Chuyện Vui Của Thượng Thư

Chương 2

8.

Thấy Tiêu Ngôn để bụng đến Tốc Tốc như thế, ta không thể không quên mình vì người được.

Lúc đó, ta nhận thiệp mời của Tốc Tốc, đổi một thân nữ trang đi tới Tây Bát Giác dự tiệc. Lúc vén rèm châu đi vào, Tốc Tốc đã ngồi đó chờ.

Nàng ấy ngơ ngác nhìn ta, một lúc sau mới phản ứng lại: “Ngươi là…. Tống đại nhân….” Ta mỉm cười gật đầu: “Cam đoan không giả.”

Tốc Tốc ngạc nhiên vây quanh ta một vòng, sau đó sắc mặt lại thêm buồn bực. Một hồi lâu nàng ấy mới cẩn thận mở miệng.

“Tống thượng thư, ngươi là nữ nhân trà trộn vào triều đình cẩn thận từng bước một có phải là vì… Tiêu Ngôn?”

Ta bưng chung trà nhấp một ngụm, ánh mắt rơi xuống ngọn núi xa xôi ngoài cửa sổ, thẳng thắn nói: “Đúng vậy mà cũng không phải vậy.” Ta không hề lừa Tốc Tốc.

Từ nhỏ ta đã lập chí trong lòng nhất định không phụ kiếp này, tiến vào khoa cử nhận chức quan là chí hướng cả đời ta.

Ở trong triều ta cẩn thận từng bước một là vì tình đồng môn với Tiêu Ngôn, hai là vì lập danh cho Tống gia.

Ta thẳng thắn như thế Tốc Tốc cũng yên tâm hơn, lúc nàng ấy gần đi, trong mắt đều hiện lên ánh sáng lấp lánh. Nữ tử mười sáu tuổi, tâm sự không giấu được cái gì.

Tốc Tốc đi rồi, ta ngồi ở bên trong gian Tây Bát Lâu, vừa uống trà vừa tính toán năm năm đi quan của mình, còn có bao nhiêu năm nữa mới đi lên đỉnh cao nhân sinh, làm tể phụ quyền thần.

Ai ngờ mới đưa trà vào miệng, bên ngoài gian đã truyền đến trận ồn ào, ngay sau đó có âm thanh quen thuộc phát ra: “Khuynh Từ, huynh ở đâu? Khuynh Từ huynh ở đâu? Rõ ràng ta vừa mới thấy Khuynh Từ huynh vào trong này mà!” Chớt mọe! Là bạn rượu của ta, Lưu ngự sử.

Nếu là ngày thường chắc chắn ta sẽ uống vài chung với tên này rồi ngâm vài bài thơ.

Nhưng trước mắt, ta rũ mi liếc nhìn nữ trang trên người, hô lên một tiếng xong đời, vung chén trà ra đi thẳng về phía cửa sổ. Lúc ngàn quân kéo tới bên ngoài đã vang lên giọng nói lạnh như băng: “Đây là nhã gian của ta, Lưu đại nhân có muốn đi vào uống cùng không?”

………

Khi Cố Tử An mở cửa, ta đang trong tư thế ngồi lên cửa sổ chuẩn bị nhảy xuống. Có điều chỉ trong nháy mắt, hắn đã nhanh chóng bước đến lưu loát nắm ta xuống dưới.

Chúng ta không nhảy xuống, chỉ có một chiếc giày thêu rơi từ cửa sổ mà thôi. Ta cứng đờ người quay đầu lại, bốn mắt nhìn nhau với Cố Tử An.

……….

Chớt mọe! Xong đời!

9.

Lúc ấy, ta cho rằng đây chính là dấu chấm cho con đường làm quan của mình.

Nhưng Cố Tử An lại hoàn toàn không chú ý tới cách ăn mặc và trang điểm của ta, chuyên tâm đặt ta lên mặt đất.

Vẻ mặt vẫn luôn bình tĩnh của hắn có hơi giận dữ: “Tống đại nhân, đây là lầu ba.”

Làm sao ta quản mấy cái lầu ba hay bốn đó, cũng chẳng có tâm tư hỏi vì sao hắn lại giận, chỉ cảm thấy nên chuồn thì hay hơn, trong đầu đã nghĩ ra vô số phương án chối bỏ.

Hay là đưa cho hắn một ly rượu độc rồi tính tiếp?

Tâm sự của ta nặng nề, cứ đưa mắt nhìn Cố Tử An chằm chằm, cuối cùng chậm rãi nói: “Cố…” Hắn bình tĩnh nhìn ta một cái, tự nhiên quay đầu đi, không hề nhìn ta: “Đam mê của Tống thượng thư đúng là nhiều nhỉ, vậy mà còn thích mặc nữ trang.”

????!!

Cố Tử An cảm thấy ta đang giả dạng nữ nhi? Ta ngạc nhiên đến mức cằm suýt rơi xuống đất.

Dù sao lòng ta luôn rộng lớn mạnh mẽ, trên mặt rất nhanh nở nụ cười ngâm ngâm xua tay:

“Rảnh rỗi không có việc gì làm, nhiều phương diện cũng có hơi yêu thích, chỉ là yêu thích mà thôi, ha ha.”

Cố Tử An nghe ta nói xong thì hơi nghiêng đầu liếc mắt, ánh mắt tựa như có thâm ý.

Cái nhìn đó khiến lòng ta dựng đứng lên, không khỏi cúi đầu xuống mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim. Nói:

“Không sai, bản quan chính là đồ biến thái đó. Bản quan không những đoạn tụ mà còn thích mặc nữ trang nữa!”

10.

Cố Tử An cảm thấy ta là nam nhân.

Cho dù gặp qua dáng vẻ ta mặc nữ trang hắn vẫn thấy ta là nam nhân. Cho nên những gì ta lo trước đó đều là lo lắng suông thôi.

Tảng đá trong lòng cuối cùng cũng được gỡ xuống, đồng thời cảm thấy hơi buồn cười thậm chí còn có sự tức giận vô danh. Đến tột cùng là ánh mắt của Cố Tử An có vấn đề hay diện mạo của ta có vấn đề?

Sau khi ta hồi phủ nghĩ mãi mà vẫn không tìm ra nguyên nhân.

Đành xua tay cho qua, ta là chính quan, một lòng phò tá cho triều đình.

Nhân sinh như mộng, năm tháng xa dần.

Năm mười chín tuổi ấy, ta phí thời gian trở thành thượng thư trẻ tuổi nhất.

Có lẽ mị lực nhất của một con người có sự nghiệp đó chính là có một công chúa trong cung coi trọng ta.

Vị công chúa này là một người thích ngược, cho dù biết người khác gọi ta là Tống đoạn tụ cũng không lùi lại. Ngược lại còn tuyên bố: Muốn dùng mị lực của bản thân để bẻ thẳng Tống thượng thư.

Công lược của công chúa rất mãnh liệt, ta thấy nàng ta là phải đi đường vòng dài ba thước.

Nhưng không ngờ, cuối cùng nàng ta lại dùng chiêu mạnh, trên tiệc mừng thọ của hoàng đế bỏ hoan dược vào rượu cho ta uống. Mặc dù trên người ta có chút sức lực nhưng đáng tiếc dược liệu lại quá mạnh.

Nàng ta kéo ta về phủ công chúa, nhưng ta vẫn dùng chút sức còn lại từ chối, còn gân cổ lên kêu: “Cứu mạng, người đâu, công chúa muốn cường đoạt thần tử!”

Công chúa còn nở nụ cười lạnh lùng: “Tống thượng thư, ngươi có kêu rát cổ họng cũng không có ai tới đâu. Ngươi cứ ngoan ngoãn làm phò mã của ta đi, bổn công chúa nhất định sẽ cho ngươi vinh hoa phú quý.”

Công chúa rất tự tin nhưng tự tin mù quáng lại là tự phụ, nàng ta không ngờ ta đã thành công gọi Cố Tử An tới. Ta bị dược làm cho mơ mơ màng màng, khi nhìn thấy Cố Tử An đến như thấy vị cứu tinh của cuộc đời.

Nhưng công chúa che ở trước người ta chặn ngôi sao kia.

Nàng ta vênh váo tự đắc: “Cố đại nhân, người dám tới đây à? Tống thượng thư là người của bổn công chúa, ngươi cũng dám cướp?” Cố Tử An đi qua nàng ta, trực tiếp dùng một tay đỡ ta về phía hắn.

“Tống thượng thư là thần tử trong triều, không thuộc về bất cứ kẻ nào.” Đây là lần đầu tiên ta cảm thấy Cố Tử An thật sự quá soái.

Trên đường ra khỏi cung, Cố Tử An để ta cầm lấy tay hắn, ngã mềm lên người hắn.

Trên người hắn có mùi thơm ngọt ngào, làm cho đầu óc bị mơ màng do dược của ta dần tỉnh táo.

Nhưng sau khi lên ngựa vẫn không biết xe ngựa đi đến nơi nào.

Chỉ cảm thấy gió đêm lùa vào màn xe, không khí bên trong thấp thoảng mùi hương tường vi, mỗi một tia đều rơi vào xoáy nước. Hơi thở của ta dần nóng lên: “Cố tướng quân, ngươi có nóng không?”

11.

Không gian trong xe ngựa nhỏ hẹp, sắc mặt của Cố Tử An ửng đỏ, ngồi sang bên cạnh kéo khoảng cách ra: “Không nóng.” Hắn muốn bảo trì khoảng cách với ta nhưng ta cứ nhìn chằm chằm vào mắt của hắn.

Ta dịch qua, hắn lại lùi lại.

Sau một hồi lôi kéo, ta đã dịch lên trên người hắn, một tay của hắn đặt bên cạnh xe ngựa ép ta ra xa, không cho ta lại gần: “Tống đại nhân, quân tử đương khắc kỷ phục lễ*.”

*Kỷ phục lễ: nghĩa là phải làm chủ lòng dục vọng của mình, không để các dục vọng ấy chi phối, gây rối loạn cuộc sống của mình cũng như của người khác.

“Bản quan không phải là quân tử….”

Ta ngồi phịch xuống, nhưng Cố Tử An vẫn không chịu bỏ ra, ta đành phải từ bỏ ý định.

Một hồi lâu sau, ta nói: “Ta đỡ hơn rồi.”

Cố Tử An nghi ngờ nhìn ta một cái, thấy ta đã bình tĩnh lại, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, buông đôi tay. Không biết mặt hắn đã đỏ bừng từ khi nào.

Ta cong cong khóe miệng, cắn răng ngồi thẳng: “Cố tướng quân, hình như trong mắt ta có gì đó.” Cố Tử An không động đậy.

“Thật đó, hình như có con gì đó bay vào mắt rồi.” Nước mắt cũng đã chảy xuống.

Rốt cuộc Cố Tử An cũng nhích người lại xem.

Nhân lúc hắn không chú ý, ta nâng cằm lên hôn môi hắn: “Tống Khuynh Từ….”

Cố Tử An rũ mắt nhìn ta chăm chú, đôi mắt thâm thúy xuất hiện gợn sóng.

Ta chỉ cảm thấy gương mặt của hắn thật đẹp, vòng đôi tay qua ôm cổ hắn, khóe môi mơ hồ giương lên: “Cố huynh, mau giúp ta đi.”

Người luôn luôn bình tĩnh giữ mình lại không thể không tự khống chế.

Nhưng điều làm ta bất ngờ đó chính là đối với thân phận nữ tử của ta Cố Tử An không hề ngạc nhiên. Ta cực kỳ thắc mắc, chẳng lẽ kỹ thuật diễn giả nam tử của mình không được đúng?

Cố Tử An xoa mái tóc dài của ta, mất tiếng nói: “Ta ở trong quân mấy năm, là nam tử hay nữ tử chỉ cần liếc mắt một cái là biết ngay. Chẳng qua nàng cố ý giả nam trang nên ta sẽ không nhiều chuyện.”

Trăm mối tơ vò xoay quanh, ta không thể ngờ, cái tên Cố Tử An này đúng là quá nguy hiểm!

12.

Hôm sau, khi ta tỉnh lại là đang ở trên giường của phủ tướng quân, bên cạnh không có người.

Ta thở phào nhẹ nhõm một hơi, đứng dậy mặc y phục chuẩn bị rời đi kết quả vừa mới đẩy cửa ra đã phải sợ ngây người. Xuân tháng tư, ngoài cửa xuất hiện tầng tầng lớp lớp ánh nắng ấm áp.

Cố Tử An mặc huyền bào đứng cạnh cửa, mặt mày như trăng sáng, nảy sinh ra vô số cảnh sắc ở sau lưng.

Ta giữ chặt chiếc quạt xếp ở trong tay, trên mặt là nụ cười thật tươi, che giấu nội tâm đang quẫn bách của mình: “Chào buổi sáng tướng quân, thượng triều à? Chúng ta đi cùng nhau nhỉ?”

“Tống thượng thư. Ta có lời muốn nói với nàng.”

“Lâm triều bị muộn rồi, có chuyện gì thì về nói sau.” Ta nói xong đã bị hắn túm tay lại.

Ta nhìn thấy hắn móc một bức hôn thư cùng với sinh thần bát tự của mình ra.

Lẳng lặng đứng đó đọc từng câu từng chữ:

“Thanh hà Cố Tử An ái mộ Tống Khuynh Từ đã lâu, hôm nay viết hôn thư, nguyện…” Hắn nhìn ta, nuốt nuốt yết hầu, hình như có hơi căng thẳng:

“Nguyện kết tóc làm phu thê, ân ái không rời bỏ. Sinh thời phục quy thuận, chết…” Ta chỉ cảm thấy lỗ tai nổ vang trời nhanh chóng chặn lại: “Cố tướng quân, ngươi đang làm gì vậy?”

Ta nói: “Có phải ngươi đã hiểu lầm cái gì đó rồi không?”

Bỗng dưng Cố Tử An cứng đờ, sắc mặt trắng đi: “Đêm qua chúng ta……..”

“Đêm qua đa tạ tướng quân đã cứu ta. Từ nay về sau nếu tướng quân có khó xử gì cứ tìm tại hạ. Có điều Cố tướng quân, ngươi và ta không phải cùng một loại.” Ta nhìn đôi mắt kia, rũ mi sửa nếp nhăn trên y phục, tự nhiên nói: “Đêm qua cứ xem như là giấc mộng hoang đường, cả ngươi và ta hãy quên đi.”

“Nàng nói cái gì?”

Ta nhìn thấy rất rõ ràng, ánh mắt sáng quắc của Cố Tử An dần lạnh đi, như hồi tuyết tháng mười hai đông rét.

Giống như là nam phụ đàng hoàng bị ta bắt nạt, nhưng ta thật sự không còn cách nào khác. Tống Khuynh Từ ơi Tống Khuynh Từ, biết rõ không thể trêu chọc còn đưa tay ra làm gì?

Đúng là tạo nghiệt mà!

13.

Đêm trước ngày Tiêu Ngôn và Tốc Tốc đại hôn.

Ta đưa cho Tốc Tốc một đôi ngọc tương tư, ngụ ý: Tình nhân có ý chung thành quyến chúc, nắm tay đi đến bạc đầu. Tốc Tốc lại không vui như trong tưởng tượng của ta, nàng ấy ôm lấy bầu rượu say khướt ngồi trên ghế đu dây.

“Ta rất thích Tiêu Ngôn, Tiêu Ngôn cũng nói với ta sau này sẽ đối xử với ta thật tốt. Theo lý mà nói ta nên vui vẻ nhưng ta lại thấy hơi nhớ Thạch Dương Bộ. Khuynh Từ ngươi nói đi, có phải con người của ta rất kỳ lạ hay không?”

Ta an ủi nàng ấy: “Thạch Dương Bộ cách kinh thành ba ngàn dặm, công chúa nhớ nhà cũng là điều bình thường.”

Nàng ấy lắc đầu, lấy tay chống cằm: “Trước đó khi nghe nói ta phải tới Trung Nguyên hòa thân, ta đã cực kỳ bất mãn, náo loạn với phụ thân hồi lâu. Ta nghĩ trong lòng, cho dù phải gả, ta cũng phải gả cho người mình thích.”

“Nhưng từ sau khi ngươi nói ra thân phận, ta cảm thấy nữ tử không nên chỉ có mỗi gả, mà còn nên có một đường khuê trung cần đi. Thật ra nữ tử cũng rất có năng khiếu làm việc khác.”

“Ngươi có biết không, ở Thạch Dương Bộ, ta cưỡi ngựa bắn cung còn giỏi hơn nam tử, ngay cả mấy ca ca của ta cũng không bằng.”

Nàng ấy đưa đôi mắt sáng chói nhìn ta: “Ngươi tự do tiêu sái như vậy làm ta mỗi ngày đều thấy hâm mộ, lại thấy cuộc sống của mình đúng là không hề có ý nghĩa.”

Tốc Tốc luôn hoạt bát đơn thuần bỗng dưng thảo luận về vấn đề sâu sắc như vậy với ta, khiến ta không biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể chân thành nói: “Công chúa, gả cho người mình thích không phải rất có ý nghĩa sao? Như ta đây, cũng không tính là viên mãn. Dù cho cái nào chỉ cần trong lòng có thì cũng không uổng.”

Mặc dù ta lớn hơn Tốc Tốc ba tuổi nhưng ăn muối đi đường còn chưa nhiều bằng nàng ấy.

Bản thân ta không thể nhìn đồ mà đoán vật được. Cũng không thể nói ra đạo lý nào đó giải thích những nghi hoặc của nàng ấy.

Ngược lại, Tốc Tốc đi xa ngàn dặm vào kinh, vì người yêu thương mà gả vào nơi mưa gió như Đông Cung.

Điểm này, nàng ấy có dũng khí và can đảm hơn ta nhiều.

Thái Tử Đông Cung đại hôn, có vô số quan lại cùng tới chúc mừng.

Trên buổi hỷ yến, ta và Cố Tử An được ngồi cùng một bàn.

Ta chỉ có thể tránh đi ánh mắt, cố gắng bình tĩnh chuyên tâm ăn uống.

Khi Tiêu Ngôn tới kính rượu, bước chân rõ ràng đã khập khiễng, nhưng vẫn không hề mất đi khả năng cầm lấy chén rượu của ta: “Muội đừng uống nữa, uống nhiều không tốt.”

“Rượu này không nồng, không sao đâu.”

Ta nhất thời dựa theo hơi cồn, giơ tay cướp đi cái ly, nhưng ai ngờ lại cầm trúng tay của Tiêu Ngôn.

Trên bữa tiệc lại mơ hồ vang lên âm thanh thổn thức.

Có người cười khẽ nói nhỏ: “Năm đó Tống thượng thư vì muốn trèo lên mà không tiếc bán đứng sắc ôm đùi Thái Tử. Bây giờ Thái Tử đại hôn, đương nhiên hắn ta sẽ muốn lấy rượu giải sầu rồi.”

Đúng là, miệng đời chảy vàng, cũng nướng cả cốt đi mà.

Ta nhìn Cố Tử An ở phía đối diện, hắn cũng đang nhìn ta.

Thấy ta đang nhìn hắn, hắn nhanh chóng xoay tầm mắt đi, vẻ mặt bình tĩnh uống rượu, không hề nói với ta câu nào.

===÷

BẢN EDIT ĐƯỢC ĐĂNG TRÊN PAGE BỘ TRUYỆN TÂM ĐẮC VÀ APP TYT 🦊🦊🦊🦊

Chương kế tiếp