Cốt Truyện Này Có Vấn Đề

Chương 1: Sự quyến rũ “đau lòng”
“Mễ Mị, em sao vậy?”
 
Dưới đầu mũi liên tục truyền đến cảm giác đau nhói, trong lúc mơ màng, Mễ Mị cảm thấy trước mắt có một bóng đen. Lồng ngực cô khó chịu, huyệt thái dương căng lên, cô cố gắng mở mắt ra, mất một lúc cô mới nhìn rõ dáng vẻ của người trước mặt. 
 
Người này có một đôi mắt hoa đào xinh đẹp, sóng mũi cao thẳng, môi đỏ răng trắng, tỷ lệ gương mặt phải nói là vô cùng hoàn hảo.
 
Mễ Mị không thể không khen ngợi, đây là một anh chàng vô cùng đẹp trai tuấn tú. Vào lúc này, trai đẹp đang cau mày nhìn cô, đồng tử sâu thẳm, không nhìn ra chút xao động nào.
 
Thấy Mễ Mị ngẩn người nhìn mình, anh mở miệng lần nữa.
 
“Em vẫn ổn chứ?”
 
Anh đang nói chuyện với cô sao? Nhưng cô đâu có quen anh chàng đẹp trai này…
 
Trong lòng Mễ Mị nghi hoặc, nhưng vẫn bất giác mở miệng nói: “Anh Hoằng Hiên.”
 
Kinh Hoằng Hiên thấy người trong lòng mình đã tỉnh táo lại mới buông bàn tay đang ấn trên nhân trung của cô ra. Làn da trắng nõn của Mễ Mị bị anh dùng sức ấn nên hiện lên một dấu đỏ. Kinh Hoằng Hiên thấy cô vẫn còn dáng vẻ ngẩn ngơ, đưa tay vòng qua khuỷu chân thon dài, ôm ngang cô tiến lên vài bước, nhẹ nhàng đặt cô lên giường.
  
Mễ Mị vẫn còn đang kinh ngạc bởi tiếng gọi anh Hoằng Hiên không biết từ đâu ra của mình, bỗng nhiên lại được bế kiểu công chúa, mùi hương thanh mát chỉ có trên người đàn ông chui vào trong khoang mũi của cô.
 
Mễ Mị vừa định mở miệng hỏi anh chàng đẹp trai này là ai? Hai người quen nhau sao? Đây là đâu vậy?
 
Đột nhiên lồng ngực cô truyền đến sự đau nhói, tim đập nhanh bùm bụp. Trong đầu cô hiện lên một dòng chữ to được in đậm:
 
‘Xin chú ý! Kí chủ OOC*! Khởi động cảnh cáo cấp một, cảm giác như bị điện giật. PS: Xét thấy năng lượng của nhân vật kí chủ quá thấp, khởi động chế độ dạy cho tân thủ.’
 
*OOC: Out of Character, có nghĩa là làm trái với thiết lập/tính cách vốn có của nhân vật.
 
Một dòng điện tập trung xoáy vào tim, khiến tim cô đau nhói đến tê dại, tần suất tim đập nhanh hơn. Trong khoảnh khắc đó, Mễ Mị cảm thấy mình như một chiếc xe đang từ vận tốc hai mươi đột nhiên tăng vọt lên vận tốc hai trăm, cô giật mình đưa tay che ngực lại.
 
Kinh Hoằng Hiên vừa chèn xong gối tựa sau lưng Mễ Mị, vẫn chưa kịp buông bàn tay đang ôm vai cô ra, sắc mặt Mễ Mị đột nhiên trắng bệch, tay ôm lấy ngực, ngã vào trong lòng anh.
 
“Rốt cuộc em bị sao vậy? Có cần đến bệnh viện không?” Kinh Hoằng Hiên nhanh tay đỡ lấy Mễ Mị, trong đôi mắt lạnh nhạt cuối cùng cũng hiện lên chút ngờ vực.
 
Hôm nay đột nhiên Mễ Mị hẹn anh nhất định phải đến căn phòng của khách sạn Hi Phạm. Lúc nãy anh vừa bước vào, nhìn thấy cách bố trí trong phòng, rồi lại nhìn thấy Mễ Mị trang điểm thành như vậy, trong lòng đã hiểu ra. Thậm chí khi Mễ Mị đứng không vững mà đột nhiên ngất đi, anh cũng chỉ ôm thái độ xem kịch mà mặc cô muốn làm gì thì làm.
 
Nhưng lúc này, Mễ Mị ngã vào lòng anh, anh có thể cảm nhận được rõ ràng cả người cô đang không ngừng run rẩy, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra, hõm cổ thon dài dưới mắt anh hiện lên gân xanh, giống như chỉ cần chạm nhẹ vào là có thể đứt ra…
 
Nghĩ đến sức khoẻ từ trước đến giờ của cô, Kinh Hoằng Hiên lo lắng cô lúc này thật sự đang không khỏe.
 
“Thuốc… Thuốc… ở trong túi xách…”
 
Kinh Hoằng Hiên lập tức lấy túi xách đang treo trên giá treo quần áo của cô qua, Mễ Mị đưa bàn tay thon dài trắng nõn ra lục tìm bình thuốc nhỏ trong túi xách, vặn nắp bình ra, đổ ra lòng bàn tay một ít rồi nuốt vào. Chỗ bị điện giật trong lồng ngực giống như vẫn còn sót lại ion điện, đầu ngón tay đang đặt trên đó cũng tê dại theo.
 
Mễ Mị nhắm mắt điều chỉnh lại hô hấp của mình. Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Không phải cô đang ở nhà sao? Sao vừa mở mắt ra đã chạy đến nơi này rồi? Còn gọi một người đàn ông xa lạ là anh Hoằng Hiên… Rồi còn tự nhiên bị điện giật cảnh cáo, chế độ tân thủ?
 
“Bệnh mà còn làm loạn.” Trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói hơi nghiêm túc của người đàn ông. Sau đó một vật ấm áp đắp lên người cô. Cô cúi đầu nhìn, là áo choàng tắm của khách sạn.
 
Mễ Mị vốn dĩ không có lòng dạ nào để quan sát cảm xúc của người đàn ông trước mặt, tim cô đang đập như sấm, thầm oán trong lòng: Thật sự không phải do tôi làm loạn, tôi còn mù mờ hơn anh.
 
Lúc này, trên người Kinh Hoằng Hiên đột nhiên truyền đến nhạc chuông khởi tạo, không ngừng vang lên tiếng tinh tang tinh tang, Kinh Hoằng Hiên chẳng thèm nhìn, ấn nút tắt chuông. Nhìn thấy sắc mặt của Mễ Mị đang dần hồi phục, anh đi đến bên bàn rót một ly nước ấm. Sau đó tiếng chuông lại vang lên như cũ, Kinh Hoằng Hiên nhíu mày, lấy điện thoại ra nhìn người gọi đến.
 
“Alo?” Lần này Kinh Hoằng Hiên không cúp máy nữa, anh vừa nghe điện thoại vừa đi qua đưa ly nước cho Mễ Mị.
 
Bộ não đang hoạt động hết công suất của Mễ Mị cũng bối rối theo, nhìn thấy một ly nước xuất hiện trước mặt, cô không chút do dự mà nhận lấy rồi uống một ngụm. Nước ấm thuận theo cổ họng chảy xuống bụng, hơi ấm lan đến tận lồng ngực, khiến cô thoải mái hơn một chút. Mặc kệ thế nào, trai đẹp vẫn rất chu đáo. Cô bất giác nhìn qua Kinh Hoằng Hiên đang nói chuyện thoại với ánh mắt cảm kích.
 
Trong mắt Kinh Hoằng Hiên, Mễ Mị yếu ớt ôm lấy ly nước, sắc mặt đã không còn dọa người như vừa rồi nữa, trong mắt cô lóe lên ánh sáng, dán lên người anh không bỏ sót giây nào.
 
“Một lát tôi đến.” Kinh Hoằng Hiên cúp điện thoại, xoay người nói với Mễ Mị đang nửa nằm trên giường: “Tôi gọi điện thoại cho anh của em, bảo cậu ấy đến đón em.”
 
Trước mắt Mễ Mị hiện lên một dòng chữ ‘Em không muốn, em muốn anh ở bên cạnh em!’
 
Mễ Mị ma xui quỷ khiến mà nói theo: “Em không muốn, em muốn anh ở bên cạnh em!” Giọng điệu nức nở muốn khóc.
 
… Cái quỷ gì thế này!
 
Khi Kinh Hoằng Hiên nghe thấy lời cô nói, sắc mặt mang theo chút không vui không dễ phát hiện: “Chỗ tôi có chút chuyện gấp, bảo Mễ Quan đến đón em về nhà, ngày mai tôi sẽ đến thăm em, ngoan.”
 
‘Người nhà họ Mễ không biết Mễ Mị đã về nước.’
 
Mễ Mị nhìn thấy chỉ dẫn lại xuất hiện trong đầu, sau đó cơ thể cô tiếp tục bị ma nhập.
 
“Đã trễ lắm rồi, đừng nói cho người nhà của em biết. Bọn họ vẫn chưa biết em đã về nước.”
 
“Sức khoẻ của em…”
 
“Bệnh cũ thôi.”
 
Kinh Hoằng Hiên bị giọng nói gấp gáp của Mễ Mị cắt ngang, bầu không khí yên tĩnh một cách kỳ lạ.
 
Lòng bàn tay của Mễ Mị đầy mồ hôi lạnh, cái ly trong tay dường như sắp không cầm được nữa. Cô thử đưa ly nước đến bên miệng… Có thể nhúc nhích rồi!
 
Trời đất ơi đây rốt cuộc là chuyện gì vậy!
 
Mễ Mị ép buộc bản thân tập trung sự chú ý. Cô nâng mắt đánh giá người đàn ông trước mặt. Lúc này cô mới nhìn rõ dáng vẻ cả người của người đàn ông này. Nếu nói lúc nãy cô chỉ nhìn mặt đã cảm thấy kinh ngạc, bây giờ nhìn thấy cả người, ánh trăng chiếu rọi, khí chất bức người, tất cả mọi thứ xung quanh đều bị lu mờ.
 
Cái người này đẹp trai đến mức… ngoài sức tưởng tượng! Anh chắc chắn là người đàn ông có khí chất và vẻ ngoài đẹp mắt nhất mà cô từng nhìn thấy trong đời.
 
Hai người cứ nhìn nhau như vậy một lúc. Kinh Hoằng Hiên mở miệng trước: “Có việc gì thì gọi điện thoại cho tôi.”
 
Mễ Mị gật đầu. Kinh Hoằng Hiên không quay đầu lại mà rời khỏi phòng khách sạn, anh có thể cảm nhận được ánh mắt của Mễ Mị vẫn luôn cố định trên người anh. Cô đang đợi anh thay đổi ý định sao? Sau đó cho đến khi anh đi ra khỏi sảnh khách sạn, cũng không đợi được sau đó nào nữa.
 
Khi Kinh Hoằng Hiên đi ngang qua sảnh, anh vẫn không yên tâm mà dặn dò phục vụ của khách sạn.
 
Lạch cạch, cửa phòng vừa truyền đến tiếng đóng cửa, Mễ Mị lập tức nằm gục đầu xuống gối. Bắt đầu từ lúc nãy, đầu cô đã bắt đầu trướng đau.
 
Một trang sách hình vuông xuất hiện trong đầu cô.
 
‘Trong căn phòng khách sạn năm sao đã đặt trước, Mị Mễ nhìn vào bản thân trong gương với vẻ mặt xấu hổ… Ước mơ từ nhỏ của cô chính là gả cho anh Hoằng Hiên! … Căn phòng được trang trí thành màu sắc mập mờ, Kinh Hoằng Hiên vừa nhìn là thấy ngay cô gái đang ngồi giữa những cánh hoa hồng ở trên giường lớn trong phòng… Có lẽ là vì ngồi dậy quá vội, Mị Mễ thế mà lộn đầu ngã xuống giường…’
 
Sau khi xem xong đoạn chữ này, Mị Mễ bỗng chốc mở mắt ra, nhìn khắp bốn phía căn phòng cô đang ở. Phòng khách sạn, giá cắm nến trên bàn ăn, ga giường bằng tơ tằm màu đen. Cô đưa tay sờ một cái, nắm được một cánh hoa hồng tươi tắn. Đoạn văn miêu tả vừa rồi giống y hệt như hoàn cảnh hiện tại của cô!
 
Mị Mễ cúi đầu kéo áo choàng tắm mà trước khi đi Kinh Hoằng Hiên đã đắp cho cô ra, lúc này cô mới phát hiện người mình chẳng che được bao nhiêu. Áo lót ren màu đỏ, chỉ có bộ phận quan trọng là được làm từ chất liệu không xuyên thấu, còn phía dưới chỉ có hai mảnh vải mỏng manh, ruy băng dài cỡ nửa ngón tay thắt thành một cái nơ bướm, trên chân còn mặc vớ lưới kiểu như lưới đánh cá?
 
Trong lòng Mễ Mị tràn đầy sự khó tin, run rẩy đi vào nhà vệ sinh. Trong gương, cô mang một gương mặt tinh xảo, làn da trắng nõn mịn màng, nội y màu đỏ càng làm tôn lên làn da trắng như ngọc của cô. Bởi vì kinh ngạc mà cô mở to đôi mắt mèo, thế mà lại lộ ra vẻ quyến rũ khiến người khác nhìn thấy cũng muốn yêu thương…
 
Đây thế mà! Lại là một bộ nội y tình thú!
 
Trên đầu cô còn đeo băng đô tai mèo?
 
Chẳng trách Kinh Hoằng Hiên lại có vẻ mặt muốn nói rồi lại thôi… Đây rõ ràng là muốn quyến rũ anh mà!
 
Buổi tối này, rốt cuộc cô phải đổi mới tam quan của mình bao nhiêu lần mới đủ đây!
 
Mễ Mi quấn chặt áo choàng tắm, vẻ mặt đau thương, trở về bên giường tiếp tục xem trang sách trong đầu.
 
Chủ nhân của cơ thể này giống như cô vậy, cũng tên Mễ Mị, vừa tốt nghiệp trở về nước, chuẩn bị cho chồng sắp cưới của mình một niềm vui bất ngờ. Từ nhỏ nguyên chủ đã mắc bệnh tim bẩm sinh, lúc còn nhỏ đã từng phẫu thuật, dưới ngực trái có một vết sẹo nhỏ. Không biết có phải là do quá căng thẳng lẫn phấn khích hay không, khi nhìn thấy Kinh Hoằng Hiên bước vào, cô đã ngất xỉu rồi phát bệnh. Cũng xem như là có chút đáng thương trong bầu không khí mờ ám này. Sau đó, sau khi chồng sắp cưới nhận được một cuộc điện thoại, anh bỏ lại cô một mình ở trong khách sạn, nghênh ngang bỏ đi. Người gọi điện thoại cho anh là một người phụ nữ tên Nghê Nhất Lâm.
 
‘Ở trên xe, Kinh Hoằng Hiên gọi lại cho Nghê Nhất Lâm, nhưng lại không có ai nghe máy. Nghĩ đến tiếng động ầm ĩ trong điện thoại lúc nãy, Kinh Hoằng Hiên không kìm được mà gia tăng tốc độ. Người đi bên đường chỉ nhìn thấy một chiếc xe thể thao màu đen chạy lướt qua với tốc độ nhanh như gió… (còn tiếp)’
 
Mị Mễ muốn lật qua trang sau thì không lật được nữa, chỉ có mấy chữ còn tiếp chứng tỏ câu chuyện vẫn còn đang tiếp diễn.
 
Cái quỷ gì thế này? Giới thiệu cốt truyện mà cũng cần phải cập nhật mỗi ngày sao?
 
Mị Mễ không phải là người mê tín, cô thử lật về trước, thế mà lại lật được đến bìa ngoài, nhưng lại không có mục lục. Bìa ngoài là một cô gái có nụ cười như hoa, bối cảnh phía sau là một đống hoa tươi màu sắc rực rỡ.
 
Tên của quyển sách này là “Chiếm lấy tình yêu của em”.
 
Giới thiệu sơ lược: Nghê Nhất Lâm lớn lên trong cô nhi viện, nguyện vọng lớn nhất của cô là có thể thuận lợi tốt nghiệp, tìm được một công việc, tìm được một người yêu mình, sống một cuộc đời đơn giản và hạnh phúc. Nhưng ở ngã rẽ của số phận, cô chưa từng ngờ đến cuộc sống của mình sẽ xảy ra giao thoa với một người như vậy. Hơi thở ấm nóng phảng phất vẫn còn bên tai, quấn quanh chặt chẽ trái tim của cô.
 
“Em chạy không thoát đâu.”
 
Đây là…
 
Cả người Mễ Mị nằm trên chiếc giường lớn rải đầy cánh hoa hồng. Bây giờ cô đã đại khái có thể xác định, cô đã xuyên vào trong một cuốn tiểu thuyết cẩu huyết có tên là “Chiếm lấy tình yêu của em”.
 
Nữ chính tên Nghê Nhất Lâm, lớn lên trong viện phúc lợi, cần cù ham học, tính cách lạc quan, là một cô gái xinh đẹp mơ ước về cuộc sống và sự nghiệp thăng tiến.
 
Nam chính, không cần nói cũng biết chắc chắn là người đàn ông vừa rời khỏi căn phòng này – Kinh Hoằng Hiên!
 
Còn cô xuyên vào trở thành nữ phụ, người có cùng tên với cô, mắc bệnh tim bẩm sinh, tên là Mễ Mị.
 
Tổng kết lại chính là, chồng sắp cưới của cô tên Kinh Hoằng Hiên, là Tổng giám đốc. Cô đã học xong và tối nay trở về nước, chuẩn bị tất cả mọi thứ để quyến rũ anh. Đối mặt với cô vợ sắp cưới quyến rũ tuyệt đẹp như vậy, Tổng giám đốc vẫn đứng yên bất động, một cuộc điện thoại của Nghê Nhất Lâm đã có thể gọi anh đi mất, vì để đến bên cô ấy nhanh nhất, anh không tiếc đua xe trên đường!
 
Nữ chính là một người đơn thuần, không biết tỏ vẻ, khác hoàn toàn với khí chất của tôi, đã thu hút chồng sắp cưới của tôi, nên nhân vật của tôi chắc là một đứa đê tiện diêm dúa.
 
Mỗi ngày kịch bản sẽ đưa ra một hướng dẫn cho tôi, tôi không thể OOC. Theo như kiểu kịch bản này, mình chính là chất xúc tác cho quá trình nam nữ chính đến với nhau, lúc cần thì dao đâm hai bên, lúc không cần thì đâm mình hai nhát dao.
 
Ha ha, má nó chứ.
 
Mị Mễ đang chìm trong cảm xúc phiền muộn đến không thể dứt ra được. Cô dùng hết tất cả mọi cách để kêu gọi dòng chữ trong đầu ra, nhưng ngoại trừ có thể tùy thời lật được ba trang nội dung thì không gọi ra được bất kỳ phản ứng nào khác nữa.
 
Mễ Mị dùng răng cắn nhẹ ngón trỏ, rơi vào trầm tư. Với lời cảnh cáo được in đậm và hình phạt giật điện một lần trước đó, theo lý mà nói có lẽ trên người cô chắc là có hệ thống gì đó. Nếu không trình tự xuất hiện thế này thật không hợp lý chút nào.
 
Vậy cái hệ thống này chết ở đâu rồi? Xuyên không nên tiêu thụ quá nhiều năng lượng, phải chờ đợi? Tại sao lại không gọi ra được! Cô còn muốn về nhà mà!
 
Đột nhiên, điện thoại đặt bên cạnh tủ đầu giường vang lên. Mễ Mị hoàn hồn, nhích đến đầu giường nhận điện thoại.
 
“Xin chào cô Mễ, trước khi rời đi anh Kinh đã gọi đồ ăn khuya cho cô, bây giờ đang ở ngoài cửa, xin hỏi cô có tiện nhận không?” Giọng nói ngọt ngào của cô nàng tiếp tân từ trong ống nghe truyền vào trong tai của Mễ Mị.
 
Đồ ăn khuya? Nếu như là trước khi xem kịch bản, Mễ Mị sẽ rất cảm động với sự chu đáo của Kinh Hoằng Hiên, nhưng sau khi xem xong kịch bản, Mễ Mị chỉ muốn nói muộn rồi!
 
“Được.”
 
Mễ Mị ngồi dậy, kéo áo choàng tắm quấn kỹ người mình, sau đó đi ra bên ngoài phòng khách.
 
Cô ngồi trên sofa, cơ thể vẫn còn hơi mệt mỏi yếu ớt. Phục vụ bày từng món ăn khuya xong.
 
“Cô Mễ, cô còn cần gì không?”
 
“Không, cảm ơn.”
 
Thế giới gốc:
 
“Đinh đoong.” Cửa phòng khách sạn truyền đến tiếng chuông. Mễ Mị đang căng thẳng đi qua đi lại trong phòng đột nhiên dừng chân lại, bởi vì sắp gặp người nào đó và vì chuyện sắp xảy ra tiếp theo mà trái tim trở nên căng thẳng, đập nhanh một cách điên cuồng.
 
Cô hít sâu một hơi, hai tay hơi lạnh vỗ nhẹ lên má mình. Lúc cô mở mắt ra, trong lòng đã hạ quyết tâm đập nồi dìm thuyền.
 
“Anh Hoằng Hiên.”
 
Người yêu mà mình luôn nghĩ đến đang đứng ngay trước mắt, trong lồng ngực Mễ Mị dâng lên sự ngọt ngào và vui mừng, nở nụ cười như hoa.
 
“Ừm.” Kinh Hoằng Hiên đáp lại bằng nụ cười khẽ, ánh mắt quét qua phòng khách và cô gái đang mặc áo choàng tắm không có gì khác thường ở trước mặt.
 
“Gọi tôi đến có chuyện gì?”
 
“Anh, anh vào đây với em.” Nói xong, Mễ Mị đưa một tay ra kéo Kinh Hoằng Hiên vào cửa. Lạch cạch, cánh cửa lớn từ từ đóng lại sau lưng.
 
“Em muốn làm gì?” Kinh Hoằng Hiên cau mày, trong mắt không hề có chút xao động. Trước mặt anh, tơ đỏ quấn quanh, sóng trắng dập dềnh, là thân thể xinh đẹp quyến rũ của một cô gái.
 
“Hoằng Hiên, anh có muốn em không?” Trong giọng nói chứa đựng không biết bao nhiêu sự mong đợi, dũng khí, tình yêu, và sự thấp thỏm…
 
Trong giây lát, không có phản ứng.
 
Đầu ngón tay Mễ Mị run lên, bỗng chốc cảm thấy sự hoảng sợ và xấu hổ to lớn ập đến, trái tim vẫn đang đập một cách mất kiểm soát nãy giờ cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, chân cô mềm nhũn, trước mắt tối đen…
 
Thứ cuối cùng cô nhìn thấy là Kinh Hoằng Hiên nhanh chân đến gần cơ thể cô, đồng tử sâu thẳm như đầm nước.
Chương kế tiếp