Chúc Mừng Ngài Đã Thoát Chết Thành Công

Chương 69
Mạc Dịch và Vu Nhiễm nhìn nhau một cái, xoay người chạy về phía hành lang.

Gió rít vù vù cùng với bước chân gấp gáp thổi vào tai, bức tường u ám vặn vẹo trong tầm mắt mơ hồ biến thành một mảnh ảo ảnh ma quái.

Mạc Dịch vừa chạy, trong lòng vừa đếm số người chơi còn lại, anh càng nghĩ càng thấy nặng nề, giống như có một khối chì nặng trĩu đè nặng lên tim anh, từ từ chìm xuống.

Tiến vào phó bản có tổng cộng mười bảy người, đến hiện tại, tính cả anh và Vu Nhiễm, còn sáu người sống sót.

Trong lòng Mạc Dịch nhất thời cảm xúc lẫn lộn… tuy rằng số lượng người ít đồng nghĩa sinh lực giảm xuống, nhưng không thể không thừa nhận rằng số lượng người ít dễ quản lý hơn, đặc biệt là trong tình cảnh hiện tại.

Không kịp để họ tiếp tục suy nghĩ, hai người đã trở lại phòng khách.

Mạc Dịch dừng bước trên mặt đất không bằng phẳng, nhìn quanh toàn bộ căn phòng.

Trong căn phòng tĩnh lặng, tiếng bài đồng dao trẻ con chói tai mà đơn điệu càng lúc càng lớn, lặp đi lặp lại cùng một giai điệu, giọng trẻ con đã bị biến điệu nghe vào quái dị vô cùng khiến người ta dựng tóc gáy.

Toàn bộ căn phòng trống rỗng, không có một chút hơi người nào… như thể những người chơi khác đã biến mất vào không khí.

Lúc bắt đầu hai người tưởng rằng những người chơi khác vì sợ hãi nên đã phân ra trốn vào đâu đó, nhưng họ nhanh chóng phát hiện có điều gì đó không ổn.

Vu Nhiễm đi ra từ một bên căn phòng, bắt đắc dĩ lắc đầu với Mạc Dịch.

Cả căn nhà dường như chỉ còn lại hai người bọn họ.

Chỉ có bài đồng dao quỷ quái không dừng giây nào, vang lên một cách dai dẳng đeo bám, lời hát mơ hồ đứt quãng nhưng vẫn hát một cách kiên trì.

Mặt mũi Vu Nhiễm trắng bệch, trong đôi mắt luôn bình tĩnh hiện lên vẻ bất an, cô khó khăn nuốt xuống một ngụm nước bọt, sau đó mở miệng nói: “Cậu nói xem… có khi nào bọn họ đã…?”

Sắc mặt Mạc Dịch cũng không tốt lắm, anh nhắm nghiền hai mắt cẩn thận suy nghĩ, sau đó trả lời quả quyết:

“Không thể nào.”

Anh ngước đôi mắt lên tìm kiếm cẩn thận khắp căn phòng, đôi mắt phủ lên sự lạnh lùng:

“Buộc phải nghiêm khắc tuân thủ từng bước mới có thể hoàn thành hiến tế, bây giờ giết sạch tất cả là tự đào hố chôn mình.”

Mạc Dịch dừng lại, hơi nheo mắt, nói tiếp:

“Về phần Ivy… ngay cả cô ta cũng khó lòng giết hết tất cả mọi người trong thời gian ngắn như vậy mà không để lại bất kỳ vết máu, thi thể hay dấu vết vật lộn nào. Hơn nữa, cô ta cũng không nhất thiết phải lừa chúng ta, dù sao trong hoàn cảnh chiếm ưu thế tuyệt đối vừa nãy cũng không ra tay với chúng ta, bây giờ thì càng không có khả năng.”

Giọng nói anh lạnh lùng, tốc độ không nhanh không chậm, phân tích từng việc một cách lý trí và bình tĩnh.

Vu Nhiễm chăm chú nhìn vào đôi mắt điềm tĩnh của Mạc Dịch, lãnh đạm và sâu thẳm như biển sâu, lạnh nhạt mà chan chứa khiến người ta không thể không tin phục.

Vô thức làm những dây thần kinh căng thẳng của cô ổn định lại… ngay cả tâm trạng hoảng loạn của cô cũng trở nên cân bằng.

Mạc Dịch nhíu mày, đưa mắt nhìn Vu Nhiễm, sắc mặt tái nhợt nhuốm đầy sự lo âu:

Đối với tình cảnh hiện tại, trong lòng tôi chỉ có một phỏng đoán không rõ ràng…”

Vu Nhiễm hơi sốt ruột ngắt lời anh:

“Không sao, không quan tâm là phỏng đoán gì hay là có chứng cứ hay không, cậu cứ nói ra nghe xem.”

Mạc Dịch nhìn cô thật sâu rồi nói:

“Sau khi cốt truyện nhánh bắt đầu, độ khó của cả phó bản đều tăng lên rất nhiều, đối với Ivy, cô ta có lại lý trí và suy nghĩ cực đoan cố chấp nên quyết định giết tất cả người chơi một lần cho xong. Nếu đã như vậy, có khi nào căn phòng này cũng chuẩn bị đi theo hướng như vậy?”

Vu Nhiễm sửng sốt: “Ý cậu là?”

“… Đúng vậy.”

Mạc Dịch liếc cô một cái, khẽ gật đầu, nói tiếp:

“Phỏng đoán của tôi chính là, nếu căn nhà này cũng muốn làm một lần cho xong thì sao? Biện pháp của Ivy là diệt cỏ tận gốc, vậy biện pháp của nó hẳn là đem giam cầm các tế phẩm, sau đó mỗi một giờ trôi qua sẽ giết mấy người, như vậy sẽ đảm bảo, không phải sao?”

Anh thấp giọng cười một tiếng: “Nếu là tôi, tôi cũng sẽ làm như vậy.”

Vu Nhiễm nhìn góc mặt như không có gì của Mạc Dịch, vô thức rùng mình, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng:

Làm ơn đừng có phát biểu nguy hiểm như vậy trong bầu không khí thế này được không! Đáng sợ lắm đấy!

Nhưng mà… phải công nhận phỏng đoán này của Mạc Dịch, tính logic vô cùng rõ ràng hợp lý, càng nghĩ càng thấy có khả năng.

Vu Nhiễm đột nhiên nhớ đến điều gì đó, sắc mặt đột nhiên trở nên rất khó coi: “Khoan đã, đồng dao của giờ đồng hồ này đã vang lên rồi… nếu căn phòng này thành công giam cầm những người chơi khác lại, vậy chẳng phải rất có khả năng đã có người chết rồi sao?”

Mạc Dịch nhướng mày, dửng dưng nói: “Đúng là đồng dao đã vang lên, nhưng nó vẫn chưa dừng lại cơ mà?”

Vu Nhiễm ngây người.

Anh không để ý đến sự thay đổi biểu cảm của Vu Nhiễm, chỉ tiếp tục nói:

“Chỉ sau khi giết người thành công thì đồng dao mới ngừng lại, mà hiện tại vẫn còn vang lên, thêm nữa Ivy cũng chưa nhảy ra giết chúng ta, chứng tỏ giờ phút này hiến tế vẫn chưa hoàn thành, đồng nghĩa là chưa có ai mới chết.”

Vu Nhiễm cau mày, không hiểu hỏi: “Vậy tại sao tốn thời gian như thế rồi mà còn chưa ra tay?”

Trên nền nhạc đồng dao quái dị và đáng sợ, giọng hát trẻ con mơ hồ nghe như kẹt băng lặp đi lặp cùng một giai điệu, tẻ nhạt mà chói tai vang vọng khắp tòa nhà yên tĩnh và trống rỗng.

Mạc Dịch tập trung lắng nghe, nhất thời hơi phân tâm, anh quay đầu nhìn Vu Nhiễm, nói:

“Tôi cảm thấy đây là một loại ràng buộc của phó bản đối với bọn chúng, giống như mặt dây chuyền của Ivy vậy, có lẽ là trong điều kiện độ khó của phó bản tăng cao, ngăn những con quái vật trực tiếp tra tấn người chơi.”

“Dù sao trò chơi này cũng sẽ không đưa người chơi vào một phó bản không có đường sống.”

… Nó sẽ chỉ khiến người chơi cửu tử nhất sinh thôi.

Mạc Dịch hít sâu một hơi kìm nén sự oán hận sâu sắc trong lòng đối với trò chơi này.

Vu Nhiễm cũng nghĩ đến điểm này, thở dài đầy mệt mỏi, rồi hỏi tiếp: “Vậy tiếp theo chúng ta nên làm như thế nào?”

Mạc Dịch vẫn còn hơi mất tập trung, anh bị lời nói của Vu Nhiễm kéo về thực tại, nhưng đầu óc anh thì dường như vẫn bay bổng bên ngoài.

Anh không trả lời câu hỏi của Vu Nhiễm mà do dự một lát, cau mày chuyển chủ đề khác:

“Cô có nhớ những bài đồng dao này… thường xuất hiện như thế nào không?”

Vu Nhiễm không ngờ anh lại hỏi vấn đề này, không khỏi ngẩn người một lát: “Ảnh hỏi vậy là sao?”

Mạc Dịch liếc nhanh cô một cái, tốc độ nói cũng nhanh hơn:

“Bài đồng dao đầu tiên là crooked man, do chính người đàn ông vặn vẹo hát. Bài đồng dao thứ hai và thứ ba đều được hát trên tầng, những con quái vật đó cũng từ trên tầng bò xuống, bài đồng dao thứ tư, a very untidy man do người đàn ông chia năm xẻ bảy hát.”

Hai mắt Vu Nhiễm sáng lên: “Cho nên, nguồn âm thanh của bài đồng dao hẳn chính là vị trí của quái vật!”

Mạc Dịch khẽ gật đầu, cười bổ sung: “Mà điều tệ nhất cũng tới từ vị trí nguồn của bọn quái vật. Tóm lại, đây là một điểm khởi đầu.”

Anh ngẩng đầu, cẩn thận lắng nghe âm thanh mơ hồ của bài đồng dao, sau đó tiến vài bước về phía nguồn phát ra âm thanh.

Trước cầu thang quanh co và nhỏ hẹp, bước chân của Mạc Dịch dừng lại, anh hơi nheo mắt, đôi mắt tăm tối nhìn về phía bóng tối sâu thẳm phía trên cầu thang.

Giai điệu khàn khàn, đơn điệu của bài đồng dao từ trên lầu vọng xuống.

Mạc Dịch hơi siết chặt ngón tay, đầu ngón tay lạnh lẽo co lại trong lòng bàn tay, cơn đau âm ỉ truyền đến từ các đầu dây thần kinh.

Cảnh tượng kinh hồn trên tầng ban nãy vẫn còn hiện diện trước mắt, lần này lên tầng khi đồng dao vẫn còn vang lên, sợ rằng sẽ càng nguy hiểm hơn.

Vu Nhiễm cũng bước đến bên cạnh anh, ngẩng đầu nhìn lên tầng với ánh mắt phức tạp, dường như muốn đánh vỡ bầu không khí nặng nề trước mắt, nói câu nói đùa hơi khô khan:

“Cũng may cậu có kinh sống sót từ trên tầng đi xuống chứ không tôi cũng không dám đi lên đâu.”

Mạc Dịch nặng nề lắc đầu, đáp: “Đó chính là điều tôi lo lắng.”

Anh dừng lại, cũng không nhìn ánh mắt kinh ngạc của Vu Nhiễm, nói tiếp:

“Vừa nãy tôi trở về từ bên ngoài nhà, không có thời gian nhắc nhở sự nguy hiểm của phía trên mà chạy thẳng tới phòng bếp luôn.”

“Còn những người khác thì về cơ đều bản đã tìm kiếm hết tầng một, khu vực trên tầng đương nhiên sẽ trở thành khu vực tìm kiếm tiếp theo của họ.”

Ban nãy khi ở phòng bếp, họ vừa nghe thấy tiếng hát đồng dao liền chạy ra, trước sau không đến một phút, trong khoảng thời gian ngắn như vậy, quái vật tuyệt đối không kịp từ trên lầu đi xuống và đưa tất cả mọi người đi.

Lời giải thích duy nhất là… người chơi vốn dĩ không ở tầng dưới mà là ở tầng trên.

Hơn nữa còn phạm sai lầm trong việc đánh giá tính nguy hiểm của tầng trên.

Mạc Dịch quay đầu nhìn Vu Nhiễm, trong ánh mắt lộ ra vẻ nghiêm túc và cẩn trọng hiếm thấy:

“Vừa nãy tôi suýt nữa đã thất bại ở tầng trên, nhất định không được xem nhẹ nó.”

Ngay lúc này, anh chợt nhớ ra một chuyện, nhanh chóng nói với Vu Nhiễm: “Cô còn nhớ con dao cô lấy được trong bếp không? Tốt nhất là nên mang nó theo.”

Con dao làm bếp đã cắt đuôi con chuột mù, chứng tỏ nó đủ khả năng làm hại đến quái vật trong phó bản này, mang theo có lợi chứ không có hại.

Vu Nhiễm cũng không hỏi tại sao, chỉ vội vàng gật đầu, xoay người quay trở lại phòng bếp, khi cô xuất hiện trở lại, trong tay đã thêm một con dao rỉ sét.

Dù có thể không dùng đến nhưng ít ra cũng yên tâm hơn khi có vũ khí trong tay.

Mạc Dịch âm thầm liếc nhìn con dao bếp trông rất nặng trong tay Vu Nhiễm cùng vẻ mặt thoải mái không chút khó khăn của cô, sau đó lén nắm lấy cánh tay gầy guộc có thể sờ được cả xương của mình.

Tập thể dục rồi sẽ có ngày có hiệu quả thôi.

Hai người cũng không chờ nữa, một trước một sau đi lên cầu thang.

Vòng sáng của đèn pin lắc lư trong cầu thang chật chội, âm thanh của bài đồng dao đơn điệu càng lúc càng rõ ràng.

Cầu thang quanh co và bóng tối sâu thẳm trước mắt khiến người ta cảm thấy bất an, cầu thang gỗ dưới chân khẽ kêu cọt kẹt.

Bọn họ đạp lên sàn lầu hai, mùi gỗ mục cùng bụi đất ập vào mặt, hơn nữa… hình như còn phảng phất một mùi ẩm thấp kỳ lạ, quái dị.

Âm thanh bài đồng dao lại vang vọng.

Hai người thận trọng bước về phía trước, vô thức nín thở, cố ý thả nhẹ bước chân trên tấm thảm bẩn thỉu gần như hoàn toàn yên tĩnh.

Ngay lúc này, bên tai truyền đến một loạt tiếng gõ cửa kỳ lạ, có vẻ được phát ra từ cuối hành lang tăm tối.

Mạc Dịch thót tim, anh tóm lấy Vu Nhiễm, thoắt cái trốn vào căn phòng gần nhất.

Tiếng gõ cửa cộc cộc cùng tiếng hát đồng dao ngày càng gần, Mạc Dịch tắt đèn pin, nín thở, bất động ẩn mình trong bóng tối.

Tiếng gõ cửa nặng nề liên tiếp kèm theo tiếng hát ngọt ngào của bé gái, càng lúc càng gần.

… Cuối cùng dừng lại ở cánh cửa căn phòng nơi họ đang ẩn trốn.

Chương kế tiếp