Chớ Gần Công Tử

Chương 62: Thân nhân
Editor: dzitconlonton

Ngày hôm sau, Lăng Tuyết Quân không nhận được chiếu thư của hoàng đế hạ chiếu tứ hôn cho mình và Cố Khiên. Không biết có phải đêm đó Cố Khiên tức giận rời đi rồi đem việc này nói cho Lục phu nhân và La Hiền phi, nên việc này liền gác lại.

Ba ngày sau, mọi người theo Hoàng đế trở về kinh thành.

Trên đường trở về kinh thành, Cố Khiên và Lăng Tuyết Quân cũng chạm mặt vài lần, nhưng hắn đối với người khác đều ôn hòa, tươi cười ấm áp giống như gió xuân. Mà chỉ có lúc đối mặt với nàng, mặt hắn lạnh như gió lạnh ba chín ngày, ngay cả mắt cũng không liếc mắt nhìn nàng một cái, chứ đừng nói đến chuyện nói chuyện với nàng.

Lăng Tuyết Quân biết, lúc này mình thật sự đã đắc tội hắn một cách tàn nhẫn. Tuy nhiên, nếu như hắn vì vậy mà hủy bỏ hôn sự, còn mình về sau cũng không có quan hệ gì với hắn, nếu đã đắc tội rồi thì đắc tội luôn đi.

Nhưng khiến Lăng Tuyết Quân không nghĩ tới là, hôm sau hồi kinh, Hoàng đế liền hạ chiếu tứ hôn cho nàng và Cố Khiên.

Lần này, Lăng Tuyết Quân rốt cuộc không cười nổi nữa. Nếu đắc tội phu quân của mình, sau này gả qua, không biết ngày đó có bao nhiêu gian khổ nữa.

Hai ngày sau khi chiếu thư của Hoàng đế tứ hôn, thư hồi của Lăng gia cũng đến. Doãn thị bày tỏ trong thư, không có dị nghị với chuyện kết thân cùng Cố gia, mọi chuyện giao cho Lăng Xương Cẩn và Quận chúa làm chủ.

Lúc Lăng gia hồi thư, còn chưa biết Hoàng đế đã tứ hôn. Hiện giờ sự tình đã thay đổi, bởi vậy, Quận chúa liền bảo Lăng Xương Cẩn viết thư khác cho Lăng Xương Đình và Doãn thị, bảo bọn họ vào kinh thương nghị hôn sự.

Lúc này, thi Hương đã kết thúc, huynh đệ Lăng Khâm và Lăng Huyễn đều thi trúng sĩ tử, mùa xuân năm sau hai người đều sẽ tham gia thi Hội ở kinh thành.

Kiếp trước Lăng Huyễn từng đột phá ở kì thi Hương, tuy nhiên, hắn một năm trước bị mắc bệnh nặng, tính mạng gần như không còn. Khi hắn khỏi bệnh thì đã bỏ lỡ kỳ thi, đành phải đợi thêm ba năm nữa, bắt đầu lại từ đầu.

Lăng Tuyết Quân thấy Quận chúa bảo bá phụ viết thư gọi phụ mẫu vào kinh, liền nghĩ để Lăng Huyễn cùng vào kinh, lỡ như hắn lại sinh bệnh, trong kinh có rất nhiều danh y nên luôn có người có thể chữa bệnh cho hắn? Nghĩ tới đây, Lăng Tuyết Quân nói với Lăng Xương Cẩn cùng Quận chúa: “Quận chúa, bá phụ, không bằng để Tam ca theo mẫu thân vào kinh đi, trên đường cũng dễ chiếu cố mẫu thân.”

Lăng Xương Cẩn nâng mắt lên, hỏi Lăng Tuyết Quân: “Tam ca con còn muốn đọc sách để chuẩn bị kì thi năm sau, gọi hắn đến làm gì? Lúc này vào kinh rồi lại trở về Phong Dương, sang năm đầu xuân lại đến, thường xuyên qua lại, làm chậm trễ không ít thời gian của hắn.”

“Tam ca tới rồi để cho hắn ở trong kinh, không trở về sao.” Lăng Tuyết Quân cười nói, “Để cho hắn sớm vào kinh chuẩn bị, đỡ phải lúc khai xuân lại từ Phong Dương vào kinh, dọc theo đường đi đọc sách không tốt, thật sự trì hoãn. Lần trước muội ở Linh Giác tự thấy có sĩ tử thi rớt, cũng không quay về quê hương mà vẫn mượn nơi ở Linh Giác tự để đọc sách chuẩn bị kì thi năm sau.”

Lăng Khâm nghe xong, liên tục gật đầu nói: “Ở lại kinh thành, trước khi thi có thêm chút thời gian để đọc sách thì cũng không tệ.”

Lăng Xương Cẩn cũng đi từ con đường khoa cử, biết trên đường lên kinh, một đường bôn ba, quả thật đọc sách không tốt. Thay vì như vậy, còn không bằng giống như Lăng Tuyết Quân nói, sớm đến kinh thành chờ, ít nhất trước khi thi có thể đọc sách. Vì thế, ông gật gật đầu, nói: “Các người nói cũng có lý, vậy ta gọi đệ muội đem A Huyễn cùng đi vào kinh.”

Nghe Lăng Xương Cẩn nói như vậy, trong lòng Lăng Tuyết Quân cực kỳ vui mừng. Cứ như thế, mình không chỉ có thể nhìn thấy huynh trưởng và mẫu thân, hơn nữa huynh trưởng còn có thể ở bên mình.

Sau khi bức thư của Lăng Xương Cẩn đưa ra ngoài, Lăng Tuyết Quân đang ở phủ Quận chúa ngày ngày mong chờ phụ mẫu cùng huynh trưởng đến.

Nửa tháng sau, Doãn thị và Lăng Huyễn liền đến kinh thành.

Lúc Lăng Tuyết Quân nhận được tin tức thì đang ngồi trong phòng, nói chuyện phiếm với Lăng Ngọc Nhu.

Thanh Nha từ bên ngoài chạy vào, vẻ mặt mừng rỡ kêu lên: “Cô nương, phu nhân cùng Tam công tử đến rồi.”

Lăng Tuyết Quân nghe nói như vậy, vừa mừng vừa sợ hỏi: “Thanh Nha, ngươi nói thật sao?”

“Tất nhiên là thật.” Thanh Nha gật đầu, nói, “Là cô gia cùng bọn họ tới.”

Lăng Tuyết Quân sửng sốt, hỏi: “Cô gia nào?”

Thanh Nha nghiêng đầu nhìn nàng một cái, nói: “Còn có cô gia nào nữa? Tất nhiên là Cố gia Lục công tử a!”

Lăng Tuyết Quân vừa nghe, dở khóc dở cười nói: “Thanh Nha, ta và hắn còn chưa thành thân, sao ngươi lại gọi hắn là cô gia rồi?”

“Cô nương, không phải hoàng đế đã tứ hôn cho người và Cố Lục công tử sao?” Thanh Nha nói.

“Vậy thì thế nào?” Lăng Tuyết Quân ngước mắt lên.

“Hôn sự này đã là chuyện như đinh đóng cột, nô tỳ không thể gọi Cố Lục công tử là cô gia sao?” Thanh Nha vẻ mặt nghi hoặc.

“Không thể!” Lăng Tuyết Quân hung hăng trừng mắt nhìn nàng ta: “Mặc kệ có phải là đinh đóng cột hay không, dù sao ta cũng không thành thân với hắn, ngươi cũng không thể gọi hắn ta như vậy.”

“Nô tỳ biết rồi.” Nhìn Lăng Tuyết Quân xanh mặt, Thanh Nha sợ tới mức rụt cổ lại.

Lăng Ngọc Nhu thấy thế, vội vàng tiến lên lôi kéo Lăng Tuyết Quân, nói: “Được rồi, Tuyết Quân, muội cũng đừng ở chỗ này mài miệng với Thanh Nha, chúng ta nên nhanh chóng đi ra ngoài gặp thúc mẫu cùng Tam ca đi.”

“Đúng.” Lăng Tuyết Quân nghĩ đến mẫu thân cùng huynh trưởng đã đến, trong lòng không kiềm nén được vui mừng nên liền ném Thanh Nha sang một bên, kéo tay Lăng Ngọc Nhu cười nói: “Nhị tỷ, chúng ta đi ra ngoài đi.”

“Được.” Lăng Ngọc Nhu mỉm cười gật đầu.

Lăng Tuyết Quân liền lôi kéo Lăng Ngọc Nhu chạy tới Hòa Phong viện của Quận chúa.

Vừa đi tới trước cửa chính, Lăng Tuyết Quân liền nhìn thấy mẫu thân đang ngồi trong phòng, nói chuyện với Quận chúa, người ngồi bên cạnh bà là Lăng Huyễn.

“Mẫu thân, Tam ca!” Lăng Tuyết Quân hét lớn một tiếng.

Doãn thị nghe được giọng của Lăng Tuyết Quân, ngẩng đầu lên, sửng sốt một chút, lập tức đỏ mắt, khàn giọng gọi: “Tuyết Quân…” liền nghẹn ngào không nói nên lời.

Lăng Tuyết Quân chạy đến trước mặt Doãn thị quỳ xuống, nằm sấp trên đầu gối mẫu thân, khóc nói: “Mẫu thân, người đến rồi, nữ nhi nghĩ người đã chết.”

“Cái gì chết hay không chết!” Doãn thị yêu thương vuốt đầu nữ nhi, càu nhàu nói, “Nói thế nào vẫn không ngăn cái miệng lại được, đừng để Cố công tử chê cười.”

Nghe Doãn thị nói như vậy, Lăng Tuyết Quân sửng sốt, Cố Khiên cũng ở trong phòng? Nàng vội lau khô nước mắt, đứng dậy, nhìn xuống ghế, người ngồi bên cạnh Lăng Huyễn quả nhiên là Cố Khiên. Từ lần trước trở về từ Vân Diên Sơn, hai người không gặp mặt nhau nữa, tính ra cũng gần một tháng. Tuy rằng trong lòng có rất nhiều rối rắm với Cố Khiên, nhưng qua cửa chính là khách, cho nên, Lăng Tuyết Quân kiềm chế tâm tình kích động nhìn thấy mẫu thân và huynh trưởng, đi tới trước mặt Cố Khiên, hành lễ với hắn: “Cố công tử, có lễ.”

Cố Khiên đứng dậy, đáp lễ, lạnh nhạt nói: “Tam tiểu thư, có lễ.”

Thấy dáng vẻ của hai người như vậy, Quận chúa mím môi cười nói: “Các ngươi đều là vợ chồng chưa cưới, sao lại xa lạ như vậy? Không bằng gọi thẳng Lục Lang, Tuyết Quân, không phải càng thân thiết hơn sao?”

Nghe được lời của Quận chúa, Lăng Tuyết Quân cảm thấy trên mặt nóng lên, liếc mắt nhìn Cố Khiên một cái, chỉ thấy trên mặt hắn cũng hơi phiếm hồng.

Lăng Ngọc Nhu đứng ở một bên cười ra tiếng.

Lúc này, Doãn thị nhìn thấy Lăng Ngọc Nhu đứng bên cửa, sửng sốt một chút, hỏi: “Cô nương này chính là Ngọc Nhu?”

Lăng Ngọc Nhu vừa nghe, vội vàng tiến lên hành lễ: “Ngọc Nhu gặp qua thúc mẫu.”

Doãn thị vội vàng nâng Lăng Ngọc Nhu dậy, thân thiết ôm lấy nàng, nói: “Ai nha, chín năm không gặp, thiếu chút nữa ta không nhận ra. Ngọc Nhu, con bây giờ đẹp như thế, mẫu thân con thấy còn không biết vui mừng thế nào.”

“Thúc mẫu, tổ mẫu và phụ thân, mẫu thân con có tốt không?” Lăng Ngọc Nhu rưng rưng hỏi.

“Đều tốt, đều tốt.” Doãn thị vội vàng nói, “Chờ lần sau hôn sự của con định ra, phụ thân và mẫu thân con cũng sẽ vào kinh, đến lúc đó con có thể nhìn thấy bọn họ.”

Nghe vậy, Lăng Ngọc Nhu vẻ mặt thẹn thùng nói: “Thúc mẫu, Ngọc Nhu còn chưa nói cửa hôn sự, không vội.”

“Không vội cái gì, con còn lớn hơn Tuyết Quân một tuổi.” Quận chúa nói, “Nếu không phải bệ hạ tứ hôn, đáng lẽ nên cho nói hôn sự của con trước.”

“Xuất giá muộn một chút cũng tốt.” Lăng Ngọc Nhu cười cười với Quận chúa, nói: “Ngọc Nhu có thể bồi Quận chúa thêm chút thời gian.”

“Bá mẫu cũng luyến tiếc con.” Quận chúa thở dài một hơi, kéo tay Lăng Ngọc Nhu lại đây, ôm vào trong ngực, nói, “Nhưng bá mẫu không thể tiếp tục kéo con theo!” Nói tới đây, Quận chúa đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, nói, “Đúng rồi, lúc ở Vân Diên Sơn, La phu nhân từng nói với ta muốn thay La Lâm cầu hôn con, vì sao trở về gần một tháng mà cũng không thấy động tĩnh của La phủ bên kia?”

Lăng Ngọc Nhu nghe xong, sắc mặt hơi thay đổi, sau đó nghiêng đầu nhìn Lăng Tuyết Quân một cái.

Nghe Quận chúa nói xong, trong lòng Lăng Tuyết Quân hơi lo lắng. Nàng không biết có phải vì chuyện mình cướp Cố Khiên từ trong tay của La Ngâm Sương mà chọc cho La gia không vui, từ đó ảnh hưởng đến hôn sự của Lăng Ngọc Nhu và La Lâm. Nếu đúng là như vậy, sau này mình sẽ có tội rất lớn.

Nàng nhìn về phía Lăng Ngọc Nhu, trong mắt tràn đầy áy náy và tội lỗi.

Lăng Ngọc Nhu thì ôn nhu cười cười với nàng, ý bảo nàng không sao. Nhưng Lăng Ngọc Nhu càng rộng lượng như vậy, Lăng Tuyết Quân càng cảm thấy mình có lỗi với nàng ta.

Lăng Ngọc Nhu sợ Lăng Tuyết Quân suy nghĩ nhiều hơn, liền muốn chuyển đề tài đi. Vì thế, nàng ta quay mặt lại, nói với Doãn thị cùng Lăng Huyễn: “Đúng rồi, thúc mẫu, Tam ca, các người làm sao có thể đi cùng Cố công tử?”

Doãn thị vừa nghe, vội vàng hưng phấn bừng bừng nói: “Nói đến cũng trùng hợp, chúng ta nhận được thư chuẩn bị vào kinh, biết được Từ Nguyên đại sư muốn đi Linh Giác tự, chúng ta liền kết bạn một đường tiến kinh. Đến kinh thành, trước tiên chúng ta đưa Từ Nguyên đại sư đến Linh Giác tự gặp Cửu Dương đại sư, không nghĩ tới Lục Lang cũng trùng hợp ở chỗ Cửu Dương đại sư, nghe nói chúng ta muốn đến phủ Quận chúa, Cửu Dương đại sư sợ chúng ta không biết đường, liền mời Lục Lang dẫn chúng ta tới. Vì vậy, chúng ta đã đi cùng đường.” Dứt lời, Doãn thị vui vẻ cười ha hả.

Nghe được mẫu thân thân thiết gọi Cố Khiên là Lục Lang, Lăng Tuyết Quân trong lòng nhảy dựng. Con đường từ Linh Giác tự đến phủ Quận chúa cũng không dài a, mẫu thân và Cố Khiên đã trở nên quen thuộc như vậy sao?

“Thì ra là như thế a.” Lăng Ngọc Nhu nhìn Lăng Tuyết Quân, hé miệng cười nói, “Vậy thật đúng là có duyên phận.”

“Đúng vậy, ta cũng cảm thấy như vậy.” Nói xong, Doãn thị cười tủm tỉm nhìn về phía Cố Khiên.

Nhìn dáng vẻ của mẫu thân như vậy, Lăng Tuyết Quân cảm thấy câu tục ngữ “Mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng vui”, ở trên người Doãn thị quả thực bày ra vô cùng nhuần nhuyễn.

Mọi người ở cùng một chỗ lại nói đùa một phen, đột nhiên, Cố Khiên đứng lên, khom người chào hỏi Quận chúa cùng Doãn thị, nói: “Quận chúa, phu nhân, trong nhà tiểu chất còn có việc, xin cáo từ.”

Lăng Huyễn nghe nói Cố Khiên muốn rời đi, liền lấy tay bám lấy bả vai Cố Khiên, vẻ mặt không nỡ: “Muội phu, ngươi muốn đi sao? Chủ đề mà chúng ta đã nói đến trước đây vẫn chưa kết thúc.”

Muội phu? Lăng Tuyết Quân vừa nghe cách xưng hô này của Lăng Huyễn, cảm thấy trên đầu ầm ầm nổ tung hai tiếng sấm, mồ hôi sắp chảy xuống. Kiếp trước Lăng Huyễn chưa từng gặp mặt Cố Khiên, mà Lăng Ngọc và Lăng Khâm luôn gọi Cố Khiên là Lục Lang, cho nên, đây là lần đầu tiên nàng gặp người xưng hô Cố Khiên như thế, hơn nữa người này còn là huynh trưởng ruột của mình. Lúc này, nàng hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống.

So với sự xấu hổ của Lăng Tuyết Quân, ngược lại Cố Khiên vẻ mặt thản nhiên, ôn hòa cười cười với Lăng Huyễn, nói: “Đợi ta rảnh rỗi, hẹn Lăng huynh ôn lại một chút.”

“Được.” Lăng Huyễn thân mật vỗ một chưởng trên vai Cố Khiên, “Một lời là định! Ta chờ ngươi!”

Cố Khiên nhìn hắn gật đầu cười: “Một lời đã định.”

Thấy Cố Khiên và Lăng Huyễn thân mật như thế, Lăng Tuyết Quân sửng sốt. Xem ra, Cố Khiên tiểu tử này quả nhiên có chút tài năng, lại có thế đạt được hảo cảm của mẫu thân và huynh trưởng của mình nhanh như vậy. Nhìn bọn họ vừa ý Cố Khiên như thế, sau này khi xuất giá, mình nói với bọn họ rằng Cố Khiên không tốt với mình, cũng không biết bọn họ có tin hay không.
Chương kế tiếp