Chú Cá Mặn Này Nghĩ Thông Suốt Rồi

Chương 49: Ngày thứ 49 muốn làm cá mặn
Trận mưa này tới quá nhanh nhưng lại chậm chạp không tạnh, mất một lúc lâu mây mới tan dần.

An Bình Hầu đứng ở đó, nước mưa từ trên người rơi tí tách, hắn ta nhớ tới rất nhiều chuyện.

Ngày trước, An Bình Hầu tránh Giang Quyện còn không kịp, hắn ta vừa cảm thấy ghét vừa cảm thấy mất mặt vì vị hôn phu này. Nhưng Giang Quyện luôn tìm cách để được gặp hắn ta.

Trên yến hội, Giang Quyện lẳng lặng nhờ nha hoàn giúp đỡ, giúp mình nói vài câu, thỉnh cầu gặp mặt.

Bạn bè gặp nhau, Giang Quyện sẽ quanh quẩn ở gần đó, nếu hắn ta ở cả đêm thì cậu cũng chờ cả đêm, chỉ vì được nói chuyện với hắn ta.

Hắn ta mời Giang Niệm ra ngoài du ngoạn, Giang Quyện sẽ tự đuổi theo, dù cho hắn ta có hờ hững với cậu, thậm chí xua đuổi, cậu cũng chưa bao giờ oán hận, vẫn một lòng say mê.

...

Tất cả mọi chuyện đều làm hắn ta bực bội, nhưng giờ phút này, khi nhớ lại, An Bình Hầu chỉ cảm thấy áy náy.

Lúc đó, Giang Quyện trời sinh nhát gan nhưng lại to gan tỏ tình với tất cả niềm cháy bỏng với duy nhất mình hắn ta.

Nhưng An Bình Hầu chê Giang Quyện không đủ trang nghiêm, không hiểu lễ nghi, không ra gì, hoàn toàn không xứng bước vào Hầu phủ. Hắn ta chưa bao giờ đáp lại Giang Quyện, chỉ một lòng muốn giải trừ hôn ước.

Phải chẳng cậu đã từng chờ đợi hắn ta rất lâu ở trong cơn mưa?

An Bình Hầu nhăn mày.

Đứng đợi trong màn mưa, đáy lòng trào dâng nỗi áy náy khiến An Bình Hầu tiếp tục chờ đợi, nhưng từ đầu đến cuối, chẳng ai đến cả.

Lòng An Bình Hầu chìm xuống từng chút một.

Cậu không muốn tới sao?

Không, không phải như thế.

Với ngần ấy thời gian, An Bình Hầu không tin quá khứ có thể mờ nhạt chỉ trong mấy ngày ngắn ngủ, hơn nữa Giang Quyện còn nặng tình như thế có mà.

Cậu còn chưa tới, chắc chắn là có nguyên nhân.

Gặp Giang Quyện ở hồ sen, vốn dĩ là vì An Bình Hầu không muốn chính diện đối đầu Ly Vương, càng không muốn dính líu gì đến hắn. Song, giờ phút này, An Bình Hầu không cam tâm, trong lòng vẫn còn chút hi vọng, vậy là hắn ta quyết định đi xem rốt cuộc là chuyện gì.

An Bình Hầu từ từ đi về phía chính điện.

Trong Thừa Đức điện, thị nữ cầm đèn đứng nghiêm cẩn, ánh đèn trong cung chói sáng, cả phòng sáng như ban ngày.

Canh hạt sen vừa miệng, âm ấm, không bị bỏng, Giang Quyện ăn mấy thìa thì nhớ tới Vương gia cũng chưa ăn gì bèn đút một thìa cho hắn.

“Vương gia, ngài nếm thử đi.”

Vị canh hạt sen thanh đạm nên Tiết Phóng Ly không muốn ăn, hắn cúi mặt nhìn xuống, rồi nắm chặt tay Giang Quyện, khẽ đè lại, lẳng lặng nói: “Đợi một lát rồi ăn.”

Thân làm thánh lừa, Giang Quyện nghe xong là biết Vương gia đang gạt mình, cậu khăng khăng muốn hắn ăn: “Chờ lát nữa sẽ nguội mất, bây giờ ăn luôn đi.”

Cậu giơ tay, đưa thìa đến bên môi Tiết Phóng Ly, hắn nhíu mày, vẻ mặt có phần ghét bỏ, thế là Giang Quyện từ tốn hỏi: “Vương gia không muốn ăn thật à?”

Tiết Phóng Ly không đáp, Giang Quyện nói đầy ẩn ý: “Dù sao ta cũng không muốn Vương gia ôm ta, nếu không ăn thì từ nay về sau khỏi ôm nhé.”

Nói xong, cậu đặt thìa xuống va vào bát ngọc, “keng” một tiếng, quả nhiên không đút ăn nữa.

Tiết Phóng Ly khẽ nhướng mày, hắn cúi đầu nhìn, ngón tay khẽ xoa gương mặt Giang Quyện: “Uy hiếp bổn vương?”

Giọng điệu vừa nhẹ vừa chậm, câu nói từ miệng hắn thốt ra, vốn phải mang theo sự nguy hiểm, nhưng ngặt nỗi, vẻ mặt hắn lại dịu dàng đến cùng cực, Giang Quyện cũng gật đầu theo, rất dứt khoát: “Ừm, uy hiếp ngài đấy.”

“Dữ thế à?” Tiết Phóng Ly bật cười: “Vậy bổn vương chỉ có thể dùng thôi.”

Giang Quyện giao bát canh hạt sen cho hắn: “Cho ngài nè.”

Tiết Phóng Ly hỏi cậu: “Phải là em đút chứ?”

Giang Quyện chớp mắt: “Không muốn đút, Vương gia, ngài tự ăn đi.”

Tiết Phóng Ly cười khẽ, không nói gì thêm nữa, chỉ là hắn lại càng siết chặt Giang Quyện vào lòng, thuận thế nắm ngón tay cậu, dịu dàng xoa đầu ngón tay còn dấu răng.

Tình cảnh này khiến Tiết Triêu Hoa nghẹn lời.

Còn muốn Vương phi của mình đút, Lão Ngũ không có tay à?

À, có tay, nhưng tay chỉ dùng để chơi ngón tay Vương phi của hắn.

Buồn nôn, thật sự buồn nôn chết người.

Tiết Triêu Hoa xoa cánh tay nổi hết da gà, hắn ta chỉ cảm thấy so với một Tiết Phóng Ly động một chút là giết người thì hắn của hiện giờ càng đáng sợ hơn.

Cậu không hề hay biết bên ngoài điện có một người đã đứng từ rất lâu mãi cho đến khi có thị nữ mang rượu đến, người nọ mới hốt hoảng gọi lên.

“Hầu gia, sao ngài lại ở đây?”

Tiếng nói không lớn nhưng vẫn khiến người ta nghe rõ, ngay cả Giang Quyện cũng ngẩng đầu theo, ai ngờ chưa kịp chuẩn bị đã đối diện với tầm mắt của hắn ta.

Cả người An Bình Hầu ướt đẫm, chật vật không thôi đứng bên ngoài, lòng bàn chân hãy còn đọng nước, ánh mắt ngoan độc nhìn chằm chằm Giang Quyện.

Cậu không hề phòng bị, giật nảy mình, Tiết Phóng Ly ôm cậu trong ngực là người đầu tiên phát hiện, hắn liếc mắt nhìn ra ngoài.

An Bình Hầu?

Tại sao hắn ta lại ở đây?

Nghịch ngón tay Giang Quyện mấy lần, Tiết Phóng Ly như nghĩ đến điều gì, bèn cười như có như không với Tiết Triêu Hoa.

Thảo nào lại thay nhau mời Giang Quyện đi dạo.

Đại ca của hắn, hóa ra có suy nghĩ này.

Lần mở tiệc chiêu đãi này, Tiết Triêu Hoa muốn làm gì, Tiết Phóng Ly thừa sức biết. Dựa theo ngày thường, hắn sẽ hoàn toàn không đi, nhưng bởi vì mảnh ngọc bội khắc chữ “Hoa”, Tiết Phóng Ly cần gặp hắn ta nên cũng đồng ý theo.

Về phần Giang Quyện, Tiết Triêu Hoa cố tình nhắc đến, nhưng hắn không hề muốn mang cậu theo. Có điều, vì Giang Quyện không ngon miệng nên hắn mới bất ngờ thay đổi suy nghĩ.

Tiết Phóng Ly liếc mắt nhìn sang, tay Tiết Triêu Hoa run lên, suýt nữa làm đổ ly rượu.

Tự mình sắp xếp nên không thể để lộ, huống chi vấn đề này lại mờ ám, Tiết Triêu Hoa đành tỏ vẻ ngạc nhiên: “Hầu gia, sao ngươi lại ở đây, còn mắc mưa nữa?”

“Mau vào nào, uống chút rượu ủ ấm người đi, kẻo bị nhiễm phong hàn bây giờ.”

An Bình Hầu im lặng, hắn ta chỉ nhìn chằm chặp Giang Quyện mà thôi.

Cậu đang ngồi trong ngực người khác, bàn tay rõ khớp xương của người kia vòng qua eo cậu, qua lớp áo dài màu đậm bên trong, chính cái tay này đang nghịch ngón tay của Giang Quyện, mà dường như cậu lại đã quen với điều đó.

Dù là bị ôm trong ngực nhưng hành động rất thân mật.

Trên thực tế, An Bình Hầu đã tới đây từ lâu, ngay cả hành động đút ăn qua lại của hai người họ, hắn ta cũng thấy rõ ràng.

Nếu nói trước đó An Bình Hầu còn có chút mong đợi trong lòng thì khi tận mắt thấy mọi chuyện, hắn ta chỉ cảm thấy phẫn nộ.

Hắn ta đứng trong màn mưa đợi lâu như vậy mà Giang Quyện đang làm gì hả?

Cậu không biết liêm sỉ ngồi trong ngực Ly Vương, ăn đồ ăn mà hắn đút tới, mặc cho hắn khinh nhờn mình trước mặt bao người.

Mình còn thay cậu ta tìm bao lí do như vậy.

Rằng vì Ly Vương còn ở đây nên cậu không thể thoát thân.

Rằng vì trời mưa quá lớn, đường khó đi.

Hiện thực đã giáng một bạt tay vào mặt An Bình Hầu. Cái gì mà không thể thoát thân, cái gì mà đường khó đi, từ đầu đến cuối cậu luôn ngồi trong lòng Ly Vương, hưởng thụ sự sủng ái của hắn.

Tình cảm của Giang Quyện, sao lại rẻ mạt đến thế?

Hôm qua còn bày tỏ dáng vẻ lưu luyến si mê hắn ta, sau khi gả vào phủ Ly Vương, cậu lại như quên sạch, như thể hắn ta chỉ là một người dưng, vứt bỏ hết mọi thứ liên quan đến hắn ta.

Vì sao?

Là vì Ly Vương sao?

Thánh thượng dung túng hắn, thế nhân sợ hắn, duy chỉ có một mình Giang Quyện nhận được tình yêu thương của Ly Vương nên cậu mới sa vào, cho rằng mình là đặc biệt, chìm đắm trong cơn say giấy bọc kim.

Nhưng phần yêu thương này có thể duy trì bao lâu?

Ly Vương là một phu quân bình thường sao?

Ngu ngốc. Đúng là ngu không ai bằng.

An Bình Hầu không có cách nào hình dung tâm trạng hiện tại của bản thân, hắn ta vừa tức vừa hận... bực bội Giang Quyện ngu dại, oán hận Giang Quyện vô tình. Nỗi phẫn uất tuôn trào, An Bình Hầu cảm thấy bản thân không cam tâm, càng nghĩ càng khó tin nổi.

Dù thế nào đi nữa, sao cậu có thể để hắn ta đứng đợi trong mưa như thế.

Trông thấy lá sen có khắc chữ, dù không đến nhưng hoàn toàn không nhờ người truyền lời, mặc cho hắn ta đứng đợi trong mưa à?

Nghĩ vậy, An Bình Hầu giận dữ, hắn ta hít một hơi thật sâu, từ từ đi vào trong điện: “Tham kiến Điện hạ, tham kiến Vương gia, tham kiến...”

“Vương phi.”

Hai chữ cuối cùng gần như là hắn ta nghiến răng gọi. Giang Quyện mờ mịt, không biết vì sao An Bình Hầu lại oán hận mình, đành phải vờ như không nghe, cúi đầu chơi lá sen, ý muốn giảm cảm giác tồn tại.

Cậu cuốn lá sen loạn xạ, ai ngờ ngón tay lướt qua chỗ gập ghềnh, Giang Quyện lại mở nó ra lần nữa, bấy giờ mới phát hiện trên đó ghi một chữ “Chiếu”, thế là cậu tò mò: “Tại sao trên lá sen lại có chữ?”

Tiết Phóng Ly nhìn thoáng qua, lúc ngẩng đầu lên, gương mặt tỏ vẻ khinh thường: “Thật đúng dịp nhỉ.”

Giang Quyện hỏi hắn: “Đúng dịp gì?”

Tiết Phóng Ly bình tĩnh nói: “Có người có chữ này trong tên.”

Giang Quyện: “Hoàng phi à?”

Cuốn tiểu thuyết này cậu xem cũng không phải đọc chữ, cho nên không để ý lắm. Lá sen do Hoàng phi sai người mang tới nên Giang Quyện vô thức tưởng rằng trong tên nàng ta có chữ “Chiếu”, hoàn toàn không biết lời vừa thốt ra đã khiến sắc mặt An Bình Hầu càng khó coi hơn.

Giang Quyện không nhớ tên hắn ta ư?

Trên hôn thư viết rất rõ mà!

“Không phải nàng ta.” Dường như Tiết Phóng Ly rất hài lòng với phản ứng của cậu, hắn thản nhiên đáp: “Hầu gia đấy. Nếu bổn vương nhớ không lầm thì Hầu gia họ Tống, tên Chiếu Thời.”

Giang Quyện: “?”

An Bình Hầu?

Chẳng phải lá sen là do Hoàng phi đưa cho cậu chơi sao?

Giang Quyện khiếp sợ không thôi, vội vàng đẩy lá sen ra.

Cậu không muốn dính dáng gì tới An Bình Hầu vì sợ lại bị thụ chính ghi nợ, nhưng trong mắt An Bình Hầu, chính là Giang Quyện đang muốn mau chóng phủi sạch quan hệ giữa họ.

Để hắn ta đợi trong mưa thì thôi đi, bây giờ lại vờ như không biết họ tên của hắn ta, rồi còn tránh né. Dù An Bình Hầu đã nhiều lần thầm nhủ bản thân phải giữ lý trí thì giờ nó cũng đã sụp đổ rồi. Hắn ta gằn từng chữ chất vấn Giang Quyện: “Nếu trong lòng ngươi còn oán hận thì cứ nói thẳng. Bổn hầu đã nói với ngươi nhiều lần rồi, từ đầu chí cuối bổn hầu luôn thấy áy náy với ngươi, cũng tình nguyện bù đắp, vì sao ngươi cứ năm lần bảy lượt làm nhục bổn hầu như thế?”

Giang Quyện: “?”

Cậu tò mò hỏi: “Ta làm nhục ngươi khi nào?”

An Bình Hầu nói năm lần bảy lượt làm Giang Quyện cảm thấy bản thân oan ức vô cùng. Cậu ngẫm nghĩ một chút, chỉ có đúng một lần nói chuyện ở nhà sách mà thôi, ngoài ra cậu không làm gì cả, Giang Quyện lên tiếng: “Nếu ngươi cảm thấy ta làm nhục ngươi thì đó có thể là hiểu lầm thôi. Ngươi cứ nói, có lẽ ta sẽ giải thích. Nhưng mà...”

Mỗi lần gặp An Bình Hầu, hắn ta đều nói gì mà bù đắp, Giang Quyện nghe phát mệt, thế là cậu liền nghiêm túc nói với An Bình Hầu: “Ta không hề oán hận ngươi, cũng không cần ngươi bù đắp gì cả, thật đó.”

Sợ An Bình Hầu không tin, cậu còn bổ sung một câu: “Dù muốn bù đắp thì sao ta lại phải để ngươi bù đắp, Vương gia mới là phu quân của ta.”

Ly Vương, lại là Ly Vương.

Cậu rời khỏi Ly Vương thì chết à?

An Bình Hầu giận run người, Giang Quyện thì lại chẳng quan tâm. Thấy thế hắn ta càng giận hơn, An Bình Hầu trầm giọng hỏi: “Nếu bổn hầu vẫn luôn áy náy, muốn đền bù cho ngươi thì sao?”

Giang Quyện đáp lại không chút nghĩ ngợi: “Vậy ngươi cứ áy náy đi.”

Sau này An Bình Hầu sẽ trở thành Hoàng đế nên Giang Quyện không muốn đắc tội hắn ta. Nhưng vì hắn ta quá đáng ghét, cậu thực sự không nhịn được, phải nói với An Bình Hầu: “Người áy náy là ngươi chứ không phải ta, ngươi muốn thì cứ áy náy.”

“Dù sao... ta cũng không muốn ngươi áy náy, càng không muốn ngươi bù đắp.”

“Ngươi thay đổi rồi.”

Từng câu từng chữ của Giang Quyện như tát mạnh vào mặt An Bình Hầu, hắn ta trầm mặc rất lâu, khó khăn lắm mới mở miệng.

Hóa ra Giang Quyện thật lòng muốn xóa bỏ mọi chuyện trong quá khứ.

Hắn ta cảm thấy áy náy, muốn đền bù, nhưng Giang Quyện lại không cần.

Đương nhiên là Giang Quyện thay đổi rồi, thậm chí bên trong đã biến thành người khác, nhưng cậu sẽ không kể cho hắn ta chuyện này, cậu lén phàn nàn với Tiết Phóng Ly: “Vương gia, hắn ta lắm lời thật.”

Tiết Phóng Ly rủ mi, khẽ cười: “Đúng là rất ồn ào.”

Dừng một chút, hắn như vô tình nhắc đến: “Mà đây cũng là lần đầu tiên bổn vương nghe em gọi phu quân.”

Ban đầu Giang Quyện chưa kịp phản ứng, nghe hắn nói vậy, cậu mới hoàn hồn, vội vàng giải thích: “Ta chỉ đang, chỉ đang...”

Chỉ đang làm gì thì Giang Quyện cạn vốn từ, cậu nhanh chóng cúi đầu uống nước.

Tiết Phóng Ly nhìn cậu, thấp giọng cười nói: “Nghe cũng được đấy.”

Giang Quyện: “Hả?”

Tiết Phóng Ly không nói tiếp mà chỉ cao quý uống rượu.

An Bình Hầu đặt nhất cử nhất động của họ vào trong mắt, ngay cả chính hắn ta cũng cảm thấy chật vật. Nhưng An Bình Hầu vừa nhớ lại quá khứ thì lại cảm thấy không cam tâm, cực kì không cam tâm.

Giang Quyện không hề có chút quyến luyến nào với hắn ta.

Tại sao cậu có thể không có chút quyến luyến nào với hắn ta?

Nếu cậu thật sự không có thì vì sao muốn giữ tấm ngọc bội kia?

Đúng rồi, ngọc bội vẫn đang trong tay cậu.

Nghĩ tới đây, trong lòng An Bình Hầu dấy lên sự chờ mong, Giang Quyện tỏ vẻ vô tình, ân đoạn nghĩa tuyệt với mình, nhưng chỉ cần ngọc bội còn trên tay cậu ngày nào thì hai người vẫn còn liên quan đến nhau!

Dường như An Bình Hầu bắt được cọng rơm cuối cùng, còn muốn nói gì đó, nhưng Tiết Triêu Hoa đã hờ hững huých người hắn ta, tới hòa giải: “Chiếu Thời à, ngươi uống rượu trước đã rồi nói sau.”

Tiết Triêu Hoa dùng lực mới kéo An Bình Hầu về phía mình, thị nữ vội vàng rót rượu, trong lòng hắn ta thầm mắng không thôi.

Không phải nói Ly Vương phi si mê An Bình Hầu sao?

An Bình Hầu hiện giờ mới giống người quấn lấy Ly Vương phi thì có.

Hắn ta... bị hố à?!

Tiết Triêu Hoa nổi điên trong lòng, nhưng dù thế nào đi nữa, trên mặt hắn ta vẫn duy trì nụ cười khéo léo, cũng không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không mà bây giờ Tiết Triêu Hoa cảm thấy rất xấu hổ, hắn ta nhíu chặt mày, cuối cùng vẫn là Trương công công nhắc nhở.

“Điện hạ, tiết mục… tiết mục trợ hứng.”

Bấy giờ Tiết Triêu Hoa mới bừng tỉnh, hắn ta vỗ tay một cái: “Ta quên mất, mau lên, lên tiết mục nào, các nàng đều do ta đặc biệt mời các mỹ kiều nương từ Hồng Tụ Các tới đấy.”

Tiết Triêu Hoa ra lệnh, chẳng bao lâu một loạt nữ tử mặc hoa phục nối đuôi đi vào, các nàng bước nhẹ nhàng, tư thế vô cùng uyển chuyển, giọng hát như châu như ngọc.

An Bình Hầu uống một ngụm rượu mới đè được nỗi lòng rối bời xuống, hắn ta tùy ý ngẩng đầu, ai ngờ liếc thế nào mà ánh mắt chợt khựng lại.

Nữ tử cầm đầu ném ống tay thụng rồi duyên dáng rút về, ngọc bội rung lên tạo tiếng “đinh đang”.

Mà thứ trang sức ấy, An Bình Hầu chẳng thể nào quên được.

Hình khắc là một chú chim Hỉ Thước ngậm nhành cây, tượng trung cho ký kết hôn ước.

Là tín vật của hắn ta và Giang Quyện!

Nó vốn nên nằm trong tay cậu, bây giờ lại xuất hiện trên người một... trên người một kỹ nữ!

Chương kế tiếp