Cô Nàng Quạ Đen

Chương 18: Cô là truyền kỳ
Câu trả lời của Dịch Lĩnh không phải là phụ hoạ cho có lệ, mà là nghiêm túc và thận trọng. Giọng nói cực kỳ từ tính của anh đè thấp xuống một chút, hiện ra một sự dịu dàng khác. “ ‘Nó’ đáng yêu nhất” trong miệng anh dường như không phải nói một con Quạ, mà là một người đặc biệt trân trọng.

Vành tai Ô Nha Nha tê rần một trận.

Cô sớm đã phát hiện ra một sự thật đòi mạng. Sau khi chân chính tiếp xúc với Dịch Lĩnh, diện mạo tuấn mỹ, khí chất nho nhã ôn nhu, giọng nói trầm thấp hồn hậu đều tràn đầy mị lực, dụ hoặc giống như đôi mắt xinh đẹp lại thần bí của anh.

Ô Nha Nha không chống đỡ được dụ hoặc này, cảm thấy thân thể đều mềm nhũn. Vì không để bản thân trở nên mềm giống như kẹo bông gòn, cô co hai chân lên, dùng đôi tay chống đỡ đầu gối, nỗ lực thẳng nửa người trên.

Có há miệng thở dốc, muốn nói điều gì, lại chưa ý thức được, bản thân lúc này đang mặc một chiếc váy ngắn. Dáng ngồi quá tuỳ ý làm cô lộ cảnh cảnh xuân.

Dịch Lĩnh lập tức dời ánh mắt, sau đó đứng lên tìm kiếm chăn bông.

Sau khi đem chăn bông đặt trên đùi Ô Nha Nha, anh không nhịn được mà thở dài một tiếng.

Một yêu quái nhỏ không kiêng kỵ điều gì, sao có thể hiểu được đường cong thân thể quá mức duyên dáng kia của cô đối với đàn ông mà nói là loại ma tuý khó có thể cưỡng lại?

Dịch Lĩnh đang lúc cân nhắc từ ngữ, lại nghe Ô Nha Nha chất vấn: “Nếu anh đã thích Quạ đen như thế, vậy tại sao anh không dùng hình Quạ đen làm màn hình khoá? Anh gạt người!”

Cô nói lại nói càng thêm bất bình.

Đôi môi cô giống cánh hồng kiều diễm, lại mang theo hương vị ngọt ngào của dâu tây, đôi môi căng mọng như sương mai khiến người ta chỉ muốn cầm nhẹ và ngậm thật lâu.

Loại liên tưởng quá mức quyến rũ này không rõ tại sao lại từ trong ý niệm sâu không thấy đáy của Dịch lĩnh nổi lên, biến thành bọt biển màu sắc rực rỡ. Trước đó, anh cho rằng bản thân sớm đã vứt bỏ dục vọng thế tục.

Nay đột nhiên không kịp phòng bị mà mất khống chết khiến anh chau mày, cũng làm anh thiếu chút nữa quên đi mục đích ban đầu của mình.

Ô Nha Nha thấy anh rất lâu không trả lời, liền vươn đầu ngón tay ra gõ gõ màn hình di động của anh, nhỏ giọng: “Đồ lừa đảo!”

Giọng nói uỷ khuất này lập tức đánh tan suy nghĩ của anh, tròng mắt ngập tràn sương mù ngưng tụ của Dịch Lĩnh hơi lóe tia sáng u ám.

“Tôi lừa cô làm gì. Màn hình khoá này không phải tôi cài đặt, là lịch đi kèm với hệ thống, anh mở khóa điện thoại, đưa cho Ô Nha Nha: “Đây mới là màn hình của tôi.”

Giữa phông nền mờ ảo, một con Quạ đen đôi mắt đỏ đậm đang vươn móng vuốt ra, làm động tác vỗ cánh, kỹ thuật vẽ sinh động miêu tả tiếng rít mạnh của gió đang bay giữa móng vuốt và đôi cánh. Cỗ hơi thở hung hãn dữ dội hiện trên mặt giấy.

Người vẽ bức tranh này nghiễm nhiên đem hình ảnh Quạ đen làm đẹp quá mức. Quạ trong thực tế khác xa với loại khí thế sát khí rõ ràng không thể ngăn cản này.

Dịch Lĩnh thẳng thắn thành khẩn nói: “Bức tranh này là tôi vẽ. Từ mười lăm năm trước, nó vẫn luôn là màn hình chính điện thoại của tôi.”

Ô Nha Nha cầm điện thoại cẩn thận thưởng thức bức tranh này, thuận tiện trợn tròn mắt nhìn Dịch Lĩnh, ngữ khí cực kỳ hưng phấn: “Bác sĩ, anh quá lợi hại! Anh vẽ thật đẹp! Đây là tôi.... cảm giác mà tôi muốn!”

Ô Nha Nha suýt nữa bại lộ thân phận kịp thời sửa lỗi rồi nói tiếp, chỉ là không kìm chế được mà cười xán lạn.

Cô sớm đã nói với cây Đa ba ba, cô không phải là Tiểu Nha Nha gì, mà là đại ác điểu. Bức họa này rốt cuộc đem hình tượng chân chính của cô mà vẽ ra!

Bác sĩ Dịch vậy mà hiểu Quạ đen sao? Ô Nha Nha không ngừng vuốt vuốt màn hình di động, ánh sáng xinh đẹp bắn ra bốn phía, gương mặt thơ ngây tràn ngập cảm giác mỹ mãn.

Nhìn bộ dạng cô thỏa mãn lại tự luyến, Dịch Lĩnh bị bỏ qua một bên yên lặng không tiếng động mà cong khoé môi.

Anh đương nhiên biết mình đem Quạ đen tô điểm đẹp quá mức, trên thực tế nó là một loài chim nhỏ, hình dáng đầu giống như một quả cầu lông nhỏ, cùng với ác điểu không chút liên quan nào.

Cái tên ở một mức độ nào đó sẽ ảnh hưởng tới vẻ ngoài và cá tính của một người. Dịch lĩnh cảm thấy cái tên Ô Nha Nha này rất chuẩn xác. Đương lúc cô vẫn là một con quạ nhỏ, cô thực sự giống một cái chồi non, hơn nữa còn là loại vĩnh viễn không cao lớn.

Dịch Lĩnh lấy tay che môi, không tiếng động mà cười.

Ô Nha Nha đem điện thoại còn lưu luyến trả về, giọng nói mang theo tia kiêu ngạo nho nhỏ: “Thì ra anh thực sự thích Quạ đen. Xem như anh có mắt nhìn.”

“Biết tại sao tôi thích Quạ đen không?”, Dịch Lĩnh bắt đầu dẫn dắt đề tài.

“Tại sao?”, Ô Nha Nha mơ hồ đoán ra được nguyên nhân, đôi mắt đen nhánh vẫn lập loè ánh sáng hứng thú bừng bừng như cũ.

Cô thế mà lại thích nghe sự tích anh hùng của chính mình.

Dịch Lĩnh giải thích ngắn gọn về vụ bắt cóc năm đó, sau đó thở dài nói: “Cho nên, không có Quạ đen kia thì không có tôi ngày hôm nay. Từ đó trở đi, tôi liền bị quạ đen thu hút. Tôi ở nước ngoài học lên học vị Tiến sĩ Tâm lý động vật học, tôi dốc lòng nghiên cứu tâm lý động vật, đặc biệt là Quạ đen, tôi còn có ý định tìm ra nguyên nhân quạ đen có chỉ số thông minh vượt xa tiến hoá người thường.”

Ô Nha Nha vừa nghe vừa ừ hử gật đầu.

Đôi mắt cô bởi nguyên nhân bí ẩn nào đó mà hơi nheo lại. Ầy, không phải là IQ vượt xa tiến hoá loài người! Chỉ là cô là một yêu quái nhỏ đặc biệt lợi hại thôi!

Dịch Lĩnh vừa kể rõ vừa thưởng thức biểu tình dương dương tự đắc của Ô Nha Nha. Một lát sau, anh không nhịn được, vậy nên anh không che giấu nữa liền cười không thành tiếng.

“Vậy cho nên, Quạ đen kia là ân nhân cứu mạng của anh?”, khi hỏi câu hỏi này, Ô Nha Nha kiêu ngạo ưỡn ngực.

“Không!”, Dịch Lĩnh lắc đầu.

“Hả?”, Ô Nha Nha trợn tròn đôi mặt, lông mày dựng thẳng lên, dường như giây tiếp theo sẽ mắng ngay Dịch Lĩnh là đồ vô lương tâm.

Dịch Lĩnh không nhanh không chậm tiếp lời: “Không chỉ là ân nhân cứu mạng, chính xác mà nói, ‘nó’ là truyền kỳ của tôi.”

Truyền kỳ, từ ngữ này quá mức có thần tính rồi, Ô Nha Nha chỉ mới nghe qua từ tín đồ của cây Đa ba ba. Từ thời đại viễn cổ, người ba không gì không thể của cô là một truyền kỳ. Mà cô trước nay chưa từng nghĩ qua, bản thân có một ngày được đội lên cái danh lấp lánh này.

“Nói như vậy có phải khoa trương quá hay không?”, Ô Nha Nha ngoài miệng khiêm tốn, nhưng trong đôi mắt đen nhánh lại tràn đầy khát vọng như muốn nói “anh kể thêm một chút xem tôi truyền kỳ như thế nào đi.”.

Dịch Lĩnh thiếu chút nữa bị cô chọc cười. Tuy rằng anh thường xuyên dùng gương mặt tươi cười đối mặt với người khác, nhưng tiếng cười phát ra từ nội tâm thì đây vẫn là lần đầu tiên.

Anh rũ mi xuống thong thả kể, giọng nói cũng trở nên trầm thấp: “Năm đó tôi mới mười hai tuổi, vẫn là một thiếu niên ngây thơ. Tôi cho rằng trong cuộc sống của bản thân tuy không quá hạnh phúc, nhưng cũng được coi là hoà thuận với đại gia đình. Nhưng từ ngày đó trở đi, Dịch Lĩnh ngây thơ trong sáng đã chết. Nhân sinh của hắn lấy tốc độ của đoàn tàu chệch hướng đâm tới một mảnh hỗn độn thảm thiết.”

Dịch Lĩnh cong khoé môi, dường như đang cười, đôi đồng tử bị sắc lạnh băng che kín: “Những điều đó giấu trong lớp mặt nạ ôn nhu, đem người thân như là ác quỷ, từng người từng người trước sau xuất hiện. Vì di sản kếch sù mẹ tôi để lại, ba tôi ngầm đồng ý lần bắt cóc đó; vì tranh thủ lợi ích cho con riêng của mình, mẹ kế tôi lên kế hoạch lần bắt cóc đó. Vì cái gọi là danh dự của gia tộc này, người trong nhà bắt tay nhau xóa sạch dấu vết lần bắt cóc đó.”

“Tôi thân là người bị hại, chịu đựng những ám toán lẫn chèn ép không chừng mực. Cuộc đời tôi tại ngày hôm đó, từ ánh sáng rơi vào bóng tối.”

Nói đến đoạn bi thảm như vậy, ánh mắt Dịch Lĩnh lại hơi ấm áp: “Con chim nhỏ ngậm viên bi bay trong bầu trời đêm, là ánh sao trời lập loè duy nhất trong bóng tối này. Khi tôi nhớ tới ‘nó’ lòng tôi sẽ không còn thù hận, chỉ có may mắn và quyến luyến. Cảm giác này giống như từ trong vực sâu tìm được một thanh kiếm hy vọng, nắm lấy thanh kiếm này, tôi liền có năng lực bảo vệ chính mình. Trong vô số lần bị dồn vào tuyệt cảnh bị huỷ diệt, tôi sẽ lạc quan mà nhớ đến, nhớ đến sự chiếu cố của trời cao, Người ban cho tôi một vị thần bảo hộ cường đại.”

Nói xong, Dịch Lĩnh ngẩng đầu, không hề chớp mắt nhìn về phía Ô Nha Nha, cũng lộ ra nụ cười ấm áp thực sự.

“Cho nên nói, ‘nó’ là truyền kỳ của tôi.”, anh thành kính lại ôn nhu, cường điệu lần nữa.

Ô Nha Nha nghe đến ngây người. Cô hoàn toàn không biết, hành động ham vui của bản thân năm ấy, vậy mà làm cuộc sống của Dịch Lĩnh thay đổi như thế.

Anh còn có thể dùng tròng mắt xinh đẹp như vậy chuyên chú nhìn chính mình thật quá tốt!

Nghĩ đến đây, Ô Nha Nha liền cảm thấy thoả mãn mà cười rộ lên. Đôi mắt cô trở nên sáng rực lạ thường, như có ngôi sao vui sướng chớp nháy ở giữa.

Dịch Lĩnh dễ như trở bàn tay đọc được cảm nhận vui sướng của cô, bản thân cũng theo đó cười nhẹ.

“Tại sao bỗng nhiên trở nên vui vẻ như vậy?”, anh dịu dàng hỏi.

“Chính là rất vui vẻ đó. Quạ đen vừa thông minh vừa uy mãnh đó có thể xuất hiện lúc đó thật là tuyệt!”, thân thể Ô Nha Nha nghiêng về trước, càng tới gần Dịch Lĩnh hơn, cô cường điệu nói: “Thật sự, thật sự quá tuyệt vời! Đây tuyệt đối là sắp xếp tốt nhất của ông trời.”

Yêu quái nhỏ đang vì cứu mình mà vui vẻ, phần nhận thức này càng khiến Dịch Lĩnh thêm vui mừng.

Ánh sáng dịu dàng trong tròng mắt xinh đẹp của anh giống như biển sâu: “Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy đây là ý trời. Sau này về nước, tôi mỗi ngày đều tìm kiếm con Quạ đen kia. Tuổi thọ của Quạ đen đạt mười mấy năm thậm chí hai mươi năm, tôi cảm thấy ‘nó’ nhất định còn sống.”

“Á, anh đi tìm t____”, Ô Nha Nha kịp thời sửa lại: “Anh đi tìm Quạ đen? Đó là một con chim nhỏ nha, anh làm sao mà tìm?”

Tôi mua Viện nghiên cứu ở phía sau mấy ngọn núi, tôi ở bãi đất trống của sơn cốc xây một đài quan sát chim, sau đó rải xuống đồ ăn đặc chế có thể hấp dẫn Quạ đen. Bây giờ, bên đó đã thành nơi Quạ đen tụ tập, mỗi ngày đều sẽ có trên một ngàn con Quạ đen đến kiến ăn. Còn tôi sẽ ôm vài viên bi, ngồi một bên đợi. Nếu con Quạ nhỏ kia còn sống, tôi liếc mắt một cái là có thể nhận ra ‘nó’.”

Dịch Lĩnh tiến thêm một bước thả mồi ra: “Vì thực hiện lời hứa với ‘nó’, mười lăm năm này tôi vẫn luôn thu thập bi, bất tri bất giác đã gom được mấy hộp lớn. Tôi nghĩ ‘nó’ nhất định sẽ thích món quà này.”

Ực ực~ đây là tiếng Ô Nha Nha nuốt nước miếng. Cô ngơ ngác nhìn Dịch Lĩnh, cả người đã đắm chìm trong những viên bi tạo thành biển lớn từ bao giờ.

Dịch Lĩnh buồn cười, chỉ có thể cúi đầu đỡ trán.

Thật là, vẻ đáng yêu khó có thể hình dung...

“Ngại quá, rõ ràng là giúp cô chữa bệnh, bất tri bất giác tôi lại nói nhiều như vậy.”, Dịch Lĩnh đưa tay lên nhìn đồng hồ, vờ áy náy nói: “Đã tới giờ, tôi muốn tới đài quan sát chim. Cô Kim, chúng ta lần sau gặp được không?”

“Được được được, anh mau đi đi!”, Ô Nha Nha liên tục xua tay thúc giục, sau đó nhảy khỏi ghế nằm, luống cuống tay chân mang giày vào.

Cô cũng phải đuổi kịp thời gian.

Cô muốn đi đài quan sát chim lấy quà!

Lúc khom lưng cột dây giày, cô bỏ lỡ nụ cười rất có thâm ý của Dịch Lĩnh. ʚ(•”̮•)ɞʚ(•”̮•)ɞʚ(•”̮•)ɞʚ(•”̮•)ɞʚ(•”̮•)ɞ
P.s: Nếu thấy hay hãy thả tim, cmt nhận xét truyện để ủng hộ và tạo động lực cho chúng mình nha Lịch up truyện sẽ là cách ngày, hẹn mn ngày kia
Chương kế tiếp