Chú Cá Mặn Này Nghĩ Thông Suốt Rồi

Chương 115: Ngày thứ 115 muốn làm cá mặn
Giang Quyện thật sự tự nguyện kiếm sống.

Tới nơi rồi cậu vẫn bị ôm trong lòng, Tiết Phóng Ly bắt đầu xem tấu chương, Giang Quyện quá nhàm chán, mò một tờ giấy trên án, bắt đầu giết thời gian.

Nói thì không bao lâu, nhưng chờ đến khi Giang Quyện gấp gần ngàn con hạc giấy và thuyền giấy, Tiết Phóng Ly vẫn chưa coi xong.

Giang Quyện nhịn không được hỏi hắn: “Ngài vẫn chưa xong à?”

Tiết Phóng Ly ‘Ừm’ một tiếng, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Chờ một lát nữa.”

Giang Quyện đợi vài giây, rồi chậm rì rì nói: “Hết một lát rồi.”

Tiết Phóng Ly: “...”

Hắn nhịn cười liếc Giang Quyện, Giang Quyện trực tiếp nằm bò ra án thư, che tấu chương lại, không cho hắn xem nữa.

“Đã nói là không lâu cơ mà, nhưng ngài đã lâu lắm lắm rồi đấy.”

Giang Quyện nhướn mày, nhỏ tiếng oán giận, giống động vật nhỏ ăn vạ, nằm trên án thư quấy rối, làm người ta chỉ có thể buông công việc trên tay xuống dỗ cậu.

Tiết Phóng Ly ôm eo cậu, tay hơi dùng sức, muốn kéo người trở về, nhưng Giang Quyện lại dang tay ôm lấy án thư, tỏ vẻ em không ngồi dậy đấy, miệệng còn lẩm bẩm: “Lúc ngài kêu em đến đây với ngài, đâu có nói phải lâu như vậy.”

“Em nằm đó càng lâu thì sẽ phải đợi càng lâu hơn thôi.”

Tiết Phóng Ly liếc cậu: "Đã quên sau đó là tự em muốn đến à?”

Giang Quyện: “...”

Chẳng phải do cậu lo lắng sao.

Bây giờ hối hận rồi, không được à.

Giang Quyện dùng tư thế sống không còn gì luyến tiếc ngồi dậy, gối lên vai Tiết Phóng Ly: "Ngài đừng nói chuyện với em, mau làm việc đi, em muốn về giường ngủ.”

Quấy rầy người ta là cậu, giục người ta nhanh một chút cũng là cậu, cái gì Giang Quyện cũng nói được. Nhưng Tiết Phóng Ly lại không nói gì, chỉ xem tấu chương của hắn, không chút để ý ‘Ừm’ một tiếng.

Giang Quyện đành phải nặn ra thêm một chút kiên nhẫn.

Chán quá đi, thật sự chán quá đi.

Không được, cậu không ngồi yên được.

Từ trong ly có bao nhiêu lá trà, đến rèm châu đang thả xuống có bao nhiêu viên lưu ly châu, Giang Niệm lại đếm tới hoa văn trên áo Uông Tổng quản và thị nữ đứng khoanh tay, cậu thật sự chịu không nổi nữa.

Giang Quyện liếc Tiết Phóng Ly, cảm giác trạng thái lúc này của hắn khá tốt, nên quyết định chạy trốn.

Nhưng chạy trốn cũng phải có nội dung chứ, tới cũng tới rồi, Giang Quyện biết chắc chắn Tiết Phóng Ly sẽ không dễ dàng buông tha cho mình.

Ấp ủ một hồi lâu, Giang Quyện ‘Ôi chao’ một tiếng, đưa tay che ngực, đầu cũng dần dần rũ xuống, trán gần như đụng lên án thư.

“Không thoải mái à?”

Bàn tay khớp xương rõ ràng đưa ra lót phía dưới, tránh cho Giang Quyện bị cụng đau, Tiết Phóng Ly ôm chặt cậu, kêu: “Người đâu, truyền Thái…”

“Không cần,” Giang Quyện suy yếu lắc đầu: "Không cần kêu Thái y tới. Chỉ là vừa rồi đột nhiên tim đập hơi mạnh, hơi đau một chút, bây giờ đỡ rồi, chỉ hơi ngột ngạt thôi.”

Tiết Phóng Ly nhíu mày: "Không cần thật à?”

Giang Quyện yếu như tơ nhện nói: “Không cần.”

Cậu trộm liếc Tiết Phóng Ly, làm bộ làm tịch nói: “Em đi ra ngoài hít thở không khí rồi trở về nghỉ một lát là khoẻ.”

Tiết Phóng Ly cụp mắt nhìn Giang Quyện vài giây.

Thiếu niên khẽ chau mày, là dáng vẻ không quá thoải mái, nhưng không đến mức quá đau, có lẽ là không sao, huống hồ ngày xưa cậu đã có tật xấu này, ở trong nhà lâu là sẽ khó thở.

Nhưng cũng là ở trong nhà, còn nếu cậu ngủ thì lại có thể ngủ rất lâu, không có gì là không thoải mái cả.

“Sao vậy?”

Giang Quyện thấy Tiết Phóng Ly không nói gì bèn kêu một tiếng, Tiết Phóng Ly chỉ hỏi: “Đi với em nhé?”

Giang Quyện lắc đầu: "Ngài làm việc nhanh lên rồi về với em là được, tránh cho...”

Cậu còn chưa kịp nằm bao lâu đã lại bị kéo đi kiếm sống.

Tiết Phóng Ly biết Giang Quyện đang suy nghĩ cái gì, mỉm cười gật đầu nói: “Đi chậm một chút. Nếu vẫn không thoải mái thì nói, kêu bọn họ truyền Thái y.”

Giang Quyện đồng ý: "Được.”

Chạy trốn thì chạy trốn, nhưng Giang Quyện vẫn nhớ kỹ hôm nay Tiết Phóng Ly vẫn chưa uống thuốc, trước khi đi cậu đặc biệt hỏi Uông Tổng quản: “Bây giờ có thể nấu thuốc giúp Bệ hạ không?”

Uông Tổng quản vội vàng nói: “Đương nhiên là được, lão nô đi ngay đây.”

Giang Quyện hài lòng gật đầu, dặn dò Tiết Phóng Ly: “Thuốc nấu xong nhớ uống nhân lúc còn nóng đấy nhé.”

Tiết Phóng Ly liếc cậu, Giang Quyện lại bổ sung: “Mũi em thính lắm đấy, nếu ngài không uống còn lừa gạt ta, đêm nay ngài cứ liệu hồn.”

Tiết Phóng Ly chậc lưỡi: "Biết rồi.”

Lúc này Giang Quyện mới đi ra ngoài, kết quả cậu không chú ý dưới chân, đột nhiên lảo đảo, suýt nữa té ngã, may mà Tiết Phóng Ly đưa tay ra đỡ được.

Suýt chút nữa đã té, Giang Quyện cảm thấy rất mất mặt, đang vắt hết óc tìm cớ thì Tiết Phóng Ly đã bế cậu lên, lạnh nhạt nói: “Sao lại yếu đuối tới mức này.”

Rõ ràng là hiểu lầm Giang Quyện bị bệnh tim ảnh hưởng.

Giang Quyện: “...”

Cậu vốn định giải thích, nhưng suy nghĩ một lát, vẫn là thôi đi.

Bệnh tim làm cậu yếu đuối không có sức, thậm chí đi đường cũng không xong, đỡ mất mặt hơn trẹo chân nhiều.

“Em cũng đâu muốn thế.”

Giang Quyện lẩm bẩm, Tiết Phóng Ly nhấc chân đi ra ngoài, chính tay bế Giang Quyện lên kiệu, sau đó mới nói: “Trở về ngoan ngoãn nghỉ ngơi, nếu không thoải mái thì đừng chịu đựng.”

Chỉ cần cho cậu trở về nằm yên thì sao cũng được, Giang Quyện đồng ý luôn mồm: “Ừm, được.”

Một đường lung lay lắc lư, lúc sắp đến Lăng Quang điện, đột nhiên Giang Quyện nghe thấy có người gọi mình.

“Công tử!”

Là Lan Đình. Nàng đang đứng ngoài cung điện ngóng trông.

Mấy ngày trước Giang Quyện rời khỏi Vương phủ, Lan Đình nói nàng không yên tâm Bạch Tuyết Triêu nên Giang Quyện không đưa nàng về cùng, nay đột nhiên gặp nàng, cậu cảm thấy hơi kỳ lạ, vén màn lên định hỏi thì Lan Đình đã cười nói: “Công tử, Hoa thần y tới rồi!”

Hoa thần y?

Giang Quyện giật mình, Lan Đình nhắc nhở cậu: “Chính là bằng hữu tốt của tiên sinh đó. Không phải công tử muốn nhờ ngài ấy xem bệnh cho Bệ hạ sao?”

Lại đến nhanh như vậy, Giang Quyện phản ứng lại, vội vàng hỏi nàng: “Ông ấy đang ở đâu?”

“Đang ở ngay Vương phủ luôn.”

Lúc này đây, một con cá mặn như Giang Quyện thật sự tự nguyện từ bỏ nằm yên, nói với cung nhân nâng kiệu: “Tới phủ Ly Vương, ta phải tới phủ Ly Vương một chuyến.”

“Vâng, Hoàng Hậu.”

Cỗ kiệu chuyển hướng, Giang Quyện còn rất vui trong lòng.

Nếu vị hảo hữu kia của ông ngoại đã được xưng là thần y thì chắc chắn phải rất tài giỏi. Bệnh của Tiết Phóng Ly nặng như vậy, hở một chút là lại ho ra máu, nói không chừng thật sự có thể trị cho hắn, nếu không hắn còn tiếp tục ho như vậy nữa, Giang Quyện cảm thấy sớm muộn gì mình cũng phải ở góa.

Bây giờ cậu không muốn ở góa chút nào đâu!

Cùng lúc đó, Uông Tổng quản mới kêu người nấu thuốc xong, đang định bước vào điện, cấm vệ quân đã đi tới nói nhỏ với ông ta vài câu, Uông Tổng quản nghe xong hai mắt sáng ngời.

“Bệ hạ,” Uông Tổng quản đi vào kêu lên: "Thần y tới rồi, chính là vị… thần y rất có tiếng tăm ở Giang Nam, Hoa Linh, ông ấy đã vào kinh rồi.”

Tiết Phóng Ly đang xem tấu chương ngừng lại, ngẩng đầu lên hỏi: "Đang ở đâu?”

Uông Tổng quản đáp: “Ở phủ Ly Vương. Nghe nói ông ấy là bằng hữu của Bạch tiên sinh, bây giờ đã đến phủ Ly Vương.”

Tiết Phóng Ly gật đầu: "Chuẩn bị xe.”

“Vâng, lão nô lập tức đi chuẩn bị.”

Uông Tổng quản trả lời, vội vàng chạy đi, Tiết Phóng Ly gõ ngón tay xuống án thư, rũ mắt như đang suy tư.

Thần y Giang Nam.

Tốt nhất là ông ta thật sự gánh nổi cái danh Thần y, trị khỏi bệnh tim của thiếu niên.

Nếu không...

Thiếu niên thường xuyên phát bệnh tim như vậy, người cũng yếu ớt thành như vậy, tóm lại không phải chuyện tốt.

Nghĩ đến đây, mặt Tiết Phóng Ly lạnh xuống.

Giang Quyện vội vã đến gặp thần y, nhưng Lăng Quang điện ở vị trí khá xa, chỉ ra khỏi cung thôi đã tốn không ít thời gian, huống chi đến phủ Ly Vương còn phải cách một khoảng, đợi đến khi chạy tới bên kia thì trời đã không còn sớm nữa rồi.

Giang Quyện vừa xuống kiệu đã kêu Lan Đình đi trước dẫn đường.

Lan Đình dở khóc dở cười, nói: “Công tử, cũng đâu có ai tranh với công tử đâu, có cần gấp vậy không?”

Đúng là không ai tranh với cậu, nhưng Giang Quyện muốn hỏi thần y có thể chữa khỏi cho Tiết Phóng Ly hay không, đương nhiên nôn nóng: "Nhanh lên, ta có chuyện muốn hỏi ông ấy.”

Lan Đình không còn cách nào, đành phải bước nhanh hơn.

“Ở đây.”

Đi đến một viện, Lan Đình giơ tay chỉ vào, Giang Quyện chạy qua nhanh như chớp.

Lan Đình: “...”

Nói thật, thời gian gần đây công tử nhà nàng thật sự cực kỳ lười, Lan Đình đã quen cậu có thể ngồi tuyệt đối không đứng, có thể nằm tuyệt đối không ngồi, đây là lần đầu tiên thấy cậu chạy nhanh như vậy.

Ngay sau đó, Lan Đình ngạc nhiên phát hiện, công tử nhà mình không chỉ có chạy trốn là nhanh!

Bởi vì quá nôn nóng, Giang Quyện quên hết cái gì mà lễ nghi xã giao, càng đừng nói đến gõ cửa, ‘Rầm’ một tiếng, cậu trực tiếp đá văng cửa phòng.

“Đại phu, phu quân ta thường xuyên ho ra máu, cơ thể yếu ớt vô lực, tạm thời ta vẫn chưa muốn góa phu, có thể nào...”

Đằng sau cánh cửa, Tiết Phóng Ly một tay xách cổ Hoa thần y, mặt đầy hung ác nói: “Hoàng hậu của trẫm cứ động một cái là nổi cơn đau tim, thân thể yếu ớt không thể tự chăm sóc được, ngươi chữa, hay là không...”

Hai người còn chưa nói xong, ánh mắt đã va vào nhau.

Tiết Phóng Ly: “?”

Giang Quyện: “?”

Im lặng vài giây, hai người đồng thời lên tiếng.

“Ngài tới đây làm gì?”

“Sao em lại ở đây.”

Giang Quyện hỏi hắn: “Chẳng phải ngài đang xem tấu chương sẵn tiện uống thuốc luôn sao?”

Tiết Phóng Ly nhíu mày: "Chẳng phải em nên ở Lăng Quang điện nghỉ ngơi sao?”

Không nhắc tới uống thuốc còn đỡ, vừa nhắc tới Giang Quyện đã khiếp sợ hỏi hắn: “Chẳng phải cơ thể ngài yếu ớt vô lực à, sao có thể một tay xách ông ấy lên?”

Tiết Phóng Ly chậm rãi nói: “Chẳng phải em phát bệnh tim, đi bộ cũng không xong sao, còn đá cửa nữa?”

Giang Quyện: “...”

Tiết Phóng Ly: “...”

Bọn họ bốn mắt nhìn nhau, lại không ai trả lời, giờ phút này bầu không khí tràn ngập xấu hổ.

Tiết Phóng Ly buông Hoa thần y ra, nói với Giang Quyện: “Tuy ta ho ra máu, nhưng ta chưa từng nói mình cơ thể yếu ớt vô lực.”

Giang Quyện chậm rãi nói: “Tuy bệnh tim của em luôn tái phát, nhưng em chưa từng nói đi bộ cũng không xong là vì bệnh tim, có lẽ cũng chỉ va vấp chút thôi.”

“...”

Yên tĩnh, yên tĩnh như chết.

Hoa thần y không hiểu chuyện gì, nói: “Hai vị...”

Tiết Phóng Ly liếc mắt: "Đi ra ngoài.”

Giang Quyện cũng nhíu mày, nói: “Ông khoan hẵng nói chuyện.”

Hoa thần y: “?”

Được, đi ra ngoài thì đi ra ngoài.

Bầu không khí giữa hai người này rõ ràng không được bình thường, đi ra ngoài thì đi ra ngoài, Hoa thần y sờ mũi, quay đầu định đi, nhưng chưa được mấy bước lại nghe Tiết Phóng Ly nói: “Chờ một chút.”

“Làm phiền bắt mạch cho Hoàng hậu của trẫm.” Tiết Phóng Ly mỉm cười, nhưng giọng lại pha nguy hiểm: "Bệnh tim của em ấy thường xuyên phát tác, ngày nào trẫm cũng lo lắng không thôi.”

Việc đã đến nước này, trong lòng Tiết Phóng Ly đã có một suy đoán, đương nhiên, có lẽ không chỉ là suy đoán.

“Bệnh tim thường xuyên phát tác, là em giả vờ hả?”

Hắn đã phản ứng lại, đương nhiên Giang Quyện cũng thông suốt: "Ngài hở một chút là ho ra máu, còn nói cái gì mà mình không sống được bao lâu, có phải cũng chỉ là đang hù dọa em không?”

Tiết Phóng Ly không trả lời, chỉ cười khẽ nói: “Bệnh tim của em nghiêm trọng như thế, bắt mạch trước đi, để thần y khám rồi hẵng nói.”

Giang Quyện cũng không cam lòng yếu thế: “Bệnh của ngài nghiêm trọng hơn. Lúc nãy ho sù sụ như vậy cơ mà, ngài càng nên để thần y khám hơn.”

“Bình thường chẳng phải tim em đập nhanh là sẽ tức ngực sao, em đau thường xuyên hơn, đương nhiên phải khám cho em.”

“Em còn khoẻ chán, chỉ là hơi khó chịu một lúc thôi, không giống ngài hở chút là ho ra máu, ngài khám đi, ho ra máu cũng không phải chuyện nhỏ.”

“Em bị bệnh tim, cũng không phải chuyện nhỏ.”

Hai người bọn họ đẩy qua đẩy lại, giằng co cả nửa buổi trời, không ai chịu nhường ai, thần y nhìn Tiết Phóng Ly rồi lại nhìn Giang Quyện, đành phải đề nghị: “Chi bằng hai vị quý nhân cùng khám đi?”

Giang Quyện: “...”

Tiết Phóng Ly: “...”

“Không cần.” Mặt Tiết Phóng Ly lạnh tanh, giọng điệu bình thường, nói: "Trẫm tới đây là vì Hoàng hậu của trẫm, nếu em ấy cũng đến rồi, ông cứ khám cho em ấy là được.”

Chẳng phải trùng hợp lắm sao, Giang Quyện liếc hắn, nói: “Em tới đây cũng chính là để hỏi Hoa thần y có thể trị khỏi chứng ho ra máu của ngài hay không. Cái gì mà không cần, ngài cần phải khám cho em.”

Thật ra Giang Quyện không sợ để Hoa thần y bắt mạch, cũng không phải lúc trước chưa từng bị bắt mạch, chỉ cần lấy ra triệu chứng bẩm sinh là Giang Quyện có thể thuận lợi lừa dối qua cửa.

Nghĩ đến đây, Giang Quyện lập tức nói: “Bắt mạch thì bắt mạch, em có thể để ông ấy khám, nhưng ngài cũng phải khám.”

Tiết Phóng Ly: “...”

Giang Quyện hỏi hắn: “Sao ngài không nói gì? Có phải chột dạ rồi không?”

Tiết Phóng Ly nhìn cậu: "Nói vậy là em không chột dạ?”

“Đương nhiên em không chột dạ!”

Để chứng minh điểm này, Giang Quyện lập tức đưa tay cho Hoa thần y: "Có thể khám giúp ta không?”

Hoa thần y thấy thế, đưa tay ra bắt mạch cho Giang Quyện, ngưng thần cảm nhận một lát.

“Sao rồi?”

Lúc đưa tay Giang Quyện rất dứt khoát, nhưng không biết sao trong lòng đột nhiên hơi bất an, cho nên thấy Hoa thần y thật lâu không nói gì, cậu không nhịn được hỏi.

“Hoàng hậu, người... không sao cả.”

Giang Quyện: “?”

Cậu kinh hãi nói: “Sao có thể không sao cả? Ông bắt lại xem, chẳng phải ta có bệnh bẩm sinh à?”

Hoa thần y cười nói: “Đúng là Hoàng hậu có bệnh bẩm sinh. Nhưng trải qua nhiều năm điều dưỡng, tuy khí huyết không bằng người bình thường, nhưng cơ thể của người đã cân bằng điều hòa rồi, không thể nào thường xuyên phát bệnh được.”

Giang Quyện: “?”

Sao có thể nói một cách dứt khoát đến vậy chứ, Giang Quyện không chịu nhận thua, cố giãy giụa: “Sao ông biết không thể? Lỡ như có thể thì sao?”

Hoa thần y nghe xong, thản nhiên cười: "Không có lỡ như. Bởi vì thuốc mà người uống bao năm qua, nước thuốc mà người ngâm tắm, thậm chí dược thiện mà người ăn đều do chính tay thảo dân sắc, đương nhiên thảo dân dám đảm bảo.”

Giang Quyện: “...”

Giang Quyện: “???”

Cậu trợn mắt há hốc mồm nhìn Hoa thần y, chỉ cảm thấy mình tính sai rồi.

“Nhưng mà, ta, ông...”

Giang Quyện nói không nên lời, cho dù không ngẩng đầu cậu cũng cảm nhận được một ánh mắt đang nhìn mình.

Cười như không cười, ác vô cùng, giống như hận không thể ăn cậu.

Không được.

Không thể ‘lật xe’ một mình được.

Giang Quyện chỉ vào Tiết Phóng Ly: “Còn hắn nữa. Ông mau bắt mạch cho hắn đi, hắn cứ ho ra máu suốt, còn nói mình không còn nhiều thời gian nữa.”

Hoa thần y đi tới bên cạnh Tiết Phóng Ly, cung kính nói: “Bệ hạ, mời đưa tay ra.”

Tiết Phóng Ly mặt không biểu cảm nhìn Hoa thần y, nhưng không có vẻ muốn đưa tay.

Giang Quyện sâu xa nói: “Có phải ngài không dám không?”

Tiết Phóng Ly cười nhẹ: "Em không có bệnh gì cũng dám bắt mạch, đương nhiên ta không có gì không dám.”

Tiết Phóng Ly nói xong, cuối cùng cũng đưa tay ra, Hoa thần y đặt tay lên mạch hắn.

Giang Quyện hỏi: “Sao rồi?”

Hoa thần y: “Mạch này...”

Ông ấy châm chước từ ngữ một chút, gian nan nói: “Thật ra Bệ hạ có vài bệnh vặt, nhưng vấn đề không lớn, cũng không đến nỗi ho ra máu, còn chuyện không còn nhiều thời gian, chuyện này...”

Hoa thần y hàm súc nói với Tiết Phóng Ly: “Bệ hạ, đợi sau khi ngài hồi cung, có thể đuổi Thái y nói ngài không còn bao nhiêu thời gian ra khỏi Thái Y viện được rồi đấy, y thuật không tinh, không nên ở trong Thái Y viện.”

Giang Quyện: “...”

Tiết Phóng Ly: “...”

Nói đến đây, mọi chuyện đã rất rõ ràng.

Bệnh tim của Giang Quyện, là giả vờ.

Tiết Phóng Ly ho ra máu, cũng là giả vờ.

Giang Quyện nhớ lại, bừng tỉnh hiểu ra: “Bảo sao.”

“Hôm nay ngài muốn em xem tấu chương với ngài, em không chịu, thế là ngài lại bắt đầu ho khan, hại em vô cùng lo lắng, đi cùng với ngài. Lần trước em nói ngọc bội cầm đi sẽ rơi mất, ngài bảo ngài cất vào kho, kết quả ngài không những không cất mà còn tặng cho người khác, em rất giận, kết quả ngài lại ho ra máu, em lại vô cùng lo lắng, không có thời gian giận ngài nữa.”

“Còn nữa...”

Lúc ở biệt trang, Tiết Phóng Ly kêu Cao quản sự xin túi thơm của cậu, Giang Quyện cảm thấy kỳ lạ nên đi qua một chuyến, kết quả lại thấy Tiết Phóng Ly ho ra máu, Giang Quyện không yên tâm, đêm đó đã ngủ lại bên kia.

Những việc này thật ra trước kia Giang Quyện không phát hiện ra điều gì bất thường, lúc này sau khi biết hắn ho ra máu là giả, giờ nhớ lại mới thấy vấn đề ở khắp nơi.

Giang Quyện không thể tưởng tượng được hỏi Tiết Phóng Ly: “Ngài có còn là người nữa không, lúc chúng ta còn ở biệt trang, ngài lại dùng ho ra máu để gạt em ngủ với ngài?”

“Ngài… ngài…”

Giang Quyện càng nghĩ càng khiếp sợ, cũng không biết nên nói gì cho phải.

Vẻ mặt Tiết Phóng Ly cũng không đẹp đẽ gì: "Bệnh tim của em cũng không phải suốt ngày tái phát.”

Ngày xưa hắn cũng nghĩ tới, thời gian phát bệnh của Giang Quyện luôn quá trùng hợp. Mỗi khi Giang Quyện không muốn làm gì… Muốn hắn chạm vào, muốn hắn ôm, hoặc là muốn hắn đi ra ngoài với cậu là sẽ đúng lúc phát bệnh.

Giang Quyện lớn tiếng nói: “Vậy thì sao! Em chỉ lừa ngài một chuyện bệnh tim, còn ngài lừa em hai việc, ngài giả làm người tốt ở trước mặt em, ngài còn gạt em là ngài bị ho ra máu, hại em vẫn luôn đau lòng cho ngài.”

“Ngài…”

Giang Quyện ảo não nói: “Đồ lừa đảo này, em không sống với ngài nữa!”

Lược qua một đống lời tàn nhẫn, Giang Quyện quay đầu bỏ đi, trông cậu như thể thật sự rất tức giận, bị lừa tới mức ngu ngơ, mím chặt môi, đôi mắt rưng rưng, vô cùng oan ức.

Nhưng trên thực tế, Giang Quyện vừa ra khỏi phòng đã lén thở phào nhẹ nhõm.

… May mà cậu phản ứng nhanh, nổi giận với Tiết Phóng Ly trước, cũng ồn ào đủ lớn tiếng, nếu không chắc chắn sẽ bị vịn vào cớ này mà bị trừng trị một phen.

Tên Tiết Phóng Ly kia hư tới mức nào, Giang Quyện hiểu hơn ai hết!



Lời tác giả:

Thằng bé ngốc, con thật sự cho rằng mình thoát được sao OwO

Chương kế tiếp