Chúc Mừng Ngài Đã Thoát Chết Thành Công

Chương 114
Bức tường trước mắt chậm rãi tách ra để lộ một cánh cửa, giấy dán tường màu xanh thẫm trên cửa được đẩy vào trong theo, phút chốc bị bóng tối che phủ. Trong cánh cửa là một mảnh đen kịt như vực thẳm đang lặng lẽ đứng cách đó mấy bước.

Một thứ mùi cũ kỹ mà nặng nề chậm rãi tỏa ra từ bên trong cánh cửa, lẫn trong đó còn thoang thoảng mùi máu tanh.

Lòng bàn tay đang buông thõng bên người của Mạc Dịch rịn một lớp mồ hôi mỏng. Anh cử động ngón tay đang siết chặt đèn pin, chiếu nguồn sáng vào bên trong cánh cửa đột ngột xuất hiện kia.

Thế nhưng ánh sáng lại bị vực thẳm nuốt chửng, cứ như thể chẳng có gì trong đó vậy.

Mạc Dịch từ từ hít sâu một hơi rồi nhắm mắt lại, con ngươi căng tức, vừa đau vừa nóng bị mí mắt lạnh buốt che đậy, đem lại một chút bình tĩnh và lý trí cho tâm trí hơi hỗn loạn của anh.

Giờ đây, Mạc Dịch bỗng lấy lại bình tĩnh.

Anh nhớ lại và phân tích trong đầu mỗi một manh mối đã gặp trước đó, sau đó chỉnh lý lại và giải quyết chúng.

Dựa trên kinh nghiệm ở tầng thứ ba, ảo cảnh trong phó bản này thiên về dụ anh chọn sai để anh mắc kẹt tại phó bản mãi mãi chứ không phải chủ động làm anh bị thương. Ảo cảnh không thể nào khống chế bắt chước người chơi của trò chơi này một cách chân thực như vậy được, do đó rất có thể Giang Nguyên Nhu là thật.

Chắc hẳn lúc anh muốn tiết lộ suy đoán của mình về phó bản thử thách dành cho hội viên cho Giang Nguyên Nhu hồi nãy là lần cuối cùng anh nhìn thấy Giang Nguyên Nhu thật, mà cảm giác bị game cấm anh lên tiếng lúc ấy cũng không thể nào làm giả được.

Mạc Dịch mở mắt ra, để lộ đôi mắt u ám dưới hàng mi. Sâu trong đồng tử của anh có một điểm sáng lành lạnh, làm Mạc Dịch trông vừa lý trí vừa điềm tĩnh.

Anh nhìn giấy dán tường màu xanh thẫm, quan sát kỹ càng những nét vẽ sẫm màu tạo nên những ô vuông nhỏ đó, là một loạt con bướm nối tiếp nhau, đầu con này nối với chân con kia, trầm lắng trong bóng tối sâu thẳm giữa hành lang, nhìn lướt qua tựa hồ có thứ gì đó như cao su đang nhô ra từ bên trong.

Như vậy, lời giải thích duy nhất chính là tầng này đã tách hai người họ ra sau khi họ kết thúc cuộc đối thoại.

Mạc Dịch cụp mắt xuống, lắng nghe tiếng tim đập vững vàng từng nhịp trong lồng ngực của mình, thở dài thườn thượt.

Càng hiểu biết nhiều hơn về cơ chế của trò chơi này, anh càng nhận thức được mức độ nặng nề của nhiệm vụ lần này của mình. Anh không chỉ phải cố gắng sống sót trong tình huống tất cả đầu mối đều cách mình quá xa mà còn phải giúp Giang Nguyên Nhu hoàn thành thử thách của cô, lại còn phải mang Giang Nguyên Bạch đến nay vẫn chưa biết đang ở đâu ra ngoài. Xác suất thành công của ba nhiệm vụ này gần như đều bằng không.

Chẳng trách ban đầu Giang Nguyên Nhu lại ra tay rộng lượng đến vậy.

Mạc Dịch lại thở dài một hơi ngán ngẩm. Không suy nghĩ linh tinh nữa, anh ngước mắt lên nhìn về phía cánh cửa đang mở toang trong thinh lặng.

Với khuôn mặt xanh xao nhưng bình tĩnh, anh bước vào cánh cửa không biết sẽ dẫn tới đâu ngập trong bóng tối kia.

Mạc Dịch đi tới đâu, bóng tối chầm chậm nuốt chửng anh đến đó, mùi bụi quanh người càng nồng nặc hơn, hòa lẫn với mùi máu tanh của máu cùng mùi thối rữa không hề thay đổi từ lúc ở tầng -3 đến tận bây giờ. Chúng cứ quanh quẩn bên chóp mũi anh, bám dai như đĩa, cuồn cuộn kéo đến như thể muốn chiếm đoạt toàn bộ giác quan của anh.

Mạc Dịch bị sặc, hơi nín thở nhưng chân vẫn tiếp tục thoăn thoắt tiến sâu hơn.

Anh vừa đi chậm lại vừa chậm rãi chuyển động cổ tay, chiếu đèn pin trên tay quanh người để quan sát khung cảnh xung quanh.

Đây là một căn phòng cực kỳ rộng rãi, cả căn phòng tối đen như mực, không có một chút ánh sáng nào hay bất kỳ âm thanh nào làm người ta nghi ngờ liệu mình có thật sự tồn tại giữa không gian chân thực này hay không.

Dưới chân là chiếc thảm với xúc cảm khác với chiếc thảm trong hành lang, giẫm lên thì có cảm giác mềm mại nhưng dẻo dai, điều đó chứng tỏ chiếc thảm dưới chân có giá cả thế nào. Nó gần như được trải đầy khắp căn phòng, lặng lẽ hút hết tất cả âm thanh, không chừa một tiếng động nào.

Dường như chân Mạc Dịch giẫm trúng thứ gì đó, anh bèn rọi đèn pin xuống chân, thấy đó là một con búp bê bị mổ bụng, trong cái đầu vỡ tan tành chỉ còn một nửa của nó lẻ loi một con ngươi thủy tinh màu xanh đầy ảm đạm, mái tóc vàng thật dài dính đầy bụi bặm, từng nhúm tóc bết lại treo trên sau đầu trụi lủi của con búp bê.

Trông vừa tội nghiệp vừa thảm thương.

Mạc Dịch cẩn thận nhích chân sang chỗ khác rồi tiếp tục đi về phía trước, không ngại ngần khi lại phải đạp trúng thứ gì.

Chùm đèn sáng rỡ của đèn pin chiếu xuống dưới, rọi sáng nửa con gấu bông bị dao rạch dưới chân. Không thể hình dung nổi dáng vẻ ban đầu của nó, chỉ có thể thấy được từng miếng bông vón cục rớt ra khỏi bụng như thể nội tạng nát bấy đang trượt ra khỏi cơ thể nó vậy.

Dưới đất có một vết máu đã khô, lẳng lặng nằm bên cạnh con gấu bông kia, bộ lông dài dính máu hiện lên màu nâu sẫm bẩn thỉu dưới ánh đèn.

Lòng Mạc Dịch thầm giật thót, anh không khỏi cất bước nhanh hơn, sau đó bỗng bị một thứ gì đó mềm mại ở dưới đất ngáng chân.

Anh đứng vững lại, nhìn xuống dưới đất thông qua chiếc đèn pin trên tay, thấy một con chuột chết đang nằm nhoài ra thảm.

Dường như nó mới chết không lâu, tình trạng lúc chết của nó vô cùng thảm khốc, xương lòi ra, bắp thịt đầm đìa máu tươi lộ hẳn ra, nội tạng chảy ra từ trong chiếc bụng mềm mại trông có vẻ vẫn còn nguy cơ trùng trùng.

Mạc Dịch bình tĩnh trở lại, anh hơi nheo mắt đứng yên tại chỗ, chiếu đèn pin đang cầm xung quanh xác con chuột. Quả nhiên, cách con chuột không xa có một bóng đen nhỏ đang nằm yên trong bụi bặm tối tăm.

Anh nhíu mày, đi mấy bước tới chỗ cái bóng kia. Bấy giờ Mạc Dịch mới nhận ra con mèo này đã chết.

Bộ lông đẫm máu dán chặt vào thi thể gầy trơ xương của nó. Ngoài ra, nửa người trên bị xé lông xuống để lộ đường vân thịt đỏ chót. Mạc Dịch bị máu thu hút sự chú ý, theo dõi bộ thảm lông dài. Bên cạnh cái xác là mấy con trông cực kỳ đô con, cơ bắp cuồn cuộn. Anh cẩn thận đặt nó ở bên cạnh phần lông bị xé xuống... trông cứ như một đôi cánh được làm từ máu và thịt vậy.

Cơn ớn lạnh dâng từ lòng bàn chân Mạc Dịch lên, xông thẳng đến trán, lưng toát cả mồ hôi lạnh.

Anh cử động cổ họng cứng ngắc, cố dằn cơn buồn nôn đang cuồn cuộn trồi lên từ tận đáy lòng, sau đó quay đầu lại, chậm rãi chiếu đèn pin ra xa hơn…

Một con chó đã chết đang nằm trên sàn nhà, bên cạnh là vô số đôi cánh được tạo ra bởi thịt của nó, trông có vẻ đã hoàn chỉnh.

Cuối cùng, luồng sáng từ đèn pin cầm tay của Mạc Dịch dừng lại tại mặt đất cách anh ít nhất hai ba mét.

Đó là bóng của một người.

Lòng bàn tay Mạc Dịch đổ mồ hôi lạnh ngắt, thân đèn pin cứng cáp được làm từ kim loại đã bị anh nắm chặt đến ướt đẫm.

Mùi máu tanh nồng nặc và mãnh liệt xâm nhập vào giác quan và da thịt của anh, chiếm đoạt khứu giác và vị giác của anh, trong miệng cũng tựa như có thể nếm được vị rỉ sắt đang bập bềnh trong không khí.

Anh đi tới hướng đó một bước.

Bóng người nằm trên thảm ngày một rõ ràng trong tầm mắt. Đó là thi thể của một người đàn ông nằm sõng soài trên sàn nhà, thịt nửa người trên gần như đã bị lóc sạch, chỉ còn lại khung xương đầm đìa máu tươi và nội tạng đang xệ hẳn qua một bên.

Từng tảng thịt lớn được trải lên tấm thảm dưới sàn một cách tỉ mỉ và ngay ngắn, thoạt trông người này rất thành thạo với việc này.

Dòng máu nhiều đến mức gần như biến thành màu đen thấm vào chiếc thảm, nhuộm lên đó cả một mảng máu màu nâu sẫm.

Mùi tanh nồng của máu cũng như mùi mục nát gần như biến thành vật thật trong không khí làm người ta ngửi mà buồn nôn.

Mặt mày Mạc Dịch tái mét, môi mím thật chặt, đôi mắt đen tuyền nhìn chằm chằm vào những miếng thịt được xếp thành cánh bướm lớn, im lặng như đang nghĩ ngợi điều gì.

Anh biết tại sao ngôi nhà này lại bị giấu nhẹm đi rồi.

Nơi đây chứa toàn là chiến lợi phẩm, nhưng không phải của những người chơi đã hi sinh trong phó bản này mà giống như... chiến lợi phẩm được phó bản xây dựng dựa trên thế giới hiện thực hơn.

Mạc Dịch vô thức vuốt ve vỏ đèn pin cứng cáp ấm lên vì nhiệt độ cơ thể của mình, môi mím chặt thành một đường thẳng băng.

Đây là manh mối tương đối rõ ràng đầu tiên xuất hiện trong phó bản này.

Mạc Dịch nghiêng đầu qua, lại quan sát qua một lượt những thi thể và những món đồ chơi nát bấy mà mình bắt gặp trên đường tới đây mới nãy, trán càng nhăn hơn.

Anh cứ thấy... dường như những thứ này không đơn giản đến vậy.

Bầu không khí nặng trịch và ngột ngạt của căn phòng càng làm nổi bật mùi máu, khiến cho người ta không khỏi cảm thấy hơi nghẹt thở.

Mạc Dịch đi vòng qua cái xác dưới đất và tiến về phía bức tường cuối phòng, ánh đèn của đèn pin cầm tay chiếu ngay vào giấy dán tường màu xanh thẫm. Dường như hoa văn trên đó hiện rõ hơn trong bóng tối và bóng mờ, ánh đèn hơi lung lay làm nó trông như đang trôi lơ lửng.

Trên bức tường có một cánh cửa, khe cửa khó thấy gần như hòa làm một với giấy dán tường, nếu không quan sát cẩn thận thì rất khó để nhận ra cánh cửa từ hoa văn của giấy dán tường.

Mạc Dịch đi lên phía trước, mở cửa ra.

Trước mắt là một hành lang thật dài khác, chia ra hai đường chạy thật sâu vào trong, hết rẽ trái rồi lại quẹo phải, chẳng biết là thông tới nơi nào.

Anh chắc chắn chưa từng tới hành lang này bao giờ, bởi lẽ trên hành lang này bố trí ba bốn phòng lẻ tẻ, trong khi hành lang lúc trước là một lối đi hoàn toàn khép kín.

Quan trọng nhất là, đối diện với vị trí Mạc Dịch đang đứng có một cánh cửa sổ.

Mà cánh cửa sổ kia trông có vẻ chỉ có tác dụng nối hai hành lang lại với nhau thôi. Xuyên qua kính cửa sổ mờ nhòe, có thể thấy hành lang phía bên kia có giấy dán tường màu xanh thẫm, thảm trải sàn màu nâu thẫm tương tự, cũng rườm rà chật hẹp y chang vậy.

Trên hành lang kia không có phòng.

Mạc Dịch tiến lên một bước, xuyên qua cánh cửa sổ nhìn hành lang kia, tay chân bắt đầu lạnh ngắt.

Anh thấy phía cuối hành lang kia có một cánh cửa màu đỏ.

Lớp sơn đỏ tươi trên cảnh cửa trông vô cùng nhức mắt như máu chưa khô, màu sơn dày toát ra mùi rỉ sét nồng nặc, cứ như thể ngay sau đó sẽ có máu tươi sền sệt rơi xuống theo khung cửa vậy.

Chỉ mới nhìn một lúc mà anh đã cảm nhận được mùi tanh nồng của máu tỏa ra từ cánh cửa kia.

Lời nói trước đó của Giang Nguyên Nhu hiện về trong tâm trí của Mạc Dịch:

"Trong tầng hầm có một cánh cửa ngầm màu đỏ, nhưng chúng tôi không thể vào được đó."

Lồng ngực anh hơi căng cứng, tai bắt đầu ù đi.

Đúng lúc đó, Mạc Dịch nghe thấy một giọng nói trong veo, nghe như giọng trẻ con vang lên bên tai:

"Anh tới rồi."

Chương kế tiếp