Chú Cá Mặn Này Nghĩ Thông Suốt Rồi

Chương 33: Ngày thứ 33 muốn làm cá mặn
Chuỗi phật châu tử đàn này đã được cung dưỡng ở Chiếu An tự rất nhiều năm rồi, chất ngọc óng ánh mà thanh khiết, nhiễm đầy hương khói cung phụng, ngụ ý tiêu trừ nghiệp chướng.

Ngày thường Giang Quyện hết sức sạch sẽ. Thân cậu như bồ đề, tâm cậu như gương sáng, giống như chỉ cần hắn lơ đễnh một chút thôi là cậu sẽ phi thăng lên trời.

Nhưng bây giờ, Giang Quyện đang nằm trên tháp mềm, bởi vì quá đau đớn nên cậu giãy dụa không ngừng, toàn thân đều là hơi nước ẩm ướt, nhưng mùi hương trên người cậu không hiểu sao vẫn ngọt ngào mê người.

Mà phật châu tử đàn tượng trưng cho sự thánh khiết và trầm lắng trên mắt cá chân cậu làm nền cho làn da thêm nõn nà, ngón chân tròn trịa hơi cong lại, khi không lại hiện ra vài phần dụ hoặc.

Giờ khắc này, thiếu niên không phải là tiểu bồ tát không nhiễm một hại bụi trần kia nữa, cậu đã trở thành bồ tát bằng bùn bị phật châu kéo vào nguy hiểm vạn trượng khó bảo vệ mình, nghiệp chướng chồng chất.

Hắn vốn đã là nghiệp chướng.

Không bước vào biển khổ, mà khăng khăng muốn bước vào biển dục.

“Vương gia, đã xong chưa?”

Tiết Phóng Ly đã không có động tác gì thật lâu rồi, Giang Quyện không nhịn được lên tiếng dò hỏi, Tiết Phóng Ly nhìn chằm chằm mắt cá chân cậu, đầu ngón tay chạm nhẹ vào cổ tay đã trống không của mình như đang vuốt ve gì đó.

… Hắn từng chạm vào mắt cá chân này.

Nhỏ gầy tinh tế, không chịu nổi một quyền, rõ ràng hắn không dùng sức gì cả, nhưng cũng sẽ để lại dấu tay.

Nếu hắn dùng sức nắm chặt thì sao đây?

Những dục niệm hắn đã nảy sinh trong Diệu Linh tự, giờ khắc này cuối cùng cũng hiện rõ mồn một.

“Vương gia?”

Vẫn không có ai để ý đến cậu, Giang Quyện quay đầu, lập tức đối diện với ánh mắt của Tiết Phóng Ly, gợn sóng u ám, ánh mắt lạnh đến mức cậu nhìn không thấu.

Những lúc Giang Quyện không hiểu ánh mắt của hắn rất nhiều, nhưng mà cậu lại vững tin rằng Vương gia không có bất kỳ ác ý gì với cậu, vậy nên cậu cũng không cảm thấy sợ hãi, cậu chỉ tự lẩm bẩm nói: “Xong chưa?”

Cậu ngồi dậy, từ từ sửa sang lại quần áo, sau đó gảy gảy vòng tay tử đàn trên mắt cá chân mình.

Mái tóc đen nhánh cuộn trên vai, Giang Quyện nhẹ giọng oán giận: “Bảo sao mắt cá chân cũng hơi đau, thì ra ra bị cấn vào. Vương gia, ngài xem này.”

Cậu kéo chuỗi vòng tay lên trên, hạt châu cấn lên cổ chân mảnh khảnh, để lại vết đỏ tròn trịa.

Sao cái gì cũng đều có thể để lại dấu vết trên người cậu vậy?

Tiết Phóng Ly duỗi một tay xoa xoa lên mắt cá chân Giang Quyện. Xúc cảm giống y hệt như trong trí nhớ, hắn cụp mắt, gần như không tự chủ được mà muốn dùng sức...

“Ngứa quá.”

Giang Quyện vội vàng rụt chân lại, cậu nhìn Tiết Phóng Ly đầy vô tội. Người đưa mắt cá chân cho hắn coi là cậu, người không cho hắn chạm vào cũng là cậu nốt.

Tiết Phóng Ly và cậu bốn mắt nhìn nhau, Giang Quyện không đau nữa, cảm giác ướt át nóng ẩm kia cũng đã phai nhạt đi nhiều, ánh mắt cậu trong veo, khí chất thuần khiết.

Nghiệp chướng cái gì, dục niệm cái gì, trên người cậu không hề có gì cả.

Vốn là phải độ nhân, nhưng lại nảy sinh nghiệp chướng mê người, vậy mà ngặt nỗi chính cậu không hay biết gì, cũng chưa từng để ý đến.

Đáng giận biết bao.

Vẫn nên khiến cậu đau đớn, bật khóc lên thì tốt hơn.

Dù cậu có không để tâm thì cũng chỉ có thể nhào vào lòng hắn, nước mắt giàn dụa muốn được hắn dỗ dành.

Tiết Phóng Ly hơi híp mắt, cố gắng áp chế sự điên cuồng và xao động từ tận sâu trong linh hồn kia, hắn kiềm chế, nói: “Nghỉ ngơi cho khỏe, đói rồi thì truyền thiện.”

Giang Quyện kỳ quái hỏi hắn: “Còn Vương gia thì sao?”

“Ta có chuyện.”

Tiết Phóng Ly thản nhiên thốt ra mấy chữ này, hắn đang chuẩn bị đi thì đột nhiên nói: “Vết thương ở chân ngươi đã không sao nữa rồi, có thể tắm nước thuốc trở lại.”

Giang Quyện “à” một tiếng, tắm nước thuốc rất tốn thời gian, cậu chỉ muốn tắm thùng gỗ bình thường rồi đi ngủ sớm một chút thôi: “Bắt đầu từ ngày mai đi.”

Tiết Phóng Ly nhìn cậu: “Lúc về còn làm nũng với bổn vương, nói ngươi bệnh rất nặng, không cầm được đồ cơ mà.”

Giang Quyện: “?”

Lúc đó cậu không phải làm nũng, cậu chỉ đang giải thích thôi.

Nhưng mà, có phải Vương gia lại hiểu lầm gì rồi không?

Giang Quyện ngập ngừng, cậu muốn giải thích, rằng đây là những chuyện trước khi cậu xuyên sách. Nhưng ngặt nỗi hoàn toàn không cách nào làm rõ được, Giang Quyện chỉ đành chịu.

Ngâm nước thuốc trước, sau đó mới tắm rửa, dằn vặt một hồi như thế, Giang Quyện đã mơ màng buồn ngủ rồi, đợi tới khi cậu bò về giường, Lan Đình cũng đã từ biệt trang về đây.

Nàng vội vàng sấy khô tóc cho Giang Quyện, Giang Quyện lắc đầu bảo: “Thôi đừng, sấy khô lâu lắm, ngươi lau sơ qua cho ta một chút là được rồi.”

Lan Đình không đồng ý: “Không được đâu công tử, không sấy khô cho nhanh là công tử sẽ lạnh đấy.”

Giang Quyện chỉ đành ôm gối, để mặc nàng sấy khô tóc cho mình.

Cậu đã từng ngủ trên chiếc giường này một tối rồi, rất cứng, bây giờ đã được phủ thêm không ít lụa mềm, sờ lên đã mềm hơn không ít, nhưng Giang Quyện đã nằm trong lòng Tiết Phóng Ly ngủ mấy lần, cái giường này có mềm hơn nữa cũng không thoải mái bằng Vương gia.

Duy trì nhiệt độ ổn định, chui trong lồng ngực Vương gia còn cảm thấy rất an toàn, ngày nào cậu cũng bị ép trở thành gối ôm, còn có thể nhân cơ hội đó ôm lại.

Giang Quyện nhịn không được hỏi: “Vương gia đâu?”

Lan Đình trả lời: “Vương gia nghỉ ở Lương Phong viện.”

Thôi được rồi, không có Vương gia thì không có Vương gia thôi, Giang Quyện chỉ hơi tiếc nuối vài giây rồi lại nằm sấp lên giường tiếp, dù sao thì giường cũng mềm mà, cậu vẫn có thể đánh một giấc thật ngon.

Nhưng Tiết Phóng Ly lại ngủ không ngon, thậm chí là không thể nào ngủ nổi.

Trong Lương Phong viện, ca cơ ngâm khẽ, hát nỉ non.

Sau lớp mành che trùng điệp, Tiết Phóng Ly ngồi trên tháp mềm, hắn vừa tắm xong, đầu tóc đen như mực hẵng còn ẩm ướt, nước thấm vào khiến phần vải trên vai sẫm màu hơn, nhưng Tiết Phóng Ly không bận tâm, hắn chỉ bưng ly vàng uống rượu.

Hắn đã không còn dùng hương liệu rất lâu rồi. Khói thơm lượn lờ khắp phòng, nhưng hiệu quả lại chẳng đến đâu, Tiết Phóng Ly cũng giống như vô số đêm trước, chán chường ngồi giải khuây cho qua đêm dài cô đơn.

Số đêm hắn có thể ngủ được chỉ đếm trên đầu ngón tay, mà những đêm đó không đêm nào hắn không ôm Giang Quyện, ngửi mùi hương thanh mát ngọt ngào trên người cậu, sau đó yên bình ngủ say.

Dáng người thiếu niên cân xứng, lúc ôm vào lòng thoải mái vô cùng.

Nếu cậu ở đây, hắn có thể kéo cậu vào lòng, chỉ cần cúi đầu xuống là có thể đoạt lấy hương thơm trên cổ cậu.

Nhưng mà...

“Người trầm luân ái dục như cầm bó đuốc đi ngược gió, ắt có ngày phỏng tay.”

Tiết Phóng Ly từ từ mở mắt, vẻ mặt phiền chán không thôi.

Hắn không sợ bỏng tay.

Hắn chị sợ mình không giữ nổi Giang Quyện, đến cuối cùng sẽ rơi vào kết cục như Hoằng Hưng Đế.

Vì chấp niệm nên si mê, vì si mê nên gặp ma chướng, vì ma chướng mà nhập ma.

Vừa đáng thương vừa nực cười.

Tâm trạng chập chờn không yên, sự phiền muộn và nỗi khổ riêng quấn riết lấy nhau, Tiết Phóng Ly mệt mỏi xoa huyệt thái dương, một tiếng “kẽo kẹt” vang lên, Cao quản sự đã trở lại.

“Vương gia, Bệ hạ nói người có vài trang viên tránh nóng, nhưng không được mát mẻ như hành cung, giờ trời đã nóng, ngài và Vương phi tới hành cung ở là được rồi.”

Tiết Phóng Ly gật đầu, dường như không cảm thấy được vào hành cung của Đế Vương ở là vinh quang gì lớn, chỉ coi như một chuyện hết sức bình thường mà thôi.

Cao quản sự do dự vài giây, sau đó thấp giọng nói: “Nô tài thấy Bệ hạ rất vui vẻ, người nói đây là lần đầu tiên Vương gia xin người điều gì đó.”

Tiết Phóng Ly không tiếp lời, Cao quản sự đánh giá hắn vài cái rồi nói tiếp: “Vương gia, Bệ hạ còn bảo ngài ngày mai vào cung một chuyến.”

Tạm dừng một lát, Cao quản sự lại nói: “Lúc nô tài đi có nhìn thấy Lý đại nhân của Hình bộ, ông ta đang quỳ ngoài Dưỡng Tâm điện, có lẽ là có liên quan đến chuyện hôm nay.”

“Ừ.”

Tiết Phóng Ly hờ hững “ừ” một tiếng, sau đó lấy ra một túi thơm ra từ trong ngực.

Cao quản sự nhìn sơ qua, ông ta có ấn tượng rất sâu sắc với chiếc túi thơm này, dù sao thì rõ ràng nó vẫn luôn ở trên tay Vương gia, nhưng Vương gia lại lấy cớ mình đã làm mất túi thơm, đi tìm Vương phi đòi cái khác.

“Đều là túi thơm, sao bổn vương chỉ thích mùi của một mình cậu ấy như vậy.”

Tiết Phóng Ly rũ mắt, như đang hỏi Cao quản sự, cũng như đang hỏi chính mình.

Nịnh nọt lấy lòng là nghề của Cao quản sự. Đôi mắt của ông ta không phải chỉ dùng để trưng cho vui, trước đó Cao quản sự chỉ cảm thấy Vương gia rất dung túng Vương phi, bây giờ Cao quản sự lại cảm thấy không đơn giản như vậy.

Vương gia của bọn họ chìm đắm rồi.

Vương phi nói công có công, Vương phi nói sợ nóng liền có sơn trang tránh nóng, vải được vận chuyển suốt đêm từ Lĩnh Nam về, đã vậy Vương gia còn giận dữ đập phá Từ Ninh cung nữa.

Đây mà là Vương phi cái gì, đây rõ ràng là yêu phi!

“Chuyện này chứng tỏ Vương gia và Vương phi là trời sinh một đôi.” Cao quản sự nói: “Vương phi tâm tư đơn thuần lương thiện, đối xử với Vương gia cực kỳ tốt, Vương gia thích mùi của Vương phi, Vương phi há lại không thích mùi của Vương gia?”

Tiết Phóng Ly hứng thú hỏi ông ta: “Theo ngươi thấy, Vương phi thích gì ở bổn vương?”

Cao quản sự im lặng vài giây, sau đó ung dung trả lời: “... Vương phi thích Vương gia là một người tốt.”

Tiết Phóng Ly cười xùy, nhìn Cao quản sự đầy châm chọc, Cao quản sự nhìn ánh mắt hắn mà lạnh cả người, vội vàng cúi đầu.

Một ngày Vương phi có thể nói Vương gia là người tốt ba lần, lần nào Vương gia nghe cũng có vẻ mặt thế này, thậm chí là còn bày ra dáng vẻ trời quang mây tạnh dỗ dành Vương phi.

Trong lòng Cao quản sự đang thầm phỉ nhổ không thôi, lại nghe Tiết Phóng Ly nói: “Đi xem thử Vương phi đã ngủ chưa.”

Cao quản sự nhận mệnh: “Vâng.”

Không lâu sau, Cao quản sự đã trở lại: “Vương gia, Vương phi đã ngủ được một canh giờ rồi.”

Dừng một lát, trực giác nói cho ông ta rằng nếu để Vương gia biết thế thì sẽ không vui, Cao quản sự lại nói: “Trước khi ngủ, Vương phi có hỏi Vương gia ở đâu.”

Tiết Phóng Ly “ừ” một tiếng, hắn lười biếng rũ mắt: “Cút đi.”

Cao quản sự nhận lệnh, vội vàng chạy ra ngoài, Tiết Phóng Ly suy ngẫm về lời Cao quản sự nói, hắn thấp giọng cười.

Đúng thế, hắn là một “người tốt”.

Thiếu niên để hắn ôm để hắn bồng, bằng lòng ngủ trong lòng hắn, từ trước đến nay chưa từng đề phòng hắn.

Hắn đang kìm nén cái gì?

Nghe người tốt người tốt mãi, thật sự coi mình là người tốt thật sao?



Ngày hôm sau

Trời còn chưa sáng Giang Quyện bị đánh thức.

“Công tử, công tử.”

Giang Quyện miễn cưỡng mở mắt ra vì tiếng gọi của Lan Đình, rèm che bị một cánh tay trắng bệch vén lên, Tiết Phóng Ly cúi đầu nhìn cậu, nói: “Vào cung cùng bổn vương.”

Giang Quyện: “?”

Cậu nhìn nhìn ngoài trời, trời còn đang tối mà, trước khi xuyên sách, mỗi sớm không có y tá tới kiểm tra phòng, Giang Quyện đều ngủ đến khi mặt trời chiếu tới mông mới dậy, mới sáng sớm, cậu không thể nào nhúc nhích nổi.

Giang Quyện: “Ta không muốn đi.”

Tiết Phóng Ly: “Ngươi muốn.”

Giang Quyện chậm rì rì nói: “Nhưng mà ta muốn ngủ hơn.”

Tiết Phóng Ly mỉm cười nói: “Lên xe ngựa ngủ.”

Xe ngựa có thể thoải mái như giường sao?

Giang Quyện lắc đầu, cậu quay mặt sang chỗ khác, hết sức chống đối việc dậy sớm này, Tiết Phóng Ly nhìn cậu vài cái rồi vén chăn mỏng lên, trực tiếp bế Giang Quyện dậy, hắn nói với Lan Đình: “Chải chuốt cho Vương phi một chút.”

Giang Quyện: “...”

Cho dù Vương gia là một bé đáng thương, nhưng mới sáng tinh mơ như vậy đã bắt cậu dậy cũng quá đáng lắm rồi đó.

Giang Quyện: “Ta không...”

Tiết Phóng Ly: “Ngươi cứ ngủ phần ngươi.”

Thế này mà còn muốn cậu ngủ thế nào, Giang Quyện ngẩng đầu, u oán nhìn Tiết Phóng Ly.

Nhưng Tiết Phóng Ly lại làm như không thấy, hắn chỉ cúi đầu, khẽ ngửi mùi thơm trên cổ Giang Quyện, phiền muộn và lệ khí tích tụ cả một đêm đều tan thành mây khói.

Chỉ vì thiếu niên này đang ngồi trong lòng hắn, chỉ vì hắn mê luyến hương thơm trên người cậu.

Giang Quyện bực bội tắm rửa chải chuốt, bực bội thay quần áo, toàn thân cá mặn đều phải vì dậy sớm mà uể oải không vui.

Tiết Phóng Ly nhìn cậu chằm chằm, không bao lâu sau, hắn thản nhiên nói: “Nếu ngươi thật sự không muốn vào cung thì thôi.”

Tinh thần Giang Quyện chấn động, cậu lập tức nói: “Vậy ta...”

“Ngươi có nhớ hôm qua bổn vương báo quan.” Tiết Phóng Ly nói: “Nhưng An Bình Hầu lại cho rằng là bổn vương hành hung không.”

Giang Quyện sửng sốt, cậu gật đầu đáp: “Ừ.”

Tiết Phóng Ly rũ mắt: “Tối qua phụ thân của người hành hung vào cung, muốn phụ hoàng giải oan cho hắn, cũng nhận định rằng là bổn vương sai.”

Giang Quyện nghe thế thì “à” một tiếng, bắt đầu hơi mềm lòng.

“Thật quá đáng.” Giang Quyện nhíu mày: “Rõ ràng Vương gia có lòng tốt, sao bọn họ lại hiểu lầm ngài.”

Tiết Phóng Ly bình tĩnh nói: “Bổn vương đã quen rồi.”

Hắn nói như thế, Giang Quyện càng cảm thấy hắn đáng thương, cậu thở dài, trìu mến nói: “Thôi bỏ đi, Vương gia, ta vào cung cùng ngài.”

Tiết Phóng Ly hỏi: “Ngươi không ngủ nữa à?”

Dù có lười đến mấy thì giờ cậu cũng không thể nằm yên được nữa, Giang Quyện nói: “Đi trên đường ngủ cũng được.”

“Ừm.”

Khóe môi Tiết Phóng Ly ngậm ý cười, hắn dịu dàng nói: “Đường đi dài lắm, cứ nằm trong lòng bổn Vương ngủ đi.”



Lời tác giả:

Mời Vương gia biểu diễn: “Ta không có ái dục”, “Ta không sợ bỏng tay”.

Chương kế tiếp