Chúc Mừng Ngài Đã Thoát Chết Thành Công

Chương 54
Trong phòng lặng ngắt như tờ.

Lớp thuỷ tinh mờ ảo trên khung cửa sổ móp méo vẫn còn lưu lại dấu tay cô gái, nhìn như dấu vết tuyệt vọng để lại khi giãy chết, đập thẳng vào tầm mắt mọi người

Xuyên qua cửa sổ có thể thấy vùng đất khoang vắng bên ngoài đã trở về trạng thái yên tĩnh, mấy cành cây khô vươn thẳng lên bầu trời như ngón tay dài khẳng khiu.

Nếu không phải là mặt đất bị máu tươi thấm ướt một mảng lớn, có lẽ mọi người sẽ nghĩ tất cả những gì vừa xảy ra chỉ là ảo giác.

Ánh mắt Mạc Dịch dừng lại trên vết máu vẫn còn đỏ tươi trên mặt đất vài giây, sau đó xoay người đi vào.

Mới xoay được nửa vòng anh đã giật nảy cả mình.

… Tất cả người chơi trong phòng đều nhìn chằm chằm vào anh.

Người chơi nữ vừa nói chuyện do dự một lát, sau đó tiến lên một bước, mở miệng hỏi: “Vừa rồi… vừa rồi cậu đã nói gì thế? Cái gì mà crooked - man? Cậu đã biết được gì rồi à?”

Câu cuối cùng vừa thốt ra, ánh mắt cô ta đã trở nên cực kỳ sắc bén, nhìn chằm chằm vào Mạc Dịch như muốn nhìn thấu anh.

Mạc Dịch mím môi, sau đó mở miệng nói: “Đây là một bài đồng dao tên crooked-man."

Anh dừng lại một lát, hơi cụp mặt xuống rồi nói tiếp: “Vừa nãy gợi ý có nhắc đến “Cuộc đời Solomon Grundy”. Nó cũng na ná như cái crooked-man này, đều xuất phát từ tuyển tập đồng dao của Anh… Đồng dao mẹ Ngỗng - Mother Goose Nursery Rhymes.”

Rõ ràng là ở đây đã có một số người đã từng biết đến tên bài đồng dao này, giờ nghe thấy nó thì không khỏi giật mình khiếp sợ.

Trong đám đông bắt đầu truyền ra tiếng xì xào bàn tán, người không hiểu rõ hay còn nghi ngờ thì châu đầu ghé tai, nhỏ giọng hỏi nhau.

Mạc Dịch kiên nhẫn đứng im tại chỗ, quan sát những người chơi biết chuyện cập nhật kiến thức cho người khác.

Rốt cuộc thì đồng dao Mẹ Ngỗng là gì?

Tuy tên của tuyển tập đồng dao này có vẻ thân thiện, thú vị với trẻ nhỏ, nhưng vì bối cảnh ra đời của nó lại cực kỳ đen tối khủng bố nên nội dung bên trong khác xa những gì công chúng ngày nay thấy. Nội dung bản gốc ‘phong phú’ hơn trong bản hiện đại rất nhiều.

Bởi vì trong một số bài đồng dao cổ có chứa những câu văn rất tàn khốc đẫm máu, nên nó còn bị không ít người gọi là đồng dao kinh dị.

Nhưng vì trong bản phát hành hiện tại, đồng dao mẹ Ngỗng đã bị cắt bớt hoặc sửa chữa rất nhiều nên cực kỳ ít người biết đến phiên bản cổ đại hoàn chỉnh của nó.

Người chơi nữ có thâm niên vừa nãy nhíu chặt mày, vừa cân nhắc vừa chậm rãi hỏi:

“Thế nên… cậu nghi ngờ là phó bản này có liên quan đến bài đồng dao kia à?”

Mạc Dịch gật đầu.

Mọi người đều không khỏi rùng mình, bầu không khí càng trở nên nặng nề, áp lực hơn. Từ lúc phó bản bắt đầu đến giờ còn chưa đến 1 tiếng đồng hồ, thế mà đã có ba người chơi bỏ mạng. Đã thế nó còn có liên quan đến một bài đồng dao hắc ám, việc này càng khiến phó bản trở nên trầm trọng quỷ dị.

Người chơi nữ có thâm niên phá vỡ yên tĩnh, chủ động đưa tay với Mạc Dịch: “Tôi tên Vu Nhiễm.”

Mạc Dịch không dấu vết nhíu mày, khiêm tốn nắm chặt lại bàn tay trắng nõn mảnh khảnh của cô gái, tự giới thiệu về bản thân: “Mạc Dịch.”

Vu Nhiễm quay sang nói với những người chơi khác: "Mọi người giới thiệu tên mình chút đi, cho dễ xưng hô.”

Những người chơi khác nghe vậy thì cũng lần lượt báo tên mình. Không khí vốn căng thẳng cũng thả lỏng không ít, mọi người cũng không vì sợ hãi mà căng thẳng như hồi nãy nữa.

Mạc Dịch liếc mắt nhìn Vu Nhiễm, không quá rõ ràng nhưng nét mặt đúng là đã thoải mái hơn một chút.

Thời gian của phó bản này không dài nhưng số người tham gia lại rất nhiều, độ khó cũng khá cao. Tất cả mọi mặt đều cực kỳ nguy hiểm đáng sợ, khoảng cách người chơi tử vong cũng sẽ trở nên rất ngắn ngủi. Người một giây trước còn giới thiệu tên họ với nhau, có khi một giây sau đã chết ngắc cũng không phải là chuyện khó lường. Tự giới thiệu cũng chẳng cải thiện được tỉ lệ sống sót đâu.

Nhưng lúc không khí căng thẳng đến ngạt thở như vừa rồi, đề nghị này có thể giúp mọi người giải tỏa được cảm xúc.

Lợi nhiều hơn hại.

Đúng lúc này, Mạc Dịch chợt cảm thấy lòng bàn tay mình bị chạm nhẹ một cái.

Anh sững người, nhìn sang người đứng bên cạnh thì chỉ thấy một anh chàng có dáng người cao gầy, đường nét khuôn mặt rất sắc bén. Đôi mắt xám khói giống như một làn sương mù mông lung đang không nghiêng không lệch, nhìn thẳng vào mình.

Đối phương vừa mở miệng đã hỏi: “Anh thích chị ta à?”

Mạc Dịch giật mình, vô thức nhìn sang những người chơi ở bên cạnh thì lại nhận ra bọn họ không hề phát hề phát hiện ra điều gì. Lúc này anh mới nhớ đến chuyện… hình như chỉ có mỗi mình mình nghe thấy giọng nói của Sương Mù.

Tim cũng thả xuống được rồi.

Anh dùng ngón tay viết nguệch ngoạc vào lòng bàn tay đối phương: [Ai nói thế, chẳng qua thấy tâm tư cô ấy khá kín đáo thôi.]

Mới viết xong mấy chữ phía trước, Mạc Dịch đã nhận ra có cái gì đó sai sai. Anh nhướng mày, nghi hoặc nhìn về phía Sương Mù, động tác tay cũng thay đổi.

[Cậu hỏi cái này làm gì?]

Vẻ mặt cậu chàng có vẻ rất đứng đắng, làm như không có việc gì, đáp:

"Không có gì, chỉ hỏi chơi thôi."

Mạc Dịch vẫn có chút nghi ngờ nhìn cậu, thế nhưng lại không hỏi nhiều nữa.

Đột nhiên anh lại nhớ ra chuyện gì đó, một lần nữa tô tô vẽ vẽ vào lòng bàn tay Sương Mù:

[Đúng rồi, tên cậu là gì?]

Hình như Sương Mù có hơi ngẩn người, giống như không ngờ tự nhiên Mạc Dịch lại hỏi vấn đề này.

Cậu cau mày, suy nghĩ nghiêm túc rồi trả lời:

“Tôi không có tên.”

Đúng lúc này, đột nhiên lại có tiếng “Kẹt~ kẹt~” từ chỗ cửa truyền đến.

Mạc Dịch giật mình, động tác đang làm cũng dừng lại, đưa mắt nhìn về chỗ phát ra âm thanh.

Cánh cửa vừa rồi có liều chết lay động cũng không xi nhê gì, lúc này lại tự động mở ra. Đã thế, mở được một nửa thì ngừng lại. Xuyên qua khe cửa nửa đóng nửa mở, có thể nhìn thấy khoảng sân hoang vu tối đen bên ngoài.

Cả đám lập tức câm như hến, đứng cứng đơ tại chỗ.

Không hề có chuyện gì xảy ra.

Mạc Dịch hơi xoay người, điều chỉnh góc độ rồi đưa mắt nhìn ra phía ngoài cửa.

… Nền đất khô ráo tơi xốp không có bất kỳ thứ gì. Nguyên đống máu me be bét trên mặt đất lúc nãy đã biến mất sạch sẽ, không còn một tí dấu vết nào. Giống như mảnh đất kia đã hút sạch số máu tươi đó vậy.

Mạc Dịch lại nhìn ra ngoài cửa sổ.

Các vết máu còn lại cũng không thấy đâu nữa

Mặt đất sạch sẽ khiến lòng người phát hoảng.

Âm thanh máy móc rè rè vang lên.

Đứt quãng giống như radio bị tạm dừng, đĩa bị xước hoặc hộp nhạc bị ném hỏng.

Là giọng trẻ con đang ngâm nga, lẫn lộn không rõ ràng.

Đã thế nội dung nó ngâm nga còn bị tiếng rè rè át hết, khiến người ta không cách nào phân biệt được mỗi câu mỗi chữ.

Trong căn phòng tối tăm, lặng ngắt như tờ, những nốt nhạc quỷ dị không thành giai điệu cứ quanh quẩn vang vọng, gần như có thể khơi dậy nỗi sợ hãi nguyên thủy nhất trong lòng mỗi người.

Tiếng bước chân khe khẽ nhưng lộn xộn truyền đến từ sâu trong hành lang đã mục nát, không còn ra hình dạng.

Không giống con người.

Âm thanh những mẩu gỗ nhỏ vụn không ngừng bị móc lên khỏi mặt đất khiến da đầu người ta tê dại, chỉ muốn bỏ chạy trối chết.

Thế nhưng ngoài cửa vẫn rất nguy hiểm, không biết một giây sau crooked-man kia có nhảy ra ngoài nữa hay không.

Tình thế này đúng kiểu đi cũng dở mà ở thì tiêu, một bên là vực thẳm một bên là hố lửa… gần như đã không thể tìm được lối thoát nên ai cũng lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng.

Tiếng cào vốn từ sâu trong hành lang, giờ đã càng lúc càng gần.

Mọi người đều không kìm chế được, di chuyển về phía cửa, cố gắng tránh xa nơi phát ra âm thanh.

Ánh nến trong phòng càng lúc càng tù mù, hắt những cái bóng chập chờn bất định lên vách tường méo mó xẹo xọ. Chúng đung đưa theo ngọn nến bập bùng, giống như một bàn tay tóm chặt lấy trái tim, yết hầu của đám người chơi rồi tàn nhẫn bóp thật mạnh.

Một bóng người quái dị chậm rãi xuất hiện ở lối vào hành lang, phần lưng khom khom cao cỡ nửa người ẩn hiện trong bóng tối. Tiếng cào khiến da đầu phát run cũng trở nên cực kỳ rõ ràng, giống như đang ở sát bên tai

Loại sợ hãi từ từ đến gần này thật sự có thể ép người bình thường trở nên điên loạn, không chừa một ai!

Rốt cuộc cũng có người không chịu nổi nữa, sợ đến mất hết lý trí, run rẩy xoay người chạy bạt mạng đến cửa… Trong lòng chỉ có độc một suy nghĩ: Tránh xa nó ra! Chạy xa thêm một chút!

Một đám bốn, năm người như ong vỡ tổ phóng ra ngoài cửa, suýt nữa thì đã kẹt cứng ở khung cửa.

Trái tim Mạc Dịch cũng dâng lên tận cổ họng.

Đúng lúc này, anh cảm thấy Sương Mù đang đứng bên cạnh bỗng nắm lấy cổ tay mình. Cảm giác lạnh lẽo từ chỗ da thịt hai người tiếp xúc nhanh chóng lan ra khắp cơ thể, mang đến cảm giác yên lòng rất khó hiểu. Mạc Dịch sững người, quay đầu nhìn sang bên cạnh.

Chỉ thấy Sương Mù đang nhìn thẳng vào chỗ sâu nhất trong hành lang, đường viền hàm dưới căng cứng, dùng biên độ cực nhỏ để lắc đầu.

… Đừng động đậy.

Ngay giây tiếp theo, bóng người quái dị trên hành lang đã lập tức chui ra!

Lao thẳng về phía cửa!

Lúc này mọi người mới nhìn rõ… đó chính là một con chuột kỳ dị, cực kỳ to lớn.

Nó cao chừng hơn nửa người, trên thân không hề có tí lông nào. Thật ra lại rất giống da thịt bị lộn ngược lại, chi chít những vết khâu bằng chỉ đen nhăn nhăn nhúm nhúm, không có tí quy tắc nào. Con chuột này giống như được người ta dùng kim chỉ khâu ẩu khâu tả các bộ phận lại với nhau, nên trên người mới toàn vết đỏ bầm như máu rất đáng sợ.

Mỗi khi nó di chuyển đều có một ít thịt thối rơi xuống, mùi máu tươi nồng nặc khiến người ta mắc ói.

Con chuột không thèm để ý đến những người chơi đang đứng giữa phòng mà phóng thẳng về phía cửa. Mấy người chơi đang chen chúc ở cửa chính vô thức quay đầu lại, chỉ chớp mắt đã thấy được một màn đáng sợ thế này thì không nhịn được, lập tức hét toáng lên.

Con chuột kia há cái miệng rộng được khâu ẩu khâu tả của mình ra, để lộ hàm răng sắc bén lạnh lẽo, tàn nhẫn cắn vào đùi người đang hét rồi giằng mạnh. Chỉ thoáng cái nó đã kéo lê người kia trên mặt đất, y như đang tha một con búp bê rách nát.

Áp lực phía sau lập tức giảm bớt, những người khác vốn hãi hùng đang chen chúc ở cửa cũng nhanh chóng chạy ra ngoài.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, trong hành lang tối đen như mực thế mà lại có thêm hai con chuột khổng lồ xông ra!

Loại sinh vật đáng sợ thế này mà lại không chỉ có một con!

Bọn nó xông thẳng qua cửa, đuổi theo những người chơi đã chạy trốn ra ngoài

Tiếng trẻ con vỡ vụn ngâm nga bỗng vang dội hẳn lên, rè rè đứt quãng, lặp đi lặp lại một giai điệu

Con chuột đầu tiên xuất hiện đè chặt một người đang giãy dụa gào thét xuống đất, móng vuốt sắc nhịn thọc vào đầu người kia moi móc giống như đang cắt nát đậu hũ.

Toàn thân người chơi đáng thương kia co quắp trên mặt đất giật giật vài cái, tiếng la hét chói tai cũng lập tức im bặt.

Nó rút móng vuốt ra.

Từ góc độ của Mạc Dịch có thể nhìn thấy: Trên móng vuốt sắc nhọn kia, ngoài đống máu thịt lẫn lộn thì còn có hai con mắt dính bê bết máu và óc, lặng lẽ nằm yên.

Tròng mắt à?

Một ý tưởng lập tức nhảy số trong đầu Mạc Dịch.

Anh nhìn thẳng vào mặt con chuột, thấy trên cái mặt nhọn hoắt đầy vết kim khâu xấu xí vặn vẹo. Toàn bộ đều là vết chắp nối, không có mắt mà chỉ có một cái miệng rộng ngoác đáng sợ vẫn còn đang nhỏ máu ròng ròng.

Mạc Dịch chuyển mắt nhìn những người chơi khác đang đứng cứng đờ bất động trong phòng, đôi mắt đen nhánh chăm chú khóa chặt vào khuôn mặt tái nhợt, sợ đến biến dạng của bọn họ. Anh nhẹ nhàng lắc đầu, làm ra động tác kéo khóa miệng.

… Bọn chúng không nhìn thấy gì.

Chỉ có thể thông qua thính giác để phân biệt phương hướng của con mồi.

Không lên tiếng mới có thể sống sót.

Tiếng đồng dao ngắt quãng ngày càng rõ ràng, Mạc Dịch đã có thể phân biệt được một số từ trong đó.

Trong đầu anh thậm chí còn có thể tự bổ xung những ca từ còn thiếu.

“Three blind mice! See how they run!

They all ran after the farmer's wife,

Who cut off their tails with a carving knife.

Did you ever see such a thing in your life as three blind mice

[Ba con chuột mù! Hãy xem cách chúng nó chạy!

Chúng đuổi theo vợ người nông dân.

Cô dùng dao nhà bếp cắt đuôi bọn chúng.

Đời này bạn đã từng nhìn thấy thứ như vậy chưa?]

Nghe được giọng trẻ con vỡ nát, nghẹn ngào đứt quãng kia, trong lòng Mạc Dịch không khỏi dâng lên một cơn rét lạnh.

… Lại là một bài nữa.

Chương kế tiếp