Chỉ Ngủ Đại Ma Vương

Chương 75: 【Trùm trường × học sinh giỏi 33】: Lão đại phát hỏa
Học sinh lớp một luôn nghe về uy danh của Đường Chi Vọng, vị trùm trường này đã trở thành đề tài cười đùa của bọn họ học kì trước. Nhưng tất cả đám học sinh vẫn chưa thật sự nhìn thấy bộ dạng nổi giận của anh.

Mà hiện tại, nam chính dĩ vãng trong lời đồn xuất hiện trước mặt, nam sinh này cao một mét tám, khí thế lạnh thấu xương không thua kém người trưởng thành là bao. Mặt lạnh đi đến trước vị chủ nhiệm bọn họ luôn kính sợ, anh lạnh lùng nói: “Rác rưởi xã hội sao?”

“Ha.”

“Trường của ông đây to như thế, chưa có ai dám nói ông đây là rác rưởi.”

Anh nâng đôi tay lên, khỏi động hai tay, tiếng xương khớp kêu lên răng rắc.

“Cậu, cậu muốn làm gì?!” Vương Cầm giẫm gót giày lùi về sau hai bước, sợ hãi nhưng cố nén biểu cảm nói: “Tôi cảnh cáo cậu, Đường Chi Vọng. Đánh cô giáo của mình có thể bị đuổi học đấy!”

Đường Chi Vọng khinh thường: “Cô cảm thấy ông đây sẽ sợ à?”

Anh vung một quyền về hướng Vương Cầm, nhanh đến nỗi chỉ còn có thể nhìn thấy một loạt hư ảnh mờ nhạt đằng sau, tiếp đó là hai tiếng vang lớn “rầm ——, “loảng xoảng ——”

“Aaa ——” Nữ sinh trong lớp kêu la hết lên, còn không dám nhìn cảnh tượng thảm sẽ xảy ra, vội che hết hai mắt.

Trừ Trầm Niệm.

Cô đứng vững trên bục giảng toàn nam sinh, đôi mắt đào hoa không sợ hãi cũng không chán ghét, rõ ràng cô đang duy trì cổ vũ cho anh.

Khi Đường Chi Vọng quay đầu lại nhìn thấy thiếu nữ sáng lấp lánh đang quan sát mình, anh nhướng mày cười, đưa tay xỏ túi quần.

“Sao? Cô nghĩ tôi sẽ đánh cô à?” Đường Chi Vọng cúi đầu về phía nữ trung niên sợ hãi ngồm xổm trên đất.

Cúi người, nhẹ giọng bên tai Vương Cầm: “Cô vốn không đáng để tôi động thủ.”

Phát giác phía trước không còn động tĩnh, đám nữ sinh hướng ánh mắt về phòng học phía trước một lần nữa.

Ai nấy phát hiện hóa ra thứ mà Đường Chi Vọng đấm vào là bảng đen chứ không phải cô giáo Vương Cầm.

Lực ở cánh tay anh ta vừa lớn cũng vừa nặng, làm cho mấy tấm bằng khen treo trên bảng đồng loạt rơi xuống dưới chân Vương Cầm. Tấm bằng khen cạnh bên chân Vương Cầm lúc này như thể cười nhạo chính cô: “Vinh dự chứng nhận: Chúc mừng giáo viên Vương Cầm đạt danh hiệu: Nhà giáo nhân dân ưu tú cấp thành phố.”

“Nhà giáo nhân dân ưu tú?” Đường Chi Vọng chầm chậm đọc lên hàng chữ in trên giấy, anh hỏi ngược lại cô: “Giáo viên ưu tú đều thích gọi học sinh là rác rưởi xã hội sao? Đúng thật là… “ưu tú”...”

“Cậu! Cậu!” Vương Cầm run rẩy đỡ lấy cánh cửa mà đứng lên: “Cái tính hỗn xược của cậu quả không thay đổi! Chờ đấy, tôi sẽ nói với hiệu trưởng, tống cổ cậu khỏi đây!”

“Xem ra cô Vương rất thích tự đặt danh hiệu cho học sinh nhỉ...” Trong phòng học, cuối cùng cũng có một giọng nói khác gia nhập vào trận chiến này: tuồng “học sinh đại chiến giáo viên”.

“Niệm Niệm, đừng vào đó!” Tử Vi Vi ở phía sau định tiến lên cản nhưng lại bị Đường Nhiên bàn sau kéo ngón tay, giữ cô ta lại.

Trầm Niệm không thấy được động tác nhỏ giữa hai người, mà nếu thấy thì cũng sẽ không để ý.

Cô vỗ mạnh vào người đến khi đồng phục đều nhăn nhúm, thong thả đi về phía phòng học, dừng lại bên cạnh Đường Chi Vọng.

“Cô giáo, em muốn hỏi cô học sinh lớp chín đều là rác rưởi sao?” Trầm Niệm hơi nghiêng đầu, ánh mắt đầy vẻ tò mò: “Nếu là thật, sao rác thải không bị đem đi xử lý?”

“A! Còn không phải bởi vì cô cậu là phú nhị đại có tiền có quyền sao!” Vương Cầm giờ đã bất chấp tất cả. Bị một học sinh chà đạp như vậy, đánh mất lòng tự tôn vốn có, lòng cô chỉ cảm thấy bất công không phục: ”Nếu không nhờ có những thứ đó thì các cô cậu nghĩ mình có thành tích gì đây hả?!”

“Chỉ có tôi nỗ lực mỗi ngày dậy sớm, học tập, nghiêm túc học bù làm bài tập, gia đình không tiền, không có quan hệ?!” Thiếu nữ khổ sở gục đầu xuống: “Muốn thi đỗ trường đại học tốt nhất cả nước cùng người mình yêu, lấy đó làm ý chí thi đỗ lớp một.”

“Chẳng lẽ...” Trầm Niệm ngẩng đầu, đưa lưng về bảng đen, đối mặt với phòng học, ai nấy đều có thể nhìn thấy tia lung lay sắp rớt lệ của trong mắt cô, nước mặt tích tụ biết bao ủy khuất: “Chẳng lẽ học sinh lớp chín không xứng đáng được ước mơ, để cô chán ghét nhắm vào sao?!”

Nước mắt đọng lại nặng nề rơi xuống, đồng tử nhiễm màu đỏ bừng, nam sinh đứng bên cạnh cũng không để ý tới giáo viên kia thêm phút giây nào, khẩn trương lo lắng nhìn cô, chân tay luống cuống.

Thiếu nữ hít một hơi, đưa tay lên lau nước mắt, nức nở nói: “Hiện tại, em đã thi vào lớp một, bạn học Đường cũng vào lớp năm! Cô giáo Vương! Sao cô vẫn giữ thành kiến với chúng em?!”

“Bị đối xử như vậy ở nơi thế này, chúng ta còn có thể toàn tâm toàn ý học tập sao?!”

Vương Cầm bị Trầm Niệm tra hỏi đột ngột, hai môi run rẩy ngẫm về hai câu vừa rồi, khóe mắt nhìn về Trầm Niệm, nhưng hiện tại học sinh trong lớp đều thấy ánh mắt của Trầm Niệm đã thay đổi.

“Chậc, đây là loại giáo viên gì vậy?”

“Đến 2019 rồi, vẫn còn loại thành kiến cổ hủ lạc hậu này?!”

“Đồng phục này! Tôi biết, là trường trung học cơ sở Quân Văn thành phố An Ninh! Trường trung học dành cho quý tộc!

Hóa ra những giáo viên được Quân Văn thuê với mức lương cao lại đối với con em chúng ta như vậy?”

“Nghe nói nhưng người vào được đây đều là kẻ có tiền? Cô giáo kia còn dám nói như thế? Không sợ bị đánh à?

“Đây là lớp một, có vẻ đều là học sinh đứng đầu cả nước và được nhận học bổng.”

“Trách không được, lớp học sinh giỏi toàn là mắt chó xem người thấp.”

“Không ai thấy sao, nam sinh kiêu ngạo kia thật đẹp trai!!! Aaa!”

“Nói chuyện, nói có sách mách có chứng, chị gái này dễ thương quá nha!”

“Cút ra ngay, chị gái này là của tôi!”

“Oa, các người có nghe rõ không? Anh em một nhà, một người học sinh lớp một, một người học lớp năm!”

“Anh em vừa có nhan sắc mà thành tích cũng vượt trội, tôi ghen tị quá đi thôi.”

“Giáo viên này có phải não bị úng nước rồi không? Mầm non tốt thế này còn ghét bỏ kêu rác rưởi?”

“…”

Ở nơi mọi người không chú ý tới. Một chiếc điện thoại đang không ngừng phát ra ánh sáng trong góc bục giảng. Trên màn hình, rất nhiều thông báo điên cuồng xuất hiện.

Đường Chi Vọng: Đã lâu không làm việc này.

Trầm Niệm: Hì hì, em cũng muốn làm việc này.

Calantha team

Chương kế tiếp