Chữa Bệnh, Giết Người: Sự Kiện Bác Sĩ Tâm Lý Thôi Miên Giết Người

1. Tận mắt nhìn thấy vợ tự tử
Vợ của tôi đã chết, tôi đã nhìn thấy cô ấy chết vào ngày hôm đó.

Ngày hôm đó, trên đường tan làm về, tôi mua một cái máy chụp ảnh lấy ngay đẩ làm quà kỷ niệm ngày chúng tôi kết hôn.

Sau khi về đến nhà, tôi đổi giày ở cửa trước.

Tôi nói lớn: "Vợ ơi, anh đã về rồi".

Trong nhà hoàn toàn yên tĩnh, có lẽ là cô ấy đang ở trong nhà vệ sinh, tôi nghĩ. Lúc này tôi phát hiện con mèo đang ngồi trên bàn trà ở trong nhà, ánh mắt nhìn thẳng vào ánh hoàng hôn đang chiếu ngoài ban công.

Tôi cầm máy ảnh nhắm ngay nó, tìm một góc độ ở cửa trước, ống kính tập trung vào cái mông của nó, làm mờ cái ban công ở phía trước nó.

Tôi đột nhiên cảm thấy có chút không đúng, tập trung vào ban công.

Lần này tôi đã nhìn thấy rõ ràng, tay không nhịn được run một cái, máy ảnh phát ra một tiếng xoẹt xoẹt, từ từ trượt ra một bức ảnh.

01.

Vợ của tôi đi chân không đứng trên lan can ở ban công.

Gió thổi tới, váy dài của cô ấy đung đưa.

Cô ấy chú ý tới tôi, quay đầu cười với tôi.

Tôi vứt máy ảnh xuống, điên cuồng chạy tới.

Cửa sổ sát đất ở ban công đã bị khóa chết, chìa khóa ở dưới chân cô ấy. Tôi ra sức đẩy mạnh cửa sổ sát đất, lại đập cửa sổ bảo cô ấy mau xuống đây.

Cô ấy nói: "Diệp Tiểu Bạch, 1606 bằng bao nhiêu?"

Tôi nói: "Văn Văn, em mau xuống đây, nghe lời anh."

Cô ấy nói: "Nói cho em biết đáp án."

Tôi nói: "Khoảng 3 triệu…"

Cô ấy nói: "Anh sai rồi."

Cô ấy vẫn nhìn tôi như cũ, chân trái thò ra phía sau một bước.

Tôi vọt tới đâm đầu vào cửa sổ sát đất, thủy tinh nứt ra ngay lập tức, một mảnh vụn thủy tinh bay vào mắt trái của tôi. Tôi đưa cánh tay ra, cố gắng muốn bắt lấy cô ấy, lại chỉ nhìn thấy góc áo của cô ấy chợt lóe lên trên lan can.

Dưới lầu vang lên một âm thanh khó chịu.

Tôi híp một con mắt, máu từ từ chảy xuống từ trên mặt.

Tôi sững sờ nhìn cô ấy co quắp ở trên nền xi măng, lòng bàn chân truyền đến cảm giác đau nhói nhắc nhở tôi, đây không phải là ảo giác. Thẳng tới lúc cảnh sát chạy đến, tôi mới phát hiện thứ ghim vào lòng bàn chân tôi là đinh ghim.

Xung quanh ban công rải đầy đinh ghim.

02.

Cảnh sát cho rằng cô ấy tự tử.

Bọn họ đã thu thập video giám sát, ngày hôm đó trong căn hộ ngoại trừ tôi và cô ấy thì không có ai khác ra vào.

Cô ấy viết ở trong nhật ký.

Ngày mai đi ra ngoài mua đồ ăn. Chờ Diệp Tiểu Bạch tan làm trở về, làm món sườn kho cho anh ấy.

Bên trong cuốn nhật ký đều là những chi tiết sinh hoạt vụn vặt, không nhìn thấy bất kỳ khuynh hướng tự tử nào. Thật ra tôi đã ở chung với cô ấy nhiều năm, cô ấy vừa có phiền não gì cũng sẽ nói với tôi ngay lập tức.

Cảnh sát khuyên tôi nén đau thương, hỏi tôi có thể liên hệ với người nhà của cô ấy hay không.

Tôi ngồi ở trong nhà, quấn băng vải trên trán, bao trùm con mắt trái bị thương kia.

Tôi cúi thấp đầu xuống, nói: Cô ấy là trẻ mồ côi.

Tôi ngẩng đầu, nói: Tôi cảm thấy có người hại cô ấy.

Cảnh sát có chút đau đầu, bọn họ nói với tôi: Bọn họ đã điều tra đinh ghim ở trên ban công, chỉ có vân tay của cô ấy. Trước mắt còn chưa phát hiện điểm đáng nghi ngờ gì tồn tại ở cái đề toán học trước khi cô ấy nhảy lầu kia.

Mà lời khai của tôi đã khiến tôi trở thành bằng chứng tự tử hoàn hảo nhất trong vụ án này.

Nhưng tôi không hiểu, đang êm đẹp sao cô ấy lại tự tử chứ.

Tôi quả quyết cái chết của cô ấy rất có thể là do người nào đó gây nên.

Cảnh sát từ chối cho ý kiến, trong mắt bọn họ tôi chỉ là một người đàn ông cực kỳ đau khổ và có vấn đề tinh thần.

03.

Vào ngày chôn cất Văn Văn, tôi nhìn quan tài được chôn xuống mồ, muốn đốt cho chính mình một điếu thuốc, đốt mấy lần cũng không thể cháy.

Cảm thấy bộ dáng này của mình có chút nhếch nhác.

Một cây dù đen giúp tôi chặn mưa rơi.

Có người đưa cho tôi một điếu thuốc từ phía sau, là Lục Tử Ninh ở đội cảnh sát hình sự.

Cô ấy nói: "Thật sự xin lỗi."

Tôi nói: "Không có gì phải xin lỗi cả."

Cô ấy nói: "Tôi đã xem qua hồ sơ. Trước Văn Văn đã có ba người phụ nữ tự tử bằng cách nhảy lầu. Hơn nữa còn vào hàng tuần."

Tôi nói: "Cũng giống như Văn Văn sao."

Cô ấy nói: "Tình tiết vụ án gần như giống nhau. Người chết không có khuynh hướng tự sát, thời gian nhảy lầu đều là vào chạng vạng tối. Mỗi một người đều lưu lại một đề toán 1606 bằng bao nhiêu. Nhưng chỉ có vợ của anh rải đầy đinh ghim ở trên ban công. Cho nên tôi muốn đến hỏi anh một chút."

Tôi nói: "Từ nhỏ cô ấy đã lớn lên ở cô nhi viện."

Cô ấy nói: "Tôi biết điều này."

Tôi nói: "Cô ấy đã nói với tôi, ở cô nhi viện sẽ bị người khác bắt nạt. Lúc sợ hãi cô ấy sẽ rải đầy đinh ghim ở bên cạnh mình."

Tôi dừng lại một chút, nói: "Chạng vạng tối ngày hôm đó, cô ấy rất sợ hãi."

04.

Có một việc tôi không có nói với Lục Tử Ninh. Tôi nghĩ có lẽ cô ấy sẽ không tin đâu.

Vào một ngày nào đó sau khi Văn Văn chết, tôi thu xếp lại di vật ở trong căn hộ, cảm thấy ngực rất khó chịu, vì vậy đốt một điếu thuốc rồi hút từ từ.

Sau đó tôi nhìn thấy con mèo của tôi đi tới, nó ngậm một cái máy chụp ảnh lấy ngay ở trong miệng.

Khi tôi lấy bức ảnh ở trong máy chụp ảnh lấy ngay ra, lúc nhìn thấy Văn Văn ở phía trên điếu thuốc lá vô tình hun khói vào mắt trái của tôi.

Mắt trái đột nhiên tối sầm lại.

Khi đó tôi đã cởi băng vải ra, bác sĩ nói cho tôi biết không có gì quá đáng ngại, chỉ có điều bác sĩ cũng không tìm thấy mảnh kính vỡ rơi vào trong mắt tôi. Bác sĩ nói: “Có thể là sau đó đã rơi ra, hoặc cũng có thể là ảo giác của anh, nói tóm lại là anh Diệp không cần để ý.”

Tôi nhắm mắt lại hít sâu vài hơi, qua một lúc lâu sau, thị lực từ từ khôi phục.

Lúc mở mắt ra một lần nữa, tôi phát hiện bên cạnh Văn Văn ở trên bức ảnh có năm bóng người.

Tôi dụi mắt nhiều lần, bóng người vẫn luôn lơ lửng ở trước sau người cô ấy.

Trên người mỗi năm bóng người kia đều dẫn xuất ra hai đường kẻ màu trắng kết nối với hai người khác, tạo thành một hình ngôi sao năm cánh tiêu chuẩn. Mà ở chính giữa ngôi sao năm cánh là Văn Văn bị bóng người vây quanh.

Con mèo nhích lại gần người tôi.

Tôi nói: "Thấy chưa? Những người này."

Con mèo duỗi móng vuốt ra, đè vào một bóng người ở trong đó.

Đó là bạn chung của tôi và Văn Văn - đồng nghiệp Bàn Tử của tôi, đã từng tới nhà tôi làm khách, từng ôm nó.

Năm bóng người này hoặc là người tôi quen biết hoặc là quen biết với Văn Văn.

Tôi cẩn thận nhớ lại, không phải ma quỷ, mọi người đều còn sống rất tốt.

Tôi cũng đã xác nhận lại nhiều lần, tôi và con mèo của tôi đã cùng nhìn rất nhiều bức ảnh khác, nhưng nó chỉ có phản ứng với bức ảnh đó, tôi cũng chỉ có thể nhìn thấy năm bóng người ở bên cạnh Văn Văn trên đó.

Nếu nói như vậy thì đây hẳn không phải là ảo giác.

Hoặc, xem như đây là ảo giác thì cũng là ảo giác chỉ xuất hiện ở trong hoàn cảnh đặc biệt, tôi nghĩ tôi nhìn thấy những bóng người này là vì phía sau chắc chắn đã ẩn giấu điều gì đó, thậm chí là chân tướng của việc Văn Văn nhảy lầu.

Tôi vuốt vuốt đầu con mèo, hỏi nó: "Mày cảm thấy lúc ấy Văn Văn đang sợ cái gì?"

Mèo chỉ nhìn chằm chằm vào năm bóng người kia.

Văn Văn đang sợ bọn họ sao?

05.

Tôi biết Văn Văn từ mùa đông bảy năm trước.

Năm đó Đông Thiên Hạ có một trận tuyết rất lớn. Tôi rời khỏi công ty khi vẫn còn nói về chuyện làm ăn cùng với khách hàng trong điện thoại, tôi đi đến công viên gần đó ngồi lên trên ghế dài ở trong đình.

Cuối cùng cũng cúp điện thoại, thở ra một hơi làm ấm tay, lấy cơm nắm đã chuẩn bị cho tối hôm đó ra.

Lúc này mới phát hiện bên trong đình còn có một nữ sinh, yên lặng không nói một lời, im lặng nhìn tuyết rơi hỗn loạn ở ngoài đình.

Tôi hỏi: "Ăn cơm chưa?"

Nói thật, tôi cũng không biết tại sao lại dùng phương thức chào hỏi như vậy, nếu như nghệ thuật một chút có lẽ tôi sẽ nói là có thể cùng uống một ly không, lỗ mãng một chút ít nhất cũng phải hỏi là cô ấy có lạnh hay không. Hỏi một câu ăn chưa thì thứ tôi có thể chia cho cô ấy cũng chỉ là nửa nắm cơm nguội ở trên tay.

Cô ấy say sưa nhìn ngắm tuyết rơi, sững sờ nói: "Anh đồng ý cưới tôi không?"

Khi nghe cô ấy hỏi như vậy, tôi đương nhiên choáng váng ngay tại trận, tôi sững sờ nửa ngày, hỏi lại: "Có phải chúng ta phát triển quá nhanh rồi không?"

Cô ấy cười cười, không nói gì, rời khỏi đình, bóng lưng biến mất ở trong tuyết

Đó là lần đầu tiên tôi gặp mặt Văn Văn.

Năm bóng người, ba nam hai nữ.

Đồng nghiệp của tôi, cấp trên của cô ấy, huấn luyện viên thể hình của cô ấy, bạn thân của cô ấy, bác gái bán rau ở dưới lầu của chúng tôi.

Tôi cố gắng nhớ lại, đầu tiên là Bàn Tử, mê giảm cân nhưng chưa bao giờ thành công. Vào ngày Văn Văn xảy ra chuyện, tôi tan làm sớm, lúc đó cậu ta còn đang ăn mì tôm ở bàn làm việc.

Bốn người khác thì tôi nhờ Lục Tử Ninh của đội cảnh sát hình sự tra xét giúp một chút. Vào ngày xảy ra chuyện bọn họ đều đang làm việc, lúc xảy ra chuyện đều không có ở hiện trường. Người có khoảng cách gần nhất là bác gái bán rau, nhưng hôm ấy cũng chỉ là bày quầy bán hàng ở cửa tiểu khu mà thôi, căn bản không có bước vào tiểu khu.

Nói theo cách khác, năm người này đều có chứng cứ ngoại phạm.

Tôi cẩn thận đối chiếu mấy đường nét ở trên bức ảnh kia, vẽ hình ngôi sao năm cánh mà bọn họ tạo thành lên trên giấy.

Tôi không thể nào giải thích tại sao mình lại nhìn thấy năm bóng người này, bao gồm cả nguyên nhân của hiện tượng này. Tôi chỉ có thể cho bản thân một lời giải thích tạm thời:

Tôi có thể dùng mắt trái để nhìn thấy nguyên nhân dẫn tới cái chết của Văn Văn.

Năm người này vô cùng có khả năng chính là nguyên nhân dẫn tới cái chết của Văn Văn.

Tôi biết, thật ra bộ dáng này của bản thân có chút vô cớ gây sự.

Nhưng người con gái dạy cho tôi trưởng thành đã không còn ở đây.

Bằng cách này, ít ra tôi còn có thể cảm nhận được bản thân mình vẫn còn sống.

06.

Buổi sáng chủ nhật, tôi đi gặp năm người kia.

Tôi gặp bạn thân của cô ấy, cấp trên, huấn luyện viên thể hình, bác gái bán đồ ăn.

Bọn họ đều đã nói một vài lời với Văn Văn trong ngày cô ấy xảy ra chuyện.

Sau khi tôi ghép những lời kia lại với nhau, tôi phát hiện giả thuyết mà tôi đưa ra gần như là chính xác.

Nhưng lòng tôi lại hơi chìm xuống một chút.

Cuối cùng chỉ còn lại đồng nghiệp Bàn Tử, tôi gõ cửa nhà cậu ta với vẻ mặt u ám, mặt cậu ta lộ vẻ sợ hãi, muốn đóng cửa lại, tôi duỗi cánh tay ra kẹp lại khe cửa. Cậu ta cố đẩy mấy lần, thấy tôi vẫn luôn nhìn chằm chằm cậu ta xuyên qua khe cửa, ngượng ngùng mở cửa ra.

Cậu ta nói: "Chuyện của vợ anh, em thật sự rất lấy làm tiệc.

Tôi tìm thấy một ly nước ở trong phòng khách nhà cậu ta, phát hiện cậu ta vừa nấu một bình nước, bèn rót một ly."

Cậu ta ở sau lưng tôi, trốn tránh hỏi: "Anh có khỏe không?"

Tôi nói: "Bàn Tử, có tâm sự gì sao?"

Cậu ta nói: "Không có, không có gì."

Tôi nói: "Nói ra đi, cậu sẽ dễ chịu hơn một chút."

Cậu ta do dự muốn nói lại thôi.

Tôi cười cười, ra hiệu cậu ta ngồi xuống.

Tôi đưa ly nước ở trong tay cho cậu ta, cậu ta đột nhiên kêu lên một tiếng giống như là heo bị mổ, hất ly nước đi.

Đó là một cái ly làm bằng sứ, sau khi đổ đầy nước sôi vào, nhiệt độ ở bề mặt có thể lên tới 80 độ.

Tôi bỗng nhiên nắm lấy tay cậu ta, bộp~ một tiếng, ấn lên trên bàn.

Tôi cầm cái ấm nước sôi kia lên, miệng ấm khẽ nghiêng, nhắm vào mu bàn tay của cậu ta.

Tôi nói: "Hãy tin tôi, nếu nói ra cậu sẽ dễ chịu hơn một chút."

Cậu ta cuối cùng cũng không khống chế nổi, nước mắt chảy xuống từ hai gò má mập mạp, cậu ta đứt quãng nói: "Ngày hôm đó, ngày hôm đó vợ anh gọi điện thoại cho tôi, nói rằng không gọi điện thoại cho anh được, hỏi anh đi đâu rồi.

Tôi vừa nhìn thấy anh và bạn thân của cô ấy cùng đi ra ngoài, trong tay còn cầm chìa khóa xe, tôi nói hai người lái xe đi rồi. Văn Văn hỏi tôi rằng hai người đi đâu. Tôi thích nói giỡn mà, nên có nói thêm vài câu, nói chị dâu tốt nhất chị nên điều tra thêm lịch sử mướn phòng của bọn họ.

Kết quả cô ấy bộp~ một cái cúp điện thoại, lúc đầu tôi cảm thấy ngày hôm sau giải thích với anh là được rồi, ai ngờ đâu ngày hôm sau đã chợt nghe nói chị ấy tự sát."

Tôi nhớ tới lúc trước khi Văn Văn xảy ra chuyện, đúng là tôi đã cùng rời khỏi công ty với bạn thân của cô ấy.

Bạn thân của Văn Văn tới tìm tôi để mượn xe, tôi đưa cô ấy ra bãi đỗ xe, sau đó, tôi đi bộ một mình về nhà, trên đường về thì nhìn thấy một cửa hàng bán máy chụp ảnh lấy ngay bèn dừng chân một lát. Văn Văn nói không gọi điện thoại cho tôi được, có lẽ là bởi vì lúc ấy tôi ở trong thang máy và bãi đỗ xe, hai chỗ đó không có tín hiệu.

Khuôn mặt của Bàn Tử tràn đầy nước mắt, liên tục nói xin lỗi với tôi.

Thật ra Bàn Tử không cần phải gánh hết trách nhiệm lên trên người cậu ta.

Bởi vì vào hôm Văn Văn nhảy lầu, bốn người kia đều đã nói ra những lời kích thích Văn Văn.

Sáng sớm ngày hôm đó, Văn Văn đi làm, cấp trên tăng thêm số lượng công việc để đánh giá hiệu suất nếu không đạt được thì phải chuẩn bị nghỉ việc.

Sau khi tan làm, cô ấy tới phòng tập thể thao. Huấn luyện viên trách mắng cô ấy lấy nhầm đồ của người khác, ngoài miệng thì nói cô ấy lấy nhầm đồ, nhưng thật ra là ngầm mắng cô ấy ăn cắp. Sau đó, huấn luyện viên mới phát hiện ra đó chỉ là một sự hiểu lầm.

Cô ấy quay về tiểu khu, bác gái bán rau trò chuyện nhiệt tình với cô ấy, bác gái từng làm việc ở trong cô nhi viện của cô ấy. Bác gái nói thời gian gần đây, trong tiểu khu thường xảy ra trộm cắp bảo Văn Văn chú ý an toàn.

Cô ấy liên lạc với Bàn Tử thì lại bị Bàn Tử làm ra một cái trò đùa quá trớn.

Cô ấy gọi điện thoại cho bạn thân, bạn thân đang lái xe. Cô ấy hỏi hai người ở đâu, bạn thân thuận miệng nói: "Lái xe ở trên đường." Sau đó mới kịp phản ứng, bổ sung thêm một câu: "Diệp Tiểu Bạch không có ở chỗ tớ." Sau đó cô bạn thân cũng bối rối, sao miệng lại trở nên vụng về như vậy, ngược lại giống như càng xóa chuyện thì lại càng đen hơn.

Cho nên, giả thuyết của tôi đã đúng, những bóng người mà tôi đã nhìn thấy này thật sự là nguyên nhân dẫn tới cái chết của Văn Văn.

Nhưng mà điều này cũng có nghĩa là những điều mà cảnh sát đã nói cho tôi biết cũng là thật. Là do Văn Văn nghe thấy những lời vô tình của bọn họ nên đã bị kích thích ở một mức độ nhất định và lựa chọn tự tử.

Tôi từ từ buông ấm nước xuống.

Tôi nói: "Chuyện này không có khả năng."

Tôi bỗng nhiên giơ ấm nước lên, một tay nắm lấy cái cằm của cậu ta, nhắm miệng ấm vào ngay miệng cậu ta.

Tôi nói: "Tôi không tin. Là có người ép cậu nói ra những lời này đúng không? Là ai?!"

Cậu ta vẫy tay, ấp úng nói: "Tôi không biết, tôi thật sự không biết rằng sẽ trở nên như vậy." Ngoài cửa vang lên giọng nói của Lục Tử Ninh: "Diệp Tiểu Bạch, buông ấm nước xuống."

Tôi đã muốn đổ nước sôi xuống vài lần.

Nhưng cuối cùng vẫn buông ấm nước xuống.

Lục Tử Ninh mặc một bộ quần áo thường ngày, mặc áo hoodie và quần jean, trên đầu kẹp một cái kẹp tóc màu xanh da trời, ngược lại là có một chút tức giận hơn so với lúc cô ấy mặc đồng phục của cảnh sát.

Cô ấy nghiêm mặt, gõ gõ cái cửa đã mở ra, trình thẻ cảnh sát ra, nói: "Nếu không ngại tôi sẽ đi vào."

Bàn Tử chưa hoàn hồn dựa vào phía Lục Tử Ninh ở trên ghế sô pha.

Lục Tử Ninh giống như là quay trở lại nhà của chính mình, xé một gói lá trà ở trên bàn trà ra, pha một ấm trà, rót cho mỗi người chúng tôi một tách.

Tôi nói: "Sao cô tìm được tôi?"

Lục Tử Ninh nói: "Nguyên ngày hôm nay anh đều đi truy hỏi người khác, tôi nhìn thấy dáng vẻ của anh giống như là muốn cướp bát cơm của tôi nên cũng đi theo xem sao."

Tôi nói: "Nói đùa, vừa rồi suýt chút nữa tôi đã phạm tội cố ý gây thương tích."

Lục Tử Ninh nói: "Tôi thấy anh bây giờ cũng rất tỉnh táo mà."

Bàn Tử nhìn tôi một cái, lại nhìn cô ấy một chút, hỏi: "Hai người có quen biết nhau à? Vậy tôi không có chuyện gì nữa, có thể đi trước một bước không?"

Lục Tử Ninh nói: "Ngồi đi, có việc tìm cậu."

Bàn Tử thành thật ngồi xuống.

Lúc Tử Ninh nhấp một ngụm trà nóng, tự nói: "Chuyện hai người mới vừa mới nói tôi đều đã nghe thấy được. Cũng không khác biệt lắm so với dự đoán của tôi, trò đùa không đúng lúc, hoặc là một ít lời nói kích thích. Làm cho người chết tuyệt vọng, cuối cùng là lựa chọn tự tự."

Bàn Tử bật khóc, nói: "Không phải tôi cố ý, tôi không nghĩ tới Văn Văn lại yếu ớt như vậy…"

Lục Tử Ninh cắt ngang cậu ta, nói: "Là ai kêu cậu làm cái trò đùa đó?"

Bàn Tử nói: "Là do cái miệng ti tiện của tôi, chỉ trách tôi xấu tính…"

Lục Tử Ninh nói: "Để tôi nói theo cách khác đi, có ai dẫn dắt cậu không?"

Bàn Tử có chút mờ mịt, Lục Tử Ninh thấy tâm tình tôi lại có chút kích động, ra hiệu tôi bình tĩnh.

Lục Tử Ninh nói với tôi: "Hôm nay anh hỏi bạn thân của cô ấy, hỏi cấp trên của cô ấy, còn có hai người khác. Tôi đi theo sau anh cũng đã hỏi qua một lần, phát hiện một chỗ bất thường, tôi không biết anh có chú ý tới hay không."

Cô ấy nói: "Bọn họ đều gặp một bác sĩ tâm lý họ Uông. Sau đó nhớ lại, đều cảm thấy những lời đã nói ra vào lúc ấy, có liên quan tới buổi tư vấn tâm lý của bác sĩ Uông."

Bàn Tử ngạc nhiên nói: "Bác sĩ Uông? Tôi đã từng gặp qua, hắn ta nói hắn ta có liệu pháp giảm cân bằng tâm lý, tôi đã đi tìm hắn ta xem một chút, nhưng mà hình như không có hiệu quả gì."

Lục Tử Ninh hướng dẫn từng bước: "Cụ thể hơn một chút."

Bàn Tử nhíu mày, cẩn thận nhớ lại, nói: "Hắn ta đã nói với tôi một trận về "Phân tích giấc mơ", nói rằng lúc nằm mơ sẽ đốt cháy chất béo, nhưng tôi nghe đến trưa, cuối cùng phát hiện cái gì cũng có thể giải thích được bằng…"

Cậu ta đột nhiên vỗ đùi, nói: "Quan hệ tình dục. Hèn chi ngày hôm đó nhìn thấy anh cùng đi ra ngoài với bạn thân của chị ấy, tôi lại lập tức sinh ra cái loại liên tưởng này."

Lục Tử Ninh nói: "Xem ra chúng ta phải đi gặp hắn ta một lần rồi."

Bàn Tử lớn tiếng nói: "Đúng vậy, Văn Văn là bị "Phân tích giấc mơ" hại, tác giả phải chịu trách nhiệm về việc này."

Lục Tử Ninh che che mặt, nói: "Bàn Tử, cậu vẫn nên ở lại đi…"

07.

Tôi và Lục Tử Ninh cùng ở trong thang máy.

Cô ấy cúi đầu kiểm tra vòng bạn bè, so với trước đây, tôi đã bình tĩnh lại khá nhiều, lúc này cũng cảm thấy bầu không khí có chút xấu hổ, không còn gì để nói: "Cảnh sát Lục, hôm nay không nghỉ ngơi sao?"

Cô ấy liếc tôi một cái, nói: "Còn không phải do anh à? Hiếm khi hôm nay tôi mới không có nhiệm vụ, kết quả là nhìn thấy anh mang vẻ mặt hung ác đi ra ngoài."

Tôi nói: "Trùng hợp như vậy sao, vừa ra khỏi cửa đã bị cô nhìn thấy?"

Cô ấy nói: "Có việc mới đến tìm anh."

Cô ấy nói cho tôi biết, khoảng thời gian này cô ấy vẫn luôn điều tra án nhảy lầu. Cũng phát hiện ra những manh mối giống như tôi hôm nay, người chết ít nhiều gì cũng đều phải chịu đựng lời nói kích thích khi còn sống.

Cô ấy có chút tò mò, hỏi tôi: "Sao anh lại có thể xác định chính là năm người này?"

Tôi nói: "Tôi nhìn thấy."

Cô ấy nói: "Lừa người, lúc bọn họ nói chuyện với Văn Văn, rõ ràng anh cũng không có ở hiện trường."

Tôi nói: "Không có lừa cô."

Cô ấy: "Quên nó đi."

Cô ấy nói tiếp, dựa theo manh mối hiện tại, buổi tư vấn tâm lý của bác sĩ Uông bị nghi ngờ là nguyên nhân tự tử của những người đã chết. Cô ấy sẽ dẫn tôi đi gặp bác sĩ Uông, lúc đầu cô ấy dự định đi một mình, nhưng nhìn thấy khí thế gặp một người giết một người của tôi cảm thấy nên đưa tôi đi sẽ tốt hơn.

Tôi nói tiếng cảm ơn.

Cô ấy nhắc nhở tôi: "Diệp Tiểu Bạch, anh có lý lẽ rõ ràng. Tôi dẫn anh đi, không phải là để giải trình. Mà là đi điều tra. Hiện tại tuy có điểm đáng ngờ, nhưng trước khi có chứng cứ đừng nghĩ đến việc kết tội."

Cô ấy suy nghĩ một chút, nói thêm: "Thật ra cấp trên cũng không cho rằng đây là điểm đáng ngờ, chỉ cảm thấy tôi đa nghi."

Tôi: "Người chết không phải là vợ của các người, các người đương nhiên không cảm thấy quan trọng."

Cô ấy nói: "Người chết là phụ nữ. Anh đừng quên, tôi cũng là phụ nữ."

Cô ấy chỉ chỉ đầu của mình, nói: "Tôi không cảm thấy phụ nữ hai mươi mấy tuổi rồi mà lại tự sát bởi vì mấy câu nói như vậy."

Phụ nữ không có yếu ớt tới như vậy.

08.

Tôi và Lục Tử Ninh đứng trước cô nhi viện, tôi không nhịn được cười gượng.

Tôi nói: "Thật ra đây mới là nguyên nhân cô tìm đến tôi đi."

Nơi Lục Tử Ninh dẫn tôi tới, là cô nhi viện của Văn Văn.

Ngày xưa là viện trưởng Uông, bây giờ là bác sĩ tâm lý họ Uông, đang chơi trò chơi với lũ trẻ ở trong sân. Dưới ánh nắng của mùa xuân, hắn ta mặc đồ vest chỉnh tề, tướng mạo nhìn như chỉ có ba mươi tuổi, trên thực tế nghe nói đã hơn bốn mươi.

Hắn ta phủi tay, để bà vú đưa lũ trẻ về phòng học, một mình đi tới.

Hắn ta bắt tay với tôi, nói: "Văn Văn là một đứa trẻ hiền lành, cô ấy ở thiên đường chắc chắn sẽ rất hạnh phúc."

Hơi thở nhẹ nhàng, giọng điệu bi thương, giống như là đã luyện tập rất nhiều lần. Trên người tản ta mùi thuốc lá nhàn nhạt, giống như là đã hút thuốc rất nhiều năm, mùi thuốc lá giấu ở trong tóc và râu.

Tôi bắt tay với hắn ta, mặt không biểu tình, không nói gì. Tôi chú ý tới một chuyện khác —— Tay của hắn ta.

Văn Văn từng nhắc tới tay của hắn ta với tôi.

Khi đó là do tôi hỏi cô ấy, viện trưởng của cô nhi viện là ai, nếu rảnh có muốn cùng đi thăm hỏi một chút hay không?

Văn Văn trêu chọc mèo ở bên cạnh tôi.

Cô ấy suy nghĩ một chút, nói: "Tay rất lớn, cánh tay cũng rất to."

Tôi hỏi: "Hắn ta đối xử với bọn em như thế nào?"

Văn Văn im lặng một lúc, sau đó lại cười cười, nói: "Chuyện đã qua rồi, quên đi."

Trong cô nhi viện, tôi cầm tay của viện trưởng, phát hiện tay của hắn ta thật ra cũng không xê xích bao nhiêu so với tôi, thậm chí cánh tay còn được cho là mảnh mai.

Sau đó, tôi hiểu ra, hơn mười năm trước Văn Văn vẫn chỉ là một đứa trẻ, đối với một đứa trẻ mà nói tay của người trưởng thành đương nhiên là rất to lớn mạnh mẽ.

Lục Tử Ninh ở phía sau lén lút đá tôi một cái.

Tôi lấy lại tinh thần, nói: "Cảm ơn anh đã quan tâm."

Tôi và Lục Tử Ninh đi theo bác sĩ Uông dạo quanh cô nhi viện này. Lục Tử Ninh hỏi thăm hắn ta về các chi tiết của buổi tư vấn tâm lý, hắn ta kể lại mấy cái trường hợp kia, nói về chuyện mình hốt thuốc đúng bệnh, căn cứ vào tình huống của chuyên gia tư vấn suy ra liệu pháp hướng dẫn.

Lục Tử Ninh lắng nghe rồi hùa theo vài tiếng, giống như là đồng ý với cái gọi là hốt thuốc đúng bệnh của hắn ta.

Cô ấy cầm một cuốn sổ, viết gì đó lên phía trên.

Lúc hai người nói chuyện, cô ấy lại đột nhiên ngẩng đầu hỏi: Bác sĩ Uông, căn bậc sáu của 16,7 nghìn tỷ là bao nhiêu?

Hắn ta nói: "Khoảng 160."

Ánh mắt tôi nhìn hắn ta chằm chằm, sau khi Văn Văn xảy ra chuyện tôi đã tính qua, đáp án của 1606 chính là 16,7 nghìn tỷ.

Người bình thường nếu không cố tình chú ý sẽ không có khả năng tính ra đáp án nhanh như vậy. Hơn nữa lúc Lục Tử Ninh đặt câu hỏi, vẫn còn thừa dịp khi hắn ta hơi lơ lãng.

Lục Tử Ninh nói: "Bác sĩ Uông cũng có rất nhiều nghiên cứu về toán học."

Hắn ta không đổi sắc mặt nói: "Chủ đề trước có liên quan tới, chỉ là tâm lý học xã hội thôi."

Lục Tử Ninh còn muốn đặt câu hỏi thì nơi xa xa truyền tới tiếng khóc của trẻ con.

Một cô bé nhỏ buộc tóc đuôi ngựa chạy về phía bác sĩ Uông, bác sĩ Uông ôi chao một tiếng, cúi người, ôm lấy cô bé.

Bác sĩ Uống xoa xoa đầu của cô bé, nói: "Bé con, làm sao vậy?"

Cô bé nói: "Rơi mất rồi."

Cô bé giơ con búp bê Barbie đã mất một cái tay ở trong tay lên.

Bác sĩ Uông nhìn kỹ, nói: "Đừng sợ, đã rơi ở đâu, chúng ta sẽ đi sửa cô bé lại."

Hắn ta quay đầu lại, nói với chúng tôi: "Xin lỗi, xin phép không tiếp hai vị được một chút."

Nói xong liền ôm cô bé dỗ dành bằng mọi cách rời đi theo hướng mà cô bé chỉ.

Bác sĩ Uông đi xa.

Lục Tử Ninh khép cuốn sổ lại, tự lẩm bẩm: "Tâm lý học xã hội."

Tôi nói: "Có phát hiện gì sao?"

Cô ấy nói: "Âu phục của hắn ta khá xịn, già rồi mà ăn mặc còn có tinh thần như vậy."

Tôi nói: "Vậy cũng là phát hiện? Tôi bắt đầu nghi ngờ làm sao cô thi đậu vào trường cảnh sát đây."

Cô ấy liếc tôi một cái, nói: "Anh đang ở đâu? Đoạn đường này anh đã nhìn xung quanh hết chưa?"

Tôi chỉ vào chiếc xích đu ở trong sân.

Tôi nhớ rằng Văn Văn đã từng nói qua, phía sau xích đu trong sân, đi thẳng đến góc tường có thể nhìn thấy một cây cổ thụ, dưới bóng cây cổ thụ có một cái nhà kho.

Tôi dẫn Lục Tử Ninh đi, cô ấy hỏi: "Nhà kho?"

Tôi nói: "Khi còn bé Văn Văn bị bắt nạt, thường xuyên bị người khác nhốt ở trong nhà kho."

Cô ấy: "Tôi có một vấn đề, người bắt nạt Văn Văn khi còn bé hiện tại đang ở đâu?"

Tôi: "Cô ấy không nói, thậm chí cô ấy còn không chịu nói cho tôi biết là ai.

Chúng tôi đi tới trước nhà kho, tôi đẩy cửa, phát hiện cửa đã bị khóa. Nó là một cái cửa trượt, ổ khóa được gắn ở trên cửa."

Tôi đột nhiên nhớ tới hôm đó Văn Văn ở trên ban công, cửa sổ sát đất cũng bị khóa lại.

Khóa trái cửa sổ, đinh ghim dưới chân.

Tôi quay đầu nhìn về phía cô nhi viện này, dưới ánh nắng của mùa xuân, bên trong tòa nhà trẻ thơ, tràn ngập tiếng cười của trẻ con.

Văn Văn rốt cuộc đã trải qua cái gì ở trong cô nhi viện này.

Bên người truyền tới tiếng lạch cạch lạch cạch, tôi lấy lại tinh thần.

Lục Tử Ninh ngồi xổm, cô ấy tháo kẹp tóc ra, híp một con mắt, chuyên tâm cạy ổ khóa.

Tôi nói: "Cô Lục, tốt xấu gì cô cũng là cảnh sát."

Cô ấy thở dài một tiếng, ra hiệu tôi đừng nói chuyện, cô ấy ghé lỗ tai vào trên cửa, một lát sau vang lên tiếng lạch cạch trong trẻo, cửa mở.

Cô ấy đứng lên, vỗ vỗ chân, nói: "Kỹ thuật vô tội."

Tôi nói: "Chính xác, nhưng cũng không nên cạy ổ khóa của cửa trượt."

Cô ấy nói: "Tính chứ, sao lại không tính? —— Cho tôi mượn tay một chút."

Tôi nghi ngờ vươn tay ra, cô ấy đặt kẹp tóc vào trong lòng bàn tay tôi.

Cô ấy nói: "Cửa là do anh cạy ra."

09.

Lục Tử Ninh kéo cửa ra, nhưng vào khoảnh khắc cánh cửa mở ra, liền sững sờ ngay tại chỗ.

Ở bên trong phòng chứa đồ, có một cái linh đường.

Thờ phụng một bức ảnh màu của Văn Văn.

Đó là một bức ảnh tôi chưa từng thấy qua, Văn Văn lộ ra một khuôn mặt tươi cười ở dưới gốc cây cổ thụ lúc còn nhỏ.

Linh đường có chút đơn sơ.

Lục Tử Ninh chần chừ nói: "Người trên bức ảnh… Là ai?"

Tôi nói: "Là Văn Văn… Nhưng cái linh đường này không phải do tôi bày ra."
Chương kế tiếp