Chú Cá Mặn Này Nghĩ Thông Suốt Rồi

Chương 15: Ngày thứ 15 muốn làm cá mặn
Cao Quản sự: “…”

Trước thì nói Vương gia là người tốt, giờ thì lại bảo Vương gia đừng đắc tội với người ta.

Vẻ mặt Cao Quản sự lại lần nữa rạn nứt.

Mà Vương phi dám nói thì thôi đi, Vương gia lại đồng ý thật.

Trong lòng ông ta không ngừng phỉ nhổ, nhưng Giang Quyện thì lại không cảm thấy lời này của mình có vấn đề gì. Nghe thấy Vương gia đồng ý dứt khoát như vậy, cậu không khỏi nghi ngờ hỏi: “Vương gia, tính cách của ngài không hề xấu chút nào, sao kinh thành lại nói về ngài như vậy nhỉ?”

Tiết Phóng Ly biết rõ còn cố hỏi: “Hả? Họ nói như thế nào về bổn vương?”

Giang Quyện sợ hắn bị tổn thương, châm chước câu chữ một chút rồi nói bâng quơ: “Nói ngài là một tên tồi.”

“Vậy à?” Tiết Phóng Ly lên tiếng đầy tiếc nuối: “Có lẽ họ đã hiểu nhầm bổn vương rất nhiều.”

Giang Quyện thở dài, cậu cũng cho là như vậy, vì thế vô cùng đồng cảm nói: “Không sao đâu Vương gia, chúng ta đều biết ngài không phải là loại người như vậy.”

Hai chữ “chúng ta” này của cậu không chỉ bao gồm mình, mà còn cả đám người Cao quản sự nữa. Cho nên, Giang Quyện nói xong còn liếc mắt với Cao quản sự, ra hiệu cho ông ta cũng nói mấy lời an ủi Vương gia gì đó. Dù gì, hiểu nhầm cũng là một chuyện rất khó chịu.

Cao quản sự ấp úng của nửa buổi trời, cuối cùng vẫn khuất phục, vẻ mặt ông ta chết lặng nói: “Đúng vậy, Vương gia, chúng ta đều biết ngài không phải là người như vậy, mấy lời đồn đại bên ngoài, ngài không cần để ở trong lòng đâu.”

Tiết Phóng Ly khẽ cười: “Bổn vương biết.”

Cao quản sự: “…”

Ai, tục ngữ nói chuẩn thật, tiền khó kiếm, phân khó ăn. Vì mấy tiểu nương tử của Hồng Tụ Các, ông ta đành nhịn vậy.

Giang Thượng thư cùng Giang Niệm đi rồi, Giang Quyện cảm thấy Tiết Phóng Ly cũng không cần ôm mình nữa, cậu nói với hắn: “Vương gia, bọn họ đi rồi, ngài không cần ôm ta nữa đâu.”

Suy nghĩ một chút, Giang Quyện lại nói: “Hay là bây giờ ta trở về biệt viện nhỉ?”

Cậu nghỉ ngơi không tốt, vẫn muốn trở về ngủ bù, ngủ trên tháp mỹ nhân không duỗi được tay chân. Giang Quyện luôn cảm thấy mình sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào.

Tiết Phóng Ly lại phớt lờ lời của cậu.

Thiếu niên ngồi trong lòng hắn, mùi hương thảo dược thoang thoảng kia trước sau vẫn vờn quanh nơi cánh mũi. Nỗi lòng hắn cũng đã lâu mới trở nên tĩnh lặng một khoảng lâu như thế. Hắn cũng không chán ghét gần gũi như vậy với thiếu niên, thậm chí còn...

Khá thích!

Một lát sau, cuối cùng Tiết Phóng Ly cũng mở miệng, lại nói với Giang Quyện: “Dùng bữa xong đã.”

Giang Quyện cũng đói bụng, so sánh việc trở về biệt trang với lấp đầy bụng, cậu không có tiền đồ mà chọn cái sau: “Được.”

Giang Quyện chần chờ giây lát lại đề nghị lần nữa: “Vương gia, ta tự mình ngồi được, thật đấy.”

Tiết Phóng Ly liếc nhìn cậu rồi ngăn lời: “Đừng lộn xộn.”

Giang Quyện: “…”

Cậu là gối ôm hình người hay gì?

Giang Quyện cảm thấy kỳ cục gượng gạo, nhưng lại không quá dám giãy giụa, cậu đành phải an ủi chính mình.

Thôi, bỏ đi.

Vương gia cũng chẳng còn bao lâu thời gian, cứ kệ hắn vậy.

Cũng chỉ bị ôm một xíu thôi mà, dù sao thời gian cậu làm Vương phi cũng không dài, nhịn một chút là qua.

Giang Quyện an ủi mình xong, Cao quản sự đã kêu người bắt đầu chuẩn bị bàn ăn. Đám nha hoàn nối đuôi nhau bước vào, bê rất nhiều đồ khai vị cùng trái cây lên trước.

Giang Quyện nhìn, cậu muốn ăn quả vải, tay còn chưa với qua thì đã có nha hoàn ngắt một quả rồi khẽ nói: “Vương phi, để nô tỳ bóc vỏ cho ngài.”

Giang Quyện sửng sốt một chút, còn chưa kịp nói gì thì động tác nha hoàn đã lanh lẹ bóc xong, bón trái cây cho cậu. Cậu đành phải há miệng cắn một miếng.

Thịt quả trắng nõn bị cắn nát, nước sốt tràn ra, dính trên môi Giang Quyện, sắc môi đều trở nên bóng loáng.

Giang Quyện muốn làm cá mặn, nhưng cơm tới há mồm thế này thì đúng là hơi quá đáng. Cậu không mấy thích ứng có người hầu hạ mình dùng bữa, bèn lắc đầu nói với nha hoàn: “Cứ để tự ta làm, không cần ngươi phải...”

Cậu vẫn nói chậm một bước, nha hoàn đã lột xong một quả vải, nghe thấy vậy do dự nhìn cậu, buông không được mà thả cũng không xong.

Giang Quyện thấy thế, đành phải ăn nốt viên này, cậu nói: “Ngươi không cần phải lo cho ta, cứ để ta tự làm.”

Dường như Tiết Phóng Ly không mấy hứng thú với đồ vật trên bàn, chỉ nhìn môi Giang Quyện chăm chú một lúc lâu. Khi nha hoàn lại muốn đút vải cho cậu, hắn nhàn nhạt nói: “Quả này không ngọt, ăn quả này đi.”

Hắn cũng ngắt lấy một quả vải, tư thế tao nhã bóc vỏ, giơ tay đưa tới cho Giang Quyện.

Cao quản sự đứng bên cạnh thấy vậy, vô cùng ngạc nhiên.

Quả nào mà chẳng giống nhau, sao Vương gia lại biết không ngọt?

Huống chi đám vải này là hái từ Lĩnh Nam đưa tới kinh thành suốt đêm. Biết là chuyển cho Vương phủ thì lại càng lựa chọn tỉ mỉ, quả nào quả nấy đều căng tròn mọng nước, không thể nào không ngọt được.

Đương nhiên, trừ điều này ra, điều khiến Cao quản sự khiếp sợ chính là Vương gia nhà họ lại chịu hầu hạ người khác dùng bữa.

Việc này trước kia chưa bao giờ xảy ra.

Giang Quyện không biết Cao quản sự đang nghĩ gì, nhưng cậu cũng rối rắm. Cậu bị thương ở chân chứ không phải tay, không đến nỗi phải bón. Nhưng Tiết Phóng Ly đã đưa tới, xuất phát từ lịch sự xã giao, Giang Quyện vẫn há miệng ra.

Thịt quả của vải trong suốt óng ánh, cánh môi Giang Quyện cũng bị làm ướt. Vốn đã có màu sắc hơi nhạt, lại phủ lên một lớp nước, một mảnh trơn bóng.

Bờ môi của cậu tự dưng cũng trở nên ngon miệng. Dường như còn mềm mại và ngọt hơn đôi chút so với quả vải.

Tiết Phóng Ly nhìn cậu, chờ Giang Quyện cắn hết quả vải. Hắn cũng không thu tay lại, mà làm như vô tình chạm lên môi cậu, bụng ngón tay lướt qua một chỗ mấy lượt.

Mềm thật đấy.

Cũng không biết hương vị thế nào?

Giang Quyện ngẩn ra, ngay cả vải cũng không cắn nổi nữa, phồng hai má nhìn Tiết Phóng Ly, tò mò hỏi: “Vương gia sao thế?”

Giọng nói Tiết Phóng Ly bình thản: “Dính nước quả.”

Giang Quyện ‘ồ’ một tiếng, cũng không nghĩ nhiều. Nhưng cậu vô thức muốn liếm môi, kết quả đầu lưỡi chạm vào thứ gì đó, Giang Quyện đột ngột mở to mắt.

Tiết Phóng Ly cũng dừng động tác lại.

Đầu lưỡi mềm mại liếm lên đầu ngón tay hắn, là xúc cảm ướt át lại ấm áp, rất mềm mại, mềm đến tận trái tim hắn ngứa ngáy.

Tiết Phóng Ly không nói gì, vẻ mặt thản nhiên thu tay lại. Giang Quyện lại cảm thấy xấu hổ không thôi, trong lòng đã kéo quả vải vào sổ đen. Kết quả, cậu vừa mới ăn xong, hắn đã lại đưa một quả khác tới.

Giang Quyện: “…”

Tiết Phóng Ly: “Ăn.”

Không được, cậu không thể nhịn nổi nữa, Giang Quyện cố gắng nhắc nhở hắn: “Vương gia, tay ta không sao, không cần bón cho ta.”

“Ừ.” Tiết Phóng Ly gật đầu, nhưng vẫn không để tâm tới lời cậu nói: “Ăn quả này đi.”

Giang Quyện: “…”

Hai người đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng Giang Quyện vẫn khuất phục. Cậu chậm chạp cắn xuống, không biết phải nói mình thật sự không cần bón như thế nào đây?

Gần như cả một đĩa vải đều bị Tiết Phóng Ly bón cho Giang Quyện. Đến lúc ngón tay hắn sờ vào trong chiếc đĩa trống rỗng, Tiết Phóng Ly khẽ ‘chậc’ một tiếng, tỏ ra hơi tiếc nuối.

Hắn hỏi Giang Quyện: “Vải thế nào?”

Giang Quyện vui vẻ trả lời: “Ngọt lắm.”

Tiết Phóng Ly liếc mắt với Cao quản sự, ông ta lập tức hiểu ý nói: “Nô tài kêu người ở Lĩnh Nam đưa thêm ngay ạ.”

Tiết Phóng Ly ‘ừ’ một tiếng.

Giang Quyện ăn không ít vải, đến khi bàn ăn đã được sắp xếp xong, đồ ăn rất phong phú đầy đủ sắc hương vị nhưng cậu ăn được mấy miếng đã no.

Sau khi ăn uống no đủ, Giang Quyện chỉ muốn ngủ bù, cậu lại nói với Tiết Phóng Ly: “Vương gia, ta muốn trở về ngủ.”

Tiết Phóng Ly nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Ngủ ở đây đi.”

Giang Quyện lắc đầu: “Ghế tháp chật quá, ta sợ bị ngã xuống.”

Tiết Phóng Ly nói: “Vậy lên giường ngủ.”

Giang Quyện vừa nghe xong liền lắc đầu như trống bỏi. Cậu lên giường ngủ thì tất nhiên Tiết Phóng Ly không thể nào ngủ ở trên ghế tháp được. Hai người bắt buộc phải ngủ cùng nhau, Giang Quyện không thích chia giường với người khác, cậu kiên trì nói: “Ta trở về ngủ thôi.”

“Tối hôm qua hình như ngươi cũng ngủ không ngon...”

Tiết Phóng Ly cụp mắt xuống, không trả lời. Giang Quyện chờ chốc lát, coi như hắn đã đồng ý. Cậu cầm bàn tay đang đặt bên eo mình của Tiết Phóng Ly ra, rời khỏi vòng tay hắn.

Ngay lập tức, lồng ngực trở nên trống rỗng, hơi thở ngọt ngào cũng từ nhạt dần rồi biến mất. Những bực bội, cuồng bạo bị áp chế lại lần nữa dâng lên trong lòng, Tiết Phóng Ly nhắm mắt lại.

Không muốn thả người đi cho lắm.

Nhưng hắn là một “người tốt” cơ mà.

Lan Đình là nữ hài tử, tất nhiên Giang Quyện không thể trông cậy, bắt nàng ấy cõng mình trở về được, bèn tiện tay chỉ vào một hộ vệ rồi hỏi gã: “Ngươi có thể đưa ta về biệt viện không?”

Đưa thì cũng đưa được thôi, nhưng không có sự cho phép của Tiết Phóng Ly, thị vệ không dám tự tiện rời đi, gã dò hỏi ý kiến của hắn: “Vương gia, ti chức có thể đưa Vương phi trở về biệt viện được không?”

Vẻ mặt Tiết Phóng Ly bình tĩnh nói: “Ừ, đưa cậu ấy về đi.”

Thị vệ nhận lệnh, cõng Giang Quyện lên. Lan Đình lút cút theo sau đi bên cạnh. Từ đầu đến cuối có một ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm cậu, nhưng cậu lại hồn nhiên không hề biết.

Mãi đến khi cánh cửa bị khép lại, Tiết Phóng Ly mới mất hứng thu hồi tầm mắt.

Trong lầu các chỉ còn lại đám nha hoàn khoanh tay đứng hầu, khắp nơi yên tĩnh lại trống trải.

Bàn ăn thịnh soạn, Giang Quyện không ăn được mấy miếng. Tiết Phóng Ly cũng chẳng động đũa được bao nhiêu, hắn nhìn lướt qua vẫn không có khẩu vị gì, hờ hững nói: “Dọn xuống đi.”

“Dạ vâng.”

Đám nha hoàn lập tức trở nên bận rộn, trong lòng Tiết Phóng Ly lại bực bội không thôi, hắn lại nói: “Đốt hương lên.”

Chẳng mấy chốc, hương vị quen thuộc lan tràn, vốn dĩ hắn đã ngửi quen mùi hương này, nhưng hiện tại Tiết Phóng Ly lại chỉ cảm thấy không vừa lòng.

Hương vị quá nồng, cũng quá hỗn tạp.

Tiết Phóng Ly đã vượt qua vô số ngày đêm nhờ vào hương liệu này, nhưng ngờ có một ngày, hương liệu này lại không áp nổi sự bực dọc của hắn. Thậm chí, cũng không thể có được mấy phút giây yên tĩnh.

Sự cuồng bạo đến từ linh hồn đang trào dâng, xao động thâm nhập vào tận sâu trong cốt tủy khiến hắn không thể yên tĩnh nổi. Tiết Phóng Ly mệt mỏi giơ tay, dùng ngón út lấy ra một chiếc túi thơm từ trong ngực.

Túi thơm màu đỏ thắm.

Tối hôm qua, Giang Quyện đưa cho hắn.

Tiết Phóng Ly cầm túi thơm lên khẽ ngửi, hơi thở của thiếu niên đã tan hết, chỉ còn lại mùi hương vốn có của nó, mùi hỗn hợp giữa bạch thược, thu lan và trái bã đậu.

Vẫn rất hỗn tạp.

Hắn nắm chặt túi thơm với vẻ mặt vô cảm, đột nhiên không rõ mình đang làm người tốt quái quỷ gì thế, hơn nữa tại sao phải làm người tốt?

Vừa hoang đường lại vừa nực cười.

Không biết qua bao lâu, Cao quản sự xử lý xong sự việc, tay chân nhẹ nhàng đẩy cửa ra, sau đó bất ngờ bắt gặp một đôi mắt đỏ hồng, ông ta hãi hồn mất một lúc lâu mới run lẩy bẩy nói: “Vương, Vương gia…”

Tiết Phóng Ly nghịch túi thơm trong tay, giọng nói nghiền ngẫm: “Đi tới biệt viện một chuyến.”

“Nói với Vương phi túi thơm hôm qua bị mất rồi, xin cậu ấy thêm một chiếc nữa.”
Chương kế tiếp