Công Chúa Đại Liêu

Chương 3: Đăng Đồ Tử
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khi hai người Tiêu Thiệu Củ trở lại Khung Lư, đã là bóng mặt trời đã nghiêng về phía tây.

Những đám mây ở chân trời cuộn tròn, bị ánh chiều tà nhuộm hồng, lộ ra tư thế mê người, trên mặt đất trải đều một tầng phấn vàng mịn, tràn ngập hương cỏ thoang thoảng.

Gia Luật Hoàn Cai ngồi trên ngựa, nhìn về phương xa không có điểm cuối, lẩm bẩm nói, “Thật đẹp…”

Tiêu Thiệu Củ nhìn nàng một cái, không đáp lời, mà hát một đoạn ca dao ——

“Trời mênh mông a, là nhà của chim ưng. Thảo nguyên rộng lớn a, là quê hương của tuấn mã; Hán tử Khiết Đan hùng tráng a, đuổi theo ánh sáng, lang thang giữa trời và đất, nơi nào có mặt trời, nơi đó chính là nơi bọn họ muốn đi…”

Giọng của chàng vốn đã trầm, khi hát thể loại này lại càng dày và xa.

“Rất dễ nghe.” Một lúc lâu sau, Tiêu Thiệu Củ nghe thấy người bên cạnh đánh giá.

Chàng cười cười, hơi cúi người “Tạ công chúa khen ngợi.”

……

“Công chúa, ngài đã trở lại.” Mãn Ca ngồi ở cửa, trợn to hai mắt nhìn chằm chằm nửa canh giờ thì mới thấy Gia Luật Hoàn Cai chậm rãi đi về phía này.

Nam nhân bên cạnh công chúa… Mãn Ca híp mắt nhìn kỹ, nhận ra chàng là cữu cữu của công chúa, Thái Ninh quân Tiết độ sứ, thái sư thẩm tra đối chiếu sự thật, Tiêu Thiệu Củ.

“Tiêu đại nhân cũng đến rồi.” Trên mặt Mãn Ca nở nụ cười, giơ tay ra hiệu với thị nữ đến cởi áo khoác cho Tiêu Thiệu Củ.

Trà sữa đang được đun sôi trong bếp, cả căn phòng tràn ngập mùi sữa thơm dịu, ngọt ngào và béo ngậy.

Tiêu Thiệu Củ tìm cái ghế, tùy ý dựa vào, nghịch chiếc cốc trong tay và cẩn thận nhấp một ngụm trà sữa.

Gia Luật Hoàn Cai ở bên cạnh nhìn, âm thầm bĩu môi, người này thực sự rất khó hiểu.

Ghét bỏ thì ghét bỏ, cũng không thể lơ là khách được, vì thế nàng cũng ngồi xuống bên cạnh Tiêu Thiệu Củ, cùng chàng câu được câu không nói chuyện.

“Đại nhân đối xử với công chúa thật tốt” Khi Mãn Ca tiến vào châm trà, nhìn thấy bầu không khí “nhiệt liệt” của hai người, cười nói, “Tuy ngài không phải là cữu cữu ruột của công chúa… Ưm.”

Mãn Ca còn chưa nói xong, liền thấy Tiêu Thiệu Củ nhanh chóng đứng lên khỏi ghế, một tay che miệng nàng ấy lại.

Tiêu Thiệu Củ không cường tráng như người Khiết Đan bình thường, nhưng tay chàng lại không yếu chút nào, Mãn Ca bị bịt miệng đến mức không nói được gì, chỉ có thể nhìn Tiêu Thiệu Củ, khuôn mặt càng lúc càng đỏ lên.

Tiêu Thiệu Củ thấp giọng nói, “Sau này không được nhắc đến chuyện ta là cữu cữu của công chúa, cũng không được để nàng biết thân phận của ta.”

Mãn Ca không biết vị chủ tử này đang suy nghĩ cái gì, nhưng vẫn nghe lời gật gật đầu.

Gia Luật Hoàn Cai không nghe rõ cuộc nói chuyện của bọn họ, chỉ có thể nhìn thấy hai người đang xì xào bàn tán, mặt của Mãn Ca còn đỏ bừng.

Trêu ghẹo thị nữ nhà nàng ở trước mặt chủ nhân à? Gia Luật Hoàn Cai chậc chậc một tiếng, lặng lẽ dời vị trí, cách Tiêu Thiệu Củ xa một chút, ấn tượng của hắn trong lòng mình cũng từ Đăng Đồ Tử thăng cấp thành tiểu nhân trơ tráo da mặt dày không hiểu quy củ.

Tiêu Thiệu Củ không đợi cơm chiều, lấy lý do bận rộn rồi cáo từ rời đi, sau khi chàng đi, Mãn Ca sờ tấm vải do chàng mang đến, trong giọng nói khó nén sự hưng phấn, “Đây là phong cách đang thịnh hành nhất trong Thượng Kinh, nghe nói chỉ một tấm thôi đã tốn hết nửa tháng tiền lương của những quý tộc.”

Gia Luật Hoàn Cai âm thầm líu lưỡi, “Đắt như vậy à?” Nhìn không ra, Tiêu Thiệu Củ người này trông không đứng đắn, lại là một người có của lớn đến vậy.

“Vâng” Mãn Ca gật đầu “Đại nhân địa vị cao, gia thế cũng là danh môn, dung mạo tuấn tú, toàn bộ Đại Khiết Đan không biết có bao nhiêu người muốn gả cho ngài ấy nữa.”

“Ngươi chẳng lẽ cũng coi trọng hắn?” Gia Luật Hoàn Cai nhìn bộ dạng của Mãn Ca vẫn là thiếu nữ còn xuân, liền nảy sinh hứng thú chọc nàng.

“Nô tỳ nào dám có loại tâm tư này.” Mãn Ca liên tục lắc đầu, “Luận về điều kiện, nô tỳ vẫn cảm thấy công chúa xứng đôi với Tiêu đại nhân nhất.”

“Ta với hắn?” Gia Luật Hoàn Cai nhíu mày cười nhạo một tiếng, “Cái loại Đăng Đồ Tử lổ mảng không hiểu quy củ kia, nói ta và hắn xứng đôi? Ngươi đùa với ta đấy à?”

Mãn Ca chớp chớp mắt, nhìn vẻ mặt viết chữ khó tin của công chúa, lên tiếng nhắc nhở, “Tuy Mãn Ca không biết nói giỡn là có ý gì, nhưng lại nhớ năm công chúa mười tuổi đã nói muốn gả cho Tiêu đại nhân.”

“Phải không, ha ha…” Gia Luật Hoàn Cai cứng đờ cười một tiếng, hóa đá tại chỗ. Nàng cũng không phải là nguyên thân, sao có thể biết được công chúa này có tâm tư khác với Tiêu Thiệu Củ chứ?

Mãn Ca tự nhận mình là tỳ nữ tri kỷ, nhìn thấy bộ dạng ảo não của công chúa thì sáng suốt chuyển đề tài, “Công chúa, năm ngày sau chúng ta sẽ về nhà.”

“Về nhà?” Gia Luật Hoàn Cai nghi ngờ nói. Chẳng lẽ nhà nàng ấy không ở thảo nguyên sao?

“Đúng vậy” Mãn Ca cho rằng nàng không nghe rõ, vì thế lặp lại lần nữa, “Ngày mốt sẽ về Nam Kinh.”

“Nam Kinh” Gia Luật Hoàn Cai cúi đầu cân nhắc thật lâu, Mãn Ca nói Nam Kinh chắc không phải là Nam Kinh của hiện đại đâu, Nam Kinh lúc này chắc vẫn là địa bàn của Tống Triều, lúc trước nàng đã xem qua một quyển sách, Đại Liêu[1] có Ngũ Kinh, U Châu hình như là một trong Ngũ Kinh này.

Hóa ra thảo nguyên này chỉ là thánh địa tránh nóng của công chúa?

Gia Luật Hoàn Cai xem ra, hiện tại về nhà thật sự không phải là chuyện tốt, mình không biết tính tình ban đầu của công chúa là như thế nào, nếu ở trước mặt phụ thân và mẫu thân của nguyên thân, hoặc là người quen thuộc nàng lộ nguyên hình, thì sẽ bị người ta nhìn như yêu quái, rồi không chừng còn bị trói vào cột thiêu chết.

Nhưng Gia Luật Hoàn Cai hiểu, mình không có lựa chọn, cũng không có đường lui, nàng không có nhiều kỹ năng nữa, cũng không có hệ thống trong truyền thuyết, cuộc sống sau này chỉ có thể đi một bước tính một bước.

[1] Đại Liêu: Nhà Liêu hay Liêu triều, còn gọi là nước Khiết Đan là một triều đại phong kiến do người Khiết Đan kiến lập trong lịch sử Trung Quốc, vận nước kéo dài từ năm 907 đến năm 1125, dài 218 năm, đối kháng kéo dài với triều Tống ở phía nam

Chương kế tiếp