Chúc Mừng Ngài Đã Thoát Chết Thành Công

Chương 64
Mạc Dịch nhìn chăm chú vào ngôi mộ trước mắt, đôi mắt đen nhánh bị giấu kín sau hàng mi, môi mỏng nhếch lên nở nụ cười nhợt nhạt.

Biểu cảm trên mặt Mạc Dịch vốn cực kỳ nhạt, khiến người khác gần như không thể phỏng đoán được suy nghĩ của anh.

Dưới màn trời tối đen không chút ánh sáng, bức tường vặn vẹo bao chặt quanh một mảnh đất chật chội nhỏ hẹp. Bùn đất trong đó ẩm ướt, lộ ra màu đỏ sậm rất quỷ dị. Bị ánh sáng xanh lam nhàn nhạt từ trên trên chiếu xuống, nhìn cứ như đang chảy ra máu tươi.

Mạc Dịch cúi đầu nhìn trang giấy trong tay mình.

Ở một góc tờ giấy có một từ tiếng Latinh nho nhỏ, được viết rất cẩn thận sạch sẽ: clavicula.

Tuy Mạc Dịch không quá am hiểu ngôn ngữ cổ xưa này, nhưng căn cứ vào manh mối phó bản đưa ra từ đầu đến giờ, anh vẫn có thể đoán được nó đang chỉ cái gì.

Clavicula Slomonis.

Chìa Khóa Của Solomon.

(*: Một cuốn ma đạo thư giả để lại từ thời Vua Solomon. Đây cũng là ví dụ điển hình của phép thuật thời Phục hưng.)

Trong truyền thuyết Do Thái, vua Solomon chiếm được năng lực có thể sai khiến ác ma, sau đó ông viết lại chú ngữ và nghi thức triệu hoán bọn chúng vào trong cuốn sách này. Có người nói dựa theo ghi chép trên cuốn Chìa Khóa Của Solomon, có thể triệu hồi được ác ma hàng thật giá thật.

Đây là cuốn sách ma pháp đen khá nổi tiếng trong Thần Bí học.

Chỉ có điều căn cứ vào khảo chứng sau này thì Chìa Khóa Của Solomon hẳn là do đám học giả và thuật sĩ ác ma thời Trung cổ dùng danh nghĩa vua Solomon viết ra, hoàn toàn là không phải sản phẩm do chính ông ta chắp bút.

Hơn nữa bản chép tay sớm nhất của nó xuất hiện vào thế kỷ 14, sau đó vì quá trình sao chép cùng phiên dịch xuất hiện sai lầm nên dẫn đến việc không thể tra ra được bản gốc thật sự. Thế nên đúng là rất khó để bàn về tính thực dụng của nó.

Mạc Dịch cụp mắt, mím chặt môi, ngón tay vô thức vuốt ve tờ giấy mỏng manh đang cầm.

Dưới đầu ngón tay anh, tờ giấy thô giáp giòn tan dễ rách đã bị dính chút nhiệt độ cơ thể, chỗ bị đèn pin chiếu vào cũng phản xạ lại ít ánh sáng nhàn nhạt.

… Không ngờ trong phó bản này lại xuất hiện một nửa bản chép tay...

Căn cứ vào cốt truyện ẩn giấu trong phó bản, có lẽ đã thật sự triệu hoán được thứ đó rất ghê gớm.

Vậy thì cái này chắc chắn không phải ấn phẩm chất lượng kém lưu hành trên thị trường lúc ấy.

Mạc Dịch hít sâu một hơi, nhất thời cảm thấy tờ giấy mỏng dính trong tay có chút nặng nề. Ngay cả chút nhiệt độ dính lên trên đó cũng có vẻ hơi bị phỏng tay.

Anh nhét tờ giấy đã khó mà lý giải hay khai thác thêm chút thông tin nào vào balo của mình, sau đó đi vài bước quanh ngôi mộ, ánh mắt lại một lần nữa chuyển vào trong mộ thất đen kia.

Cái đầu trắng xám dính đầy máu đen, nửa bên mặt chôn trong đất bùn ở dưới đáy huyệt mộ, bên còn lại hướng thẳng ra ngoài mộ thất. Đôi mắt vẩn đục đang hé mở giống như bị phủ lên một lớp màng trắng, quăng cái nhìn trống rỗng vô hồn về phía Mạc Dịch.

Cho dù đã chuẩn bị tâm lý, trái tim anh vẫn không nhịn được, co rút lại.

… Hồi nãy, rõ ràng là cái đầu này quay về hướng khác.

Thế mà chỉ trong mấy phút anh không để ý, cái xác không trọn vẹn chẳng còn tí sức sống nào lại tự xê dịch vị trí, một lần nữa nhìn thẳng vào anh.

Chỉ trong chớp mắt, cơn ớn lạnh không rõ lý do đã lan từ bàn chân lên đến đỉnh đầu. Giống như có giòi trong xương bò theo dọc theo kinh mạch đến sống lưng, khiến sau gáy chợt lạnh toát.

Mạc Dịch hít sâu một hơi, đưa mắt sang chỗ khác.

Từ khi tiến vào trò chơi đến nay, chuyện quỷ dị anh gặp phải có thể nói là nhiều vô số kể. Cho dù có chuẩn bị tâm lý thế nào thì thân thể vẫn vô thức làm ra những phản ứng nguyên thủy, chân thật nhất.

Nó cho cùng thì muốn làm quen với cảm giác thế giới duy vật mình đã sống hơn hai mươi năm bị phá vỡ hoàn toàn… đúng là rất khó.

Anh nhìn một vòng khắp khu đất trống như muốn khắc sâu tất cả cảnh vật ở đây vào trong đầu, sau đó xoay người đi ra ngoài.

So với trong nhà thì bên ngoài khó dự đoán hơn, biến số cũng lớn hơn nhiều. Ở ngoài càng lâu thì càng không an toàn.

Cuối cùng, Mạc Dịch nhìn thoáng qua thiết bị đếm giờ màu xanh nhạt đang treo cao tít phía trên đầu, mím môi đi vào trong tòa nhà.

Dưới chân anh đột nhiên đụng phải vật gì đó khá cứng. Thứ này nằm trên nền đất xốp mềm nên khi đạp lên, cảm giác cấn chân vô cùng rõ dàng.

Mạc Dịch sửng sốt, cúi đầu nhìn xuống.

Chỉ thấy trong đất bùn đỏ sậm có chôn hờ không ít hài cốt trắng xám. Lớp đất mỏng phía trên bị động tác của anh làm tản ra, để lộ rất nhiều mảnh xương nhỏ bên dưới.

Mạc Dịch đăm chiêu suy nghĩ, nhìn thoáng qua mảnh đất trống bị mấy bức tường chật hẹp vặn vẹo bao quanh.

Lúc này anh mới phát hiện ra chút mánh khóe... hình như mỗi ngõ ngách của mảnh đất này đều chôn một đống đất nhỏ tầm thường thế này, tình cờ lại vừa đúng 5 cái.

Vùng đất này... hình như có hình ngũ giác không rõ ràng.

Mạc Dịch nhíu chặt mày. Anh ngẩng đầu, nhanh chóng quét mắt nhìn những tường vây thành một vòng xung quanh mảnh đất, trong đầu âm thầm phác hoạ ra toàn bộ hình dạng của tòa nhà.

Một giây sau anh thật sự ngây ngẩn cả người, không nhịn được mà đưa mắt nhìn mấy bức tường vặn vẹo bao quanh cùng hình thù quái dị của toà nhà, xác định chắc chắn là bản thân không hề nhìn nhầm.

Tầng một của tòa nhà này có hai gian phòng, tầng hai có ba gian phòng. Nếu xếp dọc hình dạng tổng thể của chúng ra, nối lại với nhau theo cùng một hướng thì cộng thêm vùng đất hình ngũ giác này vừa đủ để tạo thành một ngôi sao 5 cánh bị đảo ngược.

Mà hai ngôi mộ lúc nãy lại được xây đúng vào vị trí chính giữa của ngôi sao 5 cánh đảo ngược này.

Biến số duy nhất chính là phòng bếp.

Nó không bị nhét vào trong hệ thống ngôi sao năm cánh này mà lại hơi chếch ra ngoài, ngăn chặn kín kẽ con đường cần phải đi qua để tiến vào mảnh đất này. Khiến nó cực kỳ ẩn mật, rất khó phát hiện ra.

Sắc mặt Mạc Dịch hơi trầm xuống… xem ra phải lục soát phòng bếp một lần mới được.

Có điều trước đó anh vẫn còn ít manh mối chưa giải quyết.

Mạc Dịch cúi đầu nhìn hài cốt trong bùn đất dưới chân, sau đó ngồi xổm xuống, cẩn thận phẩy bùn đất cùng vết máu trong đám xương trắng kia ra, để lộ toàn cảnh phía dưới.

Mấy bộ xương động vật đều lộ rõ. Xương đầu hoàn chỉnh cùng xương đuôi mảnh dài bị chôn một nửa dưới đất, bên dưới còn có mấy bộ xương nguyên vẹn khác. Xương ngón tay mảnh khảnh y hệt với đống thi cốt trên gác xép, nhìn quen thuộc đến kinh người.

Mạc Dịch thậm chí còn không cần tỉ mỉ phân biệt cũng có thể biết chúng nó đến từ loại động vật nào…

Mèo và ếch xanh.

Trong đất bùn đỏ sậm, đám xương cốt trắng ởn loé lên thứ ánh sáng cực lỳ quỷ dị. Một bên sáng rõ một bên tối sẫm khiến người ta chỉ cần nhìn thôi cũng đau hết cả mắt.

Đúng lúc này, Mạc Dịch lại cảm thấy ngón út của mình bị thứ gì đó nhẹ nhàng cuốn lấy.

Cảm giác mềm mại quen thuộc quấn quít lấy đầu ngón tay, thành công kéo anh ra khỏi mạch suy nghĩ của mình.

Mạc Dịch mím mím môi, ngẩng đầu nhìn lên trời. Bóng tối nồng đậm không tản ra được giống như đang âm ỉ lưu động, hấp thu tất cả ánh sáng, chỉ để lại lỗ đen trống rỗng. Thiết bị đếm ngược đang lấp lóa trên không trung càng nhìn càng chướng mắt.

Anh đã đi ra ngoài gần nửa tiếng.

Nơi lòng bàn tay lại bị thứ kia cọ khẽ, cảm giác hơi lạnh uốn lượn theo độ cong xương cổ tay trượt lên, giống như đang nhắc nhở anh điều gì đó.

Mạc Dịch không trì hoãn nữa, nhanh chóng chạy đến hành lang trước tòa nhà. Bước chân không dám ngừng lại một giây một phút nào, tốc độ còn từ từ tăng lên.

Anh nhanh chóng đi xuyên qua mảnh đất hoang vu này, theo con đường nhỏ hẹp dài ngoằng tiến vào hàng hiên.

Mạc Dịch liếc nhìn lại, bóng tối sau lưng giống như đang rùng mình nhúc nhích.

Một suy nghĩ xoẹt qua đầu, anh đưa tay đẩy cánh cửa có hình thù quái dị kia ra, nhấc chân bước vào trong nhà.

Cảnh cửa gỗ sau lưng đóng lại, ánh nến bập bùng trong phòng chiếu sáng cảnh vật trước mắt, mùi vị gỗ mục cùng bụi bặm xộc thẳng vào mũi. Lúc nãy Mạc Dịch đã bị mùi máu tươi nồng nặc hun cho mất hết cả khứu giác, bây giờ không khỏi hít sâu một hơi, cố gắng thả lỏng cơ bắp đang căng cứng trên người.

Cảm giác an tâm khi quay về không gian được khép kín vây lấy anh.

Mạc Dịch chớp mắt mấy cái, làm quen với ánh sáng trong phòng xong thì không khỏi giật nảy cả người.

Chỉ thấy tất cả những người còn sống đang dùng vẻ mặt khiếp sợ nhìn anh. Nét mặt bọn họ đều là nửa ngạc nhiên nghi ngờ, nửa không thể tin được. Người nào người nấy đều nhìn chằm chằm vào anh, y như thấy được động vật quý hiếm xổng chuồng.

Ánh mắt của mọi người khiến Mạc Dịch như đứng ngồi không yên. Anh bước sang bên cạnh, lại phát hiện tầm mắt bọn họ cũng di chuyển theo bước chân của anh.

Mạc Dịch nghi hoặc, có hơi lúng túng giơ một tay lên, cứng đờ nói:

"... Hi?"

Mọi người: "..."

Đúng lúc này Vu Nhiễm bước ra từ phía sau đám người. Khi nhìn thấy Mạc Dịch, ánh mắt cô vô thức trừng lớn, nhanh chóng tiến lên vài bước rồi do dự mở miệng hỏi:

"Trên người anh…?"

Mạc Dịch nghe vậy thì sững người, cúi đầu nhìn theo ánh mắt của Vu Nghiễm.

Do lúc nãy lăn lộn tìm kiếm manh mối trên đất bùn có lẫn máu nên giờ cái áo sáng màu trên người anh loang lổ máu, sắc đỏ trải rộng khắp nơi nhìn rất khiếp người. Thậm chí cả đế giày cũng bị bùn đất, máu me bắn lên tung toé, rồi đến ngón tay cũng bị máu tươi nhiễm đỏ.

Nhìn anh cứ như vừa mới trải qua một trận giết chóc kinh người.

Nói một cách khác thì… như một tên biến thái cuồng giết người vừa xong việc trở về.

Mạc Dịch có chút bất đắc dĩ, ngẩng đầu nhìn Vu Nhiễm, hỏi: "Có khăn giấy không?"

Vu Nhiễm ngẩn người, gật đầu rồi rút vài tờ khăn giấy từ trong balo của mình ra, đưa cho Mạc Dịch.

Mạc Dịch nhận lấy, lau qua mấy ngón tay của mình. Khăn giấy trên tay anh nhanh chóng dính đầy chất lỏng đỏ tươi, nhìn thấy mà giật mình.

Anh không để ý quần áo trên người, dù sao thì cũng bị máu tươi thấm ướt cả rồi, phỏng chừng có lau cũng không cứu vớt được gì.

Vu Nhiễm đang đứng bên cạnh bỗng ghé sát lại vài bước. Cô nửa sợ hãi thán phục, nửa nghi ngờ hỏi: "Sao cậu còn sống được thế? Vừa nãy tôi nhìn thấy người đàn ông tứ chi phân tán kia từ cầu thang bò xuống, còn tưởng là..."

Mạc Dịch nâng mắt, mỉm cười nhìn thoáng qua cô:

"Cho rằng tôi đã chết à?"

Trong mắt anh không có hàm ý đặc biệt gì, thế nhưng Vu Nhiễm lại bị nhìn đến hai gò má nóng bừng, lập tức lúng ta lúng túng, không biết nói gì cho phải.

Mạc Dịch ngước mắt nhìn một vòng thì thấy mọi người đều có vẻ hơi mất tự nhiên, tránh né ánh mắt của mình. Thế nên anh nói tiếp:

"Trên tầng không nguy hiểm như mọi người tưởng tượng đâu, chỉ cần tránh giao điểm giữa mỗi giờ, đừng đối đầu trực diện với đám quái vật kia là ổn rồi.”

Mạc Dịch nhét khăn giấy đã dùng lau tay vào trong gói rồi bỏ nó vào túi ngoài balo của mình, sau đó cũng không để ý đến vẻ mặt đặc sắc của mọi người nữa. Anh sải bước đi vào trong bóng tối bên cạnh cầu thang.

Trong đầu Vu Nhiễm chợt lướt qua một suy nghĩ, há miệng gọi đối phương lại: "Cậu... bây giờ cậu chuẩn bị đi đâu?"

Bước chân của Mạc Dịch khựng lại, hơi nghiêng qua, để lộ nửa khuôn mặt tái nhợt với những đường cong sắc bén. Giọng nói của anh hơi lạnh nhạt, có chút trầm thấp

"Phòng bếp."

Vu Nhiễm hít sâu một hơi, giống như đã hạ quyết tâm gì đó. Cô nghe theo trực giác của bản thân, bước chân nhanh chóng đuổi theo bóng lưng thẳng tắp của người đàn ông phía trước, sau đó mở miệng nói:

"Đi thôi, tôi cùng đi với cậu."

Chương kế tiếp