Cọ Xát

Chương 44: Ham muốn chiếm hữu

Đối với việc Trương Mộng Như đột ngột đến thăm, Hàn Cẩm Thư khá bối rối. Theo bản năng, cô lấy điện thoại di động trong túi áo ra liếc nhìn nhật ký cuộc gọi và Wechat.

Không có cuộc gọi nhỡ, không có tin nhắn chưa đọc.

Nói cách khác, em họ xinh đẹp này nhà chú Kiến Thụ đến khách sạn mà không hề báo trước cho cô biết.

Chẳng lẽ có chuyện gì gấp?

Hàn Cẩm Thư vừa sợ vừa hoang mang, nhưng dù sao cũng là người thân trong nhà, cứ để người ta đứng bên ngoài cũng không hay.

Đắn đo không đến vài giây, cô nhanh chóng mở cửa cho người bên ngoài.

“Mộng Như?”. Hàn Cẩm Thư nhìn cô gái trẻ tuổi đứng ngoài cửa, trong đầu lại hiện lên hình ảnh em họ Mộng Như và người đàn ông đeo khuyên tai hôn nhau trên phố cổ bên ngoài tiệm thuốc: “Sao em lại tới đây?”.

“Thật ngại quá, chị Cẩm Thư, mạo muội đến quấy rầy chị và anh rể, thật sự rất xin lỗi…”.

Vẻ ngoài của em họ Mộng Như chính là vẻ thanh tú điển hình của một đóa hoa trắng, nếu đặt trong bối cảnh hậu cung triều Thanh thì người em họ của cô không diễn được nữ chính khí chất đoan trang, cũng không diễn được nữ thứ chính độc ác mê hoặc, nhưng rất thích hợp diễn thiếu nữ bạch nguyệt quang trong lòng hoàng đế.

Làn da trắng như tuyết, mái tóc dài đen nhánh mềm mại, đôi mắt to lấp lánh, bề ngoài dễ dàng khơi dậy lòng khát khao muốn được che chở của đàn ông.

Với khuôn mặt trong sáng và đôi mắt ngấn nước cùng lời nói bao hàm đầy sự áy náy, ai còn nỡ lòng nào trách cô ta cho được.

“Được rồi, đều là người trong nhà, đến thì đến, có gì mà phải xin lỗi”. Ánh mắt Hàn Cẩm Thư dịch xuống dưới, nhìn chiếc váy trắng dính đầy bùn đất của Trương Mộng Như, nhíu mày: “Có chuyện gì xảy ra với quần áo của em vậy? Sao lại bẩn như thế?”.

Trương Mộng Như tỏ vẻ khẩn thiết, nói: “Chị Cẩm Thư, đơn vị của chúng em đang tổ chức đại hội khen thưởng ở khách sạn bên cạnh, em là người dẫn chương trình, lát nữa còn phải lên sân khấu dẫn chương trình”.

Nghe em họ kể lại câu chuyện, Hàn Cẩm Thư đã hiểu rõ chân tướng của sự việc.

Thì ra hôm nay ngân hàng của em họ Mộng Như mở đại hội khen thưởng, em họ cô có giọng nói ngọt ngào, bình thường ở đơn vị cũng rất xuất chúng nên dĩ nhiên được chủ tịch ngân hàng chọn làm người dẫn chương trình hôm nay. Vì vậy cô ta đã chọn mặc bộ lễ phục trang trọng mà lộng lẫy này.

Nhưng 10 phút trước, một nữ đồng nghiệp bưng ly cà phê đi ngang qua đã lỡ trượt tay hắt toàn bộ ly cà phê lên người em họ Mộng Như.

Nói tới đây, Trương Mộng Như lo lắng đến mức sắp bật khóc. Cô ta nắm lấy tay Hàn Cẩm Thư, nói: “Chị Cẩm Thư, nhà em cách chỗ này rất xa, bây giờ trở về thay quần áo chắc chắn không còn kịp rồi. Chiều cao và thân hình của em và chị khá tương đồng, chị có thể cho em mượn một chiếc váy của chị được không?”.

“Không thành vấn đề!”.

Hàn Cẩm Thư gật đầu, vừa nói vừa dắt Trương Mộng Như vào phòng, miệng nói: “Đúng lúc chị mang theo hai chiếc váy, em xem có thích hay không”.

Trong lúc nói chuyện, Hàn Cẩm Thư mở tủ quần áo lấy ra hai chiếc váy dự tiệc tương đối trang trọng, sau đó đưa cho Trương Mộng Như ở phía sau.

Trương Mộng Như nhận váy trong tay Hàn Cẩm Thư, ánh mắt liếc xéo nhìn thấy Ngôn Độ đang ngồi trên sô pha phòng khách xem TV.

Cô ta vội nặn ra một nụ cười, rụt rè chào hỏi một tiếng: “Chào anh rể”.

Đối với cô em họ đằng nhà vợ xinh đẹp không mời mà đến này, Ngôn Độ dường như là hoàn toàn không thèm để ý, chẳng buồn liếc mắt nhìn cô ta. Ánh mắt anh lãnh đạm, chăm chú xem Cừu Vui Vẻ trên tivi, chỉ tùy ý gật đầu coi như đáp lại cô em họ.

Trương Mộng Như nhìn hai chiếc váy Hàn Cẩm Thư đưa, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng cười, nói: “Quần áo của chị Cẩm Thư thật là đẹp, đường may cũng tinh tế, đẹp hơn váy của em nhiều”.

“Thấy đẹp là tốt rồi. Em mau chọn một chiếc thay đi, đừng làm lỡ việc chính.” Hàn Cẩm Thư nở nụ cười, đóng cửa phòng ngủ lại.

Trương Mộng Như nhấc chiếc váy sơ mi dài màu xanh sẫm, ngập ngừng muốn nói lại thôi.

Hàn Cẩm Thư khó hiểu: “Sao vậy?”.

Trương Mộng Như  cắn môi, nói nhỏ như tiếng muỗi: “Chị Cẩm Thư, em có thể nhân tiện gội đầu ở chỗ chị không…”.

Hàn Cẩm Thư nghe thấy, lại cẩn thận quan sát cô gái trẻ tuổi trước mắt vài lần. Lúc này cô mới chú ý tới, không chỉ quần áo của em họ Mộng Như bị dính chất lỏng màu nâu mà thậm chí cả vài sợi tóc cũng bị dính cà phê.

Nếu chỉ thay quần áo thì quả thật không lên sân khấu được.

Hàn Cẩm Thư không nghĩ nhiều, cô nói: “Đương nhiên là được, nhà tắm ở ngay bên cạnh. Nhưng mà, mấy giờ đại hội khen thưởng của các em bắt đầu? Em gội đầu xong còn phải sấy tóc, rồi chạy tới đó, liệu có kịp không?”.

Trương Mộng Như nói: “Vẫn còn 40 phút nữa mới bắt đầu, em tới diễn tập trước nên chắc vẫn còn kịp”.

“Vậy là tốt rồi”.

Hàn Cẩm Thư cảm thấy nhẹ nhõm, sau đó đưa Trương Mộng Như vào nhà tắm. Lúc đi ra, cô còn đóng cửa lại cho cô ta, thân mật dặn dò: “Mộng Như, có gì cần cứ gọi chị. Chị ở bên ngoài chờ em”.

Nói xong, cô lê dép ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.

Ngẩn người một lát, bỗng nhiên cô nghe thấy tiếng “Đinh” thông báo của Wechat, có tin nhắn mới.

Hàn Cẩm Thư nhấn vào Wechat, chỉ thấy hình đại diện trên cùng là một tấm hình màu đen tuyền âm u, không có sinh khí.

Lại là Ngôn Độ.

Hàn Cẩm Thư: “…?”.

Hàn Cẩm Thư xoay người ngẩng đầu lên. Bạo quân vẫn ngồi trên sô pha trong phòng khách, không chút biểu cảm, vẻ mặt lạnh lùng xem tivi.

Hàn Cẩm Thư liếc nhìn màn hình, phát hiện nội dung phát sóng trên đã không còn là “Cừu vui vẻ và Sói xám”  mà đã đổi thành “Doraemon”, vẫn là phim hoạt hình đầy tính trẻ con.

Cảm nhận được ánh mắt của Hàn Cẩm Thư, Ngôn Độ nhướng mí mắt nhìn về phía cô, ánh mắt chán nản.

Hàn Cẩm Thư đầu óc mơ hồ, nghĩ thầm, khoảng cách giữa cô và anh cũng không quá năm mét, có lời gì không thể nói trực tiếp mà còn phải gửi Wechat?”.

Nghi ngờ hai giây, Hàn Cẩm Thư cúi đầu xuống, tiện tay mở tin nhắn chưa đọc kia.

Ngôn Độ gửi tới một tin nhắn có mấy con số: [Hôm nay là ngày 2 tháng 10.]

Hàn Cẩm Thư: ???

Hàn Cẩm Thư cầm di động nhíu mày, lạch cạch gõ chữ, vô cùng bối rối trả lời.

Cao thủ họa mặt: [Toàn bộ nhân loại bình thường trên trái đất này đều biết hôm nay là ngày 2 tháng 10. Anh đặc biệt gửi tin nhắn cho em chính vì muốn nói cái này?]

Nhấn nút “Gửi”.

Gửi xong, Hàn Cẩm Thư lại đột nhiên nhíu mày, giật mình hoang mang hỏi: [Không thì là ngày gì. Ngày 2 tháng 10 không phải lại là ngày kỷ niệm kỳ quái gì đó của chúng ta chứ?]

Lần đầu tiên cô ôm Ngôn Độ, lần đầu tiên hôn Ngôn Độ? Hay là lần đầu tiên gọi Ngôn Độ là “chồng ơi”?

Với tính cách của bạo quân, rất có khả năng anh đã âm thầm thống kê một loạt ngày kỷ niệm nào đó, đợi đến ngày sẽ “đòi nợ” cô.

Ánh mắt Hàn Cẩm Thư rời khỏi màn hình điện thoại, một lần nữa nhìn về phía Ngôn Độ, nhướng mày buông tay, vung tay ra hiệu tỏ vẻ nghi vấn.

Ngôn Độ ngồi trên sô pha nhìn thấy tin nhắn này, tiếp đó lại nhìn động tác và vẻ mặt của tiểu tổ tông nhà mình, anh khẽ khép mắt, tay trái dùng sức ấn mi tâm, vẻ mặt bất lực không biết phải làm sao.

Ít giây sau, Hàn Cẩm Thư lại nhận được tin nhắn mới từ ông chồng bạo quân gửi tới. Trên đó viết: [Viện trưởng Hàn, xin em hãy dùng chỉ số thông minh 140 của mình suy nghĩ một chút đi, ngân hàng nào sẽ chọn ngày nghỉ lễ Quốc khánh mở đại hội khen thưởng hả.]

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Nhìn tin nhắn Ngôn Độ gửi tới, ánh mắt Hàn Cẩm Thư đột nhiên lóe lên – đúng vậy, lễ quốc khánh là ngày nghỉ theo luật định, là một cơ quan xí nghiệp bình thường, ai lại lựa chọn thời điểm này mở đại hội khen thưởng quý.

Chẳng lẽ……

Tầm mắt Hàn Cẩm Thư nhìn về phía cánh cửa mờ đang đóng chặt trong toilet. Bên trong tiếng nước tí tách, mơ hồ có thể nhìn thấy một bóng hình xinh đẹp dịu dàng.

Chẳng lẽ, em họ Mộng Như nói dối, căn bản không có đại hội khen thưởng? Nhưng tại sao em họ Mộng Như lại nói dối?

Ngay lúc Hàn Cẩm Thư còn đang buồn bực không hiểu thì giọng nói dịu dàng ngọt ngào của cô gái vọng ra từ trong nhà tắm: “Chị Cẩm Thư?”.

Hàn Cẩm Thư lên tiếng đáp: “Ừ, chị đây. Sao vậy?”.

Trương Mộng Như: “Vừa rồi em mới thấy do đi vội quá nên dây giày cao gót bị đứt mất rồi. Chị có đôi giày cao gót nào ở đây không? Chân hai chúng ta hẳn là không chênh lệch nhiều lắm.”.

Hàn Cẩm Thư nói: “Chỉ có đôi bốt da thấp, không hợp với chiếc váy em muốn mặc”.

“Vậy phải làm sao bây giờ đây…”. Giọng điệu Trương Mộng Như tỏ vẻ hơi khó xử, dừng lại, giống như đang tự hỏi, bỗng nhiên lại nói: “Vừa rồi em thấy bên cạnh khách sạn còn có mấy cửa hàng bán giày nữ, chị có thể xuống lầu mua giúp em một đôi không? Chỉ cần đúng cỡ giày, có thể dùng tạm là được”.

Hàn Cẩm Thư nói: “Để chị bảo anh rể đi mua giúp em nhé”.

Trương Mộng Như lắc đầu, giọng nói vừa ngây thơ, lại vô tội: “Nhưng em vẫn muốn chị Cẩm Thư giúp em chọn, mắt nhìn của anh rể khẳng định không tốt bằng chị Cẩm Thư”.

Hàn Cẩm Thư lại nói: “Vậy em tắm trước đi, tắm xong sấy tóc thay quần áo. Chị và anh rể em cùng xuống lầu mua cho em”.

Trương Mộng Như: “Hai người đi cùng? Vậy thì ngại quá, hơn nữa đồ đạc của hai người đều ở đây, cũng không tiện để em ở lại một mình”.

“Bảo anh rể đi mua cho em còn chị ở lại thì em nói mắt nhìn của anh ấy không tốt bằng chị. Bảo bọn chị cùng đi mua cho em, để em ở đây một mình thì em cũng không muốn”. Ngay cả bản thân Hàn Cẩm Thư cũng không phát hiện, giọng điệu của cô khi nói những lời này vô tình đã học được kiểu cách lạnh nhạt từ Ngôn Độ: “Chẳng lẽ em muốn chị đi mua giày cho em, để anh rể em ở đây một mình với em à?”.

Vừa nói xong, Trương Mộng Như ở bên trong rõ ràng rất sửng sốt, rất lâu sau cũng không nói thêm câu nào.

Một lúc sau, Hàn Cẩm Thư nhẹ nhàng cười rộ lên, thản nhiên nói: “Đừng để trong lòng nhé, vừa rồi chị nói đùa đấy. Có cần mua giày nữa không?”.

Trương Mộng Như hậm hực, ấp úng nói: “Không cần không cần”.

Mười phút sau, Trương Mộng Như sấy khô tóc đi ra, Hàn Cẩm Thư giúp cô thay chiếc váy sơ mi màu xanh sẫm của mình. Toàn bộ quá trình, không biết là xuất phát từ nguyên nhân gì, khuôn mặt cô em họ vốn động lòng người này đều cực kỳ khó coi.

Ngược lại Hàn Cẩm Thư vẫn niềm nở như cũ.

Cuối cùng, Hàn Cẩm Thư và Ngôn Độ cùng nhau đưa Trương Mộng Như xuống dưới lầu khách sạn.

“Cảm ơn chị Cẩm Thư, đã gây thêm phiền phức cho anh chị”. Trương Mộng Như nói xong, xoay người chuẩn bị rời đi.

Nhưng Hàn Cẩm Thư đột nhiên gọi cô ấy lại: “Mộng Như”.

Trương Mộng Như dừng bước, quay đầu lại. Lúc này trời đã gần chạng vạng tối, ánh hoàng hôn nối tiếp nhau, vào thời khắc giao thoa này, vẻ đẹp quyến rũ của Hàn Cẩm Thư cùng với sự lạnh lùng thanh lãnh của Ngôn Độ vô cùng xứng đôi, không thể diễn tả bằng lời.

Ngay cả những người qua đường đi ngang qua cũng không khỏi lặng lẽ liếc mắt nhìn đôi nam nữ đẹp như họa này.

Trương Mộng Như cố nặn ra một nụ cười cứng nhắc: “Chị Cẩm Thư còn có chuyện gì vậy?”.

Hàn Cẩm Thư thản nhiên nói: “Trước đây bà cô từng nói với chị, hai người xa lạ có thể xuyên qua biển người mênh mông gặp nhau rồi kết thành vợ chồng là chuyện hiếm có. Cho nên vợ chồng phải quý trọng lẫn nhau, không nên dễ dàng vượt qua giới hạn, phá hỏng phần nhân duyên không dễ dàng có được này. Cho dù có mắc sai lầm cũng nên kịp thời quay đầu lại, không nên đã sai lại càng sai”.

Nghe xong lời này, sắc mặt Trương Mộng Như đột nhiên thay đổi, chỉ có thể cố gắng chống đỡ bằng nụ cười gượng gạo, quay sang Hàn Cẩm Thư cười nói: “Là vậy ạ, sao đột nhiên chị Cẩm Thư lại nói đến chuyện này?”.

“Không có gì”. Hàn Cẩm Thư tươi cười thản nhiên, hai tay khoác lấy cánh tay Ngôn Độ, nghiêng đầu thân thiết ngả lên vai trái của Ngôn Độ, tiếp tục nói: “Chị chỉ đang cảm khái, duyên phận của chị và anh rể em cắt mãi mà không đứt”.

Trương Mộng Như không biết Hàn Cẩm Thư muốn nói gì bèn vội vàng rời đi.

Nhìn bóng lưng cô em họ đi xa, tâm trạng Hàn Cẩm Thư trở nên phức tạp.

Cô không chắc đại hội khen thưởng Trương Mộng Như nói có tồn tại hay không và cũng không rõ ý đồ hôm nay em họ tới đây, càng không chắc chắn, nếu cô thật sự xuống lầu giúp em họ mua giày mà để Ngôn Độ ở lại một mình với cô ta thì sẽ xảy ra chuyện gì.

Điều duy nhất Hàn Cẩm Thư có thể xác định chính là anh chồng hờ nhà cô quá đào hoa.

Nghĩ tới đây, cô không nhịn được nheo mắt lại, ánh mắt biến thành con dao nhỏ lạnh lùng ném về phía bên cạnh.

Ngôn Độ nhàn nhã bình tĩnh mặc kệ cô phóng dao.

Vài giây sau, anh đưa tay véo nhẹ mặt cô, nói: “Đừng nhìn chằm chằm nữa. Mắt em vốn đã to rồi, còn trừng lên như vậy nữa giống mèo con lắm”.

Hàn Cẩm Thư hừ hừ hai tiếng, mỉa mai chế giễu anh: “Ngôn tổng quả là có sức hấp dẫn vô biên”.

Ngôn Độ thờ ơ nói: “So ra còn kém xa viện trưởng Hàn. Người ái mộ hàng trăm hàng ngàn, tìm đại một người cũng có thể nhớ mãi không quên em mười năm”.

Hàn Cẩm Thư đương nhiên biết anh đang ám chỉ Lý Kỳ, cô im lặng, trong lòng khó chịu, giơ cánh tay lên đánh anh một cái, sau đó xoay người đi về phía cửa khách sạn.

Ngôn Độ thân cao chân dài, hai bước đã đuổi được theo.

Anh cầm cánh tay mảnh khảnh của cô, cụp mắt bình tĩnh nhìn cô chằm chằm, đột nhiên mở miệng không hề báo trước: “Hàn Cẩm Thư, có phải em thích anh rồi không?”.

“…”. Mặt Hàn Cẩm Thư nóng lên, vung nắm đấm trừng anh một cái, trả lời: “Thích cái đầu anh ý”.

“Cứng miệng như vậy à”.

Ngôn Độ nhướng mày, nhếch khóe môi: “Vậy em giải thích đi. Nếu em không thích anh thì ham muốn chiếm hữu mạnh mẽ ấy ở đâu ra vậy?”.

Chương kế tiếp