Chú Cá Mặn Này Nghĩ Thông Suốt Rồi

Ngoại truyện: Vườn trường đại học (2)
Gặp lại nhau rồi thì sao chứ, luận văn vẫn phải viết, list sách giáo sư cho cũng phải đọc xong, Tiết Phóng Ly cũng không thể hạ chỉ cấm sinh viên viết luận văn, nếu không sẽ bắt hết lại được.

Giang Quyện thở dài.

Tiết Phóng Ly hỏi cậu: “Sao vậy.”

Giang Quyện buồn rầu nói: “Luận văn chóng mặt quá.”

Cậu cúi đầu, chưa đọc được hai hàng, lại nghĩ tới chuyện lúc nãy bạn cùng phòng nói... Lúc huấn luyện quân sự, suýt chút nữa Tiết Phóng Ly đã đánh người ta sắp mất mạng, Giang Quyện nghĩ tới nghĩ lui, đứng lên, đi đến kệ sách.

“Cho anh này.”

Lúc quay trở lại, Giang Quyện đưa cho Tiết Phóng Ly một quyển sách, Tiết Phóng Ly nhìn thoáng qua, trên bìa viết mấy chữ to.

… [Sổ tay pháp luật công dân thường dùng]

Giang Quyện nghiêm túc nói: “Thời đại thay đổi rồi, anh nhớ đọc kỹ một chút.”

Tiết Phóng Ly: “...”

Anh cười như không cười liếc cậu, Giang Quyện chẳng hề sợ chút nào, còn nghiêm túc nói: “Nếu anh không cẩn thận mà phạm pháp, dù em trộm sổ hộ khẩu kết hôn với anh, ba mẹ em cũng ép em ly hôn.”

Tiết Phóng Ly nhếch mép, nói: “Anh biết rồi.”

Giang Quyện cảm thấy anh biết mới lạ, còn đang định nhắc đi nhắc lại thì di động bên cạnh đã sáng ngời, là bạn cùng phòng gửi tin nhắn cho cậu.

Cũng không biết bạn của cậu bị sao, lúc nãy hoảng hốt xong một trận, sau đó khăng khăng không chịu ngồi bên này, muốn tự tìm chỗ ngồi.

Giang Quyện nhấn mở tin nhắn.

[Quyện à, cậu và Tiết Phóng Ly sao lại như vậy?]

[Trước kia có quen à?]

Giang Quyện trả lời đúng sự thật, cậu lựa chọn hai từ, mới gửi đi đã nghe thấy có người bất mãn ‘Chậc’ một tiếng, sau đó tay đang cầm di động của Giang Quyện bị một bàn tay khác bắt lấy, Tiết Phóng Ly cũng đánh ra mấy chữ.

Ở một bên khác trong thư viện, bạn cùng phòng đang uống nước, di động trong tay rung lên, cậu ta cúi đầu xem, suýt chút nữa đã bị sặc chết.

[Từng quen.]

[Từng kết hôn.]

Bạn cùng phòng: “?”

Từng kết hôn?

Từng kết hôn???

Bạn cùng phòng choáng váng.

“Anh làm cái gì đấy.”

Giang Quyện vội vàng giật lại di động, nhíu mày giải thích với bạn cùng phòng.

[Tin sau không phải do tôi gửi, cậu đừng tin anh ấy nói bậy.]

Bạn cùng phòng: “...”

Không phải Giang Quyện gửi, vậy là ai?

Tiết… Tiết Phóng Ly?

‘Bộp’ một tiếng, di động rơi xuống bàn, vẻ mặt bạn cùng phòng kinh hồn táng đảm, cả nửa buổi trời mới chậm rãi nhặt lên, kéo những người khác trong ký túc xá vào một nhóm chat mới.

[Các anh em, dậy mau đi.]

[Quyện nhà ta sắp bị chà đạp hỏng rồi!!!]

[Họ Tiết để mắt đến cậu ấy!]

Bạn cùng phòng gửi tin nhắn xong lại đổi tên cho nhóm mới.

… Bảo vệ phe Quyện!



Giang Quyện miễn cưỡng bình tĩnh lại, lúc trời bắt đầu tối dần, sách cũng không đọc vào đầu nữa, cậu ủ rũ nằm sắp xuống bàn, lật sách xoành xoạch, qua một hồi lâu đứng lên.

Tiết Phóng Ly ngước lên, Giang Quyện nói nhỏ: “Em đi tìm sách.”

Không muốn đọc sách, vậy đi tìm xem những danh mục sách khác đi vậy, ít nhất cũng có chút chuyện để làm.

Tiết Phóng Ly ‘Ừm’ một tiếng, tư thế ưu nhã lật sách, Giang Quyện tò mò ghé qua, hình như là sách kinh tế gì đó, vừa nhìn đã thấy chóng mặt, Giang Quyện hỏi anh: “Đọc không chán à?”

Tiết Phóng Ly nói: “Chán chứ.”

Giang Quyện nói: “Vậy anh còn đọc.”

Tiết Phóng Ly liếc cậu: “Không đọc thì sau này làm sao nuôi em.”

Liên quan gì đến cậu chứ, Giang Quyện mờ mịt nói: “Em dễ nuôi lắm mà.”

Tiết Phóng Ly không đáp lại câu gì, lại cúi xuống đọc sách của anh, Giang Quyện không phục, ôm lấy cánh tay anh, nhất quyết phải bắt anh nghe mình nói chuyện: “Nuôi em cái gì, rõ ràng là anh có bao nhiêu công ty phải thừa kế, giờ thì lại đổ thừa cho em.”

Giang Quyện cũng không nghĩ lại, nếu không phải vì cậu, đại khái Tiết Phóng Ly có thể không cần làm những việc này.

Dù sao cũng đang ở thư viện, dù nói nhỏ cũng không thể nói chuyện nhiều, Giang Quyện oán giận xong đi tìm quyển sách trong danh sách mình muốn đọc.

Cậu xem qua từng quyển, đi qua một kệ sách khác, không bao lâu tay trái đã cầm vài quyển sách, tay phải lại lấy một quyển sách mới trên kệ.

Tư thế này thật sự không tiện lấy sách, huống hồ kệ sách bày biện đến quá dày đặc, Giang Quyện thử rất nhiều lần vẫn chưa lấy được quyển sách cậu muốn ra, Tiết Phóng Ly thấy thế, đi tới chỗ Giang Quyện.

Anh đứng phía sau Giang Quyện, nhận lấy mấy quyển sách trên tay Giang Quyện, lại đưa tay lên lấy sách trên kệ.

Kết quả vừa lúc đụng tới ngón tay Giang Quyện.

Giang Quyện ngẩn ra, theo bản năng quay đầu lại.

“Quyển này à?”

Tiết Phóng Ly lạnh nhạt hỏi Giang Quyện.

Anh cao hơn Giang Quyện một cái đầu, lúc nói chuyện hơi cúi xuống, cho nên hơi thở phả hết sườn tai và cổ Giang Quyện, vô cùng ướt át, cũng thật sự rất ngứa.

Giang Quyện khẽ che lỗ tai lại, cũng chẳng thèm nhìn mà nói bừa: “Ừ ờ, là quyển đó.”

Tiết Phóng Ly liếc cậu, nhưng không lập tức lấy sách xuống, mà nắm lấy cổ tay Giang Quyện.

Cổ tay này màu da trắng nõn, cũng rất gầy, như thể chỉ cần gập lại là sẽ gãy.

Tiết Phóng Ly nói: “Thiếu một sợi dây đỏ.”

Giang Quyện cũng nhìn qua, bàn tay này của cậu trước kia đeo xá lợi tử, Giang Quyện ‘Ừm’ một tiếng: “Trụi lủi.”

Tiết Phóng Ly cúi đầu, khóe môi cong nhẹ: “Nói cho em biết một chuyện.”

Giang Quyện hỏi: “Chuyện gì?”

“Sợi dây đỏ kia là anh dùng máu đầu quả tim nhuộm lên đấy.”

Máu đầu quả tim.

Giang Quyện hơi trợn mắt.

“Không phải củng cố linh hồn, mà là khóa hồn.” Tiết Phóng Ly chậm rãi nói: “Là anh sợ em đi, nên khăng khăng khóa em lại.”

Giang Quyện há miệng thở dốc, hơn nửa ngày vẫn không nói câu nào.

Tiết Phóng Ly hỏi cậu: “Giận à?”

Giang Quyện lắc đầu, ngơ ngẩn nhìn Tiết Phóng Ly, cách xa bấy lâu gặp lại mà cậu không khóc, nhưng giờ phút này nước mắt cậu lại không ngừng lăn xuống.

“Có phải đau lắm không?”

Cậu không quan tâm gì cả, chỉ quan tâm Tiết Phóng Ly có đau không.

“Có em thì sẽ không đau.”

“Em vẫn luôn ở đây, không đi đâu cả, anh thật sự không cần phải sợ.”

Giang Quyện nhẹ nhàng hứa hẹn với anh, cũng nghiêm túc trấn an Tiết Phóng Ly.

Tiết Phóng Ly chăm chú nhìn cậu thật lâu, cuối cùng xác nhận: “Ừ.”

Tiết Phóng Ly gỡ quyển sách lúc trước Giang Quyện nói đúng xuống, lúc này Giang Quyện mới nhìn thoáng qua, lắc đầu nói: “Không phải quyển này.”

Giang Quyện lau khô nước mắt, sau khi lấy trên kệ sách ra một quyển, những quyển còn lại dễ lấy hơn nhiều, Giang Quyện lấy quyển cậu muốn xuống, nói với Tiết Phóng Ly: “Là quyển này.”

Tiết Phóng Ly gật đầu, đang muốn trả quyển trên tay lại, trong sách lại rơi xuống một cái thẻ đánh dấu sách, Tiết Phóng Ly nhặt lên, tiện tay kẹp vào trang trả lời, lại nhìn thấy một bài thơ.

“Anh có thể giữ lấy em bằng gì đây?

Anh dâng lên em những con đường chật hẹp, những hoàng hôn tuyệt vọng, thêm cả mặt trăng của những ngoại ô rách rưới.

Anh dâng lên em sự cay đắng của một người đàn ông đã nhìn lâu thật lâu vào mặt trăng cô đơn.

...

Anh có thể dâng lên em sự cô đơn của anh, bóng tối của anh, sự đói khát của trái tim anh; anh đang cố mua chuộc em bằng sự mơ hồ, bằng hiểm nguy, và bằng cả sự bại trận.

(Trích bài thơ What can i hold you with? Tác giả: Jorge Luis Borges.)

Đọc xong bài thơ này, Tiết Phóng Ly mỉm cười.

Giang Quyện đi phía trước, quay đầu lại, khó hiểu hỏi: “Quyển sách sao vậy?”

Tiết Phóng Ly thả nó trở lại, rồi nhìn lướt qua gáy sách.

… [Tuyển tập thơ Borges]

Một lát sau, Tiết Phóng Ly nhìn trên lông mi Giang Quyện còn vương hơi nước, lười biếng lên tiếng: “Không sao, chỉ là chút mánh khóe thôi.”

Anh đi tới chỗ Giang Quyện.

Bỗng nhiên trong lúc đó, tất cả đèn vụt tắt, thư viện tối đen.

Tiếng ghế di chuyển, tiếng nói chuyện nhất thời xôn xao, Giang Quyện theo bản năng nhìn ra ngoài cửa sổ, khu dạy học ở đằng xa vẫn đèn đuốc sáng trưng, tình hình này quá rõ ràng rồi.

Cúp điện rồi.

Giang Quyện nói: “Tiết...”

Tay cậu lập tức bị nắm lấy.

Ngay sau đó, Giang Quyện bị một người kéo tới đè lên kệ sách.

Xung quanh rất tối. Bên tai là tiếng ve mùa hạ, tiếng bước chân đi lại, còn có cả tiếng tim đập của cậu.

Xung quanh cũng rất yên tĩnh. Ở đằng xa ánh đèn sáng trưng trong bóng đêm, còn bọn họ đang nấp sau kệ sách cuối cùng trong thư viện đưa tay không thấy năm ngón.

Giang Quyện ngẩng đầu lên, trong bóng đêm cậu chỉ thấy được một bóng người, Giang Quyện lại theo bản năng ôm lấy anh: “Anh muốn hôn em à?”

Tiết Phóng Ly không trả lời, anh nâng tay lên, lòng bàn tay xoa nắn đôi môi mềm mại của Giang Quyện.

Giang Quyện đợi một lúc, gần như thẳng thắn nói: “Em muốn được anh hôn.”

Tiết Phóng Ly cúi đầu, tựa trán vào trán cậu.

‘Phịch’ một tiếng, lối thoát hiểm mở ra, nhân viên quản lý thư viện nói: “Cúp điện rồi, về phòng ngủ hết đi.”

Đám người nối nhau đi ra, tiếng cười đùa và phàn nàn vang lên không dứt, nhưng từ đầu đến cuối không ai biết ở, một nơi cách bức tường, có một đôi tình nhân.

Giang Quyện đè thấp giọng hỏi Tiết Phóng Ly: “Chúng ta có đi không?”

Tiết Phóng Ly rũ mắt: “Không đi.”

Giang Quyện gật đầu, cười cong mắt: “Em cũng không muốn đi, em phải trốn ở đây, chờ anh đến hôn em.”

Dẫu thế giới rộn ràng, cũng không liên quan đến bọn họ.

Dẫu thế giới sáng ngời, cũng không liên quan đến bọn họ.

Tiết Phóng Ly cười một tiếng, hôn Giang Quyện.

Trong đêm cúp điện này, bọn họ lại ôm chặt nhau một lần nữa.



Lời tác giả:

Đến đây thôi vậy.

Bộ truyện này kết thúc vào lúc trùng phùng, nhưng đối với Vương gia và cá mặn thì gặp lại là bắt đầu mới, bọn họ sẽ còn có nhiều câu chuyện hơn nữa.