Cọ Xát

Chương 54: Trốn về nhà mẹ

Thoáng chốc đã ba ngày trôi qua kể từ lần tình ái ở văn phòng.

Trong ba ngày này, Hàn Cẩm Thư trốn biệt về nhà mẹ đẻ. Nguyên nhân về nhà mẹ đẻ nói ra có chút phức tạp.

Thứ nhất, chuyện ngày hôm đó quá mức tưởng tượng của Hàn Cẩm Thư, mỗi lần nhớ lại, cô đều xấu hổ và phẫn nộ đến mức khó có thể tiếp nhận, không dám đối mặt với Ngôn Độ.

Thứ hai, đây là lần đầu tiên cô làm tình với Ngôn Độ trong không gian sáng sủa. Hai năm qua, rốt cuộc lần đầu tiên cô được nhìn thấy Ngôn Độ triền miên với cô trông sẽ như thế nào. Hàn Cẩm Thư không hiểu, hơn nữa là cực kỳ chấn động, vì vậy càng không dám đối mặt với Ngôn Độ.

Tóm lại, cô chính là không dám đối mặt với Ngôn Độ, thậm chí còn không dám liếc mắt nhìn.

Mà đối với việc bảo bối Hàn Cẩm Thư đột nhiên về nhà, phản ứng đầu tiên của hai vị phụ huynh nhà họ Hàn là cảm thấy đôi vợ chồng son này nhất định đã xảy ra mâu thuẫn gì đó.

Vết xe đổ của Du Thấm và Lương Hàn Lâm còn đó, bà Bùi Uyển Từ vô cùng lo lắng cuộc hôn nhân của Hàn Cẩm Thư và Ngôn Độ cũng gặp phải khủng hoảng.

Ba ngày nay, mỗi lần Hàn Cẩm Thư tan làm về nhà, bà Bùi Uyển Từ sẽ kéo cô đến trước mặt, cố gắng dò hỏi lời nói mang ý tứ sâu xa, hỏi xem cô và Ngôn Độ có cãi nhau hay không.

Hàn Cẩm Thư rất bất lực.

Cô thật sự không thể nói nguyên nhân cô về nhà mẹ đẻ, vì vậy chỉ lấy lý do “Không cãi nhau, con và anh ấy mọi chuyện đều tốt, con nhớ bố mẹ nên mới về ở vài ngày” làm cớ, tùy tiện lấp liếm cho qua.

Bà Bùi Uyển Từ đương nhiên không tin lý do của con gái bà nên tìm ông Hàn Thanh Bách bàn bạc, cảm thấy để mặc con gái ở nhà như vậy quả thật không phải là cách hay. Bọn họ làm cha mẹ, có chức trách và nghĩa vụ duy trì quan hệ hôn nhân ổn định của con cái.

Sau khi hạ quyết tâm, bà Bùi Uyển Từ liền gọi điện thoại cho cháu gái Du Thấm, kể khổ: “Thấm Thấm, dì thật sự cũng không còn cách nào nữa. Mấy ngày trước em gái con không nói tiếng nào đã một mình về nhà mẹ đẻ, đuổi cũng không đi. Không nói dì cũng đoán được chắc chắn là nó và Ngôn Độ cãi nhau hay có chuyện gì đó không vui. Con biết tính tình em gái con bướng bỉnh thế nào rồi đấy, nhất quyết không chịu nói cho dì biết đã xảy ra chuyện gì. Dì và dượng con lo lắng đến nỗi bạc cả đầu đây”.

Du Thấm nghe vậy, vội vàng nhẹ nhàng trấn an vài câu, cuối cùng nhận lời nói: “Dì hai yên tâm đi, chuyện này cứ giao cho con. Ngày mai con sẽ đi tìm Cẩm Thư hỏi rõ tình hình”.

Kết quả là xế chiều hôm nay, Hàn Cẩm Thư làm phẫu thuật xong trở lại văn phòng, vừa mở cửa đã nhìn thấy một bóng người xinh đẹp quen thuộc ngồi trên sô pha.

Cô kinh ngạc nhướng mày, nói: “Ơ? Sao chị lại tới đây”.

“Đương nhiên là tới tìm em”. Sắc mặt Du Thấm trông có vẻ lo lắng.

Hàn Cẩm Thư đi tới ngồi xuống bên cạnh Du Thấm, quan sát nét mặt của chị họ, không khỏi suy đoán: “Sao vậy? Chị và thầy tiểu Từ lại có chuyện gì mới à?”.

“Bớt nói bậy”. Du Thấm thưởng cho Hàn Cẩm Thư một ánh mắt coi thường:  “Chị tới đây là vì chuyện của em đó!”.

Hàn Cẩm Thư mờ mịt: “Em? Em có chuyện gì?”.

Du Thấm trầm giọng nói: “Bố mẹ em nói em đã về nhà đẻ ở ba ngày rồi. Đã xảy ra chuyện gì? Em cãi nhau với Ngôn Độ à?”.

“À, em còn tưởng là chuyện gì chứ”. Hàn Cẩm Thư thờ ơ xua tay: “Em và Ngôn Độ không cãi nhau, vẫn rất tốt”.

Du Thấm: “Được rồi, đừng có mà lừa chị, không cãi nhau thì sao em lại về nhà mẹ đẻ?”.

Hàn Cẩm Thư yên lặng cúi đầu uống một ngụm cà phê, trầm ngâm hai giây, lại nói: “Nói thế nào nhỉ, mặc dù không cãi nhau… nhưng gần đây em quả thật không muốn gặp Ngôn Độ”.

Du Thấm khó hiểu: “Không cãi cọ hay xung đột, vậy tại sao em lại không muốn gặp chồng mình?”.

Hàn Cẩm Thư chần chừ một lúc lâu, không chịu nổi việc Du Thấm liên tục truy hỏi, đành phải khai thật, lúng túng nói: “Mấy ngày trước, bọn em đã làm chuyện đó… ở công ty của anh ấy”.

Du Thấm không ngờ mình lại nhận được câu trả lời như vậy. Cô ấy im lặng, nghĩ thầm “Vợ chồng trẻ vui đùa buông thả là chuyện rất bình thường”, sau đó bình tĩnh cầm ly nước trái cây của mình lên, nói: “Ừm, làm ở văn phòng, thú vị đấy. Sau đó thì sao?”.

“Lúc ấy, em vô cùng chủ động, Ngôn Độ lại quá mức phối hợp… Sau đó thì em không dám gặp anh ấy nữa”. Nhắc tới buổi chiều hôm đó, Hàn Cẩm Thư xấu hổ đến mức muốn bốc khói, cô buồn bực che mặt, ủ rũ nói: “Vì lẽ đó, chị nói xem em làm sao nói lý do đấy cho bố mẹ em được? Em không thể nói với bố mẹ rằng vì em và Ngôn Độ quan hệ cuồng nhiệt trong công ty nên cảm thấy xấu hổ, không dám đối mặt với Ngôn Độ, vì thế mới phải trốn về nhà”.

Phụt!

Du Thấm bị sặc nước trái cây.

Du Thấm bình tĩnh rút khăn giấy, lau khóe miệng, trầm mặc một lúc lâu mới nói: “Mặc dù chị không hiểu tình huống của em lắm nhưng thú thật là chị rất sốc”.

Hàn Cẩm Thư không nói nên lời.

Du Thấm lại hỏi: “Nhưng mà, em trốn về nhà mẹ đẻ mà chồng em lại không bắt em về? Chuyện này thật sự không giống với tác phong của Ngôn Độ”.

“Trước khi em về nhà mẹ, em có nhắn tin cho anh ấy nói em nhớ bố mẹ, muốn về nhà một mình vài ngày”. Hàn Cẩm Thư nói: “Ngôn Độ nói đồng ý cho em về nhà bố mẹ ở ba ngày. Tính thời gian thì tối nay anh ấy sẽ tới đón em tan làm, đại nạn của em sắp tới rồi”.

Làn da cô trắng nõn, khuôn mặt nhăn nhó như một cái bánh bao nhỏ. Du Thấm nhìn thấy muốn bật cười, chế nhạo nói: “Lâu lâu chủ động, cuồng nhiệt một lần thì đã sao? Hai người là vợ chồng hợp pháp, sao lại khó tiếp nhận như vậy?”.

“Haizz, chị không hiểu đâu.”. Hàn Cẩm Thư ngửa người ngã xuống sô pha, ngơ ngác nhìn trần nhà: “Phiền não của em bây giờ là em cảm thấy quan hệ giữa em và Ngôn Độ đã thay đổi”.

Du Thấm nhướng mày: “Thay đổi cái gì?”.

Hàn Cẩm Thư trả lời: “Trước kia ôm ấp, hôn môi, lăn giường với Ngôn Độ chỉ là nghĩa vụ đối với em”.

Du Thấm có chút tò mò: “Bây giờ thì sao?”

Hàn Cẩm Thư không hiểu sao lại đỏ mặt, tức giận nói: “Bây giờ, em không chỉ thích ôm hôn anh ấy, thậm chí còn có thể chủ động”. Nói tới đây, cô ngồi bật dậy, ấn Du Thấm ngã xuống sô pha: “Lột từng lớp quần áo của anh ấy, làm anh ấy”.

Du Thấm: “…”.

Hàn Cẩm Thư kêu lên một tiếng rồi lại ngã xuống, nắm chặt tay đấm mạnh xuống sô pha: “Em cảm thấy em thật sự xong rồi”.

Du Thấm: “Em xong cái gì?”.

Vẻ mặt Hàn Cẩm Thư như không còn gì luyến tiếc: “Quả nhiên vợ chồng ở bên nhau lâu ngày sẽ càng ngày càng giống nhau. Em đã bị Ngôn Độ truyền nhiễm, biến thành một sắc ma u mê nam sắc rồi”.

Du Thấm: “…”.

Hai người trò chuyện trên trời dưới biển một lúc lâu.

Đột nhiên, Du Thấm chợt nhớ tới chuyện gì đó, thuận miệng nói: “Đúng rồi, chị đã kể với em chưa? Lần đó sau khi Quả Cam xuất viện, chị nhận được một bưu kiện kỳ lạ ở trước cửa nhà”.

Hàn Cẩm Thư khó hiểu: “Bưu kiện? Bưu kiện kỳ lạ thế nào?”.

Sắc mặt Du Thấm hơi trầm xuống, chần chừ trả lời: “Bên trong bưu kiện là một con búp bê dính sốt cà chua, hơn nữa đầu còn bị tháo xuống đặt bên cạnh thân thể”.

Hàn Cẩm Thư kinh hãi nhíu mày: “Gần đây chị có đắc tội với ai không? Tại sao chị lại nhận được thứ này?”.

Du Thấm trả lời: “Em cũng biết đấy, chị ở vị trí đó nên khó tránh khỏi sẽ mạnh mẽ hơn một chút trong công việc, bình thường cũng đắc tội với không ít người. Đối tác làm việc, nhân viên cũ, đều có cả”.

Hàn Cẩm Thư lại hỏi: “Chị nhận được mấy bưu kiện đe dọa như vậy rồi?”.

Du Thấm cẩn thận nhớ lại một hồi, đáp: “Hôm đó nhận được một cái”.

“Sau đó còn nhận được nữa không?”.

“Không còn nữa”.

“Vậy thì tốt. Cũng có thể là đối thủ cạnh tranh của công ty chị bất mãn với chị nên đã chơi khăm để dọa chị”. Hàn Cẩm Thư vỗ vỗ vai Du Thấm: “Đừng quá lo lắng”.

Du Thấm thở dài: “Nếu chỉ là đối thủ cạnh tranh bình thường chơi khăm thì quả thật không cần lo lắng. Chị chỉ sợ có người muốn gây bất lợi cho Quả Cam”.

“Quả Cam?”. Nghe Du Thấm nói như vậy, Hàn Cẩm Thư bỗng dưng phản ứng lại: “Chị muốn nói là vụ tai nạn xe đó?”.

“Đúng vậy”.

“Nhưng nếu thật sự có người muốn ra tay với Quả Cam thì sẽ không để Quả Cam bình yên vô sự đâu”.

“Em nói cũng có lý”. Du Thấm nhíu mày gõ trán: “Có lẽ là do chị quá nhạy cảm, hai chuyện này căn bản không có bất cứ liên quan gì”.

Hàn Cẩm Thư cong khóe miệng cười với Du Thấm, đưa tay cầm cánh tay cô, cười nói: “Đừng suy nghĩ lung tung nữa. Chuyện bưu kiện chị hãy báo cảnh sát đi, nếu chị lo lắng Quả Cam thì khoảng thời gian này hãy ở bên nó nhiều hơn”.

Du Thấm gật đầu: “Ừ”

Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên.

Hàn Cẩm Thư: “Mời vào”.

Cửa phòng làm việc bị người đẩy ra từ bên ngoài, Diêu Oái Oái ôm một chồng lớn hồ sơ đi vào, nhìn Hàn Cẩm Thư tươi cười nói: “Viện trưởng Hàn, đây là tất cả hồ sơ của khách hàng trong ba tháng gần đây đã tiến hành phẫu thuật mũi ở chỗ chúng ta, tôi đã kiểm tra xác minh toàn bộ rồi, không có vấn đề gì”.

“Vất vả cho cô”. Hàn Cẩm Thư gật đầu, giọng nói ôn hòa: “Để xuống đi, tôi kiểm tra lại một lần nữa rồi sẽ giao cho phòng lưu trữ”.

“Vâng ạ!”

Du Thấm nhìn chồng hồ sơ, tiếp đó lại nhìn Hàn Cẩm Thư bằng ánh mắt đồng cảm: “Nhiều như vậy? Xem ra tối nay viện trưởng Hàn phải tăng ca rồi”.

“Không cần”. Hàn Cẩm Thư thuận miệng nói: “Xác minh những tài liệu này rất đơn giản, chỉ cần xác nhận thông tin khách hàng, thời gian phẫu thuật, địa điểm phẫu thuật và bác sĩ mổ chính, chủ yếu là để lưu trữ, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào”.

Thấy Hàn Cẩm Thư bận rộn công việc, Du Thấm không tiện ở lại lâu nữa, uống nước trái cây xong liền lập tức đứng dậy rời đi.

Hàn Cẩm Thư ngồi trước bàn làm việc nghiêm túc kiểm tra hồ sơ.

Một tiếng rưỡi sau, tất cả hồ sơ đã được kiểm tra xong. Cô đứng lên, duỗi lưng vặn cổ, nhấn điện thoại nội tuyến.

Trợ lý trẻ Diêu Oái Oái gõ cửa đi vào, nói: “Viện trưởng Hàn”.

“Xong rồi”. Hàn Cẩm Thư làm động tác vươn vai tại chỗ, nói: “Đưa đến phòng lưu trữ đi”.

“Vâng”. Diêu Oái Oái đáp lời, tiến lên ôm lấy chồng hồ sơ xoay người rời đi.

Phòng tư liệu của Thịnh Thế và phòng làm việc của Viện trưởng cách nhau một tầng. Diêu Oái Oái ngại chờ thang máy phiền phức nên ôm chồng hồ sơ đi xuống bằng cầu thang bộ, đi ra khỏi cửa thoát hiểm, miệng vừa ngâm nga hát, vừa suy nghĩ buổi tối sau khi tan làm có nên gọi bạn thân cùng đi ăn khuya không.

Đang đi trên hành lang, sau lưng bỗng nhiên có tiếng người gọi cô lại, giọng nói trong trẻo: “Oái Oái? Tìm được cô rồi”.

Diêu Oái Oái quay đầu lại, thấy cách đó không xa có một mỹ nhân thân hình cao gầy đi tới, khí chất xuất chúng, trang điểm tỉ mỉ, là Giám đốc Marketing Vưu Lỵ.

“Sếp Vưu?”. Diêu Oái Oái có chút kinh ngạc: “Chị tìm tôi à?”.

Vưu Lỵ nói: “Dưới lầu hình như có người tìm cô, có vẻ gấp lắm. Cô mau xuống xem đi”.

“Tìm tôi? Ồ được rồi. Nhưng mà…”. Diêu Oái Oái cúi đầu nhìn chồng hồ sơ trong lòng mình, tỏ vẻ khó xử.

Vưu Lỵ liếc mắt nhìn đống đồ, hỏi cô: “Những thứ này muốn mang đến phòng tư liệu à?”.

“Đúng vậy”.

“Cô đi làm việc của mình đi”. Vưu Lỵ có lòng tốt giúp đỡ: “Những thứ này đưa cho tôi, cũng chỉ có mấy bước đường, tôi giúp cô đưa qua là được”.

Diêu Oái Oái nghe vậy lập tức nở nụ cười, cảm kích không thôi: “Cảm ơn sếp Vưu!”.

Vưu Lỵ cẩn thận nhận lấy tất cả túi hồ sơ trong tay Diêu Oái Oái, hất cằm về phía Diêu Oái Oái: “Đi đi”.

Diêu Oái Oái vỗ ngực, cam đoan: “Hôm khác tôi nhất định mời sếp Vưu uống trà!”

Vưu Lỵ tươi cười hiền lành: “Được, tôi chờ cô”.

Mặt trời sắp lặn, không bao lâu, ráng chiều hoàng hôn đã dịu dàng bao bọc cả thành phố.

Nhìn ánh nắng chiều rực rỡ màu hoa hồng ngoài cửa sổ toàn cảnh, Hàn Cẩm Thư nằm sấp trên bàn làm việc thở dài nặng nề, ma xui quỷ khiến lại nhớ tới cảnh cô như hổ đói vồ mồi, lột bỏ âu phục của Ngôn Độ ngày hôm đó.

Cô ném cà vạt của anh, lột áo khoác âu phục của anh, động tác thô bạo, khí thế mãnh liệt, thậm chí còn xé rách áo sơ mi của anh…

Chỉ cần nhớ lại phần nổi của tảng băng chìm này, cả khuôn mặt Hàn Cẩm Thư đã đỏ bừng thành cà chua chín.

Chúa ơi.

Ngày hôm đó cô rốt cuộc bị làm sao vậy. Bị ma nhập? Hay bị trúng tà? Hay là bị vẻ đẹp của bạo quân mê hoặc tâm trí?

Hàn Cẩm Thư đắm chìm trong biển sâu xấu hổ, kéo ba hồn chín vía của cô về chỗ cũ là một cuộc điện thoại. Mẹ cô – bà Bùi Uyển Từ gọi tới.

Hàn Cẩm Thư bắt máy với giọng điệu thê lương: “Mẹ ạ”.

Bên kia điện thoại vang lên tiếng lách tách, bà Bùi Uyển Từ đang xoa mạt chược, kẹp điện thoại di động thuận miệng hỏi: “Đã tan làm chưa con gái”.

Hàn Cẩm Thư trả lời: “Dạ rồi ạ”.

Giọng nói của bà Bùi Uyển Từ hạ thấp xuống vài phần, nói tiếp: “Mẹ nhớ sáng nay lúc con ra ngoài có nói với mẹ, tối nay Ngôn Độ tới đón con, con không về nhà nữa đúng không?”.

Hàn Cẩm Thư cho rằng mẹ Hàn luyến tiếc mình, do dự nói: “Nếu như mẹ không nỡ để con đi thì con có thể nói với Ngôn Độ một tiếng, bảo anh ấy mấy ngày nữa hãy đến đón con”.

Không ngờ, bà Bùi Uyển Từ lập tức thay đổi sắc mặt, nổi giận đùng đùng nói: “Cái gì? Còn muốn thêm vài ngày nữa? Hàn Cẩm Thư, mẹ nói cho con biết, mẹ mặc kệ con và Ngôn Độ có mâu thuẫn hay có vấn đề gì, nếu người ta đã tới đón con thì con nên ngoan ngoãn trở về đi. Mẹ còn lạ gì tính con, Ngôn Độ không quản được con thì còn có người mẹ vợ là mẹ đây, con đừng hòng ỷ vào việc được Ngôn Độ chiều chuộng thì muốn cưỡi trên đầu người ta giở thói ngang ngược, tác oai tác quái!”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Hàn Cẩm Thư nghẹn mất mấy giây mới rặn ra một câu: “Mẹ, rốt cuộc mẹ là mẹ ruột của ai vậy?”

“… Ôi ôi ôi! Ai đánh Tam Vạn thế vậy? Đến tôi nhé?”. Bà Bùi Uyển Từ thẳng thừng bỏ qua lời nói chất vấn lương tâm của con gái, bỏ lại câu “Vợ chồng với nhau có chuyện từ từ nói, còn bắt nạt Ngôn Độ thì đợi xem mẹ trừng trị con” sau đó liền cúp điện thoại.

Hàn Cẩm Thư đỡ trán, quay đầu nhìn, lúc này mới phát hiện trời đã tối từ khi nào. Cô cúi đầu nhìn thời gian trên điện thoại, vậy mà đã hơn 7 giờ rồi.

Cô nghi ngờ nhíu mày lại.

Lạ thật. Ba ngày trước anh nói muốn tới đón cô tan làm mà? Mấy giờ rồi.

Chẳng lẽ anh ấy quên mất?

Suy đoán này xuất hiện, Hàn Cẩm Thư không hiểu sao chợt cảm thấy khó chịu.

Cô cầm điện thoại mở Wechat, tìm được hộp thoại với ảnh đại diện đen tuyền. Ngón tay nhanh chóng gõ phím cảm ứng màn hình, gõ vào thanh nội dung: [Anh đã chuẩn bị tới đón em chưa? Anh không quên đấy chứ :)]

Gõ xong, cô đọc lại một lần, cảm thấy không ổn. Giọng điệu này giống như cô đang rất mong đợi anh tới đón mình vậy.

Xóa.

Nhập lại nội dung: [Hôm nay là ngày bảo bối tiểu tổ tông của anh về nhà, đồng chí Tiểu Ngôn Tử đến đâu rồi :)]

Đọc một lần nữa, vẫn thấy không ổn, vẫn giống như cô kiễng chân chờ anh tới đón cô vậy.

Xóa xóa.

Cứ như vậy lặp đi lặp lại xóa đi sửa lại vài lần, Hàn Cẩm Thư mệt mỏi, lười lăn qua lăn lại, trực tiếp gửi một biểu tượng mỉm cười cho Ngôn Độ.

Để anh tự suy nghĩ đi.

Cô ôm di động giận dỗi chờ hai giây, một cuộc điện thoại gọi tới. ID người gọi là năm chữ vô cùng quen thuộc: Công cụ làm ấm giường.

Ánh mắt Hàn Cẩm Thư sáng lên, khóe miệng vô thức cong lên, đang định nghe lại bỗng nhiên đờ người — Không phải chứ.

Cô đang làm gì vậy.

Cô lại cảm thấy vui vẻ vì cú điện thoại của Ngôn Độ? Chuyện gì đây?

Phát hiện đáng sợ này làm khiến Hàn Cẩm Thư toát mồ hôi lạnh. Cô lắc đầu, trong lòng mặc niệm hai mươi lần “Yêu đương và não chó đều không có lợi, thích đàn ông sẽ không có kết quả tốt”, cuối cùng trưng vẻ mặt tỉnh bơ nhận điện thoại.

Hàn Cẩm Thư hắng giọng, dùng giọng nói lạnh lùng nhất: “Alo”

“Đã dám gặp anh chưa?”. Đối diện vẫn là giọng điệu bình bình trước sau như một, chỉ là giữa những lời nói lạnh lùng ấy đã xen lẫn ý cười không dễ phát hiện.

Hàn Cẩm Thư bị sặc một cái, im lặng một lúc mới nói: “… Ai không dám gặp anh. Đã nói với anh rồi, em về nhà ở mấy ngày là vì nhớ bố mẹ em”.

Ngôn Độ: “Ừ, em nói cái gì thì là cái đó”.

“Anh…”. Lời nói trong miệng Hàn Cẩm Thư đã theo phản xạ lăn đến bên môi, lại bị cô nuốt trở về.

Cuối câu Ngôn Độ hơi cao giọng: “Anh làm sao?”.

[Anh đang ở đâu.]

Cô vốn định hỏi cái này.

Sắc mặt Hàn Cẩm Thư ửng đỏ, cắn môi dưới, năm ngón tay đang cầm điện thoại siết chặt. Không nói gì.

Hai bên đều im lặng.

Một lát sau, Ngôn Độ lên tiếng phá vỡ sự im lặng. Anh cười nhạt, nói qua điện thoại: “Anh ở cửa sau Thịnh Thế, mau xuống đi”.

10 phút sau, Hàn Cẩm Thư đeo túi xách chạy xuống lầu, trốn ở cửa sau, thò đầu ra, thở hồng hộc, cẩn thận nhìn ngó xung quanh.

Quả nhiên, trong màn đêm dưới ánh đèn đường mờ ảo, một chiếc Maybach màu đen quen thuộc dừng ở ven đường.

Cô lấy lại bình tĩnh, hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén niềm vui kỳ lạ trong lòng. Sau đó, cô vuốt tóc, thong dong tao nhã xuất hiện, cất bước chậm rãi đi về phía chiếc xe màu đen.

Đi đến ghế phụ, mở cửa xe, ngồi vào.

Trong xe lưu lại mùi thuốc lá bạc hà rất nhẹ, hẳn là anh đã dập tắt tàn thuốc từ rất lâu rồi.

Hàn Cẩm Thư rủ mắt xuống thắt dây an toàn cho mình, ngồi yên, nhìn về phía trước không chớp mắt, quyết tâm không nhìn sang ghế lái.

Ít giây sau.

Một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên, nhẹ nhàng nói: “Anh ở đây một tiếng chỉ để xem em có nhịn không được, có tìm anh trước không”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Ngôn Độ nghiêng đầu, cúi người lại gần cô, thấp giọng nói: “Tiểu thư tình, anh thắng rồi”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Hàn Cẩm Thư vừa lúng túng vừa lo lắng, kiên trì giữ lấy chút tôn nghiêm: “Em vốn tự mình đi, bỗng nhiên nhớ tới anh nói muốn đón em, sợ anh uổng công đi một chuyến nên mới liên lạc với anh”.

Ngôn Độ nhướng mày: “Vậy sao?”.

“Vâng”.

“Vị tiểu thư này, em vì muốn gặp anh mà chạy vội vàng như vậy, còn không muốn chờ thang máy”. Ngôn Độ ung dung nhìn cô: “Anh ở đây thấy rõ ràng”

Hàn Cẩm Thư: …

Hàn Cẩm Thư: ???

Hàn Cẩm Thư sửng sốt, theo bản năng quay đầu, tầm mắt xuyên qua cửa sổ xe nhìn lên trên. Vị trí Ngôn Độ đỗ xe vừa vặn có thể nhìn thấy cầu thang bộ của Thịnh Thế.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Vào giờ phút này, cô cúi đầu, mặt đỏ tới mang tai, xấu hổ đến mức chỉ muốn nghịch chuyển thời gian, giết chết chính mình mấy phút trước vì vui mừng nhảy nhót chạy xuống lầu.

Sau đó, cằm cô bị hai ngón tay nắm chặt, nâng lên.

Hàn Cẩm Thư nắm chặt dây an toàn trước ngực, tim đập thình thịch, giống như có một con nai con đang nhảy múa dưới lồng ngực.  Cô cụp mắt, ánh mắt bay loạn khắp nơi, nhưng không dám nhìn lên.

Ngôn Độ nói: “Nhìn anh”.

Hàn Cẩm Thư âm thầm hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí nâng tầm mắt lên, giao nhau với một đôi mắt đen sâu thẳm.

Ngôn Độ hôn môi cô, giọng nói dịu dàng: “Ba ngày nay có nhớ anh không?”.

Ngay cả đầu ngón tay của Hàn Cẩm Thư cũng như bị hấp chín. Một lúc lâu sau, cô đỏ mặt cắn môi, nói nhỏ như muỗi: “… Có”. 

Chương kế tiếp