Chức Nghiệp Thế Thân Lương Giờ Mười Vạn

Chương 17: Canh hai
Nếu là nhà hàng mà Tống Thì Ngộ chọn ăn lần thứ hai, lần thứ ba như vậy thì đương nhiên là mùi vị sẽ không tệ.

Kỷ Phồn Âm không hề kén ăn, cho dù trong quá trình phục vụ phải nghiêm ngặt dựa theo sở thích của Kỷ Hân Hân để chọn đồ ăn thì cô cũng ăn vô cùng vui vẻ.

Cô còn thậm chí nghĩ đến sau này mình đi một mình cũng có thể cân nhắc tới nhà hàng này.

Trong lúc dùng cơm, hai người vẫn trò chuyện, Kỷ Phồn Âm vừa hưởng thụ mỹ thực vừa chuyên nghiệp đáp lại những câu chuyện mà Tống Thì Ngộ nói đến.

Tống Thì Ngộ nhắc tới việc mình về nhà một chuyến, cô liền thuận theo Tống Thì Ngộ hỏi tình hình cha mẹ Tống gia gần đây, tựa như bất kỳ một bạn gái nào cũng vậy, trong lúc yêu nhau thì thường thường sẽ quan tâm gia đình đối phương như thế.

Tống Thì Ngộ nói đến việc gần đây nhiệt độ hình như đã hạ xuống, cô liền quan tâm nhắc nhở anh ta nên chuẩn bị áo dày một chút, đi đâu cũng mang dù che mưa tránh cảm mạo sinh bệnh.

... Câu chuyện cứ diễn ra như thế.

Nhưng mấy câu chuyện kiểu như là về cô bé khi nãy, chỉ cần Tống Thì Ngộ không nói thì Kỷ Phồn Âm tuyệt đối sẽ không chủ động nhắc tới.

Ai mà biết nói tới chuyện đó có chọc phải quả bom trong người Tống Thì Ngộ hay không?

Mãi đến khi món ăn cuối cùng được mang lên, chính là món hải sâm cao cấp. Lúc Kỷ Phồn Âm chủ động đổ nước sốt đậm đặc vào trong chén nhỏ giúp Tống Thì Ngộ rồi trộn đều cho anh ta, cô liền nghe thấy Tống Thì Ngộ hỏi: "Vừa nãy ở nơi này gặp phải chuyện kia, em không định hỏi anh là đã xảy ra chuyện gì rồi sao?"

Kỷ Phồn Âm ngẩng đầu nhìn Tống Thì Ngộ, bỏ ra một giây đồng hồ suy nghĩ xem anh ta hỏi câu này rốt cuộc là có ý gì.

Là hi vọng "Kỷ Hân Hân" ghen, hay là ý gì khác?

Sau một giây phút ngắn ngủi tự hỏi, Kỷ Phồn Âm đặt bát cơm đã trộn xong đến trước mặt Tống Thì Ngộ, cười một tiếng: "Em lúc nào cũng sẵn sàng nghe anh giải thích."

―― Cô cơ trí ném quả bóng về cho Tống Thì Ngộ.

Tống Thì Ngộ trầm mặc một lát: "... Là người yêu mà mẹ anh an bài cho anh, trước kia anh cũng đã không thích rồi. Vừa rồi, anh cũng đã thẳng thừng cự tuyệt."

Nghe kiểu nói này của anh ta, Kỷ Phồn Âm liền hiểu.

Cô rủ mắt xuống, trộn chén cơm của mình: "Mặc dù em biết anh chắc chắn sẽ không thay đổi tình cảm... Nhưng trước khi anh giải thích, em vẫn cảm thấy rất lo lắng."

"Xin lỗi, đáng lẽ anh nên giải thích sớm hơn với em." Tống Thì Ngộ nói.

"Cũng không phải lỗi của anh, " Kỷ Phồn Âm ngẩng đầu lên, để lộ ra nụ cười yên tâm, "Nhưng bây giờ anh đã giải thích rõ ràng rồi, nói rõ em tín nhiệm anh quả nhiên là không có sai."

Tống Thì Ngộ ngồi ở bàn đối diện cũng cười: "Ừm, cám ơn em đã tín nhiệm."

Kỷ Phồn Âm nghĩ thầm: Không sai, tôi đặc biệt tín nhiệm túi tiền của anh.

Ưm, cơm hải sâm ăn ngon thật.

Lúc rời khỏi nhà hàng, Tống Thì Ngộ trả hóa đơn.

Kỷ Phồn Âm liếc nhìn một cái.

Hai bữa cơm cộng lại hơn bốn nghìn, không hổ là nhà hàng cao cấp.

Nhưng mà vẫn không đắt bằng hôm ở nhà Bạch Trú...

... ... Hả?

Kỷ Phồn Âm nghĩ tới đây, liền nhớ ra một hạng mục công việc vẫn còn chưa giải quyết xong.

―― Hình như Bạch Trú còn chưa thanh toán nguyên liệu nấu ăn ngày đó cho cô thì phải?

Hơn một vạn đó, không thể cứ qua loa như vậy được.

Trước khi thanh toán, tuyệt không thể cho Bạch Trú quyền hạn hẹn trước.

"Lát nữa em có làm gì không?" Tống Thì Ngộ thu hồi điện thoại, hỏi, "Anh đưa em đi."

Kỷ Phồn Âm lấy lại tinh thần, nhìn đồng hồ treo trên tường, phát hiện khoảng cách kết thúc phục vụ còn có mấy phút nữa, thế là mỉm cười không cự tuyệt Tống Thì Ngộ.

Cách đó không xa, bên cạnh thang máy nhà hàng, phục vụ viên cung kính đưa hai người bọn họ ra ngoài cửa, thậm chí còn phục vụ giúp bọn họ ấn phím tầng lầu cần đến, cúi người chào thật sâu nói lời cảm ơn: "Hoan nghênh lần sau quang lâm."

Cùng là người làm nghề phục vụ, nội tâm Kỷ Phồn Âm thực sự cảm thấy đồng cảm.

―― Kiếm tiền đâu có dễ dàng chút nào?

Sau khi Tống Thì Ngộ đưa cô đến ga ra tầng hầm, Kỷ Phồn Âm vốn dĩ không lên xe.

Hai người vừa mới đi tới trước xe, đồng hồ báo thức của Kỷ Phồn Âm liền vang lên.

Bước chân Tống Thì Ngộ dừng lại.

Kỷ Phồn Âm cũng ngừng lại, cô đứng bên cạnh chỗ đậu xe của Tống Thì Ngộ, phất phất tay: "Hẹn gặp lại."

Mặc dù trên mặt của cô còn mang theo nụ cười nhẹ, thế nhưng nhìn thế nào cũng thấy có gì đó không giống lắm so với vừa rồi, đến cả động tác xua tay nhìn cũng rất là thờ ơ.

Có lẽ trải qua mấy lần kinh nghiệm xong, Tống Thì Ngộ cuối cùng cũng đã chuẩn bị được tâm lý đối mặt với việc này, nét mặt không hề khó coi như trong tưởng tượng của cô, anh ta nhìn về phía Kỷ Phồn Âm, giống như là muốn tìm ra cái gì đó ở trên mặt của cô, chăm chú nhìn vài giây đồng hồ.

Kỷ Phồn Âm nghiêng đầu đối mặt với anh ta, cho dù không nói, biểu tình nhìn cũng rất là tùy ý, giống như phản ứng của một người đứng ở ven đường đột nhiên phát hiện mình bị người nào đó nhìn chăm chú vậy.

―― Kỷ Phồn Âm cũng nghĩ như vậy.

Trong đầu cô vẫn còn đang suy tư, nếu như Tống Thì Ngộ muốn gia hạn phí thì cô nên đồng ý hay là không đồng ý đây.

"Lúc mới vừa tới, con mắt của cô hơi đỏ, cô khóc đấy à?" Tống Thì Ngộ đột nhiên hỏi.

Kỷ Phồn Âm chợt ‘a’ lên một tiếng: "Đúng vậy."

Đương nhiên là bởi vì xem phim mới khóc.

"Vì sao không đi tìm bạn trai đi?" Tống Thì Ngộ đốt điếu thuốc, "Để quên đi một đoạn tình cảm, cách nhanh nhất chính là bắt đầu một đoạn tình cảm khác."

Kỷ Phồn Âm không trả lời: "Về sau rồi tính." Sau khi kiếm đủ tiền từ công việc thế thân này đã.

Về phần hiện tại, còn đang xoay mòng mòng giữa hai người đàn ông, cô tạm thời không còn tinh lực mà nói yêu thương với ai khác nữa.

Ánh mắt Tống Thì Ngộ rất phức tạp nhìn cô một cái.

Kỷ Phồn Âm vốn đam mê phê bình điện ảnh, thiếu chút nữa là muốn lấy anh ta ra để lý giải rồi.

Nhưng mà ngoài thời gian kinh doanh, Kỷ Phồn Âm thực sự không quá quan tâm Tống Thì Ngộ đang suy nghĩ cái gì, cô giương cái cằm lên về phía xe của Tống Thì Ngộ: "Còn chưa đi à?"

Tống Thì Ngộ "..." Ngồi vào ghế lái rời đi.

Kỷ Phồn Âm cúi đầu nhìn điện thoại di động của mình, đang chuẩn bị gửi cho Bạch Trú một tin nhắn lễ phép giục cậu ta trả tiền thì phía sau cô lại vang lên một tiếng chào hỏi có chút thấp thỏm: "Cái kia... Chào chị?"

Kỷ Phồn Âm còn tưởng là mình chặn đường của người khác, vô thức quay đầu lại nhìn, phát hiện người này khá quen.

Cô hồi tưởng lại một chút, nhớ lại, đây chính là cái cậu thanh niên cô gặp được vào cái ngày đứng ở trạm xe buýt chờ đợi Bạch Trú.

Cậu thanh niên lúc này đang đeo một cái túi đựng lap top, toàn thân trên dưới tỏa ra hơi thở của một sinh viên.

Cậu ta có chút khẩn trương nắm lấy dây lưng túi lap top của mình, trong giọng nói mang theo một chút kinh ngạc, vui mừng chờ mong: "Chị gái, chị còn nhớ em không?"

Kỷ Phồn Âm cười cười, cô cúi đầu, rất nhanh gửi cái tin nhắn đòi nợ kia đi: "Trùng hợp thế, ải đó đến bây giờ tôi còn chưa qua được."

Cậu thanh niên mắt sáng rực lên: "Để em thử một chút!"

Cậu ta nói xong, lần này rất nhanh đã móc điện thoại di động của mình ra trước đưa cho Kỷ Phồn Âm: "Chị cầm điện thoại di động của em trước đi... còn cả máy tính nữa! Như vậy thì không cần lo lắng em cầm điện thoại di động của chị chạy trốn!"

Thế là hai người ngồi bên cạnh cây trụ trong bãi đỗ xe nghiêm túc nghiên cứu cách để qua ải trong trò chơi giải đố kia.

Cậu thanh niên thử lần đầu tiên không thành công, lập tức sốt ruột giải thích: "Khoan khoan khoan khoan, em tìm được quy luật rồi, thử một lần nữa là có thể qua! Em thật sự không phải là lừa đảo đâu!"

Kỷ Phồn Âm có chút buồn cười: "Tôi cũng không nói cậu là lừa đảo."

Lần thứ hai quả nhiên là qua được, cậu thanh niên thở dài nhẹ nhõm, đưa điện thoại hiện ra thông báo qua ải đến trước mặt Kỷ Phồn Âm, thần thái rạng rỡ cầu khích lệ: "Em giúp chị qua ải rồi đó."

Kỷ Phồn Âm nhận điện thoại nói một tiếng cám ơn.

"Vậy, như một phần thưởng vì đã giúp chị... Em có thể hỏi một vấn đề hay không?" Cậu thanh niên thăm dò hỏi.

Kỷ Phồn Âm tắt trò chơi đi, giọng nói nhẹ nhàng: "Được."

Không cần đoán cũng biết chuyện đối phương muốn hỏi là cái gì, vấn đề đó đã viết lên trên mặt của cậu ta rồi.

Quả nhiên, cậu thanh niên khẩn trương liếm liếm bờ môi, hỏi: "Người đàn ông vừa nãy đi ra cùng chị, là bạn trai của chị à?"

"Bạn trai?" Kỷ Phồn Âm quơ điện thoại, "Nếu như chị có bạn trai thì sẽ không đi bắt chuyện với một người xa lạ đâu."

Cậu thanh niên thở một hơi dài nhẹ nhõm, vui vẻ đến mức hơi nhảy lên một chút: "Quá tốt rồi! Vậy chỉ là bạn bè bình thường."

"Cũng không phải là bạn, " Kỷ Phồn Âm phủ nhận địa vị của Tống Thì Ngộ trong lòng mình, "Chỉ là khách."

"Vậy bây giờ công việc kết thúc rồi sao?" Cậu thanh niên có chút ngượng ngùng đề nghị, "Lần trước không có cơ hội, lần này vừa vặn có duyên, chị có muốn đi ăn cái gì đó hay không? Em mời chị."

Cùng là bạn cùng lứa tuổi, nhưng đứa nhỏ này đáng yêu hơn Bạch Trú nhiều.

Kỷ Phồn Âm không nhịn được nghĩ.

"Để tôi mời cậu đi." Cô nói, "Vừa rồi trông thấy có một cửa hàng kem ly, tôi cũng hơi tò mò hương vị của nó."

Chủ yếu là vì cửa hàng kia mới ra một sản phẩm kem ly nên đang có một hoạt động giảm nửa giá cái thứ hai, Kỷ Phồn Âm không thể ăn hai cái kem ly, nên đành tiếc nuối từ bỏ, hiện tại vừa hay có cơ hội đi hưởng thụ ưu đãi.

"Được thôi!" Cậu thanh niên lập tức gật đầu đồng ý, mắt trần cũng có thể thấy được sự vui sướng của cậu ta.

Cậu thanh niên kể chuyện mình là một sinh viên năm ba, học cùng trường học với Bạch Trú nhưng lớn hơn một khóa, chiều cao thậm chí cũng không kém là bao.

"Đại học Lâm Hồ?" Kỷ Phồn Âm quét mã trả tiền, "Trùng hợp như vậy à."

"Kỷ Phồn Âm" cũng tốt nghiệp ở trường này.

"A, chẳng lẽ là học tỷ sao?"

Kỷ Phồn Âm không trả lời: "Tôi biết người học ở trường học này." Hơn nữa còn vừa mới tham gia họp lớp.

Cậu thanh niên cười hì hì: "Dù sao cũng là trường học nổi danh nhất tỉnh mà. Ý chị là sinh viên của trường sao? Nói không chừng là người em quen biết đó?"

Kỷ Phồn Âm nhận lấy hai cốc kem ly màu xanh nhân viên cửa hàng đưa tới, đưa cho người bên cạnh một cái: "Có một người hẳn là em có quen." Bạch Trú.

"Tên là gì?" Cậu thanh niên tò mò hỏi.

Kỷ Phồn Âm còn chưa nói ra tên của Bạch tiểu thiếu gia, ngẩng đầu một cái thì chính Bạch Trú đã xuất hiện.

―― Lần thứ ba rồi.

Hơn nữa không hổ là bạn học, một đám người vừa đối mặt với nhau thì đã đi lên chào hỏi.

Đám bạn bên cạnh Bạch Trú trừng to mắt, phất phất tay: "―― Ô, học trưởng?"

"Oa! Có phải chúng ta lại nhìn thấy cái gì không nên nhìn thấy hay không hắc hắc..."

"Không phải mọi người đều đồn là học trưởng không có bạn gái sao!"

Cậu thanh niên bên cạnh Kỷ Phồn Âm luống cuống tay chân xua tay giải thích: "Không phải, các em hiểu lầm rồi, bọn anh không phải là người yêu..."

"Không phải là người yêu thì sao lại ngồi cùng một chỗ ăn hai phần kem tình nhân cơ chứ!"

"A, " Đột nhiên có người nghi ngờ nói, "Hình như em từng gặp qua bạn gái của học trưởng rồi đó?"

"A! Không phải là học tỷ Kỷ Hân Hân nghe nói đã đi sang Pháp du học rồi sao?"

Kỷ Phồn Âm đang ăn kem ly nhìn đám thanh niên líu ra líu ríu và Bạch Trú khuôn mặt tối sầm, đành phải giải thích: "Kỷ Hân Hân là em gái tôi."

"A, là chị em ruột à? Nhìn thật là giống nhau đó!"

Kỷ Phồn Âm thờ ơ ừ một tiếng: "Chị em ruột." Cô quay đầu lại chỉ chỉ cửa hiệu kem ly: "Các cậu ăn không? Học tỷ đây tính tiền."

Các sinh viên đại học dạ dày không đáy, bất luận là người muốn ăn chực hay là muốn hóng chuyện thì đều nhiệt tình tiếp nhận lời đề nghị của Kỷ Phồn Âm, dũng mãnh lao về phía cửa hiệu kem ly.

Chỉ có cái người vừa rồi nói là nhìn Kỷ Phồn Âm quen mắt là vẫn còn ngờ vực: "Không phải, tôi cứ cảm thấy giống như là hôm nay đã gặp ở nơi nào rồi..."

Nhưng không ai trả lời cậu ta, cậu ta cũng chỉ đành gãi đầu một cái đi theo mọi người.

Cậu thanh niên vốn dĩ đi cùng với Kỷ Phồn Âm, trong tay đã cầm cái kem ly cũng bị mọi người vây quanh kéo đi.

Duy chỉ có một người bị bỏ lại ở phía sau, không ai dám lôi kéo là Bạch Trú và Kỷ Phồn Âm tỏa ra khí thế ông chủ hừng hực.

Người đều đã đi, Bạch Trú mới phát ra tiếng xì giễu cợt khinh thường: "Cô thật là. Giúp xong tên họ Tống kia là lại tiếp tục công tác với người khác à?"

Kỷ Phồn Âm nhướng mày: "Cậu không nhớ cậu ta là ai à?"

"Tại sao tôi phải nhớ cậu ta?" Bạch Trú hỏi lại.

Kỷ Phồn Âm nghĩ nghĩ.

Cũng đúng thôi, Bạch Trú không coi ai ra gì là chuyện rất bình thường, đương nhiên cũng không thể nào nhớ được cái người bắt chuyện với cô ngày đó ở trạm xe buýt có dáng dấp ra sao.

Nhưng cô cũng không có nghĩa vụ giải thích với Bạch Trú, thế là liếm cốc kem ly thờ ơ nói: "Tôi hiện tại đang tan việc."

Nếu như là giờ làm việc, cho dù là cái kem ly nửa giá cũng không thể nào mua cho khách hàng.

Kỷ Phồn Âm nói xong bèn đi về phía cửa hàng bán kem ly, bước hai bước mới đột nhiên nhớ tới chuyện đòi nợ, quay đầu lại tìm Bạch Trú.

Vẻ mặt Bạch Trú tràn đầy bực mình nhìn cô: "Bây giờ mới muốn xin lỗi à, trễ rồi."

"Không phải." Kỷ Phồn Âm nghiêm túc phủ định suy luận của cậu ta, "Phí mua nguyên liệu nấu ăn ngày hôm qua, đừng quên thanh toán cho tôi."

Chương kế tiếp