Chỉ Thiên Vị Mình Em

CHƯƠNG 19: VẾT THƯƠNG

Tối thứ sáu là buổi phỏng vấn đầu tiên của đài phát thanh.

Vân Nghê ăn bữa tối ở căn tin xong, thừa dịp cách phỏng vấn còn một tiếng, trước tiên ra sân thể dục đi dạo tiêu thực.

Bầu trời đã hạ màn, chân trời màu lam sẫm rơi xuống một vầng trăng lưỡi liềm, đèn đường trong khuôn viên trường sáng lên, đài phát thanh đang phát bài hát, yên tĩnh mà nhàn nhã.

Học sinh trên sân thể dục cũng không nhiều, tốp năm tốp ba đi cùng nhau, đồng hành cùng gió thổi nhè nhẹ.

Vân Nghê đi hết mấy vòng, nhìn thời gian cũng đã gần đến, lúc sắp đi thì thấy trên khán đài sân bóng rổ ngoài trời ở bên cạnh có rất nhiều người, vô cùng náo nhiệt.

Rất nhiều nữ sinh chạy đến sân bóng rổ, khi đi ngang Vân Nghê, cô nghe được âm thanh nghị luận của các cô ấy:

"Tớ nghe nói đêm nay bọn họ có trận bóng đấy, tụi mình nhanh đến chiếm chỗ thôi!"

"A a a phấn khích quá, lâu rồi không thấy bọn họ thi đấu…"

Trong lòng Vân Nghê càng thêm tò mò, đây là trận đấu gì, hình như trận này rất đặc sắc.

Chỉ là cô không có thời gian tìm tòi nghiên cứu, chạy đến tòa nhà tổng hợp phỏng vấn.

Năm phút sau, cô đến trước cửa phòng phỏng vấn, trước cửa có rất nhiều học sinh đứng, còn nhiều hơn so với trong tưởng tượng của cô.

Sức cạnh tranh có hơi lớn…

Vân Nghê không biết một ai, một mình đi lên cầu thang, chuẩn bị phỏng vấn.

Một lúc lâu sau, hai nữ sinh từ dưới đi lên tầng:

"Tử Trân, cậu có căng thẳng không, tớ căng thẳng quá."

"Cái này có gì mà căng thẳng, có độ khó để khiêu chiến à…"

Vân Nghê nghe tiếng thì ngẩng đầu lên, nhìn thấy một nữ sinh bện kiểu tóc đoan trang rất đẹp, trang điểm nhẹ, mang phong cách công chúa nhỏ.

Vân Nghê nhận ra, đây là Ấn Tử Trân lớp bên cạnh, bên cạnh cô ấy cũng là bạn học lớp bên cạnh.

Vân Nghê nhìn các cô nhiều một cái, bên này, Ấn Tử Trân đi lên bậc thang cuối cùng, chuyển mắt nhìn Vân Nghê tựa vào tường, đáy mắt hơi xẹt qua một tia kinh ngạc.

Sau khi đi xa, người bạn nhỏ giọng hỏi Ấn Tử Trân: "Vừa rồi là Vân Nghê lớp bên cạnh phải không?"

"Hình như là vậy."

Người bạn khẽ chậc một tiếng, giọng điệu vi diệu: "Trông cậu ấy rất điềm đạm nho nhã hướng nội, không giống như kiểu người sẽ thích đài phát thanh."

Ấn Tử Trân cười cười: "Thế nào, cậu rất hiểu cậu ấy?"

"Cậu ấy nổi tiếng lắm đó, chuyện cô ấy với Tất Dao hầu như lớp bọn tớ đều biết, không phải chỉ là chơi thân với mấy đại ca lớp 12 thôi à?"

Ấn Tử Trân cười không nói: "Được rồi, phỏng vấn sắp bắt đầu rồi."

Một lát sau, đến bảy giờ, trưởng đài thông báo cho tất cả bạn học phỏng vấn tiến vào phòng học.

Phòng học rất lớn, bên trong bày khoảng mười cái bàn tròn, mỗi cái bàn với mười cái ghế tạo thành một vòng tròn, giữa bàn còn có ba cái ghế.

Học sinh dựa theo số thứ tự phỏng vấn mà ngồi xuống, sau khi Vân Nghê ngồi xuống, phát hiện Ấn Tử Trân trùng hợp ngồi cùng bàn với cô, ngồi nghiêng đối diện cô.

Sau khi mọi người ngồi xuống, đàn anh đàn chị ngồi ở chính giữa, tất cả bạn học phỏng vấn cầm tờ giấy trước mặt, chuẩn bị hai phút, sau đó mỗi người lần lượt đọc to bản thảo trên giấy, cuối cùng do đàn anh đàn chị ngồi ở chính giữa chấm điểm.

Hai phút sau, vòng phỏng vấn đầu tiên chính thức bắt đầu.

Đàn anh gọi ngẫu nhiên một người, từ anh ấy thuận theo chiều kim đồng hồ đi xuống, Vân Nghê cuối cùng, cô nghe được bạn học phía trước đều đọc bình thường, hoặc là kẹt cứng hoặc là phát âm không chuẩn.

Đến lượt Ấn Tử Trân, cô ấy vừa cất tiếng, ánh mắt của mọi người ngồi cùng bàn đều bị cô ấy hấp dẫn.

Giọng của cô ấy là giọng phát thanh dày, tiếng phổ thông tiêu chuẩn, giọng đọc trầm bổng du dương, nghe có vẻ vô cùng chuyên nghiệp.

Sau khi cô ấy đọc xong thì thấy đàn anh đàn chị đều lộ ra vẻ mặt hài lòng.

Cuối cùng đến lượt Vân Nghê, cô cầm lấy tờ giấy, đọc một đoạn văn Mỹ trên đó: "Cuộc đời là một chuyện tiếp đến một chuyện, ngựa không ngừng vó mà luân phiên. Bình thường như mặt trời mọc đông rồi lặn tây vậy, những chuyện không như ý trong cuộc sống cũng chiếm tám chín phần mười..."

Vân Nghê là một trong hai người duy nhất khiến mọi người cảm thấy kinh ngạc.

Ưu thế lớn nhất của cô chính là có thể kết hợp hoàn mỹ giọng phát thanh với âm sắc dịu dàng như nước của mình, giọng nói không mất tiêu chuẩn, song song khiến người ta có một loại cảm giác giống như tiếng lời nhỏ nhẹ bên tai, khiến người ta cảm thấy rất có cảm giác thân thiết.

Ấn Tử Trân đối diện hơi giật mình nhìn Vân Nghê.

Không ngờ cô có chút bản lĩnh?

Đàn chị nghe Vân Nghê đọc xong, trêu ghẹo: "Giọng này khiến chị không nhịn được muốn nghe tiếp cho xong đó."

Vân Nghê ngại ngùng mỉm cười, lén thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi vòng phỏng vấn thứ nhất kết thúc, trưởng đài thông báo mọi người có thể rời đi, kết quả phỏng vấn sẽ thông báo bằng tin nhắn.

Vân Nghê đi về phía dưới lầu, mở điện thoại ra, nhìn thấy tin nhắn Giang Nguyệt gửi: [Phỏng vấn thế nào rồi? Xong chưa?]

Cô trả lời cũng không tệ lắm, sau đó Giang Nguyệt hỏi cô có muốn đến sân thể dục xem trận bóng rổ hay không.

[Xem bóng rổ?]

Vân Nghê nhớ tới sân bóng rổ lúc vừa đến.

Giang Nguyệt nói: [Là Mạn Mạn nói có trai đẹp, hai đứa mình bỏ học Taekwondo, tớ nói với cậu này, mấy đàn anh lớp 11 lớp 12 thật sự rất đẹp trai! Còn có đàn anh Lục của câu lạc bộ Taekwondo kia cũng ở đấy!]

Lục Kiêu Trần?

Anh cũng ở đấy?!

Hèn gì đêm nay cô thấy sân bóng rổ náo nhiệt như vậy, rất nhiều nữ sinh chạy tới, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì là vì Lục Kiêu Trần.

Giang Nguyệt nói vẫn còn sớm, ngày mai lại không cần đi học, đợi lát nữa các cô xem bóng rổ xong thì có thể cùng đi xe buýt về nhà.

Vân Nghê nghĩ một lúc rồi đồng ý.

Rảnh rỗi không có việc gì thì thả lỏng cũng tốt, hơn nữa thành thật mà nói, cô rất muốn thấy dáng vẻ Lục Kiêu Trần chơi bóng rổ trông như thế nào.

Lúc cô đến bên ngoài sân bóng rổ, thấy bên trong tập trung rất nhiều người.

Giang Nguyệt nhận được tin nhắn thì đi ra đón cô, hai người đi vào trong, Vân Nghê nhìn thấy trong sân bóng rổ bật đèn sợi đốt, mấy nam sinh thân hình cao lớn chạy lung tung, chuyền bóng cướp bóng, tràn đầy sức sống của thanh xuân.

Cái radar trinh thám tia trai đẹp Biện Mạn Mạn này đến rất sớm, chiếm một chỗ hàng đầu, chỗ hàng đầu chính là chỗ đội viên trên sân để quần áo và nước uống.

Vân Nghê vừa ngồi xuống cạnh Biện Mạn Mạn, chợt nghe khán đài phía sau bùng nổ tiếng hoan hô và vỗ tay nhiệt liệt.

Cô khó hiểu ngẩng đầu, chợt thấy Lục Kiêu Trần đúng lúc ném bóng vào rổ.

Anh một tay nắm lấy rổ, sau khi cơ thể lơ lửng vài giây thì thoải mái rơi xuống đất.

Nam sinh mặc áo không tay, đường cong cơ bắp cánh tay căng chặt mạnh mẽ, mồ hôi từ cằm sắc nhọn của anh lăn xuống lồng ngực phập phồng, mặt mày hơi rủ xuống, bên trong hơi mỏng lạnh nhạt không gợn sóng, khiến đối thủ cảm giác áp bức rất nặng.

"Lục Kiêu Trần! Lục Kiêu Trần!"

Các nữ sinh phía sau Vân Nghê phấn khích hét lên, tiếng lớn đến mức bùng nổ.

Lục Kiêu Trần bị làm ồn, anh cau mày nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua các cô ấy rồi dừng lại trên người cô gái nhỏ mắt ngọc mày ngài ở hàng đầu.

Không biết Vân Nghê đã đến đây từ lúc nào, giờ phút này đôi mắt cô chẳng khác nào như đôi mắt tươi sáng cắt nước nhìn anh.

Ngũ quan xinh đẹp, vô cùng trong sáng.

Lục Kiêu Trần sững sờ, rất nhanh đã thu hồi tầm mắt, tiếp tục tập trung vào trận đấu.

Người trong nghề xem cách thức, người ngoài nghề xem náo nhiệt.

Vân Nghê rõ ràng thuộc loại thứ hai.

Cô nhanh chóng bị bầu không khí gây cấn của hiện trường cuốn hút, hết sức chăm chú nhìn trận đấu trên sân, cô không hiểu quy tắc cụ thể, chỉ nhìn Lục Kiêu Trần kiểm soát bóng, từng bước vượt qua sự ngăn cản của rất nhiều người, ném bóng vào rổ, động tác nhanh nhẹn mà đẹp trai, khiến lòng người sinh sùng bái.

Cô cảm thấy anh rất siêu, sao cái gì cũng biết…

Ngay cả Biện Mạn Mạn và Giang Nguyệt cũng tấm tắc lấy làm lạ: "Tại sao có người chơi Taekwondo giỏi như vậy, cả bóng rổ cũng giỏi nữa, còn là một anh chàng đẹp trai, cũng hoàn hảo quá rồi."

"Trận bóng rổ hay thì hay thật, chỉ là thấy phí tai, hay lắm, tớ cảm giác đám nữ sinh phía sau muốn hét đến mức muốn vỡ giọng rồi."

"Chỉ sợ đây chính là sức hấp dẫn của trai đẹp…"

Khoảng 10 phút cuối cùng của hiệp 2 sắp kết thúc, tình hình thi đấu càng thêm gây cấn.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Ai cũng không ngờ, tình huống đột ngột lại xảy ra vào lúc này.

Khi Lục Kiêu Trần với đối thủ đồng thời nhảy lên nắm bảng rổ, khuỷu tay đối phương quẹo một cái, vô tình đụng vào xương lông mày mắt phải của anh.

Xương khuỷu tay cứng, hơn nữa lực rất lớn, chỗ xương lông mày Lục Kiêu Trần lập tức rách ra một vết thương, máu trực tiếp chảy xuống.

"Chết tiệt, anh Trần, xin lỗi, anh không sao chứ!"

Trận đấu đột nhiên dừng lại.

Trên khán đài rất nhiều người nhao nhao đứng lên, vang lên một trận xôn xao.

Đôi mắt Vân Nghê chấn động, trong lòng lập tức nhảy dựng.

Anh bị thương…

Giữa sân bóng, rất nhiều đội viên và đối thủ vây quanh Lục Kiêu Trần, lo lắng hỏi tình huống, lòng bàn tay nam sinh dùng sức ấn vết thương ở xương mày, nhưng máu không ngừng chảy ra từ kẽ ngón tay.

Đối thủ áy náy xin lỗi, vẻ mặt Lục Kiêu Trần nhàn nhạt, nói không có chuyện gì lớn: "Có băng cá nhân không?"

Chu Phi Trì nhíu mày: "Tôi thấy vết thương của cậu rất nghiêm trọng, băng cá nhân không dùng được, cậu mau đến phòng y tế đi."

Người bên cạnh phụ họa: "Đúng vậy, đến phòng y tế đi!"

"Tôi đưa anh Trần đến phòng y tế…"

Lục Kiêu Trần nhận lấy khăn giấy người khác đưa tới, che vết thương chảy máu, anh cụp mắt, giọng điệu thờ ơ trước sau như một: "Mọi người tiếp tục đi, tôi tự đến phòng y tế."

Anh trực tiếp đi xuống sân, dưới sân có hai bạn học của Lục Kiêu Trần kiên quyết phải đi cùng anh, cuối cùng ba nam sinh dẫn đầu rời khỏi sân bóng.

Rất nhiều nữ sinh lo lắng muốn chết, đều đi theo sau.

Vân Nghê nhìn đám đông rời đi, trong lòng lo sợ bất an, vô cùng lo lắng.

Trận đấu tạm dừng hai phút, Chu Phi Trì đến khán đài uống chút nước, Vân Nghê nhìn anh ấy đến gần cô, mở miệng gọi anh ấy.

"Này, Vân Nghê, em cũng ở đây à?" Chu Phi Trì kinh ngạc.

"Anh Kiêu Trần có ổn không anh? Vết thương có nghiêm trọng không anh?"

"Không có gì đâu, chơi bóng rổ đôi lúc cũng sẽ bị thương ngoài da."

Anh ấy cúi đầu nhìn khán đài: "Này, điện thoại và đồ đạc của Lục Kiêu Trần chưa cầm đi."

"Vân Nghê, em có rảnh không, nếu không giúp anh một việc nhé, đưa đồ của Lục Kiêu Trần đến phòng y tế cho cậu ta được không? Bây giờ anh còn phải thi đấu xong, sợ lát nữa cậu ta sẽ dùng điện thoại."

"Không thành vấn đề." Vân Nghê lập tức đồng ý.

Cô cầm đồ, Biện Mạn Mạn và Giang Nguyệt rời đi theo: "Vân Nghê, cậu và đàn anh Lục…"

"Hai người quen nhau à?!"

Vân Nghê xấu hổ, cô vốn cảm thấy không cần thiết phải nói, cô giải thích: "Anh tớ ngồi cùng bàn với Lục Kiêu Trần, nên tớ biết anh ấy."

"Trời ạ, Nghê Nghê cậu còn có anh trai à? Vừa rồi anh ấy có chơi bóng rổ ở đó không?"

"Không có, anh tớ học lớp 12, anh ấy là học sinh chuyên thể thao, gần đây đang tập huấn ở nơi khác."

"Thì ra là thế..." Biện Mạn Mạn cười: "Hèn gì lúc trước cậu ra mặt nói chuyện cho Lục Kiêu Trần, thì ra hai người còn có mối quan hệ này."

Sau đó Biện Mạn Mạn và Giang Nguyệt nói họ không quen Lục Kiêu Trần, nên không đi cùng Vân Nghê, Vân Nghê tạm biệt các cô ấy rồi tự mình chạy đến.

-

Mặc dù là giờ tự học buổi tối nhưng phòng y tế vẫn có người trực cả ngày, để phòng trường hợp hội học sinh có tình huống khẩn cấp xảy ra.

Sau khi nhóm người Lục Kiêu Trần đến phòng y tế, bác sĩ trường đang sửa sang hồ sơ nhìn thấy Lục Kiêu Trần thì cau mày: "Tôi vất vả lắm mới được nghỉ ngơi đó..."

Bác sĩ trường đứng dậy tiến lên xem xét vết thương của anh, cuối cùng để Lục Kiêu Trần vào phòng nghỉ ngồi trước, anh ta đi chuẩn bị dụng cụ xử lý vết thương.

Lục Kiêu Trần đến phòng nghỉ ngồi xuống, dựa lưng vào ghế, chân dài hơi mở, cảm giác đau nặng hơn, anh nhắm mắt, dáng vẻ buồn ngủ.

Đột nhiên, ngoài phòng y tế truyền đến tiếng ồn ào.

Lục Kiêu Trần mở mắt ra, thấy rất nhiều nữ sinh đi vào phòng y tế của trường, tò mò nhìn về phía phòng nghỉ.

Giống như xem khỉ vậy.

Nam sinh bên cạnh khiếp sợ cười nói: "Anh Trần, hình như các cô ấy rất lo lắng cho vết thương của cậu..."

Lục Kiêu Trần bị làm phiền, sắc mặt lập tức trầm xuống, mấy nam sinh nhìn thấy vẻ mặt vô cùng không vui của anh thì lập tức hiểu ý, họ đi ra ngoài mời đám nữ sinh kia ra: "Đừng nhìn đừng nhìn, quay về tiếp tục xem trận bóng đi..."

Hai nam sinh phải mất sức chín trâu hai hổ mới đuổi được một đám nữ sinh đi, sau đó đi đến bên cạnh Lục Kiêu Trần, cảm thán: "Anh Trần, hâm mộ cậu ghê, có nhiều nữ sinh vây quanh như vậy, đúng là có sức hấp dẫn."

"Nếu không cậu cũng bị thương thử xem?"

"Ha ha ha ha bỏ đi…"

Mấy người đang nói chuyện thì một nữ sinh chạy vào phòng y tế của trường.

Ánh mắt cô nhìn quanh một vòng, sau đó nhìn thấy Lục Kiêu Trần đang ngồi trong phòng nghỉ.

Mới vừa đi tới cửa phòng nghỉ, hai nam sinh bên cạnh Lục Kiêu Trần cho rằng là cô gái mê trai đến vây xem thì lập tức cau mày: "Mẹ kiếp, sao còn đến nữa!"

Vân Nghê bị mắng đến mức sợ đứng ngây ở cửa.

"Em…"

Lục Kiêu Trần bực bội ngước mắt lên, ai ngờ lại nhìn thấy là Vân Nghê, anh hơi ngẩn ra.

Cô gái ôm cặp sách và áo khoác đồng phục của anh, bởi vì chạy một đường tới đây nên hai má đỏ lên, hơi thở phập phồng, mái tóc dài màu đen dán trên cổ trắng nõn, nhìn anh với đôi mắt ngấn nước mềm mại.

Một nam sinh chỉ vào cô mắng: "Có thể để yên hay không, mau ra đi…"

Lời còn chưa dứt, Lục Kiêu Trần trực tiếp đá cậu ta một cước.

"Câm mồm."

Nam sinh:???

Vân Nghê đối diện với ánh mắt của Lục Kiêu Trần, cô do dự đi vào, đến trước mặt anh.

Nam sinh ngước mắt nhìn cô, mở miệng, sự thô bạo trong giọng nói đã nhạt đi một chút: "Sao em đến đây?"

"Anh Phi Trì bảo em đưa di động cho anh." Giọng Vân Nghê mềm mại, nhìn vài vết máu chảy xuống cằm của anh, khiến người ta nhìn mà giật mình: "Anh Kiêu Trần, vết thương của anh không sao chứ..."

Vừa rồi khuỷu tay nếu đụng xuống một chút nữa thì sẽ đụng vào mắt.

Anh nhìn vẻ mặt lo lắng của cô gái, nhếch khóe môi: "Vết thương nhỏ mà thôi, sẽ không chết người đâu."

... Người này sao còn tâm trạng để nói giỡn chứ!

Lục Kiêu Trần thấy đôi mày nhỏ của cô càng nhíu chặt hơn, trái tim nổi lên gợn sóng, giọng khàn khàn vài phần, giống như đang dỗ dành cô: "Thật sự không sao cả, em xem, không phải anh rất tốt à?"

Hai nam sinh bên cạnh nhìn dáng vẻ của hai người bọn họ hình như rất thân thiết, không hiểu ra sao, nhịn không được nói chen vào: "Anh Trần, nữ sinh này là..."

"Em gái Vân Phong."

Hai người đó hiểu ra: "À thì ra là thế!"

Hèn gì Lục Kiêu Trần không đuổi cô đi! Thì ra là quen biết.

"Ngại quá, vừa rồi bọn anh tưởng là nữ sinh không quen biết nhất quyết chạy đến xem anh Trần..."

Vân Nghê mỉm cười, tỏ vẻ mình cũng không để trong lòng.

Trong lúc mấy người họ nói chuyện, bác sĩ trường cầm đồ xử lý vết thương đi vào.

Bác sĩ đi đến trước mặt Lục Kiêu Trần, họ sôi nổi nhường chỗ.

Bác sĩ trường đeo găng tay y tế lên, trước tiên tiến hành khử trùng vết thương cho Lục Kiêu Trần, trong miệng nhịn không được giáo dục: "Lúc bình thường chơi bóng các cậu có thể cẩn thận một chút không? Va đập này rất đáng sợ, ba năm nay các cậu đã giúp bạn nam sinh lớp 12 này đến phòng y tế mấy lần rồi."

Lúc trước bọn họ bị thương vì vận động mà tới phòng y tế, ngay cả bác sĩ trường cũng có ấn tượng với đám người này.

Lục Kiêu Trần cụp mắt cười: "Đây không phải là do muốn gặp anh nhiều hơn à?"

"Được rồi, tôi cũng không muốn gặp các cậu." Bác sĩ trường rửa sạch vết thương, nói: "Lông mày bên này của cậu phải khâu, không khâu không được, đi bệnh viện ngoài trường chắc chắn cũng xử lý như vậy."

"Ừ."

Vân Nghê ở bên cạnh nghe vậy thì trong lòng thắt lại, không khỏi hỏi: "Vậy có cần tiêm thuốc tê không?"

Bác sĩ trường quay đầu nhìn cô, cười nhìn Lục Kiêu Trần: "Nhìn xem có người còn gấp hơn cả cậu kìa. Vậy thế nào, cậu có muốn tiêm thuốc tê không?"

Đáy mắt Lục Kiêu Trần xuất hiện ý cười cực nhỏ, cuối cùng mở miệng: "Không cần, trực tiếp khâu đi."

Cũng không phải anh cậy mạnh, mà là anh không muốn rắc rối như vậy, hơn nữa bây giờ đã rất đau, đau thêm cũng không đến nơi nào.

Vân Nghê nghe vậy thì giật mình hả một tiếng, bác sĩ cười: "Yên tâm đi, đàn ông con trai nào có yếu ớt như vậy, nhịn đau lát là qua. Em xem rất nhiều cầu thủ trong trận đấu bóng rổ bị thương, bác sĩ trong đội đều trực tiếp đi lên khâu."

Bác sĩ trường chuẩn bị dụng cụ khâu, Lục Kiêu Trần chuyển mắt nhìn đôi mày nhỏ nhíu chặt của cô gái, mở miệng gọi cô: "Đi đến căn tin mua giúp anh chai nước nhé?"

Vân Nghê còn chưa kịp trả lời, nam sinh bên cạnh hăng hái nhận việc: "Anh Trần, tôi đi mua giúp cậu!"

Nam sinh co giò chạy tới căn tin.

Lục Kiêu Trần: "..."

Anh thấy vậy thì bảo một nam sinh khác đi trước, không cần ở đây, đối phương thấy thái độ kiên quyết của anh thì đành phải rời đi.

Cuối cùng Lục Kiêu Trần nhìn về phía cô gái nhỏ đứng bên cạnh anh, thấp giọng ra lệnh: "Ra ngoài ngồi đi."

"Hả? Tại sao…"

Anh trầm mặc hai giây, bịa chuyện: "Em ở đây sẽ ảnh hưởng đến bác sĩ xử lý vết thương."

Bác sĩ trường cười phá đám: "Ai nói thế, hoàn toàn không có."

“…”

Sắc mặt Lục Kiêu Trần đen lại một lần nữa.

Vân Nghê cho rằng nếu mình bị thương mà có người ở bên cạnh sẽ dễ chịu hơn một chút, cô lập tức ngồi ở bên cạnh anh, kiên trì muốn ở lại với anh.

Lục Kiêu Trần bất lực.

Chỉ cảm thấy vết thương có đau hơn nữa vẫn không khó chịu bằng việc nhìn thấy cô gái nhỏ lo lắng.

Bác sĩ trường cố ý nói với Lục Kiêu Trần: "Tôi đã nói với cậu, cái này không tiêm thuốc tê thì sẽ rất đau, kim trực tiếp đâm qua da, cậu ngẫm lại cảm giác này đi, hơn nữa vết thương này của cậu ít nhất phải khâu năm mũi, ôi đau quá..."

Vân Nghê ở bên cạnh nghe thế thì khuôn mặt nhỏ nhăn nhó lại, cảm giác nhập tâm rất mạnh, cảm giác lông mày cô cũng bắt đầu đau.

Ngay sau đó, đầu cô bị xoa nhẹ, Lục Kiêu Trần khẽ cười: "Bác sĩ, anh đừng dọa em ấy được không?"

Anh không sao cả, ngược lại cô bị dọa sợ.

Bác sĩ trường nhìn dáng vẻ căng thẳng của cô gái nhỏ, ngốc đến đáng yêu, cười không ngừng: "Được rồi được rồi không nói nữa, nói tiếp nữa thì sẽ đau lòng muốn chết đúng không."

Vân Nghê nhìn thẳng vào đôi mắt đen của Lục Kiêu Trần, nghe được lời nói vi diệu này, vẻ mặt không hiểu sao lại nóng lên.

Sau khi bắt đầu khâu, lá gan trước giờ nhỏ bé của Vân Nghê nhìn thấy kim cứ vậy mà đâm qua lông mày Lục Kiêu Trần, bàn tay cô siết chặt, căng thẳng dời ánh mắt, nhưng nghĩ mình ở đây với anh, muốn nhìn nhưng không dám nhìn tiếp.

Lục Kiêu Trần nhịn đau, sắc mặt không có biến hóa quá lớn, cuối cùng lấy điện thoại mở khóa ra đưa cho cô, giọng điệu vẫn như thường: "Đi gọi điện cho Chu Phi Trì, bảo bọn họ không cần tới phòng y tế tìm anh nữa, nhé?"

"Vâng…"

Vân Nghê nhận lấy điện thoại, đành phải gọi điện cho Chu Phi Trì trước, ai ngờ đầu bên kia nói đang trên đường đến, nhất định phải tới xem.

Nói chuyện điện thoại không bao lâu, bác sĩ trường cũng khâu xong rồi, cuối cùng anh ta dán băng gạc lên vết thương, bảo Lục Kiêu Trần bảy ngày sau tới cắt chỉ.

Bác sĩ rời khỏi phòng nghỉ, đi ra ngoài lấy thuốc cho anh, bảo Vân Nghê đi theo lấy.

Một lát sau Vân Nghê trở về, ngồi xuống bên cạnh Lục Kiêu Trần, đưa thuốc cho anh xem: "Bác sĩ nói vết thương này của anh trong vòng bảy ngày tuyệt đối không được đụng vào nước, hai ngày sau mở băng gạc ra đổi thuốc một lần..."

Giọng nói dịu dàng mềm mại của cô gái từ trong hàm răng trượt ra, rất mềm mại, ánh mắt Lục Kiêu Trần rơi vào khuôn mặt trắng nõn của cô, trong lòng không hiểu sao lại bị lấp đầy từng chút một.

Cuối cùng, anh lên tiếng: "Ừ, anh biết rồi."

Vân Nghê ngước mắt nhìn vết thương của anh, lông mày nhỏ nhíu lại, khẽ lẩm bẩm: "Sao anh không tiêm thuốc tê, không tiêm thuốc tê rất đau..."

Cô nói xong, bỗng nhiên lông mày đang cau lại được ngón tay ấm áp khô ráo của nam sinh nhẹ nhàng vuốt ve.

“Không sao cả.”

Anh nghiêng người nhìn cô, khóe môi cong lên, giọng nói trầm thấp dịu dàng: "Sao lại lo lắng cho anh như vậy?"

Chương kế tiếp