Chúc Mừng Ngài Đã Thoát Chết Thành Công

Chương 52
Thế giới trước mắt sụp đổ, giống như từng mảng màu lớn bị đánh nát rồi một lần nữa hoà vào với nhau. Chúng chiếm cứ toàn bộ tầm mắt, sau đó thuận theo dây thần kinh đâm vào đại não.

Màng nhĩ bị tiếng ồn ào, hỗn loạn chiếm lĩnh trắng trợn. Mạc Dịch cảm thấy đầu óc choáng váng, khi chân đã chạm được đến mặt đất thì anh mới phát hiện ra được một chuyện: lần này mình truyền tống vào phó bản trong tư thế đang đứng.

Thế nhưng không kịp nữa rồi.

Thần kinh không phản ứng kịp nên gánh không nổi trọng lực đột nhiên xuất hiện, lực hút kéo anh ngã lăn quay trên mặt đất.

Mạc Dịch có tí bối rối, hai tay quơ loạn trong không trung, mắt cũng vô thức nhắm lại chờ đợi cơn đau kéo đến.

Thế nhưng từ bên cạnh đã có một bàn tay cứng như thép duỗi ra đỡ lấy cánh anh, sau đó lại mượn lực kéo tới, túm cả người anh lên.

Tuy Mạc Dịch đã đứng vững nhưng đầu óc vẫn còn quay mòng mòng.

Anh ngơ ngác nhìn sang phía người đã đỡ mình, há miệng nói theo bản năng: “Cảm ơn…”

Một giây sau âm thanh của Mạc Dịch đã nghẹn cứng trong cổ họng, không thể phát ra được câu nào.

Anh thấy người đó cũng đang nhìn mình, đôi môi xinh đẹp nhếch lên thành một đường cong sắc bén. Đôi mắt nhàn nhạt như sương mù đang nhìn chằm chằm vào mình… giống như một đại dương xám khói.

Cậu cười khẽ: “Cẩn thận đấy.”

Mạc Dịch không tự chủ được, mở to hai mắt, thấp giọng nói: "Cậu…

Tự nhiên lúc này anh mới nhớ tới chuyện…thật ra đến tận bây giờ mình vẫn còn chưa biết tên thật của Sương Mù.

Nhất thời Mạc Dịch cũng không biết nên gọi cậu là gì. Anh không khỏi có chút sững sờ, đứng ngây người tại chỗ.

Lúc này, một giọng nam xa lạ từ bên cạnh truyền đến: “Người mới à?”

Mạc Dịch quay đầu nhìn về chỗ phát ra âm thanh thì thấy một người đàn ông cao lớn đang đi tới, nghi hoặc nhìn quanh một vòng rồi hỏi: “Sao thế?”

Lúc này anh mới phát hiện, ánh mắt người đàn ông kia xuyên thẳng qua thân thể Sương Mù, giống như không nhìn thấy chỗ này còn có một người khác, nó cũng không hề có bất cứ dao động nào xoẹt qua.

Mạc Dịch có hơi sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Sương Mù đang đứng cạnh mình.

Không ngờ lại thấy trên khuôn mặt lạnh lùng của đối phương nhiễm lên ý cười, cậu đưa ngón tay lên đôi môi nhợt nhạt của mình, làm ra động tác:

“Suỵt.”

Mạc Dịch lấy lại bình tĩnh, quay đầu nhìn về phía người đàn ông kia, lộ ra nụ cười rất tự nhiên:

"Tôi không phải người mới."

Anh nhíu mày, nâng cằm tỏ ý nói:

“Chẳng qua đây là lần đầu tiên tôi gặp phải phó bản như thế này nên hơi giật mình thôi, cảm ơn anh đã quan tâm.”

Người đàn ông chấp nhận lời giải thích này, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Đầu mày cũng nhắn lại, thấp giọng lo lắng nói:

“Đây cũng là lần đầu tiên tôi gặp phải tình huống như vậy. Thế này… cũng kỳ quái quá rồi.”

Thật vậy, phó bản lần này đúng là rất quỷ dị. Phải biết rằng những phó bản trước đây đều là kiểu ở trong một căn phòng bị đóng kín, cửa sổ hay cửa ra vào đều bị khoá chặt, không có cách nào thoát ra được.

Nhưng lần này...

Mạc Dịch chậm rãi đưa mắt nhìn toàn bộ không gian chung quanh. Trong tầm mắt anh quét qua chỉ là một mảnh không gian tối đen. Trong bóng tối vặn vẹo, ác ý cùng nguy hiểm khôn cùng đang vờn quanh khoảng sân mà bọn họ đang đứng

Phó bản lần này lại là một không gian nửa mở nửa đóng.

Dưới chân là nền đất tơi xốp, cả khoảng sân như đang trôi lơ lửng trong bóng tối vô tận. Như thể nó bị nhấn chìm vào lòng biển sâu đen nhánh không chút ánh sáng, bóng tối nồng đậm gần như đã hoá thành thực chất ép người ta muốn ngạt thở.

Ở giữa khoảng sân là một toà nhà xiêu xiêu vẹo vẹo, đứng lù lù bất động ở đó.

Hình như nó đã rất cũ kỹ. Kiến trúc vặn vẹo lại kỳ quái, phong cách khiến người ta chỉ nhìn sơ thôi đã thấy khó chịu. Nóc nhà cổ lỗ sĩ phủ kín bụi bặm, thậm chí còn có chỗ võng hẳn xuống, bụi rơi ào ào xuống đất.

Hình dạng tổng thể của tòa nhà này rất quái dị, hoàn toàn không ăn khớp với kết cấu của các căn nhà bình thường. Điểm kiến người ta kinh ngạc nhất chính là: Tại sao nó còn chưa sập xuống? Đồng thời nó còn khiến cho những người đứng ở phía trước căn bản không thể thấy rõ toàn cảnh của tòa nhà.

Tuy Mạc Dịch biết thời gian truyền tống vào phó bản của người chơi là hoàn toàn khác nhau, thế nhưng đây đúng là lần đầu tiên anh nhìn thấy người chơi khác bị vứt thẳng đến cảnh tượng bên trong phó bản.

Mạc Dịch không dấu vết nheo mắt lại, bên trong con ngươi đen nhánh tràn đầy vẻ nặng nề phức tạp.

Không lâu sau, thời gian truyền tống của người chơi đã kết thúc.

Nhìn sắc mặt đám người chơi muôn màu muôn vẻ, hoặc là hoang mang hoặc là sợ hãi… Mạc Dịch tìm vui trong cái khổ, nghĩ:

Đây chính là chỗ tốt của phó bản không gian mở… sẽ không có người mới làm ồn.

Mạc Dịch mặt không đổi sắc, im lặng quan sát tình hình, trong lòng cũng âm thầm tính toán.

Dù sao thì khoảng sân cùng tòa nhà quái đản lơ lửng trong bóng tối này cũng vượt qua kiến thức thường thức quá nhiều, làm gì có ai không não mà coi nó như nó như trò đùa dai.

Lần này vì mọi người đều được truyền tống đến cùng một địa điểm, không cần phải tập hợp lại nên giọng âm thanh biến ảo khôn lường của trò chơi đã nhanh chóng vang lên:

“Xin chào, hoan nghênh mọi người đã đến với trò chơi sinh tồn ngoài đời thực quy mô lớn —— STAY ALIVE.”

Giọng nữ bao trùm toàn bộ không gian tối tăm lạnh lẽo, nghe cực kỳ quỷ dị và dọa người.

“Nhiệm vụ duy nhất của mọi người là: Sống sót 7 tiếng trong toàn nhà cũ.

Sau đây là gợi ý dành cho mọi người:

Thứ 2 sinh ra, thứ 3 rửa tội, thứ 4 kết hôn, thứ 5 bị ốm, thứ 6 ốm nặng, thứ 7 chết đi, chủ nhật bị vùi sâu vào lòng đất. Đây chính là cuộc đời của Solomon Grundy.

Chúc mọi người tham gia trò chơi vui vẻ.”

Giọng nữ máy móc, bình thản không chút tình cảm chậm rãi đọc mấy câu có vần có điệu nhấn nhá, tình cảnh này khiến người ta không khỏi hãi hùng khiếp vía.

Mạc Dịch sững sờ.

Gợi ý này… Mạc Dịch đã từng nghe qua. Đây là một bài đồng dao từ thế kỷ 19, được lưu truyền rất rộng rãi ở Anh.

Lông mày Mạc Dịch nhíu chặt lại. Anh ngẩng đầu nhìn về phía hư không vây quanh mảnh sân này thì thấy khi giọng nữ kia kết thúc, không trung đen nhánh chẳng chút ánh sáng bỗng nổi lên màu xanh lam nhàn nhạt của thiết bị đếm ngược.

Cuộc đời của Solomon Grundy chỉ có bảy ngày, mà thời gian cần sống sót của bọn họ trong lần này cúng vừa đúng 7 tiếng…

Trong này có gì liên quan đến nhau chăng?

Mạc Dịch hít sâu một hơi, cố gắng đè nén vô số câu hỏi đang chạy vòng vòng trong đầu xuống. Sau đó anh ngước mắt nhìn về phía những người chơi khác, đúng là vẻ mặt mỗi người một khác.

Lần này có tổng cộng 17 người chơi.

Người có thâm niên chiếm tỷ lệ không nhỏ, ít nhất cũng phải đến 10 người.

Mạc Dịch mím môi, cau mày nghi hoặc.

Mặc dù lần này số lượng người chơi có thâm niên không ít, nhưng mà… vẫn có người mới gia nhập.

Trước khi vào trò chơi, Mạc Dịch có hai suy đoán về phó bản lần này. Một là: đây chính là một phó bản thử thách hội viên muốn gia nhập, người tham dự đều là ứng cử viên của câu lạc bộ hội viên cấp cao.

Hai là: đây là phó bản có độ khó rất cao, người chơi mới cùng người chơi có thâm niên số xui mới bị truyền tống vào đây. Ứng cứ viên hoàn thành phó bản sẽ trở thành thành viên của câu lạc bộ hội viên cấp cao, còn những người chơi không phải thì vẫn dựa vào độ khó khi qua cửa phó bản để khen thưởng cùng quyết toán.

Phó bản lần này có người mới tham dự, vậy rõ ràng là suy đoán thứ nhất đã bị phủ định.

Thế thì… có thể là suy đoán thứ hai không nhỉ?

Không hiểu sao trong lòng Mạc Dịch lại có chút lo lắng không yên.

Cả đám người chơi mới bị truyền tống đến vẫn còn đang trợn mắt há mồm nhìn không gian lạ lùng đã vượt quá lẽ thường này. Mắt người nào người nấy đều trợn to, bên trong đầy vẻ sợ hãi không tên.

Cảm xúc khủng hoảng lan tràn trong đám người nhanh chóng lên men, bành trướng chiếm lấy mọi khoảng trống, khe hở có thể cung cấp không khí cho bọn họ hít thở.

Đúng lúc này, một người phụ nữ có thâm nhiên đi đến phá vỡ bầu không khí đình trệ này.

Cô ta có dáng người cao gầy, mặt mày đã loáng thoáng hiện ra vẻ mất kiên nhẫn. Cô ta hướng về phía đám gà mới còn đang run lẩy bẩy, mở miệng nói:

“Thứ nhất: trò chơi này là thật. Chết trong này thì ngoài thế giới thật cũng chết luôn. Thứ hai: tôi khuyên mấy người hãy để ý kỹ gợi ý của trò chơi, nó có thể là bùa cứu mạng đấy.”

Cô ta dừng lại một chút, đôi mắt sắc bén nhìn lướt một vòng quanh khoảng sân đã yên tĩnh lại, tiếp tục nói:

"Còn nữa, tốt nhất là đừng nên hành động một mình."

Sau khi người phụ nữ nói xong, giống như có cái công tắc nào đó đã được bật lên. Tiếng khóc nức nở trầm thấp từ trong đám người mới truyền ra. Người phụ nữ có thâm niên kia hình như đã hơi bực mình, nhíu nhíu mày. Cô ta không nói thêm gì nữa, quay người lại đánh giá tòa nhà vặn vẹo ở giữa khoảng sân.

Những người chơi có thâm niên khác cũng lần lượt tản ra, nháo nhác tìm kiếm manh mối trong khoảng sân chật hẹp này.

Mạc Dịch cũng theo chân bọn họ, chậm rãi lượn một vòng quanh tòa nhà.

Đây chỉ là một mảnh đất hoang vắng trụi lủi, bên trên chỉ có vài cái cây mới trồng xiêu xiêu vẹo vẹo đã khô héo. Nhánh cây vừa thấp bé vừa khô gầy trơ trụi hiện lên màu sắc giống như tro tàn, đâm thẳng lên bầu trời.

Trên mảnh đất hoang vắng tơi xốp có một con đường nhỏ cong cong quẹo quẹo kéo dài dọc theo biên giới của khoảng sân vào bên trong. Nó đột ngột xuất hiện từ trong bóng tối, sau đó quanh co khúc khuỷu kết nối với cửa hiên của toà nhà vặn vẹo kia.

Diện tích toàn bộ khoảng sân không lớn, đám người không mất bao lâu đã đi hết mọi ngóc ngách trong này.

Ngoài chuyện nhận biết rõ hơn về vẻ bề ngoài của toà nhà xiêu vẹo kia thì chẳng thu hoạch được gì.

Mọi người không khỏi nhốn nháo, hướng tầm mắt về phía khối kiến trúc đứng sừng sững giữa khoảng sân kia.

Nó lẳng lặng đứng đó, cửa hiên có hình dạng rất cổ quái, cửa chính thì đang khép hờ, để lộ ra một góc tối om bên trong.

Như thể đang chờ đợi điều gì đó.

Người đàn ông có thâm niên vừa nói chuyện với Mạc Dịch mở miệng: “… Giờ cũng chỉ có thể đi vào đó thôi.”

Bầu không khí giữa đám người mới tràn ngập khủng hoảng cùng kìm nén, có người bị áp lực khủng bố lại kinh dị này làm cho suy sụp tinh thần, một nữ tân thủ có chút điên cuồng, gào ầm lên:

“Không! Không thể nào! Tôi tuyệt đối không vào đâu!”

Tiếng kêu khóc rấm nức vừa rồi lại vang lên, có vài người chơi mới vô thức xích lại gần, nhao nhao gật đầu. Một người nhìn qua có vẻ to gan trong đám người chơi mới rụt rè hỏi:

"Dù sao thì... Dù sao thì, sống 7 tiếng trong trò chơi này là đủ rồi. Vậy, vậy chúng ta cứ ngồi ngoài này nghỉ ngơi hết 7 tiếng, không phải là được rồi à?”

Người phụ nữ có thâm niên, dáng cao gầy kia cười khẩy: “Tuỳ các người thôi.”

Nói xong, cô ta xoay người đi về phía cửa hiên của toà nhà.

Những người chơi có thâm niên cùng một số người mới khác cũng theo cô ta đi vào.

Có ba người chơi mới hơi do dự nhưng vẫn lựa chọn ở lại bên ngoài.

Mạc Dịch cũng đi theo, ánh mắt không có mục đích lia khắp cả tòa nhà.

Khoé mắt chợt thấy… trước cửa sổ lầu hai có một cái bóng vặn vẹo đang áp sát vào cửa kính thuỷ tinh, lặng lẽ nhìn đám người bên dưới.

Sống lưng Mạc Dịch lạnh toát, chỉ thoáng cái lông tơ khắp người đã dựng đứng cả lên.

Anh vội vã di chuyển ánh mắt về lại chỗ cửa sổ kia.

Trong khung cửa tối tăm mù mịt không hề có bất kỳ thứ gì, dấu ấn bàn tay hoàn chỉnh trên cửa thuỷ ting cũng từ từ biến mất.

Chương kế tiếp