Chú Cá Mặn Này Nghĩ Thông Suốt Rồi

Chương 21: Ngày thứ 21 muốn làm cá mặn
Thường thì Giang Quyện đần độn lắm, nhưng giây phút này, cậu lại nhận ra được gì đó.

Ánh mắt của Tiết Phóng Ly, thật sự quá phức tạp, cũng quá nồng nhiệt.

Là chán ghét, là căm hận, lẫn trong đó còn có mỉa mai, chế nhạo, nhưng sự lạnh lùng nơi ánh mắt mới là thứ chiếm phần hơn.

Giang Quyện đứng người: “Vương gia...”

“Ai nói với ngươi thế?”

Cao quản sự nghe thế, lập tức chột dạ cúi đầu xuống, Tiết Phóng Ly nhìn ông ta, nhưng Giang Quyện lại không khai ông ta ra: “Nghe nói thôi ạ.”

Nói thế cũng không tính là lừa hắn. Cậu nghe được từ chỗ Tiết Tòng Quân trước, sau đó mới nghe ngóng từ chỗ Cao quản sự một phen, nhưng Giang Quyện vẫn có chút chột dạ.

Có vẻ cậu đáng lẽ không nên nhắc đến chuyện này, trông Vương gia dường như càng tức giận hơn rồi.

Tiết Phóng Ly yên tĩnh nhìn Giang Quyện.

Chả trách lại đến bên hắn, chả trách lại dòi dỗ hắn.

Tiểu bồ tát của hắn, vẫn không biết gì hết.

Vô tri đến mức khiến người ta tức giận, nhưng đồng thời cậu lại cam tâm tình nguyện liều lĩnh trao đi trái tim chân thành của mình.

Nhưng trái tim của cậu đã từng trao cho bao nhiêu người rồi?

Tiết Phóng Ly khép đôi mắt lại, cảm xúc bất chợt trỗi dậy nhưng lại bị hắn đè nén lại. Lát sau, hắn trở lại như bình thường, mỉm cười bảo: “Bổn vương thế nào, không liên quan đến bà ấy.”

Nữ nhân ấy chết rồi, sao hắn có thể không vui được chứ.

Nhưng đáng tiếc cho dù bà ta chết nhưng vẫn âm hồn bất tán, khi hắn phát bệnh,, trong giấc mơ ngắn ngủi của hắn, nữ nhân đó đều chảy những giọt nước mắt màu máu, từng âm thanh nghe thật chói tai, ngày ngày nguyền rủa hắn như thế.

“Tâm trạng bổn vương rất ổn, không cần ngươi ở bên.” Tiết Phóng Ly rủ mắt xuống: “Nếu không xem chim công nữa thì về nghỉ ngơi đi. Bổn vương còn có việc, không lo cho ngươi được.”

Hắn ra lệnh đuổi khách, Giang Quyện do dự một hồi, sợ là thật sự làm lỡ chuyện gì nên đành gật đầu: “Được thôi.”

Trước khi ra khỏi cửa, Giang Quyện quay đầu lại, nam nhân đứng cạnh chiếc bàn để sách, cơ thể thẳng tắp, có vài luống tóc rơi vãi trên vai, màu môi đỏ rực diễm lệ, rõ ràng là đang cười, nhưng lại cứ như là nụ cười không phải thật sự xuất phát từ tấm lòng, cũng bất chợt trông có vẻ rất cô đơn.

Thấy Giang Quyện nhìn mình, Tiết Phóng Ly lại bảo: “Vài ngày nữa là ... ngày giỗ của bà ấy, bổn vương phải đến Diệu Linh tự, một mình ngươi ở lại sơn trang thì cũng đừng câu nệ.”

Giang Quyện bất giác hỏi hắn: “Ta có thể đi cùng ngài không?”

Tiết Phóng Ly chỉ bào: “Ngươi ở lại sơn trang.”

Ý là không đưa cậu theo rồi, Giang Quyện chỉ “ừm” một tiếng bảo: “Được thôi.”

Cậu cũng không có ý kiến gì, chỉ là cậu không hiểu tại sao Tiết Phóng Ly lại nói chuyện này sớm thế, nhưng rất nhanh Giang Quyện liền hiểu ra.

Chuyến đi đó, Giang Quyện liên tục ba ngày không gặp được Tiết Phóng Ly.

Tiết Phóng Ly không có ở nhà, Giang Quyện một mình hưởng thụ chiếc giường rộng lớn kia, vui thì cũng khá vui đấy, cá mặn cuối cùng cũng trở mình, không cần sợ làm ồn đến người kế bên nữa, nhưng Giang Quyện vẫn không khỏi có chút lo lắng cho tình trạng của Tiết Phóng Ly.

Trong khoảng thời gian đó Tôn thái y cũng có đến một lần, kiểm tra vết thương ở chân cho cậu, Giang Quyện hồi phục rất tốt, đã có thể xuống đất đi lại rồi, nhưng không đứng quá lâu được.

Ngày cuối tháng, Giang Quyện cố tình dậy sớm, cậu kéo rèm ra hỏi: “Lan Đình, ngươi có ở đó không?”

Lan Đình tất nhiên là túc trục bên người Giang Quyện nên vội đáp: “Dạ nô tỳ ở đây thưa công tử. Sao thế ạ?”

“Ngươi có thể giúp ta ngó xem Vương gia ngài ấy...”

“Trời còn chưa sáng thì Vương gia đã cùng Cao quản sự rời khỏi sơn trang rồi.”

Lan Đình biết cậu muốn hỏi gì, sáng sớm vừa hay nàng có thấy. Giang Quyện nghe thế, đôi tay đang kéo rèm kia cũng buông lỏng ra.

Hôm nay là ngày giỗ của Ngu mỹ nhân, Giang Quyện vẫn không yên tâm lắm, vốn định đi ngóng Vương gia một tí, nhưng ngài ấy đi mất rồi nên cậu cũng chỉ đành gật đầu: “Ừm được thôi.”

Không có gì làm, Giang Quyện lại uể oải nằm lại lên giường, nằm sải lai như một chiếc bánh cá, Lan Đình thấy thế, liền bảo: “Công tử đã dậy rồi thì ăn xong sáng hẳn ngủ tiếp đi ạ.”

Cũng được vậy, Giang Quyện thay xiêm y, ngồi đến trước bàn ăn, bỗng đột nhiên có một vị khách không mời từ trong cung đến chơi.

“Vương phi.” Cung nữ bên cạnh Hoàng Thái hậu ngoan hiền tâu: “Thái hậu nương nương một lòng hướng về Phật, không hỏi sự đời, vài ngày trước mới biết rằng Ly Vương đã thành thân, hôm nay có dịp rảnh nên muốn mời người vào cung để gặp một chuyến.”

Hoàng Thái hậu ư?

Giang Quyện ngơ ngác, nhớ lại tình tiết truyện.

Chỗ thú vị của văn đoàn sủng là ngoài vai phản diện ra, ai ai cũng thích thụ, cũng cam tâm tình nguyện trở thành “công cụ hình người” của thụ.

Hoàng Thái hậu trong truyện cũng là một trong những công cụ hình người, Giang Quyện nhớ bà ta rất thích thụ, cũng là một bà lão khá hiền hòa.

Nhưng dù hiền hòa đến đâu thì đó cũng là thế lực của bên phe thụ, Giang Quyện không muốn đi lắm, nhưng Hoàng Thái hậu là trưởng bối, đang lúc cậu do dự thì Giang Quyện nghe có người gọi cậu.

“Vương phi.”

Tiết Phóng Ly không có ở nhà, Cao quản sự cũng đi theo hắn rồi, trên sơn trang chỉ còn thị vệ, có người thấp giọng gọi cậu một tiếng, nói một cách khó xử: “Ngài...”

Nên nói thế nào đây?

Giữa Thái hậu và Ngu mỹ nhân, Vương gia sớm đã có hiềm khích. Nhưng ân oán của bề trên làm sao đến lượt bề tôi đàm tiếu.

Thị vệ mở lời, nhưng lại không biết nên ngăn cản Giang Quyện như nào liền xoay qua nói với cung nữ: “Vết thương ở chân của Vương phi chưa lành, nếu vào cung thì e là có nhiều bất tiện, chi bằng để khi khác...”

Cung nữ khẽ ngắt lời: “Thái hậu nương nương không phải ngày nào cũng rảnh rỗi đâu.”

Giang Quyện suy nghĩ một hồi, quyết định miễn cưỡng đi vậy, cậu nói với thị vệ: “Chắc cũng ổn thôi, Tôn thái y bảo cũng hồi phục khá khá rồi, ngươi không cần lo.”

Nói xong, cậu nhìn cung nữ kia, cung nữ cười bảo: “Vương phi mời bên này.”

Thế là Giang Quyện liền đi cùng nàng ta.

Đám thị vệ được để lại để bảo vệ Giang Quyện ngơ ngác nhìn nhau, không lâu sau, tên thị vệ đứng đầu cắn răng: “Các ngươi đi theo trước đi, ta đi tìm Vương gia ngay.”



Đây là lần thứ hai Giang Quyện vào cung.

Lần trước có Vương gia, lần này chỉ có mình cậu, trên đường Giang Quyện thầm nhủ phải thật cẩn thận, cuối cùng cũng đến được Từ Ninh cung.

Hoàng Thái hậu quỳ trước màn khói hương hỏa, không ngừng xoa chuỗi hạt châu trong tay, cung nữ khẽ bào: “Thái hậu nương nương, đã đưa người đến rồi ạ.”

Một tiếng “cọt kẹt” vang lên, Hoàng Thái hậu báu chặt chuỗi hạt châu, không ngừng xoay chúng, bà ta vẫn không quay đầu lại, hỏi: “Ngươi chính là Giang Quyện sao?”

“... Dạ.”

“Ngươi có biết ai gia đang cung phụng ai không?”

Giang Quyện ngẩng đầu lên nhìn, xung quanh tượng Phật có đặt rất nhiều bài vị, thế thì câu này cậu biết đáp rồi: “Là tổ tiên nhà họ Tiết ạ?”

“Đúng vậy.” Hoàng Thái hậu chầm chậm mở mắt ra, cung nữ bước đến dìu bà ta dậy: “Liệt tổ liệt tông nhà họ Tiết ta, đều ở đây cả.”

“Ai gia ngày đêm lễ phật, tích phúc cho tổ tiên, cầu phúc cho con ta, chỉ mong vận nước xương thịnh, mãi không suy tàn.”

Hoàng Thái hậu xoay người qua: “Ngươi...”

Bà ta bỗng khựng lại, sắc mặt trông vô cùng phức tạp, bảo: “Là một đứa trẻ xinh đẹp đấy.”

Cả đời Hoàng Thái hậu ghét nhất là những người xinh đẹp. Nhưng Giang Quyện lại trông đẹp thế kia, nhưng không phải là vẻ đẹp màu mè nông cạn, cậu trông thật rực rỡ, nhưng khí chất lại trong trẻo như gương sáng, vừa gặp liền khiến con người ta cảm thấy lòng bỗng thật trong veo.

Hoàng Thái hậu lễ phật nhiều năm, bà ta vô cùng thích những người có Phật tính, sở dĩ bà ta cưng chiều Giang Niệm thế là do thích khí chất điềm tĩnh của cậu ta, cảm thấy cậu ta có duyên với Phật.

Nhưng hôm nay gặp Giang Quyện rồi mới thật sự là kinh ngạc vô cùng. Khi Hoàng Thái hậu nhìn cậu, Giang Quyện đang rủ mắt nhìn về phía bà ta, trong màn khói hương hỏa miên man, trong cơn mơ màng, bà ta còn tưởng đó là bồ tát đang ngồi trên tòa sen.

Chỉ đáng tiếc cậu đã gả vào phủ Ly Vương, cũng đã trở thành Ly Vương phi, nếu không bà ta chắc chắn ngày nào cũng gọi cậu vào cung, lễ Phật chung với bà ta.

Nghĩ thế, Hoàng Thái hậu thở dài, chỉ nhẹ nhàng bảo: “Ngươi là Ly Vương phi mới vào cửa, theo lý thì nên quỳ bái liệt tổ liệt tông, rồi sau đó đốt hương cầu phúc cho vận nước Đại Hưng ta ba ngày.”

Giang Quyện nhìn bà ta với ánh mắt kinh ngạc.

Đốt hương cầu phúc ba ngày, cũng tức là phải quỳ ba ngày, thế thì lâu quá.

Hoàng Thái hậu cười nhìn cậu, nhìn trông thật hiền từ: “Sao thế? Ngươi không đồng ý sao?”

Giang Quyện quả thật không đồng ý với việc này, nhưng cậu cảm thấy đây chính là một câu hỏi chí mạng.

Nếu cậu không chịu quỳ liệt tổ liệt tông, thế chính là xem thường trưởng bối.

Nếu cậu không chịu cầu phúc cho vận nước thế chính là có dã tâm riêng.

Giang Quyện: “...”

Cá mặn đã làm sai điều gì.

Tâm trạng Giang Quyện phức tạp vô cùng.

Cậu chỉ muốn cẩn thận làm người thôi.

Nhưng, quỳ ba ngày thật sự rất lâu, cũng rất mệt.

Không được, cậu phải vùng vẫy thử xem.

“Không phải không chịu.” Giang Quyện chậm chạp bảo: “Mà do ta, do vãn bối từ nhỏ sức khỏe đã không tốt..”

Bệnh tim là bảo bối vạn năng, Giang Quyện đang định lấy cớ thì đột nhiên nhanh trí nghĩ ra được một cái cớ hay hơn. Cậu hỏi Hoàng Thái hậu: “Thái hậu nương nương có biết Mệnh Đồng Tử không ạ?”

Hoàng Thái hậu hướng Phật nhiều năm, tất nhiên biết về Mệnh Đồng Tử.

Chuyện kể Tiên Đồng quyến luyến nhân gian nên lén hạ phàm, nhưng vì Tiên Đồng chỉ có duyên với tiên nên không có duyên với trần thế, thế là từ này dùng để chỉ những người đa số yếu ớt nhiều bệnh, dễ chết yểu.

“Bệnh tim của vãn bối thường tái phát, có vài lần xém chút không qua khỏi, sau này…” Giang Quyện bảo: “Ngoại tổ phụ gặp được một vị đại sư, ông ấy nói vãn bối là Mệnh Đồng Tử, định sẵn chết yểu, nếu muốn sống thêm vài năm thì đời này không được bước vào miếu chùa, càng không được lễ Phật.”

Nói xong, Giang Quyện suy nghĩ một hồi, nói với giọng điệu không chắc chắn lắm rằng: “Vị đại sư đó... hình như tên là A Nan thì phải?”

“A Nan đại sư ư?”

Hoàng Thái hậu nghe thế liền kinh ngạc ngồi bật dậy: “Ngươi từng gặp ông ấy ư? Gặp ở đâu, gặp lúc nào?”

Giang Quyện nhắc đến A Nan Đại sư đơn thuần chỉ là muốn tăng độ tin cậy thôi, không ngờ Hoàng Thái hậu lại phản ứng mạnh như thế, cậu hàm hồ đáp: “Vãn bối cũng không biết nữa. Khi ấy bệnh nặng quá nên đã không còn nhận thức được gì...”

Hoàng Thái hậu chau mày, cũng không nói gì hơn, chỉ là bà ta lại xoay chuỗi hạt trên tay.

Mệnh Đồng Tử, nếu như là người khác thì e là Hoàng Thái hậu chỉ sẽ nổi trận lôi đình, nhưng người có mệnh này lại là Giang Quyện, Hoàng Thái hậu vốn đã cho rằng cậu có duyên với Phật, huống hồ chi cậu còn nhắc đến A Nan Đại sư.

Rất nhiều năm về trước, Hoàng Thái hậu vẫn còn là một cung phi không được sủng ái, bà ta bị Tiên đế lạnh nhạt cho đến Chiếu An tự, cứ ngỡ là phải ở đấy đến hết đời nên Hoàng Thái hậu khóc mãi không ngừng, lúc này có một vị tăng nhân an ủi bà ta: “Cô nương đừng khóc. Người có mệnh cao quý, mỗi lần gặp nạn thì sẽ nhận lại những điều tốt lành ngay sau đó, sau này thân phận sẽ càng cao quý hơn người.”

Vị tăng nhân ấy, ông ta tự xưng là A Nan.

Việc này chẳng ai biết, Hoàng Thái hậu cũng chẳng nhắc với ai. Chỉ là cứ mỗi dịp Phật Đản, bà ta đều sẽ đến Chiếu An tự một chuyến, chỉ là đáng tiếc từ sau lần đó, bà ta chưa từng gặp lại vị đại sư kia.

“Thế nói ra thì, ngươi quả thật không thể lễ Phật.”

Hoàng Thái hậu khẽ hừ một tiếng, bà ta vốn định lấy tổ tiên và vận nước làm lí do, để Giang Quyện không muốn quỳ thì hôm nay cũng phải quỳ, nhưng lần này lại để cậu né được một kiếp.

Giang Quyện âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nói một cách thật chân thành: “Nếu không phải số mệnh không cho phép thì vãn bối nguyện ngày ngày lễ Phật để cầu vận nước xương thịnh.”

“Không thể lễ Phật.” Hoàng Thái hậu nhìn chầm chầm cậu một hồi, cười bảo: “Vậy ngươi thay ai gia chép kinh Phật đi.”

Vừa dứt lời, Hoàng Thái hậu như nhớ ra gì đó, chầm chầm hỏi Giang Quyện: “Nếu như ai gia nhớ không lầm, hôm nay là ngày giỗ của Ngu mỹ nhân nhỉ?”

Giang Quyện gật đầu: “Dạ phải.”

Hoàng Thái hậu cười: “Thế thì trùng hợp thật. Vậy ngươi thay ai gia chép một quyển “Tất Lan Kinh” cho nàng ta đi.”

Chép kinh thì cậu làm được, thế là Giang Quyện nhận lời, kết quả khi cung nữ lấy quyển kinh thư đến, Giang Quyện cảm thấy hối hận vô cùng, một quyển dày côm thế, đủ để so được với “Từ Điển Anh - Trung” luôn rồi đấy.

Nhiều chữ quá đi.

Giang Quyện thở một hơi dài, nhưng có hối hận thế nào đi chăng nữa cậu vẫn phải nhấc bút lên, dù sao Ngu mỹ nhân cũng là mẫu phi của Vương gia, mà chép kinh thư hình như còn thể cầu phúc.

Vương gia không đưa cậu đến Diệu Linh tự, vậy cậu tốt bụng thay mẫu phi của Vương gia cầu phúc cũng tốt.

Nghĩ thế, Giang Quyện liền chép từng trang từng trang, nhưng nhiều chữ như thế, Giang Quyện vẫn không kiềm được làm biếng một hồi.

Hoàng Thái hậu thấy cậu chăm chú thế liền bảo cung nữ dìu mình qua đó, bà ta cúi đầu im lặng một hồi, rồi nói một cách kỳ lạ: “Chữ này của ngươi cũng xem như là...”

Ngay ngắn, nhưng cũng chỉ là ngay ngắn thôi, còn cách xa trình độ mà hôm bữa Giang Niệm khen.

Hoàng Thái hậu bảo: “Viết cho tốt vào.”

Giang Quyện nghe thế liền chột dạ đổi tay.

Cậu thuận tay trái, khi không muốn viết chữ đàng hoàng thì sẽ dùng tay phải để vẽ bùa.

Giang Quyện đổi tay xong liền bắt đầu viết tiếp kinh Phật, chưa viết được bao nhiêu, Hoàng Thái hậu lại hỏi cậu: “Sao lại là Khải thư?”*

(*: Một trong những kiểu thư pháp Trung)

Khải thư không được sao?

Giang Quyện ngập ngừng một hồi liền đổi kiểu chữ khác, không lâu sau, Hoàng Thái hậu lại bảo: “Hành thư ư?”

Giang Quyện nghe ra sự kỳ ngoặc trong lời nói của bà, cậu chỉ cho rằng Hoàng Thái hậu vẫn chưa hài lòng nên chỉ đành đổi kiểu chữ khác, lần này Hoàng Thái hậu không nói gì, chỉ chau mày lại.

Sao còn không ổn thế kia.

Giang Quyện có hơi tuyệt vọng, cậu hết cách rồi, lại đổi kiểu chữ cuối cùng mà cậu biết, cậu đành ngoan ngoãn viết Kim Thể nét mảnh.

Ông nội của Giang Quyện là một đại sư về Quốc học, từ nhỏ tim cậu đã không tốt nên được đưa đến nuôi nấng ở nhà ông nội. Đáng lẽ là để nuôi dưỡng tinh thần, bình đạm tu thân, kết quả Giang Quyện bị bắt học từng quyển thư pháp khác nhau, thế là cậu cũng biết nhiều kiểu chữ khác nhau.

Một lát lâu sau, Hoàng Thái hậu chậm rãi bảo: “Ngươi biết nhiều kiểu chữ thế ư.”

“Vài ngày trước ca ca của ngươi bảo ngươi viết Kim Thể nét mảnh rất đẹp, ngòi bút sắc bén, ngay ngắn chỉnh tề.” Hoàng Thái hậu khen: “Hôm nay được gặp, thì ra không chỉ viết Kim Thể nét mảnh tốt mà ngay cả Khải thư, Hành thư, Nhan thể cũng đạt đến mức độ thành thạo.

Giang Quyện: “...”

Thì ra là thế.

Dọa cậu giật cả mình, còn tưởng Hoàng Thái hậu như ông nội của cậu, chê cậu không nghiêm túc luyện chữ.

Nhưng...

May mà cậu biết viết Kim Thể nét mảnh, nếu không thì há chẳng phải đã lộ tẩy rồi sao?

Giang Quyện cảm thấy may mắn vô cùng.

“Đáng tiếc thật...”

Hoàng Thái hậu lại mở lời, chỉ cảm thấy Giang Quyện điểm nào cũng hợp lòng bà ta, nhưng nếu cậu đã là Ly Vương phi, lại có Mệnh Đồng Tử, cho dù bà ta có thích đến đâu cũng không thể gọi vào cung như Giang Niệm.

Khựng lại một chút, Hoàng Thái hậu nhẹ nhàng bảo: “Nếu ngươi biết nhiều kiểu chữ như thế, vậy chép cho ai gia mỗi kiểu chữ một lần đi.”

Giang Quyện: “?”

Đây có được xem là dụ cá cắn câu không nhỉ?

Sao lại thế.

Thật ra trong lòng Giang Quyện muốn từ chối lắm, chép một quyển thôi là có thể cậu sẽ không ăn không uống cả ngày rồi, đừng nói chi là bốn quyển, huống hồ đứng lâu như thế, chân cậu đã bắt đầu đau nhói.

Giang Quyện do dự bảo: “Thái hậu nương nương, chân con bị thương, không đứng lâu được ạ.”

Hoàng Thái hậu nhìn cậu, cười bảo: “Nếu như không đứng lâu được vậy thì quỳ chép cho xong đi.”

Giang Quyện: “...”

Không được, nhiều như thế cậu chép không hết đâu, mà tay còn đau nữa.

Cậu phải nghĩ cách mới được.

Giang Quyện bình thường lười lắm, không thích vận động càng không thích động não, nhưng hễ gặp tình trạng làm việc quá sức hay sự nghiệp cá mặn gặp trục trặc thì cậu sẽ nghĩ đủ mọi cách để khắc phục khó khăn, để bản thân có thể trở mình quay lại cuộc sống nằm sải lai.

Như là giây phút này đây.

Viết bốn lần thì ngang với lấy mạng cá rồi còn gì, còn không cho phép cậu ngồi, Giang Quyện suy đi nghĩ lại, cậu không nhẫn nhịn được, quyết định lười phải lười cho đến nơi đến chốn.

Giang Quyện cúi đầu, lại nhấc bút lên, lại bắt đầu chép từng dòng kinh thư, như thể đã chấp nhận hiện thực, quyết định ngoan ngoãn ở đây chép đến khi trời đất hoang tàn.

Hoàng Thái hậu thấy bản thân không cần phải tốn lời nữa, nên cũng khá là hài lòng với việc Giang Quyện biết điều, bà ta bảo cung nữ dìu bà ta ngồi xuống, bắt đầu thư thái dùng trà.

Giang Quyện ngẩng đầu nhìn bà ta, lại nhìn hoàn cảnh xung quanh, cậu nhắm trúng một nơi có trải thảm tơ hồng mềm mại, liền “bụp” một tiếng, buông cây bút trong tay ra.

Ngay lập tức, tay của Giang Quyện vịn lấy bàn, cậu chau mày bảo: “… Tức ngực quá.”

Những ngón tay đặt ở lồng ngực chậm rãi bóp chặt lại, Giang Quyện thở gấp, từ từ khom người sống, trán cậu tựa lên bàn, không động đậy chút nào, cứ như là đau khổ tột cùng lắm vậy.

Hoàng Thái hậu đứng người, nhớ ra Giang Quyện có bệnh tim nên liền đứng dậy bảo: “Người đâu, người đâu!”

Cung nữ hoảng loạn chạy đến, lúc này, bên ngoài Từ Ninh cung cũng vô cùng ồn ào.

“Vương gia, chưa được Thái hậu nương nương truyền triệu, ngài không được vào trong!”

“Vương gia! Vương gia...!”

“Thái hậu nương nương, Vương gia xông vào ạ!”

Tiếng bước chân, tiếng hô hoán vang lên liên tục, khắp nơi đều rối loạn vô cùng, Giang Quyện ngã xuống tấm thảm mềm mại như ý muốn, không làm bản thân đau tí nào.

Giả bệnh, cậu giỏi nhất trò này.

Cậu là bệnh nhân bị bệnh tim lâu năm đấy.

Giang Quyện yên lặng nằm sải lai giả xỉu, hoàn toàn không biết có người bước thẳng vào trong Từ Ninh cung, tay áo của nam nhân lất phất trong gió, vạt áo chạm đất muốn tung bay lên mấy lần.

“Bụp..!”

Ngay lập tức, Tiết Phóng Ly mặt vô biểu cảm đạp mạnh cửa.

“Vương phi của bổn vương đâu?”

Hắn cười, nhưng gương mặt lại u ám vô cùng, đôi mắt đã mọc đầy gân đỏ, sự tức giận trên người nồng nặc đến nỗi như con ác quỷ mới chui từ địa ngục lên.



Lời tác giả:

Vương phi của ngươi đang nằm trên sàn giả chết kia kìa.

Thật ra, ở góc độ nào đó thì Hoàng Thái hậu đang bị Quyện cá mặn ăn vạ.

Chương kế tiếp