Chúc Mừng Ngài Đã Thoát Chết Thành Công

Chương 71
Chu Vân Thần ở bên cạnh nhất thời không phản ứng kịp, anh ta hoang mang vài giây, sau đó kìm giọng hỏi:

“Đợi đã, hai người đang nói gì vậy?”

Mạc Dịch quay đầu lại vội vàng liếc anh ta một cái, khẽ mỉm cười sau đó cúi đầu nói vài câu ngắn gọn bên tai anh ta.

Sắc mặt Chu Vân Thần trở nên càng ngày càng tệ với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường, đôi mắt ngây dại, sững sờ nhìn Mạc Dịch.

Mạc Dịch rời khỏi tai Chu Vân Thần, khuôn mặt vẫn lạnh lùng bình tĩnh như thường, anh cong khóe môi: “Thế nào?”

Chu Vân Thần suy nghĩ, nuốt lại câu “cậu điên rồi à” kẹt trong cổ họng, đổi sáng cách biểu đạt khá ôn hòa:

“... Cậu nghiêm túc đấy à?”

Mạc Dịch gật đầu, biểu cảm trên mặt không giống giả bộ, nơi sâu thẳm trong con ngươi đen láy lóe lên ánh sáng nho nhỏ, dường như là phản quang của ánh sáng từ đèn pin, nhưng dường như lại là ánh sáng che giấu ở nơi sâu nhất trong mắt anh.

Chu Vân Thần im lặng một lúc, hỏi tiếp: “Cậu có chắc chắn thành công không?”

Mạc Dịch suy nghĩ cẩn thận, sau đó nghiêm túc lắc đầu: “Không.”

Môi anh nở một nụ cười như có như không: “Không thả trẻ con thì sao bắt được sói.”

Chu Vân Thần chỉ cảm thấy sự buồn bực đang tích trong lồng ngực, phun không được mà nuốt cũng không xong, anh ta nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được, hỏi vấn đề mà bản thân đã đợi rất lâu:

“Cậu điên rồi à?”

Anh ta vừa nói xong, liền cảm thấy vùng bụng mình chịu một đòn nặng nề, sau đó lập tức cong người lại như một con tôm, lực vừa đủ khiến anh ta đau đến mức dạ dày quặn lại, nhưng lại không thực sự khiến cơ thể anh ta bị thương.

“Anh nói chuyện kiểu gì đấy?”

Bên tai vang lên giọng nói cố gắng đè thấp của Vu Nhiễm: “Nếu anh có cách gì khác thì nói đi, lẽ nào muốn chúng ta ngồi đây đợi chết sao?”

Chu Vân Thần che chiếc bụng vẫn còn âm ỉ đau, ngũ quan nhăn hết lại vì đau đớn, nhưng đầu óc vẫn vô cùng tỉnh táo, sau khi suy nghĩ xong, anh ta không thể không khổ sở thừa nhận rằng...

Trong tình huống bây giờ, lời đề nghị của Mạc Dịch có thể thực sự là cách tốt nhất rồi.

Nhưng... cách mạo hiểm như vậy, có lẽ thực sự chỉ có đồ điên mới làm được.

Không biết vì sao, trong đầu Chu Vân Thần bật ra mấy cảnh tượng ban nãy.

Sau khi bài đồng dao thứ ba kết thúc, những người chơi có kinh nghiệm về cơ bản dù ít dù nhiều cũng đoán ra được bảy giờ trong phó bản có liên quan tới lời nhắc nhở bảy ngày trong bài đồng dao, nhưng không một ai có cách, hoặc nên nói là không một ai có gan chứng minh cách nghĩ này, càng khỏi phải nói tới chuyện đi lên tầng hai thăm dò vị trí nguồn của con quái vật kia.

Nhưng Mạc Dịch lại đi lên luôn chẳng chút do dự, sống lưng thẳng tắp mà mảnh khảnh từ từ bị bóng tối nuốt chửng.

Hành động của người này, nếu không phải là quá ngu xuẩn đến mức không biết sợ thì chính là ngạo mạn đến mức không nhìn ra được nguy hiểm trong đó, ngoài ra không còn lời giải thích nào khác nữa.

Gần như không có ai cho rằng anh có thể sống sót quay trở về, Chu Vân Thần cũng vậy.

Nhưng anh ta sai rồi.

Mạc Dịch không những sống sót quay về, thậm chí còn tìm được đủ nhiều chứng cứ, mở nhiệm vụ nhánh ngầm.

Chu Vân Thần đứng thẳng dậy, đánh giá đường nét khuôn mặt mơ hồ giấu trong bóng tối của Mạc Dịch... anh đang nhìn chằm chằm anh ta, như thể đang chờ đợi câu trả lời của anh ta.

Dưới cái nhìn chăm chú của đôi mắt kia, dường như khiến người ta có nỗi niềm xúc động, muốn tin tưởng chủ nhân đôi mắt này.

Chu Vân Thần thở dài một hơi, hạ quyết tâm, sau đó từ từ gật đầu.

Có lẽ ở bên kẻ điên lâu rồi, anh ta cũng biến thành kẻ điên, anh ta bây giờ... lại cảm thấy khả năng thành công của kế hoạch này lớn hơn so với tưởng tượng.

Vài phút sau.

Mạc Dịch đứng ở đầu hành lang, lẳng lặng để bóng hình mình hòa vào trong bóng tối.

Sống lưng thẳng tắp, cẩn thận dè dặt không chạm vào tơ nhện dày đặc vừa dày vừa dính trên bức tường sau lưng.

Trong lòng bàn tay anh nắm chặt hộp nhạc bằng kim loại kia, góc cảnh cứng rắn lạnh lẽo cấn lòng bàn tay anh, mơ hồ thấy đau đớn, khiến thần kinh anh vô cùng tỉnh táo cảnh giác.

Hộp nhạc này không hỏng hoàn toàn, sau khi sửa lại đơn giản là có thể sử dụng hoàn toàn bình thường.

Ngón tay Mạc Dịch móc chặt vào dây cót bên trên, hơi thở bị cố ý kìm nén, đứng lẳng lặng trong bóng tối, khiến người ta gần như không nhận ra được sự tồn tại của nó.

Chu Vân Thần đi ra từ trong căn phòng bên cạnh, cuối cùng sau khi kiểm tra những thứ được bố trí trong cầu thang của bọn họ xong, xác định tất cả mọi thứ đều không có sai sót gì rồi, mới thở phào một hơi.

Anh ta nhìn Mạc Dịch trong bóng tối thật sâu, sau đó đi qua hành lang chật chội, đi về phía lối cầu thang.

Lối vào cầu thang tối đen đã bị vô số mạng nhện dính nhớp che phủ, nhìn trông áp lực đến mức khiến người ta không thể hít thở nổi.

Chu Vân Thần nhắm đôi mắt lại, sau đó hít sâu một hơi, rồi há miệng hét to:

“Tôi ở đây!!! Đến bắt tôi đi!!!”

Anh ta vừa hét vừa giơ tay lên, lấy tấm vải bẩn tìm được trong phòng bên cạnh hất mạng nhện trên bức tường ở hành lang cùng với lối vào cầu thang, mạng nhện run rẩy lan truyền từng đợt...

Bước chân dồn dập gõ hỗn loạn trên mặt sàn bằng gỗ mục nát, phát ra âm thanh gấp gáp như đòi mạng, lao thẳng về phía Chu Vân Thần!

Cùng với đó tiếng đứa bé gáo ngâm nga dịu dàng kì dị vang lên:

“… little Miss Muffet sat on a tuffet……”

Khuôn mặt cứng đờ tái nhợt kia xuất hiện ở cuối hành lang, sau đó cơ thể nhện xấu xí mập mạp cùng với chân dài mọc đầy lông lao về phía Chu Vân Thần với tốc độ cực nhanh!

Chu Vân Thần run rẩy trong lòng, một giây sau đó lập tức quay đầu bỏ chạy không dám chần chừ thêm!

Cả hành lang đã bị ba người xếp đầy những đồ vật và dụng cụ tìm được trong hai căn phòng khác, thân hình gầy gò của Chu Vân Thần lách qua giữa những khe hở kia một cách linh hoạt.

Cơ thể nhện mập mạp rất khó chen vào trong hành lang chật hẹp, mấy cái chân dài cuộn tròn bước đi trên tơ nhện ở bức tường, vô số dụng cụ trong hành lang ngăn chặn bước chân đuổi theo của nó, dễ dàng thấy được nó bị kéo chậm lại rất nhiều.

Nhìn Chu Vân Thần chạy vào bên trong như cá chạch, khuôn mặt trắng bệch trên đầu nhện trở nên vặn vẹo khủng bố, tiếng đồng dao trong miệng trở nên cáo vút mà gấp gáp, nghe có vẻ tràn ngập lửa giận.

Con nhện đụng lung tung vào đống đồ vật chồng chất trong hành lang, ghế và tấm gỗ xếp chồng lên đập rầm rầm lên người nó, tung lên một đống tro bụi, cũng kích hết tất cả sự hung dữ trong cơ thể nó ra.

Miệng nó phát ra tiếng rít bén nhọn, sau đó dùng hết sức chèn ra một con đường, lao mạnh về phía Chu Vân Thần!

Chu Vân Thần lắc mình một cái, bóng hình biến mất trong căn phòng bên hành lang.

Con nhện đụng hết đống đồ vật chất đống trong hành lang ra, những cái chân thật dài gõ theo nhịp dồn dập trên bức tường vặn vẹo và mặt sàn bằng gỗ mục nát, tiếng ma sát dày đặc như siết chặt trái tim, chèn vào mỗi một luồng không khí có thể hít thở.

Chu Vân Thần lao về phía cây thang thả từ cửa ngầm trên gác mái, mạng nhện dính nhớp đã kéo động tác của anh ta lại, anh ta cố gắng hết sức vươn tay túm lấy cây thang, sau đó bò lên bên trên với tốc độ nhanh nhất cuộc đời mình, dồn sức kéo tay nắm cửa ngầm, sau đó lôi cả cây thang lên.

Chỉ nghe thấy “loảng xoảng” một tiếng, khuôn mặt tái nhợt vặn vẹo của nhện đúng lúc bị cửa ngầm kéo lên chặn lại, ngăn cách ở bên dưới.

Con nhện lao tới trước cửa ngầm với cơ thể mập mạp to đùng cùng với những cái chân khiến người ta khiếp sợ, vừa gõ đùng đùng đùng lên mặt sàn bằng gỗ mục nát, tung lên từng trận bụi.

Chu Vân Thần cắn răng giữ cửa ngầm không ngừng chấn động, tiếng đồng dao khàn đặc khó nghe truyền vào từ khe sàn, xuyên vào lỗ tai không chút ngăn cản.

Chu Vân Thần cắn chặt hàm răng, gần như có thể cảm nhận được mùi rỉ sắt nhàn nhạt giữa môi răng.

Chân nhện nhọn hoắt dài ngoằng đâm xuyên qua mặt sàn yếu ớt vang lên một tiếng “răng rắc”, qua kẽ hở thon dài vặn vẹo kia có thể nhìn thấy vẻ điên cuồng và lạnh lẽo trên khuôn mặt loài người của con nhện cùng với con mắt đen ngòm, lóe lên ánh sáng tham lam và ác độc.

Nó đập càng thêm điên cuồng hơn, bụi bặm vụn gỗ bay lên, xen lẫn với mùi mục nát ẩm ướt dường như gần ngay trước mắt.

Yết hầu Chu Vân Thần thắt lại, nuốt một ngụm nước bọt khô khốc, đếm ngược thời gian ở trong lòng...

“... Ba, hai.”

“Một.”

Chính là lúc này!

Mạc Dịch đứng lẳng lặng trong bóng tối, trong lòng cũng đang đếm ngược, ngay khi thời gian đếm ngược kết thúc, anh buông ngón tay đang ấn dây cót của hộp nhạc bằng kim loại ra, sau đó vứt hộp nhạc vào mạng nhện đằng sau.

Tiếng kim loại rè rè kì dị vang lên đứt quãng, lời ca không rõ ràng lắm vang lên:

“three blind mice,see how they run……”

Tần suất rung động của âm thanh truyền tới mọi ngóc ngách mà mạng nhện che phủ, bao gồm dưới chân mọc đầy lông xấu xí của con nhện lớn kia.

“… who cut off their tails with a carving knife…”

Động tác của nó khựng lại rất rõ ràng, tiếng ca trong miệng trở nên vừa bén nhọn mà chói tai, khuôn mặt cứng đờ tái nhợt cũng vặn vẹo theo, nhìn trông như đang bị chọc giận vậy.

Nó còn chẳng quan tâm tới sàn gác mái cơ bản đã bị phá vỡ nữa, mà thét lên một tiếng thê lương, quay ngoắt lao ra khỏi phòng.

Mạc Dịch nghe động tĩnh trong phòng, hơi thở phào một tiếng.

Lúc đầu anh lo rằng mình chỉ tạo ra tiếng động ở đây thì không thể thu hút được sự chú ý của quái vật đang tức giận, cho nên mới đưa ra biện pháp trong lúc nguy hiểm này, dùng hộp nhạc phát tiếng lần trước bật một bài đồng dao khác, thử chuyển mục tiêu tấn công của đối phương.

Quả nhiên là rất có hiệu quả.

Mạc Dịch nhìn chằm chằm con nhện xấu xí kia bò ra khỏi phòng, sau đó vung cái chân nhện khủng bố lên xông về phía mình, khuôn mặt nhỏ bé vặn vẹo không cân xứng với cơ thể to tướng, nước dãi trong suốt chảy xuống từ cái miệng đang há ra, nhìn trông vô cùng khủng bố.

Sắc mặt anh không chút thay đổi, trên khuôn mặt tái nhợt là một đôi mắt vừa bĩnh tĩnh vừa sâu thẳm.

Mạc Dịch nhìn chằm chằm nó, tuy rằng vẫn mạnh mẽ như vậy, nhưng rõ ràng bước chân đã chậm đi, bèn nở một nụ cười bí ẩn trong bóng tối.

Khi con nhện vận động, huyết áp ở phần thân thể trước rất cao, hơn nữa khác với những côn trùng khác trong cơ thể nối liền mười bốn ống dẫn, toàn thân nhện chỉ có ba cái, cho nên cơ thể nó trao đổi khí vô cùng chậm, vận động thời gian dài sẽ khiến oxi không thể đưa tới tứ chi, nó sẽ tiến vào trạng thái vô lực nghiêm trọng khi lao mạnh tới.

Hành động chậm chạp, cảnh giác giảm xuống, độ nhạy cảm giảm đi...

Mùi hôi thối của con nhện đã tới gần trước mắt Mạc Dịch, bao gồm cà lông dài màu nâu bẩn thỉu trên người nó và vùng bụng mọc lông đen.

Mạc Dịch bình tĩnh nhìn chằm chằm nó, dư quang liếc thấy trong cửa hơi mở đằng sau người con nhện.

Vu Nhiễm cầm chặt cán dao, vọt ra bằng thân thủ nhanh nhẹn và mạnh mẽ.

Mạc Dịch lẳng lặng cong môi, ẩn giấu dưới bề ngoài lí trí bình tĩnh là mạch nước ngầm nguy hiểm đang chảy, trong con ngươi đen nhánh lộ ra ánh sáng gần như hưng phấn.

Chương kế tiếp