Cốt Truyện Này Có Vấn Đề

Chương 25
“Mễ Mị!" 
 
Cả người Mễ Mị bắt đầu rơi vào trong trạng thái mê man, ý thức cũng đang trên bờ vực hôn mê. Cô có thể cảm thấy phần thân trên của mình được bao bọc trong một vòng tay vừa ấm áp vừa vững chắc.  
 
Kinh Hoằng Hiên kéo gần khoảng cách, dùng một tay nâng cằm cô lên rồi ấn mạnh vào nhân trung hòng giúp cô tỉnh lại. 
 
“Mễ Mị! Thế này không được rồi, tôi sẽ lập tức gọi xe cấp cứu." 
 
Vừa dứt lời, Kinh Hoằng Hiên lập tức đẩy cửa xe phía sau người ra, định chuyển Mễ Mị đến ghế sau rộng rãi hơn để cô nằm thẳng ra. 
 
Gọi xe cấp cứu cái em gái anh... 
 
Mễ Mị vật lộn với một tia ý thức cuối cùng sắp tắt ngóm của mình, gắng sức muôn ngăn anh lại. Khoảng cách giữa cô và Kinh Hoằng Hiên rất gần, đưa tay lên quơ một cái là nắm được tai của Kinh Hoằng Hiên rồi kéo anh cúi đầu xuống. 
 
"Anh Hoằng Hiên, làm ơn giúp tôi, đưa tôi… đi gặp bác sĩ La Minh, làm ơn giúp tôi!" Tầm mắt Mễ Mị hơi tan rã, cô sốt ruột cố hết sức nhìn khuôn mặt trước mắt, khoang ngực phát ra âm thanh "ồ ồ", hơi thở phun hết lên mặt Kinh Hoằng Hiên. 
 
"Nếu không… tôi chết cho anh xem!"
  
Cơ thể nhỏ nhắn mềm mại trong vòng tay anh đang không ngừng run rẩy, khuôn mặt chỉ cách anh chưa đầy một ngón tay, có thể thấy rõ cô đã đầu váng mắt hoa, hơi thở cực kỳ mỏng manh. 
 
Nhưng không biết cô lấy sức lực quật cường từ đâu ra, một tay nắm chặt lấy vành tai anh, dùng môi đụng vào hàm dưới của anh. 
 
Sống chết cũng không chịu đến bệnh viện. 
 
Lại còn đe dọa anh. 
 
Kinh Hoằng Hiên nhìn xuống người con gái đang gần ngay trong gang tấc. Anh cau mày, động tác vẫn không bị trì hoãn chút nào. Anh ta bế Mễ Mị ra ghế sau, đặt cô nằm thẳng ra, đồng thời cởi áo khoác tây trang trùm lên người Mễ Mị. 
 
"Em buông tôi ra trước, tôi sẽ đưa em đi gặp bác sĩ La!" 
 
Mễ Mị nghe thấy lời hứa bên tai, cuối cùng cũng buông bàn tay đang nắm chặt lấy tai Kinh Hoằng Hiên ra. 
 
Kinh Hoằng Hiên chẳng hề keo kiệt bộ vest đắt tiền, anh trực tiếp kéo nó thành một sợi dây quấn lấy Mễ Mị, cố định cô ở sau hết mức có thể, sau đó vươn tay cởi bộ đồ thể thao có khóa kéo mà Mễ Mị đang mặc, buộc chặt phần thân trên của cô lại. 
 
Anh không biết phải sơ cứu bệnh nhân mắc bệnh tim thế nào, nhưng theo thường thức cơ bản mà anh biết thì anh phải giữ cho Mễ Mị nằm thẳng, không được cử động. 
 
"Em cố chịu một chút, năm phút nữa chúng ta sẽ đến nơi thôi."
 
Mễ Mị không biết mình có nghe thấy hay không, toàn bộ cơ thể cô đều đang mê man, chẳng thể phát ra bất kỳ âm thanh nào ngoại trừ tiếng thở. 
 
"Bác sĩ La, con là chồng chưa cưới của Mễ Mị. Tình trạng hiện tại của cô ấy đang rất không ổn. Chú đang ở viện nghiên cứu ạ?"
 
"Đúng vậy! Cậu mau đưa con bé đến đây!" 
 
Kinh Hoằng Hiên mở bản đồ, nhớ kỹ vị trí viện nghiên cứu của bác sĩ La rồi lập tức phóng đi. 
 
Bác sĩ La Minh là giáo sư trưởng nổi tiếng của bệnh viện thành phố H. Ngoại trừ thời gian hội chẩn cố định hàng tuần hoặc cuộc đại phẫu được chỉ định trước thì về cơ bản, thời gian còn lại ông đều ở trong viện nghiên cứu. 
 
Hôm nay tình cờ ông đang nghiên cứu một hồ sơ bệnh án với trợ lý của mình thì anh nhận được cuộc gọi từ Kinh Hoằng Hiên bằng điện thoại di động của Mễ Mị. 
 
Kinh Hoằng Hiên lái xe vượt liền mấy cái đèn đỏ trên suốt cả đường đi, lái ô tô con ra hiệu quả gần như lái máy bay. Từ khi Mễ Mị phát bệnh đến khi lái xe đến trước viện nghiên cứu, cả hành trình tốn chưa đến mười phút. Tại cổng viện nghiên cứu, bác sĩ La đã chuẩn bị sẵn cáng cứu thương. 
 
Theo một tiếng phanh gấp chói tai vang lên, chiếc Sedan màu bạc đột ngột dừng lại. Kinh Hoằng Hiên mở cửa xe, sau đó xoay người mở cửa sau, cúi xuống ôm Mễ Mị đang bị buộc thành một cục lên. 
 
"Sao cậu lại đưa bệnh nhân đến đây kiểu này được! Lại còn trói con bé lại! Cậu--!" 
 
La Minh nhìn thấy chiếc xe khí thế bừng bừng đỗ lại, vừa mới thở phào nhẹ nhõm chạy đến đón đã nhìn thấy Mễ Mị đang bất tỉnh nằm trong lòng anh, người bị trói thành một cái bánh tét, không thể kìm được lửa giận mà đứng ngay đó khiển trách Kinh Hoằng Hiên làm bừa! 
 
Ông và trợ lý đưa tay đón lấy Mễ Mị, đặt cô lên cáng cứu thương rồi rảo bước đẩy vào trong viện nghiên cứu. 
 
Kinh Hoằng Hiên theo sát phía sau. Dường như đột nhiên nhớ ra điều gì đó, anh nhanh chóng chạy trở lại xe, cầm lấy điện thoại của Mễ Mị. Sau đó lại chạy vào. 
 
Anh đứng trên không gian thoáng đãng của đại sảnh viện nghiên cứu, nhìn cánh cửa khám cấp cứu đang đóng chặt. 
 
Kể từ khi Mễ Mị đột ngột phát bệnh đến hiện tại mới chỉ vỏn vẹn chưa đến hai mươi phút, thế nhưng anh cảm thấy mình như vừa trải qua một khoảng thời gian đấu tranh giữa lằn ranh sinh tử dài đằng đẵng, sau khi hòa hoãn lại, anh không nhịn được mà bắt đầu thở dốc. 
 
Đã lâu lắm rồi anh mới cảm thấy hồi hộp như vậy, đưa tay lên sờ trán mới phát hiện mình đã nhễ nhại mồ hôi, lưng áo cũng lấm tấm đầy những vết nước. 
 
“Phù!”
 
Kinh Hoằng Hiên dùng một tay vuốt mồ hôi trên trán, lại nhịn được được bắt đầu đi đi lại lại trong đại sảnh. Nhìn thấy chiếc ghế sô pha cạnh cửa khám cấp cứu, anh lập tức ngồi phịch xuống đó. 
 
Kinh Hoằng Hiên đưa tay chạm vào vành tai tê dại của mình, Mễ Mị kéo mạnh đến mức cảm tưởng như vành tai anh đã sưng tấy lên rồi vậy. 
 
Vẫn còn sức ngắt tai anh đau vậy cơ mà, chắc cô sẽ ổn thôi…
 
Lúc này, màn hình điện thoại di động của Mễ Mị mà anh đang cầm trên tay đột ngột sáng lên, báo có tin nhắn được gửi đến. 
 
Màn hình hiển thị có một email chưa đọc. Tiêu đề không hiển thị trên màn hình. Kinh Hoằng Hiên cau mày nhìn chằm chằm vào màn hình, một lúc sau mới khóa màn hình lại. 
 
Điều anh không ngờ tới là một lúc sau lại có một cuộc điện thoại khác gọi đến. ID người gọi hiển thị "Lý 007".
 
Kinh Hoằng Hiên:...
 
"A lô?" 
 
"Tút tút tút--" 
 
Kinh Hoằng Hiên dời điện thoại ra khỏi tai. Nhìn màn hình khóa điện thoại khôi phục về giao diện ban đầu, ánh mắt anh dần dần tối sầm xuống. 
 
Người ở đầu dây bên kia nghe thấy giọng nói của anh, không nói gì đã lập tức cúp điện thoại. 
 
Kinh Hoằng Hiên nhớ lại chiếc máy tính bảng mà anh nhìn thấy trong xe của Mễ Mị ban nãy. 
 
Hình như đó là… giao diện của máy nghe lén. 
 
——
 
Một tiếng sau, bác sĩ La ra khỏi phòng cấp cứu. 
 
Kinh Hoằng Hiên nhanh chóng đứng dậy đi đến bên cạnh bác sĩ La. Bác sĩ La đang tháo khẩu trang trên mặt mình xuống. 
 
Ông nhướng mắt đánh giá Kinh Hoằng Hiên đứng bên cạnh, ánh mắt như sao, mặt mũi như ngọc, cao lớn tuấn tú, là một cậu trai tuổi trẻ tài cao. 
 
Lúc này bác sĩ La đã không còn mang thái độ hung dữ với anh như lúc trước khi vào phòng cấp cứu. 
 
Lúc đó, ông thấy Mễ Mị bị đưa đến trong trạng thái hôn mê, lại còn bị trói chặt thì tưởng là Kinh Hoằng Hiên đã làm chuyện gì đó mất hết tính người. Mễ Mị là cô nhóc mà ông đã điều trị chăm sóc từ nhỏ, cũng coi như một nửa con gái rồi, vậy nên nhìn thấy cảnh tượng đó, ông hận không thể đá ngay một cú vào cái tên mặt người dạ thú này. 
 
Sau khi đưa Mễ Mị đến phòng cấp cứu để kiểm tra kỹ lưỡng, ông phát hiện Mễ Mị xúc động quá mức, tim chảy máu nhanh hơn, áp lực xung huyết não tăng cao đến mức ngất xỉu. 
 
Các phép đo cũng cho thấy lượng ion trên cơ thể cô vượt quá ngưỡng an toàn, khiến thiết bị dữ liệu phát ra tiếng tít tít. 
 
Giống như chơi cái đồ chơi gì đấy của đám thanh niên nên mới bị…
 
Khụ khụ.
 
"Tình trạng của con bé không quá nghiêm trọng. Chịu kích thích quá lớn, xung huyết não nên mới ngất đi." Bác sĩ La hơi xấu hổ, nhưng giọng điệu vẫn không mấy thiện chí. 
 
Kinh Hoằng Hiên nhắm mắt thở phào một hơi nhẹ nhõm. Không sao là tốt rồi…
 
Thật đúng là, suýt nữa thì bị Mễ Mị làm cho sợ chết khiếp. 
 
"Sức khỏe Mễ Mị không được tốt, con bé ấy người ngợm mảnh mai yếu đuối, cậu làm gì cũng từ tốn thôi chứ!" Nói xong, bác sĩ La lập tức đỏ mặt, không muốn nhìn Kinh Hoằng Hiên nữa. 
 
"Hiện tại con bé đã tỉnh rồi, cậu vào thăm chút đi."
 
Kinh Hoằng Hiên lịch sự gật đầu với bác sĩ La, nhưng chỉ nhận lại được cái ót của vị giáo sư già. 
 
Anh đã lớn từng tuổi này rồi, quả thật chưa bao giờ bị người khác ghét bỏ như thế... 
 
Kinh Hoằng Hiên không hiểu lắm, thế là anh đi đến phòng bệnh của viện nghiên cứu thăm Mễ Mị. 
 
Mễ Mị đang nửa nằm trên giường, trên mũi có cắm ống thở oxy, đã tỉnh. 
 
Nghe thấy tiếng mở cửa, cô bèn quay lại nhìn anh. Trong đôi mắt to đáng thương ngập đầy ánh nước long lanh. 
 
Sắc mặt đã hồng hào hơn ban nãy rất nhiều. 
 
Kinh Hoằng Hiên kéo ghế rồi ngồi xuống cạnh giường bệnh của cô. Hai cánh tay khoanh vào nhau theo thói quen khiến người ta cảm thấy áp lực. 
 
Anh chợt nhớ ra Mễ Mị vừa được cấp cứu xong, cơ thể vẫn còn cực kỳ yếu ớt. Vì vậy, anh cố gắng thay đổi bầu không khí quanh mình một cách cứng ngắc, với hy vọng khiến bản thân trông bớt nghiêm nghị, bớt đáng sợ đi. 
 
Khi còn nhỏ, anh chưa bao giờ nhìn thấy Mễ Mị bị ốm, anh chưa bao giờ nghĩ Mễ Mị bình thường trông hệt như động vật nhỏ lại yếu ớt đến như vậy. 
 
Đây là lần thứ mấy anh bắt gặp Mễ Mị không khỏe? Kinh Hoằng Hiên đột nhiên nhận ra, kể từ khi Mễ Mị trở về Trung Quốc, anh đã thấy cô bị bệnh không chỉ một lần. 
 
Lần này là lần nghiêm trọng nhất. 
 
"Em… hiện tại cảm thấy thế nào?" Kinh Hoằng Hiên nói bằng giọng điệu nhẹ nhàng dịu dàng. 
 
"Vẫn ổn, cảm ơn anh đã đưa tôi tới đây." Mễ Mị cười yếu ớt với Kinh Hoằng Hiên, cô thực sự phải cảm ơn Kinh Hoằng Hiên vì đã không đưa cô đến bệnh viện.
 
Sau sự việc này, cách nhìn của cô về Kinh Hoằng Hiên đã thay đổi một xíu. Vào thời điểm quan trọng, Kinh Hoằng Hiên vẫn khá là đáng tin cậy. 
 
“Em có đến bệnh viện kiểm tra kỹ chưa? Gần đây tần suất bị bệnh của em quá thường xuyên." 
 
Mễ Mị nghe thấy lời này của anh bèn lặng lẽ trợn trắng mắt trong lòng. Anh giai à, nếu không vì anh thì bây giờ tôi vẫn còn đang tung tăng vui chơi bay nhảy được đấy có biết hay không? 
 
Ngoài mặt cô lại tỏ ra yếu ớt: “Bác sĩ La đã phụ trách chữa trị bệnh của tôi rồi, có lẽ gần đây stress hơi nặng. Không sao đâu." 
 
Stress nặng… 
 
Kinh Hoằng Hiên nhớ lại những gì đã xảy ra trước khi cô phát bệnh. 
 
Mễ Mị nhìn Kinh Hoằng Hiên với vẻ mặt rối rắm. Sững người không động đậy. Nếu anh không hỏi, cô sẽ giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra. 
 
Kinh Hoằng Hiên trả lại điện thoại cho cô. Mễ Mị cầm điện thoại rồi mở khóa màn hình theo thói quen. 
 
"Em có đói không? Tôi đi mua bữa trưa cho em nhé?" Kinh Hoằng Hiên giơ tay lên xem giờ, thấy đã là buổi trưa, anh cảm thấy hai người đều cần bù lại năng lượng đã tiêu hao. 
 
Nói xong, ngay lúc anh đang định đứng dậy thì một bàn tay nhỏ trắng nõn đột ngột nắm lấy tay anh, xúc cảm khi chạm vào mát lạnh. 
 
"Kinh Hoằng Hiên, chúng ta hãy chơi một trò chơi đi, xem xem ai đang ngấm ngầm giở trò." 
 
Mễ Mị ngẩng khuôn mặt chỉ to bằng lòng bàn tay lên, sắc mặt mang theo chút cảm giác yếu ớt, nhưng lại nở một nụ cười ranh mãnh với Kinh Hoằng Hiên. 
 
Chẳng phải anh thích chơi trò chơi hay sao? Tôi chơi với anh! 
 
Nhưng chúng ta phải hợp sức. 
 
Cái mông vừa mới nhấc lên của Kinh Hoằng Hiên lập tức đặt lại xuống ghế, trái tay anh bắt ngược lấy bàn tay nhỏ bé của Mễ Mị rồi giữ toàn bộ trong lòng bàn tay. 
 
"Ý em là sao?" 
 
Mễ Mị bị anh làm cho sửng sốt trong giây lát, làn da tiếp xúc với nhau truyền đến sức nóng không thuộc về cô, có cảm giác như thể hơi nước đang rỉ ra từ mỗi một lỗ chân lông khi cả hai đụng chạm. 
 
Mễ Mị hơi ngượng ngùng chuyển ánh mắt đi chỗ khác. Sau đó rút tay mình ra thật mạnh. 
 
"Anh nhìn xem! Anh có biết người này là ai không?" 
 
Ánh mắt Kinh Hoằng Hiên nhìn lên chiếc điện thoại Mễ Mị đang giơ trước mặt anh. Trên màn hình có một tấm ảnh, cảnh nền là một con phố, trong đó là bóng hình chụp vội của một người đàn ông trung niên. 
 
——
 
Khúc cuối con phố, một chiếc Audi màu đen trông khá bình thường đang đậu lại.
 
Người lái xe là một người đàn ông, nếu Mễ Mị ở đây, nhất định cô sẽ nhận ra người đàn ông này, chính là cái người đã đụng phải cô ở sân bay. 
 
Lúc này người đàn ông đang nghe điện thoại. 
 
“Anh Phi, cô ả mà anh yêu cầu tôi gây rắc rối ấy, chẳng biết là bị cái gì kích thích hay sao mà đume nó phi xe như phi máy bay vậy, tôi chạy sau không đuổi kịp nổi." 
 
“Ông chủ đã nói rồi đấy, phải cho cô ta một bài học. Lần sau lại tìm cô ta gây khó dễ." 
 
"Ô kê anh." 
Chương kế tiếp