Chú Cá Mặn Này Nghĩ Thông Suốt Rồi

Chương 8: Ngày thứ 8 muốn làm cá mặn


Giang Quyện đi dạo thôi cũng thấy lười.

Cậu vừa đi vài bước đã không muốn động đậy nữa rồi, Ngự Hoa Viên rồi vườn đá gì đó, Giang Quyện đứng từ xa nhìn là đủ rồi, cậu không muốn đi qua quẹo lại đích thân tham quan đâu.

Uông tổng quản thấy cậu buồn chán, liền hỏi: “Vương phi, có phải người thấy không khỏe không ạ?”

Giang Quyện đương nhiên không thể nói thật --- rằng cậu ngại bị mệt, cũng thấy chán, nên liền gật đầu: “Có hơi khó chịu.”

Uông tổng quản nhanh chóng mời cậu vào trong mái đình nghỉ ngơi.

Ba phía mái đình đều là hồ nước, màu lá sen xanh mướt chảy trôi trên mặt nước, Giang Quyện dựa vào lan can hóng gió, bây giờ trời chưa nóng lắm nên gió cũng rất thoải mái.

Chỉ là không biết đến mùa hè thì sao nhỉ. Không có coca, không có máy lạnh.

Nghĩ thế, Giang Quyện lại thấy chán chường.

Cậu đặt tay xuống, nghiêng đầu đặt đầu lên cánh tay, chiếc tay áo rộng dài bị gió thổi bay lên, để lộ một khúc cổ tay. Ở cái nơi vốn là làn da trắng như tuyết ấy, lại có vài dấu tay màu đỏ.

“Này, ngươi…”

Tiết Tòng Quân chờ cả buổi sáng, cuối cùng cũng bắt được Giang Quyện đi một mình. Hắn ta vênh váo đi vào trong mái đình, đang định huênh hoang một phen, kết quả vừa cúi đầu xuống liền giật cả mình.

Da Giang Quyện trắng nên mấy dấu đỏ ấy thật sự khiến người ta thấy sợ, cứ như bị ngược đãi, Tiết Tòng Quân liền đổi giọng: “Tay ngươi bị sao thế?”

Nói xong, hắn ta lại nhớ ra gì đó, cảnh giác bảo: “Ta chỉ hỏi vậy thôi, không phải ta làm đâu, ngươi không được nói bậy với Ngũ ca ta đó nha... Uông tổng quản, ông phải làm chứng cho ta.”

Không thể trách hắn ta phản ứng quá mức như thế được, tâm tư của Giang Quyện ác độc thế, lại cộng thêm tối qua hắn ta bị xử quá nặng, nên Tiết Tòng Quân bị ép phải thật cẩn thận.

“Lão nô bái kiến Lục hoàng tử.” Uông tổng quản hành lễ, cười bảo: “Lục hoàng tử nghĩ nhiều rồi ạ.”

Giang Quyện còn đang đau lòng chuyện mùa hè cậu không có máy lạnh và coca, tạm thời không muốn để ý Tiết Tòng Quân, Tiết Tòng Quân nhịn một hồi lâu, thấy gương mặt chán chường của cậu liền thấy khó chịu, nên hỏi: “Này, ngươi bị sao thế, không vui à?”

Hắn ta sợ bị người khác hiểu lầm là hắn ta chọc cậu buồn nên hỏi thế thôi, tuyệt đối không có ý gì khác.

Giang Quyện chậm chạp nhìn hắn ta một cái.

Là một trong những vai chính của truyện, trong truyện, Lục Hoàng tử là một nhân vật rất hài hước, chuyên dùng để điều tiết bầu không khí. Thật ra hắn ta là một tên ngốc, cũng không có tâm cơ gì, Giang Quyện không ghét hắn ta, thậm chí còn cảm thấy tên này thú vị.

Cũng vì thế, tuy không muốn có dính dáng gì đến mấy nhân vật chính, nhưng Giang Quyện vẫn đáp lại, lấy cớ là: “Có hơi không khỏe thôi.”

Tiết Tòng Quân “ồ” một tiếng, hắn ta từng nghe Niệm ca của hắn ta bảo là Giang Quyện có bệnh tim, Tiết Tòng Quân tiếp tục hỏi: “Vậy tay ngươi bị sao thế? Không lẽ bị người ta ăn hiếp à?”

Hắn ta không nói thì bản thân Giang Quyện cũng quên mất. Giang Quyện cúi đầu xuống, tay và cổ tay của cậu đỏ ửng, nhìn vào có vẻ khá đau đấy, nhưng thật ra cậu không có cảm giác gì hết, Giang Quyện lắc đầu: “Đâu có đâu.”

Tiết Tòng Quân không tin lắm, không bị bắt nạt vậy tại sao cậu lại ở đây với vẻ chán chường như này.

Tuy là bình thường Tiết Tòng Quân khá là đần độn, nhưng cũng rất chính nghĩa, thế là cứng cỏi bảo: “Niệm ca nói hết cả rồi, hôm đó là ngươi hẹn huynh ấy đến bên bờ hồ, ngươi đã sớm có âm mưu từ trước.”

“Ta thấy ngươi cũng đâu có ngốc đâu.” Tiết Tòng Quân nhìn Giang Quyện, nói một cách khó hiểu: “Hỏi ngươi nửa buổi trời cũng không nói bị gì... Tuy bổn hoàng tử cũng ghét ngươi, nhưng ta công tư phân minh, nếu như ngươi thật sự bị bắt nạt thì ta có thể miễn cưỡng ra mặt giúp ngươi.”

Giang Quyện: “...”

Cảm ơn nha.

Thụ chính có biết ngươi chơi phản bội thế không?

Nghĩ một hồi, Giang Quyện vẫn nói thật: “Là Vương gia không cẩn thận bóp thôi.”

Tiết Tòng Quân yên lặng vài giây, lật lời một cách trôi chảy: “... Ngươi cứ xem như không có chuyện gì xảy ra đi.”

Vừa nãy hắn ta còn như thể hiện thân của ánh sáng chính nghĩa, vừa nghe là Tiết Phóng Ly lập tức trở thành con rùa nhát cáy, Giang Quyện không kiềm được mà cười thành tiếng.

Tiết Tòng Quân cũng là người sĩ diện, thế là hắn ta lập tức thẹn quá hóa giận, tức giận ngẩng đầu trợn mắt nhìn cậu, kết quả vừa nhìn thấy đôi mắt đang cười của Giang Quyện, bản thân hắn ta liền tự hạ hỏa trước.

Chết tiệt, đẹp thật.

Vốn đã đẹp như tiên rồi, cười lên càng đẹp hơn.

Không, không được.

Hắn ta không thể để sắc đẹp mê hoặc được.

Mỹ nhân thật sự là Niệm ca của hắn ta, người đẹp tâm thiện, đẹp cả gỗ lẫn nước sơn, Giang Quyện chỉ có vẻ ngoài mà thôi, cậu ta là tên mỹ nhân giả tạo.

Tiết Tòng Quân cố gắng vùng vẫy.

Một lát lâu sau, Tiết Tòng Quân mới làm mặt nghiêm túc, gượng gạo nói đến chủ đề chính: “Này, trai tước ta tặng đó, ngươi thấy sao?”

Giang Quyện: “?”

Trai tước? Tước gì cơ?

Thấy cậu ngơ ngác, Tiết Tòng Quân nhắc nhở: “Là một tấm thẻ nhỏ, có khắc hình con chim sẻ, nhìn với sờ thì giống trân châu.”

Giang Quyện: “Hả?”

Tiết Tòng Quân tiếp tục nhẫn nhịn: “Tối qua Ngũ ca ta đưa cho ngươi đó. Chẳng phải huynh ấy đã sai ngươi đem hết quà mừng tặng cho ngươi rồi sao, miếng trai tước của ta cũng đưa qua rồi đó.”

Giang Quyện bỗng im lặng.

Cậu nên nói gì đây, mấy rương quà mừng đó phong phú quá, ngay cả danh sách quà mừng cậu còn chưa xem xong, đừng nói gì đến trai tước gì đó, Giang Quyện căn bản không để ý đến.

Nhưng vì lễ phép nên Giang Quyện vẫn rất phối hợp bảo: “Ta nhớ ra rồi.”

Tiết Tòng Quân nhìn cậu với gương mặt đầy mong chờ, ánh mắt hối thúc không ngừng, nhưng Giang Quyện không nói gì nữa, Tiết Tòng Quân không cam tâm nên ra hiệu với cậu: “Ngươi không có gì muốn nói hết à?”

Giang Quyện không hiểu nên bảo: “Nói gì cơ?”

Đương nhiên là khen nó tới tấp rồi.

Sự hư vinh của Tiết Tòng Quân chưa được đáp ứng, hắn ta hít một hơi thật sau, sau đó lại bắt đầu tỏ vẻ: “Đồ nhà quê như ngươi, trước đó chưa từng thấy qua thứ tốt như thế chứ gì?”

Giang Quyện còn chưa thấy miếng trai tước đó, căn bản không thể nào so sánh được, vậy là sau khi ngập ngừng vài giây, cậu hiền lành bảo: “... Ngươi nói đúng đấy.”

Tiết Tòng Quân: “?”

Ngập ngừng, sư cha nhà ngươi, ngươi dám ngập ngừng ư!

Đừng nói là tiên, cho dù ông trời có đến thì Tiết Tòng Quân cũng xử luôn.

“Ngươi có biết trai tước khó nuôi cỡ nào không.” Tiết Tòng Quân kích động: “Ngư dân phải đem tấm thẻ đặt vào vỏ trai, phải đợi mấy năm mới nuôi được nó như ngọc trai đấy, cả thiên hạ này chỉ có vài cái thôi!”

Giang Quyện: “Ừm, ừm, thế à, thì ra là thế, ta hiểu rồi.”

Tiết Tòng Quân: “....”

Cảm giác như bị người ta xem như một tên đần.

Tiết Tòng Quân càng nghĩ càng tức... Bảo bối hắn ta không dễ gì mới có được mà hắn ta cũng nộp lên rồi, kết quả đối phương còn không biết gì, ngay cả khen cũng không biết khen, còn dám hờ hững với hắn ta.

“Trai tước của ta không phải đồ tốt, vậy ngươi nói xem cái gì mới là đồ tốt?” Tiết Tòng Quân tức sôi máu: “Thôi bỏ đi, cho dù ngươi có gặp qua món đồ quý giá hơn trai tước thì ta cũng có thứ còn tốt tốt tốt tốt hơn nó nhiều.”

“Ngươi đợi đấy!”

Rặn cả buổi trời, Tiết Tòng Quân rặn ra được 3 chữ “ngươi đợi đấy”, trong kho của hắn ta nhiều bảo bối như thế, hắn ta không tin không lựa được món đồ tốt nhất tặng cho Giang Quyện, để đồ quê mùa đó mở mang tầm mắt.

Sự hiếu thắng chết tiệt này!

Tiết Tòng Quân hùng hổ rời đi, quên béng luôn lí do mà hắn ta ngồi đợi Giang Quyện... Sờ trai tước của hắn ta lần cuối, thậm chí còn sắp sửa tặng thêm cho cậu mấy món bảo bối của mình.

Giang Quyện thở một hơi dài, không thuận theo hắn ta thì hắn ta giận, giờ thuận theo hắn ta rồi mà hắn ta vẫn giận. Lục Hoàng tử là cá nóc thành tinh à, mặt lúc nào cũng phụng phịu tức giận.

Giang Quyện cũng mặc kệ hắn ta, cậu yên lặng hóng gió thêm một lúc, thấy cũng đến giờ rồi, chuẩn bị trở về, nhưng hôm nay cậu không may lắm, vừa tiễn Tiết Tòng Quân thì lại gặp An Bình Hầu.

Giang Quyện: “...”

Haiz, thật xui xẻo.

Cậu vốn định giả vờ như không thấy, trực tiếp đi lướt qua, nhưng An Bình Hầu lại gọi cậu lại: “Vương phi.”

Giang Quyện cũng chỉ đành dừng lại chào hỏi hắn ta: “Hầu gia.”

An Bình Hầu nhìn cậu với vẻ mặt phức tạp vô cùng.

Lúc ở riêng với Hoằng Hưng Đế, hắn ta lại vì Giang Quyện mà thất thần, không kiên quyết bảo Hoằng Hưng Đế ban hôn cho hắn ta nữa.

Hắn ta nghĩ, chắc là do áy náy rồi.

Nếu là ngày thường, khi gặp hắn ta Giang Quyện sẽ căng thẳng cúi đầu xuống, e dè lại gần, lấy lòng hắn ta, so với thái độ lễ phép nhưng xa cách hiện giờ thì cứ như hai người khác nhau vậy.

Nếu không phải biết cậu còn giữ miếng ngọc bội, lại thấy cảnh cậu và Ly Vương chung sống với nhau như nào, thì An Bình Hầu sẽ nghĩ cuối cùng lòng cậu đã chết, hoặc là buông bỏ thật rồi.

Đúng rồi, đó là Ly Vương cơ mà.

Dù có là Thái hậu cũng không được hắn đối đãi tốt lành gì, huống hồ chi là Giang Quyện. Cậu sợ hắn, không dám làm hắn giận tí nào, càng không dám để lộ tình cảm, đây là điều tất nhiên thôi.

Yên lặng giây lát, An Bình Hầu thấp giọng hỏi Giang Quyện: “Ngươi có oán trách ta không?”

Hôn sự này vốn là của Giang Niệm, là do An Bình Hầu và Giang Thượng thư cùng nhau đứng ra hòa hoãn, Đại Hoàng tử cũng góp phần không ít, mới có thể khiến Hoằng Hưng Đế chịu đổi thành Giang Quyện.

Hắn ta biết trong lòng Giang Quyện có hắn ta, nhưng hắn ta cũng hết cách.

“Không đâu.”

Giang Quyện sao có thể hận An Bình Hầu được. Nếu không có bọn họ, Giang Quyện đã không thành thân với Ly Vương, càng không làm được cá mặn, cậu chân thành bảo: “Ta còn phải cảm ơn ngài nữa kìa.”

Đáp án nằm ngoài dự đoán, An Bình Hầu nghe xong liền chay mày, sau đó càng kiên định bảo: “Trong lòng ngươi oán trách ta.”

Giang Quyện: “?”

Cậu không có, thật sự không có.

Giang Quyện nhìn An Bình Hầu với ánh mắt kỳ lạ, không muốn để ý tới hắn ta nữa, đang định đi thì lại bị An Bình Hầu nắm cổ tay cậu lại.

An Bình Hầu mím môi.

Ánh mắt vừa nãy của Giang Quyện bỗng khiến hắn ta tức giận vô cùng.

Ánh mắt trong trẻo thế kia, hoàn toàn không để tâm tới lời hắn ta.

Khác xa so với sự u uất trước đó của cậu. Vả lại An Bình Hầu cũng không nhìn thấy một chút tình ý nào từ trong mắt cậu, chỉ có sự né tránh của cậu dành cho hắn ta thôi.

Giang Quyện theo bản năng mà vùng vẫy, An Bình Hầu thấy hành động mình không thỏa đáng nên cũng buông tay ra, nắm lấy tay áo cậu, thế là để lộ cổ tay của Giang Quyện, là dấu tay đỏ ửng đáng sợ.

An Bình Hầu đứng người: “Là Vương gia sao?”

Giang Quyện mặc kệ: “Ngươi buông tay mau.”

Nếu như trước đó chỉ là suy đoán, vậy thì bây giờ, An Bình Hầu đã chắc chắn rồi.

Cuộc sống của Giang Quyện ở phủ Ly Vương không được tốt.

Nghĩ cũng biết mà. Người như Ly Vương, tính cách hung tàn, thích dày vò người khác.

Sự tức giận vô cớ đó cũng tan biến, An Bình Hầu áy náy bảo: “Gả vào Vương phủ, là ta có lỗi với ngươi.”

Giang Quyện: “... Không, ngươi không có lỗi gì cả.”

Cậu sởn da gà, không biết An Bình Hầu đang làm gì nữa, cậu chỉ cảm thấy con người này cứ bám víu lấy cậu, đáng ghét thật, nói đi nói lại cũng chỉ giữ nguyên cái tư tưởng là:

... Ngươi giận nên ngươi mới nói thế, ta không tin đâu.

Nhưng Giang Quyện thật sự không tức giận chút nào hết. Tâm cậu thay đổi rồi, với lại đã chết một lần nên quý trọng tính mạng lắm, biết tức giận là không đáng, lỡ tức giận thành bệnh thì sao đây.

Nghĩ một hồi, Giang Quyện nghiêm túc bảo: “Hầu gia không có lỗi với ta, thật đấy. Vương gia là người rộng lượng bao dung, nho nhã dịu dàng, khác xa so với lời đồn, ngài ấy đối xử với ta rất tốt, có thể gả vào phủ Ly Vương là may mắn của ta.”

Ly Vương là ngươi như thế nào, sao An Bình Hầu lại không rõ được. Hắn ta ít nhiều gì cũng có tiếp xúc qua với Ly Vương, hắn ta biết đây là nam nhân nguy hiểm và tàn bạo như thế nào.

An Bình Hầu bảo: “Ngươi không cần phải thế. Ly Vương hoang đường tàn bạo, hắn là người như nào, ta biết rõ hơn ngươi.”

Nhưng tai nghe không bằng mắt thấy, huống hồ chi Giang Quyện cũng đâu phải chưa tiếp xúc với Tiết Phóng Ly, cậu không muốn dây dưa với hắn ta nữa, bèn tiếp tục muốn rút tay ra: “Hầu gia cẩn thận lời nói của mình đi.”

An Bình Hầu nhìn cậu một hồi lâu, chỉ tưởng là cậu đang sợ: “Giang Quyện, ngươi...”

“Dù bổn vương có thế nào đi nữa cũng không so được với Hầu gia đâu, đàm tiếu người khác sau lưng.”

Giọng nói lạnh lùng của nam nhân vọng đến, thần sắc mệt mỏi đó, không biết đã đến bao lâu, lại nghe được bao nhiêu.

Mặt An Bình Hầu biến sắc.

Khựng lại một chút, Tiết Phóng Ly chậm rãi bảo: “Hầu gia nói nhiều thế, nhưng sao lại quên mất Tam công tử là Vương phi mà bổn vương cưới hỏi đàng hoàng.”

An Bình Hầu cứng đơ người.

Tiết Phóng Ly nhìn hắn ta, giả vờ như có lòng tốt muốn nhắc nhở: “Hầu gia, tay.”

An Bình Hầu buông cũng không được, không buông cũng không xong, thế là Giang Quyện tự mình rút lại, trong lòng cảm thấy xui tận mạng.

Đụng phải An Bình Hầu mà còn bị Tiết Phóng Ly bắt tại trận, có khi nào bị Vương gia hiểu lầm không?

Nghĩ thế, Giang Quyện nhìn hắn liên tục với ánh mắt long lanh.

Nhõng nhẽo gì đấy?

Tiết Phóng Ly nhìn lướt qua Giang Quyện, tất nhiên cũng để ý đến động tác kia của cậu, hắn nhướng mày, cuối cùng cũng lên tiếng.

“Bổn vương hoang đường tàn bạo, Hầu gia sau này phải cẩn thận hơn nữa vào.” Tiết Phóng Ly chậm rãi cười bảo: “Nếu có lần sau, không chừng bổn vương sẽ lấy cả bàn tay của Hầu gia luôn đấy.”

Hắn nói nhẹ nhàng, như thể đang giỡn chơi chuyện gì đó không quá nghiêm trọng, nhưng chỉ có An Bình Hầu biết Tiết Phóng Ly đang nghiêm túc.

Hắn đang cảnh cáo hắn ta.

An Bình Hầu cúi đầu bảo: “Vâng.”

Tiết Phóng Ly nhếch miệng cười, một lát lâu sau, hắn mới nhẹ nhàng bảo: “Có phải Hầu gia không biết nên xưng hô Tam công tử như nào không?”

An Bình Hầu không biết ý hắn muốn gì, nên chỉ đành trả lời đúng mực rằng: “... Vương phi.”

“Thì ra Hầu gia biết à.” Tiết Phóng Ly chớp chớp mắt, không rõ có đang cười hay không, bảo: “Vậy vừa nãy sao bổn gương nghe thấy Hầu gia gọi tên họ của Tam công tử thế?”

“Ai cũng bảo Hầu gia may mắn từng được Bạch tiên sinh dạy dỗ, nên cách đối nhân xử thế cũng có vài phần giống Bạch tiên sinh, nhưng biết lễ thì càng phải biết giữ lễ. Hầu gia gặp Tam công tử, không chỉ gọi thẳng tên họ mà còn bám víu không buông, đây là phong thái quân tử của Hầu gia sao?”

Tiết Phóng Ly vẫn luôn nở nụ cười, nhưng dưới ánh mắt lại lạnh buốt vô cùng.

An Bình Hầu biết Ly Vương đang mượn cớ làm nhục mình, nhưng hắn ta cũng hết cách, Ly Vương nổi điên lên thì ngay cả đương kim Thánh thượng cũng chẳng có cách nào, chỉ có thể nghe theo lời hắn, huống hồ chi là hắn ta.

Im lặng một hồi, An Bình Hầu bảo: “Là bổn hầu đã mạo phạm. Mong Vương gia và Vương phi thứ lỗi.”

Tiết Phóng Ly ngước mắt lên, mỉm cười như có như không nhìn hắn, hiển nhiên là hắn thấy vẫn chưa đủ.

An Bình Hầu thấy thế, cắn răng, giơ tay cao lên trán, khom người thật sâu, kính cẩn hành ấp lễ*: “Mong... Vương gia và Vương phi thứ lỗi.”

(* Ấp lễ: là một trong những nghi lễ của người xưa. Đặt hai tay vào nhau, giơ lên cao rồi khom người hành lễ. Thường là do kẻ dưới hành lễ với người trên.)

Tiết Phóng Ly nhìn Giang Quyện, ra hiệu cho cậu mở miệng.

Giang Quyện bảo: “... Không, không sao đâu.”

Tấm rộng cậu rộng mở, đương nhiên là tha thứ rồi.

Thật ra thì, Giang Quyện cũng không dám không tha thứ, nội tâm cậu khá là phức tạp.

An Bình Hầu là công chính đấy.

Có điều, làm cá mặn mặc kệ sự đời còn có người chống lưng thích thật đấy, thật sự quá sướng.

Tiết Phóng Ly gật đầu, không bố thí thêm cho An Bình Hầu ánh mắt nào nữa, chỉ nói với Giang Quyện: “Về phủ thôi.”

Giang Quyện hỏi: “Không cần về gặp Bệ hạ sao?”

Tiết Phóng Ly “ừm” một tiếng, nhấc chân đi trước, Giang Quyện cũng vội đi theo.

An Bình Hầu đứng thẳng người, yên lặng nhìn hai người đang đi xa ấy, giữa đôi mắt nhẫn nhịn đó lóe lên một chút gì đó sự căm hận.

Ly Vương.

Xem ngươi còn hung hăng được đến bao giờ.

Còn về Giang Quyện, không trách cậu ta giận mình, suy cho cùng là mình cũng nợ cậu ta.

Hắn ta sẽ ráng hết sức bù đắp mối thâm tình của cậu.

Nếu Giang Quyện mà biết suy nghĩ của An Bình Hầu thì chắc sẽ trốn khỏi Kinh Thành ngay trong đêm mất. Nhưng Giang Quyện vẫn chưa biết.

Hoàng thành không cho phép xe ngựa tiến vào, cậu và Tiết Phóng Ly vẫn đang đi trên đường, Giang Quyện lơ đãng nhớ lại tình tiết truyện.

Về việc Ly Vương qua đời trong truyện có một đoạn miêu tả như này.

....”Tối hôm đó, Ly Vương nghỉ ở sơn trang biệt lập. Vào nửa đêm, bệnh của hắn tái phát, không ngừng ho ra máu, ngự y đi cùng đều vội vàng chạy tới, nhưng cũng vô ích, lúc trời sáng, tin dữ của Ly Vương truyền đến Kinh Thành, Thiên tử nghe thế nổi trận lôi đình, bãi triều 3 ngày, chém đầu hơn trăm người.”

Sao lại chém nhiều người thế?

Chỉ là giận cá chém thớt hay là...

Giang Quyện chăm chú suy nghĩ, Tiết Phóng Ly đột nhiên hỏi cậu: “Đang nghĩ gì thế?”

Luồng suy nghĩ bị ngắt ngang, Giang Quyện theo bản năng đáp: “Đang nghĩ đến ngài, nghĩ đến...”

Tin dữ của ngài đấy.

May mà tỉnh táo lại kịp, nửa câu sau Giang Quyện không nói ra thành lời, Tiết Phóng Ly nhếch mày, hứng thú hỏi: “Ồ? Nghĩ gì về bổn vương cơ?”

“Có phải là lời của Hầu gia không.” Tiết Phóng Ly bảo: “Bổn vương hoang đường tàn bạo.”

Việc này có gì đáng nghĩ đâu chứ, Giang Quyện nhìn hắn với ánh mắt kỳ lạ: “Vương gia đâu phải là người như thế, sao phải nghĩ thế làm gì?”

Tiết Phóng Ly hời hợt hỏi: “Ngươi không tin hắn ta sao?”

Giang Quyện lập tức lắc đầu: “Ta chỉ tin Vương gia thôi.”

Nghĩ rồi, cậu ngẩng đầu, hàng mi chớp nháy, đôi môi mềm mại bỗng nhoẻn miệng cười, đôi mắt của cậu cũng cười cong cong lên: “Cũng giống như trước đó Vương gia đã tin ta vậy đó.”



Lời tác giả:

Con trai ơi, con phòng bị xíu đi.
Chương kế tiếp