Chúc Mừng Ngài Đã Thoát Chết Thành Công

Chương 20
Buổi chiều, bốn giờ mười chín phút.

Mạc Dịch hít sâu một hơi, ngón tay thon dài tinh tế vô thức siết chặt dây đeo balo.

Bên trong chỉ mang một ít nhu yếu phẩm có ích như đèn pin, bật lửa hay ngũ cốc đóng hộp đại loại vậy, chỉ có những thứ này mới được cho phép mang vào trò chơi, mà nếu đem theo những thứ như vũ khí hoặc công cụ truyền tin thì cũng sẽ vì lý do phá hoại cân bằng trong trò chơi mà bị cưỡng chế để lại thế giới thực.

Anh nhìn thoáng qua đồng hồ trên tay mình một cái, kim đồng hồ bên trong nhích từng chút một, ngay khi kim đồng hồ chỉ đến số 12, Mạc Dịch liền cảm thấy trước mắt chợt tối thui, khi anh ngẩng đầu lên lần nữa thì xung quanh anh đã biến thành bóng tối vô tận.

Bên tai truyền đến giọng nữ máy móc mà quen thuộc kia: “Hoan nghênh người chơi Mạc Dịch đã quay lại trò chơi, đang tính toán điểm tích lũy...”

Mạc Dịch hơi híp mắt đánh giá hoàn cảnh xung quanh mình.

Bóng tối vô tận đang chuyển động như có thực thể, cảm giác nguy hiểm đang bắt đầu khởi động ở chỗ sâu trong bóng tối vô biên, chỉ cần chú ý nhìn một chút thôi là có thể cảm nhận được hết sức rõ ràng.

Nhìn kỹ còn thấy trong bóng tối còn hội tụ vô số ký hiệu nhỏ đầy quỷ dị, trông lại... hơi giống số liệu?

Mạc Dịch hơi sửng sốt, anh đang chuẩn bị đi tới gần hơn quan sát thì đã nghe giọng nữ kia vang lên lần nữa:

“Tổng kết hoàn thành! Chúc mừng người chơi Mạc Dịch đã hoàn thành nhiệm vụ ẩn cấp A “Sự báo thù ngọt ngào”, phần thưởng là 5000 điểm tích lũy, khởi động cửa hàng trò chơi.”

Giọng nữ vừa dứt lời, Mạc Dịch liền cảm thấy trời xoay đất chuyển, cảnh tượng trước mắt nhoáng cái đã thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Bản thân anh đang đứng giữa không gian xanh thẳm, vô số biểu tượng đang trôi nổi trước mắt anh, nhưng chỉ có mấy cái đầu tiên là ở trạng thái có thể thấy được, những cái còn lại đều là màu xám, những chữ ở dưới cũng ở tình trạng không thể thấy được, chỉ ghi chú ở phía dưới là: “???”

Nội dung quy đổi ở cửa hàng điểm tích lũy mỗi lần đều không giống nhau, có thể mua được thứ gì có ích không thì phải xem vận may thế nào.

Trước khi tiến vào trò chơi này Giang Nguyên Nhu đã dặn dò anh: Ở đó có một lượng lớn vật phẩm đều chỉ là nhìn thì có vẻ có ích thôi, nhưng trên thực tế đều sẽ có những điều kiện hạn chế hết sức kỳ cục, trên cơ bản những thứ đó đều là chiêu trò kinh doanh cả.

Ví dụ như cô đã từng một cái đèn pin có tên tiêu đề là: “Bổ sung năng lượng một lần, dùng năng lượng vĩnh viễn”, nhưng sau khi mua rồi mới phát hiện nó cần phải có ánh mặt trời trong trò chơi mới sạc pin được, nhưng chín mươi chín phần trăm phó bản trong trò chơi chạy trốn này đều hoàn toàn không thể có mặt trời!

Tới bây giờ Mạc Dịch vẫn còn nhớ rõ vẻ mặt đau lòng nhức óc của Giang Nguyên Nhu khi nói về chuyện này.

Anh vừa nhìn lướt qua những món hàng trước mắt, trong lòng vừa âm thầm tính toán sơ lược xem mình có thể mua được những gì, mình phải làm thế nào mới có thể sử dụng điểm tích lũy một cách tối ưu nhất, mua được nhiều thứ có giá trị sử dụng cao hơn.

Trong khi Mạc Dịch đang chuẩn bị kéo về phía sau thì động tác chợt cứng đờ.

Ở góc dưới cùng có một món hàng vô cùng bắt mắt.

Quà cho người mới.

Không có hình ảnh đại khái, cũng không có giới thiệu sơ lược, chỉ có một màu xám xịt, giá bán chỉ có 10 điểm tích lũy.

Mạc Dịch hơi sửng sốt: Giang Nguyên Nhu chưa từng nhắc đến món hàng này.

Anh nhìn số dư 5000 điểm tích lũy của mình, sau đó lựa chọn mua nó.

… Dù sao thì giá cũng không cao, cứ mua thử đi là được.

Trong khoảnh khắc khi anh ấn nút xác nhận thanh toán, giọng nữ máy móc kia lại vang lên bên tai anh:

“Mua sản phẩm giá ưu đãi đặc biệt, người chơi sẽ mất cơ hội mua sắm lần này, đơn mua của ngài đã hoàn thành, cảm ơn đã mua hàng! Chúc ngài chơi vui vẻ!”

Chờ chút, mua cái này rồi sẽ không thể mua những cái khác được nữa? Còn chơi chiêu này nữa sao?

Nhưng Mạc Dịch còn chưa kịp phản ứng lại thì đã cảm thấy trước mắt chợt tối sầm, giọng nữ đó giống như bị phóng đại gấp bội lần, nặng nề đập vào màng tai anh: “Đang truyền tống vào trò chơi...”

Trước khi mất ý thức, ý nghĩ cuối cùng xẹt qua trong đầu anh chính là:

—— Biến mẹ mày đi cái trò chơi lòe người chết tiệt!

Mạc Dịch mở mắt.

Dưới thân là ván giường cứng rắn, cũng không bằng phẳng lắm, cấn lưng anh đau đớn, chiếc giường nhỏ hẹp khiến anh phải cong chân cuộn người lên, cuộn tròn trên giường với tư thế kỳ cục.

Mạc Dịch hơi nhíu mày bò dậy.

Không khí lạnh như băng mang theo bụi đất xộc vào khoang mũi, còn mang theo mùi mốc meo của gỗ lâu năm, và cả hơi thở hơi âm lãnh.

Trước mắt anh là một căn phòng cũng không trống trải lắm, vôi tường bong tróc thành từng mảng đã không thể nhìn ra màu sắc ban đầu, lộ ra vách tường màu xanh xám loang lổ vết bẩn, cột chống nhà như đã lâu lắm rồi không được tu sửa, bụi bặm từ trên đó đang rớt ào ào xuống đất.

Trên đầu là đèn treo kiểu dáng vô cùng cũ kỹ, miễn cưỡng phát ra chút ánh sáng yếu ớt, ánh đèn vàng yếu ớt mà ảm đạm chiếu sáng cây thánh giá được treo xiêu xiêu vẹo vẹo trên bức tường đối diện, nhìn có vẻ vô cùng âm trầm, quỷ dị.

Trong phòng có sáu chiếc giường nhỏ được đặt ngay hàng thẳng lối, mỗi cái đều có kích cỡ như chiếc giường anh đang nằm.

Mấy cái giường này hình như là đặc biệt làm riêng cho trẻ con, vừa nhỏ vừa hẹp, một người trưởng thành muốn duỗi thẳng chân trên chiếc giường đó rất khó.

Mạc Dịch ngồi ở mép giường, anh vừa duỗi thẳng chân vừa vô thức đánh giá hoàn cảnh xung quanh.

Căn phòng không lớn lắm, thậm chí có thể nói là chật chột, trên tường chỉ có một cái cửa sổ nhỏ hẹp, nhưng cũng đã bị tấm ván gỗ đóng đinh che mất, kiểu cách cũ kỹ mà cứng nhắc, khiến cả căn phòng đều có vẻ nặng nề mà áp lực, khiến người ta hít thở không thông.

Anh nhìn xuyên qua những khe hở không quy tắc giữa những tấm ván gỗ nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài lại là bóng tối đen hun hút không nhìn thấy năm ngón.

Dù không phải lần đầu nhìn thấy cảnh này, nhưng vẫn mang đến cảm giác bị áp bách khó chịu như cũ.

Mạc Dịch hít sâu một hơi rồi dời tầm mắt.

Trước khi nghiên cứu tình hình nơi này, có một chuyện anh vẫn luôn rất chú ý, đó là cái gọi là quà cho người mới kia rốt cuộc là thứ quỷ gì?

Mạc Dịch cúi đầu tìm kiếm trên người mình.

Dù có trầm ổn, bình tĩnh như anh cũng nhịn không được phải cắn răng nghiến lợi:

Trong cái gói quà làm anh mất hết cơ hội mua sắm trong một lần tốt nhất phải có vài thứ gì đó có ích!

Cuối cùng, Mạc Dịch nhìn thấy nó ở dưới đáy balo mình.

Đó là một cái hộp màu xám, lớn chừng bàn tay không chút thu hút, bên trên có viết bốn chữ vuông vức ngay ngắn: “Quà cho người mới.”

Mạc Dịch hơi mím môi, anh mở hộp ra thì thấy một dải ruy băng màu bạc nằm dưới đáy hộp.

Trên dải ruy băng là ánh sáng bóng bẩy óng ánh, nhìn có vẻ như không phải vật tầm thường.

Mạc Dịch sửng sốt, anh giơ tay cầm nó ra, dải ruy băng mềm mại liền thuận theo quấn vào ngón tay anh, lành lạnh như dòng nước róc rách, cái hộp lập tức trống rỗng.

Anh nhìn dải ruy băng chăm chú vài giây, sau đó nhìn về phía chiếc hộp trống không kia.

Không... không có hướng dẫn sử dụng?

Cái thứ này dùng thế nào đây?

Anh không thể tin được lật ngược cái hộp xuống, cái hội trống không vẫn trống không như cũ.

Mạc Dịch lặng im: “...” tại sao anh lại có cảm giác bị ăn quả bịp thế này?

Anh hít sâu, làm dịu đi sự gắt gỏng đột nhiên xuất hiện dưới đáy lòng mình, sau đó ôm tia hy vọng mỏng manh cuối cùng quấn dải ruy băng lên cổ tay.

Lỡ như lúc nào đó có thể phát hiện ra công dụng của nó thì sao?

Mạc Dịch sắp xếp lại balo gọn gàng rồi đeo ra sau lưng, sau đó đứng dậy.

Giang Nguyên Nhu vốn muốn vào phó bản lần này chung với anh, nhưng cô đã dùng mất món đạo cụ kia mấy tuần trước rồi, mà cửa hàng ểmiểểm tích lũy lại mỗi lúc một khác, món đạo cụ đó đã không xuất hiện trong cửa hàng điểm tích lũy của cô rất lâu rồi.

Vậy nên lần này cô liền nhờ một người có kinh nghiệm dày dặn tên là Tống Kỳ vào phó bản lần này chung với anh… theo cách nói của Giang Nguyên Nhu thì Tống Kỳ kia là:

“Vừa cao ráo lại đẹp trai, cũng rất cừ, nhưng hơi kiệm lời một chút.”

Vốn đã thương lượng trước khi vào phó bản sẽ nói cho hai người ám hiệu nhận biết nhau, nhưng anh chờ cả ngày cũng không nhận được bất cứ tin tức gì, gọi điện thì không ai nhấc máy, xem ra có lẽ chuyện lần này không thành được rồi.

Mạc Dịch híp mắt nghĩ: Cũng tốt, anh vốn đã không muốn bất chấp nguy cơ bị bại lộ thân phận mà tổ đội với người khác, hơn nữa có rất nhiều chỗ trong trò chơi này anh muốn tự thăm dò một mình, có đồng đội ngược lại sẽ biến thành trở ngại.

Bây giờ, anh nên đi tập hợp với những người chơi khác rồi.

Mạc Dịch đi ra ngoài, đột nhiên, anh cảm nhận được chân mình đá trúng một thứ gì đó mềm mềm… anh cúi đầu, chỉ thấy một con gấu nâu đồ chơi nằm dưới chân anh.

Nhìn có vẻ rất cũ, bông gòn đã ngả vàng trong người con gấu lòi ra từ những lỗ rách, nhưng nó lại rất sạch sẽ, không dính một tí bụi bặm nào cả.

Mà mỗi một ngóc ngách trong căn phòng này đều bị phủ một lớp bụi thật dày như đã thật nhiều năm rồi không người đặt chân vào đây.

Con gấu nhỏ sạch sẽ này trông có vẻ không hợp với hoàn cảnh xung quanh chút nào.

Lớp bụi bặm xung quanh con gấu vẫn y nguyên, không có dấu vết có người đi qua.

Mạc Dịch cúi người, cẩn thận đánh giá nó.

Lông của con gấu nâu đồ chơi này thưa thớt, tứ chi miễn cưỡng dính vào thân thể, thiếu mất một con mắt, chỉ còn một con mắt đen láy được may siêu siêu vẹo vẹo trên mặt.

Trong mắt Mạc Dịch loáng qua chút trầm tư, nhưng anh còn chưa kịp làm gì thì đã nghe bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào quen thuộc.

Hơn nữa, hình như còn kịch liệt hơn trong phó bản lần trước nữa…

Anh sửng sốt ngẩng đầu nhìn sang, cũng không để ý tới con gấu đồ chơi nữa mà vội vàng chạy ra ngoài.

Mạc Dịch mở cửa, trước mắt là hành lang u tối thật dài, tiếng cãi nhau càng ngày càng to.

Anh không hơi đâu quan sát hoàn cảnh trước mắt nữa mà nhanh chân chạy về hướng phát ra tiếng tranh cãi.

Mạc Dịch vừa mới chạy tới đại sảnh đã nhìn thấy một người phụ nữ mặc váy ngắn đang lớn tiếng mắng chửi mọi người, âm thanh bén nhọn cao vút như khiến lỗ tai người khác âm ỉ đau.

… “Là ai phái các người tới đây quản tôi? Bà đây không rảnh chơi cùng mấy người đâu! Tôi sẽ đi ngay bây giờ, xem các người ai dám cản tôi?”

Cô ta vừa nói vừa tức thở hổn hển đi ra ngoài, vươn tay muốn mở cửa.

Sau đó, người phụ nữ đó lập tức nghẹn họng, trợn mắt há hốc mồm nhìn bên ngoài.

Trước mắt cô ta bóng tối vô biên theo đúng nghĩa đen, cứ như thể tất cả mọi công trình kiến trúc đều chìm sâu trong bóng tối vẫn chưa hóa thành thực thể, không khí lạnh lẽo ập tới như sự hiện diện của ác ý và nguy hiểm vô biên.

Làm cho người ta cảm thấy khủng bố và đáng sợ không nói nên lời.

Cô gái đứng chết trân tại chỗ, những người chạy theo cô ta ra ngoài cũng sững sờ, ngây ngốc đứng nhìn cảnh tượng siêu nhiên trước mắt.

Sương mù nồng đậm, đen thui hòa làm một thể với bóng tối, sau đó như một vật sống, chầm chậm vươn xúc tu thám tính bên trong, dần duỗi vào trong.

Trái tim Mạc Dịch lập tức co rúm lại, tình cảnh trong phó bản lần trước lập tức hiện lên trong đầu anh!

Anh dựng tóc gáy, lời cảnh báo sắp nói ra như bị kẹt trong cổ họng, anh theo bản năng muốn hét lên.

Một giây sau, một người cất bước nhanh như gió xông qua đẩy người phụ nữ kia ra rồi hung hăng đóng sầm cửa lại!

“Rầm” một tiếng, tiếng vang thật lớn phá vỡ sự im lặng chết chóc trong phòng, bụi đất trên cánh cửa đã nhiều năm không tu sửa rơi xuống như mưa, khiến căn phòng trở nên tối tăm và đáng sợ như sương mù dày đặc bị khóa ngoài cửa.

Sương mù dưới khe cửa dần dần tiêu tán.

Người phụ nữ vừa rồi còn làm ầm ĩ giờ đây mặt đã tái mét, dường như tới lúc này mới ý thức được đây không phải một trò đùa, cô ta ngồi phịch xuống đất, mặt xám mày tro nhìn về phía chàng trai mới xông tới đẩy mình.

Sau khi đóng cửa, chàng trai đó lạnh lùng liếc cô ta một cái, sau đó liền không nhìn về phía người phụ nữ đang ngồi co quắp dưới đất lần nào nữa.

Mạc Dịch thở dài thườn thượt, anh xoa xoa ngón tay cứng ngắc, giờ này anh mới phát hiện ra lòng bàn tay mình đã bị mồ hôi lạnh làm ướt nhẹp.

Quá nguy hiểm... vừa rồi xem chút nữa họ đã bị đá khỏi GG trước khi trò chơi chính thức bắt đầu.

Ngay lúc này, giọng nữ êm tai quen thuộc kia lại vang lên:

“Xin chào mọi người, hoan nghênh mọi người tới trò chơi sinh tồn người thật quy mô lớn… STAY ALIVE. Nhiệm vụ duy nhất của ngài là: Sống sót trong cô nhi viện này 72 giờ.

Dưới đây là một số gợi ý cho ngài:

Nghe lời nghe lời đừng phá vỡ quy tắc nha

Bé ngoan bé ngoan mới có thể chơi trò chơi nha

Chúc ngài chơi vui vẻ.”

Giọng nữ đó vừa dứt lời, mọi người liền nhìn thấy trong bóng tối ngoài cửa sổ đột nhiên xuất hiện một dãy số đếm ngược màu xanh xám:

71:59:59

Trong không khí tràn ngập sự im lặng đến quỷ dị.

Mạc Dịch mím môi, trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa sổ:

... Ba ngày sao?

Chương kế tiếp