Chú Cá Mặn Này Nghĩ Thông Suốt Rồi

Chương 58: Ngày thứ 58 muốn làm cá mặn
Ban đêm.

Dạ yến kết thúc, bên ngoài phủ Trưởng Công chúa, ngựa xe như nước.

Xe ngựa của phủ Thượng Thư còn chưa xuất phát, ngọn đèn đã mờ dần.

An Bình Hầu bước nhanh, đi qua từng hàng xe ngựa, cuối cùng bước lên một chiếc.

Giang Niệm đang ngửa đầu để người khác dùng khăn xử lý vết thương trên trán, thấy An Bình Hầu, Giang Niệm cho người lui ra, nhìn An Bình Hầu mấp máy môi, nhưng cuối cùng vẫn không nói được lời nào, chỉ có nước mắt lăn dài.

“Tiểu Niệm, em chịu thiệt thòi rồi.”

An Bình Hầu nhíu mày, dịu dàng kéo tay hắn ta: "Hôm nay ta đã nhìn rõ, Ly Vương thật sự khinh người quá đáng!”

“Ta có đến yến tiệc, nhưng cữu cữu lại để ta ở trong phòng nên mới không tham gia. Chứ nếu có ta ở đó, em sẽ không bị làm nhục như thế đâu.”

Giang Niệm lắc đầu, như thể hồn nhiên không để ý đến chuyện bị nhục nhã kia, chỉ nói nhỏ: “Hầu gia, Trưởng công chúa và Phò mã không thích ta...”

“Rốt cuộc phải làm sao mới có thể được họ để mắt đến?”

An Bình Hầu an ủi: “Cữu cữu và cữu mẫu chỉ mới tiếp xúc với em vài lần. Em rất tốt, nếu họ chịu buông bỏ khúc mắc tiếp xúc với em thì chắc chắn sẽ thích em.”

Giang Niệm cắn môi: "Họ và đệ đệ có…”

Cậu ta khựng lại, chợt nhớ lại lúc ở trong yến tiệc bị người ta dập đầu xuống đấy, loại cảm giác đau đớn và sỉ nhục đó thật sự đủ để cho Giang Niệm ghi khắc cả đời.

Giang Niệm siết chặt nắm tay, hít sâu một hơi, run rẩy nói: “... Họ và Ly Vương phi từng có tiếp xúc. Hôm nay lần đầu gặp đệ ấy, ta thấy Trưởng Công chúa vui vẻ không thôi, Phò mã và đệ ấy lại càng vui vẻ hòa thuận, thậm chí còn vì đệ ấy mà trách móc ta.”

“Hầu gia, ta thật sự không bằng đệ ấy ư?”

Bên trong xe ngựa ngọn đèn tối tăm, giọng Giang Niệm nghẹn ngào, mặt cậu ta ướt đẫm nước mắt, trông khổ sở đáng thương, An Bình Hầu muốn trả lời, nhưng trong giây phút hoảng hốt, lại chợt nhớ đến dáng vẻ lúc khóc của thiếu niên kia.

… Nước mắt treo trên mi, tựa như cánh hoa ngậm sương sớm, lông mi vừa động, tim cũng mềm ra.

Giang Niệm, thật sự không bằng Giang Quyện.

“... Hầu gia?”

Giang Niệm hồi lâu không nghe trả lời, nhẹ nhàng gọi một tiếng, lúc này An Bình Hầu mới miễn cưỡng giật mình tỉnh lại, cười gượng: "Sao em lại nói vậy?”

“Em là em, đừng so sánh với người khác, đừng nghĩ nhiều.”

An Bình Hầu không trả lời thẳng của cậu ta, nhưng Giang Niệm lại không phát hiện, bởi vì trong tay cậu ta bị nhét một bình sứ nhỏ, An Bình Hầu giải thích: “Đây là sinh cơ cao ta lấy được từ chỗ cữu mẫu. Mấy ngày tới em ở trong phủ dưỡng thương đi, nhớ mỗi ngày thoa thuốc một lần, tránh để lại sẹo.”

Giang Niệm nắm chặt bình sứ nhỏ: "... Được.”

An Bình Hầu nói: “Chuyện trên yến tiệc bổn hầu đã dặn dò người trong phủ không được nhắc tới, nhưng... Khách khứa đông, cho nên sau hôm nay nếu có người nói gì đó, em đừng để trong lòng.”

Giang Niệm híp mắt lại, lẩm bẩm: “Ta biết.”

Sao cậu ta không biết được. Trên yến tiệc bao nhiêu người nhìn chằm chằm, cậu ta bị trách phạt như thế, chắc chắn lời đồn sẽ rất khó nghe.

Nhưng vậy thì sao chứ? Cậu ta có rất nhiều cách để dừng những lời đồn đãi kia lại, cũng có rất nhiều cách để khi mọi người nhắc tới Nhị công tử phủ Thượng thư là khen không dứt miệng.

… Ở đời trước, mùa hè này cậu ta trãi qua không yên ổn.

Giang Quyện có Ly Vương che chở, có Trưởng Công chúa và Phò mã quan tâm thì đã sao?

Không lâu nữa thôi, đừng nói là Trưởng Công chúa và Phò mã, ngay cả Hoằng Hưng Đế cũng phải nể mặt cậu ta ba phần, cậu ta vẫn sẽ hung hăng giẫm Giang Quyện dưới lòng bàn chân như trước đây vẫn vậy.

Giang Niệm nghĩ đến đây liền mỉm cười, cuối cùng trong lòng cũng cân bằng hơn.

Cậu ta giống như vô tình hỏi: “Hầu gia, lúc trước huynh nói muốn thừa dịp Trưởng Công chúa và Phò mã không có ở đây để tiến cung xin Bệ hạ ban hôn, bây giờ họ đã trở về rồi, hôn ước...”

Giang Niệm hỏi vậy cũng chỉ muốn xem thử An Bình Hầu sẽ phản ứng như thế nào, vì dù sao cậu ta cũng đã từ chỗ Giang Quyện biết được Hoàng thượng đã ban hôn, đêm nay cậu ta cắn răng chịu đựng là vì không muốn khiến cho An Bình Hầu khó xử, hai người bọn họ đã là người trên cùng một chiếc thuyền rồi.

Ai ngờ vừa nói xong, An Bình Hầu đã chấn động, đột nhiên hất tay Giang Niệm ra, phản ứng rất lớn.

“Hầu gia?”

Giang Niệm rất ngạc nhiên, An Bình Hầu đột nhiên đứng dậy, nói một cách mơ hồ: “... Xảy ra vài chuyện ngoài ý muốn.”

Giang Niệm thấy An Bình Hầu hốt hoảng, chỉ xem như hắn ta ngượng ngùng, vẫn đinh ninh là hắn ta muốn cho mình bất ngờ, trong lòng càng ngọt ngào hơn, nên giả vờ dịu dàng nói: “Không sao đâu Hầu gia, thời gian còn dài, từ từ sẽ được.”

An Bình Hầu gật đầu, vẻ mặt trốn tránh nói: “Không còn sớm nữa, em nhanh chóng trở về nghỉ ngơi đi.”

“... Được.”

Từ biệt xong An Bình Hầu đi ra, phu xe quất roi lên lưng ngựa, vó ngựa lăn bánh, An Bình Hầu nhìn theo xe ngựa đi xa, thật lâu không nhúc nhích.

Ngày hôm đó ở trong cung, hắn ta chưa kiên trì xin ban hôn, nên không còn cơ hội lần thứ hai nữa.

Hắn ta nên nói sao với Giang Niệm về chuyện này đây?

Hôm sau.

Trong phủ Ly Vương.

Giang Quyện một mình chiếm cả chiếc giường lớn trong phòng, ngủ một giấc đến chính ngọ. Cậu mở mắt ra, cảm thấy mình vẫn còn có thể ngủ thêm một giấc nữa, nên trở mình, định đổi tư thế khác ngủ tiếp, kết quả vừa lật…

Đã không động đậy được.

Giang Quyện: “?”

Cậu đưa tay ra sờ soạng, trên eo có một bàn tay, Giang Quyện đẩy mấy cái nhưng không đẩy ra, trái lại ngón tay còn bị nắm, Giang Quyện đành phải mở mắt ra.

Bên cạnh vậy mà còn có người.

“Ai cho ngài ngủ ở đây?” Giang Quyện nhướn mày.

“Tối hôm qua không được ngủ.” Tiết Phóng Ly ăn mặc chỉnh tề nằm trên giường, lười biếng nắm tay Giang Quyện: "Không phải đã là ban ngày rồi à?”

Giang Quyện: “?”

“Ta có đồng ý đâu.”

“Bổn vương về viện của mình, sao lại cần em đồng ý?”

Giang Quyện cố ý khịa hắn: “Ừm, ai kêu ta lo nhiều như vậy làm gì. Lo ngài cười hay không, còn lo ngài gặp ai, gặp khi nào.”

Tiết Phóng Ly khẽ nhướng mày, tay đặt trên eo Giang Quyện siết chặt, kéo cậu vào trong lòng, để Giang Quyện nằm trên người mình: "Em có biết cô cô nói bổn vương thế nào không?”

Giang Quyện bị hắn ôm thì giãy giụa, nhưng nghe nói vậy lại đặt tay lên vai hắn, ngước đầu lên hỏi: "Trưởng Công chúa nói gì?”

Tiết Phóng Ly cười nhẹ, nói: “Cô cô nói…”

“Không ngờ bổn vương lại là người sợ vợ.”

Giang Quyện ngẩn ra, tay run lên, ngã vào lòng hắn.

Sợ vợ.

Cái gì mà sợ vợ.

Tim Giang Quyện đập dồn dập, thình thịch thình thịch, đúng lúc tay cậu đặt trên ngực Tiết Phóng Ly, tiếng tim đập ổn định vững vàng vang lên bên tai, hoàn toàn trái ngược với với vẻ hoảng loạn của cậu.

“Sao vậy?”

Cậu chôn đầu ở đó thật lâu không nhúc nhích, Tiết Phóng Ly bình thản hỏi, Giang Quyện chỉ lắc đầu, giọng nói có hơi mơ hồ: "Vương gia, sao tim ngài lại đập ổn định như vậy?”

Cậu rất vô lý mà lên án: “... Nó không thể đập nhanh một chút sao?”

Tiết Phóng Ly: “Ngẩng đầu lên.”

Giang Quyện: “Hả?”

Giang Quyện hơi khó hiểu, nhưng người nào đó đã đột nhiên nắm cằm nâng mặt cậu lên, sau đó tay Giang Quyện bị kéo đặt vào một chỗ.

Tiết Phóng Ly cụp mắt: "Bây giờ thì sao?”

Lông mi Giang Quyện rung động, cậu và Tiết Phóng Ly đối diện, vẫn không hiểu lắm, nhưng bỗng nhiên bàn tay bị kéo đặt trên lồng ngực Tiết Phóng Ly, cảm nhận được nơi đó phập phồng.

Thịch, thịch, thịch.

Không coi là quá mạnh, nhưng ngón tay Giang Quyện cũng run lên theo, tiếng tim đập của Vương gia hình như nhanh hơn, cũng hình như không. Bên tai Giang Quyện tràn ngập tiếng tim đập mạnh mẽ, phân không rõ là của ai trong hai người, đập mãi không thôi.

Giờ phút này bốn bề lặng yên không một tiếng động, nhưng cũng vừa ồn ào không dứt.

Hai người chăm chú nhìn nhau.

Giọng Tiết Phóng Ly rất trầm: "Đã thấy nhanh chưa...”

Giang Quyện ngây ngốc nói: “Hình như...”

“Cốc cốc cốc.”

Tiếng gõ cửa chợt vang lên, Giang Quyện giật mình bừng tỉnh, lập tức giật tay về, cơ thể cũng vô thức trốn xuống, loại cảm giác rung động xa lạ này làm cậu cảm thấy bất an.

… Đương nhiên, cậu trốn thế nào cũng chỉ là rúc vào lòng nam nhân, không muốn gặp ai thôi.

“Cút vào đây.”

Vẻ mặt Tiết Phóng Ly hung ác, cắn răng phun ra một câu.

Cao quản sự ở bên ngoài lập tức nghe ra tâm trạng Vương gia đang không tốt, không nhịn được mà rụt cổ, mở cửa vào, nơm nớp lo sợ nói: “Vương… Vương gia...”

Cao quản sự vừa nói vừa lén lút liếc trên giường một cái.

Vương phi nằm trong lòng Vương gia, dường như còn đang ngủ, quản gia lập tức đè giọng xuống: "Vương gia, hôm nay Bệ hạ đến ngự mã tràng một chuyến, đột nhiên hứng thú, định tổ chức thi đấu cưỡi ngựa, nên mới mời ngài vào cung.”

“Bệ hạ bảo để ngài và Vương phi đi giải sầu.”

Giang Quyện lập tức không giả vờ ngủ nữa: "Ta không đi, ta không cần giải sầu, tâm trạng ta rất tốt.”

Cao quản sự đang định nói gì đó thì vừa lúc Giang Quyện ngẩng đầu lên, ông ta lập tức quên mình vừa định nói gì, ngạc nhiên hỏi: “Vương phi, ngài bị làm sao vậy? Chẳng lẽ bị sốt à?”

Giang Quyện: “?”

Cậu sờ trán, không cảm thấy nóng, chỉ đành tò mò nhìn Tiết Phóng Ly, dùng ánh mắt hỏi hắn sao thế, kết quả Tiết Phóng Ly vừa cúi đầu, tất cả bực bội đã bay mất sạch, hắn ôm Giang Quyện, cười đến là sung sướng.

… Gương mặt thiếu niên bao trùm một màu đỏ ửng, tựa như vò nát hồng trần, xinh đẹp động lòng người.

Cao quản sự lo lắng hỏi: “Vương gia, có cần mời thái y đến khám cho Vương phi không?”

Ngón tay Tiết Phóng Ly giật giật, nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt Giang Quyện, hắn bâng quơ trả lời: “Không cần.”

Vương gia đã nói không cần, Cao quản sự cũng không nói thêm nữa, chỉ hỏi: “Vương gia, vậy... có còn đi ngự mã tràng hay không?”

Giang Quyện không muốn đi, Tiết Phóng Ly vốn muốn theo ý cậu, nhưng bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, suy nghĩ rồi nói: “Đi chứ, sao lại không đi.”

“Ngài đi một mình đi.”

Giang Quyện không hề cần giải sầu. Còn nếu như tâm trạng cậu thật sự không tốt, đương nhiên lựa chọn đầu tiên là ngủ rồi, chỉ có ngủ không đủ mới làm cậu không vui thôi, Giang Quyện rất kiên định nói: “Dù sao ta cũng không đi.”

“Được thôi.” Tiết Phóng Ly mỉm cười: "Tối hôm qua nợ bổn vương cái gì, có còn nhớ không?”

Giang Quyện: “Hả? Nợ cái...”

Giang Quyện còn chưa nói xong đã bật dậy, cơ thể cứng đờ, Tiết Phóng Ly bình thản nói: “Hôm qua nói hôm nay, bây giờ đã là hôm nay rồi, gọi đi, bổn vương nghe đây.”

Giang Quyện: “...”

Phu quân.

Làm sao kêu ra miệng được đây?

Giang Quyện mím môi, lại định chơi trò làm nũng: "... Vương gia.”

Tiết Phóng Ly nhịn cười nói: “Làm nũng cũng vô ích thôi.”

“Ta đâu có làm nũng.”

Giang Quyện ngước mắt, hơi hé miệng, do dự ba hồi, thật sự không gọi ra miệng được.

Cao quản sự liếc cậu một cái, lập tức giật mình hít ngược một hơi.

Vương phi nhà ông ta vốn đã xinh đẹp, bình thường đã xuất thần như thần tiên, lúc này ánh mắt long lanh, khuôn mặt rạng rỡ, còn diễm lệ hơn thường ngày, có thể nói là quốc sắc thiên hương.

Cùng lúc đó, Cao Quản sự muộn màng nhận ra gì đó.

Thì ra Vương phi không phải bị sốt thật.

Mà là bị Vương gia nhà ông ta chọc ghẹo.

Một tiểu mỹ nhân lại bị Vương gia trêu thành như vậy, Vương gia thật sự không phải người mà.

“Không được, thật sự không được.”

Giang Quyện mở miệng ba lần vẫn thất bại, cậu ủ rũ bò vào lòng Tiết Phóng Ly, trán đặt trên vai hắn, không ngừng cọ cọ, Tiết Phóng Ly vỗ nhẹ cậu: "Vậy đi ngự mã tràng với bổn vương, bổn vương dạy em cưỡi ngựa.”

Giang Quyện chưa từng cưỡi ngựa, có hơi tò mò, cậu hỏi Tiết Phóng Ly: “Ta đến ngự mã tràng với ngài thì không cần gọi nữa à?”

Tiết Phóng Ly liếc cậu: "Chỉ hoãn cho em một ngày thôi.”

Giang Quyện buồn bực nói: “Vương gia, ngài không thể rộng lượng hơn à?”

Tiết Phóng Ly cong môi, cười thờ ơ: "Không được. Đối với em, bổn vương không thể rộng lượng được hơn nữa rồi.”

Giang Quyện đành phải bò dậy khỏi người hắn, nhớ lại cốt truyện.

Qua phần truyện thụ chính chịu nhục ở phủ Trưởng Công chúa, bây giờ chính là thời kỳ thung lũng của thụ chính, trong kinh thành sẽ xuất hiện rất nhiều lời đồn đãi vớ vẩn về cậu ta, nhưng mà vấn đề không lớn.

Thụ chính ấy à, cả đời cậu ta chính là như vậy, lên lên xuống xuống chập trùng như thung lũng, cuối cùng sẽ có ngày trở mình, huống chi cậu ta còn có nhóm nhân vật chính nữa cơ mà.

Trong nguyên tác có nhắc tới trận thi đấu cưỡi ngựa này.

Tiết Tòng Quân, Tưởng Khinh Lương và Cố Phổ Vọng cũng đến ngự mã tràng, kết quả nghe được chuyện trong phủ Trưởng Công chúa truyền ra, Tiết Tòng Quân nổi trận lôi đình, không cho người khác bàn tán chuyện này nữa.

Chỉ có điều…

Ở trong tiểu thuyết, nhân vật Giang Quyện đã cắn lưỡi tự sát, cho nên Trưởng Công chúa và Phò mã răn dạy thụ chính như thế nào cũng không liên quan đến cậu, còn tối hôm qua thụ chính chịu nhục là bởi vì Vương gia, Trưởng Công chúa và Phò mã làm chủ cho cậu.

Có khi nào nhóm nhân vật chính sẽ ra tay với cậu không?

Nghĩ tới đây, Giang Quyện nhíu mày, cảm giác có chút bất an.

Cho dù lúc trước ở chung với nhau không phải xuất phát từ ý định của Giang Quyện, cậu chỉ cảm thấy chơi với mấy người kia vui, nhưng đó là khi không hề liên quan gì tới thụ chính, bây giờ dính đến thụ chính, có lẽ bọn họ đều trở mặt với mình phải không?

Giang Quyện thở dài.

Tiếc ghê. Vất vả lắm cậu mới tóm được một con cá mặn hoang dã mà.

“Đang nghĩ gì thế?”

Tiết Phóng Ly nhìn Giang Quyện thẫn thờ, lạnh nhạt hỏi. Giang Quyện vô thức trả lời: “... Cố Phổ Vọng.”

Giây sau mặt cậu đã bị nắm lấy, Tiết Phóng Ly mỉm cười trộn lẫn nguy hiểm: "Nghĩ tới hắn ta làm gì?”

Giang Quyện không hề nhạy bén với bầu không khí, lúc này cũng không ngoại lệ, cậu không hề cảm giác được nguy hiểm, chỉ lười biếng trườn xuống ôm cổ Tiết Phóng Ly, cọ mấy cái: "Vương gia, ta đi với ngài, cho nên...”

“Ngài phải quan tâm ta, không được để người khác ức hiếp ta đâu đấy.”

Đặc biệt là Tiết Tòng Quân và Tưởng Khinh Lương.

Cho dù Giang Quyện nhắc tới Cố Phổ Vọng làm hắn cảm thấy không vui, nhưng thiếu niên chủ động bò qua, mềm như bông mà làm nũng, vẫn lấy lòng Tiết Phóng Ly nhất.

Tiết Phóng Ly híp mắt: "Đương nhiên bổn vương sẽ trông chừng em.”

Thiếu niên tựa như làm bằng sứ, mỏng manh dễ vỡ.

Chỉ cần sao nhãng một chút thôi, cậu cũng sẽ liên tục tự làm mình té ngã, bị thương.

Chỉ có một chuyện.

“Lúc ở phủ Trưởng Công chúa em sợ, tới ngự mã tràng em cũng sợ, rốt cuộc em đang sợ gì thế?”

Tiết Phóng Ly nheo mắt lại, nói nhẹ như không: “Bổn vương để người khác ức hiếp em bao giờ chưa?”

“Làm Vương phi của bổn vương mà em còn sợ bị ức hiếp, có phải để em làm Hoàng hậu thì em mới không sợ không?”



Lời tác giả:

“Bổn vương để người khác ức hiếp em bao giờ chưa?”

Tên nam nhân khốn khiếp vừa mới bắt nạt cá mặn xong đã lên tiếng như vậy đấy.

Chương kế tiếp