Chữa Bệnh, Giết Người: Sự Kiện Bác Sĩ Tâm Lý Thôi Miên Giết Người

11. Thẩm vấn trong phòng khám
30

Tôi ngồi lên một chiếc xe taxi.

Tôi sờ sờ túi, bên trong có một hộp thuốc lá, một thanh đao nhỏ có vỏ.

Tôi liên lạc với người thư ký kia, lung tung lấy bừa một cái cớ, nói tài liệu công thương của cô nhi viện không hợp pháp, muốn gặp hắn ta để xác nhận lại một lần, tốt xấu gì cũng tạm thời giữ chân bác sĩ Uông lại.

Tôi để điện thoại xuống, chỉ đường cho tài xế một chút.

Bất ngờ, mắt trái của tôi đột nhiên tối sầm lại.

Cùng với đó chính là cảm giác đau đớn kịch liệt, ngồi trong xe mờ mịt nhìn xung quanh, không có hình bóng của bất kỳ ai. Thứ đánh úp lại chỉ thuần túy là cảm giác đau đớn, trán tôi đổ mồ hôi, khom lưng, che mắt trái lại thật chặt.

Tài xế thấy kỳ quái, hỏi: “Không sao chứ?”

Tôi xua xua tay.

Qua hồi lâu, cơn đau biến mất, thị lực của mắt trái cũng khôi phục.

Trong tầm tay, di động kêu rừm rừm, không ngừng rung lên. Từ bắt đầu đến bây giờ, đều là cuộc gọi do Lục Tử Ninh gọi đến.

Tôi chỉnh cấu hình thành im lặng, tự mình hít sâu.

Đương nhiên, không phải là tôi đi giết hắn ta.

Không nói như vậy, Lục Tử Ninh sẽ không chịu nghe lời tôi nói rồi rời khỏi chỗ đó.

Tôi chỉ đi ngăn cản hắn ta rời đi, cùng với lấy khẩu cung của hắn ta.

Muộn ắt sinh biến cố, tôi đã không thể chờ nổi thêm hai ngày nữa rồi.

Thành phố này còn đang mưa tí tách tí tách, đập lên nền đất bằng xi măng, bắn ra từng vòng từng vòng vằn nước.

Tôi bước xuống từ xe taxi, ngẩng đầu lên.

Đếm từ dưới lên trên, cửa sổ sát đất tầng mười lăm, bác sĩ Uông đang ở đó.

Hình người mơ hồ của hắn ta đứng ở bên cửa sổ.

Như là đang trải qua cơn mưa này với tôi.

Rất may, thang máy của tòa nhà đang trống. Tôi đi thang máy lên, lên đến tầng đó, bảo vệ đang châm thuốc lá ở cửa thang máy, thấy tôi xuất hiện phía sau cửa thang máy đang tách ra, ông ta ngạc nhiên.

Ngón tay của ông ta dừng lại ở chỗ bật rất lâu.

Tôi nghĩ: “Lục Tử Ninh. Đây là tên tội phạm thứ mấy cô bỏ qua chỉ vì không chịu làm đề cử có tội rồi?”

Bảo vệ ngăn tôi lại, nói: “Xin lỗi, hiện giờ cậu không thể đi vào.”

Đúng lúc này điện thoại của tôi vừa khéo lại rung lên, là Lục Tử Ninh gọi đến.

Tôi mở ra loa ngoài, đầu dây bên kia truyền giọng nói của Lục Tử Ninh: “Diệp Tiểu Bạch, anh đang ở đâu!”

Tôi tắt loa ngoài, nói: “Đã đến chỗ của bác sĩ Uông rồi.”

Tôi cười cười, ra vẻ nhẹ nhàng nói với bảo vệ: “Tôi chỉ tìm hắn ta để xác nhận một ít vấn đề cá nhân. Xin hỏi là bây giờ cho tôi đi vào hay là chờ thêm một lát nữa để cảnh sát đi vào với tôi?”

Bảo vệ do dự một chút, nhường đường cho tôi đi.

Hai người trước quầy lễ tân đứng lên, nhìn tôi với vẻ cảnh giác. tôi thấy trong tay người đàn ông B đang cầm một lọ mực nước, còn chưa kịp đặt trên bàn.

Thư ký cầm một ly đồ uống lạnh trong tay, dừng bước trên lối đi nhỏ, như là có gì đó muốn nói với tôi.

Tôi bỏ bọn họ lại, đi về phía cuối lối đi nhỏ.

Tôi ước tính một chút thời gian ở trong lòng, từ cục cảnh sát xuống dưới lầu chậm nhất chỉ cần mười phút.

Trong mười phút, lừa hắn ta nói ra khẩu cung.

Nếu không, một khi Lục Tử Ninh đến, thậm chí có khả năng vì không thể hạn chế quyền tự do thân thể của một công dân mà cứ thế để cho bác sĩ Uông chạy thoát.

Tôi dừng lại ở cuối lối đi nhỏ.

Cửa chậm rãi bị kéo ra, bác sĩ Uông cầm lấy tay nắm cửa, đứng sau cánh cửa.

Xuyên qua mắt kính của kính đeo mắt, hắn ta dùng ánh mắt ôn hòa nhìn tôi.

31

Bác sĩ Uông rót cho tôi một cốc nước.

Tôi nhìn quanh cái văn phòng này, so với những thứ tôi thấy trong hình ảnh, hầu như không có khác biệt gì. Tủ sách dày nặng, bàn làm việc bằng gỗ lim. Ở góc bên phải phía trên của cái bàn làm việc này luôn luôn có một chồng giấy thật dày.

Tôi đột nhiên rất muốn mở những trang giấy đó ra để xem xem bên trong có được viết mỗi một chi tiết kỹ càng của vụ mưu sát sáu cấp độ hay không.

Bác sĩ Uông nói: “Sao Lục Tử Ninh không đến cùng cậu?”

Tôi nói: “Đang trên đường đến. Mới vừa thẩm vấn người bị tình nghi xong.”

Hắn ta nói: “Người bị tình nghi của vụ án nào?”

Tôi cười cười, hỏi: “Anh thấy sao?”

Hắn ta cũng nở nụ cười.

Hắn ta thổi thổi hơi nóng của cốc nước, nói: “Cậu tìm tôi, chắc không phải là đến khám bác sĩ tâm lý nhỉ?”

Tôi nói: “Sao lại giết Văn Văn?”

Hắn ta chỉ lo uống nước ấm, nói: “Cô ấy là vợ của tôi, sao tôi có thể……”

Tôi gằn từng câu từng chữ, nói: “Văn Văn, là vợ của tôi.”

Hắn ta không tỏ rõ ý kiến: “Quan hệ trước và sau thôi.”

Tôi nắm chặt nắm tay.

Hắn ta dường như cũng chú ý tới sự thất thố của mình, nói một tiếng xin lỗi.

Hắn ta hạ giọng: “Cậu Diệp, cậu cũng biết, đối với cái chết của Văn Văn, tôi cũng khổ sở như cậu vậy……”

Tôi ngắt lời hắn ta, nói: “Mấy năm nay chỉ nhằm vào mày là có nguyên nhân.”

Hắn ta đột nhiên trở nên im lặng, từ từ để cốc nước xuống.

Tôi nói: “Đi lấy con búp bê của bạn cùng bàn ra đây, đừng để người khác phát hiện.”

Cánh tay hắn ta run lên.

Hắn ta nói: “Tôi không hiểu cậu đang nói cái gì…….”

Trước sau tôi đều nhớ rõ câu nói mà Lục Tử Ninh nói với tôi kia, làm cho người bị tình nghi tin rằng vụ án đã được phá, dưới áp lực, hắn ta sẽ bất giác nói ra một phần của chân tướng để giải đáp cho mình.

Không đủ, cảm giác áp lực cho hắn ta vẫn chưa đủ.

Tôi nói: “Dám ăn trộm, đánh gãy tay!”

Hắn ta nói: “Đủ rồi…..”

Tôi nói: “Cha mẹ mày đến rồi.”

Hắn ta lớn tiếng hét: “Đủ rồi!”

Tôi đột nhiên nắm lấy cổ áo của hắn ta.

Hắn ta há miệng, hoảng sợ nhìn tôi.

Tôi ghé sát bên tai hắn ta, nhẹ giọng nói: “Lừa mày đấy.”

Tôi thả tay ra, hắn ta suy sụp ngã về lưng ghế.

Hắn ta do dự, muốn ấn chuông trên bàn.

Tôi chặn tay hắn ta lại.

Tôi nói: “Mười giờ sáng, đến Thuỵ Điển. Đêm hôm trước, Lục Tử Ninh và tôi lần lượt tự sát. Ở trong bản ghi video, cảnh sát sẽ hoàn nguyên lại thủ pháp giết người của bác gái, nó sẽ ăn khớp với thủ pháp gây án mà bà đã khai nhận, vì thế, vụ án nhảy lầu liên hoàn sẽ được phá.”

Tôi nói: “Không sai chứ. Toan tính ban đầu của anh.”

Hắn ta nâng tầm mắt lên.

Tôi nhìn vào đôi mắt của hắn ta từ trên cao.

Tôi nói: “Lục Tử Ninh đã nhận được lệnh bắt giữ, rất tiếc. Anh không lên được chuyến bay kia rồi.”

Hắn ta lộ ra một nụ cười khổ.

Tôi nói: “Bác sĩ Uông, tôi đang lấy thân phận cá nhân để hỏi anh, hy vọng anh có thể cho tôi một câu trả lời.”

Hắn ta hỏi lại theo bản năng: “Câu trả lời gì?”

Tôi nói: “Vì sao giết cô ấy?”

Hắn ta nói: “Tôi yêu cô ấy……”

Tôi dùng sức đập bàn một cái: “Nói dối!”

Tôi vốn tưởng rằng một tiếng đập cảnh tỉnh này sẽ phá vỡ tâm lý may mắn cuối cùng của hắn ta.

Thế nhưng, đồng tử của hắn ta chỉ hơi hơi co rút lại, xong rồi lại mím chặt môi.

Kỳ quái, vì sao lại thành như vậy?

Trong nháy mắt, tôi bỗng nhiên ý thức được, trong khoảnh khắc kia, lời bác sĩ Uông buột miệng thốt ra chính là lời nói thật lòng, là do tôi rống giận một tiếng mới làm cho hắn ta tỉnh táo lại.

Nhưng lời hắn ta nói là…..

Bác sĩ Uông im lặng rất lâu, xong đột nhiên thở dài, rồi sau đó, hắn ta nở nụ cười.

Hắn ta nói: “Thực tế, các người không có lệnh bắt giữ, đúng không.”

Hắn ta nói: “Chỉ thiếu một chút nữa thôi. Cậu Diệp, thật là đáng tiếc.”
Chương kế tiếp