Chú Cá Mặn Này Nghĩ Thông Suốt Rồi

Chương 113: Ngày thứ 113 muốn làm cá mặn
"Chạy nhanh như vậy làm cái gì?"

Tiết Phóng Ly không thể hiện ra bất cứ gì điều gì, vẻ mặt cũng rất bình thản.

Giang Quyện nói: "Là ngài chậm quá thôi.”

Thấy cậu cãi lại, Tiết Phóng Ly nghe xong cũng không nói gì, chỉ cười như không cười mà liếc cậu một cái.

Lan Đình thấy Tiết Phóng Ly thì vội vàng chào hỏi: "Nô tỳ bái kiến Bệ hạ."

Bạch Tuyết Triêu vốn đang nằm trên giường, thấy thế thì cũng giãy giụa muốn xuống giường hành lễ. Giang Quyện thấy vậy thì một tay giữ chặt lấy ông rồi nói: "Ông ngoại, ông định làm gì?"

Bạch Tuyết Triêu đánh mắt nhìn Tiết Phóng Ly, Giang Quyện quay đầu nhìn theo, hình như có chút hiểu rõ. Mà Tiết Phóng Ly còn chưa lên tiếng, cậu đã lập tức nói: "Ông ngoại, không cần đâu, người còn đang bệnh mà."

"Cháu ngoan."

Bạch Tuyết Triêu lắc đầu với cậu, nháy nháy mắt. Lúc này Giang Quyện lại không thể hiểu được ám chỉ của ông, cậu bối rối hỏi: "Ông ngoại, có chuyện gì vậy ạ?"

Bạch Tuyết Triêu: “...”

Nói thẳng thì lại không hay lắm, Bạch Tuyết Triêu chỉ có thể ngại ngùng nói: "Không có gì, không có gì."

Nhưng dáng vẻ của ông lại thật sự không giống như không có chuyện gì, Giang Quyện lại càng thêm nghi hoặc, Bạch Tuyết Triêu không chịu nói, cậu đành phải nhìn Tiết Phóng Ly, cầu xin hắn giúp đỡ, Giang Quyện cảm thấy Tiết Phóng Ly nhất định sẽ biết.

"Bạch tiên sinh không cần đa lễ."

Đối diện với ánh mắt của Giang Quyện, Tiết Phóng Ly khẽ cười, vẻ mặt vô cùng nói: "Lời của Hoàng hậu chính là ý của trẫm."

Giang Quyện không hiểu ám chỉ của Bạch Tuyết Triêu, Tiết Phóng Ly thì lại biết ý của ông, đơn giản chỉ là sợ Giang Quyện chọc hắn không vui, nên mới đang lặng lẽ cảnh cáo Giang Quyện không nên ngăn cản ông hành lễ.

Tiết Phóng Ly lên tiếng, Bạch Tuyết Triêu không cần xuống giường nữa, ông chắp tay nói: "Tạ Bệ hạ."

“Bạch tiên sinh có biết vì sao trẫm lại làm Hoàng đế không?"

Không biết tại sao mà Tiết Phóng Ly lại đột nhiên hỏi Bạch Tuyết Triêu về vấn đề này.

"Chuyện này..."

Bạch Tuyết Triêu sửng sốt, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

Leo lên vị trí cao, đơn giản là vì quyền lợi và địa vị, nhưng ở vị Tân đế này, Bạch Tuyết Triêu lại chưa từng nhìn thấy chút dã tâm nào từ trên người của hắn. Đối với vị trí này, thậm chí hắn còn thiếu chút hứng thú, cứ như thể làm Hoàng đế thì cũng được, mà không làm Hoàng đế thì cũng không có gì đáng tiếc vậy.

"Trước đây có một đoạn thời gian, trẫm thường xuyên hoang mang một chuyện." Tiết Phóng Ly thản nhiên nói: "Trẫm không biết rốt cuộc Hoàng hậu của trẫm đang sợ điều gì.”

“Mang em ấy đến phủ Trưởng công chúa, em ấy sợ. Dẫn em ấy tới trường cưỡi ngựa, em ấy cũng sợ. Hình như em ấy sợ tất cả mọi thứ.”

Tiết Phóng Ly nói: "Nếu nói em ấy nhát gan thì gan em ấy cũng chẳng phải nhỏ gì. Nhưng em ấy chính là một người sợ đủ thứ trên đời, dỗ dành nhiều rồi, trẫm lại đâm ra lười không muốn dỗ nữa. Nếu như làm Vương phi khiến em ấy phải lo lắng sợ hãi cả ngày, vậy thì dứt khoát làm Hoàng hậu luôn đi.”

Bạch Tuyết Triêu nghe vậy thì ngẩn ra.

Tiết Phóng Ly nói những lời này, Bạch Tuyết Triêu đương nhiên biết dụng ý của hắn.

Thật ra mấy ngày nay Giang Quyện hôn mê bất tỉnh, Bạch Tuyết Triêu sốt ruột vô cùng, Tiết Phóng Ly thì lại càng gần như hóa điên, Bạch Tuyết Triêu cũng không phải không để điều ấy ở trong mắt.

Chỉ riêng chuyện hắn sai người đập phá chùa miếu, sau đó lại trói đi rất nhiều tăng nhân là đã nhận lấy rất nhiều chỉ trích rồi. Nếu như là bình thường thì ngay cả Bạch Tuyết Triêu cũng phải nhíu mày nói một tiếng hoang đường.

Thế nhưng chuyện này lại có liên quan đến Giang Quyện.

Bạch Tuyết Triêu còn chưa phải là một lão hồ đồ, ông biết vị Tân đế này làm những việc ấy đều là vì cháu ngoại của ông cả.

Nhưng dù là như thế đi nữa thì Bạch Tuyết Triêu thân là trưởng bối, vẫn không khỏi lo lắng cho Giang Quyện.

Đây cũng là lí do vì sao vừa rồi khi Giang Quyện ngăn cản ông, không cần ông hành lễ, nhưng Bạch Tuyết Triêu lại phải chờ Tiết Phóng Ly lên tiếng rồi mới không phản đối nữa.

Ngày xưa Giang Quyện được nuôi nấng bên cạnh ông, Bạch Tuyết Triêu chưa bao giờ nghĩ tới chuyện muốn Giang Quyện sau này sẽ như thế nào, ông chỉ muốn cháu ngoại của ông không cần quá xuất chúng, muốn cháu ngoại ông làm một người bình thường, bình an thuận lợi là đủ rồi, thế cho nên có rất nhiều chuyện ông đều chưa từng dạy cho Giang Quyện.

Nhưng bây giờ, Bạch Tuyết Triêu lại có chút hối hận.

Giang Quyện không hiểu cái gì cả, bây giờ Tiết Phóng Ly nguyện ý dung túng cậu, nhưng mà sau này thì sao?

Nếu không có Giang Quyện ở đây, Bạch Tuyết Triêu sẽ có rất nhiều chuyện muốn nói với Tiết Phóng Ly.

Tỷ như, cháu ngoại của ông chưa từng có ý đồ xấu, nếu sau này thằng bé làm chỗ nào không tốt thì cứ nói với Giang Quyện, đừng nổi giận với cậu, đối xử với cậu kiên nhẫn một chút.

Lại tỷ như, nếu Giang Quyện chọc cho hắn không vui, thì đó cũng không phải là ý định ban đầu của Giang Quyện, thằng bé chỉ là thật sự không hiểu, đừng nên trách móc cậu.

Nhưng hiện tại, Tiết Phóng Ly lại nói rằng hắn ngồi ở vị trí này, là vì Giang Quyện.

Bạch Tuyết Triêu mấp máy môi, lại không biết nên nói cái gì, Tiết Phóng Ly lại bình tĩnh nói: "Bạch tiên sinh cũng đã lớn tuổi, nếu đã tới kinh thành rồi thì không bằng cứ ở lại đi."

Tiết Phóng Ly đánh mắt nhìn Giang Quyện rồi nói: "Em ấy cũng có thể bớt lo lắng cho tiên sinh một chút. Huống hồ… Nếu về sau trẫm lại chọc em ấy tức giận thì cũng sẽ có một nơi, có một người làm chỗ dựa cho em ấy.”

"Bạch tiên sinh ở trong kinh thì cũng có thể nhìn xem trẫm đối xử với em ấy như vậy rốt cuộc chỉ là nhất thời, hay là cả đời."

Nỗi băn khoăn của Bạch Tuyết Triêu, Tiết Phóng Ly đã hoàn toàn nói thẳng ra, cũng cho ông một phương thức để giải quyết.

Giang Quyện không nghe ra sóng ngầm mãnh liệt giữa bọn họ, chỉ nghe thấy Tiết Phóng Ly nói để Bạch Tuyết Triêu ở lại, cậu cũng cảm thấy ý kiến này rất tốt, Giang Quyện mong chờ hỏi: "Ông ngoại, ông có muốn ở lại kinh thành không ạ?"

Bạch Tuyết Triêu nhìn Giang Quyện, ôn hòa cười: "Con có muốn ông ngoại ở lại không?"

Giang Quyện gật đầu: “Đương nhiên là muốn rồi. Ông ngoại ở đây, con còn có thể ở cùng ông nhiều hơn, nếu như ông về thì một năm chúng ta mới được gặp có mấy lần, con không muốn như vậy đâu."

Bạch Tuyết Triêu nhìn chăm chú Giang Quyện, một lúc lâu sau, ông mới hiền hậu nói: "Được, cháu ngoan muốn ông ngoại ở lại thì ông ngoại sẽ ở lại."

Ở lại cũng tốt, ông có thể ở cùng Phỉ Nguyệt nhiều hơn, ông ở trong kinh cũng có rất nhiều bạn cũ, thỉnh thoảng có thể đi ra tụ tập một chút. Ở trong núi được tự do tự tại, còn ở lại trong kinh thì được ở cùng cháu ngoại của mình, tất nhiên ông cũng rất vui sướng.

Giang Quyện vừa nghe vậy thì ánh mắt lập tức sang lên: "Tốt quá!"

Bạch Tuyết Triêu vỗ vỗ tay cậu, thấy Giang Quyện cười cong hai mắt, cũng không thể không nở nụ cười theo: "Cháu ngoan đi đâu, ông ngoại cũng đều ở cùng con.”



Giang Quyện tới thăm Bạch Tuyết Triêu một chuyến, lại còn thu về được một chuyện vui ngoài ý muốn, Bạch Tuyết Triêu cũng sẽ ở lại kinh thành, khỏi nói cậu bây giờ đang có bao nhiêu cao hứng.

Chẳng qua là tuổi Bạch Tuyết Triêu cũng đã lớn, lại bị một trận bệnh như vậy, mà bọn họ còn nói lâu đến thế, ít nhiều gì ông cũng sẽ có chút mệt mỏi. Thế là Giang Quyện lập tức không kéo ông nói chuyện nữa, nhanh chóng nói tạm biệt để Bạch Tuyết Triêu nghỉ ngơi.

Về phần bệnh tình của Bạch Tuyết Triêu, Giang Quyện đã hỏi Lan Đình, sau khi nhận được câu trả lời tình hình không còn gì đáng ngại, lúc này cậu mới cùng Tiết Phóng Ly trở về kiệu.

"Hồi cung nhé?"

"Vâng."

Giang Quyện gật gật đầu, kiệu được người nâng lên, kết quả còn chưa đi được bao lâu thì đã có một người đuổi theo.

"Bệ hạ! Bệ hạ! "

"Hoàng hậu…!"

Giang Quyện vén rèm kiệu lên, người đang lớn tiếng gọi kia chính là Cao quản sự, ông ta ôm lấy một cái băng giám, chạy đến thở hồng hộc, Giang Quyện vội vàng nói: "Dừng lại một chút đã."

Kiệu được đặt xuống đất, Cao quản sự cuối cùng cũng đuổi theo kịp, ông ta vịn lên bức tường bên cạnh, nói chuyện mà thở không ra hơi: "Hoàng… Hoàng hậu, đây là thứ mà lần trước ngài muốn ăn..."

"Là sữa lạnh mà ngài muốn đây."

Cao quản sự lấy một cái chén ra từ trong băng giám, Giang Quyện sửng sốt một hồi lâu, được một lúc mới phản ứng lại đây là thứ mà trước khi cậu và Tiết Phóng Ly đi hành cung, vì ngại nóng nên đã muốn ăn.

Chẳng qua lúc ấy không đúng lúc tẹo nào, Cao quản sự vừa mới đi chuẩn bị thì đã có người truyền tin rằng Hoằng Hưng Đế bệnh nặng, Giang Quyện đành phải lập tức cùng Tiết Phóng Ly khởi hành tới hành cung, cũng không được ăn sữa lạnh.

Giang Quyện nhận lấy cái bát, cảm ơn Cao quản sự: "Cảm ơn."

Cao quản sự mỉm cười: "Không có gì. Hoàng hậu, ngài mau nếm thử đi."

Giang Quyện lập tức ăn một ngụm nhỏ. Hương sữa nồng đậm, độ lạnh tinh tế, vừa cho vào miệng đã tan ra ngay, bên trong còn có bỏ bạc hà, thanh thanh mát lạnh, thật sự rất hợp giải nhiệt.

Chỉ mới ăn một miếng mà Giang Quyện đã vô cùng yêu thích hương vị của kem này, cậu thốt lên: "Ăn ngon quá."

Cao quản sự thấy vậy thì có chút đắc ý nói: "Nô tài đã chạy khắp kinh thành, cuối cùng cũng tìm được phương thức làm này, sau này để cho hậu trù làm theo, Hoàng hậu thích là tốt rồi."

Dừng một chút, Cao quản sự lại nói: "Nếu như Hoàng hậu thích, nô tài trở về sẽ giao cách làm lại cho Lan Đình, đợi nàng trở về cung rồi cũng có thể cùng nhau mang về.”

Giang Quyện gật đầu: "Được."

Nhưng nói rồi cậu lại như ý thức được cái gì, giờ mới nhận ra mà hỏi Cao quản sự: "Ngươi không tiến cung cùng chúng ta sao?"

Cao quản sự nhỏ giọng nói: "Hoàng hậu, nô tài còn có một người thân mà."

Vào cung rồi phải làm thái giám, Cao quản sự cũng không vui, ông ta cười ha ha nói: "Nô tài thay Bệ hạ và Hoàng hậu canh giữ phủ Ly Vương cũng giống nhau cả thôi."

Giang Quyện sực nhớ ra, nhưng mà như vậy cũng tốt, cậu "ừ" một tiếng rồi nói: "Vất vả cho ngươi rồi.”

“Không vất vả, không vất vả." Cao quản sự khoát tay áo, ông ta vừa nhìn sắc trời đã vội vàng nói: "Trời sắp tối rồi, Hoàng hậu và Bệ hạ mau hồi cung đi, chớ dừng lại trên đường nữa.”

"Được rồi, chúng ta đi thôi."

Giang Quyện phất phất tay với ông ta, kiệu lại được người nâng lên một lần nữa, Cao quản sự mặt đầy ý cười hành lễ, đứng tại chỗ nhìn theo bọn họ.

Thân ảnh của ông ta càng ngày càng xa, mà Vương phủ cách ở phía sau cũng càng ngày càng mơ hồ, đến cuối cùng, dưới sắc trời mờ nhạt, chỉ có thể lờ mờ thấy được gạch ngói lưu ly đằng xa, bỗng dưng có vẻ tịch mịch.

Ngắm nhìn một lúc, Giang Quyện bỗng nhiên có chút luyến tiếc.

Thật ra thì ở phủ Ly Vương, cậu sống rất vui vẻ.

Cũng chính vào giờ khắc này, cuối cùng Giang Quyện cũng có một chút nhận thức đúng nghĩa về thân phận hiện tại của Tiết Phóng Ly.

"Ngài thành Bệ hạ rồi, không phải là Vương gia nữa."

Giang Quyện lẩm bẩm nói.

Tiết Phóng Ly thấy không quan trọng, nói: "Nếu em không muốn sửa miệng cũng không sao."

Giang Quyện lắc đầu, tuy rằng gọi Vương gia nhiều đã thành quen, nhưng cậu vẫn quyết định từ từ sửa lại, chẳng qua là cậu có chút tiếc nuối mà thôi.

"Hôm đó đại điển đăng cơ, đáng tiếc em ngất đi, không được nhìn thấy đến cuối cùng."

"Không có gì đáng tiếc cả."

Tiết Phóng Ly nhìn cậu một cái: "Ngày trọng đại tiếp theo em đừng hôn mê là được rồi.”

Giang Quyện mờ mịt hỏi hắn: "Hả? Còn ngày trọng đại nào nữa sao?"

Tiết Phóng Ly thờ ơ nói: "Lần trước đã nói với em rồi, chúng ta thành hôn quá mức vội vàng, không bằng làm lại một lần nữa. Khi trẫm đang chuẩn bị đại điển đăng cơ thì đã phân phó xong xuôi rồi."

Nói tới đây, Tiết Phóng Ly khẽ cười, hắn nâng mặt Giang Quyện lên, giọng nói trầm thấp đến êm tai: "Lúc đấy, em phải mặc áo cưới gả cho ta, cũng phải uống rượu hợp cẩn với ta."

“Nhưng mà..."

Giang Quyện chớp chớp mắt, một hồi lâu sau, cậu mới hỏi Tiết Phóng Ly: "Xuống kiệu hoa là ngài sẽ phải cõng em đi một đoạn đường đó, ngài mới ho ra máu, sức khỏe lại kém, liệu ngài có sao không?"

"Với lại còn cả…" Giang Quyện lo lắng nói: "Thành hôn có rất nhiều việc phải làm, thể lực của ngài có chống đỡ được không? Ngài có được không đấy?"

"Lần này sẽ không phải đến lượt ngài xỉu đó chứ?"

Chương kế tiếp