Chúc Mừng Ngài Đã Thoát Chết Thành Công

Chương 43
Mạc Dịch nói xong thì liền cáu kỉnh đi đi lại lại, nhíu mày thật chặt.

Dưới ánh đèn hành lang mờ ảo và lạnh lẽo, khuôn mặt tái nhợt vì mất máu của anh lúc này lại càng tái nhợt hơn, đôi môi đang mím chặt không còn chút máu.

Vương Trạch Chi nghĩ đến suy luận vừa nãy của Mạc Dịch, sống lưng lập tức lạnh toát.

Cậu ta nuốt một ngụm nước bọt, hỏi: "Ờm... chúng ta đóng vai nạn nhân, người chơi mới đóng vai hung thủ, vậy... ai sẽ đóng vai người xem đây?"

Mạc Dịch nghiêm mặt lắc đầu đáp: “Tôi không biết.”

Anh mím môi, có phần không chắc chắn: “Vừa rồi lúc Tôn Tiểu Nham bị tra tấn rồi giết chết, hình như tôi nghe thấy tiếng cười."

Vương Trạch Chi nghe xong cả người lạnh toát, da gà da óc nổi hết lên, cậu ta co rụt vai lại, nở một nụ cười miễn cưỡng: “Anh… anh đừng làm tôi sợ chứ.”

Mạc Dịch nhướng mày không trả lời.

Anh cúi đầu xoa tờ giấy trên tay, đầu ngón tay truyền tới cảm giác thô ráp, tờ giấy mỏng manh phát ra tiếng "sột soạt" nhẹ.

Ánh mắt Mạc Dịch dừng ở chữ viết trên tờ giấy, ánh mắt thâm thúy, nhất thời không nhìn ra được anh đang suy nghĩ gì.

Bầu không khí yên lặng có hơi dọa người.

Vương Trạch Chi thấy anh nhìn đi nhìn lại tờ giấy đó, bèn phá vỡ sự yên tĩnh, nghi ngờ hỏi: "Chẳng phải trên tờ giấy kia chỉ có mấy con chữ thôi sao, anh đang nhìn gì vậy?”

Lời nói của cậu ta như đánh thức Mạc Dịch

Mạc Dịch ngẩng đầu thoát khỏi dòng suy nghĩ, đôi mắt đen láy nhìn qua Vương Trạch Chi, nhưng không hề nhìn thẳng vào cậu ta, mà như nhìn xuyên qua cậu ta vậy.

Anh nói: "Tôi đang nghĩ, xác đã biến đi đâu?"

Vương Trạch Chi sững sờ: “Xác?”

Mạc Dịch lập tức nói: "Tàn sát vốn là để che đậy chứng cứ, cho nên thi thể của hơn ba trăm đứa trẻ mồ côi tuyệt đối không thể vận chuyển ra ngoài. Chúng sẽ ở đâu được chứ?"

Ánh mắt Vương Trạch Chi trở nên nghiêm trọng, vươn tay đẩy kính trên sống mũi, suy nghĩ cẩn thận rồi trả lời: "Có khi nào qua một đêm sẽ vận chuyển theo từng đợt?"

Mạc Dịch gật gật đầu: “Cũng có thể.”

Sau đó, anh giơ tờ giấy trên tay và đưa cho Vương Trạch Chi xem chữ viết tay:

“Nhưng nếu là như vậy, vậy tại sao bọn họ lại bảo chúng ta “tìm bọn họ” chứ?”

Câu trả lời chính là… có khả năng xác của những đứa trẻ mồ côi được giấu trong chính cô nhi viện này.”

Vương Trạch Chi cau mày, có chút chua xót nói: "Nhưng cô nhi viện này lớn như vậy, chúng ta có thể đi đâu tìm đây? Vả lại...”

Cậu ta quay đầu nhìn cánh cửa sắt đã được khóa chặt, nó đang nằm ở cuối hành lang lặng lẽ trong ánh đèn u ám trong bóng tối.

Vả lại, những cái xác đó, có khả năng rất lớn… ở tầng dưới.

Lông mày Mạc Dịch càng nhíu chặt hơn, ngẩng đầu nhìn đại sảnh rực rỡ ánh đèn bên kia hành lang, đột nhiên dường như nghĩ tới cái gì: "Tôi đã có cách rồi."

Vừa nói xong , Mạc Dịch đã xoay người đi ra khỏi hành lang, lưng gầy thẳng tắp, nhìn bóng người ngược sáng ấy làm người ta bỗng an tâm đến lạ.

Vương Trạch Chi khựng lại một lúc mới co cẳng lên chạy theo Mạc Dịch.

Dưới ánh đèn rực rỡ trong đại sảnh, mặc dù vết máu trên mặt đất đã khô một nửa, nhưng vẫn khiến người ta kinh hãi. Vệt máu kéo dài ở hành lang, để lại một vết đỏ sẫm trên nền đất nhẵn.

Mạc Dịch nói:

“Vì chúng ta đóng vai đứa trẻ mồ côi trong cô nhi viện, vậy nên... sau khi Tôn Tiểu Nham bị tra tấn và giết chết thì cơ thể của cô ấy phải chất đống với những đứa trẻ mồ côi khác."

Nhìn thấy vết máu trên mặt đất, Vương Trạch Chi đã hiểu ra, cậu ta tiếp tục nói: “Chỉ cần chúng ta lần theo vết máu là có thể tìm thấy xác rồi.”

Mạc Dịch mỉm cười và gật đầu: Cậu ta thông minh hơn Giang Nguyên Bạch nhiều.

Hai người bước vào hành lang dọc theo vết máu.

Hành lang này là hành lang phòng nghỉ, đồng thời cũng là hành lang dài nhất trong 4 hành lang, cuối hành lang chìm trong ánh sáng mờ ảo rồi dần dần đi vào bóng tối, hai bên hành lang có những căn phòng giống hệt nhau, tổng cộng là mười hai phòng

Vết máu gớm ghiếc dưới đất đọng lại ở đầu hành lang, vết máu bị lôi kéo biến thành những vũng máu lớn, trộn lẫn với những phần nội tạng và máu thịt, như thể... chúng đã bị phân mảnh.

Máu bắn ra nhiều gần như phủ kín nửa đầu hành lang, gần như che khuất các dấu vết khác

Mạc Dịch cau mày khẽ đến mức không nhận ra, quay đầu lại nói với Vương Trạch Chi: “Xem ra chúng ta chỉ có thể chia ra tìm bọn họ thôi.”

Vương Trạch Tri bất lực gật đầu.

Mạc Dịch phụ trách sáu phòng bên trái hành lang, và Vương Trạch Chi phụ trách sáu phòng bên phải.

Mạc Dịch quay người đi vào căn phòng đầu tiên bên trái, căn phòng hiển nhiên đã trở lại như cũ, đèn phía trên không còn mờ mịt nữa, ánh sáng chói lọi buông xuống, nhưng cũng không thể xua đi chút ớn lạnh trong lòng người ta.

Trên sàn nhà có những giọt máu nhỏ bất thường.

Mạc Dịch đi một vòng quanh nhà, gõ một vòng, kiểm tra xem có vách ngăn dưới bức tường hay không, cúi xuống tìm kiếm khe hở trên sàn, cố gắng tìm mật thất giống như trước.

… Tiếc rằng tất cả đều là thật.

Anh cau mày, quay người bước vào căn phòng thứ hai.

Căn phòng thứ hai cũng gần giống như căn phòng thứ nhất, cũng có nhiều vết máu, hoàn toàn không sàn nhà và vách tường làm lớp ghép nối với căn mật thật.

Lông mày của Mạc Dịch càng nhíu chặt hơn.

Anh xoay người bước ra khỏi căn phòng thứ hai, đúng lúc gặp Vương Trạch Chi cũng đang bước ra từ phía đối diện.

Vương Trạch Chi lau mồ hôi trên trán, hỏi: “Anh có phát hiện ra gì không?”

Mạc Dịch không nói tiếng nào, chỉ thừ người ra nhìn chằm chằm cậu ta.

Vương Trạch Chi chợt cảm thấy sởn cả tóc gáy, giơ lòng bàn tay lên lắc lắc trước mặt anh: "Sao lại..."

Nhưng còn chưa kịp nói hết lời, những lời còn lại đã tắc ở trong cổ họng run rẩy, không thể nặn ra được tiếng nào hết… vì Vương Trạch Chi nhìn thấy lòng bàn tay mình nâng lên bị vấy máu.

Câu ta kinh hãi ngẩng đầu lên nhìn Mạc Dịch, nhưng lại thấy Mạc Dịch đứng ở trước mặt cậu ta, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào cậu ta, trên khuôn mặt tái nhợt dính chút vệt máu.

Anh nhỏ giọng lẩm bẩm:

“under your bones, beneath your skin

I’m here with thee forever and ever”

Vương Trạch Chi sửng sốt: “Đây là... bài thơ ngắn được khắc trên bàn?”

Tuy rằng biểu tình trên mặt Mạc Dịch không thay đổi nhiều, nhưng ánh mắt lại làm lộ tâm trạng bất an của anh.

Anh bất giác nói với tốc độ nhanh hơn:

“Trước đây tôi luôn nghĩ rằng chủ thể của bài thơ này là tác giả, nhưng tôi đã nhầm… chủ thể của bài thơ này thật ra là người chơi!”

Vương Trạch Chi sững người.

Hơi thở của Mạc Dịch trở nên dồn dập, anh hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp:

“Từ khi bước vào phó bản này, mỗi người chúng ta đều ở dưới xương máu của những đứa trẻ mồ côi!”

Vương Trạch Chi hiểu ra, sắc mặt lập tức tái đi: “Vậy… thật ra những cái xác luôn ở trên đầu chúng ta?”

Mạc Dịch gật đầu… cuối cùng anh cũng hiểu ra, trước khi dòng thời gian của toàn bộ cô nhi viện còn chưa bị lùi về, những vệt nước đen đọng trên trần nhà đến từ đâu, rồi cả tại sao trần nhà của cô nhi viện luôn thấp như vậy.

Hai người bước nhanh vào căn phòng ở sau lưng, ngước mắt nhìn vào trong, quả nhiên, trong khe hở giữa trần nhà và bức tường có vết máu đã khô rỉ ra, từ màu đỏ sẫm chuyển sang màu đen.

Vương Trạch Chi đứng trên một trong những chiếc giường sắt nhỏ, giơ cánh tay lên thử thăm dò chạm vào khu vực rướm vào trên trần nhà kia. Quả nhiên, trần nhà được giãn ra, khe cửa ngầm cũng bị đẩy ra.

Mùi máu tanh hôi thối đập vào mặt khiến Vương Trạch Chi sặc, ho khan mãi không dứt.

Cậu ta kiễng chân một chút, bật chiếc đèn pin mang theo bên mình rồi dò vào soi, nhìn cảnh tượng bên trong mà lập tức kinh hãi không nói thành lời.

Trong khoang tối và bụi bặm là những bộ xương dày đặc, có vẻ là xương chân của trẻ còn, mà gần chỗ cậu ta nhất là hai chiếc chân bị cắt vẫn còn lẫn máu thịt.

Không cần phải suy nghĩ, đây chính là một phần cơ thể của Tôn Tiểu Nham sau khi bị cắt thành từng mảnh.

Vương Trạch Chi nhịn cơn nôn mửa rồi nhảy xuống, kể lại những gì cậu ta vừa nhìn thấy.

Mạc Dịch gật đầu với vẻ mặt sa sầm, nói: "Nếu tôi đoán không lầm, phía trên toàn bộ cô nhi viện đều là những mảnh xác của bọn trẻ.”

Có lẽ vì đã đoán được rồi, lần này Vương Trạch Chi không còn quá kinh hãi nữa, nhưng mặt thì vẫn tái mét, dù sao không phải ai cũng có thể chấp nhận được việc mình lại sống dưới 300 cái xác chết trong suốt gần 3 ngày qua.

Mạc Dịch quay đầu lại nói: “Đi thôi, chúng ta cũng mở những trần nhà khác.”

Vương Trạch Chi gật đầu rồi theo sau đi ra ngoài.

Họ đi qua hành lang, định đi đến một căn phòng khác, nhưng đi được nửa đường, Vương Trạch Chi đột nhiên nhớ ra điều gì đó, hỏi:

"Đúng rồi, tôi chỉ nhìn thấy… một số bộ phận của Tôn Tiểu Nham thôi, còn Triệu Nghị Thành và Tống Kỳ thì không có, anh nói xem, liệu họ có...?”

Mạc Dịch khựng lại một nhịp rồi trả lời: “Mỗi người sẽ được cô nhi viện giao cho một vai, Triệu Nghị Thành cũng vậy.”

Nghĩ đến Tống Kỳ thì Mạc Dịch lại thấy hơi khó xử. Anh thực sự không biết giải thích thế nào.

“Tống Kỳ” nằm ngoài toàn bộ hệ thống, sẽ không được phân vai gì cả, nhưng anh cũng đâu thể nói với Vương Trạch Chi rằng “Tống Kỳ” là do một màn sương mù âm hồn không tan hóa thành được?

Mạc Dịch cau mày, nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi nói: “Về phần Tống Kỳ, cậu cứ coi như cậu ta chết rồi đi.”

Vương Trạch Chi: “…” ?

Đúng lúc này, một giọng nói trầm ấm đột nhiên truyền đến từ phía sau:

"Sao tôi lại không biết mình chết rồi nhỉ?"

Chương kế tiếp