Chú Cá Mặn Này Nghĩ Thông Suốt Rồi

Chương 25: Ngày thứ 25 muốn làm cá mặn
Chỉ một ánh nhìn, đã làm cho hắn đắm say.

Tiết Phóng Ly và cậu hai mắt nhìn nhau, nơi bàn tay hắn ép sát là một vòng eo thon ốm, trắng tinh như ngọc, nhưng lại ôm không xuể.

Hắn dường như không tài nào tự kiềm chế, không kiềm được mà siết chặt.

Thế nhưng mọi thứ này lại vừa chạm liền tan biến, cảm giác mềm mại ấm áp trong lòng bàn tay bỗng chốc biến mất không để lại dấu vết.

Tiết Phóng Ly mở mắt ra lần nữa.

Căn phòng trống vắng, màn che buông xuống, chàng thiếu niên trong lòng vẫn đang say giấc nồng, mái tóc đen óng xõa trên vai, tiếng thở triền miên.

Chỉ là một giấc mơ thôi.

Đôi mắt hắn khẽ cúi thấp xuống, cảm giác ấy vẫn còn đọng lại trên bàn tay, dường như bên tai vẫn còn nghe được tiếng rên rỉ nỉ non như mèo con ấy.

Giang Quyện từng khóc rất nhiều lần, nhưng không có lần nào cậu phát ra âm thanh như thế… là âm thanh khi được thưởng thức nhiều lần, tràn đầy dục vọng và vui sướng.

Trước đó, hơi thở trên người Giang Quyện luôn có thể xoa dịu mọi nóng nảy và sự hung tàn của hắn, nhưng lúc này, mùi hương thanh tĩnh cỡ nào đi nữa, Tiết Phóng Ly vẫn không cách nào bình tĩnh trở lại.

Tay hắn buông lỏng đặt lên eo của thiếu niên, cũng có thể do xuất phát từ một nỗi tiếc nuối, cũng có thể do muốn biết vòng eo này có thật sự mềm mại đến thế không, hắn dùng sức nắm chặt.

Quả thật ôm không xuể.

Cũng quả thật…

Mềm đến nỗi khiến ta nhột trong lòng.

“... Đau quá.”

Giang Quyện ngủ rất say, nhưng không ảnh hưởng tới việc cậu oán than, sau khi mơ mơ hồ hồ nói ra hai từ xong, cậu quay đầu sang một bên, hàng mi cong vút khẽ động đậy vài cái.

Sạch sẽ, không phủ nước sương.

Tiết Phóng Ly nhìn cậu hồi lâu, có gì đó dần trở nên rõ rệt trong đáy lòng, đồng thời đâm chồi nảy mầm.

Hắn không những muốn níu giữ cậu ở lại bên cạnh.

Hắn còn muốn…

Câu trả lời gần ngay trước mắt, Tiết Phóng Ly lại bất ngờ nghe thấy một giọng nói.

“Phóng Ly.”

Nữ nhân nhẹ nhàng kêu gọi, tiếp đến là một cú đau đầu kịch liệt. Hắn vốn đang trong phòng của miếu tự, nhưng lại nhìn thấy nữ nhân ngồi trước gương, nữ nhân đó đang từ từ chải tóc, giọng điệu ôn nhu.

“Ngươi có biết, rốt cuộc phải làm sao mới níu giữ được một người không?”

Trong gương bằng đồng vàng, đôi môi hồng hào của nữ nhân cong nhẹ, trâm cài trên mái tóc rung lắc không ngừng: “Mãi mãi, mãi mãi đừng rung động.”

Nữ nhân nói: “Chim tước phải bẻ gãy đôi cánh, rắn phải bứt đứt răng độc, khiến nó sợ ngươi, khiến nó chỉ có thể ỷ lại ngươi mà sống, trở thành dây tơ hồng của ngươi.”

“Nhưng nếu như ngươi đã rung động rồi, thì ngươi sẽ không nỡ, ngươi sẽ sợ trước lo sau, nảy sinh lòng thương, vậy thì ngươi chỉ giữ người ấy được một lúc thôi, về sau ngươi mà quên đóng cửa lồng, người ấy sẽ…”

Nữ nhân cười khúc khích nói: “Phóng Ly của ta, ngươi đã nhớ chưa?”

“Có tham vọng thì mới động lòng, cũng tức là sẽ phải chịu mọi tổn thương, sẽ phải chịu đựng mọi nỗi khổ trên đời (1)”

Nhẹ nhàng thầm thì, bóng dáng của nữ nhân dần biến mất, sau đó Tiết Phóng Ly tiếp tục nghe thấy nữ nhân đó khóc nức nở, chửi rủa một cách đầy oán hận.

“Ta hận ngươi, ta căm hận ngươi, sao ngươi còn không đi chết đi?”

“Ngươi không níu giữ được ta đâu. Kiếp này, ngươi không níu giữ được ai cả, cũng không ai ở lại vì ngươi.”

“Ngươi là một con quái vật, ngươi chính là một con quái vật, ngươi đáng chết, ngươi đáng chết…!”

Tiếng la hét chói tai như muốn đâm thủng màng nhĩ, trước mặt Tiết Phóng Ly là một mảng máu đỏ tươi.

Hắn muốn níu giữ Giang Quyện.

Ngay cả hắn suy yếu như vậy, vốn dĩ không ở lại được bao lâu.

Những dục vọng tuôn trào, rõ rệt đó cuối cùng lại bị kìm hãm trong đáy lòng, Tiết Phóng Ly thản nhiên nhắm mắt lại.

Hắn nhớ rõ từng câu nói của nữ nhân đó.



Lúc Giang Quyện tỉnh giấc, trong phòng chỉ còn lại mình cậu.

Cậu ngồi đó một hồi, chuẩn bị bước xuống giường, kết quả ấn bên cạnh một cái thấy một mảng mềm mại, lúc này mới phát hiện ra trên giường có trải thêm nhiều lớp vải lụa.

Giang Quyện càng sờ càng thấy thoải mái, ngả người nằm xuống, thành tâm thành ý cảm thán lần nữa.

“… Vương gia tốt bụng thật sự.”

Cao quản sự: “...”

Nghe nhiều những lời này, ông đã nghe ngán hết rồi, bây giờ hoàn toàn có thể làm được mặt không biến sắc.

Cao quản sự mở cửa ra nói với Giang Quyện: “Vương phi, ban nãy trụ trì có đến một chuyến, nhưng ngài vẫn còn đang ngủ, Vương gia không cho người gọi ngài dậy, trụ trì mới nói đợi ngài tỉnh rồi ông mới đến tiếp, bây giờ nô tài đi gọi ông ấy nha?”

Tiết Phóng Ly không có ở đây, Giang Quyện đương nhiên chọn né tránh, cậu lắc đầu: “Ta đi ra ngoài dạo.”

Nói xong, Giang Quyện hỏi tiếp: “Vương gia đâu, sao Vương gia không có ở đây?”

Cao quản sự trả lời: “Vương gia được Phiêu kỵ Đại tướng quân mời qua rồi.”

Giang Quyện “ừ” một tiếng, nhớ lúc đến có nghe Cao quản sự nói người của phủ Tướng quân cũng đang ở Diệu Linh tự. Cậu cũng không để tâm lắm, sau khi sửa soạn bản thân xong, Giang Quyện nói: “Nếu Vương gia có hỏi thì nói ta đi dạo rồi.”

Vừa dứt lời, Giang Quyện đã sải bước rời đi, cậu muốn đi dạo, hộ vệ canh giữ bên ngoài cũng vội vàng theo sau.

Diệu Linh tự không khác gì những miếu tự khác, Giang Quyện dạo một chút thì không muốn dạo nữa, cậu suy nghĩ một hồi, quyết định tới pháp hội của Ngu mỹ nhân xem một chút.

Nhưng cậu lại không biết nơi đó ở đâu, Giang Quyện ngó ngang liếc dọc, kiếm được một hòa thượng quét dọn gần đó hỏi thăm.

“Cho hỏi ngươi có biết pháp hội của Ngu mỹ nhân tổ chức ở đâu không?”

“Ở Thiên bảo điện.”

Hòa thượng quét dọn chỉ một phương hướng cho cậu, Giang Quyện cảm ơn xong, vừa định đi qua thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói: “Này, ngươi đi pháp hội của Ngu mỹ nhân làm gì?”

Giọng nói truyền từ trên cao, Giang Quyện tò mò ngẩng đầu nhìn lên, thấy có một thiếu niên đang ngồi trên cây, hắn ta trạc tuổi cậu, trên tay cầm trái đào ăn một cách ngon miệng.

“Ta…”

Giang Quyện vừa định trả lời, thiếu niên trên cây nhìn rõ khuôn mặt cậu, sững sờ một chút, trái đào cũng rơi ra khỏi tay, lăn lộn vài vòng trên đất.

Giang Quyện hỏi tiếp: “Ngươi sao vậy?”

Thiếu niên hốt hoảng lắc đầu: “Không, không có gì…”

Nói xong, thiếu niên liếc nhìn Giang Quyện thêm một cái.

Giang Quyện đang ngẩng đầu nhìn hắn ta. Thần thái trên mặt cậu là loại màu sắc trong sáng hơn màu sắc ánh trăng, cũng tinh khiết hơn màu sắc của tuyết, không nhiễm bụi trần.

Mỹ nhân này hắn ta đã từng gặp rồi.

Nhìn rất quen mặt, nhưng lại không nhớ rõ đã gặp ở đâu.

Thiếu niên miễn cưỡng khiến tâm trí bình tĩnh, từ trên cây nhảy xuống, hỏi cậu thêm lần nữa: “Ngươi tới pháp hội của Ngu mỹ nhân để làm gì?”

Giang Quyện trả lời: “Đi xem thử.”

Thiếu niên nhìn cậu một cái: “Vậy sao ngươi không đi xem pháp hội của người khác?”

Giang Quyện chớp chớp mắt: “Không muốn đi.”

Thiếu niên lại nói: “Đều là pháp hội, ngươi đi xem pháp hội của Ngu mỹ nhân, sao lại không đi xem pháp hội của người khác?”

Giang Quyện khó hiểu nhìn hắn ta: “Tại sao ta phải đi xem pháp hội của người khác?”

Thiếu niên lời nói sắc bén: “Ngu mỹ nhân thì không tính là người khác sao? Nhiều người như vậy, sao ngươi lại chọn Ngu mỹ nhân?”

Giang Quyện: “...”

Cuộc trò chuyện này không cách nào nói tiếp, toàn là những lời lặp đi lặp lại, Giang Quyện lịch sự tạm biệt hắn ta: “Ta đi trước đây.”

“Ê, ngươi đợi đã.” Thiếu niên theo lên vài bước: “Ngươi tới pháp hội của Ngu mỹ nhân đúng không? Ta chung đường với ngươi.”

Giang Quyện “a” một tiếng, hỏi hắn: “Ngươi cũng đi hả?”

Thiếu niên lấy làm lạ: “Cái gì mà ta cũng đi? Ngươi đi được, chẳng lẽ ta không đi được chắc?”

Giang Quyện: “?”

Cậu đành chậm rãi giải thích: “Ý ta không phải vậy, ta chỉ tùy tiện hỏi thôi, ta không biết ngươi cũng tới pháp hội của Ngu mỹ nhân.”

Thiếu niên nghe xong, chất vấn cậu bằng một câu hỏi xuất từ tận linh hồn: “Chẳng lẽ ngươi không biết ta muốn đi thì ta không được đi sao?”

Giang Quyện: “...”

Tuyệt vọng quá, đây chính là kiểu thích cãi chày cãi cối đây sao?

“Ê, sao ngươi không nói nữa?”

Có lẽ do cậu im lặng quá lâu, thiếu niên chủ động nói với cậu: “Tự ngươi hỏi ta, bây giờ lại không nói gì, ngươi có lễ phép không thế hả?”

Giang Quyện suy tư một hồi, thật sự không muốn nói chuyện với người thích cãi chày cãi cối nữa, thế là lại chọn “ngó lơ đại pháp”: “Ừ, ngươi nói đúng, ta không lễ phép.”

Thiếu niên nhìn cậu, chậm rãi nói tiếp: “Ngươi nói không lễ phép thì là không lễ phép chắc? Ngươi có thể đại diện tất cả mọi người sao?”

Giang Quyện bình tĩnh nói: “Ờ, ngươi nói đúng.”

“Cái miệng này của ngươi chỉ để nói “ngươi nói đúng” thôi à?”

“Ngươi nói đúng.”

“Ngươi…”

“Ngươi nói đúng.”

Thiếu niên trừng mắt nhìn cậu, một người thích cãi chày cãi cối bây giờ lại bị cãi đến nỗi không thốt được một câu, thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.

Giang Quyện thở phào một hơi.

Nhưng điều cậu không ngờ, một giây sau thiếu niên ấy hứng khởi nói: “Tính tình ngươi tốt thật đấy. Ta có vài huynh đệ một khi nói chuyện với ta liền muốn đánh ta, còn nói không có ai là không muốn đánh ta. Ta thấy ngươi được đấy.”

Giang Quyện nhìn cái một cái, sợ mắc bẫy nên không trả lời, nhưng không lâu sau, thiếu niên này lại chủ động nói: “Ngươi tên là gì?”

Hỏi xong, hắn ta cũng tự nói họ tên mình ra, hai người dường như báo tên cùng lúc.

“Tưởng Khinh Lương.”

“Giang Quyện.”

Giang Quyện khẽ sừng sờ, không khỏi kinh ngạc nói: “Hả? Là ngươi à?”

Tưởng Khinh Lương cũng chẳng tốt được đến đâu, hắn ta kinh hãi nói: “Là ngươi đẩy Niệm ca xuống hồ?”

Giang Quyện: “...”

Sao lại thành ra thế này.

Diệu Linh tự lớn vậy, sao cậu vẫn gặp đám nhân vật chính này thế.

Tưởng Khinh Lương: “...”

Chẳng trách hắn ta cảm thấy trước đây đã từng gặp mỹ nhân này, thì ra hắn ta đã từng gặp thật.

Chẳng qua…

Giang Quyện này sao thay đổi nhiều vậy?

Đợi chút.

Bây giờ cậu đã là Ly Vương phi rồi.

Nghĩ đến đây, Tưởng Khinh Lương đột nhiên ngẩng phắt đầu lên, kinh ngạc vô cùng.

Giang Quyện không để ý tẹo nào, chỉ nhớ lại lại tình tiết truyện.

Trong nguyên văn, Tưởng Khinh Lương xuất thân từ thế gia võ tướng, nhưng lại bị bắt bỏ võ theo văn, bị Đại tướng quân điều tới Quốc Tử Giám, hắn ta không hài lòng, bài tập làm nát bét, giỏi nhất là tụ tập đám đông quậy phá.

Sau này trải qua sự khuyên răn của thụ chính, Tưởng Khinh Lương cuối cùng cũng ngoan ngoãn ở Quốc Tử Giám, nhưng giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, hắn ta vẫn hay giở thói xấu sau lưng.

Người này học võ từ nhỏ, lại vừa xấu xa, Giang Quyện do dự một chút, thà quay về châm cứu còn hơn. Cậu nói: “... Mà thôi, ta không tới pháp hội nữa, ta đi trước đây.”

Tưởng Khinh Lương lại nói: “Ngươi đợi chút.”

Giang Quyện: “Hả?”

Tưởng Khinh Lương tâm trạng vẫn còn khá phức tạp: “Chuyện Niệm ca, chút nữa chúng ta nói sau. Ngươi đến đây… pháp hội của Ngu mỹ nhân, là ai kêu ngươi tới?”

Giang Quyện trả lời thật lòng: “Tự ta tới thôi.”

Tưởng Khinh Lương quan sát cậu vài cái, hỏi tiếp: “Vương gia đâu?”

“Vương gia…” Vương gia không muốn đến, nhưng Giang Quyện lại khéo léo nói: “Vương gia đang bận.”

Tưởng Khinh Lương mỉa mai: “Đang bận? Ta thấy hắn không dám đến thì có.”

Giang Quyện nhíu mày, cậu không thích giọng điệu của Tưởng Khinh Lương, mỗi lần cậu không muốn quan tâm người khác thì sẽ bắt đầu lờ lớ lơ.

Nhưng lần này, ba từ “ngươi nói đúng” đã treo ngay bên miệng rồi, cuối cùng Giang Quyện vẫn không kiềm chế được, cậu nghiêm túc nói: “Vương gia không đến là có lý do của ngài ấy, nhưng chắc chắn không phải vì không dám.”

“Sao ngươi biết?”

Tưởng Khinh Lương phụt cười một tiếng: “Ngươi nói xem, thân làm con, hắn không những tự tay giết hại mẫu phi của hắn mà còn châm lửa đốt thi thể mẫu phi hắn, sao hắn còn dám đến?”

Giang Quyện khẽ sửng sốt



Lời tác giả:

1. lấy từ (Đại bảo tích kinh)

Chương kế tiếp