Chúc Mừng Ngài Đã Thoát Chết Thành Công

Chương 192
Toàn thân Mạc Dịch đầm đìa mồ hôi lạnh, con ngươi co rút, trố mắt nhìn trần nhà trên đỉnh đầu, cơn rét lạnh từ trong xương tủy quét qua, lan ra theo dây thần kinh và mạch máu khiến cơ bắp và làn da co cứng lại.

Anh giật giật ngón tay lạnh băng và cứng ngắc như đá tạc, run rẩy cố cởi chiếc nhẫn trên ngón tay xuống. Dưới luồng sức mạnh khó mà không chế, mặt trong của chiếc nhẫn gồ lên không bằng phẳng cọ lên làn da bị đông lạnh đến chết lặng khiến nơi đó châm chích râm ran, có lẽ động tác của anh quá lớn, nên bỗng nghe Văn Thần nhẹ giọng hỏi:

“... Anh sao rồi?”

Mạc Dịch mím đôi môi trắng xanh, không trả lời, chỉ hỏi bằng giọng không kiềm chế được cơn run rẩy:

“Còn, còn lại bao nhiêu thời gian?”

Văn Thần trả lời rất nhanh, như thể vẫn luôn chú ý tới thời gian trôi qua:

“45 phút.”

Mạc Dịch chậm rãi nhắm mắt, bộ não bị đông lạnh nên hơi chậm chạp từ từ tính toán, hiện giờ mới qua 10 phút kể từ lần cuối cùng anh xem giờ, xem ra thời gian trong cảnh tượng anh vừa ở khác với trong phó bản, có lẽ đây là lý do vì sao lúc ở trong đó anh lại cảm thấy bớt rét lạnh hơn.

Bây giờ anh đã không thể tiếp tục suy nghĩ được nữa, tư duy chết lặng tan rã đến mức gần như không thể tập trung được, càng không thể sắp xếp lại manh mối anh vừa tìm được thành một mạch logic.

Mạc Dịch nhắm mắt, dùng hết sức lực chống lại cái lạnh trong người, hàm răng va lập cập trở thành âm thanh duy nhất anh có thể nghe thấy, còn những âm thanh khác trở nên vô cùng mơ hồ và xa xôi như cách xa mấy ngàn mét, y như bị một tầng lụa thật dày bao phủ.

Văn Thần lẳng lặng nhìn gương mặt trắng bệch đang nhắm nghiền của Mạc Dịch, mặt anh như bị sương lạnh trùm kín, không còn chút máu nào, cơ thể gầy gò bị quấn kín trong chăn run rẩy nhè nhẹ. Văn Thần cắn chặt răng, giác như cơ thể mình cũng đang rơi xuống vực sâu theo Mạc Dịch. Cậu sát lại gần, nhẹ nhàng dán môi mình lên vầng trán lạnh như tạc từ băng của Mạc Dịch. Cảm giác bất lực xâm nhập vào từng tấc giác quan của cậu, cơn đau đớn đang bất chấp tất cả mà lan tràn dưới đáy lòng, nhưng cậu lại cắn chặt răng không phát ra bất cứ âm thanh nào, sợ quấy rầy đến Mạc Dịch dù chỉ một chút.

Hai người lẳng lặng ôm nhau trên giường, thời gian như dừng lại, chỉ có năm tháng trôi đi.

Cuối cùng, không biết qua bao lâu, Mạc Dịch cảm thấy cơn rét lạnh như mãnh thú trong cơ thể đã dần dần rút đi, cơ thể và tư duy bị đông cứng cũng dần dần tỉnh táo theo, giác quan nhạy bén trở lại, anh cảm nhận được quần áo trên người mình đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt, dán chặt và dính nhớp trên làn da lạnh lẽo, tay chân dần dần ấm lại, thậm chí gần như có thể nghe thấy tiếng máu trong mạch chảy trở lại.

Anh mở mắt, vừa lúc đối diện với cái nhìn chăm chú của Văn Thần.

Thấy Mạc Dịch mở mắt, Văn Thần mừng rỡ sốt sắng hỏi:

“Anh thấy ổn không?”

Mạc Dịch vùng vằng ngồi dậy, rút cánh tay bị chiếc chăn lông ngỗng dày cộp quấn chặt ra, thử hoạt động cơ bắp và khớp xương đã cứng đờ vì thời gian dài không hoạt động, sau đó thở dài, giọng hơi khô khốc nói:

“... Đỡ hơn nhiều rồi.”

Anh cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay... Vừa đúng ba tiếng, không hơn không kém một giây.

Mạc Dịch cố nghĩ theo hướng tích cực: Ít nhất ở mặt này trò chơi sẽ không bịp bợm lòe người.

Văn Thần đắp lại chăn cho Mạc Dịch, giọng cực kỳ hùng hồn quyết đoán: “Đừng cử động, bây giờ anh vẫn chưa hoàn toàn ấm lại đâu.” Nói xong, cậu liền gém kỹ góc chăn mà không cho anh cơ hội từ chối, sâu trong đôi mắt xám khỏi ẩn chứa quyết tâm khó có thể dao động.

Mạc Dịch bất đắc dĩ thở dài, cựa quậy cánh tay, lại tung chăn ra:

“Tôi không sao thật mà, cái rét chỉ tới trong khoảng thời gian đó thôi, sau khi tác dụng phụ biến mất thì sẽ trở lại bình thường.”

Đúng lúc này, anh đột nhiên nhớ tới gì đó, hỏi: “Đúng rồi, cơm sáng hôm nay đã đưa tới chưa?”

Văn Thần gật đầu, bưng cái khay đầy ắp trên bàn lên, quay đầu nhìn Mạc Dịch: “Em dùng mảnh gương vụn lúc trước anh lấy được để kiểm tra rồi, đồ ăn không có vấn đề gì cả, anh đói bụng à?”

Mạc Dịch lắc đầu.

Trong lúc bị cơn lạnh của tác dụng phụ tra tấn lúc nãy, nội tạng trong bụng anh rét căm căm như bị hàn băng đông lạnh vậy, khiến bây giờ anh không muốn ăn uống gì cả.

Dựa theo những gì lúc trước điềều tra được thì bắt đầu từ bữa cơm này sẽ có thuốc màu trộn trong đồ ăn, nhưng bữa sáng lần này lại không phải thuốc màu... Vậy rất có thể người đứng sau phó bản phát hiện anh đã có được manh mối, biết hành vi như vậy không dùng được nữa cho nên mới từ bỏ lấy anh làm mục tiêu.

Mạc Dịch bỗng thấy vừa mừng vừa rầu... Tuy rằng sau này không cần âm thầm đề phòng vấn đề đồ ăn nữa, nhưng bây giờ địch trong tối ta ngoài sáng, con át chủ bài trong tay bị lộ ra càng nhiều thì sẽ càng không có ưu thế, hơn nữa rất có thể sẽ phải đối mặt với đòn ra tay đã được tính toán trước của đối phương.

Anh chậm rãi hít sâu một hơi, sắp xếp lại manh mối lúc trước có được.

Từ những hiện tượng đã điều tra được cho tới hiện tại, hầu như có thể tổng kết sơ lược câu chuyện rồi… Căn cứ vào những bức tranh và tượng đá cẩm thạch trong tòa nhà này, có lẽ ông Klaus là một nghệ thuật gia, còn người phụ nữ trong bức chân dung chắc là người vợ đã chết của ông ta. Còn người đã giết tất cả người giúp việc trong tòa nhà, hơn nữa còn rút não họ chế thành thuốc màu có tính chất đặc biệt rất có thể chính là người vợ sống lại.

Nhưng mà... Trong phó bản này vẫn còn rất nhiều chỗ không thuyết phục.

Bù màu cho bức tranh có liên quan gì đến việc người vợ sống lại? Còn cả vòng tuần hoàn luân hồi này nữa, rốt cuộc là sao?

Mạc Dịch nhíu mày, nghĩ thế nào cũng không thông... Bây giờ chỉ phỏng đoán đơn thuần dựa vào những gì đã điều tra thì cũng không được việc, chi bằng đến hiện trường xem thử. Thế là anh bèn xốc chăn lên xuống giường, sau nhiều lần bảo đảm với Văn Thần rằng mình đã hoàn toàn khỏe lại rồi, mới được Văn Thần miễn cưỡng đồng ý, hai người một trước một sau ra khỏi phòng.

Còn đường từ hành lang đến đại sảnh không một bóng người, có lẽ lúc này những người chơi còn lại đã dừng tìm kiếm và trở về phòng rồi.

Còn Mạc Dịch thì lại bước nhanh về phía sảnh phụ trong đại sảnh lầu một.

Lần này, anh dùng cách giống như ở vòng tuần hoàn trước, mở cửa sảnh phụ ra.

Cửa mở ra, Mạc Dịch chiếu đèn pin soi sáng một góc phòng tối om. Căn phòng âm u chất đầy đồ gia dụng được phủ vải trắng, trông vừa yên tĩnh lại vừa quỷ dị, còn bức chân dung quen thuộc vẫn đang lẳng lặng treo trong góc tối, vải trắng phủ bên trên đã bị kéo xuống, gương mặt mơ hồ trong bóng tối lẳng lặng nhìn Mạc Dịch.

Mạc Dịch vội vàng dời mắt, sau đó bước nhanh vào sâu bên trong, xốc một trong vô số tấm vải trắng phồng lên trong bóng tối lên... Đồ gia dụng bằng gỗ lim hiện ra, tuy rằng phía trên đã trở nên loang lổ vì dấu vết thời gian, nhưng vẫn rất dày nặng và chắc chắn.

Vẻ mặt anh không thay đổi, vẫn tiếp tục bước nhanh về phía đồ bị vải trắng che bên cạnh, sau đó cũng xốc lên... vẫn là đồ gia dụng.

Mạc Dịch bắt đầu xốc tất cả vải trắng trong phòng lên, Văn Thần cũng học theo kiểm tra đồ vật dưới vải trắng theo hướng ngược lại, tiếng kéo vải xé gió trong bóng tối nghe hết sức vang dội, những tấm vải trắng bị kéo ra mang theo vô số bụi bặm bay múa trong không khí dưới ánh đèn, căn phòng lạnh lẽo tràn ngập mùi mốc và mùi bụi bặm hôi hám.

Đồ gia dụng, đồ gia dụng, đồ gia dụng...

Sau khi kiểm tra không biết bao nhiêu đồ gia dụng trùm vải trắng, Mạc Dịch dừng lại.

Tấm vải trắng đang nắm trong tay anh bị buông ra lẳng lặng rơi xuống đất, trông như con sông màu trắng từ tay anh đổ xuống, trước mặt chính là chiếc quan tài dày nặng màu đen, lẳng lặng xuất hiện trước ánh sáng đèn pin, mùi mốc meo trong bóng đêm làm người ta buồn nôn, nhưng mắt Mạc Dịch thì lại sáng lên.

Sau khi tìm được chiếc quan tài đầu tiên, những chiếc quan tài khác bắt đầu lộ diện từng cái một.

Đống quan tài đen ngòm rải rác khắp trong bóng tối làm người ta nhìn mà nổi da gà.

Xem ra khi kẻ đứng sau thao túng phó bản này sắp đặt sảnh phụ đã nghĩ tới khả năng sẽ bị người chơi xốc vải trắng lên kiểm tra, cho nên mới giấu những quan tài kia ở cuối phòng. Bởi vì trong sảnh phụ thật sự có quá nhiều đồ đạc, mà có rất ít người chơi kiểm tra hết tất cả từng thứ dưới lớp vải trắng, sau khi kiểm tra một phần sẽ hết hứng thú, từ đó cho rằng những thứ khác trong phòng cũng toàn là đồ gia dụng mà thôi.

Mạc Dịch ngẩng đầu nhìn quan tài đen nhánh đang đứng sừng sững trước mặt mình.

Nắp quan tài hơi hé, lộ ra một khe hở đen ngòm, bàn tay khô quắt ló ra theo khe hở đó, da thịt trên bàn tay đã bong ra từng mảng, chỉ còn lại bộ xương dày đặc, giống như đang cố kéo nắp quan tài để thoát ra ngoài vậy.

Đây là quan tài của quản gia.

Tuy rằng điều này chứng minh cảnh tượng anh thấy là thật, nhưng mà...

Nắp quan tài đến nay vẫn không hư hao gì, nắp cũng không có bị mở ra, nhìn có vẻ chưa từng bị ai động vào, cho thấy những việc Mạc Dịch làm trong cảnh tượng lúc trước không ảnh hưởng đến hiện thực. Vậy thì chắc chắn không phải Mạc Dịch trở về quá khứ... Thế nó sẽ là gì đây?

Chẳng lẽ là ký ức có thể tác động vào?

Lúc Mạc Dịch đang nghĩ trăm lần cũng không ra, anh chợt nghe thấy tiếng động của Văn Thần vang lên ở sau lưng cách đó không xa, anh xoay người lại theo âm thanh đó, chỉ thấy cậu đang cúi đầu ngắm chiếc quan tài cực lớn trước mặt, trên mặt gỗ đen nhánh dày nặng được khảm tơ vàng tinh xảo.

... Quan tài của bà Klaus!

Mắt Mạc Dịch sáng ngời, thuận tay đắp vải trắng lên đồ bên cạnh, sau đó bước nhanh đến chỗ Văn Thần. Nhưng lúc anh còn chưa đi tới đã đột nhiên khựng lại, tầm mắt lướt qua quan tài nhìn về phía góc phòng.

Chỉ thấy có một cái bóng trắng mờ mờ đang lẳng lặng đứng trong góc tối om.

Chương kế tiếp