Chú Cá Mặn Này Nghĩ Thông Suốt Rồi

Chương 60: Ngày thứ 60 muốn làm cá mặn
Tiết Tòng Quân: “Muốn không?”

Làm gì có ai không thích mấy con vật lông xù xù chứ?

Dù sao thì Giang Quyện cũng rất thích.

Cậu cũng khá tò mò về con mèo có bốn lỗ tai kia: "Ta muốn xem thử.”

Tiết Tòng Quân cười khì khì: "Không thành vấn đề, lát nữa ta xách qua đây cho huynh xem.”

Bên ngoài lều, Tưởng Khinh Lương khó hiểu hỏi: “Sao tên này lại có thể như thế? Lúc cần mang não thì không mang, lúc nên ngu ngốc thì lại thông minh ra.”

“Kêu hắn ta tới là để hỏi chuyện quan trọng, bây giờ thì hay rồi, mở miệng ra lại là tặng mèo.”

Tưởng Khinh Lương bình luận: “Mất mặt, thật là mất mặt!”

Tưởng Khinh Lương nói xong còn làm bộ làm tịch phủi phủi bụi trên người, nói với Cố Phổ Vọng: “Ta đi trước đây.”

Cố Phổ Vọng chậm rì rì hỏi: “Đi đâu thế?”

Tưởng Khinh Lương: “Đi lòng vòng chơi chơi thôi.”

Tưởng Khinh Lương chưa đi được mấy bước, Cố Phổ Vọng đã nói xa xăm: “Ngươi đi nhầm rồi, sân đua ngựa ở bên kia.”

Tưởng Khinh Lương khựng lại, cơ thể thành thật sửa lại, nhưng ngoài miệng vẫn lẩm bẩm: “Ta thật sự chỉ đi lòng vòng thôi.”

Cố Phổ Vọng cũng bình luận: “Mất mặt, thật là mất mặt.”

Tưởng Khinh Lương: “...”

Hắn ta hơi nghẹn, lời lẽ chính đáng nói: “Với khả năng cưỡi ngựa của tên Tiết Lục kia, ta sợ hắn ta nói cho sướng miệng sau đó lại không ôm được mèo về, càng mất mặt hơn.”

Cố Phổ Vọng liếc hắn ta, lười trả lời, đi ngược lại hướng Tưởng Khinh Lương, Tưởng Khinh Lương tò mò hỏi: “Ngươi đi đâu thế?”

“Câu cá.”

Tiết Phóng Ly và Hoằng Hưng Đế đã nói chuyện xong, lúc cung nhân đưa hắn đến lều, Tiết Tòng Quân vẫn còn líu lo với Giang Quyện về con mèo bốn tai.

“Con mèo đó là cống phẩm của hoàng thất.” Tiết Tòng Quân nói: "Hiếm lắm đấy, dân bản địa coi nó là mèo thần.”

Giang Quyện ‘Ồ’ một tiếng, giây tiếp theo, trướng bị xốc lên, nam nhân ưu nhã bước vào, Giang Quyện gọi hắn: "Vương gia, ngài về rồi.”

Tạm dừng một lát, Giang Quyện lại hỏi: “Vương gia, ta có thể nuôi mèo không?”

Nuôi mèo?

Tiết Phóng Ly nhìn cậu, đôi mắt thiếu niên sáng lấp lánh, dường như chờ mong khôn xiết. Lúc trước Tiết Phóng Ly bị cậu dùng ánh mắt như thế này nhìn chằm chằm thì chuyện gì cũng sẽ chiều theo, nhưng lần này, hắn lại lạnh nhạt nói: “Không được.”

Giang Quyện nghe vậy thất vọng hỏi: “Vì sao chứ?”

Tiết Phóng Ly cười như không cười, nói: “Ở trong phủ Ly Vương, ăn cơm phải có người đút, ra vào phải có người ôm, cả ngày ăn vạ trên giường, tổ tông như vậy, chỉ có một thôi là đủ rồi.”

Giang Quyện: “?”

Giang Quyện: “...”

Đáng giận, cậu lại bị khịa rồi.

Giang Quyện đấu tranh: “Vương gia không cần quan tâm đến nó. Ta cho nó ăn, ôm cũng để ta, nó chỉ ăn vạ trên giường ta thôi, vậy có được không?”

Tiết Phóng Ly tiếc nuối nói: "Vẫn không được.”

“Mèo quá quấn người.”

Loài động vật nhỏ này sẽ trưng ra bản mặt ngu si để làm nũng, dường như một giây cũng không rời ra được, quấn quýt si mê mãi không thôi.

Hắn không muốn lúc nào thiếu niên cũng dính với con mèo, chứ đừng nói đến cả ngày ôm nó, chia sẻ sự chú ý với hắn.

Giang Quyện thấy Vương gia trước sau không chịu, đành phải từ bỏ, dù sao nuôi thú cưng cũng không phải chuyện của một mình cậu, Giang Quyện nói với Tiết Tòng Quân: “Vương gia không thích, thôi bỏ đi vậy.”

Ai quan tâm Ngũ ca có thích hay không, Tiết Tòng Quân nói nhỏ với cậu: “Không sao đâu, để nuôi ở chỗ ta cũng vậy thôi, lúc nào không có Ngũ ca ở nhà ta sẽ ôm tới cho huynh chơi.”

Còn có chuyện tốt vậy ư?

Giang Quyện lại vui vẻ trở lại, Tiết Phóng Ly thấy thế liền lạnh lùng liếc Tiết Tòng Quân: "Lão Lục, bổn vương không biết đệ lại là người nhiệt tình như vậy đấy?”

Tiết Tòng Quân bị hắn nhìn một cái suýt chút nữa nhảy dựng, hắn ta căng da đầu nói: “Ngũ ca, đệ vẫn luôn đầy lòng nhiệt tình như vậy mà.”

“Vậy sao?”

Tiết Phóng Ly nhìn Tiết Tòng Quân, lười biếng nói: “Nếu đã như vậy thì giúp bổn vương làm một chuyện đi.”

Tiết Tòng Quân chợt có dự cảm chẳng lành: "... Chuyện gì?”

Tiết Phóng Ly mỉm cười: "Nếu không có gì ngoài ý muốn thì đêm nay chúng ta sẽ ngủ lại ngự mã tràng. Trước nay bổn vương không thích những thứ có lông xù, Ngũ đệ, nếu đệ đã đầy lòng nhiệt tình như vậy thì giúp bổn vương nhổ sạch lông trên tấm thảm nỉ này đi.”

Hắn nói xong liền ném một tấm thảm nỉ xuống.

Tiết Tòng Quân: “?”

Tiết Phóng Ly: “Nhớ là phải nhổ, kéo cắt không sạch được.”

Tiết Tòng Quân sợ đến hãi hồn.

Từ lâu đã biết Ngũ ca của hắn ta rất giỏi tra tấn người khác, ai ngờ ngay cả nhổ lông mà cũng nghĩ ra, Tiết Tòng Quân khóc không ra nước mắt hỏi: “Ngũ ca, đệ lại làm gì đắc tội huynh rồi?”

Tiết Phóng Ly chậm rì rì nói: “Sao Lục đệ lại nghĩ vậy. Nếu không có đệ, suýt chút nữa bổn vương đã quên mình không thích mấy thứ lông xù rồi đấy.”

Tiết Tòng Quân: “...”

Hắn ta còn biết làm sao bây giờ, đương nhiên là cầm lấy thảm nỉ, trưng vẻ mặt cười còn khó coi hơn khóc, nói: "Ngũ ca, không thành vấn đề, cứ giao cho đệ.”

Tiết Phóng Ly gật đầu: "Làm phiền Lục đệ rồi.”

Tiết Tòng Quân trong lòng bi ai khôn xiết liếc Giang Quyện, hắn ta không thường gặp Ngũ ca, nhưng lần nào gặp cũng bị giã cho ra bã, chứ đừng đến nói Giang Quyện ngày đêm ở chung với Ngũ ca, rốt cuộc là làm sao chịu đựng được thế.

Tiết Tòng Quân nghĩ đến đây, ánh mắt càng thêm đồng cảm, đồng thời dùng ánh mắt truyền đạt tin tức tới Giang Quyện.

… Chuyện con mèo, cứ giao hết cho ta!

“Ngũ ca, ta đi trước đây.”

“Ừ.”

Tiết Tòng Quân không dám ở lại lâu, sợ sẽ càng bất hạnh hơn, vậy là liền ôm thảm nỉ chạy trốn nhanh như chớp, Giang Quyện tò mò hỏi Tiết Phóng Ly: “Vương gia, vì sao ngài lại không thích mấy thứ lông xù?”

“Ngài không cảm thấy ôm vào rất thoải mái sao?”

Tiết Phóng Ly ung dung nói: “Có thoải mái như ôm em không?”

Giang Quyện bị hỏi đến nghẹn họng, theo bản năng nói: “Ta nào biết ôm ta có cảm giác gì.”

“Rất mềm, cũng rất ngọt.”

Tiết Phóng Ly nhìn Giang Quyện, ung dung nói: "Nếu không sao bổn vương lại yêu thích không nỡ buông tay chứ?”

Vừa ngọt vừa mềm.

Miêu tả kỳ quái gì vậy?

Giang Quyện chớp mắt, không hiểu sao lại có hơi bối rối: "Ngài nói bậy bạ gì thế.”

Tiết Phóng Ly nhướn mày: "Lại đây.”

Giang Quyện nhìn hắn: "Sao vậy?”

Tiết Phóng Ly không nói gì, chỉ nhìn cậu, Giang Quyện suy nghĩ một lúc, vẫn đi về phía hắn, Tiết Phóng Ly giơ tay ra ôm Giang Quyện vào lòng, hắn chậm rãi nói: “Để bổn vương ôm một chút.”

Tiết Phóng Ly cúi đầu, ngửi mùi hương trên người Giang Quyện, cười đến là sung sướng: "Thật sự là vừa mềm vừa ngọt.”

Hơi thở ấm áp phả xuống, lỗ tai giống như bị ngâm trong một mảnh ẩm ướt, Giang Quyện cảm thấy rất ngứa, cậu che lỗ tai lại, chậm rãi hỏi: “Không mềm cũng không ngọt, không có chút nào hết.”

“Vương gia, ngài từng ôm mèo chưa? Ôm vào mềm lắm, mềm đến nỗi có thể biến thành một ‘vũng’ mèo, một ‘sợi’ mèo.”

Tiết Phóng Ly không quan tâm lắm trả lời: "Vậy à.”

“Nhưng bổn vương vẫn thích cảm giác ôm phu nhân hơn.”

Tiết Phóng Ly nói xong liền vòng tay qua gối Giang Quyện, ôm cậu lên: "Dẫn em đi cưỡi ngựa.”

Giang Quyện không đề phòng bị bế lên, hoảng sợ ôm lấy Tiết Phóng Ly, vùi đầu vào lòng hắn, vô thức cọ vài cái, Tiết Phóng Ly bỗng nhiên khẽ cười: "Hình như bổn vương cũng đang nuôi một con mèo.”

Giang Quyện mờ mịt: "Hả?”

Tiết Phóng Ly rũ mắt: "Sống trong nuông chiều, tính tình kiêu ngạo, hơi không hài lòng một chút thôi là bật móng vuốt cào bổn vương, nhưng lúc ngoan thì lại thật sự rất ngoan, có thể nằm trong lòng bổn vương, nghỉ ngơi cả ngày.”

Giang Quyện hiểu rồi, cậu trịnh trọng làm sáng tỏ: “Ta cào ngài bao giờ.”

Tiết Phóng Ly hỏi cậu: “Tối hôm qua là ai trút giận lên bổn vương?”

Giang Quyện giả ngu: "Là ai vậy Vương gia?”

Tiết Phóng Ly liếc mắt, Giang Quyện không chịu thừa nhận, hắn lên tiếng, giọng vừa nhẹ vừa chậm.

“Nói chung là bổn vương nuôi mèo đi.”

Cưỡi ngựa bắt đầu từ chọn ngựa.

Tiết Phóng Ly đưa Giang Quyện tới chuồng ngựa: "Chọn một con em thích đi.”

Giang Quyện không biết xem ngựa, kêu cậu chọn thì cũng chỉ biết chọn màu sắc. Giang Quyện bảo Tiết Phóng Ly thả mình xuống, nhìn trái nhìn phải, sau đó chỉ một con toàn thân màu đen tuyền.

“Vương gia, ta thích con ngựa này.”

Tiết Phóng Ly ‘ừm’ một tiếng, Uyển lệnh của ngự mã tràng lập tức dẫn con ngựa kia ra.

Tiết Phóng Ly quen thuộc đi qua xoay người lên ngựa rồi đưa tay với Giang Quyện: "Lên nào.”

Giang Quyện ‘a’ một tiếng, thất vọng hỏi: “Vương gia, ngài cưỡi với ta à?”

Tiết Phóng Ly nhướn mày: "Em muốn tự cưỡi?”

Giang Quyện thành thật gật đầu: "Muốn.”

Tiết Phóng Ly liếc nhìn cậu: "Nguy hiểm lắm.”

Được rồi, cưỡi chung thì cưỡi chung, có ngã thì ngã chung luôn, Giang Quyện đưa tay ra được hắn kéo lên lưng ngựa.

Lần đầu tiên cưỡi ngựa, Giang Quyện nhìn đâu cũng thấy lạ, cậu sờ thử yên ngựa rồi kéo thử dây cương, Tiết Phóng Ly hỏi: “Ngồi vững chưa?”

Giang Quyện gật đầu: "Rồi.”

Giây tiếp theo, ngựa bắt đầu chạy.

Tiết Phóng Ly lo cho Giang Quyện nên không cho ngựa chạy quá nhanh, nhưng nó vừa đi, Giang Quyện vẫn sợ hết cả hồn, nắm chặt ống tay áo Tiết Phóng Ly.

“Lại sợ?”

“Ta...”

Cái chữ ‘Lại’ này thật đáng ghét, vốn dĩ Giang Quyện muốn dựa vào lòng hắn, nhưng sau khi nghe được chữ kia, cậu cố gắng ngồi ngay ngắn lại, ra vẻ bình tĩnh nói: “Ta không sợ.”

“Vậy ư?”

Tiết Phóng Ly cười khẽ, cúi đầu nhìn bàn tay nắm chặt của Giang Quyện.

Ngón tay thiếu niên trắng nõn, đầu ngón tay màu hồng nhạt xinh đẹp, nhưng vì quá lo lắng mà nắm chặt, cho nên trở nên trắng bệch.

“Có gì mà phải sợ chứ,” Giang Quyện nói: "Vương gia, ngài không thể nhanh hơn một chút sao?”

“Vậy nhanh chút nhé.”

Hắn kẹp bụng ngựa, vó ngựa tung bay, phóng nhanh hơn, thật sự nhanh hơn như Giang Quyện mong muốn.

Nhưng mà nhanh quá rồi.

Trên thảo nguyên rộng lớn, ngựa chạy như bay, Giang Quyện nhìn sao cũng thấy không rõ, chỉ nghe tiếng gió phần phật, cậu cảm thấy mình ngồi cũng không xong, bất cứ lúc nào cũng có thể bị hất văng xuống, hoảng loạn nhắm mắt lại.

Giang Quyện không giả vờ nữa, cậu ngả bài: "Vương gia, nhanh quá nhanh quá rồi, chậm chút thôi.”

Tiết Phóng Ly chậm rãi nói: “Không phải em muốn nhanh hơn sao?”

Giang Quyện lắc đầu, dù sợ hãi vẫn lấy cớ: "Ta kêu ngài nhanh một chút, nhưng ngài nhanh hai chút luôn rồi.”

“Mở mắt ra.”

“Ngài chậm lại trước đã.”

Lúc bọn họ đang nói chuyện, gió ùa qua bên tai, ngựa mở bốn vó, đột nhiên phóng qua hồ nước, ‘Tõm’ một tiếng, nước văng tung toé, người trên lưng ngựa bị hất lên, tim Giang Quyện cũng bay lên: "Vương gia...”

Lần này lại không có ai trả lời.

“Vương gia?”

Kêu một lần không trả lời, hai lần vẫn không trả lời, Giang Quyện đột nhiên rất hoảng hốt.

So với ngựa chạy nhanh như bay, cậu càng sợ không có Vương gia hơn, nhưng nghĩ lại, ngựa chưa dừng lại thì Vương gia đi đâu được chứ, có điều Giang Quyện không nghe hắn trả lời vẫn thấy rất bất an.

Không còn cách nào, Giang Quyện đành hít sâu một hơi, chậm rãi mở mắt ra.

Cậu ngẩng đầu lên, kết quả nhìn thấy Tiết Phóng Ly cũng đang cúi xuống nhìn mình.

“Sao vậy?”

Giang Quyện nhìn thẳng hắn, chậm rãi nhíu mày, gần như lên án nói: “Ngài nghe thấy, nhưng lại ngó lơ ta.”

Tiết Phóng Ly thờ ơ nói: “Đúng vậy, bổn vương nghe thấy, nhưng vậy thì sao?”

Tiết Phóng Ly hỏi cậu: “Em sợ à?”

Giang Quyện chậm rì rì nói: “Ừ, ta sợ.”

Tiết Phóng Ly: “Sợ cái gì?”

Giang Quyện: “... Ngựa chạy nhanh quá.”

Tiết Phóng Ly chậm rãi nói: “Không đúng, em không phải sợ cái này.”

“Ngựa chạy nhanh, em sợ, cho nên em nhắm mắt lại.”

Tiết Phóng Ly cong đôi môi đỏ thắm, giọng vừa nhẹ cũng vừa chậm, giống như dụ dỗ: “Nhưng bây giờ em mở mắt ra lại là đang sợ điều gì?”

“Hoặc là bổn vương nên hỏi... Em đang tìm cái gì?”

Chương kế tiếp