Chiết Đại

Chương 82: Ta nhớ nàng
Từ lúc Đại Tranh lên làm chức quan Khởi Cư Lang này đã phải chịu khá nhiều tranh luận.

Khởi Cư Lang, nhìn tên đoán nghĩa, cho dù việc lớn việc nhỏ, việc tốt việc xấu, đều không ngoại lệ mà ghi chép lại cuộc sống hàng ngày, lại nộp cho sử quan, dựa vào đó mà xây dựng sách sử.

Cũng chính là phải cùng ăn cùng ở với hoàng đế, có thể nào không cho người ta nghĩ nhiều.

Nếu như hoàng đế có người để ý, vì sao không nạp vào hậu cung?

Một nữ tử sao có thể làm quan trong triều, còn là quan thất phẩm.

Đây không phải vô cớ cớ nhạo đại trượng phu bọn họ sao?

Các quần thần ở sau lưng bàn tán chuyện trong trướng của hoàng đế, cuối cùng đưa ra một kết luận: Hẳn là nàng thân phận quá thấp, không vào được hậu cung.

“Nhưng cũng có thể làm từ thải nữ rồi lên dần dần, nếu bệ hạ có vài phần tình nghĩa với nàng ta, ngày sau sinh hạ long tử, nhất định có thể mẫu bằng tử quý.”

“Không biết các ngươi có gặp qua Đại hoàng tử chưa, có phải có mấy phần tương tự với vị nữ quan kia đúng không?”

Trong phòng ăn uống linh đình, thần tử hơi say trở nên lớn mật, “Ta tuy đứng xa, nhưng lúc thượng triều, dáng vẻ của vị nữ quan kia ta cũng lưu ý vài lần.”

Nam nhân uống nhiều rượu, nói chuyện cũng không quan tâm, “Ngươi không nhắc tới thì cũng không chú ý, ngươi nhắc tới thì thật đúng là giống nha! Sợ không phải vị nữ quan này là mẹ đẻ của Đại hoàng tử đấy chứ?”

“Nhưng mà, nếu là đúng như vậy, nàng không phải là đã mẫu bằng tử quý sao? Vì sao còn phải đi làm một chức Khởi Cư Lang?”

“Nàng sẽ không cho rằng hậu cung của bệ hạ không có ai, cho nên có thể muốn làm gì thì làm chứ?”

“Bệ hạ thật sự là sủng nàng, nhưng mà, chúng ta nói như vậy…… Không tốt lắm đâu.” Rượu quá ba tuần, nam nhân mới cảm thấy hôm nay nói quá nhiều, sợ bị người có tâm nghe được, sẽ bị người bẩm báo lên trên.

“Trời biết đất biết.” Một người khác cầm chén rượu, chế nhạo cười.

Ai ngờ hai gã quan viên này ngày thứ hai đã bị biếm đến phía nam, dùng chiêu giết gà dọa khỉ, những lời bàn tán về Khởi Cư Lang cũng dẫn không còn nữa.

Những việc này dĩ nhiên cũng trốn không thoát được lỗ tai của Đại Tranh, chỉ là nàng không có thời gian lo cho thanh danh mình, từ sau khi nàng làm Khởi Cư Lan, cũng đã có một khoảng thời gian không ra cửa cung.

Cuộc sống không ra khỏi cung trôi qua thật sự mau, trong non nửa năm, thái độ của Phó Lan Tiêu đối với nàng vẫn luôn bình thường.

Điều này không khỏi làm Đại Tranh hoài nghi, Phó Lan Tiêu đang nước ấm nấu ếch xanh. Nhưng mà, Uẩn Sinh với Phó Lan Tiêu qua lại thật ra cũng nhiều hơn không ít.

Gần như cứ hai ngày nó sẽ được Tuyết Nhung đưa tới gặp mặt với nàng, tâm sự ngày đó học cái gì, ở trong lòng ngực nàng làm nũng gì đó.

Một ngày, sau khi Uẩn Sinh bị mang đi, Phó Lan Tiêu nằm nghiêng ở giường tử đàn, cánh tay dài duỗi ra, vừa lúc có thể đủ đến trên bàn nhỏ mà Đại Tranh đang đọc sách bên cạnh hắn.

Đại Tranh không tự giác khẽ tránh, ánh mắt nhìn Phó Lan Tiêu không tốt, hỏi: “Làm sao vậy?”

Vừa rồi Uẩn Sinh cũng chưa nói điều gì khiến cho Phó Lan Tiêu không vui, nàng chỉ là bị dọa rồi, hắn lại muốn làm cái gì?

“Trẫm đang suy nghĩ,” Phó Lan Tiêu híp mắt lại, bàn tay quay cuồng, ngón tay xẹt qua cằm Đại Tranh, lúc này mới chậm rì rì bật hơi nói: “Trẫm chỉ có một hoàng tử là Uẩn Sinh, cũng có ý lập nó làm Thái Tử, nàng thấy thế nào?”

Nửa năm này Đại Tranh với Phó Lan Tiêu ở chung thành quen, đó là vào tai này ra tai kia, nàng đầu tiên là cúi đầu nhớ kỹ những lời này của hắn, viết xong mới sực nghĩ ra, vội vàng hỏi hắn: “Ngươi đang nghiêm túc?”

“Quân vô hí ngôn.”

Đại Tranh thiếu chút nữa muốn cười lạnh, nhưng nàng tự ép mình, không cho nàng vì bốn chữ ngắn ngủn này mà cười ra tiếng, nàng lắc lắc đầu, “Ta không cho rằng đây là chuyện tốt.”

“Nàng là sợ thân phận của nó bị người khác lên án?”

Phó Lan Tiêu hơi nghiêng thân mình về phía trước vài phần, “Điều này thì nàng có thể yên tâm, trẫm sẽ không để cho loại chuyện này xảy ra.”

“Bệ hạ nói đùa, tuy rằng Uẩn Sinh thông tuệ nhưng cũng không thể gánh được trọng trách này.”

Nếu là nửa năm trước, Đại Tranh còn có thể rối rắm một trận, nếu Uẩn Sinh có thể lên làm Thái Tử, không phải là làm chủ nhân thứ hai của hoàng cung sao, nàng cũng không cần lo lắng con đường sau này của nó, càng yên tâm rời đi.

Nhưng sau khi nàng làm Khởi Cư Lang, nàng đọc sách sử không ít, biết những Thái Tử có mẹ đẻ không rõ chỉ để lại đôi câu vài lời, sống cuộc sống như thế nào.

Phó Lan Tiêu có thể lấp kín lời bàn tán của mọi người đối với Khởi Cư Lang là nàng, có thể một lần lại nữa kéo dài tuyển tú.

Nhưng đối với lập Thái Tử thì cần phải suy nghĩ kỹ rồi mới làm.

Không nói đến một hoàng tử không danh phận được nuôi ở nơi khác, rất khó lập Thái Tử.

Trong lịch sử, quá nhiều hoàng tử không nơi nương tựa, bị người khác coi như con rối, sống cuộc sống bị người chèn ép, hậu quả thê thảm vô cùng.

Hậu cung của Phó Lan Tiêu không có khả năng cả đời trống không, hắn cũng không có khả năng chỉ có một hài tử, lui một bước, hắn thật sự lấp kín miệng người khác đi lập Uẩn Sinh, chờ có đứa nhỏ thân phận cao hơn, sau lưng Uẩn Sinh không có thế lực, không phải chờ bị phế sao?

Chính nó cũng sẽ huynh đệ tương tàn, càng không nói đời sau của nó sẽ như thế nào.

Đại Tranh có chờ mong lớn nhất đối với Uẩn Sinh, nhưng mà nó có thể giống như những huynh trưởng của Phó Lan Tiêu đến sống ở đất phong, sống cuộc sống bình an phú quý.

“Bệ hạ, so với mấy chuyện này, vẫn nên nhọc lòng chuyện của người đi,” Đại Tranh chẳng hề để ý mà nói: “Hôm nay lúc thượng triều lại nhắc tới chuyện tuyển tú.”

Nàng chỉ vào bức hoạ cuộn tròn cao nửa người ở bên cạnh mình, “Mấy thứ này đã đặt ở đây hồi lâu, bệ hạ không nhìn xem sao?”

“Nàng là đang nhắc nhở trẫm phải cho Uẩn Sinh một thân phận?” Phó Lan Tiêu thập phần tán đồng, ngón tay quấn lấy tóc dài của nàng, nghịch quấn vòng quanh: “Vậy nàng chọn giúp trẫm một người đi, diện mạo không quan trọng, muốn một người hiền thục hào phóng, tuổi cũng phải lớn chút, như vậy tính tình tương đối ổn trọng, sau khi chọn xong, trẫm phái người đến nhà nàng ta dò hỏi một phen, thích hợp thì để cho nàng ta vào cung đi.”

Đại Tranh giận mắng: “Người đang chọn đồ ăn chắc?”

“Bọn họ giao đống bức hoạ cuộn tròn này tới chỗ trẫm, vốn dĩ chính là để trẫm chọn lựa, hiện tại trẫm nói ra yêu cầu phù hợp tâm ý trẫm, vì sao nàng tức giận?” Ánh mắt Phó Lan Tiêu hài hước, hắn dứt khoát cong lưng đi hôn môi Đại Tranh, hỏi có phải nàng ghen hay không.

“Nói chuyện thì nói chuyện, ngươi chạm vào ta làm gì!” Đại Tranh dùng tay đẩy hắn, tiếng nói chuyện to đến nỗi cả cung nhân ngoài Ngự Thư Phòng cũng nghe thấy.

Chỉ là các cung nhân hai mặt nhìn nhau, cho rằng nữ Khởi Cư Lang này sẽ lập tức bị đuổi ra, thậm chí còn thảm hại hơn.

Nhưng một lát sau, bên trong vẫn không có một chút động tĩnh nào.

Trong ngự thư phòng, Phó Lan Tiêu còn muốn cùng Đại Tranh dây dưa không thôi, sức lực của nàng hoàn toàn không địch lại hắn, mà hắn giống như tìm được lối ra từ nơi này, vẫn luôn ép hỏi có phải Đại Tranh còn có tình với hắn hay không.

Đại Tranh cảm thấy vớ vẩn, “Thật ra mà nói, từ sau trận lửa lớn kia, chúng ta cũng đã không còn khả năng rồi.”

Phó Lan Tiêu dừng một chút, ký ức giống như kéo hắn đi rất xa.

Hắn nhấp môi nói: “Hồi đó ta không biết, nàng là……”

“Cùng với việc ta là nam hay nữ không liên quan.” Mặc dù hiện giờ Phó Lan Tiêu ở trên giường, ôm nàng ở trong lòng ngực, dưới hành động thân mật như thế, giọng nói của Đại Tranh vẫn lãnh đạm như cũ, cầm bút nói: “Từ lúc bắt đầu ngươi đã khinh thường ta, lợi dụng ta, sau đó ta cũng đã nói qua, ta không muốn có con, nhưng ngươi vì ép ta thỏa hiệp, vẫn làm cho ta có con, vì sao ngươi lại cảm thấy ta sẽ lại sinh tình với ngươi?”

“Còn nữa, nếu đã nói rõ ràng như vậy, ta còn lắm miệng thêm một câu, ta biết ngươi đối với ai cũng đều như vậy, nhưng Uẩn Sinh là con của ngươi, chờ nó trưởng thành, ngươi phải cho nó đủ đường lui.”

Bầu không khí trong ngự thư phòng lâm vào im lặng khác thường, Đại Tranh lại lật một tờ sổ cuộc sống hàng ngày.

Phó Lan Tiêu mới hỏi: “Trẫm đã nói, trẫm muốn lập Uẩn Sinh làm Thái Tử, nàng cảm thấy ta không nhìn trúng nó?”

Đại Tranh thở dài, “Bệ hạ sẽ có đứa con khác thôi.”

“Nếu ta nói sẽ không thì sao?”

“Bệ hạ……” Nàng cũng không dễ lừa như vậy.

“Đại Tranh, chẳng lẽ ta không có hậu cung, nàng không biết là ý gì?” Phó Lan Tiêu không hài lòng nàng vẫn luôn không ngừng bút, trực tiếp cúi đầu cắn lên vành tai nàng, “Nàng không thích nhìn ta, Đại Tranh.”

“Ta chỉ là muốn ghi kỹ lời ngươi nói hiện tại, cố làm hết nghĩa vụ mà thôi.”

“Vậy nàng cũng không nghĩ đời sau sẽ nghĩ ta như thế nào.”

Đại Tranh cười ha hả mà nói: “Nhìn xem dáng vẻ tiểu nhân không biết xấu hổ của ngươi đi, coi như ta làm cống hiến đi.”

Phó Lan Tiêu không giận còn cười, “Ta nói gì nàng cũng đều phải ghi sao?”

“Vậy nàng hãy ghi kỹ đi, Đại Tranh.” Hắn lại lần lượt nói một ít lời nói thô tục, “Ta thật sợ đám lão cổ hủ kia sẽ xấu hổ.”

Đại Tranh lâu rồi không nghe hắn nói nhiều lời mê sảng như vậy, mặt đỏ lên, buông bút nói: “Mấy chuyện này không ghi!”

Phó Lan Tiêu cuối cùng cũng nhìn thấy Đại Tranh không còn dáng vẻ gợn sóng bất kinh như vừa rồi, cường ngạnh nhét bút vào trong tay Đại Tranh, hắn nắm lấy tay nàng.

“Tốt nhất cũng ghi kỹ cả những chuyện này nữa, Đại Tranh, ta nhớ nàng rất nhiều, có phải nàng cũng không muốn để cho người khác vào hậu cung của ta đúng không, ta cũng không có ý định này, vẫn là nàng vào là tốt nhất, có lẽ vị trí ngay từ đầu không cao, nhưng mà ta từ từ nâng cho nàng, để Phó Uẩn Sinh danh chính ngôn thuận mà làm Thái Tử, như thế nào?”

Thấy nàng chết sống bất động, tay hắn thít chặt vòng eo nàng lại nắm thật chặt, hắn lạnh giọng thúc giục nói: “Viết mau chút.”

Phó Lan Tiêu lại đi hôn vành tai nàng, nói: “Ba năm không gặp, lần trước làm bông tai cho nàng cũng chưa dùng, ta đã đánh cho nàng rất nhiều khuyên tai, chỉ còn chờ nàng đeo thôi, nàng còn muốn ta lại đeo lên cho nàng lần nữa không?”

Dứt lời, hắn thật sự đứng dậy đi lấy một cái hộp trang điểm nhỏ ra, trong đó đựng toàn là khuyên tai đủ loại kiểu dáng, đổ tất cả lên trên bàn nhỏ, “Nàng thích cái nào?”

Đại Tranh nhìn thấy cặp ngọc năm mới năm ấy hắn đeo lên cho nàng kia, chẳng qua đã có một cái nát.

“Đại Tranh.” Phó Lan Tiêu tùy ý cầm một cái lên khoa tay múa chân ở trên vành tai nàng, vừa lòng mà nói: “Cái này không tồi.”

Trong nháy mắt như vậy, nàng cho rằng Phó Lan Tiêu sẽ trực tiếp đâm khuyên tai mũi nhọn vào trong vành tai nàng.

Không ngờ hắn trở tay đâm khuyên tai vào chính vành tai hắn, Đại Tranh không chú ý hắn chưa xỏ lỗ tai, mà hiện giờ mũi nhọn đâm vào trong thịt, có giọt máu xuôi dòng mà xuống.

“Ta đúng thật rất có lỗi với nàng, nhưng không phải đều đã qua hết rồi sao?”

Đã qua? Mơ tưởng, khổ nhục kế, ai mà không biết.

Đại Tranh hơi ngừng bút, nhìn máu hắn đã nhỏ giọt ở trên vai, “Có phải ngươi thật sự điên rồi không, Phó Lan Tiêu?”

“Từ lúc nàng bắn ta một mũi tên, ta đã không bình thường.” Phó Lan Tiêu bắt lấy tay nàng, tinh tế mà dùng đầu lưỡi liếm láp.

Hắn cũng biết bản thân mình bị bệnh, không nên đối với một nữ tử động tình thành như vậy.

Hắn đã là người tôn quý nhất trên đời này, Đại Tranh thì sao, một người vô danh tiểu tốt, vốn dĩ không có thì không có, cho dù có cũng nên là hận ý.

Nàng từ bỏ tất cả thứ tốt của hắn, vì chạy trốn không tiếc hiến kế cho huynh trưởng ngu ngốc kia của hắn, nàng hẳn là nên bị hắn lột da rút xương, mới có thể giải mối hận trong lòng.

Nhưng không, hắn nhịn không tiếp tục, điên cuồng tìm kiếm dấu vết nàng để lại, ba năm trôi qua, bóng dáng Đại Tranh lại càng ngày càng rõ ràng ở trong mộng của hắn.

Vào lúc nàng còn chưa hiểu rõ bản thân, Đại Tranh đã thành uy hiếp lớn nhất của hắn.

Mà uy hiếp, nên bị hắn giấu ở bên người, không phải sao?

Hắn muốn hoàn toàn có được nàng, hắn muốn thấy dáng vẻ lần đầu tiên nàng nhìn hắn.

Chỉ cần hắn lại biến thành dáng vẻ khi nàng khát khao, cùng nàng nói vô số lời hay tri kỷ, thời gian lâu dần, nàng nhất định sẽ cảm động.

Nàng dù sao cũng là một người thiện lương.

“Đại Tranh, chúng ta làm lại từ đầu đi,” hắn chuyển ngón tay dính ướt xuống nơi mà hắn tìm kiếm, “Ta rất nhớ nàng, nó cũng rất nhớ nàng.”

Đại Tranh thấy không ổn mà cau mày.

“Ta vắng mặt ba năm, ba năm này, nàng có nam nhân khác hay không?”
Chương kế tiếp