Chúc Mừng Ngài Đã Thoát Chết Thành Công

Chương 50
Như có thứ gì đó vô hình đang ghì chặt lấy tim anh, máu huyết dồn hết về tim, nhịp tim dồn dập như vang vọng bên tai.

Mạc Dịch chậm rãi cúi người, giơ tay ra, lấy khung ảnh cháy sém méo mó ra khỏi lớp bụi bặm.

Cảm giác lạnh lẽo thô ráp xuyên qua ngón tay anh, truyền theo dây thần kinh vào tận tim, khơi dậy một tầng lạnh lẽo.

Những nơi bị cháy sém của khung ảnh như biến thành màu đen, bột đen rơi xuống theo động tác của Mạc Dịch, trộn lẫn với bụi bặm dưới đất, vụn vặt mịn màng nhưng rất kích thích ánh mắt người ta.

Anh thò tay vào vết nứt bên cạnh khung ảnh, phủi lớp bột đen và bụi bặm bám trên đó, để lộ ra một vết nứt màu bạc nhàn nhạt.

Khung cảnh khi bước vào phó bản đầu tiên lại như hiện ra trước mắt, ký ức tươi mới xuất hiện một cách sống động.

Những bậc cầu thang tối tăm như không nhìn thấy điểm cuối, bức ảnh mơ hồ kì dị từ từ lộ ra nụ cười hiểm ác, hành lang vặn vẹo biến hình sau khi tiếng chuông vang lên, và cả bàn tay trắng toát thò ra khỏi bức ảnh.

Và cả, làn sương mù dày đặc tràn đến như một cơn ác mộng.

Mạc Dịch hít sâu một hơi, tâm trạng đè nén khiến anh thấy khó thở.

Anh vô thức nhìn chiếc điện thoại để bên cạnh.

Chỉ thấy màn hình điện thoại vẫn sáng như cũ, xung quanh màn hình có một làn sương nhàn nhạt, nhìn kỹ mới thấy, trên màn hình đang sáng xuất hiện một giao diện quen thuộc.

Đang chơi rắn.

Mạc Dịch: “...” Cảm giác ngột ngạt lạnh lùng bỗng tan thành mây khói.

Anh nén ý nghĩ muốn đỡ trán, quay người tiếp tục nhìn khung ảnh trong tay, ngay khi anh đứng dậy, một tờ giấy rơi ra từ phía sau bức ảnh, chầm chậm rơi xuống đất.

Mạc Dịch khựng người lại, cúi xuống nhặt tờ giấy ố vàng dưới đất lên.

Đây chính là tờ giấy nhàu nát anh tìm thấy trong phó bản, trên đó chỉ có hình một con chim bị cụt được vẽ bằng những nét bút nguệch ngoạc, và những thủ pháp giam cầm linh hồn.

Dòng chữ nhòe mờ trên đó khiến người ta không thoải mái.

Mạc Dịch đang định bỏ nó xuống thì lại cảm giác giữa tờ giấy… Hình như hơi sai sai.

Anh vô thức xoay tờ giấy nhàu nát trong tay, tiếng ma sát rõ rệt vang lên, cảm giác trên đầu ngón tay cho anh biết… Vẫn còn một lớp.

Mạc Dịch cau mày, sắc mặt âm u.

Anh dám khẳng định rằng trong phó bản, chắc chắn tờ giấy này chỉ có một lớp.

Bóc tờ giấy này ra, lớp thứ hai xuất hiện, tuy vẫn nhàu nát nhưng những ký tự trên đó lại rõ ràng hơn nhiều, vết mực màu đen hình như hơi ửng đỏ, trông đặc biệt chói mắt trên tờ giấy ố vàng.

Đây là một bức thư cực kỳ ngắn.

Rõ ràng đây là một bức thư gửi hiệu trưởng, trên đó ghi rõ kích thước và kết cấu của khung ảnh màu bạc, thậm chí chính xác đến từng milimet, sau đó còn nói rõ nghi thức thực hiện chính.

Theo nội dung trên bức thư, tác dụng chính của khung ảnh này là trừ tà, còn có tác dụng bảo vệ người trong khung ảnh. Mà trong khung ảnh phải có tóc và móng tay của người được bảo vệ, nói tóm lại là làm vật thế thân.

Vừa giam cầm linh hồn người bị hại trong căn nhà này, vừa để một vật trừ tà bảo vệ vật thế thân thu hút thù hận ở đây, để cô ấy không thể bận tâm đến chính chủ đã cao chạy xa bay.

Kế hoạch vừa tỉ mỉ vừa độc ác.

Giờ đây cuối cùng Mạc Dịch cũng hiểu tại sao bàn tay vươn ra khỏi bức tranh lại sợ hãi khung ảnh đến vậy.

Đúng lúc này, điện thoại di động bên cạnh vang lên tiếng động nho nhỏ, Mạc Dịch nhìn theo tiếng động, chỉ thấy trên màn hình xuất hiện giao diện kỷ lục mới. Bàn phím để nhập chữ cũng nhảy nhót, từng hàng chữ xuất hiện trên màn hình.

“Sau vụ tai nạn, linh hồn của hung thủ bị oán hận quấn lấy, không thể rời khỏi thế gian, nhưng ông ta lại được khung ảnh bảo hộ, oan hồn không thể tổn thương ông ta.”

Mạc Dịch mím môi.

Sau khi phó bản trước kết thúc, một vài vấn đề và lỗ hổng chưa được giải quyết cuối cùng cũng được lấp đầy.

Đột nhiên, không hề báo trước, bên tai Mạc Dịch vang lên một giọng nữ điện tử quen thuộc.

“Ding dong! Chúc mừng người chơi Mạc Dịch! Ngài đã phát hiện ra một đạo cụ rất quan trọng trong đời thật, hoàn thành cốt truyện của phó bản!”

Mạc Dịch ngây người, đây là lần đầu tiên anh nghe thấy thông báo của trò chơi trong đời thực.

Giọng nữ điện tử đó lại nói tiếp: “Vì biểu hiện xuất sắc của ngài, bây giờ ngài được mời tham gia câu lạc bộ người chơi cao cấp. Từ giờ, ngài đã trở thành ứng cử viên số 0589 của câu lạc bộ này!”

Ứng cử viên… của câu lạc bộ người chơi cao cấp…?

Mạc Dịch hơi bối rối.

Mạc Dịch còn chưa kịp phản ứng lại, giọng nữ đó lại tiếp tục nói không ngừng: “Phó bản tiếp theo có bắt đầu thử thách gia nhập câu lạc bộ?”

Lần này trò chơi có vẻ nhân tính hóa hơn rồi, thậm chí còn bắt đầu chu đáo giải thích thử thách gia nhập câu lạc bộ:

“Phó bản thử thách gia nhập câu lạc bộ sẽ khó hơn, số điểm tích lũy kiếm được cũng tăng gấp đôi, chỉ cần vượt qua, bạn sẽ trở thành thành viên của câu lạc bộ người chơi cao cấp, hưởng thụ trải nghiệm chơi trò chơi một cách sang trọng! Chiến thắng giải thưởng cuối cùng!”

“Người chơi sẽ được chủ động bắt đầu vòng chơi này bất cứ lúc nào, nếu chọn mở ngay lập tức, bạn có thể nhận được thêm điểm tích lũy sau khi qua màn!”

Sau đó, như cho Mạc Dịch thời gian suy nghĩ, giọng nữ kia dừng lại một lát rồi mới nói tiếp:

“Phó bản tiếp theo có bắt đầu thử thách gia nhập câu lạc bộ không?”

Độ khó tăng lên đáng kể à…

Chẳng nhẽ đây chính là lý do vì sao những người muốn tìm hiểu mối liên hệ giữa trò chơi và thực tế đều chết ở phó bản sau?

Vì phát hiện ra đạo cụ hoàn thiện kịch bản của phó bản trong hiện thực, nên bắt đầu thử thách gia nhập câu lạc bộ.

Sau đó bị kịch bản gia tăng độ khó giết chết?

Nghe có vẻ không lời chút nào.

Hơn nữa, người chơi được chủ động mở màn này bất cứ lúc nào, có nghĩa là, nếu không bắt đầu phó bản này thì cũng chẳng tổn thất gì lớn, trừ việc không được nhận phần thưởng thêm…

Mạc Dịch mở miệng đang định từ chối.

Nhưng một giây sau, một suy nghĩ vụn vặt xẹt qua đầu anh, khiến anh không khỏi ngừng lại.

Không đúng.

Tống Kỳ kia thật sự cũng là bạn của Giang Nguyên Nhu, trước khi cậu ấy tới đây không thể không biết có nguy hiểm… Dù sao Mạc Dịch cũng nhận được thông tin từ cô.

Nhưng cậu ấy vẫn chết.

Phải biết, dù mở phó bản thử thách ngay lập tức có giải thưởng rất hấp dẫn, nhưng vẫn chưa phong phú đến mức mọi người chơi đều sẵn sàng tham gia. Tuy phải liều mới ăn nhiều nhưng cũng phải chắc chắn mình còn sống trước đã.

Hơn nữa, thử thách này có thể mở thủ công lúc nào cũng được, không cần quá vội vàng.

Chắc chắn phần lớn mọi người đều nghĩ… Tích lũy đủ đạo cụ rồi mới chấp nhận thử thách.

Thế nên, chắc chắn số người từ chối thử thách ngay lập tức không ít.

Mà họ chết cả rồi.

Chết trong phó bản tiếp theo.

Mạc Dịch không khỏi thấy lạnh sống lưng, hơi lạnh len theo sống lưng lên cổ, phần da lộ ra ngoài nổi lên một tầng da gà.

Kết hợp với hàng loạt cơ chế đầy ác ý và lừa đảo của trò chơi này… lần này lại chu đáo thế, chắc chắn là có vấn đề.

Lời vừa định thốt ra lại vòng lại, cuối cùng đôi môi Mạc Dịch bật ra một câu:

“Bắt đầu.”

Anh vừa dứt lời, giọng nữ kia lập tức vang lên: “Thử thách gia nhập câu lạc bộ đã được khởi động thành công, sẽ bắt đầu ở phó bản tiếp theo, chúc ngài chơi game vui vẻ.”

Sau đó, giọng nữ biến mất không báo trước y như khi nó đến.

Lúc này, bên trong nhà kho lạnh lẽo lại yên tĩnh như cũ, chỉ nghe thấy tiếng xì xào mơ hồ ngoài cửa kho và tiếng huyên náo của học sinh xuyên qua cửa.

Mạc Dịch hít sâu một hơi, đưa mắt nhìn chiếc điện thoại mình để trên bàn.

Điện thoại đã tắt màn hình.

Làn sương mờ từng vây quanh chiếc điện thoại cũng đã biến mất.

… Chắc là lại rơi vào trạng thái ngủ đông rồi.

Mạc Dịch vừa nghĩ vừa giơ tay cầm chiếc điện thoại lên, nhét lại vào túi quần, sau đó bước ra cửa.

Anh đã hoàn thành mục đích đến đây hôm nay, cũng đến lúc đi rồi.



Mặt trời treo cao trên đỉnh đầu, vắt trên bầu trời không một gợn mây, trông chói mắt lạ thường. Tuy bây giờ mới đầu hạ nhưng ánh mặt trời đã lộ ra sức mạnh tiềm tàng, dùng sức nóng thiêu đốt da người.

Mạc Dịch đang trên đường ra sân bay.

Anh đã thay bộ vest trông thì đẹp nhưng không tiện vận động ra, mặc lại chiếc áo sơ mi thường mặc, cổ tay áo xắn lên theo thói quen, lộ ra cánh tay thon dài. Cặp kính không gọng trên mặt cũng đã được tháo ra, trông trẻ trung như một sinh viên đại học.

Đúng lúc này, điện thoại anh reo lên.

Mạc Dịch hơi dừng lại, rút điện thoại ra khỏi túi, ấn nút nghe.

“Thế nào, chuyến đi thành phố A thuận lợi không?”

Nghe giọng nói nhẹ nhàng lo lắng của Giang Nguyên Nhu vang lên trong điện thoại, Mạc Dịch khẽ cười, đang định nói gì đó. Còn chưa mở miệng, ánh mắt anh đã hơi trầm xuống.

Anh không thể nói cho Giang Nguyên Nhu chuyện câu lạc bộ người chơi cao cấp được.

Nói chính xác là trò chơi không cho phép.

Mạc Dịch hơi ngưng lại, đổi đề tài, nói chuyện hơi mơ hồ:

“Cảm ơn đã quan tâm, tôi không sao.”

Giang Nguyên Nhu vốn là một người thông minh, nghe anh nói vậy thì không hỏi thêm, chỉ cười nói: “Thế thì tốt.”

Đột nhiên, Mạc Dịch như nghĩ đến điều gì, mở miệng hỏi:

“Giang Nguyên Bạch… Cậu ta sao rồi?”

Thấy Mạc Dịch hỏi vậy, cuộc đối thoại rơi vào yên lặng, lẫn vào tiếng ồn ào của dòng người xung quanh, anh chỉ nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng truyền qua micro.

Một lúc lâu sau, Giang Nguyên Nhu mới trả lời:

“Ngày kia nó sẽ bắt đầu phó bản thứ ba, tuy nó tỏ ra rất thoải mái, nhưng tôi… không yên tâm lắm.”

Mạc Dịch kiên nhẫn lắng nghe.

Giang Nguyên Nhu ngừng một lát, như hạ quyết tâm, tiếp tục nói:

“Tôi định đi theo nó vào phó bản tiếp theo.”

Mạc Dịch không hề bất ngờ, anh bình tĩnh “ừ” một tiếng rồi đáp: “Hai người chú ý an toàn.”

Giang Nguyên Nhu cười nhẹ: “Không sao đâu, giữ mạng là chính, nhiệm vụ nhánh là phụ mà!”

Cô còn chưa nói xong đã thấy phía sau vang lên tiếng cười đùa của Giang Nguyên Bạch: “Anh Mạc về rồi à? Anh chẳng trả lời tin nhắn của em gì cả!”

Giang Nguyên Nhu cười hì hì đẩy đầu em trai ngốc của mình ra, tiếp tục nói với điện thoại: “Đúng rồi, đợi tôi tìm người dẫn cậu đến biệt thự lần trước một chuyến, tôi có bất ngờ dành cho cậu.”

Nói xong, cô dập máy.

Mạc Dịch nhìn màn hình điện thoại đen sì của mình, trong lòng hơi áy náy… Sao anh lại có dự cảm không lành thế này?

Anh bước ra khỏi sân bay, vừa hay nhìn thấy một chiếc ô tô chậm rãi đi tới, nóc xe đen nhánh phản chiếu ánh mặt trời giữa trưa chói chang, rồi từ từ dừng trước mặt anh.

Cửa sổ xe chầm chậm hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt quen thuộc.

Người đàn ông sáng mắt nhìn anh, giơ tay trái lên, ngón tay kẹp điếu thuốc đang ngậm trong miệng, làn khói mờ mờ bay ra làm mờ đi khuôn mặt anh ta, nhưng Mạc Dịch vẫn nhìn thấy rõ nụ cười rạng rỡ trên mặt anh ta:

“Lâu quá rồi không gặp nhỉ.”

Thẩm Lỗi??

Chương kế tiếp