Công Chúa Bệnh Nuông Chiều Hằng Ngày

Chương 12
Khi tan học, Thư Nhĩ đã nhìn thấy Hoắc Triều đang chờ trước cửa trường học, cô hào hứng vọt đến trước mặt anh như một viên đạn nhỏ, suýt chút nữa là nhào thẳng vào lòng ngực của anh.

Khuôn mặt xinh xắn của Thư Nhĩ đỏ ửng, hai mắt cũng sáng lấp lánh: "Anh à, hôm nay anh thật tuyệt!"

Hoắc Triều không để ý chút chuyện nhỏ này: "Chuyện nhỏ thôi."

Thư Nhĩ lườm anh một cái.

Nghĩ đến Trương Bối Bối , Thư Nhĩ luôn cảm thấy sẽ không thắng dễ đến vậy. Thế nhưng quân đến tướng chặn, nước đến đất ngăn thôi. Cho dù trời cao có sập xuống thì cũng còn nam chính chống đỡ.

Nghĩ như vậy, Thư Nhĩ hoàn toàn không nghĩ đến chuyện này nữa, vui vẻ leo lên xe đạp của nam chính. Lần đầu tiên để cô ngồi ghế sau xe đạp, Hoắc Triều cảm thấy có chút đau lòng, đương nhiên là đau lòng cho chiếc xe đạp của anh, thế nhưng bây giờ đã nhiều lần rồi nên Hoắc Triều cũng đã quen rồi, mắt cũng không thèm chớp lấy một cái.

Thư Nhĩ vừa về đến nhà, Thư Nhu nghe được tiếng động thì vội vàng đi ra.

Thư Nhĩ trở về phòng cất cặp sách, Thư Nhu lại mang vẻ mặt hóng hớt đi theo sau lưng cô.

"Thì ra trong trường của em lại có bạn trùng tên với em nhỉ?"

Thư Nhĩ không biết vì sao Thư Nhu lại nói như vậy, nháy mắt vài cái tỏ vẻ khó hiểu.

"Nghe nói đại ca bên trường học của em hôm nay đích thân dùng loa phát thanh để kéo phiếu cho bạn học nữ kia, bạn nữ kia tên là Thư Nhĩ."

Thư Nhu dù sao cũng không học ở trường Nhất Trung nên cũng không có thông tin gì. Lúc người khác bàn tán cũng không lặp lại từng câu từng chữ mà Hoắc Triều đã nói cho Thư Nhunghe.

Vì thế nên Thư Nhu chỉ biết cô gái nhận được trăm ngàn yêu thương của Hoắc Triều tên là Thư Nhĩ, thế nhưng lại thiếu một cụm từ rất quan trọng là 'lớp 11A12'

Thì ra là chuyện này sao?

Thư Nhĩ dùng giọng điệu rất tùy ý nói: "À, không phải là đọc giống nhau, mà bạn nữ đó chính là em."

Thư Nhu đầu tiên là ngạc nhiên liếc mắt nhìn Thư Nhĩ, sau đó lại bắt đầu cười ha ha ha lớn lên, căn bản không xem là thật: "Thôi đi, em gái, em đừng đùa nữa!"

Người đó là Thư Nhĩ? Là em gái của cô ấy? Có thể sao?

Thư Nhuchỉ cho là Thư Nhĩ đang giỡn thôi.

Trong ấn tượng của cô ấy, em gái là người hướng nội, ngại ngùng, không hòa đồng, vì thế nên vẫn luôn không có nhiều bạn bè. Vì tính tình của cô không được nhiều người thích, thế nên đám con trai cũng không thích.

Em gái như vậy lại được hot boy của trường Nhất Trung để ý?

Thư Nhu không biết người khác có tin được hay không, dù sao thì cô ấy tuyệt đối không tin.

Chắc chắn là Thư Nhĩ cố ý nói như vậy.

Nhưng mà chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, Thư Nhĩ cũng biết nói đùa rồi hả?

Thư Nhu không quá để tâm chuyện này, cô ấy chuyển chủ đề, nói: "Đúng rồi, anh chàng đi xe đạp của em đâu? Cho em leo cây rồi hả?"

Thư Nhu cũng không quên chuyện lúc sáng, Thư Nhĩ thất vọng, giận dỗi khi chờ không thấy anh chàng đi xe đạp đâu. Theo Thư Nhu đoán, người dùng xe đạp đưa đón Thư Nhĩ chắc là một tên mọt sách ngốc nghếch, không cao, trên mặt toàn mụn đỏ, không biết ăn diện cho bản thân, nói chung là một học sinh trung học bình thường đến không thể bình thường hơn.

Thư Nhĩ cảm thấy Thư Nhu có chút ồn ào, cô vừa mời Thư Nhu ra khỏi phòng mình, vừa cười híp mắt nói: "Sau này anh chàng đi xe đạp sẽ đưa đón em đi học, chị tuyệt đối đừng có hâm mộ nha."

Thư Nhu bị chặn ở ngoài cửa, vẻ mặt xem thường.

Có câu nói, nồi nào úp vung nấy, phỏng chừng Thư Nhĩ với anh chàng đi xe đạp kia chính là ba ba phối với đậu xanh, vừa hay nhìn hợp mắt!

Cô ấy sẽ hâm mộ sao?

Sao có thể được! Cô ấy chắc chắn sẽ không hâm mộ! Sau khi Thư Nhĩ đóng cửa phòng lại,trong chốc lát, cuối cùng cũng lấy lại được yên tĩnh.

Cô hiếm khi có được chút thời gian nghỉ ngơi trước giờ cơm, không cần làm bài tập, cũng không cần làm việc, chỉ nằm thư giãn là được rồi. Cô tận dụng chút ít thời gian này tiện tay lướt Weibo, xem những chuyện thú vị ở trên mạng.

Đột nhiên, cô lướt thấy một chiếc túi được đan thủ công.

Cái túi này có màu sắc tươi đẹp, kiểu dáng trang nhã, có thể dùng được trong rất nhiều trường hợp, cũng rất thích hợp với con gái ở độ tuổi học sinh như cô.

Thư Nhĩ nhìn xuống phần giới thiệu, mới phát hiện mẫu túi này là do mẹ của một ngôi sao nữ đang hot cố ý đan cho cô ấy.

Ngôi sao nữ này mua một chiếc ghim cài hiệu Chanel cài thêm vào, cũng coi như là có phong cách riêng biệt.

Cái hot search này ngoài bức ảnh, còn có cả cách đan cái túi, trên bức ảnh đều thể hiện từng bước rõ ràng, mỗi bước đều hướng dẫn rất cụ thể, cảm giác... cũng không khó lắm?

Thư Nhĩ tự biết khả năng của bản thân, tay nghề thủ công có hạn, đừng nói là đan một chiếc túi, ngay cả một con hạc giấy mà cô còn không gấp được!

Thế nhưng... cô thật sự rất muốn đó.

Sau khi cô xuyên sách, bên người còn không có một chiếc túi coi cho được.

Bây giờ cô đã không còn là tiểu thư nhà họ Thư, cũng không có tiền mua những chiếc túi xinh xắn đó.

Vì thế, mắt cô sáng rỡ khi nhìn thấy hình chiếc túi này.

Con gái nào mà không thích túi? Phải biết là "túi" trị mọi căn bệnh, một cái không đủ, vậy thì hai cái.

Thế nhưng mà bây giờ Thư Nhĩ chỉ có một cái cặp sách cực quê mùa, hơn nữa cái cặp kia còn có chút cũ rồi.

Thư Nhĩ đảo mắt, trong lòng lập tức có cách.

Bản thân không có, thế nhưng cô có thể dằn vặt người khác mà!

Cô lưu tấm ảnh này về, mở Wechat lên, tìm tới "Người anh trai dịu dàng, chu đáo, tốt nhất trên đời", sau đó gửi tấm ảnh này qua.

[Bé Nhĩ: Anh ơi, em muốn cái này, rất muốn, cực kỳ muốn. Ảnh.jpg]

Bé Nhĩ là tên trên Wechat của cô, nghe giống tên cô, nên bản thân cô luôn cảm thấy nó thật đặc biệt.

Thư Nhĩ chờ một lúc, Hoắc Triều cũng không có trả lời, cô đành đi ra ngoài ăn tối trước, chờ sau khi cô ăn cơm tối xong quay về phòng, cô mới phát hiện Hoắc Triều đã gửi lại một tin nhắn.

[Anh trai: ?]

Thư Nhĩ ngồi ngay ngắn trước bàn học, để bài tập sang một bên, gõ từng chữ từng chữ.

[Bé Nhĩ: Anh ơi, anh tặng cho em cái này có được không?]

Lần này Hoắc Triều hẳn là đang cầm điện thoại trong tay nên trả lời rất nhanh.

[Anh trai: ?]

Hai lần đều là một dấu chấm hỏi, Hoắc Triều là có ý gì đây?

Thư Nhĩ ghét chuyện nhắn tin không thể nói rõ ràng mọi chuyện, nên trực tiếp gọi video call qua cho Hoắc Triều.

Sau ba giây, cuộc gọi video đã được kết nối.

Chắc là Hoắc Triều vừa mới tắm xong, mái tóc màu đen còn ướt, trên cổ còn quàng một cái khăn lông màu trắng.

Đáng tiếc camera quá nhỏ, chỉ có thể để lộ ra từ phần cổ trở lên, không thấy nhiều hơn được nữa.

Có điều nhìn từ trong camera, nam chính trông rất đẹp trai, mắt ra mắt, mũi ra mũi, đặc biệt là đôi mắt sắc sảo kia, cực kỳ thu hút người khác.

Thư Nhĩ nghiêng đầu làm nũng, nói: "Anh ơi, anh mua ít len về đan túi cho em đi?"

Hoắc Triều vốn đang dùng một tay cầm điện thoại, một tay dùng khăn lau khô tóc, nghe vậy, động tác của anh ngưng lại một chút, nhíu lông mày: "Em đang giỡn sao?"

Thư Nhĩ nháy mắt mấy cái: "Không có mà, anh ơi, bây giờ em đang rất nghiêm túc."

Hoắc Triều còn tưởng là mình nghe nhầm: "Em bảo anh đan túi cho em? Em cảm thấy có thể sao?"

Thư Nhĩ khó hiểu: " Sao lại không thể?"

Hoắc Triều vẻ mặt phức tạp: "Em cảm thấy anh biết à?"

"Nhưng ai cũng là từ không biết thành biết mà."

Hoắc Triều "a" một tiếng: "Đừng nghĩ nữa, không thể nào, em dập tắt cái suy nghĩ này đi."

Đan túi? Bảo một thằng đàn ông chưa từng đụng tới cuộn len như anh đan túi? Sao cô ấy không bảo anh lên trời luôn đi?

Thư Nhĩ chun mũi, bĩu môi, mấy ngày nay cô đã làm mấy động tác này rất thành thạo, có điều mất hai giây sau, cô đã thành công nổi bệnh công chúa, giọng cô mềm nhũn, mang theo chút uất ức: "Anh à, không phải là anh đang theo đuổi em sao? Vậy mà một chút chuyện nhỏ này mà anh cũng không muốn làm cho em. Lẽ nào anh chỉ có thể tặng em chút hoa quả, sữa bò thôi à!"

Mấy thứ này thật sự quá thấp kém rồi! So với Thư Nhĩ mắc bệnh công chúa còn kém rất nhiều!

Hoắc Triều nghe vậy, im lặng hai giây.

Cài gì gọi là tự vác đá ghè chân mình, chính là đây này.

Sai một ly, đi một dặm.

Nếu như ban đầu không phải vì không muốn để lộ thân phận ân nhân giúp mình của Thư Nhĩ, lại muốn báo ân, anh sẽ không đưa đồ ăn cho Thư Nhĩ, càng sẽ không làm cho Thư Nhĩ cảm thấy mình đang theo đuổi cô ấy.

Bây giờ thì hay rồi, đưa đón đi học cũng thôi đi, lại còn muốn anh đan túi cho cô ấy.

Chẳng lẽ cô ấy thật sự cho rằng cái gì anh cũng biết à?
Chương kế tiếp