn cầu nhìn về phía Trầm Niệm.

Trầm Niệm cũng xem đủ náo nhiệt rồi, cười kéo kéo vạt áo của Đường Chi Vọng: “Được rồi, sắp vào học, về chỗ ngồi đi.”

Đường Chi Vọng hừ một tiếng: “Em chờ một tháng.”

“Tháng sau, ông đây sẽ triệu hồi chỗ ngồi đó.”

Calantha team

Chương kế tiếp